Chẳng biết lúc nào, Chanh Sát chạy đến trong phòng, nhìn trên khuôn mặt nhỏ gầy rơi nước mắt tí tách, kinh hỉ hô.

“Tàn Nguyệt, ngươi đã nghe chưa? Ngươi đã nghe chưa?”

Hận hắn, oán hắn, ngoài miệng nói lời thề son sắt, nhưng ở trong lòng, mặc dù giấu sâu hơn, dấu lại nghiêm, Tàn Nguyệt vẫn mong mỏi tình thương của cha. Mà vừa rồi lời nói của Liễu tướng, bộ dáng không chút lựa chọn, làm cho Tàn Nguyệt trong hôn mê nhịn không được rơi lệ. . .

Muốn mở to mắt, nhưng mí mắt nặng như Thái Sơn, vô luận nàng cố gắng như thế nào, cuối cùng khó có thể mở. . .

“Tàn Nguyệt, Thanh thúc, Tàn Nguyệt nàng. . . .”

“Nàng đã có tri giác, nhưng muốn nàng tỉnh lại, vẫn cần thay máu. . . . .”

Thanh thúc không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, nếu như có thể cứu tỉnh nàng, hắn sẽ không chờ đến bây giờ.

Không vì cái gì khác, đơn giản nàng là thê tử Địch Mân. . . .

“Tàn Nguyệt. . . . . . Tàn Nguyệt. . . . . .”

Liễu tướng bỗng nhiên đi tới, nhìn Tàn Nguyệt gầy gò trên giường, nước mắt già nua vẫn nhịn không được rơi xuống:

“Tàn Nguyệt, thực xin lỗi. . . . . .”

Thực xin lỗi, mười sáu năm qua, hắn không có tận trách của một người làm cha, hắn thực xin lỗi Tàn Nguyệt, thực xin lỗi nàng! Nếu, cuối cùng dùng mạng của hắn có thể cứu Tàn Nguyệt một mạng, hắn nguyện ý, đưa mạng của mình!

Trong mắt mang theo quyết tuyệt hẳn phải chết, thanh âm Liễu tướng lạnh lùng nói:

“Ta phải làm như thế nào, các ngươi mới có thể cứu Tàn Nguyệt? Phải tự sát sao?”

Ánh mắt Thanh thúc tối sầm, như có suy nghĩ gì nhìn Liễu tướng, Địch Mân lại cúi thấp đầu, dường như đang suy tư cái gì.

“Thanh thúc, động thủ đi! Có chuyện gì đều tính trên đầu của ta. . . . . .”

Địch Mân đứng lên, người nơi này không nhiều lắm, chỉ cần bọn họ không nói, Tàn Nguyệt sẽ không biết.

“Địch Mân, hiện tại máu của Liễu tướng và Vệ Trạch đều có thể, có lẽ chúng ta có thể suy nghĩ phương pháp thứ ba. . . .”

Thanh thúc bỗng nhiên xuất khẩu, hai mắt mang ý cười nhìn Địch Mân. Địch Mân nháy mắt mấy cái, hỏi:

“Thanh thúc, ý của ngươi là bọn họ có thể một người ra một nửa máu, đều không cần chết sao?”

Thanh thúc gật gật đầu, Chanh Sát vội hỏi:

“Cái này chỉ là nói hình thức, có phải tính nguy hiểm cũng có thể chậm lại không ít hay không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương