Tư Uyển
-
Chương 21
Dụ Lục 22 tuổi, Tôn Lạc Tư 16 tuổi.
Một hôm vào buổi sáng, Dụ Lục vì nội quy ở quân ngũ đã hình thành gần 20 năm nay, nên anh luôn thức dậy vào đúng một khung giờ được quy định. Nhưng hôm nay là vì anh ở nhà, đã thức dậy rồi nhưng vẫn chưa rời khỏi giường. Anh nằm một lát, lúc muốn đứng dậy thì lại nghe tiếng cửa phòng được mở ra, Dụ Lục dừng mọi động tác liền giả chết, nằm bất động.
Ở cửa phòng lấp ló một cái đầu nhỏ nhắn, cô thò đầu vào bên trong nhìn người, quả nhiên là người này vẫn còn đang ngủ. Lạc Tư bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa, sau đấy từng bước rón rén đến bên cạnh giường của Dụ Lục ngồi xuống.
Lòng tự hỏi lẽ ra giờ này Dụ Lục phải nên là dậy rồi, không nghĩ anh vẫn còn say sưa ngủ. Lạc Tư lại nhớ đến một chuyện, hình như hôm qua anh thức rất khuya để xem văn kiện. Hôm nay dậy trễ một chút, cũng là điều không tránh khỏi.
Lạc Tư nằm sấp xuống bên cạnh Dụ Lục, hai tay chống cằm, nhìn ngắm dáng vẻ của Dụ Lục khi ngủ. Lạc Tư cứ bất động mà ngắm như vậy, khiến Dụ Lục có chút không thoải mái cùng mất tự nhiên, đành phải vờ rằng đã thức dậy.
Lúc anh mở mắt nhìn thấy Lạc Tư ở bên cạnh, ánh mắt cô mở lớn vì bất ngờ khi thấy anh thức dậy. Dụ Lục bị cuốn hút, vô thức lên tiếng.
"Sớm như vậy đã chạy qua đây, ngủ không tốt?"
Lạc Tư gật đầu, quả thật là do bị giật mình nên mới dậy, thường ngày khi được nghỉ học Lạc Tư thường dậy trễ hơn so với mọi hôm.
Dụ Lục ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt, đưa tay nhè nhẹ vuốt tóc Lạc Tư, anh nói.
"Có muốn ngủ cùng không?"
Lạc Tư lại không chút do dự gật đầu.
Thế là Lạc Tư gối đầu lên tay Dụ Lục, khuôn mặt áp sát vào da thịt ở lồng ngực anh, được anh ôm vào lòng, cả hai lại cùng chìm trong giấc ngủ một lần nữa.
- xxihabin-
Một hôm vào buổi sáng, Dụ Lục vì nội quy ở quân ngũ đã hình thành gần 20 năm nay, nên anh luôn thức dậy vào đúng một khung giờ được quy định. Nhưng hôm nay là vì anh ở nhà, đã thức dậy rồi nhưng vẫn chưa rời khỏi giường. Anh nằm một lát, lúc muốn đứng dậy thì lại nghe tiếng cửa phòng được mở ra, Dụ Lục dừng mọi động tác liền giả chết, nằm bất động.
Ở cửa phòng lấp ló một cái đầu nhỏ nhắn, cô thò đầu vào bên trong nhìn người, quả nhiên là người này vẫn còn đang ngủ. Lạc Tư bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa, sau đấy từng bước rón rén đến bên cạnh giường của Dụ Lục ngồi xuống.
Lòng tự hỏi lẽ ra giờ này Dụ Lục phải nên là dậy rồi, không nghĩ anh vẫn còn say sưa ngủ. Lạc Tư lại nhớ đến một chuyện, hình như hôm qua anh thức rất khuya để xem văn kiện. Hôm nay dậy trễ một chút, cũng là điều không tránh khỏi.
Lạc Tư nằm sấp xuống bên cạnh Dụ Lục, hai tay chống cằm, nhìn ngắm dáng vẻ của Dụ Lục khi ngủ. Lạc Tư cứ bất động mà ngắm như vậy, khiến Dụ Lục có chút không thoải mái cùng mất tự nhiên, đành phải vờ rằng đã thức dậy.
Lúc anh mở mắt nhìn thấy Lạc Tư ở bên cạnh, ánh mắt cô mở lớn vì bất ngờ khi thấy anh thức dậy. Dụ Lục bị cuốn hút, vô thức lên tiếng.
"Sớm như vậy đã chạy qua đây, ngủ không tốt?"
Lạc Tư gật đầu, quả thật là do bị giật mình nên mới dậy, thường ngày khi được nghỉ học Lạc Tư thường dậy trễ hơn so với mọi hôm.
Dụ Lục ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt, đưa tay nhè nhẹ vuốt tóc Lạc Tư, anh nói.
"Có muốn ngủ cùng không?"
Lạc Tư lại không chút do dự gật đầu.
Thế là Lạc Tư gối đầu lên tay Dụ Lục, khuôn mặt áp sát vào da thịt ở lồng ngực anh, được anh ôm vào lòng, cả hai lại cùng chìm trong giấc ngủ một lần nữa.
- xxihabin-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook