Có lẽ bởi tư tưởng mới mẻ mà Đường Tự thể hiện trong vài câu nói, mấy ngày tiếp theo Đường Thác thực sự chơi rất thoải mái.

Giữa tiết trời giá lạnh nói muốn ăn kem Modern, hai người bèn đeo găng tay, tháo khẩu trang, mỗi người cầm một cây kem Modern vừa đi vừa cắn.

Dọc theo phố Trung tâm đi tới tận cùng, dạo qua Đài tưởng niệm chống lụt, tới bên bờ sông Tùng Hoa Đường Thác mới ngạc nhiên nhận ra rằng, mặt sông Tùng Hoa độ đông đến đã biến thành một khu vui chơi cực lớn.

Cầu trượt băng, trượt băng nằm sấp, lái xe mô-tô, các thể loại thiết bị trò chơi Đường Thác đều trải nghiệm qua một lượt.
Bởi Đường Thác nói phần đặc sắc phải để dành ở phía sau nên chạng vạng tối ngày thứ ba hai người mới tới Thế giới băng tuyết.

Cổng băng của Thế giới băng tuyết tấp nập người, Đường Thác ngửa cổ xem quy tắc mua vé trên cửa chắn phía trước, đọc hết từng điều một thì lấy một thứ từ trong ba lô ra đưa cho Đường Tự.
Đường Tự cụp mắt nhìn, vẻ mặt anh có hơi khó nói thành lời.
“Làm gì đấy?”
“Thẻ sinh viên, giảm giá.”
“…” Đường Tự duỗi một tay đẩy trở lại cho cậu: “Không cần đâu.”
“Tại sao chứ?” Đường Thác không hiểu cho lắm nên lấy làm lạ hỏi anh.

Cậu lại nhìn tấm biển, xác nhận lại một lần: “Được giảm giá đó.”
Có hai du khách muốn chen qua bên người Đường Thác, Đường Tự thấy vậy bèn dùng cánh tay bảo vệ cậu, đỡ cho cậu bị đám người chen chúc.

Đường Thác còn đang xoắn xuýt chuyện mua vé, nom dáng vẻ kiên quyết của cậu, Đường Tự dứt khoát cầm lấy thẻ sinh viên của cậu nhét vào ba lô của anh.
“Này…”
Đường Tự giữ lấy vai Đường Thác không cho cậu động đậy, tiếp đó anh cúi người, lại gần bên tai cậu nói: “Chúng ta đến đây chơi, em mua vé học sinh, anh mua vé người lớn, em không thấy kì lạ sao?”
Đường Thác chau mày nghĩ ngợi trong chốc lát, cậu vẫn không hiểu: “Có gì kì quái đâu?”
“Rõ ràng là anh đưa bạn trai đi chơi, em mà mua vé học sinh là anh cảm giác như kiểu lừa học trò đi du lịch ấy.”
Bắt được hai chữ “bạn trai”, ánh mắt Đường Thác đờ ra hai giây, cậu ngại ngùng quay đầu đi, giả bộ coi dòng người xếp hàng phía trước xem còn bao nhiêu: “Thế thì mua vé người lớn vậy…”

Thực ra ở Cáp Nhĩ Tân không chơi được gì nhiều, trong bốn ngày là đã trải nghiệm được đầy đủ tất cả.

Đứng trong phòng tắm, sau khi cởi quần áo Đường Thác mới nhớ ra, đêm nay đã là đêm cuối cùng, ngày mai hai người bọn cậu sẽ trở lại Bắc Kinh.
Nước từ vòi nước chảy xuống, lực nước không mạnh, tí tách tí tách xuyên thành một chuỗi rơi trên mặt đất, bọt nước vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ.

Đường Thác nhìn từng dòng nước in trên mặt đất, lúc xuất thần mới lĩnh hội được chút ý vị của sự chia ly, chia ly với lần du lịch đầu tiên.
Bất cứ danh từ nào khi điểm xuyết thêm hai chữ “cuối cùng” đều sẽ sinh ra cảm giác thất vọng cùng buồn bã, bộ phim điện ảnh cuối cùng, chiếc ôm cuối cùng, bữa tiệc cuối cùng, một đêm cuối cùng.

Đường Thác thực sự luyến tiếc nơi đây, những ngày này của cậu thảnh thơi khoan thai vô cùng, khiến cậu bất ngờ buông bỏ xiết bao nỗi niềm đè nặng trong lòng.

Cảm giác nhẹ nhõm ấy đã xa cách Đường Thác quá lâu, thế nên cậu không nỡ buông tay để nó biến đi mất.
Đường Thác có hơi thất vọng tắm rửa xong xuôi, lúc này cậu mới rối rắm phát hiện ra quên lấy quần lót.

Cậu nhìn chằm chằm quần ngủ giằng co một hồi lâu, cuối cùng mới buông thõng vai, không quá tình nguyện cầm nó lên, định bụng cứ tròng tạm trước đã, đợi tí nữa nhân lúc Đường Tự đi tắm cậu lại lén mặc quần lót sau.
Nhưng mà vừa mới định mặc quần áo thì cửa phòng tắm bị đẩy ra, Đường Tự đứng bên cửa, trên tay là một chiếc… quần lót.
“Anh tìm quần áo, phát hiện hình như em quên lấy quần lót.”
Cả người Đường Thác đương trần như nhộng, Đường Tự đột nhiên xông vào làm cậu hoảng hết sức.

Mà nom Đường Tự có vẻ bình tĩnh lắm, anh chầm chậm bước vào, đặt quần lót lên bệ, sau rồi đóng cửa.
Đóng cửa?
Đường Thác sựng người tại chỗ nhìn anh, chẳng lẽ anh không nên ra ngoài đi hay sao?
Đường Thác mới tắm nước nóng, hơi sương tích tụ trong phòng tắm còn chưa tan đi, ướt át quấn lấy ánh đèn vàng ấm áp, khiến ánh đèn cũng trở nên thướt tha ái muội.
Đường Thác quay người muốn tránh khỏi tầm mắt của Đường Tự, thế nhưng dưới tình huống không một mảnh vải che thân, Đường Thác có quay cỡ nào cũng chỉ bằng việc đổi một góc khác bày ra toàn thân trần như nhộng của mình mà thôi.

Cậu bỗng ngượng ngùng quá đỗi, với lấy áo ngủ khó khăn lắm mới che được chút ít, ngẩng đầu lắp bắp hỏi người trước mặt: “Anh không ra ngoài sao…”
Hình như Đường Tự đang cười, anh bước tới gần cậu.

“Mấy hôm nay chơi có vui không?”
Với tình cảnh hiện tại mà nói, câu hỏi này rõ ràng chẳng đúng lúc tẹo nào, mà tất cả những câu hỏi không đúng lúc đều chỉ có hai trường hợp: một là nhịn lâu quá rồi không thể không hỏi, hai là mưu đồ từ trước, có mục đích khác.
Hiển nhiên Đường Tự thuộc trường hợp thứ hai.
Đương lúc Đường Thác ấp úng trả lời một câu, tay chân luống cuống chuẩn bị mặc quần áo, một bàn tay đột nhiên túm lấy quần áo của cậu.

Ngay sau đó, Đường Tự từ phía sau ôm lấy cậu, sau một loạt động tác lưu loát, môi anh hôn lên bờ vai cậu, hai cánh môi lành lạnh in trên đóa hoa nọ, cả người Đường Thác lập tức run rẩy.
Đường Tự hôn lên hình xăm độc nhất của cậu, cuối cùng trái tim Đường Thác thực sự loạn đến cùng cực, run rẩy phát ra một tiếng mê man: “Đường Tự…”
Đường Thác cảm nhận được có thứ gì đó cứng rắn đỡ phía sau cậu, dẫu có cách một tầng vải vóc, cậu vẫn cảm nhận được cỗ nhiệt độ nóng bỏng ấy, nóng đến độ cậu khó mà nhẫn nhịn.

Song điều khiến Đường Thác khó kham nhất chính là, mặc dù thấy ngại nhưng bản thân cậu lại đương khát vọng.

Đường Thác không dám đi khẳng định xem cậu đang khát vọng điều gì, bởi lẽ dưới cái nhìn của cậu, nỗi khát vọng này bằng với việc không tôn trọng Đường Tự, bằng với việc đổ hết những gì cậu không chịu đựng được lên người anh.

Đường Tự duỗi tay xoa nhẹ thứ mới vừa run rẩy đứng lên phía trước của Đường Thác, chạm một cái mà như chạm trúng công tắc gì đó của cậu, lý trí chiến thắng dục vọng đang rục rịch, Đường Thác nức nở muốn giãy khỏi anh.
“Tư Hành.” Một tay Đường Tự dùng sức ôm lấy cậu, vừa mơn man mặt cậu vừa dịu dàng vỗ về: “Thử xem nhé, anh giúp em làm, sẽ rất thoải mái.”
Đường Thác không chịu, hai tay sống chết bắt chặt lấy tay anh không chịu thả ra, không cho anh tiếp tục cử động.

Tầng hơi nước phủ trên tấm gương đã dần dần tan đi hết, Đường Thác không chịu được cơ thể lõa lồ của chính mình lọt vào mắt cậu, đã thế còn đang được Đường Tự ôm trong lòng.

Cậu cúi đầu nỉ non: “Không thể như vậy…”
Đường Tự kéo cậu áp sát thân mình, đôi mắt anh chăm chú dán trên gương mặt bối rối trong gương của Đường Thác: “Tư Hành, mỗi một người đều sẽ có dục vọng đối với người mình thích, em có dục vọng với anh, anh cũng có dục vọng với em, điều này rất bình thường, không phải chuyện gì quá xấu hổ đâu.”
Đường Thác nhắm chặt mắt, tránh đi thân ảnh trong gương, áp lực phía sau tới từ Đường Tự càng lúc càng rõ ràng khiến mỗi một tấc da thịt trên toàn thân cậu đều nóng hừng hực.

Đường Tự nom dáng vẻ hốt hoảng của cậu, anh nhấc một tay che mắt cậu lại, một tay khác vẫn không ngừng chuyển động: “Vậy thì không nhìn nữa, từ từ cảm nhận.”

Cổ họng Đường Thác phát ra hai tiếng nức nở nhè nhẹ, vẫn nhẫn nhịn kiềm chế như cũ song đâu đó ân ẩn sắc tình.

Bởi lẽ phía dưới càng lúc càng kích thích, dần dần cả người Đường Thác mềm nhũn tựa bên Đường Tự, đầu ngẩng lên chống bên bả vai anh, cần cổ kéo ra một đường cong rắn rỏi.

Hai mắt cậu nhắm nghiền mà cảm giác như nhìn được muôn vàn sắc màu trên thế giới.

Đường Thác chưa từng thử qua cách thức nào khác trừ tự an ủi, giờ khắc này cậu được Đường Tự ôm trong lòng “giúp đỡ”, cảm giác như thể hãm sâu dưới bể dục vọng chìm chìm nổi nổi, hoàn toàn không biết thân mình đang ở phương nao.

Cuối cùng lúc đạt đến cao trào, Đường Thác lại càng bất lực, cậu duỗi tay vịn lấy cánh tay Đường Tự, siết chặt như bắt được tấm gỗ nổi cứu mạng, hô hấp thoát ra còn mang theo tiếng nức nở: “Đường Tự…” Thanh âm run rẩy mà tủi thân.

Thật nhiều lúc dường như Đường Thác chỉ biết gọi mỗi cái tên ấy.
Đường Tự nhịn không được hôn bên tai cậu, khiến cậu lại thêm một phen run rẩy khó kiềm chế.

Anh buông bàn tay che trên mắt cậu, bao vây lấy eo cậu, ôm chặt hơn thân người đang căng thẳng của cậu: “Anh đây.”
Chất lỏng trắng đục cuối cùng cũng thoát ra ngoài, Đường Thác cảm giác sức lực toàn thân cậu bay biến hết sạch, chân cậu mềm oặt, đầu óc một mảnh trống rỗng tựa trên người Đường Tự, lúc mở mắt ra, trước mắt cậu vẫn là một mảnh hỗn độn như cũ.

Đường Thác còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Đường Tự lật người quay trở lại, trao cậu một nụ hôn.
“Ưm…”
Nụ hôn này của Đường Tự mang theo dục vọng gấp gáp không giống với ngày thường: “Thoải mái không?”
Đường Thác thở hổn hển, cậu lẳng lặng nhìn gương mặt trước mắt mình, gật đầu.
Ánh đèn sáng rực chiếu xuống khiến bờ môi cậu lấp lánh, Đường Tự nhìn mà trái tim rung rinh, bèn cúi đầu cắn lên đó, bàn tay ôm lấy eo Đường Thác, khiến cậu xụi lơ trong tư vị cao trào hồi lâu cũng chưa hồi phục lại được.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Đường Thác ảo não nhìn chằm chằm trần nhà.
Đường Tự khoác áo ngủ bước ra, lúc vén chăn lùa theo một cỗ hơi lạnh.

Đường Thác an tĩnh nhìn từng động tác của anh, đèn mới tắt, chưa đợi Đường Tự vươn tay ôm lấy cậu đã tự động sáp lại.
“Anh… tại sao phải tắm nước lạnh vậy?” Đường Thác nhỏ giọng hỏi.
Đường Tự im lặng giây lát, đoạn bật cười hai tiếng, tiếng cười trầm thấp: “Đương nhiên là để dập lửa.”
“Không phải…” Giọng điệu Đường Thác có hơi gấp gáp: “Ý của em là… không phải còn có em đây sao…”
Nói xong nửa câu cuối, thanh âm của Đường Thác gần như biến thành một tiếng ngâm nhỏ nhẹ.


Trong bóng tối, dường như lúc nào giọng nói cũng bị khuếch đại lên mấy lần, giờ khắc này Đường Thác thậm chí còn nghe được cả âm thanh nho nhỏ của tấm nệm bởi biến dạng mà phát ra, vừa khô khan lại vừa chân thực.
Đường Tự vén vạt áo ngủ của cậu, bàn tay chạm tới eo cậu, đã biết còn vẫn cố hỏi: “Ý em là sao?”
“Em có thể giúp anh… dùng tay.” Đường Thác lưỡng lự một hồi mới ấp a ấp úng nói: “Cũng có thể làm… nếu như anh muốn.”
Giữa bóng tối, mặt Đường Thác đỏ bừng, mặc dù Đường Tự không nhìn rõ nhưng vẫn cảm nhận được.
Đường Tự còn chưa kịp lên tiếng đã cảm giác có thứ gì đó mềm mại dán lên môi anh, mang theo cả vẻ run rẩy tận lực đè nén.

Đây là lần đầu tiên Đường Thác chủ động hôn anh, anh đỡ lấy eo cậu, nâng Đường Thác lên trên để cậu không cần tốn quá nhiều sức.
Đường Tự đáp lại cậu, dịu dàng chậm rãi, triền miên dây dưa, chẳng hề giống với vẻ gấp gáp khó nhịn như mới nãy ở trong phòng tắm.

Dẫu vậy, một cái hôn như thế vẫn hoàn toàn có thể đảo loạn tất thảy hơi thở của Đường Thác.

Đợi đến khi hai người tách ra, Đường Thác cọ cọ vai Đường Tự, vùi đầu không nói chuyện.

Mỗi một lần, chỉ cần tiếp xúc thân mật với Đường Tự chút xíu là ham muốn của cậu lại khó mà khống chế, mới một lát thôi mà người dưới của cậu đã trướng đến hoảng loạn.
“Sao thế?” Đường Tự nhấc tay gãi cằm cậu như trêu con cún con.
Đường Thác lại cọ thêm hai cái, một lúc sau cậu mới rầu rĩ nói: “Anh không cần em…”
Đường Tự nhỏ giọng cười: “Hiện giờ không được.”
Anh hôn lên trán cậu, ôm chặt cậu vào lòng.
“… Tại sao?”
“Đợi đến khi nào em không mua vé học sinh nữa đi, lòng anh khúc mắc cái quan hệ thầy trò của chúng ta lắm.”
Khi lí giải những vấn đề liên quan đến Đường Tự, lúc nào Đường Thác cũng có cách nghĩ của riêng cậu, cậu có thói quen đặt mình vào bên “không đúng”, gom tất cả những lỗi lầm lên người mình, rất cố chấp, cũng rất vô lí.

Thế nên im lặng một hồi, Đường Thác mới trầm giọng hỏi: “Anh chê em nhỏ quá hả?”
Đường Tự dở khóc dở cười, bưng mặt cậu để cậu nhìn thẳng vào anh: “Anh chê anh già quá, lòng dạ những cảm giác tội ác khi dụ dỗ thiếu niên bé nhỏ.

Hơn nữa… nếu như em giúp anh, đơn giản như thế thì không kết thúc được đâu, vậy nên anh muốn đợi em hoàn toàn chuẩn bị tốt.”
Giọng nói khàn khàn giữa đêm đen tràn đầy gợi cảm, dục vọng là thứ chân thật nhất thuộc sở hữu của cảm xúc.
Editor có lời muốn nói: xin hãy thứ lỗi cho ngôn từ của tui, cái đoạn ỏ ỏ ỏ kia trong raw đã bị bíp bíp và tui tìm thấy nó dưới phần bình luận, hi vọng không khiến mọi người thấy cấn nha QAQ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương