Đường Tự ra nước ngoài giao lưu hai năm, ngày thứ bảy sau khi trở lại, anh đã đứng trên bục giảng ba thước cẩn thận “tưới tắm” những đóa hoa của Tổ quốc.
Bên dưới là tiếng bàn luận xôn xao hết đợt này đến đợt khác của những thiếu nữ sau thời kì dậy thì bị trai đẹp kích động mà trở nên vô cùng nhiệt tình.
Ngành tự động hóa mười nam mới có một nữ, hai lớp hơn sáu mươi sinh viên ngồi bên dưới mà chỉ có thể nhìn thấy bảy bạn nữ.

Mặc dù vậy, tiếng bàn tán của các bạn ấy vẫn sôi nổi ồn ào, thi nhau bay tới bên tai Đường Tự.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Được rồi các bạn, yên tĩnh một chút, chúng ta bắt đầu học.”
Thanh âm ngập tràn từ tính, hơn nữa còn là kiểu từ tính mang chút ý cười rất thích hợp để nghe vào ban đêm, kết hợp thêm chiếc sơmi đen hệ cấm dục phác họa đường viền cơ ngực thoáng ẩn thoáng hiện, dùng bốn chữ mặt người dạ thú để hình dung anh cũng không hề lố chút nào.
Mặc dù Đường Tự là giảng viên nhưng anh không phải kiểu thư sinh ôn tồn lễ độ.

Từ nhỏ lớn lên trong đại viện bộ đội[1], một cơ thể rắn chắc và nước da thiên về màu đồng khiến anh thoạt nhìn rất có khí chất của đàn ông.


Ở viện kĩ thuật nơi mà hơn nửa giảng viên đều không chú trọng cách ăn mặc thì Đường Tự rất nổi bật.
[1] Đại viện bộ đội: chỉ nơi ở của sĩ quan quân đội cùng với người nhà của họ
Hiển nhiên, câu nói vừa rồi khiến cho mấy bạn nữ phía dưới một lần nữa nhéo đùi nhau, dù miệng không thể nói chuyện thì cũng dùng ánh mắt nhìn nhau mà hét lên, quá đẹp trai!
Đường Tự không nhanh không chậm nói: “Trước tiên tự giới thiệu một chút, tôi là Đường Tự.” Nói xong, anh quay người viết tên mình lên bảng, hai chữ lớn mạnh mẽ có lực, chữ cũng như người.
Anh tùy ý bỏ phấn lên bàn: “Học kì này tôi sẽ cùng các em nghiên cứu môn nguyên lý điều khiển tự động.

Nguyên lý điều khiển tự động là môn chuyên ngành rất quan trọng của ngành tự động hóa, thế nên để chúng ta học tập càng thêm vui vẻ, trước khi dạy, tôi xin nhắc một vài chuyện cần chú ý trong giờ của tôi.

Thứ nhất, lúc tôi giảng bài các em có thể tự do đặt vấn đề, không cần giơ tay, cứ ngồi tại chỗ là được, tôi thích lớp học sinh động một chút, nhưng ở bên dưới đừng có châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.

Các em có thể ngủ, có thể không lên lớp, đều năm ba cả rồi, mọi người chắc cũng biết lúc học nên làm gì và không nên làm gì.

Ngoài ra, kì thi cuối kì có vấn đề gì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, thi xong thì không cần liên lạc với tôi nữa, cũng đừng đến đòi thành tích với tôi.

Mọi người có ai có ý kiến gì không?”
Một bạn nữ tóc ngắn lập tức tiếp nhận thói quen lên lớp của Đường Tự, ngồi tại chỗ vui đùa nói: “Thầy ơi, thầy phải cho tụi em phương thức liên lạc chứ.”
Đường Tự cười cười, anh nhặt một viên phấn rồi soạt soạt viết email và số điện thoại của mình lên bảng: “Hoan nghênh các em tới thắc mắc mọi vấn đề về học thuật.”
Hai chữ học thuật vô tình hữu ý mà được nhấn mạnh theo kiểu vui đùa.

Tiếp đó, anh cầm lấy hai tờ danh sách: “Sau này tôi sẽ không điểm danh, nhưng bên giáo vụ yêu cầu phải có thành tích trên lớp nên hôm nay tôi phải làm quen với mọi người một chút, quan sát biểu hiện của mọi người trong lớp học.


Ngoài ra tôi còn cần một bạn làm đại diện môn[2].”
[2] Đại diện môn: một người đại diện trong lớp phụ trách việc trao đổi tình hình học tập và giảng dạy với thầy, cô giáo trong quá trình học một khóa học hoặc môn học nào đó.
Nghe vậy, mấy bạn nữ phía dưới nhao nhao lén chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình, cực kì trông mong màn điểm danh của thầy giáo đẹp trai này.
Đường Tự điểm danh từng người một, gọi đến ai, bạn đó sẽ hô một tiếng “có” và giơ tay thể hiện vị trí của mình.

Đường Tự sẽ nhìn về phía bạn ấy, đôi khi còn nói chuyện qua vài câu, ví dụ như khen cái tên đó rất hay chẳng hạn.
Đường Tự đọc xong trang thứ nhất, anh lật sang trang sau thì chợt dừng lại.

Ngay sau đó, trước ánh mắt khó hiểu của các bạn sinh viên, Đường Tự cau mày rồi mới mở miệng đọc: “Đường Thác.”
Trong phòng học không lớn, một bạn nam vẫn luôn cúi đầu ngồi ở hàng hai đếm từ dưới lên giơ tay.

Da cậu trắng nõn, gương mặt như con nít, khớp xương trên mặt không được rõ ràng như những người khác, mắt rất to, cả người nhìn hết sức vô hại.

Trông cậu có vẻ nhỏ hơn những bạn nam cùng tuổi khác, không giống dáng vẻ của một sinh viên năm ba cho lắm, nhìn cậu giống một học sinh cấp ba ngây ngô hơn.
“Có.”

Không biết là vì căng thẳng hay gì khác, một chữ này nói ra đến âm cuối cũng đang run rẩy.

Nói xong, thiếu niên ấy căng thẳng mím chặt môi, cậu chỉ nhìn người đang đứng trên bục giảng một cái rồi lại cúi đầu.
Đường Tự nhìn cái tên trên danh sách, ngón tay anh cuộn chặt.

Anh âm thầm hít sâu một hơi rồi mới nhìn về phía bên đó, lúc thấy cậu hạ cánh tay xuống, anh vẫn cảm thấy không chân thật lắm.
Dường như cậu không thay đổi gì cả, lại có vẻ trưởng thành hơn một chút.
Anh thu hồi ánh mắt, để bản thân bình tĩnh trở lại một lần nữa.

Khoảnh khắc cúi đầu chuẩn bị tiếp tục điểm danh, chuyện cũ đã qua nhiều năm chẳng hề báo trước đột nhiên ào tới, không ngừng đưa đẩy va chạm trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại cảnh tượng– một Đường Thác mười ba tuổi khóc không thành tiếng kéo lấy cánh tay anh, hai mắt sưng húp nhìn anh nói, xin anh đấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương