Tự Tu Dưỡng Thành Một Nhược Công
-
Chương 28
Edit: Phong Lữ
Tối nay Tống Nghệ Thiên đi cùng với mấy anh em thời đại học ăn một bữa.
Tất cả đều là bạn bè đã quen nhiều năm nên cũng không quá trang trọng. Đám 4 5 người bọn họ tìm một quán ăn tôm hùm, kêu một nồi lẩu cay xè và một ít thức ăn, 10 chai bia, sau đó thì ăn uống náo nhiệt.
Tống Nghệ Thiên ăn cay tới nỗi môi đỏ rực, đầu lưỡi hơi rát, hai tay đang bóc vỏ tôm thì chợt suy nghĩ mông lung, chả hiểu sao lại nhớ tới Chung Tiểu Nhạc.
Nếu có cái đồ biến thái kia ở đây, ắt hẳn cậu ta sẽ chuyên nhận việc bóc vỏ tôm cho mình, cậu ta lột con nào mình ăn con đó, chờ mình ăn đủ rồi cậu ta mới tự nếm một con, ngẫm lại cũng rất dễ thương.
“A Thiên này, sao tối nay im im quá vậy. Mấy anh em chúng ta lâu lâu mới tụ một lần, chú cũng thiếu suy nghĩ quá!”
Người nói là lão đại của bọn họ, là người đứng đầu phòng kí túc xá năm đó, hơn bọn họ hai tuổi lại mang một bụng ý đồ xấu. Bình thường anh ta hay dẫn dám tân sinh ma mới bọn họ ra ngoài chơi mò cá, làm người cũng rất có nghĩa khí, được mọi người tôn làm lão đại.
“Không có gì không có gì, chỉ mới thất thần xíu thôi.’ Tống Nghệ Thiên nhíu nhíu mày, thầm nghĩ không được nghĩ tới Chung Tiểu Nhạc nữa.
“Lại nói chiều nay anh còn định đi đón chú, kết quả chú lại thầm chuyển nhà hồi nào rồi, cũng không báo cho anh em một tiếng.”
“Ừ, chuyển rồi, ừm thì vào hai tháng trước.” “Chuyển đi đâu?”
“Khu chung cư Tinh Hoa.”
“A!” lão tam Đại Hoàng cũng gia nhập: “Đó chẳng phải là cái chung cư cao cấp ngay cạnh trường cậu ư. A Thiên này, cậu phát tài rồi mà giấu nghen, khi nào mới mời bọn này tới chơi hả?”
“Cút đi, tao ở cùng bạn!” Tống Nghệ Thiên giận, cười mắng.
Nghe vậy, mọi người bắt đầu đùa cợt: “Bạn? Nam hay nữ vậy?”
“Là nam! Bạn học cũ.”
“Người như thế nào? Lần sau nhớ đưa tới đây làm quen chút đi, để anh em cùng được ôm bắp đùi đại gia nhá!” lão đại ở đằng kia cũng trêu ghẹo.
‘”Cậu ta mà là đại gia cái beep, chỉ là một kiến trúc sư làm thuê thôi!” Tống Nghệ Thiên vốn muốn từ chối, coi như quên chuyện Chung Tiểu Nhạc là một tên biến thái đi, dù sao cậu ta cũng chỉ giở trò biến thái với mình. Nhưng cậu ta đối với người khác thế nào anh cũng không rõ lắm, nói cậu ta là tinh anh cũng không phải mà bảo là kẻ ngốc cũng không phải, với lại người chơi lâu được với cậu ta ngoài Đổng Thiên ra thì chưa nghe nói tới có người thứ hai.
Vừa nghĩ thế, Tống Nghệ Thiên bỗng thấy Chung Tiểu Nhạc khá đáng thương, thầm nghĩ lần sau có nên dứt khoát gạt Chung Tiểu Nhạc ra ngoài xem sao, để coi qua nhiều năm vậy rồi cậu ta có còn hướng nội như xưa hay đã khá hơn chút.
Đùa giỡn một lúc lâu, ăn sạch đồ ăn thì chuyển qua uống bia tán dóc.Uống được một hồi thì có người đề nghị đêm nay cùng nhau ăn chơi ở đây cho đã, nhân dịp cuối tuần nên chơi thâu đêm không về luôn.
Tống Nghệ Thiên nhớ lại trước khi ra khỏi cửa, Chung Tiểu Nhạc ghé vào người mình, dai dẳng đòi mình phải về nhà sớm. Anh thở dài, cáo lỗi nói: “Tao nhớ đêm nay còn có việc, anh em cứ chơi cho đã tính luôn phần tao.”
Lão đại im lặng vài giây, sau đó nói: “Tao cũng không được.” quay lại đối diện với những ánh mắt ngờ vực, hắn hít một hơi thật sau, nói nhanh: “Thật ra tao muốn kết hôn, vào cuối năm.”
Một câu nói trong nháy mắt khiến tất cả mọi người bùng nổ. Tống Nghệ Thiên cũng khó tin nhìn hắn: “Lão đại à, anh còn trẻ vậy mà đã tự trói buộc mình rồi? Xem ra chị dâu tốt lắm nhỉ.”
Lão đại châm một điếu thuốc, ý vị sâu x nói: “Đó cũng tại tao cam tâm tình nguyện bị trói. Đôi khi đi làm về có nồi cơm nóng đang chờ, tăng ca về thấy trong phòng khách còn sáng chờ mình, đi ra ngoài thì biết có người đang trông ngóng mình, cho dù có cãi vả cũng không đáng ngại. Chỉ là từng chút nhỏ nhặt như thế bỗng khiến tao cảm thấy ở cùng nửa kia một đời như vậy cũng rất tốt.”
Tống Nghệ Thiên sửng sốt.
Anh lại lần nữa nhớ tới Chung Tiểu Nhạc.
Rời khỏi quán ăn, tạm biệt bạn bè, Tống Nghệ Thiên lặng lẽ đi qua ngã tư sầm uất, nhìn từng tốp người đi ngang qua bên cạnh, hiếm hoi cảm thấy nao lòng.
Khi ra ngoài, có ai sẽ trông ngóng mình? Người mẹ đã qua đời của mình nếu còn sống thì hẳn sẽ. Các anh em bạn bè không chừng cũng có nhưng họ đều có cuộc sống riêng của họ. Ba mình ắt không, mẹ kế càng không, còn cái người em trai sợ mình muốn chết kia cũng sẽ không.
Tống Nghệ Thiên bỗng rất muốn gặp cái tên biến thái kia.
Tống Nghệ Thiên lắc lắc đầu, quẹo vào một hẻm nhỏ định đi đường tắt về, đi chưa được mấy bước thì phát hiện thấy có mấy người ở bên trong, vào gần hơn mới thấy còn là người mình biết.
Là hai nữ sinh lớp trước của mình, thường nhiệt tình bắt chuyện với mình. Tuy không nhớ rõ tên nhưng vẫn rất quen mặt.
Còn lại là năm thanh niên dáng vẻ lưu manh, nhuộm tóc sặc sỡ, chỉ còn thiếu đường ghi luôn mấy chữ ‘thanh niên lêu lỏng’ lên mặt. Bọn bao vây hai nữ sinh trên đường, dễ thấy chẳng có ý tốt gì.
Tống Nghệ Thiên không phải kiểu người tốt ‘giữa đường gặp chuyện ra tay tương trợ’, nhưng khi thấy học trò mình quen bị quấy rối, còn là hai nữ sinh yếu đuối nữa nên dĩ nhiên anh không thể khoanh tay đứng nhìn, vờ như không thấy. Vì vậy anh bước lên trước, cả gan chặn đường hai tên lưu manh, còn kéo hai nữ sinh ra sau lưng mình.
“Thầy, thầy Tống.” nữ sinh run rẩy, tay níu lấy góc áo Tống Nghệ Thiên, lắp bắp chân thành cảm ơn.
Tống Nghệ Thiên bất đắc dĩ đẩy hai người ra sau, nhẹ nhàng nói: “Hai đứa chạy ra đường lớn mau, tới chỗ đông người báo cảnh sát.”
Ngay sau đó, Tống Nghệ Thiên cười khinh bỉ với 5 tên lưu manh, khoanh tay trước ngực. Cánh tay trần của anh nổi lên cơ bắp rắn chắc. Đèn đường mờ mờ chiếu lên thân thể cường tráng và gương mặt anh tuấn của anh, tăng thêm vẻ uy hiếp. Anh ngang nhiên tự châm cho mình điếu thuốc, bộ dạng còn lưu manh hơn cả bọn lưu manh: “Sao thế? Không chịu à?”
“Mày, mắc mớ gì tới mày hả?!” tên cầm đầu lưu manh thật sự bị vẻ cao lớn hung hãn của Tống Nghệ Thiên dọa rồi, buột miệng nói bằng tiếng địa phương.
Tống Nghệ Thiên cười thành tiếng, tay trái ra hiệu cho hai nữ sinh phía sau chạy mau. Anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người 5 tên này, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
Tên lưu manh đã mất lí trí, mặt đỏ bừng, mắng anh là đồ tự đâm đầu vào chỗ chết rồi lao tới đánh. Hai nữ sinh thấy tình cảnh này vội chạy ra đầu ngõ. Tống Nghệ Thiên thì bình tĩnh lưu loát bắt lấy cú đấm rồi bẻ ngược lại, lấy điếu thuốc đang cháy trong miệng dúi vào mặt đối phương.
Tên lưu manh thét lên một tiếng, 1 trong 4 tên còn lại đuổi theo hai nữ sinh, đám còn lại cùng nhau xông tới đánh Tống Nghệ Thiên.
Tống Nghệ Thiên bị buộc phải đánh nghiêm túc, thân thủ nhanh nhẹn lão luyện, dáng người đẹp của anh cũng không phải chỉ được cái mã. Bốn người ra tay không những không khống chế được anh mà ngược lại còn bị ăn mấy cú của anh. Lúc này bỗng có một người cao thon xen vào giữa 5 người, chắn trước mặt Tống Nghệ Thiên, lớn tiếng nói: “Dừng————“
Tiếc là tiếng “Tay” còn chưa nói đã bị trúng cú đấm của 1 tên lưu manh, liền ngã lên ngực Tống Nghệ Thiên
Là Chung Tiểu Nhạc, mắt kính cậu bị đánh lệch phân nửa, khóe miệng lập tức chuyển màu xanh. Cậu sau khi giữ thăng bằng cơ thể xong, lại kiên trì đứng trước mặt Tống Nghệ Thiên đạm nhạt nói: “Các người không được ăn hiếp anh ấy.”
Tống Nghệ Thiên nhìn Chung Tiểu Nhạc bị đánh, nhất là vết máu bầm ở khóe miệng, bỗng lửa giận nổi lên.
Tên biến thái này có muốn bị đánh thì cũng chỉ có ông đây được quyền đánh! Bọn mày dựa vào cái gì mà dám đánh cậu ta!
Ngay cả người của ông mà bọn mày cũng dám động vào!!
Anh hung hẵn như một con sói cô độc, thô bạo túm cái tên xui xẻo Chung Tiểu Nhạc ném ra sau lưng, nhanh như chớp lao về phía trước đánh cái tên lưu manh vừa đánh ngã Chung Tiểu Nhạc, lên gối vào bụng hắn còn đánh một cú cho hắn xịt máu mũi.
Đổng Thiên ở phía sau thấy tình cảnh chiến đấu phía trước, chờ hai nữ sinh chạy qua thì thấy một tên lưu manh đang đuổi theo. Hắn không phải người luyện võ, cùng lắm chỉ có ra phòng tập thể hình rèn luyện, lại tự xưng mình là người văn minh nên không dính vào mấy vụ ẩu đả. Đổng Thiên dưới tình huống cấp bách đành bổ nhào tới xô ngã tên lưu manh xuống đất, hai người lăn thành một đống. Đổng Thiên có sức lực nhưng không đánh, hết cách chỉ đành quẩy loạn. Tên lựu manh có đánh nhưng lại thua về sức lực. Vì vậy không ai làm gì được ai.
Tống Nghệ Thiên thực sự rất hung bạo, có thể lấy một địch ba nhưng đối thủ có tới 4 người nên anh thường bị đá, dồn vào tường.
Chung Tiểu Nhạc liền nóng nảy. Cậu không biết đánh nhau, cùng lắm chỉ biết chịu đòn. Thế nên mỗi khi cậu thấy có nắm đấm sắp nện vào Tống Nghệ Thiên thì trực tiếp xông lên dùng thân đỡ lấy, thấy một tên lưu manh khác đang đá tới thì vội lao ngay tới tiếp một cú này, sau đó ngã lăn ra, mắt kính cũng vỡ hết nhưng Chung Tiểu Nhạc không quan tâm. Trong tầm nhìn mờ mờ, hễ thấy có người tới gần đánh Tống Nghệ Thiên thì thà bị đánh cũng không để Tống Nghệ Thiên bị thương.
Tống Nghệ Thiên càng nổi điên hơn. Anh vốn muốn để đồ biến thái này tránh xa chút, không ngờ cậu ta lại gấp gáp tìm đòn thế. Trong lòng vừa tức vừa gấp, miệng mắng cậu: “Biến thái! Đừng làm tôi vướng tay nữa! Cút ngay cho ông!”
Chung Tiểu Nhạc rướn cổ, kiên quyết thét một tiếng: “Không!” sau đó lại bị đánh một cú vào bụng, quỳ trên mặt đất nôn ra nước chua.
“Cậu ra ngoài báo cảnh sát! Chúng ta cùng nhau chạy.”
Chung Tiểu Nhạc lảo đảo muốn đứng dậy, bỗng thấy mờ mờ có người giơ một cây gì về phía đùi Tống Nghệ Thiên phía sau anh. Hai mắt cậu mở căng, nhịn đau vọt tới, đùi phải bị trúng một cú.
Dường như có tiếng gì đó vang lên. Chung Tiểu Nhạc biết chân mình đã gãy, cậu thở gấp té trên mặt đất, đau tới nỗi trừng lớn mắt, không thể đứng lên nổi.
Tên kia cầm gậy sắt còn định đánh nữa, Tống Nghệ Thiên nhanh chóng nhào tới nắm lấy gậy sắt, trực tiếp dùng răng cắn rách ra tay hắn. Sau đó lại bị hai người khác cưỡng chế kéo ra, ngã chúi đầu xuống đường.
Đổng Thiên cả người xốc xếch, người còn bị tên lưu manh bám không tha nên lần nào đứng lên cũng bị ngã lại, ngay cả lấy điện thoại ra báo cảnh sát cũng không xong, chỉ hy vọng 2 nữ sinh thoát được kia không quên ơn mà báo cảnh sát.
Bỗng tên lưu manh trên người bị đá văng thật xa. Đổng Thiên mặt mũi bầm dập ngước đầu nhìn lên.
Đối phương toàn thân vận cảnh phục màu đen, tay còn mang bao tay trắng, ánh sáng mờ mờ trong hẻm khiến Đổng Thiên chỉ có thể thoáng thấy cái cằm đẹp của đối phương, giọng hắn lành lạnh mà trong trẻo: “Cảnh sát đây, ở đây có kẻ gây rối sao?.”
Đổng Thiên bị hơi men xông lên, vội ôm lấy đùi đối phương như ôm đùi cha mình, cọ hết mặt mày đầy máu lẫn nước mắt, bụi bẩn lên quần đối phương, đáng thương hô to: “Cảnh sát cảnh sát! Có lưu manh đanh người!”
Nhược công tu dưỡng-29
Tối nay Tống Nghệ Thiên đi cùng với mấy anh em thời đại học ăn một bữa.
Tất cả đều là bạn bè đã quen nhiều năm nên cũng không quá trang trọng. Đám 4 5 người bọn họ tìm một quán ăn tôm hùm, kêu một nồi lẩu cay xè và một ít thức ăn, 10 chai bia, sau đó thì ăn uống náo nhiệt.
Tống Nghệ Thiên ăn cay tới nỗi môi đỏ rực, đầu lưỡi hơi rát, hai tay đang bóc vỏ tôm thì chợt suy nghĩ mông lung, chả hiểu sao lại nhớ tới Chung Tiểu Nhạc.
Nếu có cái đồ biến thái kia ở đây, ắt hẳn cậu ta sẽ chuyên nhận việc bóc vỏ tôm cho mình, cậu ta lột con nào mình ăn con đó, chờ mình ăn đủ rồi cậu ta mới tự nếm một con, ngẫm lại cũng rất dễ thương.
“A Thiên này, sao tối nay im im quá vậy. Mấy anh em chúng ta lâu lâu mới tụ một lần, chú cũng thiếu suy nghĩ quá!”
Người nói là lão đại của bọn họ, là người đứng đầu phòng kí túc xá năm đó, hơn bọn họ hai tuổi lại mang một bụng ý đồ xấu. Bình thường anh ta hay dẫn dám tân sinh ma mới bọn họ ra ngoài chơi mò cá, làm người cũng rất có nghĩa khí, được mọi người tôn làm lão đại.
“Không có gì không có gì, chỉ mới thất thần xíu thôi.’ Tống Nghệ Thiên nhíu nhíu mày, thầm nghĩ không được nghĩ tới Chung Tiểu Nhạc nữa.
“Lại nói chiều nay anh còn định đi đón chú, kết quả chú lại thầm chuyển nhà hồi nào rồi, cũng không báo cho anh em một tiếng.”
“Ừ, chuyển rồi, ừm thì vào hai tháng trước.” “Chuyển đi đâu?”
“Khu chung cư Tinh Hoa.”
“A!” lão tam Đại Hoàng cũng gia nhập: “Đó chẳng phải là cái chung cư cao cấp ngay cạnh trường cậu ư. A Thiên này, cậu phát tài rồi mà giấu nghen, khi nào mới mời bọn này tới chơi hả?”
“Cút đi, tao ở cùng bạn!” Tống Nghệ Thiên giận, cười mắng.
Nghe vậy, mọi người bắt đầu đùa cợt: “Bạn? Nam hay nữ vậy?”
“Là nam! Bạn học cũ.”
“Người như thế nào? Lần sau nhớ đưa tới đây làm quen chút đi, để anh em cùng được ôm bắp đùi đại gia nhá!” lão đại ở đằng kia cũng trêu ghẹo.
‘”Cậu ta mà là đại gia cái beep, chỉ là một kiến trúc sư làm thuê thôi!” Tống Nghệ Thiên vốn muốn từ chối, coi như quên chuyện Chung Tiểu Nhạc là một tên biến thái đi, dù sao cậu ta cũng chỉ giở trò biến thái với mình. Nhưng cậu ta đối với người khác thế nào anh cũng không rõ lắm, nói cậu ta là tinh anh cũng không phải mà bảo là kẻ ngốc cũng không phải, với lại người chơi lâu được với cậu ta ngoài Đổng Thiên ra thì chưa nghe nói tới có người thứ hai.
Vừa nghĩ thế, Tống Nghệ Thiên bỗng thấy Chung Tiểu Nhạc khá đáng thương, thầm nghĩ lần sau có nên dứt khoát gạt Chung Tiểu Nhạc ra ngoài xem sao, để coi qua nhiều năm vậy rồi cậu ta có còn hướng nội như xưa hay đã khá hơn chút.
Đùa giỡn một lúc lâu, ăn sạch đồ ăn thì chuyển qua uống bia tán dóc.Uống được một hồi thì có người đề nghị đêm nay cùng nhau ăn chơi ở đây cho đã, nhân dịp cuối tuần nên chơi thâu đêm không về luôn.
Tống Nghệ Thiên nhớ lại trước khi ra khỏi cửa, Chung Tiểu Nhạc ghé vào người mình, dai dẳng đòi mình phải về nhà sớm. Anh thở dài, cáo lỗi nói: “Tao nhớ đêm nay còn có việc, anh em cứ chơi cho đã tính luôn phần tao.”
Lão đại im lặng vài giây, sau đó nói: “Tao cũng không được.” quay lại đối diện với những ánh mắt ngờ vực, hắn hít một hơi thật sau, nói nhanh: “Thật ra tao muốn kết hôn, vào cuối năm.”
Một câu nói trong nháy mắt khiến tất cả mọi người bùng nổ. Tống Nghệ Thiên cũng khó tin nhìn hắn: “Lão đại à, anh còn trẻ vậy mà đã tự trói buộc mình rồi? Xem ra chị dâu tốt lắm nhỉ.”
Lão đại châm một điếu thuốc, ý vị sâu x nói: “Đó cũng tại tao cam tâm tình nguyện bị trói. Đôi khi đi làm về có nồi cơm nóng đang chờ, tăng ca về thấy trong phòng khách còn sáng chờ mình, đi ra ngoài thì biết có người đang trông ngóng mình, cho dù có cãi vả cũng không đáng ngại. Chỉ là từng chút nhỏ nhặt như thế bỗng khiến tao cảm thấy ở cùng nửa kia một đời như vậy cũng rất tốt.”
Tống Nghệ Thiên sửng sốt.
Anh lại lần nữa nhớ tới Chung Tiểu Nhạc.
Rời khỏi quán ăn, tạm biệt bạn bè, Tống Nghệ Thiên lặng lẽ đi qua ngã tư sầm uất, nhìn từng tốp người đi ngang qua bên cạnh, hiếm hoi cảm thấy nao lòng.
Khi ra ngoài, có ai sẽ trông ngóng mình? Người mẹ đã qua đời của mình nếu còn sống thì hẳn sẽ. Các anh em bạn bè không chừng cũng có nhưng họ đều có cuộc sống riêng của họ. Ba mình ắt không, mẹ kế càng không, còn cái người em trai sợ mình muốn chết kia cũng sẽ không.
Tống Nghệ Thiên bỗng rất muốn gặp cái tên biến thái kia.
Tống Nghệ Thiên lắc lắc đầu, quẹo vào một hẻm nhỏ định đi đường tắt về, đi chưa được mấy bước thì phát hiện thấy có mấy người ở bên trong, vào gần hơn mới thấy còn là người mình biết.
Là hai nữ sinh lớp trước của mình, thường nhiệt tình bắt chuyện với mình. Tuy không nhớ rõ tên nhưng vẫn rất quen mặt.
Còn lại là năm thanh niên dáng vẻ lưu manh, nhuộm tóc sặc sỡ, chỉ còn thiếu đường ghi luôn mấy chữ ‘thanh niên lêu lỏng’ lên mặt. Bọn bao vây hai nữ sinh trên đường, dễ thấy chẳng có ý tốt gì.
Tống Nghệ Thiên không phải kiểu người tốt ‘giữa đường gặp chuyện ra tay tương trợ’, nhưng khi thấy học trò mình quen bị quấy rối, còn là hai nữ sinh yếu đuối nữa nên dĩ nhiên anh không thể khoanh tay đứng nhìn, vờ như không thấy. Vì vậy anh bước lên trước, cả gan chặn đường hai tên lưu manh, còn kéo hai nữ sinh ra sau lưng mình.
“Thầy, thầy Tống.” nữ sinh run rẩy, tay níu lấy góc áo Tống Nghệ Thiên, lắp bắp chân thành cảm ơn.
Tống Nghệ Thiên bất đắc dĩ đẩy hai người ra sau, nhẹ nhàng nói: “Hai đứa chạy ra đường lớn mau, tới chỗ đông người báo cảnh sát.”
Ngay sau đó, Tống Nghệ Thiên cười khinh bỉ với 5 tên lưu manh, khoanh tay trước ngực. Cánh tay trần của anh nổi lên cơ bắp rắn chắc. Đèn đường mờ mờ chiếu lên thân thể cường tráng và gương mặt anh tuấn của anh, tăng thêm vẻ uy hiếp. Anh ngang nhiên tự châm cho mình điếu thuốc, bộ dạng còn lưu manh hơn cả bọn lưu manh: “Sao thế? Không chịu à?”
“Mày, mắc mớ gì tới mày hả?!” tên cầm đầu lưu manh thật sự bị vẻ cao lớn hung hãn của Tống Nghệ Thiên dọa rồi, buột miệng nói bằng tiếng địa phương.
Tống Nghệ Thiên cười thành tiếng, tay trái ra hiệu cho hai nữ sinh phía sau chạy mau. Anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người 5 tên này, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
Tên lưu manh đã mất lí trí, mặt đỏ bừng, mắng anh là đồ tự đâm đầu vào chỗ chết rồi lao tới đánh. Hai nữ sinh thấy tình cảnh này vội chạy ra đầu ngõ. Tống Nghệ Thiên thì bình tĩnh lưu loát bắt lấy cú đấm rồi bẻ ngược lại, lấy điếu thuốc đang cháy trong miệng dúi vào mặt đối phương.
Tên lưu manh thét lên một tiếng, 1 trong 4 tên còn lại đuổi theo hai nữ sinh, đám còn lại cùng nhau xông tới đánh Tống Nghệ Thiên.
Tống Nghệ Thiên bị buộc phải đánh nghiêm túc, thân thủ nhanh nhẹn lão luyện, dáng người đẹp của anh cũng không phải chỉ được cái mã. Bốn người ra tay không những không khống chế được anh mà ngược lại còn bị ăn mấy cú của anh. Lúc này bỗng có một người cao thon xen vào giữa 5 người, chắn trước mặt Tống Nghệ Thiên, lớn tiếng nói: “Dừng————“
Tiếc là tiếng “Tay” còn chưa nói đã bị trúng cú đấm của 1 tên lưu manh, liền ngã lên ngực Tống Nghệ Thiên
Là Chung Tiểu Nhạc, mắt kính cậu bị đánh lệch phân nửa, khóe miệng lập tức chuyển màu xanh. Cậu sau khi giữ thăng bằng cơ thể xong, lại kiên trì đứng trước mặt Tống Nghệ Thiên đạm nhạt nói: “Các người không được ăn hiếp anh ấy.”
Tống Nghệ Thiên nhìn Chung Tiểu Nhạc bị đánh, nhất là vết máu bầm ở khóe miệng, bỗng lửa giận nổi lên.
Tên biến thái này có muốn bị đánh thì cũng chỉ có ông đây được quyền đánh! Bọn mày dựa vào cái gì mà dám đánh cậu ta!
Ngay cả người của ông mà bọn mày cũng dám động vào!!
Anh hung hẵn như một con sói cô độc, thô bạo túm cái tên xui xẻo Chung Tiểu Nhạc ném ra sau lưng, nhanh như chớp lao về phía trước đánh cái tên lưu manh vừa đánh ngã Chung Tiểu Nhạc, lên gối vào bụng hắn còn đánh một cú cho hắn xịt máu mũi.
Đổng Thiên ở phía sau thấy tình cảnh chiến đấu phía trước, chờ hai nữ sinh chạy qua thì thấy một tên lưu manh đang đuổi theo. Hắn không phải người luyện võ, cùng lắm chỉ có ra phòng tập thể hình rèn luyện, lại tự xưng mình là người văn minh nên không dính vào mấy vụ ẩu đả. Đổng Thiên dưới tình huống cấp bách đành bổ nhào tới xô ngã tên lưu manh xuống đất, hai người lăn thành một đống. Đổng Thiên có sức lực nhưng không đánh, hết cách chỉ đành quẩy loạn. Tên lựu manh có đánh nhưng lại thua về sức lực. Vì vậy không ai làm gì được ai.
Tống Nghệ Thiên thực sự rất hung bạo, có thể lấy một địch ba nhưng đối thủ có tới 4 người nên anh thường bị đá, dồn vào tường.
Chung Tiểu Nhạc liền nóng nảy. Cậu không biết đánh nhau, cùng lắm chỉ biết chịu đòn. Thế nên mỗi khi cậu thấy có nắm đấm sắp nện vào Tống Nghệ Thiên thì trực tiếp xông lên dùng thân đỡ lấy, thấy một tên lưu manh khác đang đá tới thì vội lao ngay tới tiếp một cú này, sau đó ngã lăn ra, mắt kính cũng vỡ hết nhưng Chung Tiểu Nhạc không quan tâm. Trong tầm nhìn mờ mờ, hễ thấy có người tới gần đánh Tống Nghệ Thiên thì thà bị đánh cũng không để Tống Nghệ Thiên bị thương.
Tống Nghệ Thiên càng nổi điên hơn. Anh vốn muốn để đồ biến thái này tránh xa chút, không ngờ cậu ta lại gấp gáp tìm đòn thế. Trong lòng vừa tức vừa gấp, miệng mắng cậu: “Biến thái! Đừng làm tôi vướng tay nữa! Cút ngay cho ông!”
Chung Tiểu Nhạc rướn cổ, kiên quyết thét một tiếng: “Không!” sau đó lại bị đánh một cú vào bụng, quỳ trên mặt đất nôn ra nước chua.
“Cậu ra ngoài báo cảnh sát! Chúng ta cùng nhau chạy.”
Chung Tiểu Nhạc lảo đảo muốn đứng dậy, bỗng thấy mờ mờ có người giơ một cây gì về phía đùi Tống Nghệ Thiên phía sau anh. Hai mắt cậu mở căng, nhịn đau vọt tới, đùi phải bị trúng một cú.
Dường như có tiếng gì đó vang lên. Chung Tiểu Nhạc biết chân mình đã gãy, cậu thở gấp té trên mặt đất, đau tới nỗi trừng lớn mắt, không thể đứng lên nổi.
Tên kia cầm gậy sắt còn định đánh nữa, Tống Nghệ Thiên nhanh chóng nhào tới nắm lấy gậy sắt, trực tiếp dùng răng cắn rách ra tay hắn. Sau đó lại bị hai người khác cưỡng chế kéo ra, ngã chúi đầu xuống đường.
Đổng Thiên cả người xốc xếch, người còn bị tên lưu manh bám không tha nên lần nào đứng lên cũng bị ngã lại, ngay cả lấy điện thoại ra báo cảnh sát cũng không xong, chỉ hy vọng 2 nữ sinh thoát được kia không quên ơn mà báo cảnh sát.
Bỗng tên lưu manh trên người bị đá văng thật xa. Đổng Thiên mặt mũi bầm dập ngước đầu nhìn lên.
Đối phương toàn thân vận cảnh phục màu đen, tay còn mang bao tay trắng, ánh sáng mờ mờ trong hẻm khiến Đổng Thiên chỉ có thể thoáng thấy cái cằm đẹp của đối phương, giọng hắn lành lạnh mà trong trẻo: “Cảnh sát đây, ở đây có kẻ gây rối sao?.”
Đổng Thiên bị hơi men xông lên, vội ôm lấy đùi đối phương như ôm đùi cha mình, cọ hết mặt mày đầy máu lẫn nước mắt, bụi bẩn lên quần đối phương, đáng thương hô to: “Cảnh sát cảnh sát! Có lưu manh đanh người!”
Nhược công tu dưỡng-29
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook