Từ Từ Dụ Dỗ
Chương 64: Tái khám

Đêm qua tụ họp vui chơi, tinh thần của mọi người hôm nay dường như cũng hăng hái hơn, vô cùng có sức sống, ngay cả Âu Dương mấy ngày qua cứ ủ rủ, hôm nay cũng tươi tỉnh đi làm.

Tinh thần Âu Dương phấn chấn, kết quả chính là…

Niệm Tưởng bị chặn lại ở phòng trà nước, bị anh tò mò hỏi chuyện.

Âu Dương bưng ly nước, kiên nhẫn truy vấn: “Anh nghe Phùng Giản nói, tối qua, lúc sau em biến mất? Lão Đại cũng không thấy đâu…”

Niệm Tưởng lặng lẽ nhìn anh ta một cái, hoài nghi hỏi: “Không phải là Phùng Giản bảo anh đến dò hỏi quân tình chứ?”

“Không phải a.” Âu Dương thật sảng khoái trả lời: “Anh chỉ là tò mò, tâm trạng hừng hực muốn biết rõ… em không cho anh biết một chút sao?”

Niệm Tưởng bất đắc dĩ, móc điện thoại di động ra, bắt đầu gọi viện binh: “Anh nói xem, bây giờ em gọi cho Tiểu Quân? Hay là gọi cho bác sĩ Từ thì tốt đây?”

Âu Dương “Kêu trời” một tiếng, xoay người rời đi rất lưu loát.

Ngày đầu tuần đi làm, buổi sáng cũng không nhiều bệnh nhân.

Dưới sự chỉ đạo và giám sát của Từ Nhuận Thanh, Niệm Tưởng đã niềng xong mô hình răng được bệnh nhân gửi lại. Còn chưa kịp đắc chí đối với tác phẩm của mình, liền có bệnh nhân vào tái khám.

Sáng hôm nay, Từ Nhuận Thanh có hẹn với một bệnh nhân, làm trị liệu niềng răng toàn hàm.

Niệm Tưởng không phải lần đầu tiên nhìn Từ Nhuận Thanh gắn lại mắc cài, nhưng mỗi một lần nhìn anh làm xong, cô đều cảm thấy… mình thật sự là quá non tay.

“Đèn.” Từ Nhuận Thanh nhắc nhở.

Niệm Tưởng ngồi ở bên trái bệnh nhân, đang cầm đèn chiếu trong tay. Nghe được anh gọi, cô nhanh chóng nghiêm túc tiến lên, lấy đèn chiếu vào nơi gắn mắc cài của bệnh nhân.

Một tiếng “Tích” rất nhẹ, ánh sáng bừng lên.

Niệm Tưởng nhìn bệnh nhân, giơ tay cản một chút ánh đèn. Tay cô vòng qua, vừa lúc dán lên cổ tay anh.

Xúc cảm ấm áp.

Niệm Tưởng nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc chống lại cái nhìn của anh, lơ đãng, đen đặc lại trầm tĩnh.

Không nói gì, cũng không có trao đổi, sau cái nhìn này, hai người đều thật ăn ý tiếp tục công việc.

Phùng Giản “đi ngang qua”, khi nhìn thấy chính là một màn tương thân tương ái như vậy, cô ấy nhịn không được chậc chậc hai tiếng, phấn hồng đầy mặt, nhẹ nhàng đi xuống.

******

Giờ nghỉ trưa.

Sau khi Niệm Tưởng ăn cơm xong, cô cầm bàn chải, chăm chú nghiêm túc, đánh răng thật cẩn thận ở phòng trà nước cách đó không xa,…

Phùng Giản từ đâu đi đến phía sau cô, thấy Niệm Tưởng ngậm bàn chải nhìn qua, cười cười đầy ẩn ý, phong tình vạn chủng.. Đi xuống lầu.

Niệm Tưởng có chút ngơ ngác… xảy ra chuyện gì?

Cô suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra kết quả, cứ đơn giản từ bỏ, dù sao, từ lúc Phùng Giản biết chuyện giữa cô và bác sĩ Từ, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cô thường xuyên nhìn thấy bộ dạng cô ấy đầy ẩn ý, sâu không lường được như vậy…

Đánh răng xong, Niệm Tưởng đi phòng khám.

Từ Nhuận Thanh không ở trong phòng, cô chạy hết một vòng cũng không tìm được người đâu, âm thầm kỳ quái: “Rõ ràng nói giữa trưa giúp mình đổi dây niềng mà, người đâu…”

Âu Dương đúng chuẩn là nhân vật phối hợp diễn tốt nhất, vừa đúng lúc xuất hiện, lại đúng lúc nhắc nhở: “Lão Đại ở trên lầu, phòng của viện trưởng, đoán chừng là đang… Ngủ trưa.”

Ngủ trưa…

Niệm Tưởng: “…”

Không phải nói là… tái khám cho cô sao!

“Em tự đi lên kêu một tiếng không được sao.” Nói xong, Âu Dương liền nháy mắt, lui người.       Niệm Tưởng ở tại chỗ đấu tranh cả nửa ngày, lặng lẽ lấy điện thoại gọi hỏi.

“Em lên đây đi, đổi dây niềng, buổi chiều làm cũng được.”

Thanh âm của Từ Nhuận Thanh lành lạnh, nào có giống như buồn ngủ?

Từ Nhuận Thanh là Thái Tử gia của Thụy Kim, chuyện này… Không ai không biết. Nhưng Thụy Kim ở trong nhận thức của Niệm Tưởng, xem như là một nơi… tương đối đặc thù.

Nơi đây, bầu không khí làm việc rất tuyệt, cũng không có nhiều đấu tranh lục đục của giới công sở. Trong phạm vi những người cô tiếp xúc, mỗi một vị bác sĩ đều có tính tình của mình, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều rất tốt.

Về phần Từ Nhuận Thanh, chung quy anh là một dạng tồn tại của một “Đại thần”, trong Thụy Kim không ai dám mạo phạm anh…

Cho nên, với thân phận đặc biệt của thái tử gia này, mọi người tựa hồ… Cũng không để bụng. Điều duy nhất có thể làm chính là cam chịu … Phòng làm việc của viện trưởng, bác sĩ Từ có thể tự do ra vào.

Tỷ như: Ngủ trưa…

Lại tỷ như: lấy trà ngon của viện trưởng Từ, phân chia cho mọi người cùng nhau nếm thử…

Nha, đúng rồi.

Nghe nói, có không ít các cô y tá trẻ tuổi, đều lấy cớ đi nhầm, gõ nhầm cửa phòng làm việc của viện trưởng…

Niệm Tưởng đứng tại cửa ban công, lòng có chút mất mát… Cô gái trẻ tuổi này, hình như là nói cô đi?

Cô nghiêm túc gõ cửa hai tiếng.

Người bên trong im lặng trong chớp mắt, mới trầm giọng đáp: “Vào đi.”

Từ Nhuận Thanh đang ngồi trên sô pha xem tài liệu, thấy cô đi vào, rất tự nhiên dặn dò nói: “Đóng cửa lại, có thể khóa.”

… khóa, khóa lại?

“Nghe không hiểu?” Từ Nhuận Thanh ngước mắt nhìn cô, thấy biểu tình chột dạ của cô, anh xấu xa muốn… Khi dễ cô một chút.

Anh thuận tay đem tài liệu đặt trên bàn trà, nhổm dậy đi qua.

Anh cao hơn rất nhiều so với Niệm Tưởng, thân ảnh càng tới gần, càng mang theo mười phần áp bách.

Niệm Tưởng bị anh làm cho lui về sau một bước rồi lại một bước, mãi cho đến…bên cạnh cửa.

Từ Nhuận Thanh vươn tay, lướt qua bên cạnh cô, cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng lại, tiếp theo là bấm chốt khóa. Tiếng “Crack” nhỏ vang lên, tại căn phòng yên tĩnh nghe có vẻ phá lệ rõ ràng.

Anh duy trì động tác này, cũng không động đậy, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cô: “Nhìn anh bằng vẻ mặt này?”

Niệm Tưởng cố gắng điều chỉnh biểu tình có hơi thảm thiết của mình: “Anh bảo em đi lên… là có chuyện gì?”

Ngữ khí thật chột dạ…

Từ Nhuận Thanh nhẹ “ừm” một tiếng, giơ tay lên nhéo mặt cô một chút, mềm mại lại trơn láng. Ngón tay anh theo đường cong sườn mặt của cô trượt xuống, áp sát vào cô, mãi cho đến khi tiến tới trước mắt cô, anh hơi nghiêng đầu, môi tới gần vành tai của cô, khẽ giọng hỏi: “Giảng viên của trường em, có từng nhắc nhở các em chú ý một chút việc? Tỷ như, bác sĩ ở trong phòng làm việc…làm chuyện cá nhân.”

Trong đầu Niệm Tưởng nổ “ầm” một tiếng, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy bị khiêu khích, đến mức cả người cũng nóng đến bắt đầu bốc hơi.

Khóc không ra nước mắt: “Anh bảo em đi lên không phải là… Thật nhàm chán, muốn trêu em sao…”

Một chút, cũng không dễ chơi a! ┮﹏┮

“Khó được thông minh một lần.” Khóe môi Từ Nhuận Thanh thoáng câu lên, tâm tình khoái trá.

Thấy Niệm Tưởng một giây sau liền… có biểu tình càng oanh liệt hơn, anh nhịn không được, cười khẽ một tiếng, giơ tay xoa đầu cô: “Đem những tài liệu này đưa xuống, anh ở đây còn có chút việc, ngoan ngoãn ở dưới lầu chờ anh.”

Anh xoay người đi lấy tài liệu, đưa vào trong tay cô, rất tự nhiên cúi người, hôn môi cô: “Cái kia…”

Anh đột nhiên mở miệng.

Niệm Tưởng tỉnh táo “A?” Một tiếng, gì… Cái gì?

“Nếu không thoải mái, lát nữa nói với anh xin nghỉ.” Anh nói xong, lẳng lặng nhìn cô một cái.

Niệm Tưởng phản ứng kịp, mặt nhất thời lại bị thiêu đỏ, cô luống cuống tay chân, không biết lúc này phải làm gì mới tính là phản ứng bình thường, quay người cầm tay nắm cửa, liền muốn chạy.

Động tác của Từ Nhuận Thanh so với cô càng nhanh hơn, trong lúc cô quay người, anh từ phía sau phủ lên trên, ôm chặt cô.

Cô vừa mở khóa cửa, tay anh cũng nâng lên, đặt lên bàn tay cô đang cầm tay nắm cửa, chậm rãi chốt khóa. Bờ môi ấm áp mềm mại dán lên, dừng tại sau tai cô, nhẹ nhàng hôn một chút: “Không muốn ở cùng anh một lúc?”

Niệm Tưởng lắc đầu, nhanh chóng lắc đầu…

Từ Nhuận Thanh há miệng, không nhẹ không nặng ở trên vành tai cô khẽ cắn một cái.

Ôi mẹ ơi.

Đôi mắt Niệm Tưởng nhất thời trợn lên, chỉ cảm thấy xương cốt đều bị anh cắn nhũn ra, tay cầm nắm cửa cũng… mềm nhũn, nhất thời không có khí lực: “Anh… anh đừng làm rộn…”

Vạn nhất, người khác nhìn thấy … Làm thế nào a! QAQ

Như là biết cô đang suy nghĩ cái gì, Từ Nhuận Thanh tiếp lời: “Nơi này không có người đến.”

Cô… Không phải cô đã đến sao. Hơn nữa, dưới lầu nhiều cô gái trẻ, đều đang chờ cơ hội đi nhầm chỗ… để tình cờ gặp gỡ bác sĩ Từ của Thụy Kim đi?

“Hôn anh một cái?” Thanh âm anh ẩn chứa ý cười, trầm thấp gợi cảm, rất dễ nghe.

Niệm Tưởng còn kém muốn đem mặt vùi vào trong tập tài liệu, không nói lời nào.

“Hôn anh một cái, anh sẽ để em đi.” Ý cười rõ ràng, anh lại tiến lên, hôn nơi mềm mại sau vành tai cô.

Nhìn cô không tự chủ được lỗ tai run lên, một chỗ mềm mại nơi đáy lòng anh như được nước ấm tưới tắm, ấm áp lan tràn.

Bị trêu ghẹo rõ ràng như vậy… Quả thật là gan lớn bằng trời, coi trời bằng vung!

Cô vẫn cứ không nói lời nào, cắn môi. Tại phòng làm việc của viện trưởng thân thiết như vậy… trong lòng cô còn có chướng ngại a…

Từ Nhuận Thanh vốn vẫn còn ý muốn trêu cô, giờ phút này nhìn thấy vành tai cô dần dần nhiễm lên màu hồng nhạt, cuối cùng đỏ tươi ướt át, anh rốt cuộc thỏa mãn buông cô ra, còn rất tốt bụng mở cửa giúp cô.

Cả câu chào “Em đi đây.” Niệm Tưởng cũng quên nói, cô liền giống như con thỏ… Nhanh như chớp, nhảy ra xa khỏi anh.

Quá xấu xa, xấu xa, xấu xa!

Niệm Tưởng nắm chặt giấy ăn, trút căm phẫn… Xấu xa đến mức làm người ta giận sôi!

Thời điểm Từ Nhuận Thanh từ văn phòng đi xuống, liền nhìn thấy cô bé bình thường vẫn chán ghét nhất là viết bệnh lịch, hiện tại cô lại đang gục đầu xuống bàn, không than vãn mà viết bệnh lịch…

“Em chính là viết bệnh lịch để tĩnh tâm một chút…”

******

Còn một lúc nữa mới đến giờ làm việc buổi chiều, Từ Nhuận Thanh mang bao tay và khẩu trang vào, bảo cô nằm lên bàn nha khoa.

Niệm Tưởng chậm chạp trèo lên, ngoan ngoãn nằm xuống.

Nhìn thấy anh ngồi xuống bên cạnh, sau đó điều tiết độ cao của bàn nha khoa: “Đánh răng rồi?”

Niệm Tưởng gật gật đầu, lộ ra một hàm răng trắng hếu mang niềng: “Rồi.”

Từ Nhuận Thanh buông mắt nhìn cô một cái, lấy khẩu kính kiểm tra tình hình răng của cô… Trên thực tế, hai người sớm chiều ở chung. Tất cả bệnh trạng của Niệm Tưởng, anh đều rõ như lòng bàn tay.

Anh hơi cúi đầu, cẩn thận xem xét. Cởi bỏ nút thắt dây niềng trên mắc cài, từng bước từng bước, thủ pháp nhanh chóng lại lưu loát.

Niệm Tưởng còn chưa cảm nhận được sức lực trên răng như thế nào, anh đã kết thúc việc này, dùng nhíp kẹp lấy dây niềng, hơi dùng lực một chút, liền lấy ra ngoài.

Niệm Tưởng dùng đầu lưỡi liếm liếm mắc cài…

Dưới chân Từ Nhuận Thanh vừa trượt, đến bên bàn làm việc lấy dây niềng mới.

Vốn sẽ có trợ lý làm giúp anh những việc này, nhưng người đó lại đang nằm trên bàn nha khoa, một chút áy náy… cũng không có. Anh tháo xuống một bên bao tay, kéo ra ngăn tủ.

Dây niềng bình thường sẽ được xếp theo từng loại, đặt chung một chỗ trong tủ bàn làm việc.

Niệm Tưởng đi theo anh thực tập, gặp nhiều nhất chính là bệnh nhân niềng răng, rất nhiều thứ đều do cô chỉnh lý.

Nhìn cô có hơi cẩu thả, nhưng ở phương diện này lại cẩn thận nghiêm túc.

Lấy ra dây niềng Niệm Tưởng muốn dùng, anh mang bao tay vào. Mở giấy gói, lấy dây niềng mới so với dây cũ một chút, cắt ngắn phía cuối dây, một lần nữa gắn vào mắc cài.

“Hiện tại đã thích ứng với bộ niềng rồi?” Anh cúi đầu nhìn cô một cái, hòa nhã hỏi.

Răng nanh của Niệm Tưởng tuy có hơi lộn xộn, nhưng tổng thể mà nói, cũng không phải quá cần thiết niềng răng. Thời điểm vừa mang bộ niềng, hàm răng bủn rủn không thể dùng lực ăn uống, một tháng trời loại cảm giác bủn rủn này cũng mất đi, sử dụng được tự nhiên.

Chỉ một số ít vật cứng, vẫn như cũ là ăn không được…

Cô há miệng nên không tiện nói chuyện, liền gật gật đầu.

Từ Nhuận Thanh bóp nhẹ cằm cô một chút: “Đừng nhúc nhích.”

Nói xong, ngón tay anh đặt nhẹ trên sườn mặt cô, đang cẩn thận gỡ nút thắt ở bên trong cùng. Tay áo của anh kề sát da mặt cô, nhàn nhạt thoang thoảng, là mùi hương Niệm Tưởng quen thuộc.

Đại khái là góc độ có chút không tiện, anh nhẹ nhàng quay đầu Niệm Tưởng, làm cho sườn mặt cô dán chặt trước người của mình. Lần này, Niệm Tưởng cũng không khác là mấy với những khi…chôn mặt trong lòng anh.

Tai cô nóng bừng, nhưng cố gắng bắt mình xem nhẹ…

Bạn trai chính là bác sĩ chính của mình, thật là làm cho người ăn không tiêu…

Cô đang cảm thán, Từ Nhuận Thanh đã cắt đứt nút thắt, lấy xuống. Ngón cái cùng ngón trỏ niết trên cằm cô di chuyển sang hai bên má, nhẹ nhàng kéo mặt cô hướng về phía mình.

Đổi xong dây niềng, Từ Nhuận Thanh lại cẩn thận kiểm tra một lượt. Ngón tay thon dài cách một tầng bao tay thật mỏng, xúc cảm ấm áp kia ngẫu nhiên chạm vào lợi cô, có một loại cảm giác nói không ra lời.

“Động đậy xem, có cấn miệng hay không.” Anh buông tay ra, nhìn cô lè lưỡi liếm liếm, anh nhẹ nhàng nheo mắt, đẩy ra bàn điều khiển, đứng dậy.

Niệm Tưởng xác nhận không thành vấn đề, cũng ngồi dậy, theo thói quen liền trực tiếp không để ý ngọn đèn trên đỉnh đầu…

Từ Nhuận Thanh kịp giơ tay ngăn trở.

Niệm Tưởng chỉ cảm thấy mình đụng phải cái gì, ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh bất đắc dĩ lắc đầu, híp mắt cười cười, cẩn thận tránh đi tay anh, nhẹ đẩy đèn ra, từ trên bàn nha khoa nhảy xuống: “Bác sĩ, cho em phiếu hẹn tái khám tiếp theo.”

Từ Nhuận Thanh tháo bao tay, liếc nhẹ cô, mặt không đổi sắc nói: “Gọi lúc nào thì đến lúc ấy, 24 giờ, không giới hạn thời gian, địa điểm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương