Từ Từ Dụ Dỗ
-
Chương 51: Khúc nhạc dạo
Bên tai là âm nhạc phiêu đãng, mí mắt Niệm Tưởng nặng nề khép lại.
Thanh âm Từ Nhuận Thanh trầm thấp, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy lại phá lệ rõ ràng, từng câu từng từ, từng âm tiết đều giống như là nhịp trống, từng chút đánh vào lồng ngực cô, như châu ngọc rơi xuống sàn, vang vọng gợn sóng.
Tương tư thành tật?!
Tương tư thành tật.
Cô giãy giụa muốn thanh tỉnh, nhưng dùng hết khí lực, cũng không thoát khỏi mệt mỏi tầng tầng trùng điệp trói buộc, giãy dụa đến cuối cùng là từ bỏ.
Cứ như vậy níu chặt tay áo của anh, ngón tay chậm rãi buộc chặt, vải áo mềm mại dán vào sườn mặt cô, cảm thấy an tâm không nói nên lời.
Từ Nhuận Thanh buông mắt nhìn cô, cô lặng yên ngủ ở trong lòng anh. Lông mi rủ xuống tạo thành cái bóng mờ nhạt dưới mí mắt. Mũi thẳng thanh tú, khóe môi hơi mím. Bởi vì uống rượu nên trên mặt ửng đỏ, càng tô đệm thêm gương mặt phấn điêu ngọc mày của cô.
Trước giờ cô đều là bộ dáng tinh xảo như vậy, bất quá, lặng yên như thế lại là hiếm thấy.
Anh giơ tay dò xét trán cô, hình như có hơi nóng lên. Đầu ngón tay anh từ mũi cô trượt xuống dừng trên đôi môi, nhẹ nhàng vuốt ve, hơi cúi người nhìn, duy trì tư thế như vậy thật lâu sau, nhẹ thở ra một hơi khó chịu, giơ tay chộp lấy chai rượu trên bàn, vừa đưa gần đến môi, nhớ tới lát nữa phải lái xe, anh mới ngừng lại.
Hô hấp Niệm Tưởng đều đặn lại nhẹ bẩng, hiển nhiên đã tiến vào giấc ngủ say.
Từ Nhuận Thanh giơ tay bóp nhẹ mi tâm, nhìn cô thật lâu sau, nhéo nhẹ chóp mũi cô, bất đắc dĩ hướng lại gần thành ghế sô pha: “Phiền toái nhỏ.”
Niệm Tưởng ôm cánh tay anh, nửa gối lên ngực anh, anh vừa động như vậy, cô liền đi theo hướng lên ngực anh cọ cọ, miệng còn rì rầm kháng nghị…
Ai là phiền toái nhỏ!!!
Đang định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, liền thấy điện thoại Niệm Tưởng đặt trên sô pha lóe sáng, gửi đến một cái tin nhắn.
Từ Nhuận Thanh không thấy chướng ngại chút nào cầm lên nhìn, thấy là Âu Dương, chăm chú nhìn Niệm Tưởng đã ngủ, anh hơi nhướn mi một chút, đầu ngón tay xẹt qua màn hình…
Mật mã?
Từ Nhuận Thanh nhìn chằm chằm con số trên bàn phím, nhíu mày.
Suy nghĩ một lượt, ngón tay nhấn mấy con số ——
“Tách” một tiếng nhỏ vang lên, giải khóa thành công.
Từ Nhuận Thanh cầm di động lại cúi đầu nhìn cô một cái, khẽ nhếch khóe môi, như cười như không —— nghĩ cũng biết, người như cô, mật mã không phải sinh nhật thì chính là số nhà…
Thật là một chút cảm giác thành tựu phá giải cũng không có.
Anh cong ngón tay niết nhẹ mặt Niệm Tưởng, thấy mí mắt cô giật giật vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, ngón tay theo sườn mặt dời đến lỗ tai cô nhéo nhẹ một chút.
Xúc cảm trên vành tai cực kỳ tốt ngoài dự liệu, anh niết một chút lại một chút, cứ như vậy rõ ràng là gây rối, rốt cuộc làm Niệm Tưởng ngủ không được nữa, mờ mịt mở mắt ra.
Ngọn đèn đã từ sáng ngời chuyển sang nhu hòa, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu xuống, miễn cưỡng chiếu sáng.
Anh hơi thấp đầu, che ngọn đèn, đôi tròng mắt kia tối đen lại sáng ngời, thấy cô rốt cuộc tỉnh lại, bất động thanh sắc thu tay, đỡ nhẹ cô một phen: “Tỉnh? Vậy thì đi thôi.”
“Đi, đi đâu?” Cô nương theo lực đạo của anh ngồi dậy, ghé vào bàn kéo lại tinh thần…
Vành tai nóng lên, nóng lên.
Cô giơ tay sờ nhẹ, lặng lẽ nhìn anh —— lỗ tai cô sao lại nóng như vậy 0. 0…
Từ Nhuận Thanh nhìn qua: “Chẳng lẽ em muốn ở chỗ này ngủ một đêm?”
Niệm Tưởng hậu tri hậu giác lắc đầu: “Không muốn…”
Anh hắng giọng, cổ họng có chút không thoải mái: “Có muốn anh đỡ?”
Niệm Tưởng vừa đứng dậy, trong đầu còn chóng mặt, nghe đến câu này thì cố gắng suy nghĩ một hồi…
Cô im lặng ở trong mắt của Từ Nhuận Thanh chính là “Cự tuyệt”, anh hơi trầm mặt xuống, cất bước rời đi trước. Kết quả, còn chưa đi được mấy bước, liền cảm giác cổ tay áo bị giữ chặt.
Anh còn chưa kịp quay đầu, thì cảm giác được ngón tay cô đụng đến, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay anh, sau đó cẩn thận nhét vào trong lòng bàn tay anh.
“Muốn đỡ …” Cô trả lời.
Thanh âm rất nhẹ, lại vừa lúc có thể làm cho anh nghe thấy.
Thấy anh không phản ứng, sợ bị bỏ ra, lại hướng vào trong lòng bàn tay anh cọ cọ: “Không đỡ sao?”
Đáy mắt Từ Nhuận Thanh nở nụ cười thản nhiên, vẫn chưa trả lời, cô liền bắt đầu lùi bước, đầu ngón tay vừa rút khỏi lòng bàn tay của anh, liền bị anh nắm lại, vững vàng xiết trong tay.
Anh như cũ không nói chuyện, chỉ là quay đầu nhìn cô một cái: “Không còn kịp rồi…”
Niệm Tưởng nhìn anh, gì, cái gì không còn kịp rồi?
“Hiện tại muốn lùi bước, đã không còn kịp rồi.” Dứt lời, anh lại không mặn không nhạt bổ sung một câu: “Anh không định cho em cơ hội như thế.”
Nói xong, kéo cửa phòng bao, nắm tay cô đi ra ngoài.
Niệm Tưởng theo sau anh một bước, buông mắt nhìn hai người nắm tay nhau, trong đầu lẩn quẩn câu nói vừa rồi của anh, sắc mặt hơi đỏ lên…
Sau đó… Càng ngày càng đỏ…
Đến cuối cùng, Niệm Tưởng cũng muốn hoài nghi rằng, có phải là nếu tiếp tục nóng lên như vậy, liền có thể tự đem mình nấu chín …
Trải qua hành lang dài rộng, xuống thang máy, mãi cho đến cửa KTV, ngồi trên xe Từ Nhuận Thanh. Nhiệt độ cơ thể và đầu óc còn mơ màng của Niệm Tưởng mới thanh tỉnh và dịu lại không ít, nhưng nhìn anh vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, bên tai lại bắt đầu thiêu cháy…
Nóng, nóng…
Cô nhịn không được quay cửa kính xe, vừa nhấn xuống một nửa, liền nghe anh hỏi: “Muốn nôn?”
“Không phải, em hơi nóng…” Niệm Tưởng quay đầu nhìn anh một cái, quạt quạt vào mặt: “Thật sự nóng quá.”
Từ Nhuận Thanh liếc nhìn cô, không có thương lượng đem cửa kính kéo cao trở về, nhanh đến đỉnh, không lọt ra một khe hở nào cho gió tiến vào: “Em hiện tại hứng gió thì ngày mai sẽ bệnh, ảnh hưởng công tác.”
Niệm Tưởng bắt đầu hờn dỗi: “Vậy em cởi áo!”
Từ Nhuận Thanh: “…”
Anh có chút đau đầu bóp nhẹ huyệt Thái Dương: “Gài dây an toàn trước.”
“Không muốn gài.” Cô dựa vào phía sau một chút, tựa vào trên ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Thành phố về đêm đang là thời điểm náo nhiệt nhất, tốc độ xe cũng không nhanh, Niệm Tưởng nhìn xuyên qua cửa xe, nhìn thấy ánh đèn của cửa hàng: “Em muốn uống nước…”
Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, không trả lời.
Xe lướt qua quảng trường đầy người thì Niệm Tưởng lại đột nhiên ảo tưởng: “Em muốn học nhảy.”
“Em cũng muốn cưỡi xe đạp…”
“Cô ấy đang uống trà sữa có phải không? Em cũng muốn…”
“Đó là khí cầu sao, thật muốn…”
Ngón tay Từ Nhuận Thanh khoát lên vô lăng khẽ gõ gõ, cho ra một kết luận —— nếu như sau khi uống say, tâm trí sẽ trở về một “tiểu vô lại” trước hai mươi tuổi như bây giờ, về sau nếu trong phạm vi kiểm soát của anh, cô sẽ không có cơ hội đụng đến một giọt rượu.
Gần về đến nhà thì cô mới an tĩnh lại, cuộn tròn trên ghế ngủ gà ngủ gật.
Niệm Tưởng nheo mắt nhìn thấy bãi đỗ xe xa lạ bên ngoài, tay nắm tay vịn cửa xe không nguyện ý đi xuống: “Đây không phải là nhà em…”
Từ Nhuận Thanh “ừm” nhẹ một tiếng, “Là nhà anh, có muốn đến hay không?”
Thanh âm kia cố ý ép rất trầm thấp, còn mang theo vài phần dụ hoặc rõ ràng, thấy mắt cô mờ mịt, lại không nhanh không chậm thêm một câu: “Còn muốn uống rượu hay không? Trong nhà anh còn có mấy chai hương vị không tệ, có muốn nếm thử?”
Đáp án hình như là…
“Muốn.”
… ( つ ﹏ つ)
******
Từ Nhuận Thanh không thích rượu, nhưng trong tủ rượu trong nhà vẫn có mấy chai rượu thượng hạng bày biện. Anh nhìn nhìn bốn phía, lấy ra một chai rượu đỏ, lại trở về phòng bếp cầm đến hai cái ly chân cao.
Thứ nhất là Niệm Tưởng đã quen cửa quen nẻo, thay đổi giày rồi ngồi ở trên sàn phòng khách, sàn có lót thảm lông dê thật dày, lại có điều hòa, một chút cũng không lo lắng trời lạnh sẽ làm sàn lạnh.
Anh châm rượu vào ly rồi đưa cho cô, cười như không cười nhìn cô: “Có thể uống?”
“Đương nhiên…” Niệm Tưởng nhận lấy, đưa đến gần chóp mũi ngửi ngửi, rượu đỏ lành lạnh, hương khí thuần hậu quả nhiên làm cho tâm thần người trì trệ. Cô cúi đầu nhấp một hớp nhỏ, ngẩng đầu nhìn Từ Nhuận Thanh một chút.
Anh đang lắc ly rượu, rượu đỏ đung đưa cùng với động tác nhẹ nhàng của anh, trong ly thủy tinh chân cao vẽ ra từng đường cong ưu nhã, màu đỏ của rượu được ánh đèn chiếu xuống càng thêm vài phần mị hoặc, tựa như Anh Túc…
Cởi áo măng tô, chỉ mặc chiếc sơmi màu trắng, cổ tay áo hơi xoắn lên lộ ra đường cong rắn chắc lại hoàn mỹ của cánh tay. Khuỷu tay chống trên đầu gối, ngón tay thon dài nắm nhẹ chân ly, càng tôn lên khớp xương tay đẹp rõ ràng của anh.
Sắc đẹp quả nhiên tốt để nhắm rượu (⊙x⊙)…
Niệm Tưởng lặng lẽ uống xong cả một ly, sau đó hỏi dò: “Rượu đỏ độ cồn cao, bác sĩ Từ, không phải là anh muốn chuốc say em để làm chút gì đi…”
Từ Nhuận Thanh híp mắt, làm bộ như không hiểu: “Chuyện gì phải uống say mới có thể làm cùng em?”
Niệm Tưởng: “…”
Cô trầm mặc không trả lời, anh liền từng bước một tới gần: “Đang suy nghĩ cái gì, không nói cho anh?”
“Không nghĩ cái gì…” Vẻ mặt cô thuần khiết nhìn bóng đèn.
“Vậy, giải thích vấn đề trước đó cho anh, hủm?” Anh khẽ nâng ly lên, nhấp một ngụm, sau đó… Tới gần cô.
Niệm Tưởng đang đùa vui trên thảm lông dê mềm mại, anh đột nhiên tới gần, làm cho cô khẩn trương nắm chặt lông dê: “Kỳ thật… Có thể làm rất nhiều việc a.”
Nói xong, cô cúi đầu không nhìn anh, cầm chai rượu rót cho chính mình một ly đầy, sau đó hai tay nâng lên, uống từng ngụm nhỏ, mãi cho đến khi cô còn muốn uống ly thứ ba, Từ Nhuận Thanh rốt cuộc giơ tay đè lại, hơi nhíu mày: “Không cho uống nhiều.”
Tác dụng chậm chạm của rượu đỏ đã bắt đầu ùa đến, tầm mắt Niệm Tưởng dừng tại bàn tay bị anh đè lại, nhịn không được ợ một cái.
Chân mày Từ Nhuận Thanh nhíu chặt hơn, tay dán trên mu bàn tay cô tiến xuống cổ tay cô, cúi xuống, muốn kéo cô đến.
Niệm Tưởng khoanh chân ngồi, chân cũng đã muốn tê rần, vốn là muốn… Làm chút gì, đơn giản dựa vào men rượu ôm chặt cổ anh, cả người cô cũng treo lên.
Anh quả nhiên như cô dự liệu, cứng đờ thân mình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bởi vì có chút khẩn trương, ngón tay câu ở sau gáy anh nhịn không được run run: “Em lại bồi anh uống hai ly rượu, em có thể đổi lại một vấn đề hay không?”
Tư thế có chút không thoải mái, cô dứt khoát dựa vào gần hơn một chút, vừa động, trên đùi cảm nhận ngay nhói buốt. Cô cau mày nhẹ “a” một tiếng, vẻ mặt đau khổ nhìn anh: “Anh ôm em đứng dậy có được không, em, tê chân …”
Ánh mắt Từ Nhuận Thanh trượt xuống, dừng tại đùi cứng đơ mất tự nhiên của cô, tay đưa xuống nâng thắt lưng cô lên, hơi nhắc cao, liền ôm cô ngồi vào trong lòng mình.
Sau đó trầm giọng, ôn hòa hỏi: “Em muốn hỏi cái gì?”
Thanh âm Từ Nhuận Thanh trầm thấp, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy lại phá lệ rõ ràng, từng câu từng từ, từng âm tiết đều giống như là nhịp trống, từng chút đánh vào lồng ngực cô, như châu ngọc rơi xuống sàn, vang vọng gợn sóng.
Tương tư thành tật?!
Tương tư thành tật.
Cô giãy giụa muốn thanh tỉnh, nhưng dùng hết khí lực, cũng không thoát khỏi mệt mỏi tầng tầng trùng điệp trói buộc, giãy dụa đến cuối cùng là từ bỏ.
Cứ như vậy níu chặt tay áo của anh, ngón tay chậm rãi buộc chặt, vải áo mềm mại dán vào sườn mặt cô, cảm thấy an tâm không nói nên lời.
Từ Nhuận Thanh buông mắt nhìn cô, cô lặng yên ngủ ở trong lòng anh. Lông mi rủ xuống tạo thành cái bóng mờ nhạt dưới mí mắt. Mũi thẳng thanh tú, khóe môi hơi mím. Bởi vì uống rượu nên trên mặt ửng đỏ, càng tô đệm thêm gương mặt phấn điêu ngọc mày của cô.
Trước giờ cô đều là bộ dáng tinh xảo như vậy, bất quá, lặng yên như thế lại là hiếm thấy.
Anh giơ tay dò xét trán cô, hình như có hơi nóng lên. Đầu ngón tay anh từ mũi cô trượt xuống dừng trên đôi môi, nhẹ nhàng vuốt ve, hơi cúi người nhìn, duy trì tư thế như vậy thật lâu sau, nhẹ thở ra một hơi khó chịu, giơ tay chộp lấy chai rượu trên bàn, vừa đưa gần đến môi, nhớ tới lát nữa phải lái xe, anh mới ngừng lại.
Hô hấp Niệm Tưởng đều đặn lại nhẹ bẩng, hiển nhiên đã tiến vào giấc ngủ say.
Từ Nhuận Thanh giơ tay bóp nhẹ mi tâm, nhìn cô thật lâu sau, nhéo nhẹ chóp mũi cô, bất đắc dĩ hướng lại gần thành ghế sô pha: “Phiền toái nhỏ.”
Niệm Tưởng ôm cánh tay anh, nửa gối lên ngực anh, anh vừa động như vậy, cô liền đi theo hướng lên ngực anh cọ cọ, miệng còn rì rầm kháng nghị…
Ai là phiền toái nhỏ!!!
Đang định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, liền thấy điện thoại Niệm Tưởng đặt trên sô pha lóe sáng, gửi đến một cái tin nhắn.
Từ Nhuận Thanh không thấy chướng ngại chút nào cầm lên nhìn, thấy là Âu Dương, chăm chú nhìn Niệm Tưởng đã ngủ, anh hơi nhướn mi một chút, đầu ngón tay xẹt qua màn hình…
Mật mã?
Từ Nhuận Thanh nhìn chằm chằm con số trên bàn phím, nhíu mày.
Suy nghĩ một lượt, ngón tay nhấn mấy con số ——
“Tách” một tiếng nhỏ vang lên, giải khóa thành công.
Từ Nhuận Thanh cầm di động lại cúi đầu nhìn cô một cái, khẽ nhếch khóe môi, như cười như không —— nghĩ cũng biết, người như cô, mật mã không phải sinh nhật thì chính là số nhà…
Thật là một chút cảm giác thành tựu phá giải cũng không có.
Anh cong ngón tay niết nhẹ mặt Niệm Tưởng, thấy mí mắt cô giật giật vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, ngón tay theo sườn mặt dời đến lỗ tai cô nhéo nhẹ một chút.
Xúc cảm trên vành tai cực kỳ tốt ngoài dự liệu, anh niết một chút lại một chút, cứ như vậy rõ ràng là gây rối, rốt cuộc làm Niệm Tưởng ngủ không được nữa, mờ mịt mở mắt ra.
Ngọn đèn đã từ sáng ngời chuyển sang nhu hòa, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu xuống, miễn cưỡng chiếu sáng.
Anh hơi thấp đầu, che ngọn đèn, đôi tròng mắt kia tối đen lại sáng ngời, thấy cô rốt cuộc tỉnh lại, bất động thanh sắc thu tay, đỡ nhẹ cô một phen: “Tỉnh? Vậy thì đi thôi.”
“Đi, đi đâu?” Cô nương theo lực đạo của anh ngồi dậy, ghé vào bàn kéo lại tinh thần…
Vành tai nóng lên, nóng lên.
Cô giơ tay sờ nhẹ, lặng lẽ nhìn anh —— lỗ tai cô sao lại nóng như vậy 0. 0…
Từ Nhuận Thanh nhìn qua: “Chẳng lẽ em muốn ở chỗ này ngủ một đêm?”
Niệm Tưởng hậu tri hậu giác lắc đầu: “Không muốn…”
Anh hắng giọng, cổ họng có chút không thoải mái: “Có muốn anh đỡ?”
Niệm Tưởng vừa đứng dậy, trong đầu còn chóng mặt, nghe đến câu này thì cố gắng suy nghĩ một hồi…
Cô im lặng ở trong mắt của Từ Nhuận Thanh chính là “Cự tuyệt”, anh hơi trầm mặt xuống, cất bước rời đi trước. Kết quả, còn chưa đi được mấy bước, liền cảm giác cổ tay áo bị giữ chặt.
Anh còn chưa kịp quay đầu, thì cảm giác được ngón tay cô đụng đến, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay anh, sau đó cẩn thận nhét vào trong lòng bàn tay anh.
“Muốn đỡ …” Cô trả lời.
Thanh âm rất nhẹ, lại vừa lúc có thể làm cho anh nghe thấy.
Thấy anh không phản ứng, sợ bị bỏ ra, lại hướng vào trong lòng bàn tay anh cọ cọ: “Không đỡ sao?”
Đáy mắt Từ Nhuận Thanh nở nụ cười thản nhiên, vẫn chưa trả lời, cô liền bắt đầu lùi bước, đầu ngón tay vừa rút khỏi lòng bàn tay của anh, liền bị anh nắm lại, vững vàng xiết trong tay.
Anh như cũ không nói chuyện, chỉ là quay đầu nhìn cô một cái: “Không còn kịp rồi…”
Niệm Tưởng nhìn anh, gì, cái gì không còn kịp rồi?
“Hiện tại muốn lùi bước, đã không còn kịp rồi.” Dứt lời, anh lại không mặn không nhạt bổ sung một câu: “Anh không định cho em cơ hội như thế.”
Nói xong, kéo cửa phòng bao, nắm tay cô đi ra ngoài.
Niệm Tưởng theo sau anh một bước, buông mắt nhìn hai người nắm tay nhau, trong đầu lẩn quẩn câu nói vừa rồi của anh, sắc mặt hơi đỏ lên…
Sau đó… Càng ngày càng đỏ…
Đến cuối cùng, Niệm Tưởng cũng muốn hoài nghi rằng, có phải là nếu tiếp tục nóng lên như vậy, liền có thể tự đem mình nấu chín …
Trải qua hành lang dài rộng, xuống thang máy, mãi cho đến cửa KTV, ngồi trên xe Từ Nhuận Thanh. Nhiệt độ cơ thể và đầu óc còn mơ màng của Niệm Tưởng mới thanh tỉnh và dịu lại không ít, nhưng nhìn anh vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, bên tai lại bắt đầu thiêu cháy…
Nóng, nóng…
Cô nhịn không được quay cửa kính xe, vừa nhấn xuống một nửa, liền nghe anh hỏi: “Muốn nôn?”
“Không phải, em hơi nóng…” Niệm Tưởng quay đầu nhìn anh một cái, quạt quạt vào mặt: “Thật sự nóng quá.”
Từ Nhuận Thanh liếc nhìn cô, không có thương lượng đem cửa kính kéo cao trở về, nhanh đến đỉnh, không lọt ra một khe hở nào cho gió tiến vào: “Em hiện tại hứng gió thì ngày mai sẽ bệnh, ảnh hưởng công tác.”
Niệm Tưởng bắt đầu hờn dỗi: “Vậy em cởi áo!”
Từ Nhuận Thanh: “…”
Anh có chút đau đầu bóp nhẹ huyệt Thái Dương: “Gài dây an toàn trước.”
“Không muốn gài.” Cô dựa vào phía sau một chút, tựa vào trên ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Thành phố về đêm đang là thời điểm náo nhiệt nhất, tốc độ xe cũng không nhanh, Niệm Tưởng nhìn xuyên qua cửa xe, nhìn thấy ánh đèn của cửa hàng: “Em muốn uống nước…”
Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, không trả lời.
Xe lướt qua quảng trường đầy người thì Niệm Tưởng lại đột nhiên ảo tưởng: “Em muốn học nhảy.”
“Em cũng muốn cưỡi xe đạp…”
“Cô ấy đang uống trà sữa có phải không? Em cũng muốn…”
“Đó là khí cầu sao, thật muốn…”
Ngón tay Từ Nhuận Thanh khoát lên vô lăng khẽ gõ gõ, cho ra một kết luận —— nếu như sau khi uống say, tâm trí sẽ trở về một “tiểu vô lại” trước hai mươi tuổi như bây giờ, về sau nếu trong phạm vi kiểm soát của anh, cô sẽ không có cơ hội đụng đến một giọt rượu.
Gần về đến nhà thì cô mới an tĩnh lại, cuộn tròn trên ghế ngủ gà ngủ gật.
Niệm Tưởng nheo mắt nhìn thấy bãi đỗ xe xa lạ bên ngoài, tay nắm tay vịn cửa xe không nguyện ý đi xuống: “Đây không phải là nhà em…”
Từ Nhuận Thanh “ừm” nhẹ một tiếng, “Là nhà anh, có muốn đến hay không?”
Thanh âm kia cố ý ép rất trầm thấp, còn mang theo vài phần dụ hoặc rõ ràng, thấy mắt cô mờ mịt, lại không nhanh không chậm thêm một câu: “Còn muốn uống rượu hay không? Trong nhà anh còn có mấy chai hương vị không tệ, có muốn nếm thử?”
Đáp án hình như là…
“Muốn.”
… ( つ ﹏ つ)
******
Từ Nhuận Thanh không thích rượu, nhưng trong tủ rượu trong nhà vẫn có mấy chai rượu thượng hạng bày biện. Anh nhìn nhìn bốn phía, lấy ra một chai rượu đỏ, lại trở về phòng bếp cầm đến hai cái ly chân cao.
Thứ nhất là Niệm Tưởng đã quen cửa quen nẻo, thay đổi giày rồi ngồi ở trên sàn phòng khách, sàn có lót thảm lông dê thật dày, lại có điều hòa, một chút cũng không lo lắng trời lạnh sẽ làm sàn lạnh.
Anh châm rượu vào ly rồi đưa cho cô, cười như không cười nhìn cô: “Có thể uống?”
“Đương nhiên…” Niệm Tưởng nhận lấy, đưa đến gần chóp mũi ngửi ngửi, rượu đỏ lành lạnh, hương khí thuần hậu quả nhiên làm cho tâm thần người trì trệ. Cô cúi đầu nhấp một hớp nhỏ, ngẩng đầu nhìn Từ Nhuận Thanh một chút.
Anh đang lắc ly rượu, rượu đỏ đung đưa cùng với động tác nhẹ nhàng của anh, trong ly thủy tinh chân cao vẽ ra từng đường cong ưu nhã, màu đỏ của rượu được ánh đèn chiếu xuống càng thêm vài phần mị hoặc, tựa như Anh Túc…
Cởi áo măng tô, chỉ mặc chiếc sơmi màu trắng, cổ tay áo hơi xoắn lên lộ ra đường cong rắn chắc lại hoàn mỹ của cánh tay. Khuỷu tay chống trên đầu gối, ngón tay thon dài nắm nhẹ chân ly, càng tôn lên khớp xương tay đẹp rõ ràng của anh.
Sắc đẹp quả nhiên tốt để nhắm rượu (⊙x⊙)…
Niệm Tưởng lặng lẽ uống xong cả một ly, sau đó hỏi dò: “Rượu đỏ độ cồn cao, bác sĩ Từ, không phải là anh muốn chuốc say em để làm chút gì đi…”
Từ Nhuận Thanh híp mắt, làm bộ như không hiểu: “Chuyện gì phải uống say mới có thể làm cùng em?”
Niệm Tưởng: “…”
Cô trầm mặc không trả lời, anh liền từng bước một tới gần: “Đang suy nghĩ cái gì, không nói cho anh?”
“Không nghĩ cái gì…” Vẻ mặt cô thuần khiết nhìn bóng đèn.
“Vậy, giải thích vấn đề trước đó cho anh, hủm?” Anh khẽ nâng ly lên, nhấp một ngụm, sau đó… Tới gần cô.
Niệm Tưởng đang đùa vui trên thảm lông dê mềm mại, anh đột nhiên tới gần, làm cho cô khẩn trương nắm chặt lông dê: “Kỳ thật… Có thể làm rất nhiều việc a.”
Nói xong, cô cúi đầu không nhìn anh, cầm chai rượu rót cho chính mình một ly đầy, sau đó hai tay nâng lên, uống từng ngụm nhỏ, mãi cho đến khi cô còn muốn uống ly thứ ba, Từ Nhuận Thanh rốt cuộc giơ tay đè lại, hơi nhíu mày: “Không cho uống nhiều.”
Tác dụng chậm chạm của rượu đỏ đã bắt đầu ùa đến, tầm mắt Niệm Tưởng dừng tại bàn tay bị anh đè lại, nhịn không được ợ một cái.
Chân mày Từ Nhuận Thanh nhíu chặt hơn, tay dán trên mu bàn tay cô tiến xuống cổ tay cô, cúi xuống, muốn kéo cô đến.
Niệm Tưởng khoanh chân ngồi, chân cũng đã muốn tê rần, vốn là muốn… Làm chút gì, đơn giản dựa vào men rượu ôm chặt cổ anh, cả người cô cũng treo lên.
Anh quả nhiên như cô dự liệu, cứng đờ thân mình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bởi vì có chút khẩn trương, ngón tay câu ở sau gáy anh nhịn không được run run: “Em lại bồi anh uống hai ly rượu, em có thể đổi lại một vấn đề hay không?”
Tư thế có chút không thoải mái, cô dứt khoát dựa vào gần hơn một chút, vừa động, trên đùi cảm nhận ngay nhói buốt. Cô cau mày nhẹ “a” một tiếng, vẻ mặt đau khổ nhìn anh: “Anh ôm em đứng dậy có được không, em, tê chân …”
Ánh mắt Từ Nhuận Thanh trượt xuống, dừng tại đùi cứng đơ mất tự nhiên của cô, tay đưa xuống nâng thắt lưng cô lên, hơi nhắc cao, liền ôm cô ngồi vào trong lòng mình.
Sau đó trầm giọng, ôn hòa hỏi: “Em muốn hỏi cái gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook