Từ Từ Dụ Dỗ
-
Chương 25: Chức trách
Hôm nay thời tiết đích thực rất tốt, trãi qua mấy ngày liên tiếp âm u, rốt cuộc ánh nắng đã trở lại mạnh mẽ. Từ cửa sổ cuối hành lang nhìn ra bên ngoài, ngã tư đường được ngâm mình trong nắng ấm, cách đó không xa, một biển quảng cáo được ánh nắng chiết xạ, ánh sáng kim loại lấp lóe thiêu đốt tầm mắt người.
Vào giữa trưa như thế này, ngay cả không khí cũng thêm vài phần ấm áp.
Niệm Tưởng đem cốc giấy ném vào trong thùng rác, lúc xoay người đã nhìn thấy mặt đá cẩm thạch bóng loáng, bị ánh nắng phản xạ ra quang ảnh.
Cô quay đầu nhìn, liếc thấy bảng danh mục nhân viên công tác được treo sát tường.
Niệm Tưởng nhìn lướt qua, tính đợi khi ăn cơm xong liền tới nơi này xem lại lần nữa… Ít nhất phải nhớ được đồng nghiệp có những ai tên gì.
Vừa nghĩ vừa quay người trở lại.
Từ Nhuận Thanh đã dẫn đầu đi xuống lầu, cô “Ai” một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, sau đó liền đi theo phía sau anh, cố gắng duy trì khoảng cách hai bước chân.
Bác sĩ và hộ sĩ phần lớn đều đã đến căn tin dùng cơm, lầu một chỉ có Văn Văn – cô y tá quầy tiếp tân, nhìn thấy Từ Nhuận Thanh và Niệm Tưởng cùng nhau xuống lầu, có chút nghi hoặc: “Bác sĩ Từ, Niệm Tưởng. Các người còn chưa đi căn tin dùng cơm?”
“Đang đi.” Từ Nhuận Thanh trả lời.
Dứt lời, quay đầu nhìn Niệm Tưởng đi phía sau, bước chân cô vội vàng dẫm lên cái bóng của anh, dứt khoát quay người.
Niệm Tưởng dừng chân, sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh.
“Phòng dụng cụ ở cuối hành lang, bên cạnh phòng phục hồi chức năng.” Dứt lời, anh đem hộp bông đang cầm trong tay đưa cho cô, ngữ khí tự nhiên: “Tự mình đi lấy.”
Văn Văn khiếp sợ trợn tròn mắt —— thật to gan, dám sai bảo bác sĩ Từ! (⊙x⊙)
Niệm Tưởng thuận tay nhận lấy, ánh mắt thăm dò, từ bên cạnh anh nhìn ra ngoài, gật gật đầu: “Cám ơn bác sĩ Từ.”
Nói xong liền đợi Từ Nhuận Thanh đi căn tin, cô mới đi lấy bông, bất quá, đợi vài giây thì phát hiện người chắn ở trước mặt không chút nào có ý rời đi, vẻ mặt nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn anh một cái ——
Sau đó Niệm Tưởng liền nghe anh hỏi: “Không đi ăn cơm trước à?”
A…
Ăn cơm trước sao…
Cùng nhau ăn, ở căn tin? (⊙o⊙)?
Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Nhuận Thanh mặt mày thanh nhuận, ánh mắt đen sâu thẳm, nơi đáy mắt còn có ánh sáng mơ hồ đang lập lòe.
Niệm Tưởng nhất thời sáng tỏ, không học cũng tự thông: “Được, em mời Bác sĩ Từ dùng cơm.”
Mắt cô y tá mở càng to —— quả thực là gan lớn bằng trời, lại dám trực tiếp như vậy, mời Bác sĩ Từ ăn cơm… Chậc chậc, không dám nhìn tiếp… (/▽)
Với tình huống này, bình thường luôn là Bác sĩ Từ sẽ từ chối… Cô y tá đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lớp lớp “tráng sĩ hi sinh”, sau đó họ đều sẽ khóc đến mắt mũi đỏ hồng, một tấm lòng mong manh tan vỡ thành trăm mảnh.
Ngay tại lúc cô y tá che mắt không muốn nhìn tiếp, lỗ tai lại tự động tiếp thu giọng nói có chút thanh lạnh của Bác sĩ Từ: “Muốn mời tôi ăn cơm?”
Niệm Tưởng gãi đầu ——
Nói thật, cũng không phải là rất muốn… Nhưng loại thời điểm này hẳn là nên như gà mổ thóc, thật nhanh gật đầu để bày tỏ thành ý đi?
Chung quy… do anh đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà.  ̄ he ̄
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, rất hiển nhiên suy nghĩ không trùng với tần sóng của Từ Nhuận Thanh, Niệm Tưởng lập tức gật đầu: “Rất muốn…”
Sau đó cô y tá liền nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ Từ kiểu “từ chối thì không tốt lắm”, miễn cưỡng đáp ứng ——
(⊙v⊙)
Không, không phải chứ, cô thực tập sinh mới đến, cứ như vậy…mà thành công?
Quả thực không dám tin _(:3ゝ∠)_.
******
Kết cấu xây dựng của Thụy Kim rất hoàn hảo, trên hành lang lầu một có một vài chỗ được ngăn cách riêng biệt.
Ngoài cửa sổ sát đất là một hoa viên nhỏ, cách đó không xa còn có phòng pha trà cà phê, phía sau nó là căn tin. Phòng pha trà tương đương với phòng trà nước ở lầu hai, điểm duy nhất không giống là, ở lầu một này thì bệnh nhân có thể tới được.
Phòng trà này mỗi một chỗ ngồi đều được ngăn cách bằng giá sách gỗ, được đặt nhiều báo chí, tạp chí. Từng chỗ ngồi đều có đèn treo thủy tinh, hoặc kiểu cổ hoặc hiện đại, thập phần có cảm xúc nghệ thuật.
Nhìn qua —— một chút cũng không giống bệnh viện…
Từ Nhuận Thanh theo tầm mắt của cô nhìn lại, khẽ giọng giải thích: “Chỗ đó cũng là nơi bác sĩ với bệnh nhân hoặc với người nhà bệnh nhân nói chuyện.”
Cho nên xung quanh được trang trí rất thoải mái…
Cô gật gật đầu, cái hiểu cái không: “Nói chuyện cần… Như vậy sao?”
“Em muốn thử không?” Anh hơi nhướn mày, hỏi.
Niệm Tưởng nhanh chóng lắc đầu, cô tuyệt đối không có hứng nói chuyện với người tẻ nhạt như anh…
“Vào thôi.” Anh giơ tay đẩy cửa ra, ý bảo cô đi vào trước.
Niệm Tưởng thế này mới phát hiện đã tới cửa phòng ăn.
Trong căn tin có không ít bác sĩ và y tá, lúc này nhìn thấy Từ Nhuận Thanh dẫn theo Niệm Tưởng đi vào, tất cả đều sửng sờ, vô cùng ăn ý nhấc mắt nhìn về phía Lâm Cảnh Thư đang ngồi chỗ nào đó dùng cơm.
Chính đang ở bên cạnh Lâm Cảnh Thư, Âu Dương giơ tay khẽ chạm anh ta một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bác sĩ Lâm…”
Lâm Cảnh Thư mới nhấc mắt lên, liếc thấy Niệm Tưởng vừa mới vào cửa, liền ân cần bưng bê, cầm đũa phục vụ chu đáo, quay đầu hỏi Âu Dương: “Xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Âu Dương kiểu “Tôi biết rất nhiều bí mật, nhưng tôi không thể nói, tôi thật rất vất vả a”, anh ta trịnh trọng lắc lắc đầu, trong lòng lại lặng lẽ ghi nhớ một màn này, tính lát sau về sẽ hồi báo cùng Lan Tiểu Quân, thêm cảnh này vào trong < bảng thống kê gian tình giữa lão Đại và Niệm Tưởng >.
Từ Nhuận Thanh hiển nhiên cũng không có nửa phần không thích ứng, cùng với cô ngồi đối diện nhau dùng cơm.
Sau đó anh liền phát hiện một vấn đề —— Niệm Tưởng thật sự kén ăn.
Anh nhìn cô dùng đũa lấy ra ớt xanh, rau thơm, cà rốt dịch qua một bên, nhịn không được nhíu mày một cái: “Không ăn sao?”
Niệm Tưởng thấy anh nhìn một núi nhỏ thức ăn bị cô đẩy qua một bên, có chút ngượng ngùng gật gật đầu: “Không quá thích…”
“Ăn đi.”
Niệm Tưởng (⊙v⊙): “Hả?”
Ăn, ăn sao?
“Đây là lời dặn của bác sĩ.” Anh mặt không đổi sắc nói xong câu này, hơi nhướn mày nhìn cô, như cười như không. Nụ cười kia giống như là đang nói “Em dám không làm theo?”
Niệm Tưởng khó khăn nuốt nuốt nước miếng, thập phần không tình nguyện ——cái gì mà lời dặn của bác sĩ?
“Vậy thì bắt đầu từ từ đi, cảm thấy cái nào tương đối có thể chịu được, trước ăn cái đó, kén ăn không phải là thói quen tốt, cũng có chút không lễ phép.” Anh nói xong câu này, vừa ngắm nhìn núi nhỏ trên dĩa ăn của cô, ý bảo có thể bắt đầu.
Vẻ mặt Niệm Tưởng ngây ngốc nhìn anh, yếu ớt hỏi: “Bác sĩ Từ, anh nghiêm túc?”
Từ Nhuận Thanh chỉ quăng một ánh mắt lạnh buốt cho cô.
Niệm Tưởng: ( ̄△ ̄).
Cô thở phì phò ăn mấy miếng củ cải, vẫn nhịn không được hỏi: “Bác sĩ Từ, anh có phải là người mắc chứng cưỡng ép không, tỷ như không nhìn nổi người khác kén ăn…”
Giọng nói dưới cái nhìn của anh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng Niệm Tưởng thành ra lầm bầm chỉ có một mình cô có thể nghe thấy.
Cô gắp lên củ cải, lại nhét vào miệng, mặt vô tội nhìn anh.
Kỳ thật so với “Chứng cưỡng ép ” cô càng muốn nói “chứng xen vào việc của người khác”, bất quá sợ bị cho là tính trẻ con, liền miễn cưỡng tiếp nhận cái có thể trong phạm vi của mình nhất…
“Tàm tạm.” Anh trả lời.
Quả nhiên là như vậy  ̄ he ̄.
Đợi Niệm Tưởng kiên cường giải quyết xong củ cải và ớt xanh, cô nhịn xuống dũng cảm vừa bốc lên trong bụng, làm ra quyết định —— đợi buổi tối về nhà, nhất định phải đem chậu ớt xanh của cha Niệm ném hết toàn bộ, ít nhất là nội trong tuần lễ này, cô đều không muốn nhìn thấy ớt xanh.
Bởi vì đeo bộ niềng, ăn uống có chút không tiện, tốc độ liền rất chậm.
Cô vừa ăn vừa cẩn thận chú ý không cắn chỗ khe hở của răng hoặc là trúng bộ niềng, một bữa cơm này ăn quả thực rất mệt.
Từ Nhuận Thanh sau khi ăn xong thì ngồi đợi cô, chờ cô ăn xong thì đứng dậy đi lấy cho cô ly nước, thấy cô ngẩng đầu nhìn qua, đem cốc giấy nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cô, hỏi: “Có mang bàn chải không?”
Niệm Tưởng gật gật đầu: “Có mang theo.”
“Súc miệng trước, đợi lát nữa trở về đánh răng.” Lúc anh nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn cô, phá lệ chuyên chú, đôi mắt sâu thẳm kia sáng ngời lại trong vắt.
Niệm Tưởng theo bản năng che miệng lại, có chút 囧 囧 nhỏ giọng hỏi: “Có phải tướng ăn… quá khó coi?” ( つ ﹏ つ).
Cô chỉ tướng ăn kỳ thật là đang nói có phải tại bộ niềng mà… có chút khó coi không. Còn lo lắng hỏi quá ẩn dụ, tay còn lại chỉ chỉ mu bàn tay đang che miệng… Như vậy có thể hiểu không?
Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu một chút, nhìn cô, đáy mắt tràn ra ý cười nhỏ vụn: “Đáp án rất quan trọng?”
* ̄▽ ̄* cũng không phải rất quan trọng…
Nhưng cô vẫn gật đầu, có chút thẹn thùng (. ﹏. *): “Bác sĩ Từ, sau khi mang bộ niềng, đích thật là có một chút tự ti…”
Cô đã từ chối Tống Tử Chiếu nhiều lần mời cơm… Trời biết, cô dùng bao nhiêu nghị lực cùng quyết tâm ┮﹏┮.
“Tới lúc tái khám.” Ngón tay anh ở trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ một cái, rất có thâm ý nói: “Tôi sẽ tư vấn “một vs một” một khóa tâm lý, hửm?”
Đơn âm cuối cùng kia, dường như từ chỗ sâu nhất trong yết hầu “hửm?” ra đến, mang theo từ tính trầm thấp, âm cuối thoáng cao lên, nói không hết dụ hoặc trong đó.
Lỗ tai Niệm Tưởng bị giết hại, lập tức hóa đá.
———————
Cô ngậm bàn chải đứng ở trước gương, trong thân thể ảo não đột nhiên xuất hiện cảm giác kỳ quái… Đó là một loại cảm xúc nói không ra lời, thật phức tạp.
Lý trí cô phân tích nửa ngày cũng không thể phân tích ra bên trong bao hàm ý nghĩa gì. Chỉ duy nhất nhớ rõ là, tiếng nói anh vừa dứt, liền cảm giác không khí quanh thân đột nhiên bị ngoại lực rút đi, dưỡng khí cô có thể hô hấp ít đến mức đáng thương.
Ngoài đầu óc có chút choáng váng ra, luôn luôn quanh quẩn tuần hoàn câu nói cuối cùng kia của anh, hô hấp liền có chút không thoải mái, cảm giác này làm cho cô tâm phiền ý loạn.
Lần trước xuất hiện tình trạng này… Có vẻ là sáu năm trước ——
Là lúc nhổ răng khôn…
Niệm Tưởng nhắm chặt mắt, không muốn hồi tưởng một màn mưa máu sáu năm về trước —— một lần nhổ răng kia cô ước chừng bị đau đến ba ngày! Miệng vết thương quá lớn…
Ăn không vô gì cả, miệng cũng không mở ra được, chớ nói chi là mặt, đã sưng đến mức giống một cái bánh bao, uống nước cũng cần ống hút, hút từng chút một. Ký ức tốt đẹp duy nhất chính là bác sĩ trị liệu cho cô …
Hình như cũng là thời điểm đó, cô trở thành fan cuồng bàn tay đẹp thì phải?
Tưởng tượng sâu xa…
Cô lấy lại tinh thần, nhìn mình trong gương miệng ngậm đầy bọt, xoa xoa đầu, tự thôi miên bản thân —— Niệm Tưởng, chỉ số EQ của mày không đủ để xử lý vấn đề phức tạp như thế, giao cho chỉ số IQ đi…
Bất quá chỉ số IQ —— có vẻ cũng không hữu dụng trong việc này_(:3ゝ∠)_.
Đang rối rắm, lại nghe Phùng Giản gọi cô, cô hàm hồ lên tiếng, nhanh chóng súc miệng đi ra ngoài.
******
Buổi chiều có chút gấp gáp, bệnh nhân của Lâm Cảnh Thư nhiều hơn, Niệm Tưởng liền đi theo bên cạnh anh học tập.
Không thể nghi ngờ Lâm Cảnh Thư là một thầy hướng dẫn chuyên nghiệp, cẩn thận, có liên quan đến thuật ngữ chuyên ngành đều sẽ nói chậm lại, chờ cô gật đầu ý bảo mình đã nghe được, mới tiếp tục.
Tự nhiên cũng sẽ có lúc có vấn đề, gặp được những chứng bệnh bất đồng cũng sẽ hỏi một ít vấn đề tương quan, kiểm tra kiến thức của cô.
Một buổi chiều cứ bận rộn như vậy mà qua, Lâm Cảnh Thư đối với thực tập sinh của mình tỏ vẻ rất hài lòng.
Tuy rằng nhìn qua… Không phải bộ dáng rất thông minh, nhưng chỉ số IQ cũng không phải là phương diện anh ta cần quan tâm. Ít nhất, sẽ không xuất hiện tình huống phải giảng giải mấy lần, gần như chỉ cần nói một lần cô liền có thể nhớ rất nhanh.
Đợi đến khi rốt cuộc rảnh rỗi, Niệm Tưởng nhìn Lâm Cảnh Thư đang viết bệnh lịch, nhịn không được hỏi: “Bác sĩ Lâm, Thụy Kim còn có khóa tư vấn tâm lý “một vs một” đối với bệnh nhân đeo niềng răng sao?”
Lâm Cảnh Thư “Ừm” một tiếng, có chút không hiểu: “Có gì sao?”
“Chính là sau khi bệnh nhân đeo bộ niềng thì xuất hiện tâm lý không thích ứng, sau đó bác sĩ sẽ tư vấn gì đó…” Cô hỏi xong có chút ngượng ngùng.
“Tình huống này bác sĩ nào cũng sẽ làm.” Anh tiếp tục viết bệnh lịch, vừa viết vừa trả lời: “Nếu như trong quá trình trị liệu bệnh nhân xuất hiện tâm lý không thích ứng, bác sĩ tư vấn là hiện tượng rất bình thường. Bệnh nhân luôn có tính ỷ lại nhất định đối với bác sĩ.”
Niệm Tưởng nghe được cái hiểu cái không, bất quá hình như là hiểu ——
Từ Nhuận Thanh nói sẽ phụ đạo tâm lý “một vs một”… Kỳ thật chỉ là trong phạm vi chức trách bình thường…
Vào giữa trưa như thế này, ngay cả không khí cũng thêm vài phần ấm áp.
Niệm Tưởng đem cốc giấy ném vào trong thùng rác, lúc xoay người đã nhìn thấy mặt đá cẩm thạch bóng loáng, bị ánh nắng phản xạ ra quang ảnh.
Cô quay đầu nhìn, liếc thấy bảng danh mục nhân viên công tác được treo sát tường.
Niệm Tưởng nhìn lướt qua, tính đợi khi ăn cơm xong liền tới nơi này xem lại lần nữa… Ít nhất phải nhớ được đồng nghiệp có những ai tên gì.
Vừa nghĩ vừa quay người trở lại.
Từ Nhuận Thanh đã dẫn đầu đi xuống lầu, cô “Ai” một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, sau đó liền đi theo phía sau anh, cố gắng duy trì khoảng cách hai bước chân.
Bác sĩ và hộ sĩ phần lớn đều đã đến căn tin dùng cơm, lầu một chỉ có Văn Văn – cô y tá quầy tiếp tân, nhìn thấy Từ Nhuận Thanh và Niệm Tưởng cùng nhau xuống lầu, có chút nghi hoặc: “Bác sĩ Từ, Niệm Tưởng. Các người còn chưa đi căn tin dùng cơm?”
“Đang đi.” Từ Nhuận Thanh trả lời.
Dứt lời, quay đầu nhìn Niệm Tưởng đi phía sau, bước chân cô vội vàng dẫm lên cái bóng của anh, dứt khoát quay người.
Niệm Tưởng dừng chân, sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh.
“Phòng dụng cụ ở cuối hành lang, bên cạnh phòng phục hồi chức năng.” Dứt lời, anh đem hộp bông đang cầm trong tay đưa cho cô, ngữ khí tự nhiên: “Tự mình đi lấy.”
Văn Văn khiếp sợ trợn tròn mắt —— thật to gan, dám sai bảo bác sĩ Từ! (⊙x⊙)
Niệm Tưởng thuận tay nhận lấy, ánh mắt thăm dò, từ bên cạnh anh nhìn ra ngoài, gật gật đầu: “Cám ơn bác sĩ Từ.”
Nói xong liền đợi Từ Nhuận Thanh đi căn tin, cô mới đi lấy bông, bất quá, đợi vài giây thì phát hiện người chắn ở trước mặt không chút nào có ý rời đi, vẻ mặt nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn anh một cái ——
Sau đó Niệm Tưởng liền nghe anh hỏi: “Không đi ăn cơm trước à?”
A…
Ăn cơm trước sao…
Cùng nhau ăn, ở căn tin? (⊙o⊙)?
Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Nhuận Thanh mặt mày thanh nhuận, ánh mắt đen sâu thẳm, nơi đáy mắt còn có ánh sáng mơ hồ đang lập lòe.
Niệm Tưởng nhất thời sáng tỏ, không học cũng tự thông: “Được, em mời Bác sĩ Từ dùng cơm.”
Mắt cô y tá mở càng to —— quả thực là gan lớn bằng trời, lại dám trực tiếp như vậy, mời Bác sĩ Từ ăn cơm… Chậc chậc, không dám nhìn tiếp… (/▽)
Với tình huống này, bình thường luôn là Bác sĩ Từ sẽ từ chối… Cô y tá đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lớp lớp “tráng sĩ hi sinh”, sau đó họ đều sẽ khóc đến mắt mũi đỏ hồng, một tấm lòng mong manh tan vỡ thành trăm mảnh.
Ngay tại lúc cô y tá che mắt không muốn nhìn tiếp, lỗ tai lại tự động tiếp thu giọng nói có chút thanh lạnh của Bác sĩ Từ: “Muốn mời tôi ăn cơm?”
Niệm Tưởng gãi đầu ——
Nói thật, cũng không phải là rất muốn… Nhưng loại thời điểm này hẳn là nên như gà mổ thóc, thật nhanh gật đầu để bày tỏ thành ý đi?
Chung quy… do anh đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà.  ̄ he ̄
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, rất hiển nhiên suy nghĩ không trùng với tần sóng của Từ Nhuận Thanh, Niệm Tưởng lập tức gật đầu: “Rất muốn…”
Sau đó cô y tá liền nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ Từ kiểu “từ chối thì không tốt lắm”, miễn cưỡng đáp ứng ——
(⊙v⊙)
Không, không phải chứ, cô thực tập sinh mới đến, cứ như vậy…mà thành công?
Quả thực không dám tin _(:3ゝ∠)_.
******
Kết cấu xây dựng của Thụy Kim rất hoàn hảo, trên hành lang lầu một có một vài chỗ được ngăn cách riêng biệt.
Ngoài cửa sổ sát đất là một hoa viên nhỏ, cách đó không xa còn có phòng pha trà cà phê, phía sau nó là căn tin. Phòng pha trà tương đương với phòng trà nước ở lầu hai, điểm duy nhất không giống là, ở lầu một này thì bệnh nhân có thể tới được.
Phòng trà này mỗi một chỗ ngồi đều được ngăn cách bằng giá sách gỗ, được đặt nhiều báo chí, tạp chí. Từng chỗ ngồi đều có đèn treo thủy tinh, hoặc kiểu cổ hoặc hiện đại, thập phần có cảm xúc nghệ thuật.
Nhìn qua —— một chút cũng không giống bệnh viện…
Từ Nhuận Thanh theo tầm mắt của cô nhìn lại, khẽ giọng giải thích: “Chỗ đó cũng là nơi bác sĩ với bệnh nhân hoặc với người nhà bệnh nhân nói chuyện.”
Cho nên xung quanh được trang trí rất thoải mái…
Cô gật gật đầu, cái hiểu cái không: “Nói chuyện cần… Như vậy sao?”
“Em muốn thử không?” Anh hơi nhướn mày, hỏi.
Niệm Tưởng nhanh chóng lắc đầu, cô tuyệt đối không có hứng nói chuyện với người tẻ nhạt như anh…
“Vào thôi.” Anh giơ tay đẩy cửa ra, ý bảo cô đi vào trước.
Niệm Tưởng thế này mới phát hiện đã tới cửa phòng ăn.
Trong căn tin có không ít bác sĩ và y tá, lúc này nhìn thấy Từ Nhuận Thanh dẫn theo Niệm Tưởng đi vào, tất cả đều sửng sờ, vô cùng ăn ý nhấc mắt nhìn về phía Lâm Cảnh Thư đang ngồi chỗ nào đó dùng cơm.
Chính đang ở bên cạnh Lâm Cảnh Thư, Âu Dương giơ tay khẽ chạm anh ta một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bác sĩ Lâm…”
Lâm Cảnh Thư mới nhấc mắt lên, liếc thấy Niệm Tưởng vừa mới vào cửa, liền ân cần bưng bê, cầm đũa phục vụ chu đáo, quay đầu hỏi Âu Dương: “Xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Âu Dương kiểu “Tôi biết rất nhiều bí mật, nhưng tôi không thể nói, tôi thật rất vất vả a”, anh ta trịnh trọng lắc lắc đầu, trong lòng lại lặng lẽ ghi nhớ một màn này, tính lát sau về sẽ hồi báo cùng Lan Tiểu Quân, thêm cảnh này vào trong < bảng thống kê gian tình giữa lão Đại và Niệm Tưởng >.
Từ Nhuận Thanh hiển nhiên cũng không có nửa phần không thích ứng, cùng với cô ngồi đối diện nhau dùng cơm.
Sau đó anh liền phát hiện một vấn đề —— Niệm Tưởng thật sự kén ăn.
Anh nhìn cô dùng đũa lấy ra ớt xanh, rau thơm, cà rốt dịch qua một bên, nhịn không được nhíu mày một cái: “Không ăn sao?”
Niệm Tưởng thấy anh nhìn một núi nhỏ thức ăn bị cô đẩy qua một bên, có chút ngượng ngùng gật gật đầu: “Không quá thích…”
“Ăn đi.”
Niệm Tưởng (⊙v⊙): “Hả?”
Ăn, ăn sao?
“Đây là lời dặn của bác sĩ.” Anh mặt không đổi sắc nói xong câu này, hơi nhướn mày nhìn cô, như cười như không. Nụ cười kia giống như là đang nói “Em dám không làm theo?”
Niệm Tưởng khó khăn nuốt nuốt nước miếng, thập phần không tình nguyện ——cái gì mà lời dặn của bác sĩ?
“Vậy thì bắt đầu từ từ đi, cảm thấy cái nào tương đối có thể chịu được, trước ăn cái đó, kén ăn không phải là thói quen tốt, cũng có chút không lễ phép.” Anh nói xong câu này, vừa ngắm nhìn núi nhỏ trên dĩa ăn của cô, ý bảo có thể bắt đầu.
Vẻ mặt Niệm Tưởng ngây ngốc nhìn anh, yếu ớt hỏi: “Bác sĩ Từ, anh nghiêm túc?”
Từ Nhuận Thanh chỉ quăng một ánh mắt lạnh buốt cho cô.
Niệm Tưởng: ( ̄△ ̄).
Cô thở phì phò ăn mấy miếng củ cải, vẫn nhịn không được hỏi: “Bác sĩ Từ, anh có phải là người mắc chứng cưỡng ép không, tỷ như không nhìn nổi người khác kén ăn…”
Giọng nói dưới cái nhìn của anh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng Niệm Tưởng thành ra lầm bầm chỉ có một mình cô có thể nghe thấy.
Cô gắp lên củ cải, lại nhét vào miệng, mặt vô tội nhìn anh.
Kỳ thật so với “Chứng cưỡng ép ” cô càng muốn nói “chứng xen vào việc của người khác”, bất quá sợ bị cho là tính trẻ con, liền miễn cưỡng tiếp nhận cái có thể trong phạm vi của mình nhất…
“Tàm tạm.” Anh trả lời.
Quả nhiên là như vậy  ̄ he ̄.
Đợi Niệm Tưởng kiên cường giải quyết xong củ cải và ớt xanh, cô nhịn xuống dũng cảm vừa bốc lên trong bụng, làm ra quyết định —— đợi buổi tối về nhà, nhất định phải đem chậu ớt xanh của cha Niệm ném hết toàn bộ, ít nhất là nội trong tuần lễ này, cô đều không muốn nhìn thấy ớt xanh.
Bởi vì đeo bộ niềng, ăn uống có chút không tiện, tốc độ liền rất chậm.
Cô vừa ăn vừa cẩn thận chú ý không cắn chỗ khe hở của răng hoặc là trúng bộ niềng, một bữa cơm này ăn quả thực rất mệt.
Từ Nhuận Thanh sau khi ăn xong thì ngồi đợi cô, chờ cô ăn xong thì đứng dậy đi lấy cho cô ly nước, thấy cô ngẩng đầu nhìn qua, đem cốc giấy nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cô, hỏi: “Có mang bàn chải không?”
Niệm Tưởng gật gật đầu: “Có mang theo.”
“Súc miệng trước, đợi lát nữa trở về đánh răng.” Lúc anh nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn cô, phá lệ chuyên chú, đôi mắt sâu thẳm kia sáng ngời lại trong vắt.
Niệm Tưởng theo bản năng che miệng lại, có chút 囧 囧 nhỏ giọng hỏi: “Có phải tướng ăn… quá khó coi?” ( つ ﹏ つ).
Cô chỉ tướng ăn kỳ thật là đang nói có phải tại bộ niềng mà… có chút khó coi không. Còn lo lắng hỏi quá ẩn dụ, tay còn lại chỉ chỉ mu bàn tay đang che miệng… Như vậy có thể hiểu không?
Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu một chút, nhìn cô, đáy mắt tràn ra ý cười nhỏ vụn: “Đáp án rất quan trọng?”
* ̄▽ ̄* cũng không phải rất quan trọng…
Nhưng cô vẫn gật đầu, có chút thẹn thùng (. ﹏. *): “Bác sĩ Từ, sau khi mang bộ niềng, đích thật là có một chút tự ti…”
Cô đã từ chối Tống Tử Chiếu nhiều lần mời cơm… Trời biết, cô dùng bao nhiêu nghị lực cùng quyết tâm ┮﹏┮.
“Tới lúc tái khám.” Ngón tay anh ở trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ một cái, rất có thâm ý nói: “Tôi sẽ tư vấn “một vs một” một khóa tâm lý, hửm?”
Đơn âm cuối cùng kia, dường như từ chỗ sâu nhất trong yết hầu “hửm?” ra đến, mang theo từ tính trầm thấp, âm cuối thoáng cao lên, nói không hết dụ hoặc trong đó.
Lỗ tai Niệm Tưởng bị giết hại, lập tức hóa đá.
———————
Cô ngậm bàn chải đứng ở trước gương, trong thân thể ảo não đột nhiên xuất hiện cảm giác kỳ quái… Đó là một loại cảm xúc nói không ra lời, thật phức tạp.
Lý trí cô phân tích nửa ngày cũng không thể phân tích ra bên trong bao hàm ý nghĩa gì. Chỉ duy nhất nhớ rõ là, tiếng nói anh vừa dứt, liền cảm giác không khí quanh thân đột nhiên bị ngoại lực rút đi, dưỡng khí cô có thể hô hấp ít đến mức đáng thương.
Ngoài đầu óc có chút choáng váng ra, luôn luôn quanh quẩn tuần hoàn câu nói cuối cùng kia của anh, hô hấp liền có chút không thoải mái, cảm giác này làm cho cô tâm phiền ý loạn.
Lần trước xuất hiện tình trạng này… Có vẻ là sáu năm trước ——
Là lúc nhổ răng khôn…
Niệm Tưởng nhắm chặt mắt, không muốn hồi tưởng một màn mưa máu sáu năm về trước —— một lần nhổ răng kia cô ước chừng bị đau đến ba ngày! Miệng vết thương quá lớn…
Ăn không vô gì cả, miệng cũng không mở ra được, chớ nói chi là mặt, đã sưng đến mức giống một cái bánh bao, uống nước cũng cần ống hút, hút từng chút một. Ký ức tốt đẹp duy nhất chính là bác sĩ trị liệu cho cô …
Hình như cũng là thời điểm đó, cô trở thành fan cuồng bàn tay đẹp thì phải?
Tưởng tượng sâu xa…
Cô lấy lại tinh thần, nhìn mình trong gương miệng ngậm đầy bọt, xoa xoa đầu, tự thôi miên bản thân —— Niệm Tưởng, chỉ số EQ của mày không đủ để xử lý vấn đề phức tạp như thế, giao cho chỉ số IQ đi…
Bất quá chỉ số IQ —— có vẻ cũng không hữu dụng trong việc này_(:3ゝ∠)_.
Đang rối rắm, lại nghe Phùng Giản gọi cô, cô hàm hồ lên tiếng, nhanh chóng súc miệng đi ra ngoài.
******
Buổi chiều có chút gấp gáp, bệnh nhân của Lâm Cảnh Thư nhiều hơn, Niệm Tưởng liền đi theo bên cạnh anh học tập.
Không thể nghi ngờ Lâm Cảnh Thư là một thầy hướng dẫn chuyên nghiệp, cẩn thận, có liên quan đến thuật ngữ chuyên ngành đều sẽ nói chậm lại, chờ cô gật đầu ý bảo mình đã nghe được, mới tiếp tục.
Tự nhiên cũng sẽ có lúc có vấn đề, gặp được những chứng bệnh bất đồng cũng sẽ hỏi một ít vấn đề tương quan, kiểm tra kiến thức của cô.
Một buổi chiều cứ bận rộn như vậy mà qua, Lâm Cảnh Thư đối với thực tập sinh của mình tỏ vẻ rất hài lòng.
Tuy rằng nhìn qua… Không phải bộ dáng rất thông minh, nhưng chỉ số IQ cũng không phải là phương diện anh ta cần quan tâm. Ít nhất, sẽ không xuất hiện tình huống phải giảng giải mấy lần, gần như chỉ cần nói một lần cô liền có thể nhớ rất nhanh.
Đợi đến khi rốt cuộc rảnh rỗi, Niệm Tưởng nhìn Lâm Cảnh Thư đang viết bệnh lịch, nhịn không được hỏi: “Bác sĩ Lâm, Thụy Kim còn có khóa tư vấn tâm lý “một vs một” đối với bệnh nhân đeo niềng răng sao?”
Lâm Cảnh Thư “Ừm” một tiếng, có chút không hiểu: “Có gì sao?”
“Chính là sau khi bệnh nhân đeo bộ niềng thì xuất hiện tâm lý không thích ứng, sau đó bác sĩ sẽ tư vấn gì đó…” Cô hỏi xong có chút ngượng ngùng.
“Tình huống này bác sĩ nào cũng sẽ làm.” Anh tiếp tục viết bệnh lịch, vừa viết vừa trả lời: “Nếu như trong quá trình trị liệu bệnh nhân xuất hiện tâm lý không thích ứng, bác sĩ tư vấn là hiện tượng rất bình thường. Bệnh nhân luôn có tính ỷ lại nhất định đối với bác sĩ.”
Niệm Tưởng nghe được cái hiểu cái không, bất quá hình như là hiểu ——
Từ Nhuận Thanh nói sẽ phụ đạo tâm lý “một vs một”… Kỳ thật chỉ là trong phạm vi chức trách bình thường…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook