Từ Từ Dụ Dỗ
-
Chương 21: Chưa xong đâu
Từ Nhuận Thanh vừa dứt lời, toàn bộ phòng ăn nhất thời yên tĩnh. Giống như là đột nhiên đình chỉ mọi chuyển động, chớp mắt im lặng đó quả thực làm người ta sôi trào.
Lâm Cảnh Thư hiển nhiên là đã cam bái hạ phong, vẻ mặt sùng bái nhìn Từ Nhuận Thanh —— liền không để ý, đứng ở một bên xem kịch vui. Nói thật, đợi lát nữa anh ta nhất định phải cùng Từ Nhuận Thanh tranh giành cô bé này một chút, lấy lại danh dự.
Nụ cười Từ Khai Thành cứng ngắc, lặng lẽ nhìn phản ứng của cha Niệm cũng như vậy.
Sau đó, máy móc quay đầu nhìn Niệm Tưởng, vẻ mặt mong được giải đáp: “Hai con… quen biết?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, tay vẫn bưng cốc rốt cuộc cảm giác được nhức mỏi. Cô đem cái cốc bỏ lên trên bàn, bóp nhẹ cánh tay, yếu ớt giải thích: “Không phải do anh dọa chạy sao…”
Vừa dứt lời, liền cảm thấy không khí quanh thân càng xuống thấp, “vèo” một cái hạ xuống âm độ.
Niệm Tưởng vụng trộm nhấc mắt nhìn Từ Nhuận Thanh, người nào đó đang chậm rãi đem áo khoát vắt lên khủy tay, đôi mắt xinh đẹp như ngậm tia cười thản nhiên… Chỉ là nụ cười kia không đến được đáy mắt…
Hiện tại sửa lại có kịp không…
Niệm Tưởng cào đầu: “Không phải tại anh hôm qua… Còn dẫn theo một cậu bé sao…”
“Sợ quấy rầy?” Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mày, đem áo khoác đặt trên lưng ghế, giơ tay kéo ghế ra ngồi xuống: “Đứng đơ ở đó làm gì.”
“Dạ.” Niệm Tưởng ngoan ngoãn cùng anh ngồi xuống, ngồi xong thấy cả phòng đầy người đều dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Niệm Tưởng lặng lẽ nhìn Từ Nhuận Thanh, tư thái anh thản nhiên, tựa lưng vào ghế ngồi. Nhận thấy được ánh mắt của cô, nhấc mắt lên, mỉm cười ——
Niệm Tưởng: 0. 0.
Sao, tại sao lại dùng mỹ nam kế …
Thấy mục đích đạt được, Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn Lâm Cảnh Thư còn chưa ngồi, thản nhiên nói: “Còn muốn tôi mời cậu ngồi sao?”
Lâm Cảnh Thư: “…” Quá kiêu ngạo!
Ngồi xuống không bao lâu, cô phục vụ xinh đẹp mang thức ăn lên.
Cha Niệm đang nói chuyện công việc cùng Từ Khai Thành, Niệm Tưởng nghe không hiểu, dứt khoát vùi đầu dùng bữa ——
Chỉ tiếc… Cô liếm liếm bộ niềng có chút buồn bực, răng trước không thể làm được gì, không thể xé thức ăn. Răng sau có thể sử dụng, nhưng… để lùa thức ăn vào trong, đích thực mệt chết được.
Cô đang do dự buông đũa, bàn quay liền chuyển động, món ăn nằm hơn nữa bàn bên phải đang dừng ở trước mặt cô. Chính là món… khoai tây được hầm mềm.
Cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn, tay Từ Nhuận Thanh để trên bàn quay còn chưa rút lại, ngón tay thon dài dưới ngọn đèn chiếu rọi, càng lộ vẻ trắng nõn oánh nhuận.
Anh cong tay gõ nhẹ mặt bàn một cái, phát ra tiếng vang rất rõ ràng, thấy cô chú ý lại đây, mở miệng nói: “Nhớ kỹ những món em không ăn được.”
Niệm Tưởng trầm mặc, ngoan ngoãn vươn đũa gắp miếng khoai tây.
“Đã quen chưa?” Anh lại hỏi.
Giữa hai người chỉ cách hai cái ghế trống, bắt đầu giao lưu… Cũng không có chướng ngại gì, cho nên dù thanh âm của anh không phải lớn, lẫn trong giọng nói rất to của cha Niệm, cô cũng có thể nghe được rõ ràng.
Niệm Tưởng lắc đầu: “Còn chưa quen.”
“Sau khi về có phản ứng nào quá mạnh hay không?” Anh bưng lên cốc trà uống một ngụm, hơi cúi đầu, độ cong của chiếc cổ tuyệt đẹp, hình dáng sườn mặt tinh xảo. Khẽ rũ mắt xuống, lông mi dài tạo thành bóng mờ dưới mí mắt phượng, trên môi dính chút nước, ở dưới ngọn đèn mơ hồ thêm mấy phần mị hoặc.
Niệm Tưởng đột nhiên phát hiện… bộ dáng Từ Nhuận Thanh thật sự rất dễ nhìn, trước đây cô không để ý, nhưng hiện tại sao khi ngẫu nhiên chú ý vài lần, sẽ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc…
(Д≡Д)
Cô nhịn không được liếm liếm khóe môi, đang muốn tìm nước uống, bàn quay trước mặt đã có thêm một hộp sữa ——
Lâm Cảnh Thư đang ngồi đối diện nhìn cô cười cười, ánh mắt thoáng cong lên, cười rất có thâm ý.
Cha Niệm nhìn hồi lâu rốt cuộc thấy không được nữa, ho nhẹ một tiếng, chuyển vào chủ đề: “Lão Từ, anh xem… Chuyện chính của hôm nay còn chưa nói xong.”
Từ Khai Thành liếc mắt nhìn ba người trẻ tuổi, trầm ngâm nói: “Nếu các con đã quen biết, vậy cũng không cần người lớn chúng ta quan tâm. Nói thật, con trai nhà tôi tính tình không tốt, lại không kiên nhẫn, tôi còn sợ ủy khuất cho Niệm Tưởng…”
Từ Nhuận Thanh vốn còn có chút lười biếng tựa lưng vào ghế, nghe vậy thì ngồi ngay ngắn lại, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn. Mười ngón tay thon dài đan vào nhau, anh cứ như vậy nghiêng đầu nhìn cô một cái, đợi Từ Khai Thành nói xong, thế này mới như không có gì tiếp lời: “Cô ấy không tự quyết định được sao?”
Phía sau, cha Từ đã chuẩn bị một đống lời khen dành cho Lâm Cảnh Thư, còn chưa kịp nói ra liền trực tiếp bị chặn trở về, gân xanh trên trán ông hơi nhảy, thiếu chút nữa lật bàn —— thằng nhỏ này, muốn nói gì cũng phải coi tình hình trước mặt, bị ngứa sao!
Nghĩ như vậy, trên mặt lại bình tĩnh như cũ, cười híp mắt nhìn về phía Niệm Tưởng: “Vậy Niệm Tưởng, để con quyết định là được.”
Bị điểm danh, Niệm Tưởng sửng sốt, “A” một tiếng, nội tâm ẩn ẩn phát điên ——
Hoàn toàn không cần suy nghĩ, chọn Lâm Cảnh Thư… Nhưng bác sĩ của cô là Từ Nhuận Thanh, người này lòng dạ hẹp hòi lại cao ngạo lạnh lùng, không có tương tác ——
Cô lại còn đang nợ tiền anh! Lúc này không chọn, anh sẽ cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận thì làm thế nào?
Niệm Tưởng không khỏi lộ vẻ mặt khó xử, cô gãi đầu: “Bác Từ… Nào có đạo lý để con chọn thầy…”
Cha Từ còn chưa mở miệng, Lâm Cảnh Thư đã nhanh chóng nói tiếp: “Không sao, chúng tôi đều tình nguyện.”
Niệm Tưởng có chút giật mình (⊙v⊙)—— không nhìn ra, bản chất bác sĩ Lâm lại là thụ…
Khụ, nghĩ xa quá rồi…
“Anh là giáo sư thỉnh giảng ở đại học B, nếu có cơ hội, phỏng chừng anh còn có thể dạy em mấy tiết. Nếu nhất định là thầy hướng dẫn, vậy thực tập cứ theo anh đi? Anh so với bác sĩ Từ kiên nhẫn nhiều hơn…” Lâm Cảnh Thư nói xong, mắt nhìn Từ Nhuận Thanh vẫn im lặng không lên tiếng, thực xấu xa hỏi một câu: “Có phải không, bác sĩ Từ?”
Từ Nhuận Thanh tay nắm cốc trà hơi hơi buộc chặt, anh ghé mắt nhìn Lâm Cảnh Thư, giờ phút này có chút tiểu nhân đắc chí, nhắc lên cái cốc đưa đến gần môi, nhấp một ngụm…
Tại thời điểm mọi người cho rằng anh sẽ không trả lời, anh mới mặt không đổi sắc nói: “Không phải.”
Lâm Cảnh Thư: “…”
(╯‵□′)╯︵┻━┻ lộ ra biểu tình khốn quẫn là sẽ chết a!
“Không phải chỗ nào?” Lâm Cảnh Thư nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
Nếu so sánh với vẻ mặt Lâm Cảnh Thư bây giờ “Ta muốn đánh bại hắn, ta muốn thắng” rõ ràng như vậy, Từ Nhuận Thanh hiển nhiên bình tĩnh không ít: “Chúng ta lúc nào đã so qua kiên nhẫn?”
Lâm Cảnh Thư khó hiểu.
Anh tiếp tục nói: “Không so qua, sao dám nói cậu kiên nhẫn hơn tôi?”
Lâm Cảnh Thư: “…”
Niệm Tưởng lặng lẽ gặm khoai tây—— giống như căn bản chuyện không liên quan cô?
╮(╯▽╰)╭ cô tiếp tục ăn là được…
Bên này mùi khói thuốc súng dày đặc, cha Niệm lại cười híp mắt giơ tay, huých nhẹ Từ Khai Thành đang gửi tin nhắn, nheo mắt nói: “Trong bệnh viện anh đầy người trẻ tuổi lại mười phần nhiệt tình như vậy, anh còn có cái gì không yên lòng? Cuối tuần đi câu cá không?”
Bên này, Từ Nhuận Thanh nghe di động có tin nhắn, lấy ra nhìn, thấy là Từ Khai Thành gởi tới, không khỏi khẽ nhíu mày, nhấn mở.
“Tối nay anh lại nổi điên cái gì thế! Đã nói là anh chỉ cần ngồi ăn cơm là được, ba đã biết mà để Tiểu Lâm nhận người, anh muốn đảo loạn cái gì?”
A… Thật là…
Từ Nhuận Thanh giơ tay bóp nhẹ mi tâm một chút, có chút đau đầu.
Anh còn chưa nghĩ làm sao lật lại, Từ Khai Thành lại gửi tới một tin khác: “Không phải nói kiên quyết không nhận thực tập sinh sao? Nghĩ mọi cách cũng không đồng ý nhận, bây giờ muốn đổi ý?”
Từ Nhuận Thanh nhìn mấy lần, đáy mắt tràn qua một tia cười lạnh.
Anh quay đầu, mắt nhìn Niệm Tưởng đang tập trung ăn uống, không quan tâm tình hình hiện tại, từ đáy lòng anh tràn ra một tia cười khẽ.
Đúng, anh đổi ý.
Di động ở đầu ngón tay anh xoay tròn từng vòng, anh cúi đầu lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó cầm điện thoại thu lại vào lòng bàn tay, để lên bàn, thần sắc tự nhiên tiếp tục dùng bữa.
Lâm Cảnh Thư ra mấy chiêu nữa anh đều không tiếp, rốt cuộc không hứng thú, cũng bắt đầu chuyên tâm dùng bữa.
Vì thế, trận này ăn đến gần tan cuộc cũng chưa có kết quả… Nếu không có kết quả, vậy dĩ nhiên không thể cả khách lẫn chủ đều vui mừng tan cuộc được.
Cha Từ đối với tình thế khó khăn dàn xếp này có chút đau đầu: “Niệm Tưởng, các con thương lượng thế nào?”
Niệm Tưởng đang bưng lấy bụng đã ăn no, đột nhiên bị điểm danh, cái nấc cục vẫn bị đè nén nãy giờ liền đột ngột vang lên.
o(* ̄▽ ̄*)o cô lặng lẽ uống vài hớp sữa, ánh mắt ở trên người Lâm Cảnh Thư và Từ Nhuận Thanh chạy hết một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Từ Nhuận Thanh…
Trong phòng ăn có mở điều hòa, đại khái là ăn xong có chút nóng. Cúc áo nơi cổ tay sơ mi màu vàng của anh đã cởi ra, cuộn lên tới cánh tay, cổ tay áo rời rạc, nhìn qua càng tùy ý.
Giờ phút này nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nhếch khóe môi, cười như không cười nói: “Phải suy nghĩ thật kỹ, hửm?”
Đơn âm cuối cùng giống như phát ra từ chỗ sâu trong thân thể, thấp thấp trầm trầm, âm cuối khẽ cao lên, lúc lơ đãng liền mang theo vài phần ý tứ dụ dỗ, câu dẫn lòng người.
Niệm Tưởng yên lặng vểnh tai, còn kém dùng loại vẻ mặt này “o(* ̄▽ ̄*) o” nhìn anh, sau đó nhìn cổ tay áo anh…tiến dần lên…
Thái độ này của anh, cô quả thực không rõ là có phải kính nhi viễn chi * hay không.
* Kính nhi viễn chi: thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
Mà Lâm Cảnh Thư, vẻ mặt tươi cười như tắm gió xuân ——
Đáp án đã rất rõ ràng.
Cô vừa nấc cục, tay run run chỉ chỉ Lâm Cảnh Thư: “Bác sĩ Lâm…”
Sau khi nói ra ba chữ này, Niệm Tưởng liền nhìn Từ Nhuận Thanh một cái, người nào đó cũng không có phản ứng gì quá lớn, hiển nhiên là một bộ dáng không để ở trong lòng.
“Kỳ thật em muốn học cùng bác sĩ Từ.” Niệm Tưởng lặng lẽ níu chặt ngón tay mình. “Nhưng nếu là thầy hướng dẫn, hình như bác sĩ Lâm thích hợp hơn một chút…”
Dứt lời, thấy người trong phòng đều nhìn cô, cô gục đầu xuống, thấp một chút… Lại thấp thêm một chút…
(/▽) đã không dám nhìn lên.
Lâm Cảnh Thư: “…” Thắng rồi, nhưng cũng không thể nào cao hứng a.
Anh ta hắng giọng một cái, rốt cuộc quyết định không đùa cô bé nữa.
“Niệm Tưởng…”
“Dạ?” Niệm Tưởng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh ta, con ngươi được ngọn đèn chiếu sáng, trong vắt mà đen bóng.
Lâm Cảnh Thư chính là bị kiềm hãm trong tích tắc——
Còn không đợi anh ta mở miệng, thanh âm của Từ Nhuận Thanh có chút thanh lãnh vang lên: “Nếu như vậy, vậy thì hãy theo bác sĩ Lâm…”
Niệm Tưởng theo tiếng nhìn lại.
Anh đang cúi đầu chơi di động, nhìn không ra có biểu tình gì, chỉ là giọng nói kia như không để ý: “Tôi chờ xem.”
Niệm Tưởng: o( ̄ he ̄o#) nhìn cái gì!
Anh lại đột nhiên nhấc mắt nhìn qua, đáy mắt lóe ra ánh sáng nhỏ vụn, càng tăng thêm vẻ trong trẻo trong đôi mắt anh. Về sau, hình như là cười một chút…
Nhưng bởi vì quá nhanh, Niệm Tưởng chăm chú nhìn lần nữa thì sắc mặt anh đã như thường đứng dậy, ở dưới ngọn đèn, thân ảnh thon dài vừa lúc bao phủ cô.
Lâm Cảnh Thư ở một bên nhìn mà tim đập thình thịch…
Từ Nhuận Thanh một khi có vẻ mặt này, đây tuyệt đối là ——
Chưa xong đâu!!!
Lâm Cảnh Thư hiển nhiên là đã cam bái hạ phong, vẻ mặt sùng bái nhìn Từ Nhuận Thanh —— liền không để ý, đứng ở một bên xem kịch vui. Nói thật, đợi lát nữa anh ta nhất định phải cùng Từ Nhuận Thanh tranh giành cô bé này một chút, lấy lại danh dự.
Nụ cười Từ Khai Thành cứng ngắc, lặng lẽ nhìn phản ứng của cha Niệm cũng như vậy.
Sau đó, máy móc quay đầu nhìn Niệm Tưởng, vẻ mặt mong được giải đáp: “Hai con… quen biết?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, tay vẫn bưng cốc rốt cuộc cảm giác được nhức mỏi. Cô đem cái cốc bỏ lên trên bàn, bóp nhẹ cánh tay, yếu ớt giải thích: “Không phải do anh dọa chạy sao…”
Vừa dứt lời, liền cảm thấy không khí quanh thân càng xuống thấp, “vèo” một cái hạ xuống âm độ.
Niệm Tưởng vụng trộm nhấc mắt nhìn Từ Nhuận Thanh, người nào đó đang chậm rãi đem áo khoát vắt lên khủy tay, đôi mắt xinh đẹp như ngậm tia cười thản nhiên… Chỉ là nụ cười kia không đến được đáy mắt…
Hiện tại sửa lại có kịp không…
Niệm Tưởng cào đầu: “Không phải tại anh hôm qua… Còn dẫn theo một cậu bé sao…”
“Sợ quấy rầy?” Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mày, đem áo khoác đặt trên lưng ghế, giơ tay kéo ghế ra ngồi xuống: “Đứng đơ ở đó làm gì.”
“Dạ.” Niệm Tưởng ngoan ngoãn cùng anh ngồi xuống, ngồi xong thấy cả phòng đầy người đều dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Niệm Tưởng lặng lẽ nhìn Từ Nhuận Thanh, tư thái anh thản nhiên, tựa lưng vào ghế ngồi. Nhận thấy được ánh mắt của cô, nhấc mắt lên, mỉm cười ——
Niệm Tưởng: 0. 0.
Sao, tại sao lại dùng mỹ nam kế …
Thấy mục đích đạt được, Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn Lâm Cảnh Thư còn chưa ngồi, thản nhiên nói: “Còn muốn tôi mời cậu ngồi sao?”
Lâm Cảnh Thư: “…” Quá kiêu ngạo!
Ngồi xuống không bao lâu, cô phục vụ xinh đẹp mang thức ăn lên.
Cha Niệm đang nói chuyện công việc cùng Từ Khai Thành, Niệm Tưởng nghe không hiểu, dứt khoát vùi đầu dùng bữa ——
Chỉ tiếc… Cô liếm liếm bộ niềng có chút buồn bực, răng trước không thể làm được gì, không thể xé thức ăn. Răng sau có thể sử dụng, nhưng… để lùa thức ăn vào trong, đích thực mệt chết được.
Cô đang do dự buông đũa, bàn quay liền chuyển động, món ăn nằm hơn nữa bàn bên phải đang dừng ở trước mặt cô. Chính là món… khoai tây được hầm mềm.
Cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn, tay Từ Nhuận Thanh để trên bàn quay còn chưa rút lại, ngón tay thon dài dưới ngọn đèn chiếu rọi, càng lộ vẻ trắng nõn oánh nhuận.
Anh cong tay gõ nhẹ mặt bàn một cái, phát ra tiếng vang rất rõ ràng, thấy cô chú ý lại đây, mở miệng nói: “Nhớ kỹ những món em không ăn được.”
Niệm Tưởng trầm mặc, ngoan ngoãn vươn đũa gắp miếng khoai tây.
“Đã quen chưa?” Anh lại hỏi.
Giữa hai người chỉ cách hai cái ghế trống, bắt đầu giao lưu… Cũng không có chướng ngại gì, cho nên dù thanh âm của anh không phải lớn, lẫn trong giọng nói rất to của cha Niệm, cô cũng có thể nghe được rõ ràng.
Niệm Tưởng lắc đầu: “Còn chưa quen.”
“Sau khi về có phản ứng nào quá mạnh hay không?” Anh bưng lên cốc trà uống một ngụm, hơi cúi đầu, độ cong của chiếc cổ tuyệt đẹp, hình dáng sườn mặt tinh xảo. Khẽ rũ mắt xuống, lông mi dài tạo thành bóng mờ dưới mí mắt phượng, trên môi dính chút nước, ở dưới ngọn đèn mơ hồ thêm mấy phần mị hoặc.
Niệm Tưởng đột nhiên phát hiện… bộ dáng Từ Nhuận Thanh thật sự rất dễ nhìn, trước đây cô không để ý, nhưng hiện tại sao khi ngẫu nhiên chú ý vài lần, sẽ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc…
(Д≡Д)
Cô nhịn không được liếm liếm khóe môi, đang muốn tìm nước uống, bàn quay trước mặt đã có thêm một hộp sữa ——
Lâm Cảnh Thư đang ngồi đối diện nhìn cô cười cười, ánh mắt thoáng cong lên, cười rất có thâm ý.
Cha Niệm nhìn hồi lâu rốt cuộc thấy không được nữa, ho nhẹ một tiếng, chuyển vào chủ đề: “Lão Từ, anh xem… Chuyện chính của hôm nay còn chưa nói xong.”
Từ Khai Thành liếc mắt nhìn ba người trẻ tuổi, trầm ngâm nói: “Nếu các con đã quen biết, vậy cũng không cần người lớn chúng ta quan tâm. Nói thật, con trai nhà tôi tính tình không tốt, lại không kiên nhẫn, tôi còn sợ ủy khuất cho Niệm Tưởng…”
Từ Nhuận Thanh vốn còn có chút lười biếng tựa lưng vào ghế, nghe vậy thì ngồi ngay ngắn lại, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn. Mười ngón tay thon dài đan vào nhau, anh cứ như vậy nghiêng đầu nhìn cô một cái, đợi Từ Khai Thành nói xong, thế này mới như không có gì tiếp lời: “Cô ấy không tự quyết định được sao?”
Phía sau, cha Từ đã chuẩn bị một đống lời khen dành cho Lâm Cảnh Thư, còn chưa kịp nói ra liền trực tiếp bị chặn trở về, gân xanh trên trán ông hơi nhảy, thiếu chút nữa lật bàn —— thằng nhỏ này, muốn nói gì cũng phải coi tình hình trước mặt, bị ngứa sao!
Nghĩ như vậy, trên mặt lại bình tĩnh như cũ, cười híp mắt nhìn về phía Niệm Tưởng: “Vậy Niệm Tưởng, để con quyết định là được.”
Bị điểm danh, Niệm Tưởng sửng sốt, “A” một tiếng, nội tâm ẩn ẩn phát điên ——
Hoàn toàn không cần suy nghĩ, chọn Lâm Cảnh Thư… Nhưng bác sĩ của cô là Từ Nhuận Thanh, người này lòng dạ hẹp hòi lại cao ngạo lạnh lùng, không có tương tác ——
Cô lại còn đang nợ tiền anh! Lúc này không chọn, anh sẽ cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận thì làm thế nào?
Niệm Tưởng không khỏi lộ vẻ mặt khó xử, cô gãi đầu: “Bác Từ… Nào có đạo lý để con chọn thầy…”
Cha Từ còn chưa mở miệng, Lâm Cảnh Thư đã nhanh chóng nói tiếp: “Không sao, chúng tôi đều tình nguyện.”
Niệm Tưởng có chút giật mình (⊙v⊙)—— không nhìn ra, bản chất bác sĩ Lâm lại là thụ…
Khụ, nghĩ xa quá rồi…
“Anh là giáo sư thỉnh giảng ở đại học B, nếu có cơ hội, phỏng chừng anh còn có thể dạy em mấy tiết. Nếu nhất định là thầy hướng dẫn, vậy thực tập cứ theo anh đi? Anh so với bác sĩ Từ kiên nhẫn nhiều hơn…” Lâm Cảnh Thư nói xong, mắt nhìn Từ Nhuận Thanh vẫn im lặng không lên tiếng, thực xấu xa hỏi một câu: “Có phải không, bác sĩ Từ?”
Từ Nhuận Thanh tay nắm cốc trà hơi hơi buộc chặt, anh ghé mắt nhìn Lâm Cảnh Thư, giờ phút này có chút tiểu nhân đắc chí, nhắc lên cái cốc đưa đến gần môi, nhấp một ngụm…
Tại thời điểm mọi người cho rằng anh sẽ không trả lời, anh mới mặt không đổi sắc nói: “Không phải.”
Lâm Cảnh Thư: “…”
(╯‵□′)╯︵┻━┻ lộ ra biểu tình khốn quẫn là sẽ chết a!
“Không phải chỗ nào?” Lâm Cảnh Thư nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
Nếu so sánh với vẻ mặt Lâm Cảnh Thư bây giờ “Ta muốn đánh bại hắn, ta muốn thắng” rõ ràng như vậy, Từ Nhuận Thanh hiển nhiên bình tĩnh không ít: “Chúng ta lúc nào đã so qua kiên nhẫn?”
Lâm Cảnh Thư khó hiểu.
Anh tiếp tục nói: “Không so qua, sao dám nói cậu kiên nhẫn hơn tôi?”
Lâm Cảnh Thư: “…”
Niệm Tưởng lặng lẽ gặm khoai tây—— giống như căn bản chuyện không liên quan cô?
╮(╯▽╰)╭ cô tiếp tục ăn là được…
Bên này mùi khói thuốc súng dày đặc, cha Niệm lại cười híp mắt giơ tay, huých nhẹ Từ Khai Thành đang gửi tin nhắn, nheo mắt nói: “Trong bệnh viện anh đầy người trẻ tuổi lại mười phần nhiệt tình như vậy, anh còn có cái gì không yên lòng? Cuối tuần đi câu cá không?”
Bên này, Từ Nhuận Thanh nghe di động có tin nhắn, lấy ra nhìn, thấy là Từ Khai Thành gởi tới, không khỏi khẽ nhíu mày, nhấn mở.
“Tối nay anh lại nổi điên cái gì thế! Đã nói là anh chỉ cần ngồi ăn cơm là được, ba đã biết mà để Tiểu Lâm nhận người, anh muốn đảo loạn cái gì?”
A… Thật là…
Từ Nhuận Thanh giơ tay bóp nhẹ mi tâm một chút, có chút đau đầu.
Anh còn chưa nghĩ làm sao lật lại, Từ Khai Thành lại gửi tới một tin khác: “Không phải nói kiên quyết không nhận thực tập sinh sao? Nghĩ mọi cách cũng không đồng ý nhận, bây giờ muốn đổi ý?”
Từ Nhuận Thanh nhìn mấy lần, đáy mắt tràn qua một tia cười lạnh.
Anh quay đầu, mắt nhìn Niệm Tưởng đang tập trung ăn uống, không quan tâm tình hình hiện tại, từ đáy lòng anh tràn ra một tia cười khẽ.
Đúng, anh đổi ý.
Di động ở đầu ngón tay anh xoay tròn từng vòng, anh cúi đầu lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó cầm điện thoại thu lại vào lòng bàn tay, để lên bàn, thần sắc tự nhiên tiếp tục dùng bữa.
Lâm Cảnh Thư ra mấy chiêu nữa anh đều không tiếp, rốt cuộc không hứng thú, cũng bắt đầu chuyên tâm dùng bữa.
Vì thế, trận này ăn đến gần tan cuộc cũng chưa có kết quả… Nếu không có kết quả, vậy dĩ nhiên không thể cả khách lẫn chủ đều vui mừng tan cuộc được.
Cha Từ đối với tình thế khó khăn dàn xếp này có chút đau đầu: “Niệm Tưởng, các con thương lượng thế nào?”
Niệm Tưởng đang bưng lấy bụng đã ăn no, đột nhiên bị điểm danh, cái nấc cục vẫn bị đè nén nãy giờ liền đột ngột vang lên.
o(* ̄▽ ̄*)o cô lặng lẽ uống vài hớp sữa, ánh mắt ở trên người Lâm Cảnh Thư và Từ Nhuận Thanh chạy hết một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Từ Nhuận Thanh…
Trong phòng ăn có mở điều hòa, đại khái là ăn xong có chút nóng. Cúc áo nơi cổ tay sơ mi màu vàng của anh đã cởi ra, cuộn lên tới cánh tay, cổ tay áo rời rạc, nhìn qua càng tùy ý.
Giờ phút này nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nhếch khóe môi, cười như không cười nói: “Phải suy nghĩ thật kỹ, hửm?”
Đơn âm cuối cùng giống như phát ra từ chỗ sâu trong thân thể, thấp thấp trầm trầm, âm cuối khẽ cao lên, lúc lơ đãng liền mang theo vài phần ý tứ dụ dỗ, câu dẫn lòng người.
Niệm Tưởng yên lặng vểnh tai, còn kém dùng loại vẻ mặt này “o(* ̄▽ ̄*) o” nhìn anh, sau đó nhìn cổ tay áo anh…tiến dần lên…
Thái độ này của anh, cô quả thực không rõ là có phải kính nhi viễn chi * hay không.
* Kính nhi viễn chi: thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
Mà Lâm Cảnh Thư, vẻ mặt tươi cười như tắm gió xuân ——
Đáp án đã rất rõ ràng.
Cô vừa nấc cục, tay run run chỉ chỉ Lâm Cảnh Thư: “Bác sĩ Lâm…”
Sau khi nói ra ba chữ này, Niệm Tưởng liền nhìn Từ Nhuận Thanh một cái, người nào đó cũng không có phản ứng gì quá lớn, hiển nhiên là một bộ dáng không để ở trong lòng.
“Kỳ thật em muốn học cùng bác sĩ Từ.” Niệm Tưởng lặng lẽ níu chặt ngón tay mình. “Nhưng nếu là thầy hướng dẫn, hình như bác sĩ Lâm thích hợp hơn một chút…”
Dứt lời, thấy người trong phòng đều nhìn cô, cô gục đầu xuống, thấp một chút… Lại thấp thêm một chút…
(/▽) đã không dám nhìn lên.
Lâm Cảnh Thư: “…” Thắng rồi, nhưng cũng không thể nào cao hứng a.
Anh ta hắng giọng một cái, rốt cuộc quyết định không đùa cô bé nữa.
“Niệm Tưởng…”
“Dạ?” Niệm Tưởng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh ta, con ngươi được ngọn đèn chiếu sáng, trong vắt mà đen bóng.
Lâm Cảnh Thư chính là bị kiềm hãm trong tích tắc——
Còn không đợi anh ta mở miệng, thanh âm của Từ Nhuận Thanh có chút thanh lãnh vang lên: “Nếu như vậy, vậy thì hãy theo bác sĩ Lâm…”
Niệm Tưởng theo tiếng nhìn lại.
Anh đang cúi đầu chơi di động, nhìn không ra có biểu tình gì, chỉ là giọng nói kia như không để ý: “Tôi chờ xem.”
Niệm Tưởng: o( ̄ he ̄o#) nhìn cái gì!
Anh lại đột nhiên nhấc mắt nhìn qua, đáy mắt lóe ra ánh sáng nhỏ vụn, càng tăng thêm vẻ trong trẻo trong đôi mắt anh. Về sau, hình như là cười một chút…
Nhưng bởi vì quá nhanh, Niệm Tưởng chăm chú nhìn lần nữa thì sắc mặt anh đã như thường đứng dậy, ở dưới ngọn đèn, thân ảnh thon dài vừa lúc bao phủ cô.
Lâm Cảnh Thư ở một bên nhìn mà tim đập thình thịch…
Từ Nhuận Thanh một khi có vẻ mặt này, đây tuyệt đối là ——
Chưa xong đâu!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook