Từ Từ Dụ Dỗ
Chương 2: Hẹn trước

“Chuyện đụng xe” và “Không bằng lái” bị phát hiện, hậu quả chính là đồng chí cha Niệm thường ngày luôn vui vẻ đang rất giận dữ.

“Không có bằng lái là phạm pháp, con có biết không? Con dù gì đã là nghiên cứu sinh, đạo lý cơ bản này cũng không biết?” Đồng chí cha Niệm gân cổ trừng Niệm Tưởng đang ngồi trên sô pha, vừa giận vừa nói: “Còn đụng xe, may mắn là lúc đó đang đổ xe đụng vào xe người ta. Nếu đang ở trên đường, có thể bây giờ đang nhìn thấy là xác con không?”

Lời này… Đích thực rất kinh dị, có thể thấy được đồng chí cha Niệm đang rất là giận.

Niệm Tưởng rụt cổ, lặng lẽ nháy mắt với mẫu thân đại nhân đang ngồi cắn hạt dưa xem kịch —— còn không ra tay giải cứu?

Đồng chí mẹ Niệm bình tĩnh chăm chú nhìn cha Niệm đang như rồng phun lửa, thu lại ánh mắt —— ra tay giải cứu cũng được, nhưng muốn con suy nghĩ, “chuyện kia” nên như thế nào?

Niệm Tưởng có chút muốn khóc.

Kỳ thật chuyện này là như vầy, mẹ Niệm nói siêu thị đang đại khuyến mãi sữa tươi, nên sai Niệm Tưởng đi mua vài thùng trở về. Là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, sau khi Niệm Tưởng đã được chỉ thị của mẹ Niệm, liền lấy xe của cha Niệm đi đến siêu thị… Từ nhà đến đó, ngầm tính toán đâu ra đấy cũng không quá mấy trăm mét.

Mẹ Niệm cũng yên tâm, Niệm Tưởng cũng thật yên tâm.

Nhưng đáng tiếc là, trên đường xảy ra một chút ngoài ý muốn. Vừa ra khỏi nhà không bao lâu, cha Niệm vừa mới đi công tác cũng trở về, về đến nhà, chuyện thứ nhất chính là hẹn bạn tri giao đi câu cá.

Kết quả trở về —— liền nổi trận lôi đình.

Vừa vào cửa liền định cho Niệm Tưởng vài tội danh, tỷ như —— Biết pháp phạm pháp, coi mạng người như cỏ rác, làm loạn kỷ cương….

Mà chuyện mẹ Niệm ám chỉ cô suy nghĩ, kỳ thật chỉ là chuyện niềng răng.

Niệm Tưởng sợ nhất là đau, nổi sợ này biểu hiện khi nào? Chính là thời kỳ thay răng… Sợ đau đến không dám nhổ răng.

Cái này cũng coi như xong, tốt xấu gì cũng đã hữu kinh vô hiểm, vượt qua được thời kỳ thay răng. Tuy rằng răng mọc có chút không ngay ngắn, nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ quan, mẹ Niệm cũng không để ở trong lòng.

Kíp nổ của chuyện này là 6 năm về trước, thời điểm Niệm Tưởng 18 tuổi mới mọc răng khôn, ngay lúc đó bác sĩ liền đề nghị cô niềng răng.

Mẹ Niệm mới bắt đầu suy tính tới chuyện này, thêm chuyện bạn tốt của cha Niệm lại là bác sĩ nha khoa, thường xuyên qua lại hỏi thăm, liền động viên cho Niệm Tưởng đi niềng răng.

Vì thế sáu năm nay, “Chuyện niềng hay không niềng răng” liền thành vấn đề trong lịch sử ghi chép của Niệm gia.

Thẳng đến khi gần đây, Niệm Tưởng sắp đi thực tập ở nha khoa, chuyện này mới bạo phát toàn diện.

Vì tình thế trước mặt nghiêm trọng như vậy, sau khi Niệm Tưởng tội nghiệp suy nghĩ thật lâu, rưng rưng gật đầu… Cũng phải nói rằng, Niệm Tưởng không phải là không có ý nghĩ niềng răng này, chỉ là cô sợ đau, không có đủ dũng khí, tại lúc không còn đường thối lui nên dứt khoát bước vào trong bệnh viện.

Cô vừa gật đầu, lúc này Mẹ niệm mới buông hạt dưa xuống, ho nhẹ vài tiếng, bắt đầu làm dịu cảm xúc có chút kịch liệt của cha Niệm.

Kết quà cuối cùng là, Niệm Tưởng trịnh trọng cam đoan trước mặt cha Niệm, không bao giờ lái xe khi chưa có bằng lái, còn mười phần oanh liệt cam đoan trước mặt mẹ Niệm… Ngày mai mười giờ sáng, không chút chậm trễ đi ra chiến tuyến “niềng răng”.

Cho nên hiện tại ——

Niệm Tưởng đang đứng trong đại sảnh bệnh viện mắt mũi miệng Thụy Kim đợi khám bệnh, nhìn phía trước còn có đội ngũ bảy tám người hẹn trước, cô chọt chọt màn hình di động giải sầu.

Chờ đến phiên cô thì đã là mười lăm phút sau.

Cô lấy ra tờ giấy nhỏ tối qua cha Niệm đưa cho, chiếu theo trên đọc: “Từ Nhuận Thanh… Ở đây có bác sĩ nào tên là Từ Nhuận Thanh không?”

Cô y tá trước mặt nghe được cái tên này thì nhịn không được ngẩng đầu quan sát cô, gật gật đầu: “Có, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

“Không có.” Niệm Tưởng thật thà: “Tôi muốn nhổ răng khôn, có thể hẹn bây giờ không?”

Cô y tá kia hiển nhiên là không thể trách cứ gì chuyện này, giơ lên nụ cười tiêu chuẩn với cô, nhẹ giọng nói: “Có thể, cô chờ một lát.”

“Được.”

Ánh mắt Niệm Tưởng từ gương mặt xinh đẹp của cô y tá rơi lên ngón tay thon dài của cô ấy, không khỏi cảm thán ——bệnh viện tư nhân thật tốt a, vô luận là ai, đến y tá cũng chọn người xinh như tiếp viên hàng không.

Cô còn đang đánh giá, dư quang ở khóe mắt cũng nhìn thấy tay vịn cầu thang ở lầu hai.

Chỗ đó đang đứng là một vị bác sĩ mặc blouse trắng, trong tay cầm bệnh án, đang lật xem, cổ tay áo blouse trắng chỉnh tề được gấp lên một đoạn nhỏ, ở góc độ này của Niệm Tưởng, còn có thể mơ hồ nhìn thấy cổ tay thon gầy rất đẹp.

Hửm… Chẳng lẽ vào bệnh viện tư nhân có phúc lợi tốt đến như vậy sao? Tùy tùy tiện tiện nhìn thấy cổ tay bác sĩ cũng đẹp mắt đến thế à.

Cô còn đang suy nghĩ, thì chỗ cô y tá cũng đã cơ bản hoàn thành thủ tục: “Thưa cô, bác sĩ Từ xế chiều hôm nay không có đi làm, buổi sáng cũng đã đầy lịch hẹn. Cô xem khi nào thì tiện, tôi sẽ hẹn giúp cô.”

Niệm Tưởng dời tầm mắt, “À” một tiếng, hỏi: “Sáng sớm ngày mai thì sao?”

Cô y tá nhìn máy tính, trả lời: “Có thể, vậy thì tôi sẽ hẹn ngày mai buổi sáng 9 giờ, cô tiện không?”

Niệm Tưởng gật gật đầu, giơ ngón tay chỉ lên lầu hai: “Bác sĩ Từ ở lầu hai sao? Tôi có thể đi xem trước nơi đó không?”

Cô y tá đem phiếu hẹn trước đưa cho cô, mỉm cười gật đầu: “Có thể, bác sĩ Từ ở phòng trong cùng bên trái.”

Niệm Tưởng thấp giọng nói cảm ơn, bước nhanh đi lên lầu.

Mới vừa rồi người còn đứng bên cạnh tay vịn cầu thang, giờ phút này đã không thấy bóng dáng, Niệm Tưởng xốc lên tinh thần, đi tìm theo vị trí cô ý tá nhắc nhở, liếc thấy căn phòng bên trái.

Trên bàn khám nha, một cậu bé còn mặc đồng phục học sinh đang nằm, miệng hình như là ngậm cái gì, má bên trái hơi phồng lên. Đứng bên cạnh là người trợ lý, đang chỉnh trang lại dụng cụ y tế. Nhận thấy có người sau lưng, quay đầu nhìn cô một cái.

Cách đó không xa, một người đang ngồi quay lưng lại phía cô, đại khái là đang viết bệnh án, cúi đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng.

Giống như… còn trẻ tuổi?

Cha Niệm không phải nói là bạn tốt sao? Thế nhưng… Còn trẻ như vậy?

Cô đang do dự có nên đi lên chào hỏi, thuận tiện nhìn thấy người thật mặt thật, chân vừa nâng lên còn chưa hạ xuống, di động trong lòng bàn tay cô liền vang lên.

Cúi đầu nhìn… Là bạn cùng phòng – Lan Tiểu Quân.

Cô thu hồi bước chân muốn đi lên phía trước, quay người đi ra ngoài tiếp điện thoại.

Niệm Tưởng đẩy cửa đi ra bệnh viện, nghe bên kia thanh âm của Lan Tiểu Quân có chút hả hê, vô cùng uể oải nói: “Có thể có chút thái độ của bạn cùng phòng không?”

“Có thể, nếu cậu thật sự sợ, vậy để đó cho mình nhổ dùm cậu. Tốt xấu gì chúng ta cũng là nghiên cứu sinh khoa miệng, kỳ thực tập đang ở trước mắt, hay là để mình tự tay làm! Làm cho cậu trở thành bệnh nhân đầu tiên của mình.”

Niệm Tưởng có chút bất đắc dĩ: “Cậu xác định là bệnh nhân, không phải chuột bạch?”

Lan Tiểu Quân hắc hắc cười hai tiếng, “Ai” một tiếng, hỏi: “Thời hạn thực tập của chúng ta lâu như vậy, cậu có muốn ra ngoài tìm nhà trọ không?”

Nói tới thực tập ——

Niệm Tưởng cũng có chút đau đầu.

Cô là nghiên cứu sinh khoa y của đại học B, hơn một tháng sau chính là thời gian đi thực tập. Nhưng những nơi trường học phân ra đi cũng có hạn, cô cũng không chắc mình có nằm trong danh sách được phân bổ không. Nếu như không, thì cần tự mình đi tìm đơn vị thực tập…

Là một người lười biếng, cô chỉ là cần nghĩ phải viết sơ yếu lý lịch như thế nào, liền cảm thấy một trận não nề từ lòng bàn chân đâm thẳng đến đỉnh đầu.

“Đến lúc đó rồi nói sau, không phải là còn chưa biết thực tập ở đâu sao? Đến lúc đó suy nghĩ cũng không muộn.” Nghĩ nghĩ, Niệm Tưởng còn nói thêm: “Hôm nay mình cũng không về phòng ngủ, buổi sáng ngày mai còn phải đi một chuyến đến bệnh viện, nha sĩ hẹn trước rất được nhiều người đặt lịch, hôm nay còn chưa được khám.”

“Ui, chuyên gia nào vậy a, mát tay như vậy sao?”

Niệm Tưởng lại lật ra tờ giấy hẹn trước, nhìn thoáng qua cái tên được ghi trên đó: “Từ Nhuận Thanh.”

“Phốc ——” Lan Tiểu Quân nhất thời suýt xoa: “… Từ Nhuận Thanh? Có đẹp trai hay không a? nhất định là đẹp trai a.”

Ngữ khí như mong đợi, làm Niệm Tưởng ngượng ngùng nói ra “Mình còn chưa nhìn thấy người” loại lời nói này thật là, cô hồi tưởng một chút bóng dáng cao ngất cùng cổ tay thon gầy đẹp đẽ, hàm hồ “Ừm” một tiếng: “Đẹp mắt.”

Lan Tiểu Quân nghi ngờ “Ai” một tiếng: “Cậu xác định nhìn thấy là Từ Nhuận Thanh? Đừng nhìn thành trợ lý của người ta a. Nghe nói trợ lý của bác sĩ Từ đều rất đẹp trai…”

Nói giống như mình tận mắt thấy vậy.

Nghĩ như vậy, Niệm Tưởng liền thuận miệng hỏi: “Vậy cậu có nghe nói về Từ Nhuận Thanh thế nào không?”

“Tuấn tú nho nhã, môi hồng răng trắng, khí chất ngút trời, ngọc thụ lâm phong, đẹp như Phan An, anh tuấn tiêu sái,…”

Niệm Tưởng nhịn không được ngắt lời cô: “Tiểu Quân, tắt Baidu đi.”

Lan Tiểu Quân: “…Cậu biết rồi à.”

******

Ngay lúc Niệm Tưởng muốn cúp điện thoại, quay người rời đi, đồng thời người vẫn luôn quay lưng lại phía cô cũng vừa vặn xoay người lại, đem bệnh án trên tay bỏ vào trong túi hồ sơ đưa cho trợ lý: “Bệnh nhân tiếp theo vào chưa?”

Trợ lý tiếp nhận túi hồ sơ anh đưa tới, đặt sang một bên: “Xong rồi. Bác sĩ Từ, Phương Tiểu Dương đã tới.”

Từ Nhuận Thanh nhìn cậu bé nằm trên bàn khám, chân mày vừa giãn ra không bao lâu lại nhíu lại, đứng lên cởi bao tay. Mới vừa đi vài bước, hình như là nhớ tới cái gì, lại ngồi vào trước máy tính.

Ngón tay cằm con chuột nhấn nhẹ vài cái, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua danh sách hẹn khám, vừa muốn mở hồ sơ bệnh của Tiểu Dương, tầm mắt đột nhiên liếc thấy, lại lần nữa nhìn xuống, quét qua một cái tên ——

Niệm Tưởng.

Thời gian: buổi sáng 9h, ngày xx tháng xx năm 201x.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương