Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao
-
Chương 5
Editor: Cindy
Tô Nhứ dành một tuần nằm ở nhà.
Tất cả hoạt động của cô đều ngừng, bên hợp tác không dám sử dụng cô, cũng không ai dám tìm cô đi quay phim, quảng cáo mới bàn bạc chưa kịp ký cũng đã bay rồi.
Ngược lại, trên mạng các bình luận mắng chửi cô vẫn còn chưa có ngừng.
Mấy ngày nay chuyện mà Tô Nhứ làm nhiều nhất chính là mở mấy tài khoản nhỏ trên Weibo và Douban [1] cũng antifan của mình nói đạo lý.
[1] 知乎豆瓣等地: cái này mình cũng không biết là gì nữa, nhưng tra thì nó có Douban (một trang mạng của TQ) nên mình dựa vào ngữ cảnh mà đoán bừa. Bạn nào biết thì giúp mình nhé
Cuối cùng phát hiện việc giảng đạo lý là một việc làm vô dụng.
Còn có khả năng bị chửi thành chó.
Bản thân cô lại không dùng mấy từ ngữ dơ bẩn nào đó, cũng không cách nào nói móc nói mỉa [2] nên cuối cùng chỉ có thể thở phì phò mắng một câu ngươi mới là chó.
[2] Cụm từ ban đầu là "âm dương quái khí": nghĩa đen là khí lạ trong trời đất; nghĩa bóng chỉ những người có cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói thái độ không chân thành, khiến người khác đoán không ra (Theo wordpress của bạn Leo săn Sư Tử.)
Khiến cho Tô Nhứ để ý là Vân Dã
Từ sau hôm đó cô cũng không xuyên tới cạnh Vân Dã nữa, nhưng trong vòng một ngày cô tổng có thể cảm nhận được Vân Dã mấy lần, dường như ý thức trôi dạt trên đại dương đi tới bên cạnh anh, rồi lại trong nháy mắt quay trở về.
Có lúc anh ở trong thành phố, lúc lại ở rừng mưa nhiệt đới, khi thì là hoang mạc xa xôi. Nhưng dù có ở đâu đi chăng nữa thì bên cạnh anh luôn có một ít động vật hoang dã cô biết hoặc không biết.
Qua mấy lần chứng kiến, cô phát hiện người đàn ông này dường như có thể giao tiếp với động vật.
Vô cùng thần kỳ.
Tô Nhứ rảnh rỗi ở nhà một tháng đều bù lại kiến thức các nơi ở châu Phi
Châu Phi nằm ở phía đông bán cầu, phía nam châu Âu, phía tây Châu Á, gần với phía đông của Ấn Độ Dương, phía tây của Đại Tây Dương, là thế giới của con người khi xưa và là nền văn minh cổ đại của thế giới.
Có khoảng 60 quốc gia, ngôn ngữ chủ yếu là tiếng Anh, mặc dù có nhiều chiến tranh và dịch bệnh, mọi mặt phát triển đều lạc hậu, nhưng tài nguyên khoáng sản lại đứng đầu trên thế giới.
Mọi người đều biết dầu mỏ, kim cương, vàng cùng phốt phát v.v đều ở đây.
Chắc hẳn mọi người ở trên mạng đã biết đến một vị tổng tài phái vợ của mình đi châu Phi đào mỏ, anh ta sau đó không chỉ không nhận sai mà số tiền còn trở nên nhiều hơn số tiền mà một tổng tài nên có.
Tô Nhứ sau khi xem xong tin tức tài nguyên quặng mỏ của châu Phi, cảm thấy cái này là hoàn toàn có thể.
Phu nhân tổng tài ở châu Phi đào mỏ ba năm, nếu trong ba năm đó thẳng một đường mở được bàn tay vàng, đào ra được mỏ kim cương, vàng và coban gì đó vậy thì còn nhận lỗi làm gì? Thật tốt khi không chuyển vị tổng tài này sang châu Phi làm công nhân đóng tàu thuyền. (???)
Tài nguyên động thực vật cũng rất nhiều. Trong đó diện tích rừng rậm chiếm 21% tổng diện tích châu Phi, đồng cỏ là 27%.
Châu Phi là thiên đường của động vật hoang dã, chủng loại và số lượng động vật rất phong phú và đa dạng, còn có rất nhiều khu rừng rậm chưa khai phá.
Động vật và con người cùng tồn tại trên một mảnh đất, nhưng bởi vì một số khu vực người bình thường khó có thể tiếp cận khiến nó mang đến cảm giác thần bí cho mọi người.
Tô Nhứ nằm trên ghế sô pha ngẩn người nhìn trần nhà.
Nếu như cô muốn, thì có thể đã sớm đi mua vé máy bay bay thẳng tới châu Phi rồi. Nhưng vấn đề là cô tới châu Phi làm gì?
Làm gì nhỉ?
Tô Nhứ cầm điện thoại di động lên, mở một vài tin nhắn, không ít fans nhắn tin cho cô, bày tỏ tin tưởng cô, mong nhìn thấy cô có thêm càng nhiều tác phẩm hơn nữa.
Những lời này tuy ít, nhưng không phải là không có, ẩn ở trong những lời nói độc ác nhiều như nước lũ, thắp sáng lên đêm tối trong lòng cô.
Tô Nhứ cảm động, lại có chút phiền muộn.
Trong lòng có phần dao động, nếu không thì... cứ đáp ứng lời đề nghị của Lâu Ngạo?
Ngay khi cô đang do dự việc kéo Lâu Ngạo ra khỏi danh sách đen thì điện thoại hiển thị cuộc gọi từ Triệu Hằng, đang muốn nhận, ngón tay nhấn xuống, trong nháy mắt cảnh vật chung quanh lại thay đổi.
Vẫn là đất cát nóng ran, chỉ là lần này không phải ở nơi cao mà là ở nơi đất bằng phẳng trên sa mạc xưa nhất lục địa châu Phi này.
Tô Nhứ ngồi xổm dưới đất, giơ tay lên che đi ánh mặt trời có phần chói chang, thời điểm híp mắt lại còn thấy thấp thoáng dưới cồn cát, một con báo săn mồi đang phi nhanh về phía cô.
Thoạt nhìn khoảng hơn trăm thước, hình dáng ưu mỹ nhưng tràn đầy sức lực nghịch sáng chạy nhanh tới. Mỗi một bước chân mạnh mẽ chuyển động mang theo gió cát, tim Tô Nhứ như nổ tung, mở to mắt sợ hãi nhìn báo săn mồi chỉ cần hai ba giây nữa là có thể tới gần mình.
Đợi.... Đợi đã... Nó muốn cắn mình sao?!
Tiếng hét đã đến miệng, Tô Nhứ bỗng nghe thấy có người bên cạnh nói: "Dừng lại."
Báo săn khẩn cấp dừng lại, kéo theo gió cát văng đầy vào mặt Tô Nhứ.
Hai mắt Tô Nhứ ngấn lệ mông lung nhìn con báo săn mồi gần ngay trước mặt nói: "Đại ca đại ca đừng ăn em —— "
Khóe mặt Vân Dã khẽ giật giật, nói: "Đây là một con báo săn cái."
Tô Nhứ hít mũi một cái, run giọng nói: " Chị, chị —— "
Vân Dã: "..."
Anh tức giận nói: "Tiểu Hoa thấy cô sợ đến mức chạy còn không kịp, nói gì đến việc ăn cô."
"... Anh gọi nó là cái gì?"
Vân Dã nhướng mày, "Tiểu Hoa đó."
Tô Nhứ lau nước mắt, nội tâm tan vỡ.
Nghe thấy tên mình, báo săn mồi cao quý, xinh đẹp, lạnh lùng trước mặt lập tức ngẩng đầu nhìn Vân Dã kêu một tiếng.
Một tiếng kêu meo meo mềm mại kia khiến Tô Nhứ khiếp sợ.
Nó còn kêu liên tiếp không ngừng.
Vì vậy, báo săn cao quý xinh đẹp lạnh lùng, hình tượng động vật hoang dã hung mãnh uy nghiêm ở trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ
Sao mày lại kêu giống như mèo vậy hả?!
Nghe vừa mềm mại vừa ỏn ẻn!
Tô Nhứ ngây dại: "Nó không phải báo sao?"
Vì sao nghe càng giống như là một con yêu quái vậy!
Tiểu Hoa nhẹ phe phẩy cái đuôi đi tới sau lưng Vân Dã. Vân Dã ngồi xổm xuống sờ đầu nó, Tiểu Hoa lập tức dựa gần cọ cọ vào cổ anh.
"Cái này, là để phân biệt báo săn với báo đặc thù." Vân Dã chỉ hoa văn màu đen liên tiếp trên khóe mắt cùng khóe miệng nó nói, "Nó là động vật thuộc loài mèo lớn, mặc dù gọi là báo săn, nhưng không phải thuộc loài báo."
Tiểu Hoa lại kêu một tiếng.
Tô Nhứ thấy nó không có tính công kích, chỉ lo cọ cọ cổ Vân Dã, sự hoảng sợ trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt.
Cô nhìn Vân Dã nói: "Nhưng mà nó kêu giống mèo..."
Vân Dã liếc mắt nhìn lại, tựa tiếu phi tiếu nói: "Kêu giống mèo thì sao? Nó vốn chính là một con mèo có dáng dấp hơi lớn một chút mà thôi."
Tô Nhứ: "..."
Lớn một chút? Một chút?!
"Nhìn thấy báo săn mồi không cần quá sợ, thật ra thì nó còn sợ hãi hơn cả cô. Nó sẽ không dễ dàng chủ động công kích, tính tình cũng coi như ôn hòa." Vân Dã đẩy Tiểu Hoa ra, đứng lên, "Không có hai vệt hoa văn dài màu đen kia mới là báo, ví dụ như báo đốm. Nếu gặp phải nó thì cô mới cần chạy."
Tô Nhứ ngồi dưới đất đáng thương mở to mắt mong đợi nhìn anh.
Vân Dã dừng một chút, nói: " Được rồi, nhìn dáng vẻ này của cô là biết không chạy được rồi, thôi thì chờ chết đi."
Tô Nhứ: "..."
Báo săn mồi dạo quanh Tô Nhứ một vòng, con này đúng là con mà Tô Nhứ đã từng nhìn thấy qua, một màn chạy nhanh ở dưới đất cát hoàng hôn kia vẫn còn lưu lại ấn tượng thật sâu trong lòng cô.
Độ hảo cảm tăng lên, lại có Vân Dã ở đây, cảm giác an toàn đạt đến tuyệt đối, Tô Nhứ nhìn nó mỉm cười đầy thân thiện, ánh mắt vừa dè đặt vừa tò mò.
Cuối cùng, Tiểu Hoa ngồi chồm hổm ở bên chân Vân Dã, thân hình mảnh mai mềm mại cùng cao quý lãnh diễm thành công chinh phục đáy lòng Tô Nhứ.
Hồi tưởng lại tiếng kêu mới vừa rồi một chút —— Ai ya, thật muốn vuốt ve nó.
Loài người không cách nào cự tuyệt động vật có bộ lông mềm mại và dáng dấp xinh đẹp đâu.
Thật sự.
Móng vuốt của Tô Nhứ rục rịch, mong đợi nhìn về phía Vân Dã nói: "Tôi có thể sờ nó một lần không?"
Vân Dã cúi đầu nhìn Tiểu Hoa: "Cô ấy muốn sờ ngươi."
Trong mắt Tiểu Hoa không hề dao động, lắc đầu.
Tô Nhứ: "..."
Vân Dã nhún vai: "Thật đáng tiếc, cô bị cự tuyệt."
Ánh mắt Tô Nhứ sâu kín nhìn Vân Dã: "Anh rốt cuộc là ai?"
Câu này không phải lần đầu tiên cô hỏi.
Vân Dã cười một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, đối diện với tầm mắt của cô.
Anh hơi sáp lại gần Tô Nhứ, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo mấy phần ý cười lưu manh, giọng trầm thấp cám dỗ nói: "Vạn vật có linh, đều nghe tôi sai khiến, cô nói xem tôi là ai?"
Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tô Nhứ không hề chớp, nói: "Anh... không phải người!"
Vân Dã: "..."
"Thần côn?"
"..."
"Phù thủy?"
"..."
Vân Dã hơi nghiến răng, nghe cô khổ não nói: "Đừng nói là hổ thành tinh nhé? Sai khiến vạn vật nghe theo mình là đặc quyền của vua vạn thú mà."
Anh cười lạnh: "Hổ cũng phải nghe theo lời tôi."
Tô Nhứ hơi mở to mắt nhìn anh, vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên.
Dường như Tiểu Hoa chán phải nghe họ nói chuyện, xoay người bước chầm chậm đi xa.
Tô Nhứ vội vội vàng vàng chỉ Tiểu Hoa nói: "Vậy anh chứng minh cho tôi thấy đi! Anh nói tất cả đều nghe anh, thế anh có thể khiến cho Tiểu Hoa lộn ngược ra sau mười lăm lần liên tục không?"
Vân Dã cảm thấy cô điên rồi.
Mà lúc này Tiểu Hoa dừng bước xoay đầu lại, tầm mắt cùng Vân Dã giao nhau.
Tô Nhứ không biết có phải ảo giác của mình hay không, ở trong chớp mắt này, cô nhìn thấy tràn ngập sát ý trong mắt của báo săn mồi.
"Không thể." Vân Dã quay mặt đi, đứng lên mặt không thay đổi nói, "Nhưng mà tôi có thể để cho cô từ Vân thị trong nháy mắt đến châu Phi thì cũng có thể khiến cô trong nháy mắt từ đây trở về."
"Hả?!" Tô Nhứ sợ ngây người, "Anh có thể biết trong nháy mắt xuyên qua bằng cách nào? Chờ chút, chẳng lẽ... Ngay từ lúc đầu anh đã cố ý để cho tôi tới đây?!"
"Ừ huh." Vân Dã nâng cằm, "Bởi vì giữa tôi và cô có ý thức cộng cảm*."
*Ý thức cộng cảm: có nghĩa là cảm giác về ý thức giống nhau, hay là cùng chung ý thức.
"Ý thức cộng cảm?" Tô Nhứ chuyển động cổ của mình, "Chính là cách hơn nửa địa cầu cũng có thể thấy được anh đang ở đâu, làm gì?"
Vân Dã cong người cúi đầu xuống nhìn cô, ngay khi Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn thì nở nụ cười ranh mãnh. Anh cong ngón tay khẽ búng trán Tô Nhứ: "Bai nhé."
Tô Nhứ: " Chờ một chút —— "
Trong chốc lát sau khi ý thức trống rỗng, Tô Nhứ lại trở về nhà.
Cô giơ tay lên sờ sờ cái trán có chút đau, ui ya một tiếng té nhào vào mèo bông trên người.
Tô Nhứ tin rồi.
Cô chờ Vân Dã lại lần nữa triệu mình qua đó.
Nhưng chờ mãi cũng không thấy cái gì kỳ lạ, Tô Nhứ rở nên tbuồn phiền. Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn còn pha chút sốt ruột, cô lần nữa ngã nhào về phía mèo bông trên người.
Tôi cũng muốn sờ đâu Tiểu Hoa một cái!
Tô Nhứ cầm điện thoại di động lên, tìm kiếm từ khóa báo săn mồi, ở trong video ngắn có nói về mèo lớn.
Nhìn nhìn một chút, bỗng nhiên lại cùng Vân Dã sinh ra ý thức cộng cảm. Vì vậy, Vân Dã và Tiểu Hoa còn đang ở Namibia ngay tức khắc biết cô đang làm gì, ở giữa mấy con báo săn nhìn cô cười nhạo.
Tô Nhứ: "..."
Dùng sức ném điện thoại di động.
Chị đây hận!
Bị Vân Dã gián đoạn, Tô Nhứ hoàn toàn quên chuyện tính toán thỏa hiệp với lão phu nhân, cô xem video động vật cả ngày, ở trên ghế sô pha lăn lộn vì sự đáng yêu này.
Chạng vạng tối, Tô Nhứ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động chỉ còn 3% trong hai giây, quả quyết bò dậy đi sạc pin.
Cô ở một mình, tùy tiện xào một phần cơm để giải quyết bữa tối, cơm hộp bên ngoài cũng lười kêu.
Tô Nhứ bước ra khỏi vực thẳm của những vật đáng yêu kia, cầm cây xúc xích giăm bông đứng ở trước cửa sổ đón gió đêm để tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng lại bắt đầu suy tính tới chuyện thỏa hiệp.
Dựa theo lời Lâu Ngạo nói, một hợp đồng hôn nhân, phận ai nấy lo.
Thứ bà cụ muốn là năng lực quản lý của Lâu Ngạo, mà thứ Lâu Ngạo muốn là mượn nhà họ Tô giữ vững địa vị của mình trong Lâu gia
Còn cô, điều cô muốn là không phải chịu sự chèn ép và phong sát trong công việc biểu diễn.
Tô Nhứ xé vỏ ngoài của cái xúc xích giăm bông, như có điều suy nghĩ nói: "Hay là hợp tác đi, mạng của lão nhân gia so với cô cũng dài hơn —— "
Có thể đáp ứng kết hôn, trừ phi lập tức đem các lợi ích của nhà họ Tô giao hết cho cô.
Tô Nhứ chuẩn bị đi gọi điện thoại, vừa quay người lại tới đất nước xa lạ.
Ở vịnh sông Tani* trời còn chưa tối, nhưng cũng sắp hoàng hôn.
*塔尼河湾: Tớ đã đi tra khắp mọi mặt trận, nhưng thực sự không thấy dòng sông nào có tên Tani, cùng lắm thì cũng chỉ có quốc gia Mauritanie (Mô-ri-ta-ni) ở châu Phi. Lúc đầu tớ đã nghĩ tác giả viết nhầm, nhưng hai từ cuối "河湾" có nghĩa là nơi quanh co của dòng sông. Nên.... tớ thật sự bó tay rồi @@
Trên trấn trên mọi người tới lui bận rộn, thuyền chở hàng đến cảng, các nhóm công nhân tháo dỡ hàng hóa lên xuống.
Là quán rượu ngoài trời cô đã thấy lần trước.
Chung quanh là những bài hát điện tử không biết tên làm tăng bầu không khí, năm ngón tay hấp dẫn của người pha rượu linh hoạt di chuyển, bàn ở phía trước sân khấu đã được ngồi đầy bởi những chàng trai trẻ tuổi.
Bọn họ ồn ào cụng ly rượu với nhau, bày ra một mặt đàn ông của mình, hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Mùi thơm của thịt nướng trộn lẫn với mùi thơm của rượu.
Tô Nhứ thu hồi tầm mắt, hạ xuống trên người Vân Dã ở bàn đối diện.
Vẫn là vị trí trước đó.
Lần này rốt cuộc cũng không còn là sa mạc.
Ánh mắt cô sâu kín nhìn chằm chằm Vân Dã, người phía sau rót cho cô ly rượu, "Tin chưa?"
"Tại sao anh có thể tùy ý gọi tôi tới còn tôi lại không thể gọi anh?" Tô Nhứ vừa giận dữ vừa bất bình với điều này, "Ý thức cộng cảm không phải là có qua có lại sao?"
"Đúng vậy." Vân Dã một tay chống cằm, cười híp mắt nhìn cô, "Có ý thức cộng cảm, thì chẳng khác nào có tọa độ."
Tô Nhứ mở to mắt.
"Tôi cho phép cô gọi tôi nhưng cô phải tự mình đoán mật mã." Vân Dã nói.
Tô Nhứ vừa tức giận vừa buồn cười: "Còn phải có mật mã? Mật mã là cái gì? Các loại vừng ơi mở ra?"
Mặt Vân Dã đầy vẻ cao thâm khó lường nhìn cô: "Có thể nói như vậy."
"Vậy mật mã là cái gì?"
"Chính cô tự đoán, không đoán được cũng đừng nghĩ đến việc triệu hồi tôi."
"Vậy tại sao anh có thể! Mật mã của anh là gì?" Tô Nhứ không phục.
Vân Dã cười khẽ nói: "Tôi không cần mật mã."
"Tại sao?!" Tô Nhứ cảm thấy mình sắp biến thành mười vạn câu hỏi vì sao rồi.
Vân Dã cong ngón tay lên gõ nhẹ mặt bàn, nói: "Bởi vì đây là quy tắc tôi đặt ra."
Tô Nhứ: "..."
"Anh thật sự không phải là người ngoài hành tinh à?" Tô Nhứ sâu kín hỏi.
"Không phải." Khóe mắt Vân Dã khẽ giật, tức giận nói, "Cô đã nói qua, vua của vạn thú, nhưng không phải hổ tinh."
Tô Nhứ hiếu kỳ nói: "Vậy thì là cái gì tinh?"
Vân Dã mặt không thay đổi nói: "Người tinh."
Tô Nhứ: "..."
Vâng, ngài đây đúng thật là một thiên tài.
——————
T định giữ lại khi nào được nhiều nhiều chút rồi đăng. Nhưng sợ mọi người phải chờ lâu. Nên thôi đăng lên an ủi chút. Tối nay lại 1 chương nữa nhá, t hứa đó:vv
Cầu yêu thương, cầu vote 💙
Tô Nhứ dành một tuần nằm ở nhà.
Tất cả hoạt động của cô đều ngừng, bên hợp tác không dám sử dụng cô, cũng không ai dám tìm cô đi quay phim, quảng cáo mới bàn bạc chưa kịp ký cũng đã bay rồi.
Ngược lại, trên mạng các bình luận mắng chửi cô vẫn còn chưa có ngừng.
Mấy ngày nay chuyện mà Tô Nhứ làm nhiều nhất chính là mở mấy tài khoản nhỏ trên Weibo và Douban [1] cũng antifan của mình nói đạo lý.
[1] 知乎豆瓣等地: cái này mình cũng không biết là gì nữa, nhưng tra thì nó có Douban (một trang mạng của TQ) nên mình dựa vào ngữ cảnh mà đoán bừa. Bạn nào biết thì giúp mình nhé
Cuối cùng phát hiện việc giảng đạo lý là một việc làm vô dụng.
Còn có khả năng bị chửi thành chó.
Bản thân cô lại không dùng mấy từ ngữ dơ bẩn nào đó, cũng không cách nào nói móc nói mỉa [2] nên cuối cùng chỉ có thể thở phì phò mắng một câu ngươi mới là chó.
[2] Cụm từ ban đầu là "âm dương quái khí": nghĩa đen là khí lạ trong trời đất; nghĩa bóng chỉ những người có cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói thái độ không chân thành, khiến người khác đoán không ra (Theo wordpress của bạn Leo săn Sư Tử.)
Khiến cho Tô Nhứ để ý là Vân Dã
Từ sau hôm đó cô cũng không xuyên tới cạnh Vân Dã nữa, nhưng trong vòng một ngày cô tổng có thể cảm nhận được Vân Dã mấy lần, dường như ý thức trôi dạt trên đại dương đi tới bên cạnh anh, rồi lại trong nháy mắt quay trở về.
Có lúc anh ở trong thành phố, lúc lại ở rừng mưa nhiệt đới, khi thì là hoang mạc xa xôi. Nhưng dù có ở đâu đi chăng nữa thì bên cạnh anh luôn có một ít động vật hoang dã cô biết hoặc không biết.
Qua mấy lần chứng kiến, cô phát hiện người đàn ông này dường như có thể giao tiếp với động vật.
Vô cùng thần kỳ.
Tô Nhứ rảnh rỗi ở nhà một tháng đều bù lại kiến thức các nơi ở châu Phi
Châu Phi nằm ở phía đông bán cầu, phía nam châu Âu, phía tây Châu Á, gần với phía đông của Ấn Độ Dương, phía tây của Đại Tây Dương, là thế giới của con người khi xưa và là nền văn minh cổ đại của thế giới.
Có khoảng 60 quốc gia, ngôn ngữ chủ yếu là tiếng Anh, mặc dù có nhiều chiến tranh và dịch bệnh, mọi mặt phát triển đều lạc hậu, nhưng tài nguyên khoáng sản lại đứng đầu trên thế giới.
Mọi người đều biết dầu mỏ, kim cương, vàng cùng phốt phát v.v đều ở đây.
Chắc hẳn mọi người ở trên mạng đã biết đến một vị tổng tài phái vợ của mình đi châu Phi đào mỏ, anh ta sau đó không chỉ không nhận sai mà số tiền còn trở nên nhiều hơn số tiền mà một tổng tài nên có.
Tô Nhứ sau khi xem xong tin tức tài nguyên quặng mỏ của châu Phi, cảm thấy cái này là hoàn toàn có thể.
Phu nhân tổng tài ở châu Phi đào mỏ ba năm, nếu trong ba năm đó thẳng một đường mở được bàn tay vàng, đào ra được mỏ kim cương, vàng và coban gì đó vậy thì còn nhận lỗi làm gì? Thật tốt khi không chuyển vị tổng tài này sang châu Phi làm công nhân đóng tàu thuyền. (???)
Tài nguyên động thực vật cũng rất nhiều. Trong đó diện tích rừng rậm chiếm 21% tổng diện tích châu Phi, đồng cỏ là 27%.
Châu Phi là thiên đường của động vật hoang dã, chủng loại và số lượng động vật rất phong phú và đa dạng, còn có rất nhiều khu rừng rậm chưa khai phá.
Động vật và con người cùng tồn tại trên một mảnh đất, nhưng bởi vì một số khu vực người bình thường khó có thể tiếp cận khiến nó mang đến cảm giác thần bí cho mọi người.
Tô Nhứ nằm trên ghế sô pha ngẩn người nhìn trần nhà.
Nếu như cô muốn, thì có thể đã sớm đi mua vé máy bay bay thẳng tới châu Phi rồi. Nhưng vấn đề là cô tới châu Phi làm gì?
Làm gì nhỉ?
Tô Nhứ cầm điện thoại di động lên, mở một vài tin nhắn, không ít fans nhắn tin cho cô, bày tỏ tin tưởng cô, mong nhìn thấy cô có thêm càng nhiều tác phẩm hơn nữa.
Những lời này tuy ít, nhưng không phải là không có, ẩn ở trong những lời nói độc ác nhiều như nước lũ, thắp sáng lên đêm tối trong lòng cô.
Tô Nhứ cảm động, lại có chút phiền muộn.
Trong lòng có phần dao động, nếu không thì... cứ đáp ứng lời đề nghị của Lâu Ngạo?
Ngay khi cô đang do dự việc kéo Lâu Ngạo ra khỏi danh sách đen thì điện thoại hiển thị cuộc gọi từ Triệu Hằng, đang muốn nhận, ngón tay nhấn xuống, trong nháy mắt cảnh vật chung quanh lại thay đổi.
Vẫn là đất cát nóng ran, chỉ là lần này không phải ở nơi cao mà là ở nơi đất bằng phẳng trên sa mạc xưa nhất lục địa châu Phi này.
Tô Nhứ ngồi xổm dưới đất, giơ tay lên che đi ánh mặt trời có phần chói chang, thời điểm híp mắt lại còn thấy thấp thoáng dưới cồn cát, một con báo săn mồi đang phi nhanh về phía cô.
Thoạt nhìn khoảng hơn trăm thước, hình dáng ưu mỹ nhưng tràn đầy sức lực nghịch sáng chạy nhanh tới. Mỗi một bước chân mạnh mẽ chuyển động mang theo gió cát, tim Tô Nhứ như nổ tung, mở to mắt sợ hãi nhìn báo săn mồi chỉ cần hai ba giây nữa là có thể tới gần mình.
Đợi.... Đợi đã... Nó muốn cắn mình sao?!
Tiếng hét đã đến miệng, Tô Nhứ bỗng nghe thấy có người bên cạnh nói: "Dừng lại."
Báo săn khẩn cấp dừng lại, kéo theo gió cát văng đầy vào mặt Tô Nhứ.
Hai mắt Tô Nhứ ngấn lệ mông lung nhìn con báo săn mồi gần ngay trước mặt nói: "Đại ca đại ca đừng ăn em —— "
Khóe mặt Vân Dã khẽ giật giật, nói: "Đây là một con báo săn cái."
Tô Nhứ hít mũi một cái, run giọng nói: " Chị, chị —— "
Vân Dã: "..."
Anh tức giận nói: "Tiểu Hoa thấy cô sợ đến mức chạy còn không kịp, nói gì đến việc ăn cô."
"... Anh gọi nó là cái gì?"
Vân Dã nhướng mày, "Tiểu Hoa đó."
Tô Nhứ lau nước mắt, nội tâm tan vỡ.
Nghe thấy tên mình, báo săn mồi cao quý, xinh đẹp, lạnh lùng trước mặt lập tức ngẩng đầu nhìn Vân Dã kêu một tiếng.
Một tiếng kêu meo meo mềm mại kia khiến Tô Nhứ khiếp sợ.
Nó còn kêu liên tiếp không ngừng.
Vì vậy, báo săn cao quý xinh đẹp lạnh lùng, hình tượng động vật hoang dã hung mãnh uy nghiêm ở trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ
Sao mày lại kêu giống như mèo vậy hả?!
Nghe vừa mềm mại vừa ỏn ẻn!
Tô Nhứ ngây dại: "Nó không phải báo sao?"
Vì sao nghe càng giống như là một con yêu quái vậy!
Tiểu Hoa nhẹ phe phẩy cái đuôi đi tới sau lưng Vân Dã. Vân Dã ngồi xổm xuống sờ đầu nó, Tiểu Hoa lập tức dựa gần cọ cọ vào cổ anh.
"Cái này, là để phân biệt báo săn với báo đặc thù." Vân Dã chỉ hoa văn màu đen liên tiếp trên khóe mắt cùng khóe miệng nó nói, "Nó là động vật thuộc loài mèo lớn, mặc dù gọi là báo săn, nhưng không phải thuộc loài báo."
Tiểu Hoa lại kêu một tiếng.
Tô Nhứ thấy nó không có tính công kích, chỉ lo cọ cọ cổ Vân Dã, sự hoảng sợ trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt.
Cô nhìn Vân Dã nói: "Nhưng mà nó kêu giống mèo..."
Vân Dã liếc mắt nhìn lại, tựa tiếu phi tiếu nói: "Kêu giống mèo thì sao? Nó vốn chính là một con mèo có dáng dấp hơi lớn một chút mà thôi."
Tô Nhứ: "..."
Lớn một chút? Một chút?!
"Nhìn thấy báo săn mồi không cần quá sợ, thật ra thì nó còn sợ hãi hơn cả cô. Nó sẽ không dễ dàng chủ động công kích, tính tình cũng coi như ôn hòa." Vân Dã đẩy Tiểu Hoa ra, đứng lên, "Không có hai vệt hoa văn dài màu đen kia mới là báo, ví dụ như báo đốm. Nếu gặp phải nó thì cô mới cần chạy."
Tô Nhứ ngồi dưới đất đáng thương mở to mắt mong đợi nhìn anh.
Vân Dã dừng một chút, nói: " Được rồi, nhìn dáng vẻ này của cô là biết không chạy được rồi, thôi thì chờ chết đi."
Tô Nhứ: "..."
Báo săn mồi dạo quanh Tô Nhứ một vòng, con này đúng là con mà Tô Nhứ đã từng nhìn thấy qua, một màn chạy nhanh ở dưới đất cát hoàng hôn kia vẫn còn lưu lại ấn tượng thật sâu trong lòng cô.
Độ hảo cảm tăng lên, lại có Vân Dã ở đây, cảm giác an toàn đạt đến tuyệt đối, Tô Nhứ nhìn nó mỉm cười đầy thân thiện, ánh mắt vừa dè đặt vừa tò mò.
Cuối cùng, Tiểu Hoa ngồi chồm hổm ở bên chân Vân Dã, thân hình mảnh mai mềm mại cùng cao quý lãnh diễm thành công chinh phục đáy lòng Tô Nhứ.
Hồi tưởng lại tiếng kêu mới vừa rồi một chút —— Ai ya, thật muốn vuốt ve nó.
Loài người không cách nào cự tuyệt động vật có bộ lông mềm mại và dáng dấp xinh đẹp đâu.
Thật sự.
Móng vuốt của Tô Nhứ rục rịch, mong đợi nhìn về phía Vân Dã nói: "Tôi có thể sờ nó một lần không?"
Vân Dã cúi đầu nhìn Tiểu Hoa: "Cô ấy muốn sờ ngươi."
Trong mắt Tiểu Hoa không hề dao động, lắc đầu.
Tô Nhứ: "..."
Vân Dã nhún vai: "Thật đáng tiếc, cô bị cự tuyệt."
Ánh mắt Tô Nhứ sâu kín nhìn Vân Dã: "Anh rốt cuộc là ai?"
Câu này không phải lần đầu tiên cô hỏi.
Vân Dã cười một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, đối diện với tầm mắt của cô.
Anh hơi sáp lại gần Tô Nhứ, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo mấy phần ý cười lưu manh, giọng trầm thấp cám dỗ nói: "Vạn vật có linh, đều nghe tôi sai khiến, cô nói xem tôi là ai?"
Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tô Nhứ không hề chớp, nói: "Anh... không phải người!"
Vân Dã: "..."
"Thần côn?"
"..."
"Phù thủy?"
"..."
Vân Dã hơi nghiến răng, nghe cô khổ não nói: "Đừng nói là hổ thành tinh nhé? Sai khiến vạn vật nghe theo mình là đặc quyền của vua vạn thú mà."
Anh cười lạnh: "Hổ cũng phải nghe theo lời tôi."
Tô Nhứ hơi mở to mắt nhìn anh, vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên.
Dường như Tiểu Hoa chán phải nghe họ nói chuyện, xoay người bước chầm chậm đi xa.
Tô Nhứ vội vội vàng vàng chỉ Tiểu Hoa nói: "Vậy anh chứng minh cho tôi thấy đi! Anh nói tất cả đều nghe anh, thế anh có thể khiến cho Tiểu Hoa lộn ngược ra sau mười lăm lần liên tục không?"
Vân Dã cảm thấy cô điên rồi.
Mà lúc này Tiểu Hoa dừng bước xoay đầu lại, tầm mắt cùng Vân Dã giao nhau.
Tô Nhứ không biết có phải ảo giác của mình hay không, ở trong chớp mắt này, cô nhìn thấy tràn ngập sát ý trong mắt của báo săn mồi.
"Không thể." Vân Dã quay mặt đi, đứng lên mặt không thay đổi nói, "Nhưng mà tôi có thể để cho cô từ Vân thị trong nháy mắt đến châu Phi thì cũng có thể khiến cô trong nháy mắt từ đây trở về."
"Hả?!" Tô Nhứ sợ ngây người, "Anh có thể biết trong nháy mắt xuyên qua bằng cách nào? Chờ chút, chẳng lẽ... Ngay từ lúc đầu anh đã cố ý để cho tôi tới đây?!"
"Ừ huh." Vân Dã nâng cằm, "Bởi vì giữa tôi và cô có ý thức cộng cảm*."
*Ý thức cộng cảm: có nghĩa là cảm giác về ý thức giống nhau, hay là cùng chung ý thức.
"Ý thức cộng cảm?" Tô Nhứ chuyển động cổ của mình, "Chính là cách hơn nửa địa cầu cũng có thể thấy được anh đang ở đâu, làm gì?"
Vân Dã cong người cúi đầu xuống nhìn cô, ngay khi Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn thì nở nụ cười ranh mãnh. Anh cong ngón tay khẽ búng trán Tô Nhứ: "Bai nhé."
Tô Nhứ: " Chờ một chút —— "
Trong chốc lát sau khi ý thức trống rỗng, Tô Nhứ lại trở về nhà.
Cô giơ tay lên sờ sờ cái trán có chút đau, ui ya một tiếng té nhào vào mèo bông trên người.
Tô Nhứ tin rồi.
Cô chờ Vân Dã lại lần nữa triệu mình qua đó.
Nhưng chờ mãi cũng không thấy cái gì kỳ lạ, Tô Nhứ rở nên tbuồn phiền. Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn còn pha chút sốt ruột, cô lần nữa ngã nhào về phía mèo bông trên người.
Tôi cũng muốn sờ đâu Tiểu Hoa một cái!
Tô Nhứ cầm điện thoại di động lên, tìm kiếm từ khóa báo săn mồi, ở trong video ngắn có nói về mèo lớn.
Nhìn nhìn một chút, bỗng nhiên lại cùng Vân Dã sinh ra ý thức cộng cảm. Vì vậy, Vân Dã và Tiểu Hoa còn đang ở Namibia ngay tức khắc biết cô đang làm gì, ở giữa mấy con báo săn nhìn cô cười nhạo.
Tô Nhứ: "..."
Dùng sức ném điện thoại di động.
Chị đây hận!
Bị Vân Dã gián đoạn, Tô Nhứ hoàn toàn quên chuyện tính toán thỏa hiệp với lão phu nhân, cô xem video động vật cả ngày, ở trên ghế sô pha lăn lộn vì sự đáng yêu này.
Chạng vạng tối, Tô Nhứ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động chỉ còn 3% trong hai giây, quả quyết bò dậy đi sạc pin.
Cô ở một mình, tùy tiện xào một phần cơm để giải quyết bữa tối, cơm hộp bên ngoài cũng lười kêu.
Tô Nhứ bước ra khỏi vực thẳm của những vật đáng yêu kia, cầm cây xúc xích giăm bông đứng ở trước cửa sổ đón gió đêm để tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng lại bắt đầu suy tính tới chuyện thỏa hiệp.
Dựa theo lời Lâu Ngạo nói, một hợp đồng hôn nhân, phận ai nấy lo.
Thứ bà cụ muốn là năng lực quản lý của Lâu Ngạo, mà thứ Lâu Ngạo muốn là mượn nhà họ Tô giữ vững địa vị của mình trong Lâu gia
Còn cô, điều cô muốn là không phải chịu sự chèn ép và phong sát trong công việc biểu diễn.
Tô Nhứ xé vỏ ngoài của cái xúc xích giăm bông, như có điều suy nghĩ nói: "Hay là hợp tác đi, mạng của lão nhân gia so với cô cũng dài hơn —— "
Có thể đáp ứng kết hôn, trừ phi lập tức đem các lợi ích của nhà họ Tô giao hết cho cô.
Tô Nhứ chuẩn bị đi gọi điện thoại, vừa quay người lại tới đất nước xa lạ.
Ở vịnh sông Tani* trời còn chưa tối, nhưng cũng sắp hoàng hôn.
*塔尼河湾: Tớ đã đi tra khắp mọi mặt trận, nhưng thực sự không thấy dòng sông nào có tên Tani, cùng lắm thì cũng chỉ có quốc gia Mauritanie (Mô-ri-ta-ni) ở châu Phi. Lúc đầu tớ đã nghĩ tác giả viết nhầm, nhưng hai từ cuối "河湾" có nghĩa là nơi quanh co của dòng sông. Nên.... tớ thật sự bó tay rồi @@
Trên trấn trên mọi người tới lui bận rộn, thuyền chở hàng đến cảng, các nhóm công nhân tháo dỡ hàng hóa lên xuống.
Là quán rượu ngoài trời cô đã thấy lần trước.
Chung quanh là những bài hát điện tử không biết tên làm tăng bầu không khí, năm ngón tay hấp dẫn của người pha rượu linh hoạt di chuyển, bàn ở phía trước sân khấu đã được ngồi đầy bởi những chàng trai trẻ tuổi.
Bọn họ ồn ào cụng ly rượu với nhau, bày ra một mặt đàn ông của mình, hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Mùi thơm của thịt nướng trộn lẫn với mùi thơm của rượu.
Tô Nhứ thu hồi tầm mắt, hạ xuống trên người Vân Dã ở bàn đối diện.
Vẫn là vị trí trước đó.
Lần này rốt cuộc cũng không còn là sa mạc.
Ánh mắt cô sâu kín nhìn chằm chằm Vân Dã, người phía sau rót cho cô ly rượu, "Tin chưa?"
"Tại sao anh có thể tùy ý gọi tôi tới còn tôi lại không thể gọi anh?" Tô Nhứ vừa giận dữ vừa bất bình với điều này, "Ý thức cộng cảm không phải là có qua có lại sao?"
"Đúng vậy." Vân Dã một tay chống cằm, cười híp mắt nhìn cô, "Có ý thức cộng cảm, thì chẳng khác nào có tọa độ."
Tô Nhứ mở to mắt.
"Tôi cho phép cô gọi tôi nhưng cô phải tự mình đoán mật mã." Vân Dã nói.
Tô Nhứ vừa tức giận vừa buồn cười: "Còn phải có mật mã? Mật mã là cái gì? Các loại vừng ơi mở ra?"
Mặt Vân Dã đầy vẻ cao thâm khó lường nhìn cô: "Có thể nói như vậy."
"Vậy mật mã là cái gì?"
"Chính cô tự đoán, không đoán được cũng đừng nghĩ đến việc triệu hồi tôi."
"Vậy tại sao anh có thể! Mật mã của anh là gì?" Tô Nhứ không phục.
Vân Dã cười khẽ nói: "Tôi không cần mật mã."
"Tại sao?!" Tô Nhứ cảm thấy mình sắp biến thành mười vạn câu hỏi vì sao rồi.
Vân Dã cong ngón tay lên gõ nhẹ mặt bàn, nói: "Bởi vì đây là quy tắc tôi đặt ra."
Tô Nhứ: "..."
"Anh thật sự không phải là người ngoài hành tinh à?" Tô Nhứ sâu kín hỏi.
"Không phải." Khóe mắt Vân Dã khẽ giật, tức giận nói, "Cô đã nói qua, vua của vạn thú, nhưng không phải hổ tinh."
Tô Nhứ hiếu kỳ nói: "Vậy thì là cái gì tinh?"
Vân Dã mặt không thay đổi nói: "Người tinh."
Tô Nhứ: "..."
Vâng, ngài đây đúng thật là một thiên tài.
——————
T định giữ lại khi nào được nhiều nhiều chút rồi đăng. Nhưng sợ mọi người phải chờ lâu. Nên thôi đăng lên an ủi chút. Tối nay lại 1 chương nữa nhá, t hứa đó:vv
Cầu yêu thương, cầu vote 💙
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook