Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao
-
Chương 49: Ngày xuân phồn thịnh, vạn vật có linh
Editor: Cindy
Trong lúc fan hâm mộ và antifan ở trên mạng cùng rơi vào trạng thái điên cuồng, Tô Nhứ lại ở khu ngoại ô không người hóng gió thưởng thức trời sao không bị ô nhiễm ánh sáng.
Vân Dã lái xe, ngang ngược lộng hành ở khu không người.
Tô Nhứ thò đầu ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thoải mái híp mắt đón nhận gió đêm mát mẻ, chợt nhìn thấy hình dáng xa lạ trên bầu trời đêm, mở to mắt kêu: “Wow! Đó là cái gì vậy?”
Nàng chỉ bầu trời đêm nói: “Nhìn này nhìn này! Đang chuyển động đó, một chuỗi dài các ngôi sao phát sáng!”
Vân Dã liếc mắt nhìn trời sao ngoài cửa sổ, vẻ mặt nhàn nhạt, lười biếng nói: “Đúng thật là ngôi sao*, vệ tinh.”
*ngôi sao là phiên âm Hán Việt là tinh tinh, mọi người cũng có thể hiểu ổng nói thế này: đúng thật là tinh tinh, vệ tinh.
Tô Nhứ: “…”
Nàng nghe anh nói mà lơ tơ mơ, “Vệ tinh?”
Tô Nhứ quay đầu nhìn lại bầu trời đêm.
Chuỗi dài “vì sao” có ánh sáng trắng kia vừa dài, vừa thẳng tắp hướng về phía trước, không biết được chúng muốn đi phương nào.
“Thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy, trước đó tưởng xong rồi, xem ra cái này mới được thêm vào.” Vân Dã nói, “Công ty nào đó phóng vệ tinh vào trong không gian, hạng mục này gọi là Starlink.”
Tô Nhứ lên mạng tìm kiếm.
Hàng chục nghìn vệ tinh nhân tạo được phóng lên sẽ bao quanh toàn bộ Trái Đất.
Cho đến tận bây giờ, khi mọi người nhìn thấy một chuỗi vì sao với ánh sáng bạc di chuyển trên bầu trời đêm cao vời vợi không thể với tới kia đều sẽ kêu lên đầy kinh ngạc, thậm chí còn cho rằng đó là kỳ quan thiên nhiên hoặc là UFO của người ngoài hành tinh nào đó.
Cho dù nó có là vệ tinh nhân tạo hàng thật giá thật đi chăng nữa.
Sau khi xem xong, tâm trạng Tô Nhứ càng phức tạp, “Mọi người cảm thấy nó có thể gây ô nhiễm tới bầu trời sao và ảnh hưởng đến việc quan sát thiên văn.”
Vân Dã lười biếng cười, “Nếu đúng là như vậy, loài người phải tự nghĩ biện pháp thôi.”
Đang mơ mộng đến dải ngân hà đầy sao xinh đẹp lộng lẫy trong tương lai, thì đột nhiên mỗi chuỗi ánh sáng vụt bay qua —— sao lại cảm thấy có chút kỳ quái nhỉ?
“Có lợi thì sẽ có hại. Sau khi phóng vệ tinh thành công sẽ tăng cường mạng lưới liên lạc toàn cầu,” Vân Dã nói, “Cũng có thể tạo thành ô nhiễm với bầu trời hoặc vô tình va chạm với tàu vũ trụ.”
Tô Nhứ nằm ở bên cửa sổ, xúc động: “Hiện tại loài người đã có năng lực cực kỳ mạnh mẽ.”
Sau đó không lâu sau nhận được tin nhắn Wechat từ Triệu Hằng hỏi cô rằng chuyện trên Weibo có phải là thật hay không. Còn cả Đồng Nguyên sẵn gửi cả đồng icon khiếp sợ hãi hùng.
Lúc này Tô Nhứ mới phát hiện thân phận của mình bị tiết lộ trên Weibo.
Quả nhiên con người có năng lực rất mạnh mẽ.
Phong cách bình luận bên dưới Weibo của cô đã từ em gái Tô biến thành chị gái đến yêu em một lần.
Tô Nhứ đối với chuyện lần này dở khóc dở cười.
Ngày thứ hai sau khi bị tiết lộ thân phận, Tô Nhứ nhận được cuộc gọi hỏi thăm từ chính lão phu nhân, bà cụ muốn cô đi tới nhà họ Tô một chuyến.
Nghĩ đến cô cũng đã thờ ờ lạnh nhạt với bà một khoảng thời gian, giờ mà không trả lời nữa sẽ đến phiên bà cụ sốt ruột mất.
Tô Nhứ đến dạ tiệc như đã hẹn. Vừa vào cửa đã thấy các vị quản lý cấp cao khác nhau của tập đoàn Tô thị và các thế gia có quan hệ tốt ở đó. Cô tỉnh rụi, trong lòng cũng hiểu rõ bà cụ nhà mình đang muốn làm gì.
Lâu Ngạo ngồi ngay bên phía tay trái của lão phu nhân, lúc nhìn thấy cô bước vào thì hơi nhíu mày.
Tô Nhứ ngồi xuống chỗ trống duy nhất, ngay bên cạnh Lâu Ngạo.
Bên trong phòng có sắp xếp một ban nhạc diễn tấu, tiếng nhạc du dương, làm nổi bật bầu không khí lúng túng.
Lão phu nhân ngồi ghế chủ vị thoáng gật đầu, nhàn nhạt nói: “Người đều đã đến đông đủ rồi. Hôm nay, tôi mời các vị tới đây tụ họp là bởi có chuyện vui muốn tuyên bố.”
Tô Nhứ cười thầm, xem ra cô đã ép bà nội ra chiêu độc rồi.
“Các vị ngồi ở đây đều là công thần của tập đoàn, mà phần chuyện vui này cũng có liên quan đến sự phát triển của tập đoàn sau này cho nên tôi mới muốn cùng mọi người chia sẻ.”
Lâu Ngạo không nhịn được mà liếc nhìn Tô Nhứ lại phát hiện cô vô cùng bình tĩnh, trong lòng ngày càng bất an.
Cô chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn mặc cho lão phu nhân tuyên bố tin tức kết hôn.
Lão phu nhân cũng chẳng quan tâm, ngay trước mặt những quản lý cấp cao của tập đoàn thẳng thắn tuyên bố: “Cháu gái tôi, Tô Nhứ, người thừa kế tương lai của tập đoàn sẽ trở thành người một nhà với con trai Lâu gia – Lâu Ngạo.”
Khi mấy quản lý cao cấp vừa nâng tay lên chuẩn bị phối hợp vỗ mấy cái thì nghe giọng nói lanh lảnh của Tô Nhứ cất lên: “Cháu không đồng ý.”
Cánh tay đang nâng lên của các vị quản ly cấp cao chợt bất động.
Người trong cuộc phản đối rồi, hay là thôi không vỗ tay nữa vậy.
“Cũng sẽ không gả cho hắn.” Tô Nhứ nghiêng đầu nhìn phía bà cụ, mặc kệ ý lạnh trong mắt đối phương, nói, “Cháu sẽ chỉ gả cho người cháu yêu.”
Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Cháu cho rằng cháu có quyền lựa chọn hay sao? Đừng quên những thứ ta cho cháu có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào!”
“Mấy lời này của bà nói vào năm ngoái còn tạm được chứ bây giờ muốn tùy tùy tiện tiện thu hồi thì e là không dễ đâu.” Tô Nhứ cười đứng lên nói, “Nếu ngài cứ ép lấy vậy thì sẽ càng huyên náo, đối với bên trong hay bên ngoài cũng đều khó coi. Nhưng nếu bà cứ kiên trì, thì cháu đây không ngại chơi cùng bà, nhưng mà bà nội à…”
“Bà không thắng nổi cháu đâu.”
Nhìn Tô Nhứ đi ra ngoài, bà cụ giận dữ vỗ bàn: “Tô Nhứ!”
Tô Nhứ không hề dừng bước.
Xa xa ở vùng biển Nam Cực.
Vân Dã đang cùng bầy cá voi chơi đùa chợt thấy một màn này qua ý thức cộng cảm: Cửa phòng mở ra, Tô Nhứ kiên định bước từng bước rời đi. Sau lưng ánh đèn sáng sủa, mọi người mặc trang phục chỉnh tề nhìn về phía cô, ánh mắt chứa đầy ý kinh ngạc cùng bội phục.
Trong chớp mắt ấy, cô vừa mạnh mẽ vừa kiêu ngạo, không hề sợ hãi.
Hình dáng rung động lòng người như vậy in thật sâu vào đáy mắt Vân Dã, không cách nào xóa đi.
Lâu Ngạo đứng dậy muốn đuổi theo cô, nhưng vừa tới cửa thì nhìn thấy Vân Dã chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Tô Nhứ, không nhịn được mà sửng sốt.
Người đàn ông này đến đây từ lúc nào vậy?
Tô Nhứ cũng có chút kinh ngạc.
Cô nửa là mừng rỡ nửa là lo âu hỏi: “Sao anh lại tới đây thế?”
Cô sợ dọa sợ lão phu nhân ở phía sau, cũng sợ lão phu nhân tìm anh kiếm chuyện.
“Kêu nhiều người tới đây như vậy là muốn bắt nạt em à?” Vân Dã hất cằm về phía những người đang có mặt trong đại sảnh phía sau, thái độ khinh miệt, “Thời đại nào rồi mà vẫn còn ép cưới?”
Tô Nhứ nghe vậy thì xấu hổ, vội vàng kéo anh chuẩn bị rời đi, “Lão phu nhân không nói được em, mà em chắc chắn cũng sẽ không đồng ý, chúng ta đi trước rồi nói.”
Cô kéo Vân Dã đi về phía cửa lớn nhà họ Tô, sợ nếu không đi mau, người đàn ông này sẽ cùng bà cụ tới bàn chuyện nhân sinh mất.
Lão phu nhân nhìn cảnh này giận đến mức trán giật không, chốn ngừng, gậy ba toong gõ cộp xuống đất, cắn răng nói: “Đi điều tra người đàn ông này là ai cho tôi!”
Thư ký lập tức làm theo.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Vân Dã xoay ngược lại biến thành mình nắm tay cô. Tô Nhứ hỏi: “Sao đột nhiên anh lại tới đây thế?”
“Còn không tới thì nhìn em bị ép cưới hay sao?” Vân Dã cười lạnh, “Dám cướp người của anh, cụ bà muốn rời khỏi cuộc sống tươi đẹp này sớm một chút à?”
Làm gì có lý nào mà bạn trai thờ ơ trơ mắt nhìn bạn gái mình bị tuyên bố đính hôn cùng người đàn ông khác cơ chứ.
Tô Nhứ cười nói: “Bây giờ bà nội không thể tùy tiện làm gì em nữa rồi. Lời bà nói cứ nghe một chút cũng chẳng sao, dù gì em cũng không làm theo.”
Vân Dã yên lặng chốc lát, nói: “Anh đưa em tới nơi này.”
“Đi đâu?” Tô Nhứ tò mò nhìn lại, nhưng vừa bước lên phía trước một bước thì hoàn cảnh xung quanh thay đổi.
Trời đêm biến thành ban ngày. Bầu trời thăm thẳm, ánh sáng trải qua sự sàng lọc của những chạc cây thật cao trong rừng mưa nhiệt đới chiếu rọi xuống dưới đất.
Ở nơi đây khó mà có thể nhìn thấy hoa cỏ cây cối tồn tại, thỉnh thoảng nhìn thấy trên mặt đất có bông hoa dại không rõ tên cũng rất nhanh bị côn trùng và chim đi ngang qua rỉa mất.
Tô Nhứ đứng ở trên bãi cát ven đảo, phía sau là rừng cây với những tán lá cao cao. Chỉ nghe một tiếng giòn dã, trong rừng rậm bỗng bay ra hơn ngàn những con chim thiên đường với những hình thái khác nhau bay ra. Sắc thái rực rỡ ấy khiến người xem hoa cả mắt.
Mỗi một con chim thiên đường đều có những bộ lông hoa lệ và cả phần đuôi phức tạp. Khi chúng giương cánh bay lượn, mỗi một bóng hình nhỏ nhắn đều trở nên xinh đẹp ưu nhã.
Ánh mặt trời hồn nhiên, những chú chim thiên đường bay lượn trên bầu trời hoa lệ, con nào con nấy cũng đều ngậm một cành hoa. Đỏ và trắng, xanh dương và tím hoặc cả ba màu đan xen, xinh đẹp lại đặc biệt , đó đều là những cành hoa mà chúng cho là xinh đẹp nhất.
Tô Nhứ hơi mở to mắt, đôi mắt xinh đẹp nhìn khung cảnh trước mặt này.
Vân Dã đưa tay, nhẹ xoa gò má cô, thấp giọng nói: “Tô Nhứ.”
“Hửm?” Tô Nhứ nhìn anh, con ngươi trong veo.
“Chúng ta kết hôn đi.” Vân Dã nói, “Lấy pháp luật của nhân loại trói buộc anh, cả đời ở lại bên cạnh em.”
Tô Nhứ sững sờ, tim đập thình thịch, đầu óc nhanh chóng chuyển động nhưng cơ thể căn bản không quan tâm tới đầu óc, lập tức trả lời: “Được.”
Vân Dã nghe xong, yết hầu khẽ di chuyển, môi cong lên cười. Tô Nhứ cũng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía những con chim xinh đẹp quanh quẩn trên bầu trời.
Bọn chúng hót vang đầy phấn khởi và vui mừng, dâng lên cả bó hoa xinh đẹp nhất bày tỏ lời chúc phúc.
Những cánh hoa rào rào rơi xuống thỏa mãn tâm tư tràn ngập sự lãng mạn của thiếu nữ.
Tô Nhứ đưa tay ra, mấy con chim thiên đường lớn mật hạ xuống lòng bàn tay và vai cánh tay cô, rồi càng ngày càng nhiều chim thiên đường đáp đất, vì cô mà dâng lên một điệu múa.
Giữa những dáng múa có xinh đẹp có khôi hài đó, Tô Nhứ lại ngại ngùng xoay người nhào vào lòng Vân Dã.
Vân Dã đưa tay khẽ vuốt vuốt ve lưng cô, nghe Tô Nhứ rầu rĩ nói: “Thật ra em vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi anh.”
“Cái gì?”
“Anh biết bay không?” Tô Nhứ ngẩng đầu nhìn anh, cặp mắt lấp lánh đầy vẻ tò mò.
Vân Dã: “…”
“Không biết.” Anh nói.
“Thật không?” Tô Nhứ nghi ngờ.
Vân Dã mặt không đổi sắc nói: “Thật.”
Tô Nhứ tiếc nuối đáp: “Nếu biết bay thì tốt rồi.”
Vân Dã nghe vậy dở khóc dở cười.
“Anh như thế này rồi mà còn chưa hài lòng à?” Vân Dã duỗi tay véo nhẹ mặt cô.
Tô Nhứ cười, nhón chân hôn anh, “Kể cả sau này anh không có siêu năng lực đi nữa thì em cũng vô cùng thích anh.”
Vân Dã cúi đầu cùng cô dây dưa.
Tiếng chim vang lên, bỗng Tô Nhứ lại bối rối hỏi: “Nhưng nói đến chuyện lĩnh giấy đăng ký kết hôn, anh có chứng minh nhân dân không?”
Vân Dã khẽ cắn môi của cô, tức giận nói: “Anh sẽ không nên có sao?”
“Nhầm nhầm, là sổ hộ khẩu.” Tô Nhứ giương mắt nhìn anh, “Ahh có sổ hộ khẩu không?”
Vân Dã ngây người, “Anh trông giống loại người không có giấy tờ chính quy lắm à?”
Tô Nhứ thành thật gật đầu.
Vân Dã: “…”
Vì vậy không tới hai ngày, vào một hôm thời tiết tốt đẹp, Tô Nhứ gọi điện cho Vân Dã, kêu anh cầm sổ hộ khẩu tới cục dân chính đăng ký kết hôn.
Vân Dã nghe xong thì ngẩn người.
“Bây giờ?”
Tô Nhứ sâu xa nói: “Anh hối hận à?”
Một giây sau liền thấy người xuất hiện trước mặt, Tô Nhứ tức giận nói: “Đây là đang trên đường lớn xe chạy nườm nượp đó, anh làm sao thế! Không sợ hù họa trẻ con à!”
Vân Dã cất điện thoại di động, lần đầu tiên ở trước mặt Tô Nhứ mà ngoan ngoãn nói: “Anh còn tưởng rằng loại chuyện này cần phải cực kỳ thận trọng, chọn ngày, rất có cảm giác nghi thức.”
Tô Nhứ nói: “Mặc dù em luôn sống với mẹ, nhưng mà hộ khẩu của em vẫn ở nhà họ Tô.”
Khóe mắt Vân Dã giật giật, lại nghe cô nói: “Cho nên cái sổ hộ khẩu này là em lấy trộm. Nếu anh muốn theo đuổi cảm giác nghi thức vậy cũng có thể…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Vân Dã kéo tới cục dân chính.
Mặc dù là ngày đẹp trời nhưng người tới đăng ký kết hôn cũng chẳng có bao nhiêu, vì vậy rất nhanh đã đến lượt hai người làm thủ tục.
Nhân viên làm việc nhận ra Tô Nhứ, nhưng vì không theo đuổi minh tinh và chú ý bát quái nên sau khi một chút kinh ngạc qua đi thì lại dựa theo thủ tục mà làm việc như thường.
Lúc cầm giấy kết hôn ra khỏi cục dân chính, tâm trạng của Tô Nhứ vô cùng bình tình. Cô dắt tay Vân Dã, nhỏ giọng nói với anh: “Sau này anh cũng có người nhà, được luật pháp công nhận, còn được đóng dấu chính thức nữa.”
“Anh sẽ không còn là một người đơn độc trên thế giới này.”
“Anh có em ở đây rồi.”
Vân Dã bị những lời cô nói làm cho sống mũi cay cay, mềm lòng xoay người lại, dùng sức ôm chặt Tô Nhứ.
Không còn một mình.
Thật ra, đối với Vân Dã, đây chính là một chuyện vô cùng vô cùng quan trọng.
Từ khi biết nguồn gốc sự cô đơn của mình, anh đã không ngừng khát vọng, khát vọng một người thuộc về riêng anh.
Anh không hổ là đứa con cưng của trời.
Ông giúp anh gặp được Tô Nhứ.
Từ khi thấy cô, đến quen biết, rồi không kiềm chế được mà đem lòng yêu sâu đậm, tất cả đều là anh tự mình luân hãm.
Tối nay, hoa trong toàn thành phố cùng đua nhau nở sớm.
Ngày xuân phồn thịnh, vạn vật có linh.
Cuộc sống sau khi cưới không có gì thay đổi.
Nếu không có chuyện gì quan trọng, Vân Dã sẽ ngày ngày ở bên Tô Nhứ, mà cô nếu không có quay chụp ở bên ngoài, buổi tối sẽ luôn trở về nhà.
Còn giả như cô ở bên ngoài quay chụp thì anh sẽ chờ cô kết thúc công việc rồi cả hai cùng nhau trở về khách sạn.
Hôm nay Tô Nhứ quay phim, mà vì phải cùng một con báo bị thương và bị theo dõi chờ đợi nhân viên cứu trợ chạy tới hiện trường nên Vân Dã không thể trở về cùng cô.
Anh nhắn tin nói với Tô Nhứ rằng mình sẽ về trễ một chút.
Báo đốm có đầu và đuôi nhỏ dài, thân hình khá giống với báo săn nhưng lại không có ký hiệu vệt nước mắt màu đen kia. Dáng người nó cũng lớn hơn báo săn mồi một chút. Tính tình hung mãnh, không dễ gần, hơn nữa còn giỏi trèo cây, thời gian lớn đều là ở trên cây chờ đợi.
Con báo đốm mới hơn một tuổi này sống ở vùng đầm lầy, bởi vì xông vào lãnh địa của bầy sư tử mà bị công kích, bị đánh vô cùng thảm hại. Móng vuốt nó chảy máu, nằm trên đất không đứng dậy nổi.
Do dạo này xảy ra nhiều vụ săn trộm cho nên Vân Dã thường tới đây tuần tra, tình cờ phát hiện ra nó. Nếu cứ mặc kệ chỉ sợ nó không may gặp phải lũ thợ săn trộm vào đúng lúc này, nên anh nán lại trông nom, chờ đợi nhân viên cứu trợ đến.
Vân Dã liếc thấy báo đốm nằm ở trên đất tò mò nghển cổ quan sát di động của anh, liền để di động tới trước mặt cho nó chơi.
“Xem này.” Vân Dã nói, “Ảnh trên màn hình nền là vợ tao đấy, đẹp không?”
Cái chân trước không bị thương của báo đốm chạm lên trên màn hình, rồi phát ra tiếng gầm gừ thật thấp.
Vân Dã nghe hiểu, nói: “Cái này gọi là đẹp.”
Báo đốm lại gầm thêm một tiếng, ánh mắt mờ mịt, hiển nhiên là không hiểu.
Vân Dã: “Không cần hiểu, nhóc con mới một tuổi như mày thì có thể biết được cái gì cơ chứ. Chỉ cần nhớ lấy bài học ngày hôm nay, đừng cứ ngu ngu ngốc ngốc đi tới khu vực của sư tử chạy loạn, mày cứ như thế mà có thể sống được đến hai tuổi thì lũ sư tử quả là vô dụng đấy.”
Báo đốm nằm gật đầu, móng vuốt vẫn cứ chạm vào màn hình, thấy nó lúc sáng lúc tối thì thấy vô cùng thích thú.
Vân Dã cũng ngồi đó nhìn màn hình, anh còn chưa nhận được tin nhắn đáp lại của Tô Nhứ nữa.
Chỉ bởi lúc này Tô Nhứ vẫn đang quay phim.
Là một bộ phim ngắn công ích, đạo diễn quay phim là Nhiếp Thư. Do đều là bạn cũ nên tiến trình vừa nhanh lại vừa hài hòa.
Tô Nhứ đối mặt với máy quay, nói nốt đoạn kết trong phỏng vấn.
“… Hy vọng mọi người có thể yêu thương hoàn cảnh sinh tồn của động vật hoang dã hơn, giữ một khoảng cách nhất định, kính sợ thiên nhiên, hòa bình thế giới.” Tô Nhứ nói, “Cũng nhớ nói không và ngăn chặn hành động của thợ săn trộm nhé.”
Cô dừng một lúc, dường như đang do dự, nhưng rồi vẫn tiếp tục nói: “Tôi biết cuộc sống ở thành phố cách xa hoàn cảnh sinh tồn tự nhiên của động vật hoang dã, cũng biết mọi người có những lo toan của riêng mình, biết mọi người đang nỗ lực đối mặt với những rắc rối xung quanh.”
“Có lẽ các bạn không làm được gì, nhưng chỉ cần mọi người hiểu được săn trộm và tàn phá môi trường có ý nghĩa thế nào với động vật hoang dã, hiểu được những hành động đó có bao nhiêu tàn khốc vậy đã đủ và có ý nghĩa lắm rồi.”
Ở Châu Phi rất xa rất xa, là thiên đường của động vật hoang dã nhưng cũng không thể ngăn cản việc chỗ ở của những động vật bị tàn phá, bị khai phá quá độ, từng chút từng chút ít đi.
Dù có bao nhiêu tình nguyện viên gia nhập Hiệp hội Bảo vệ Động vật Hoang dã đi chăng nữa, dù có trở thành kiểm lâm đi chăng nữa thì cũng không ngăn cản được hành động liên tục không ngừng của thợ săn trộm.
Giống với Châu Phi, linh dương ở Tây Tạng, chó sói ở Bắc Cực, cá nhà táng nơi biển sâu —— tất cả đều đang đối diện với sự khảo nghiệm của thiên nhiên rộng lớn, còn phải cảnh giác với ánh mắt lăm le của loài người.
Vào lúc tia nắng cuối cùng dần tắt nơi đường chân trời, nhân viên cứu trợ đến.
Bọn họ tiêm thuốc mê cho báo đốm rồi tiến hành chữa trị và băng bó đâu vào đấy.
Có người làm tổn thương, cũng có người không ngừng bảo vệ.
Vân Dã không rời đi ngay mà lại tiếp tục hoàn thành việc tuần tra khu rừng.
Bởi vì buổi quay chụp kết thúc sớm mà Tô Nhứ đến sớm hơn dự tính.
Tuy không phải là sa mạc nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên mà là khu rừng ngập nước với hoa nở bên sông Thanh Hà [1] thế nhưng những chấm nhỏ lấp kín cả bầu trời đêm kia vậy lộng lẫy và bao la y như lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, khiến người ta không ngừng kinh diễm.
[1] Raw là 清水河. Tớ không chắc mình dịch đúng không nữa :vv
Bước chầm chậm trong gió đêm, Tô Nhứ duỗi tay về phía Vân Dã, cười nói: “Về nhà chứ?”
Vân Dã: “Còn một khu nữa chưa tuần tra xong, coi xong rồi chúng ta về.”
Tô Nhứ nói: “Vậy cùng nhau đi thôi.”
Vân Dã dắt lấy tay cô, đi về phía rừng tối.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn tới đây là kết thúc rồi. Lẽ ra sẽ không có ngoại truyện bởi vì những gì tôi muốn viết gần như đều đã viết xong hết rồi.
Viết bộ truyện này cũng là do bản thân tôi xem nhiều phim tài liệu rồi mê mệt trước vẻ đẹp của thiên nhiên rộng lớn, cũng cực kỳ tức giận và kinh hãi với việc làm của thợ săn trộm, cho nên nó được ra đời QAQ
Nhưng tôi quá mức vô dụng!!! Căn bản không thể họa ra được một phần nghìn vẻ đẹp của tự nhiên!!! Đến nổi, cuối cùng thì nó chính là một dĩa bánh cookie nhỏ bé QAQ
Vậy nên, thực sự rất cảm ơn những bạn nhỏ đã đọc đến đây, mọi người đều là thiên sư!
Editor cũng có đôi lời: Nếu tác giả tự nhân mình vô dụng thì tớ cũng không biết nên miêu tả mình ra sao nữa :vv
Căn bản tài đức không đủ, không thể edit trọn vẹn ý nghĩa và tâm tư trong câu chuyện của tác giả… Dù sao như tác giả nói đấy, cảm ơn mọi người vì đã đọc tới đây.
Vẻ đẹp lay động lòng người của thiên nhiên thế giới, tớ tự nhận mình không có tài đức gì để truyền tải. Hi vọng bộ truyện này sẽ khiến mọi người yêu thương động vật hơn, hiểu rõ tầm quan trọng và sự vĩ đại của thiên nhiên hơn. Yêu nhiều :33
-Hoàn chính văn-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook