Ngày hôm sau tâm trạng Từ Văn cực tốt. Đầu tiên hắn dẫn bé ngốc lên trên trấn để mua quà tặng bà ngoại, sau đó đem con vịt ngâm tương bác dâu cả cho năm ngoái ra hấp làm bữa trưa.

Thời tiết hôm nay cũng đẹp vô cùng. Sau khi ăn xong cơm, Từ Văn liền ra ban công giặt quần áo, tiện thể để bé ngốc đem tất cả chăn màn lên gác mái phơi luôn.

Khi chưa gặp bé ngốc Từ Văn thấy mình sống cũng ổn, cũng chẳng thiếu cái gì, nhưng từ khi bé ngốc xuất hiện hắn lại thấy cái gì cũng thiếu. Ví dụ như lúc này đây, hắn muốn tậu ngay một con xe máy về chạy để tránh cho mỗi lần muốn lên trên trấn thôi lại phải vác con ba bánh bự chảng kia ra, hắn cũng muốn mua thêm cái máy giặt nữa, có nó thì giặt quần áo hay chăn màn gì đó cũng tiện hơn nhiều……

Trước đây Từ Văn chỉ có mấy bộ đồ, hơn nữa đều lấy bền làm chính, vẫn còn mặc được thì cứ mặc thôi. Có đôi lúc hắn bận quá thì cứ vứt chậu ngâm cả ngày rồi vác đi vò vài cái coi như xong, nhưng giờ hắn mua cho bé ngốc mấy chiếc áo khoác đẹp nên không thể giặt qua loa như trước được, hắn phải giặt thật cẩn thận.

Bé ngốc sẵn lòng làm việc, hơn nữa việc gì Từ Văn đã dạy qua là y đều có thể làm được nên sau khi phơi xong quần áo y lại quay ra dọn phòng, được một lúc bỗng y cầm thứ gì đó chạy về phía Từ Văn: “Từ Văn, Từ Văn.”

“Làm sao vậy?” Từ Văn tò mò hỏi.

“Từ Văn, kéo, em kéo kéo rồi này!” Bé ngốc đầy mặt tươi cười đưa hắn chiếc kéo trong tay.

“Em kéo cái gì xong cơ?” Từ Văn lúc đầu còn thấy khó hiểu rồi nhanh chóng nhớ ra liền nhớ ra, đây chẳng phải là cái kéo bị bé ngốc dùng dị năng bẻ cong sao?

“Từ Thiên làm hỏng, Từ Thiên sửa lại rồi!” Bé ngốc rất là đắc ý đáp.

“Em giỏi quá, nhưng sau này Từ Thiên không được làm vậy trước mặt người khác nghe chưa?” Từ Văn dặn dò. Hắn sẽ không bao giờ dùng dị năng trước mặt người khác, nhưng bé ngốc lại cái gì cũng không hiểu nên hắn phải dặn dò thêm vài câu mới được.

“Từ Thiên biết mà, Từ Thiên chỉ làm ảo thuật cho mình Từ Văn xem thôi!” Bé ngốc cười đáp, hai hôm nay y xem xuân vãn tận hai lần lận, y đặc biệt thích tiết mục ảo thuật của chương trình.

“Thật ngoan.” Từ Văn khen, hắn vươn tay ra tính xoa đầu y thì phát hiện tay dính đầy bọt xà phòng liền dứt khoát rướn đầu qua: “Nào, qua hôn cái!”

Bé ngốc ngoan ngoãn chu mỏ ra hôn lên mặt Từ Văn mấy cái, sau đó đắc ý cười rộ lên. Bé ngốc cười đầy vui sướng, bỗng nhiên y đổi sắc mặt, ôm chặt đầu mình: “Từ Văn, đau đầu!”

Bản edit bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang w màu cam (nơi khởi nguồn của sự trưởng thành:v) dưới tên cheese_meimei. Mong bạn vào đây đọc ủng hộ chính chủ.

Thấy bé ngốc kêu đau đầu, Từ Văn mặt đổi sắc, cũng bất chấp trên tay dính bọt xà phòng mà duỗi tay sờ đầu bé ngốc, rồi dùng dị năng của mình……



Mấy ngày đầu bé ngốc mới tới trên người toàn nội thương với ngoại thương, dị năng của Từ Văn thường không đủ dùng, nên mỗi lần đối phương kêu đau đầu Từ Văn đều sẽ hao hết sạch dị năng, hơn nữa cho dù là vậy y vẫn sẽ đau tới tự ngược mình một phen. Cũng vì vậy mà sau khi thương tích của bé ngốc lành lại, Từ Văn tối nào cũng dùng dị năng mát xa đầu cho bé ngốc. Cũng từ đó trở đi, trừ lần bé ngốc dùng dị năng bẻ cong kéo ra thì đã không còn bị đau đầu nữa, mà lần này……

“Từ Văn, Từ Văn……” bé ngốc lẩm bẩm gọi tên Từ Văn, có lẽ vì quá đau mà âm thanh cũng trở nên mơ hồ không rõ. Y ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, không cẩn thận vung chân đá văng chậu quần áo đang giặt dở bên chân Từ Văn, nước xà phòng đổ ra lênh láng ngấm hết vào quần áo y.

Bản edit bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang w màu cam (nơi khởi nguồn của sự trưởng thành:v) dưới tên cheese_meimei. Mong bạn vào đây đọc ủng hộ chính chủ.

Lần đầu tiên Từ Văn chữa thương cho bé ngốc không cảm thấy gì mấy, khi đó hắn cứu bé ngốc cũng chỉ vì thấy đồng tình, nhưng giờ thấy bé ngốc thống khổ như vậy lòng hắn lại đau đớn khôn nguôi, tay chân không tránh được luống cuống. Cũng may dùng dị năng để chữa trị cũng không quá phức tạp, mà dị năng của hắn cũng hợp chữa cho bé ngốc nên y rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Từ Văn, Từ Văn……”

“Không sao đâu, không sao đâu. Sau này em không được dùng dị năng lung tung nữa biết chưa?!” Từ Văn khẽ vỗ lên đầu bé ngốc, thở phào nhẹ nhõm. Bé ngốc bị đau đầu không cần nghĩ cũng biết có liên quan tới dị năng của y, xem ra sau này hắn không thể để bé ngốc tùy tiện dùng dị năng mới được.

“Ừm.” Bé ngốc gật gật đầu.Tuy rằng đầu y đã hết đau nhưng vẫn thấy mệt mỏi, y rúc vào lồng ngực Từ Văn không muốn nhúc nhích, Từ Văn ôm y thơm mấy cái, lúc này mới để ý trên đầu bé ngốc dính đầy xà phòng, lại nhìn qua chậu giặt bị đá đổ và quần áo dính ướt đẫm trên người y…… “Từ Thiên à, để anh bế em đi tắm.”

“Ừm, Từ Văn, em lạnh.” Bé ngốc run lên một cái. Bình thường y không sợ lạnh, nhưng giờ có lẽ do cơ thể y không khỏe, lại cộng thêm quần áo ướt dính chặt vào người khiến y lạnh vô cùng. Y muốn ôm chặt lấy Từ Văn, lại vì ban nãy lăn lộn trên đất làm dơ quần áo khiến y không dám động thủ.

Bé ngốc bình thường tràn đầy sức sống nhảy nhót muôn nơi, thích nhất động tay động chân với Từ Văn, theo lý thì sao y có thể bỏ qua cơ hội tốt như lúc tắm rửa chứ?! Nhưng hiện tại y tinh thần uể oải, ngoại trừ liên tục cọ lên người Từ Văn ra thì không làm thêm hành động nào nữa cả. Từ Văn nhìn thấy dáng vẻ này của y sao có thể nảy sinh suy nghĩ khác được. Hắn chỉ có thể dùng nước ấm lau người cho bé ngốc rồi ôm y thả vào ổ chăn, còn mình thì tự giác sắm vai lò sưởi hình người.

Bản edit bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang w màu cam (nơi khởi nguồn của sự trưởng thành:v) dưới tên cheese_meimei. Mong bạn vào đây đọc ủng hộ chính chủ.

Bé ngốc tựa đầu vào ngực Từ Văn rất nhanh đã ngủ, Từ Văn hôn lên trán y mấy cái, đột nhiên lại phát hiện tóc bé ngốc không còn lấm tấm trắng đen như trước nữa, trên thực tế toàn bộ chỗ chân tóc đang mọc ra của bé ngốc đều mang màu đen tuyền.

Từ Văn bỗng nhiên nhớ tới mái tóc không tính là ngắn của bé ngốc lần đầu tiên gặp mặt, hắn lúc đấy còn cảm thấy mái tóc xám trắng dơ hầy đấy xấu vô cùng, nhưng giờ nghĩ lại nếu mái tóc lúc đó mang màu đen óng mượt, lại thêm khuôn mặt hoàn mỹ này của bé ngốc……

Trước đây Từ Văn cảm thấy con trai nên để đầu đinh, năm cấp 2 hắn còn thấy vô cùng khó hiểu với mấy nam sinh sống chết không đồng ý cắt tóc ngắn hơn thái dương, bây giờ lại đột nhiên muốn bé ngốc nuôi tóc dài lại rồi đi cắt một quả đầu thiệt đẹp trai —— bé vợ nhà hắn đương nhiên phải trông đẹp trai lai láng rồi.

Hơn nữa, hắn tin rằng dung mạo của bé ngốc cũng đá văng mấy bạn học kia xa chục con phố rồi.

Bản edit bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang w màu cam (nơi khởi nguồn của sự trưởng thành:v) dưới tên cheese_meimei. Mong bạn vào đây đọc ủng hộ chính chủ.

Chiều nay bé ngốc ngủ một giấc no say, sau đó liền cùng Từ Văn đến nhà ông bà ngoại hắn ăn cơm.



Đem quà tặng bỏ vào trong xe, rồi để bé ngốc đặt một chiếc ghế vào trong để ngồi. Lúc chở bé ngốc trên đường tới nhà ông bà ngoại, trong lòng Từ Văn lại lần nữa nảy sinh ý định mua xe máy, thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh bé ngốc ngồi phía sau xe từ từ dán sát vào người hắn.

Cho dù bây giờ đang tiết đông, bé ngốc cũng không có ngực nên hình ảnh không tính là kiều diễm mấy nhưng chỉ cần hai người tựa gần vào nhau thì dù cho gió có lạnh đến bao nhiêu cũng không thể nào dập tắt ngọn lửa nóng cháy nơi đáy lòng.

Nhà ông bà ngoại cách nhà Từ Văn tầm 20 phút đi xe điện, mà hai người cậu hắn xây nhà ngay sát vách, ông bà ngoại hắn ở nhà cậu cả, còn chuyện ăn uống của ông bà thì hai cậu luân phiên theo tháng.

Lúc ăn tết hai người cậu hắn thường mời thân thích tới ăn cơm, bữa cơm hôm nay là do cậu cả hắn mời.

Bản edit bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang w màu cam (nơi khởi nguồn của sự trưởng thành:v) dưới tên cheese_meimei. Mong bạn vào đây đọc ủng hộ chính chủ.

Từ Văn đến cũng khá sớm nhưng cả nhà cậu hai đã bận túi bụi rồi —— Cái nồi sắt lớn ngoài sân dùng để hầm móng heo với thịt dê, trong bếp là đầu bếp thuê đang bận nấu ăn.

Thân thích của nhà cậu cả Từ Văn không ít, hôm nay tổng cộng có tới bảy bàn khách, mỗi bàn có thể ngồi tầm mười một mười hai người, nhiều người như vậy nếu không thuê đầu bếp thì cơ bản không thể lo liệu được hết việc.

“Văn văn!” Ông bà ngoại Từ Văn tuổi đã cao nên không giúp được gì, lúc này đang ngồi ở cửa vừa phơi nắng vừa lột măng. Hai người vừa thấy Từ Văn liền gọi.

“Ông ngoại, bà ngoại.” Từ Văn cười đáp, bé ngốc nghe thấy hắn chào hai người liền lập tức chào theo.

“Đây là ai?” Bà ngoại Từ Văn nhìn thấy bé ngốc liền tò mò hỏi.

“Bà ơi, đây là bạn cháu. Cậu ấy đang ở nhà cháu giúp cháu làm viêc, nay cháu dẫn cậu ấy tới đây ăn ké nè.” Từ Văn cười đáp. Bây giờ bên cạnh còn đang có người ngoài, hắn lại không muốn gióng trống khua chiêng việc Từ Thiên hơi ngốc.

“Hóa ra là vậy, đây là lần đầu tiên bà thấy Văn Văn có bạn đấy.” Bà ngoại Từ Văn nhiệt tình tiếp đón bé ngốc, bé ngốc tuy rằng không hiểu nhiều thứ, nhưng bề ngoài trông lại không ngốc, đối đáp đơn giản y vẫn có thể làm được, hơn nữa lúc nói chuyện với người ngoài y cũng không làm nũng như lúc ở với Từ Văn nên nhiều nhất chỉ có thể coi như y chất phác không thích nói chuyện thôi.

Ông bà ngoại Từ Văn hỏi thăm vài câu về cuộc sống của hắn, sau khi biết bé ngốc đang phụ việc cho Từ Văn lại càng đối xử hòa ái với bé ngốc hơn. Có điều hình như họ có chuyện muốn nói nên liên tục liếc về phía Từ Văn, cuối cùng nhân lúc ông ngoại đang nói chuyện với bé ngốc, bà ngoại Từ Văn liền kéo hắn về phía nhà vệ sinh: “Nào Văn Văn, cháu mau chỉnh trang lại quần áo tóc tai đi rồi cùng bà ngoại lên gác gặp một người.”

Nụ cười của bà quá mức ái muội, cho dù Từ Văn trước đây chưa từng trải qua thì cũng nhận ra bà ngoại hắn sắp xếp cho hắn đi xem mắt.

Hôm qua mới lừa được vợ về tay sao nay có thể đi xem mắt được?! Từ Văn bỗng thấy đầu hơi nhưng nhức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương