Biết tin Tiết Thị mua lại mảnh đất có chứa kho báu bí mật của nhà họ Tần, Tần Xung vô cùng tức giận.

Gã không rõ là vô tình hay là cố ý mà Tiết Thị lại mua trúng mảnh đất đó.

Tần Xung suy đi nghĩ lại, cảm thấy rằng chuyện mảnh đất có mỏ vàng cũng chỉ có ông nội và gã ta biết, ngoài ra gã cũng chỉ chia sẻ với Phùng Tố Trinh."Chẳng lẽ lại là cô ấy?" Tần Xung đăm chiêu nghĩ ngợi.Phùng Tố Trinh là ánh trăng sáng trong lòng gã, gã chưa bao giờ nghĩ rằng cô ả lại là hạng người ăn cây táo rào cây sung.

Vả lại, rõ ràng bây giờ cô ta đã ở bên cạnh gã rồi, tất nhiên sẽ không bán đứng gã.

Nhưng trùng hợp làm sao, kẻ mua lại mảnh đất có chứa mỏ vàng lại là chồng cũ của cô ta.

Tuy Tần Xung không phải kẻ đa nghi nhưng làm sao mọi chuyện lại có thể trùng hợp như thế?Mà trùng hợp hơn nữa là Ninh Vịnh Sam biết được ý nghĩ này của Tần Xung.


Cô chắc chắn đến tám chín phần là Phùng Tố Trinh đã biết chuyện mỏ vàng của Tần gia, và chỉ cần Tần Xung tức điên vì mất đi mảnh đất đó, đồng thời hoài nghi Phùng Tố Trinh, cô sẽ vô cùng hài lòng.Sau buổi nói chuyện với Tiết Khiêm, Lâm Mạc lái xe đưa Ninh Vịnh Sam về nhà.

Vừa đi, Lâm Mạc vừa nhìn Ninh Vịnh Sam qua kính.

Ninh Vịnh Sam bình thản hỏi:“Có chuyện gì mà trông anh có vẻ bần thần vậy?”Lâm Mạc lập tức nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt lộ rõ sự bối rối.

Ninh Vịnh Sam mỉm cười, khoanh tay trước ngực.“Anh không giỏi che giấu đâu.

Nói đi, có chuyện gì tôi sẽ đứng ra giải quyết.”Lâm Mạc hít một hơi sâu, sau đó dừng xe lại bên đường.“Ninh tổng, có thứ này tôi muốn đưa cho cô xem.”Lâm Mạc vừa nói vừa đưa điện thoại cho Ninh Vịnh Sam.

Ninh Vịnh Sam lập tức tròn mắt nhìn vào màn hình.


Trong màn hình, đại thể là một quán bar, có thể thấy rõ là quán bar ở nước ngoài.

Ở một góc lờ mờ sáng, có một gã đàn ông cao to, vô cùng điển trai đang ngồi.

Người đó là Diệp Thanh, cho dù trông hắn có vẻ trẻ hơn hiện tại khoảng vài tuổi.

Kế đó, một ả đàn bà xinh đẹp tiến đến gần hắn, sờ soạng, bày trò khiêu gợi.

Diệp Thanh đang chăm chú nhìn vào điện thoại nên không để ý.

Ả ta bạo dạn ngồi hẳn lên đùi hắn, sau đó đã bị hắn tức giận xô ngã, tát một cú trời giáng vào mặt.Diệp Thanh là xã hội đen, ra tay đúng là không hề nhẹ.

Ả đàn bà lăn dưới đất, tốc cả váy lên, khuôn mặt mếu xệch, sợ hãi mà bỏ chạy.Ninh Vịnh Sam xem đi xem lại clip khoảng ba bốn lần, sau đó nhếch miệng cười nói với Lâm Mạc:“Phùng Tố Trinh cũng thèm muốn Diệp Thanh? Trái đất này tròn thật! Chỉ tiếc Tần Xung luôn xem ả là một vầng trăng sáng.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương