Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ
-
Chương 2: Thất nghiệp lại còn thất tình, đúng là chó cắn áo rách…
Diệp Vĩ Gia mang xe trở lại ký túc xá. Vừa rồi khi bị đâm, hắn nhanh chóng tránh được, nhưng vẫn bị ngã, hiện tại mới phát hiện trên người có chút đau, vừa rồi bị người kia làm cho hồ dôd, nhất thời không cảm giác được mà thôi.
Lúc Diệp Vĩ Gia đẩy cửa phòng ngủ ra, ba người cùng phòng đều ở nhà, đang ngồi túm tụm lại, không biết là đang nói cái gì.
Diệp Vĩ Gia đi qua, đem đầu chen vào chỗ họ.
“Đúng đúng, cùng Lão Tam nói vậy.” – Đây là thanh âm của Dư Phàm.
“Ta xem chừng cũng chỉ có thể làm thế.” – Lâm Vũ nói.
“Như vậy không tốt lắm đâu.” – Từ Bân có chút do dự nói.
“Ta ở đây nè, có gì nói thẳng ra đi.” – Diệp Vĩ Gia một tay khoác vai Dư Phàm, một tay khoác vai Lâm Vũ.
Ba người giật nảy mình, Từ Bân kinh ngạc kêu: “Lão Tam, ngươi về lúc nào thế?”
“Vừa mới về.” – Diệp Vĩ Gia cười đến giảo hoạt.
Ba người đồng thời yên lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một câu cũng không nói, trầm mặc. Diệp Vĩ Gia thấy bọn họ như vậy, càng cảm thấy có gì không thích hợp, nhíu mày, tức giận nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Nói đi!”
Dư Phàm đẩy gọng kính trên sống mũi, mâu quang chợt lóe, khóe miệng cong lên cười: “Lão Tam, không phải nói buổi tối liên hoan sao? Chúng ta đang nghĩ có nên tìm một chỗ mới ăn không, không đi chỗ cũ nữa, đang thương lượng xem nói với ngươi như thế nào?”
Diệp Gia Vĩ hồ nghi nhìn ba người, Dư Phàm vẫn cười như trước, Lâm Vũ cùng Từ Bân cũng thản nhiên nhìn hắn cười, hắn cảm thấy hai người kia nhẹ nhàng thở ra, Diệp Vĩ Gia cười cười: “Các ngươi quyết định là tốt rồi, thay đổi khẩu vị cũng tốt.”
Dư Phàm nói đầy hàm ý: “Đúng vậy, không nên cứ ăn mãi ở một nơi, bên ngoài nhiều quán ăn như vậy, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng tốt.”
Lâm Vũ ngầm hiểu gật đầu: “Đại ca nói đúng, cũ không nên đi, nói không chừng mới còn tốt hơn cũ nhiều lần.”
Từ Bân không nói lời nào, chỉ cười nhìn Diệp Vĩ Gia.
Diệp Vĩ Gia khoác vai Từ Bân, cười đến khi nói không ra hơi, ôn nhu hỏi: “Lão Tứ, trong mấy người chúng ta, ngươi thành thật nhất, nói cho ta, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Rõ ràng là cười, nhưng Từ Bân lại cảm thấy lưng phát lạnh, hắn nhìn Dư Phàm, lại nhìn Lâm Vũ, lắc đầu nói: “Ta không nên nói.”
Diệp Vĩ Gia híp mắt, hỏi lại hắn: “Ngươi thực sự không nói.”
Từ Bân cắn môi, dùng sức lắc đầu.
Diệp Vĩ Gia có chút tức giận, hung tợn nói: “Tam Ca ngươi hỏi, ngươi cũng không nói?”
Từ Bân vẫn cắn chặt môi, bày ra bộ dáng ủy khuất, nhìn Lâm Vũ cùng Dư Phàm cầu cứu.
Dư Phàm kéo Diệp Vĩ Gia, ôn hòa nói: “Lão Tứ không nói, ngươi cũng không nên ép hắn, chúng ta nhanh đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói.”
Mấy người liền tới quán lẩu mới khai trương gần đây.
Diệp Vĩ Gia không hiểu sao lại đi ăn lẩu, Lâm Vũ nói: “Lão Tam, ngươi không biết, nơi này nghe nói làm lẩu rất ngon.”
Diệp Vĩ Gia tức giận liếc mắt: “Loại thời tiết này mà đi ăn lẩu, không sợ thượng hỏa sao?”
Lâm Vũ thấp giọng than thở một câu: “Thượng hỏa thì có là gì, thương can thương vị thương thận thương tâm mới là đại sự.”
Trước kia Diệp Vĩ Gia có nói một câu, Lâm Phỉ Phỉ là tâm, là can của hắn, là ba phần tư của sinh mệnh hắn. Hắn nếu biết có chuyện gì, không biết là sẽ thương đến đâu.
Dư Phàm đẩy Lâm Vũ một cái, bảo hắn nhanh chóng ngồi xuống, gọi thức ăn, mới có tháng năm, đi ăn lẩu thì có sao, có người giữa hôm nóng cực điểm còn đi ăn lẩu nữa là.
Mấy người đều quen nhau từ khi bắt đầu vào học, ở cùng phòng ký túc, sắp xếp theo trình tự, Dư Phàm lớn nhất làm Lão Đại, Lâm Vũ Lão Nhị, Diệp Vĩ Gia Lão Tam, Từ Bân Lão Tứ.
Lúc đầu, Dư Phàm cùng Lâm Vũ luôn trêu ghẹo Diệp Vĩ Giam kêu hắn Tiểu Tam, Tiểu Tam. Kết quả có một lần đi học, hắn đang ngủ ở dưới, thầy giáo kêu tên hắn, hắn không nghe thấy, Lâm, Phàm ngồi sau lưng hắn ra sức kêu Tiểu Tam Tiểu Tam rõ to, còn tặng hắn một cước. Lúc đấy Diệp Vĩ Gia liền nhảy dựng lên, mắng: “Ngươi mới là Tiểu Tam, cả nhà các ngưới đều là Tiểu Tam!”
Đợi khi hắn nói xong, mới phát hiện ra đây là lớp học, cả lớp bảy tám mươi người nhìn hắn chằm chằm, khiến mặt hắn đỏ như cái mông khỉ, thầy giáo kinh ngạc đánh rơi quyển sách trong tay. Sau đó mọi người mới biết chuyện ở phòng của hắn, nên tất cả khi gặp hắn đều kêu Tiểu Tam hết.
Khi đó Diệp Vĩ Gia vô cùng phẫn nộ, cả ngày đuổi đánh Lâm Vũ, sau lại có bạn lớp bên chạy tới hỏi, vì sao mọi người nhìn thấy đều kêu ngươi là Tiểu Tam, Diệp Vĩ Gia liền giải thích là ở nhà hắn đứng thứ ba, cha mẹ gọi hắn là Hiệp Tam, mấy bạn cùng phòng đùa giỡn nên gọi như thế. Vì thế, dần dần có người gặp hắn kêu Tiểu Tam, có người sửa lại kêu Hiệp Tam.
Mấy người ăn lẩu, uống bia, nói đến chuyện này lại cười to.
“Ngươi xem, nhờ có chúng ta, mà mọi người đều biết đến ngươi,ngay cả các lão sư cũng biết.” – Lâm Vũ hớn hở nói.
Diệp Vĩ Gia trợn mắt, mắng: “Chó má, nếu không phải do các ngươi, bốn năm đại học của ta có thể nghẹn khuất như thế sao? Tiểu Tam, Tiểu Ta, rất khó nghe a!”
Lâm Vũ cười rót rượu cho hắn: “Ta cảm thấy rất tốt, bằng không làm sao cả khóa đều biết ngươi, còn đối tốt với ngươi.”
Diệp Vĩ Gia vỗ đầu: “Ngươi nói ra ta mới nhớ, chúng ta ở chỗ này ăn cơm, nên gọi mỹ nhân đến a.”
Hắn lập tức rút điện thoại, gọi cho Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Vũ giật mình, tay đang rót rượu cũng run lên, rượu rớt hết ra ngoài.
“Mỹ nhân à, nàng đang ở đâu thế, chúng ta đang ở Bắc Đại môn ăn lẩu ở nhà hàng mới khai trương, nàng có muốn tới đây không?” – Lúc Diệp Vĩ Gia nói chuyện với Lâm Phỉ Phỉ, vẻ mặt thật sự rất ôn nhu.
Lâm Vũ đoan đoan chính chính ngồi trở về, nhịn không được nhìn trộm thần sắc Diệp Vĩ Gia, bên kia Dư Phàm cùng Từ Bân nháy mắt.
“Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem?” – Diệp Vĩ Gia nghe Lâm Phỉ Phỉ nói, đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt kích động gào thét.
“Ngươi hiện tại đang ở đâu? Ta lập tức qua tìm ngươi!” – Mặt Diệp Vĩ Gia vốn đỏ hồng vì uống rượu đột nhiên trắng bệch.
“Không cần, những gì cần nói ta đã nói xong, Vĩ Gia, thực xin lỗi.” – Lâm Phỉ Phỉ đầu bên kia đã nói xong.
Sau đó nàng treo điện thoại luôn, Diệp Vĩ Gia cầm di động, suy sụp ngồi trên ghế.
“Làm sao vậy?” – Dư Phàm nhẹ giọng hỏi.
Diệp Vĩ Gia thống khổ nhìn bọn họ: “Mỹ nhân nói muốn chia tay với ta.”
Lúc Diệp Vĩ Gia đẩy cửa phòng ngủ ra, ba người cùng phòng đều ở nhà, đang ngồi túm tụm lại, không biết là đang nói cái gì.
Diệp Vĩ Gia đi qua, đem đầu chen vào chỗ họ.
“Đúng đúng, cùng Lão Tam nói vậy.” – Đây là thanh âm của Dư Phàm.
“Ta xem chừng cũng chỉ có thể làm thế.” – Lâm Vũ nói.
“Như vậy không tốt lắm đâu.” – Từ Bân có chút do dự nói.
“Ta ở đây nè, có gì nói thẳng ra đi.” – Diệp Vĩ Gia một tay khoác vai Dư Phàm, một tay khoác vai Lâm Vũ.
Ba người giật nảy mình, Từ Bân kinh ngạc kêu: “Lão Tam, ngươi về lúc nào thế?”
“Vừa mới về.” – Diệp Vĩ Gia cười đến giảo hoạt.
Ba người đồng thời yên lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một câu cũng không nói, trầm mặc. Diệp Vĩ Gia thấy bọn họ như vậy, càng cảm thấy có gì không thích hợp, nhíu mày, tức giận nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Nói đi!”
Dư Phàm đẩy gọng kính trên sống mũi, mâu quang chợt lóe, khóe miệng cong lên cười: “Lão Tam, không phải nói buổi tối liên hoan sao? Chúng ta đang nghĩ có nên tìm một chỗ mới ăn không, không đi chỗ cũ nữa, đang thương lượng xem nói với ngươi như thế nào?”
Diệp Gia Vĩ hồ nghi nhìn ba người, Dư Phàm vẫn cười như trước, Lâm Vũ cùng Từ Bân cũng thản nhiên nhìn hắn cười, hắn cảm thấy hai người kia nhẹ nhàng thở ra, Diệp Vĩ Gia cười cười: “Các ngươi quyết định là tốt rồi, thay đổi khẩu vị cũng tốt.”
Dư Phàm nói đầy hàm ý: “Đúng vậy, không nên cứ ăn mãi ở một nơi, bên ngoài nhiều quán ăn như vậy, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng tốt.”
Lâm Vũ ngầm hiểu gật đầu: “Đại ca nói đúng, cũ không nên đi, nói không chừng mới còn tốt hơn cũ nhiều lần.”
Từ Bân không nói lời nào, chỉ cười nhìn Diệp Vĩ Gia.
Diệp Vĩ Gia khoác vai Từ Bân, cười đến khi nói không ra hơi, ôn nhu hỏi: “Lão Tứ, trong mấy người chúng ta, ngươi thành thật nhất, nói cho ta, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Rõ ràng là cười, nhưng Từ Bân lại cảm thấy lưng phát lạnh, hắn nhìn Dư Phàm, lại nhìn Lâm Vũ, lắc đầu nói: “Ta không nên nói.”
Diệp Vĩ Gia híp mắt, hỏi lại hắn: “Ngươi thực sự không nói.”
Từ Bân cắn môi, dùng sức lắc đầu.
Diệp Vĩ Gia có chút tức giận, hung tợn nói: “Tam Ca ngươi hỏi, ngươi cũng không nói?”
Từ Bân vẫn cắn chặt môi, bày ra bộ dáng ủy khuất, nhìn Lâm Vũ cùng Dư Phàm cầu cứu.
Dư Phàm kéo Diệp Vĩ Gia, ôn hòa nói: “Lão Tứ không nói, ngươi cũng không nên ép hắn, chúng ta nhanh đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói.”
Mấy người liền tới quán lẩu mới khai trương gần đây.
Diệp Vĩ Gia không hiểu sao lại đi ăn lẩu, Lâm Vũ nói: “Lão Tam, ngươi không biết, nơi này nghe nói làm lẩu rất ngon.”
Diệp Vĩ Gia tức giận liếc mắt: “Loại thời tiết này mà đi ăn lẩu, không sợ thượng hỏa sao?”
Lâm Vũ thấp giọng than thở một câu: “Thượng hỏa thì có là gì, thương can thương vị thương thận thương tâm mới là đại sự.”
Trước kia Diệp Vĩ Gia có nói một câu, Lâm Phỉ Phỉ là tâm, là can của hắn, là ba phần tư của sinh mệnh hắn. Hắn nếu biết có chuyện gì, không biết là sẽ thương đến đâu.
Dư Phàm đẩy Lâm Vũ một cái, bảo hắn nhanh chóng ngồi xuống, gọi thức ăn, mới có tháng năm, đi ăn lẩu thì có sao, có người giữa hôm nóng cực điểm còn đi ăn lẩu nữa là.
Mấy người đều quen nhau từ khi bắt đầu vào học, ở cùng phòng ký túc, sắp xếp theo trình tự, Dư Phàm lớn nhất làm Lão Đại, Lâm Vũ Lão Nhị, Diệp Vĩ Gia Lão Tam, Từ Bân Lão Tứ.
Lúc đầu, Dư Phàm cùng Lâm Vũ luôn trêu ghẹo Diệp Vĩ Giam kêu hắn Tiểu Tam, Tiểu Tam. Kết quả có một lần đi học, hắn đang ngủ ở dưới, thầy giáo kêu tên hắn, hắn không nghe thấy, Lâm, Phàm ngồi sau lưng hắn ra sức kêu Tiểu Tam Tiểu Tam rõ to, còn tặng hắn một cước. Lúc đấy Diệp Vĩ Gia liền nhảy dựng lên, mắng: “Ngươi mới là Tiểu Tam, cả nhà các ngưới đều là Tiểu Tam!”
Đợi khi hắn nói xong, mới phát hiện ra đây là lớp học, cả lớp bảy tám mươi người nhìn hắn chằm chằm, khiến mặt hắn đỏ như cái mông khỉ, thầy giáo kinh ngạc đánh rơi quyển sách trong tay. Sau đó mọi người mới biết chuyện ở phòng của hắn, nên tất cả khi gặp hắn đều kêu Tiểu Tam hết.
Khi đó Diệp Vĩ Gia vô cùng phẫn nộ, cả ngày đuổi đánh Lâm Vũ, sau lại có bạn lớp bên chạy tới hỏi, vì sao mọi người nhìn thấy đều kêu ngươi là Tiểu Tam, Diệp Vĩ Gia liền giải thích là ở nhà hắn đứng thứ ba, cha mẹ gọi hắn là Hiệp Tam, mấy bạn cùng phòng đùa giỡn nên gọi như thế. Vì thế, dần dần có người gặp hắn kêu Tiểu Tam, có người sửa lại kêu Hiệp Tam.
Mấy người ăn lẩu, uống bia, nói đến chuyện này lại cười to.
“Ngươi xem, nhờ có chúng ta, mà mọi người đều biết đến ngươi,ngay cả các lão sư cũng biết.” – Lâm Vũ hớn hở nói.
Diệp Vĩ Gia trợn mắt, mắng: “Chó má, nếu không phải do các ngươi, bốn năm đại học của ta có thể nghẹn khuất như thế sao? Tiểu Tam, Tiểu Ta, rất khó nghe a!”
Lâm Vũ cười rót rượu cho hắn: “Ta cảm thấy rất tốt, bằng không làm sao cả khóa đều biết ngươi, còn đối tốt với ngươi.”
Diệp Vĩ Gia vỗ đầu: “Ngươi nói ra ta mới nhớ, chúng ta ở chỗ này ăn cơm, nên gọi mỹ nhân đến a.”
Hắn lập tức rút điện thoại, gọi cho Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Vũ giật mình, tay đang rót rượu cũng run lên, rượu rớt hết ra ngoài.
“Mỹ nhân à, nàng đang ở đâu thế, chúng ta đang ở Bắc Đại môn ăn lẩu ở nhà hàng mới khai trương, nàng có muốn tới đây không?” – Lúc Diệp Vĩ Gia nói chuyện với Lâm Phỉ Phỉ, vẻ mặt thật sự rất ôn nhu.
Lâm Vũ đoan đoan chính chính ngồi trở về, nhịn không được nhìn trộm thần sắc Diệp Vĩ Gia, bên kia Dư Phàm cùng Từ Bân nháy mắt.
“Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem?” – Diệp Vĩ Gia nghe Lâm Phỉ Phỉ nói, đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt kích động gào thét.
“Ngươi hiện tại đang ở đâu? Ta lập tức qua tìm ngươi!” – Mặt Diệp Vĩ Gia vốn đỏ hồng vì uống rượu đột nhiên trắng bệch.
“Không cần, những gì cần nói ta đã nói xong, Vĩ Gia, thực xin lỗi.” – Lâm Phỉ Phỉ đầu bên kia đã nói xong.
Sau đó nàng treo điện thoại luôn, Diệp Vĩ Gia cầm di động, suy sụp ngồi trên ghế.
“Làm sao vậy?” – Dư Phàm nhẹ giọng hỏi.
Diệp Vĩ Gia thống khổ nhìn bọn họ: “Mỹ nhân nói muốn chia tay với ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook