Tu Tiên Tại Đấu La
-
4: Rời Khỏi
Ở phía đối diện, mọi hành động của Mục tất nhiên không lọt qua khỏi ánh mắt của Ngân Long Vương, việc Mục lấy ra một cái bình ngọc nó đều thấy rõ cả.
Nhưng nhìn biểu hiện của Mục thì nó lại có dự cảm bất thường, dự cảm này không phải đến từ Mục mà lại là đến từ cái bình ngọc trong tay hắn.
Lập tức, Ngân Long Vương liền ra lệnh: “Lui ra!”
Đám người Đế Thiên nghe thấy vậy liền lập tức tản ra xung quanh, ngưng thần nhìn lấy Mục.
Bên kia, Mục cười lạnh nhìn về phía Ngân Long Vương, tay trái giơ lên nắm vào nắp bình, vận lực mở ra.
Mặc dù nhìn cái bình ngọc có vẻ nhỏ nhưng để mở được nó thì không dễ chút nào.
Nếu không phải trước kia Mục đã động tay động chân vào nó thì e rằng cả Ngân Long Vương ở phía đối diện cũng không thể mở ra chứ đừng nói cái thân thể một chút tu vi cũng không có của hắn.
Ngay một khắc Mục mở cái bình ngọc ra, toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm giống như bị khựng lại, giống như thời gian bị đóng băng.
Sau một cái nháy mắt, một tiếng rống kinh khủng vang lên.
Gào…gào…gàooooo…!!!
Cùng với tiếng rống, một luồng uy áp cực kỳ khủng bố xuất hiện bao trùm toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, tất cả các hồn thú đều nằm rạp xuống đất, có con tu vi yếu thì trực tiếp tử vong.
Còn về các hồn sư thì đều bất tỉnh nhân sự, kể cả Phong Hào Đấu La cũng không tránh khỏi một kiếp này, một số người có tu vi yếu thì chết tại chỗ, máu từ mắt, mũi và lỗ tai tuôn ra như suối.
Trở về hiện tại, trước mặt Mục, Ngân Long Vương cùng đám người Đế Thiên đều bị luồng uy áp kia làm cho nằm rạp xuống đất.
Đám người Bích Cơ, Hùng Quân thì còn đỡ, chỉ là đơn thuần bị khí thế làm cho không thể cử động.
Nhưng những người có long huyết như Đế Thiên, Tử Cơ thì càng thảm hơn, không chỉ không cử động được mà còn cảm giác không thể thở nổi, giống như cá nằm trên thớt mặc người chém giết.
Ngân Long Vương thì cũng không khá hơn bao nhiêu, miễn cưỡng có thể ngóc cái đầu lên nhìn về phía Mục, nó há cái miệng đỏ như chậu máu ra, cất tiếng hỏi: “Đó… là… vật… gì…?”
Đối diện với câu hỏi của Ngân Long Vương, Mục trên khuôn mặt có chút trắng xám, hắn cũng không có trả lời mà chỉ cười cười nói: “Thế nào, bây giờ để ta xem các ngươi lấy cái gì giết được ta?”
Không đợi Ngân Long Vương hồi đáp, Mục lại tiếp: “Vật trong cái bình ngọc này chính là mười giọt tinh huyết của một đầu Cự Long.
Ta chính là giết một đầu Cự Long mới lấy được.
Thế nào, đến cả giọt máu của một con rồng mà còn chịu không được thì ngươi lấy cái gì mà tự xưng là rồng?”
— QUẢNG CÁO —
Ngân Long Vương sau khi nghe Mục nói như vậy thì trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Chỉ là một giọt máu mà đã khiến nó nằm rạp ra đất không thể kháng cự như vậy thì nếu là gặp chủ nhân của giọt máu đó thì sẽ khủng bố như thế nào.
Còn nữa, cái tên Mục nói đã giết được chủ nhân của giọt máu này thì chứng tỏ càng khủng bố hơn.
Ngân Long Vương bây giờ rốt cuộc mới biết bản thân đã chọc phải một nhân vật không thể trêu chọc.
Đạo lí mạnh được yếu thua tại bên trong thế giới của hồn thú được thể hiện rất rõ ràng, nó biết bản thân đã bị áp chế đến mức không còn sức phản kháng như thế thì đồng nghĩa với cái chết, cho nên nó mở miệng: “Giết ta đi!!!”
Nghe Ngân Long Vương nói như thế, Mục đầu tiên thì có chút sững sờ nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Hắn cười cười nói: “Đúng là ta đang rất muốn giết các ngươi.
Ta không bao giờ nhân từ đối với kẻ thù.
Nhưng hôm nay có lẽ là các ngươi gặp may rồi.”
Ngừng một lát, Mục nhìn về phía Ngân Long Vương hỏi: “Ngươi hẳn là nhìn ra ta không có một chút tu vi nào đúng không?”
“Hừ!!!” Ngân Long Vương không có trả lời mà chỉ hừ lạnh một cái, biểu thị không phản đối.
Mục nói: “Đích xác chính là như vậy.
Hiện tại ta không có một chút tu vi nào, mặc dù có thể áp chế các ngươi nhưng lại không thể giết chết.
Việc này nếu kéo dài cũng không có lợi cho ta cùng các ngươi.
Chi bằng các ngươi thả ta đi, ta sẽ rời khỏi mảnh rừng rậm này, việc trước kia xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thế nào?”
Ngân Long Vương vẫn không có trả lời, nó chỉ vận dụng sức lực quay cái đầu to bự về phía sau, chỉ thấy đám người Đế Thiên đang nằm rạp dưới đất, chật vật không tả nổi.
Chợt nó trầm ngâm một lát, sau đó quay về phía Mục: “Được!!!”
Nghe được Ngân Long Vương trả lời đồng ý, Mục trong lòng thở phào một cái.
Mặc dù hắn có thể áp chế cái đám khủng bố này nhưng cũng duy trì không lâu.
Nếu kéo dài thì hắn sẽ bị phản phệ, đến lúc đó thì hắn đúng là mặc cho người ta chém giết, không có một chút phản kháng.
Mặc dù trong lòng là như thế nhưng trên mặt của Mục thì thần sắc không thay đổi.
“Ta muốn một trong số các ngươi đưa ta đến thành trì của nhân loại.” Mục chậm rãi nói, còn tay thì chỉ về phía ba người Ngân Long Vương, Đế Thiên, Tử Cơ.
“Ngươi có ý gì?” Ngân Long Vương sắc mặt liền trầm xuống, trong giọng nói có tản ra sát khí.
“Không gì cả, chỉ là nếu một trong ba người các ngươi đưa ta ra ngoài, nếu như các ngươi có động tĩnh gì bất thường thì ta có thể áp chế dễ dàng hơn thôi.” Mục nhàn nhã trả lời, hoàn toàn không để ý đến sát khí trong lời nói của Ngân Long Vương.
— QUẢNG CÁO —
“Trước tiên để chúng ta khôi phục cử động đã rồi nói.” Ngân Long Vương lạnh lùng đáp.
“Được!!!” Lời vừa dứt, Mục đã nhanh chóng đóng cái bình ngọc lại, luồng uy áp kinh khủng ngay lập tức biến mất, đám người Đế Thiên cùng Ngân Long Vương liền nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Mục.
Ngân Long Vương sau khi lấy lại được cử động thì bỗng nhiên toàn thân phát sáng, liền hóa thành bộ dáng của một nữ tử.
Nữ tử này có mái tóc dài màu bạc.
Nàng có một khuôn mặt tinh xảo, hai con mắt màu tím to tròn như được chạm khắc từ ngọc thạch, kết hợp với mái tóc màu bạc không gió mà bay thì quả thực là tuyệt mỹ.
Đối chiếu với bộ dáng Ngân Long Vương lúc nãy thì thật sự không thể tìm ra được điều gì liên quan.
Nếu như không phải thực sự nhìn thấy màn hóa thân này, Mục thật không thể tưởng tượng đầu cự long ban nãy là nữ được.
“Điều kiện của ngươi ta chấp nhận.
Tử Cơ, mang hắn ra ngoài.” Nữ tử tóc bạc với khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng nói, xong còn hướng về phía Tử Cơ mà nhìn.
“Vâng, Chủ Thượng!!!” Tử Cơ từ bên trong đám người bước ra, cung kính thi lễ với nữ tử tóc bạc nọ, sau đó mới quay về phía của Mục.
“Đi thôi!!!” Mục thần sắc bình thường nói.
***
Từ vòng trung tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đi ra cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Lấy tốc độ của Địa Ngục Ma Long – Tử Cơ bay thì chỉ chưa đến một ngày là đã tới.
Trong khoảng thời gian này, đám người Đế Thiên cũng không có hành động nào đáng ngờ, hiển nhiên là còn bị mấy giọt tinh huyết của Mục dọa cho sợ mất mật.
Qua mấy ngày đi bộ, Mục đã đến được một thị trấn nhỏ.
Thị trấn này mặc dù nhỏ nhưng đường xá nhộn nhịp, nườm nượp hàng quán hai bên, nếu cẩn thận quan sát một chút liền thấy cửa hàng xung quanh đều kinh doanh chủ yếu các loại vũ khí, khải giáp, thuốc men,…
— QUẢNG CÁO —
Đi dạo một lát, rất nhanh, Mục liền tìm được một tửu điếm nhỏ, dự định sẽ ở lại đây một đêm.
Lúc được Tử Cơ mang ra ngoài, Mục có nhảy xuống đất nhặt mấy cái túi tiền của mấy tên hồn sư bị hôn mê bất tỉnh.
Qua trao đổi tới Tử Cơ một lúc, Mục đại khái hiểu được cách phân chia tiền tệ của Đấu La Đại Lục.
Chủ yếu là kim hồn tệ cùng ngân hồn tệ.
Cứ 10 ngân hồn tệ thì đổi được 1 kim hồn tệ, mà Mục thì trong lúc đi ra ngoài cũng kiếm được kha khá, tận 150 kim hồn tệ.
“Chủ quán… ở lại đây một đêm bao nhiêu tiền?” Mục hỏi với giọng nói run run, có phần sợ sệt.
Người nọ là một thanh niên vạm vỡ, nhìn tướng mạo thì có vẻ như 20 tuổi, hẳn là một người bình thường không có hồn lực.
“Nhóc con, ta không phải chủ quán, còn muốn ở lại đây một đêm thì mất 1 ngân hồn tệ.” Thanh niên nọ trả lời.
“1 ngân hồn tệ sao?”
Mục làm vẻ do dự một lát, sau đó liền lấy túi tiền ra, đếm đi đếm lại thì chỉ còn đúng 1 ngân hồn tệ, không hơn một chút nào.
Thấy dáng vẻ Mục như vậy, thanh niên nọ thầm nghĩ đứa trẻ này có lẽ là không đủ tiền đây.
“1 ngân hồn tệ đây, ta sẽ ngủ chỗ nào?” Mục làm vẻ do dự một chút rồi mới đưa tiền cho tên thanh niên nọ.
Sau khi nhận lấy tiền từ Mục, thanh niên nọ liền dẫn Mục đi lên trên tầng hai, sau đó chỉ vào một căn phòng: “Đấy là phòng của ngươi, mau vào đi.”
Sau đó, thanh niên nọ liền rời đi, còn Mục thì tiến vào căn phòng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook