Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)
-
Chương 96
Cho ta thể diện - Canh [1]
Dịch: bachdahanh
Biên: Tĩnh Luân
Nguồn: truyencv.com
Ngay thời điểm Tiêu Phàm nắm lấy đầu Ân Giang Hạo, muốn gọn gàng giải quyết hết. Đột nhiên, một cỗ lực cản lớn từ trên người Ân Giang Hạo truyền đến, lập tức đem tay Tiêu Phàm phản chấn ra.
"Ồ?"
Tiêu Phàm nhìn Ân Giang Hạo vừa trở về từ cõi chết đang cuống quít lui về phía sau, cũng không đuổi theo, ánh mắt lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Tuy nói mình chỉ đơn giản xuất thủ, cũng không chân chính vận dụng toàn lực, nhưng một trảo này cho dù không chết thì chi cảnh võ giả cũng chạy không thoát. Lão Ân Giang Hạo chẳng qua là Tiên Thiên cảnh võ giả, hắn làm sao trốn thoát?
Lập tức, thần thức Tiêu Phàm không tiếp tục phân tán, mà toàn bộ tập trung vào trên thân Ân Giang Hạo, nhanh chóng đem hắn toàn thân cao thấp nhìn thật rõ ràng.
"Thì ra là thế, lại là mảnh vỡ thần binh, còn là thần binh phẩm chất không thấp, địa thần binh, trách không được có thể từ trong tay của ta trốn thoát!" Nhìn thấy một mảnh kim loại màu lam nhạt lớn chừng đầu ngón tay trong ngực Ân Giang Hạo, Tiêu Phàm lập tức hiểu rõ, gật đầu lẩm bẩm.
"Bất quá, thế giới Địa Cầu linh khí thiếu thốn, ngay đến cả hệ thống tu luyện chẳng có cái nào hoàn chỉnh, thế mà... Cũng có thể xuất hiện binh khí cấp bậc địa thần binh?" Tiêu Phàm có chút trầm ngâm nói.
"Lại xem mảnh địa thần binh này bị đánh nát, chẳng lẽ thế giới Địa Cầu vẫn tồn tại thiên thần binh sao?"
"Xem ra, thế giới Địa Cầu còn ẩn dấu một ít bí mật không nhỏ!"
Tiêu Phàm tự lẩm bẩm.
Mà lúc này, gần trăm đạo bóng người đã là vọt tới trước mắt Tiêu Phàm!
"Phanh! phanh! phanh!...."
Tiếng va chạm liên tiếp không ngừng không ngừng vang lên, nhưng vẫn không ai có thể đánh phá hộ thân linh khí bình chướng của Tiêu Phàm. Ngược lại, không ngừng có người bị chấn liên tiếp lui về phía sau, người gãy cả xương tay cũng không phải số ít.
Suy nghĩ của Tiêu Phàm bị đánh gãy, hắn ngẩng đầu. Trong mắt lần nữa tràn ngập sát cơ, không nhịn được quát một tiếng giận dữ “Cút!”
Thoáng chốc!
Tất cả dũng tướng đội thành viên chỉ cảm thấy bên tai phảng phất giống như sấm nổ bên tai, bên trong lỗ tai nháy mắt ù đi, đầu ong ong, chính muốn phát nổ. Thân hình bọn họ đều thất tha thất thểu lui về phía sau, 'Phù phù' 'Phù phù' liên tục té ngã trên đất.
Nơi xa. Ân Giang Hạo cùng Ân Y Vũ cũng bị tiếng hét này chấn đến mức đầu choáng váng hoa mắt, nhất là Ân Tuỳ Vũ, nàng chỉ là một người bình thường. Mặc dù đứng khá xa, nhưng trong miệng liền thấy ngòn ngọt, há miệng liền phun ra một ngụm lớn máu tươi.
"Đi!"
Ân Giang Hạo nắm lấy Ân Y Vũ liền bỏ chạy.
Tiêu Phàm nhíu mày, hắn tiện tay vung ra. Lập tức hai đạo linh khí bắn ra. Ân Giang Hạo nắm lấy Ân Y Vũ hai người liền bị trói buộc ngay tại chỗ, mắt lộ ra hoảng sợ, không thể động đậy.
"Giết!"
Có mười tên thành viên dũng tướng đội thực lực cao nhất, cũng khôi phục lại nhanh nhất, chỉ thấy bọn họ nhao nhao gầm nhẹ một tiếng, liền lăng không hướng về Tiêu Phàm một lần nữa đánh tới.
Sự không kiên nhẫn trong mắt Tiêu Phàm càng ngày càng dày đặc, đại thủ vừa nhấc, Huyết Linh trảm hồn đao ngay tại trong tay hắn ngưng tụ thành hình. Tiện tay vung lên, một đạo quỷ dị hồng quang lập tức hiện lên. Trực tiếp liền chém cả mười thành viên này thành hai nửa.
"Lạch cạch! ạch cạch! lạch cạch"
Mười phần nửa người trên cùng mười phần nửa người dưới thi nhau rơi xuống đất!
"Đây là...!"
Nơi xa, Ân Giang Hạo nhìn trong tay Tiêu Phàm bỗng nhiên thành hình Huyết Linh trảm hồn đao, lập tức kinh hãi mở to hai mắt.
Trước đó thủ đoạn của Tiêu Phàm mặc dù quỷ dị kinh khủng, nhưng nếu là dùng không khí hệ siêu năng lực đi tìm hiểu cũng không phải lý giải không được. Tỷ như đem người vồ nát, hẳn là Tiêu Phàm đem không khí cực hạn áp súc, sau đó lại phóng thích ra, đồng thời lại khống chế tinh tế thời điểm, hoàn toàn có thể tạo thành đem người hoá phấn, từ đó biến thành hiện tượng cả trời huyết vụ.
Nhưng, bây giờ thấy được trong tay hắn trực tiếp trong không khí bỗng dưng thành hình chuôi huyết sắc trường đao, đây là chuyện gì xảy ra?
Hư Không tạo vật?
Nhưng trên thế giới... Có loại siêu năng lực này a?
Không thể nào hiểu được, hoàn toàn không cách nào lý giải!
Nhìn xem chung quanh đông đảo thành viên dũng tướng đội, Tiêu Phàm hờ hững vô tình, giương một tay lên, trong tay Huyết Linh trảm hồn đao liền 'viu' tự động bay ra ngoài, sau đó tại không trung hóa thành một đạo tia sáng màu đỏ, cấp tốc trong đám người qua lại như con thoi.
"A! a! a!...."
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, đám người đồng loạt đổ rạp như khi người ta gặt lúa!
Cơ hồ trong nháy mắt, chung quanh Tiêu Phàm không còn thành viên dũng tướng đội nào còn sống, chỉ còn một mảnh ngổn ngang lộn xộn thi thể không trọn vẹn trên mặt đất.
"Oooooonnnnngggg!"
Thu hoạch xong tất cả sinh mệnh, Huyết Linh trảm hồn đao lập tức phát ra một tiếng bén nhọn vù vù, sau đó nó ngay tại trong không khí chậm rãi tiêu tán, quy về hư vô!
Ân Giang Hạo cùng Ân Y Vũ ngơ ngác nhìn tràng cảnh huyết tinh trước mắt giống như Tu La Địa Ngục, trong mắt vẻ sợ hãi lập tức tăng đến mức cực hạn, hàn ý đánh tới khiến thân thể như rớt vào hầm băng, không cầm được run rẩy.
Tiêu Phàm bước từng bước trong hư không, không nhanh không chậm hướng về Ân Giang Hạo cùng Ân Y Vũ chậm rãi ngự không đi tới.
"Tiêu... Phàm!"
Trên mặt Ân Giang Hạo cố nặn ra vẻ tươi cười, hắn muốn nói điều gì, lại phát hiện bởi vì quá sợ hãi cả đầu lưỡi đều không nghe sai sử, không cách nào nói ra lời hoàn chỉnh.
Tiêu Phàm thần sắc bình tĩnh như lúc ban đầu, y nguyên đi tới, không có nửa phần vẻ do dự.
Ân Giang Hạo lập tức cả người giống như bị rút sạch tất cả khí lực, bờ môi run rẩy, khắp khuôn mặt hiện vẻ tuyệt vọng tử vong cùng không cam lòng!
Nhưng vào đúng lúc này!
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Ân Giang hạo, một thân Hán phục màu xanh, mặt như đao gọt, mày kiếm mắt sáng, nam tử trung niên da như bạch ngọc anh tuấn liền đối diện với Tiêu Phàm.
"Các hạ, tìm chỗ khoan dung độ lượng, có thể cho Thiên Tà ta chút thể diện, tha Ân Giang Hạo cùng tôn nữ Ân Y Vũ hai người một con đường sống?" Nam tử trung niên anh tuấn cười ôn hòa, hỏi Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm còn chưa lên tiếng, Ân Giang Hạo sau lưng hắn như người ngâm nước bắt được rơm rạ [nghĩ sắp chết lại thấy có hy vọng], lập tức vui vẻ cùng lo lắng kêu to lên "hiên Tà thượng nhân, cứu ta, cứu ta!"
"Yên tâm!" Anh tuấn nam tử trung niên quay đầu, ôn hòa nhìn Ân Giang Hạo một chút, mỉm cười nói "Có ta ở đây, Ân lão không cần lo lắng gì!"
Ân Giang Hạo lập tức không lên tiếng, cả người hắn lập tức thở ra một hơi thật dài, trên mặt vẻ sợ hãi cũng đang chậm rãi tán đi.
"Cho ngươi... thể diện?" Tiêu Phàm dừng bước, hắn đứng giữa hư không, nhìn nam tử anh tuấn trung niên trên đất, nghiêng nghiêng đầu, thanh âm có chút cổ quái nói.
"Đúng!"
Anh tuấn nam tử trung niên gật đầu nói, sau đó hắn mỉm cười, cũng là một cước bước vào trong không khí, sau đó, cả người liền cũng ngự không mà lên, cùng Tiêu Phàm bình đẳng đối lập.
"Ta là Thiên Tà, rất nhiều người đều tôn xưng ta vì Thiên Tà thượng nhân, có lẽ... Ngươi hẳn đã nghe qua danh tự?" Anh tuấn nam tử trung niên khẽ cười nói.
"Thật xin lỗi, chưa từng nghe qua!" Tiêu Phàm lắc đầu, lãnh đạm nói. ( Chưa xong còn tiếp..)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook