Vu hãm [vu khống, hãm hại]


“Mao liêu số một, hai trăm tám mươi vạn, người trúng thầu mang số hiệu ba mươi hai, chúc mừng vị bằng hữu này.”

“Mao liêu số hai, năm trăm ba mươi vạn, người trúng thầu mang số hiệu hai mươi hai, chúc mừng!”

“Mao liêu số ba, một trăm hai mươi hai vạn, người trúng thầu mang số hiệu tám mươi chín, chúc mừng!”

“Mao liêu số năm mươi tám, bốn trăm vạn, người trúng thầu mang số hiệu một trăm ba mươi hai, chúc mừng!”

“Mao liêu số sáu mươi tám, người trúng thầu mang số hiệu một trăm ba mươi hai, chúc mừng!”

Nghe được thanh âm của người thông báo buổi đấu giá, ngay lập tức lão giả hèn mọn hưng phấn hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, Tiêu Phàm cũng là mỉm cười.

Trúng thầu!

Mà trong đám người có không ít người hùng hổ mắng to.

“Con mẹ nó chứ, làm cái gì mà đấu giá cao như vậy, cả đám đều điên hết mẹ cả rồi sao?”

“Đúng là kẻ đại gia, ta đấu tới bốn trăm vạn mà vẫn không trúng!”

“Ai, là ai đoạt mao liêu của ta nhìn trúng? Đừng để lão tử biết hắn là ai, nếu không ta sẽ không để yên cho hắn đâu!”

Nhưng đúng ngay lúc này!

Một tiếng gầm gừ phẫn nộ đột nhiên vang lên ngay chỗ ngồi bên trái ba người Tiêu Phàm, thanh âm rất lớn, trực tiếp đánh gãy tiếng thông báo của người thông báo trên đài đấu giá, khiến xung quanh tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại “Ví tiền của lão tử, ví đựng tiền của lão tử đâu? Ai? Là kẻ nào dám trộm tiền của lão tử?”

Lời này vừa nói ra, lập tức toàn bộ công quán lầu hai một mảnh xôn xao!

“Mẹ nó, là ai trộm tiền của lão tử, cút ra ngay cho ra!” Người bị trộm là một đại hán khôi ngô, hắn đứng ở nơi đó so với tất cả mọi người đều cao hơn một cái đầu, khuôn mặt hung ác, xem ra đây không phải kẻ không dễ chọc.

“Chuyện gì xảy ra?”

Trên đài Ân Y Vũ lập tức chau mày, lập tức liền mang theo quản lý đại hội đổ thạch cùng đông đảo bảo an vội vàng xuống đài hướng đến khu vực náo động chạy tới.

“Đại hội đổ thạch của các ngươi tổ chức như như thế mào? Thế mà lại để cho tên trộm có thể trà trộn vào? Các người làm ăn như vậy hả? Hả?” Đại hán khôi ngô phẫn nộ, thần sắc hắn bất thiện nhìn chằm chằm nhóm người Ân Y Vũ chạy đến, lớn tiếng gầm thét lên.

“Thật xin lỗi, là chúng ta giám thị thất trách [có sơ sót], bất quá xin ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cho ngươi lời giải thích rõ ràng hợp lý!” Ân Y Vũ nhàn nhạt nhìn tên đại hán khôi ngô, thần sắc ung dung nói.

“Tốt nhất các ngươi nên như thế, không nếu không…!” Khôi ngô đại hán thần sắc âm trầm, không khỏi siết chặt nắm đấm.

“Người đâu, phong tỏa lầu hai, tất cả mọi người tạm thời không được rời đi, người thông báo kết quả đấu giá tạm thời rời đi, lập tức kiểm tra màn hình camera giám sát hoạt động tại lầu hai ra đây, phải tra cho được tên trộm này bắt lại!” Ân Y Vũ bình tĩnh hạ lệnh.

“Vâng!”

Quản lý của đại hội đổ thạch cùng bảo an bên cạnh ngườ nàng đồng thời tiếp nhận mệnh lệnh, sau đó lập tức giải tán ra điều tra, bắt đầu phong tỏa hiện trường, cũng tiến hành loại bỏ sơ bộ, nhìn xem tên trộm này có hay không giữ lại ví tiền bên người, hay là giấu ở trong một chỗ khác.

Nhưng trong đó rất nhiều người không hài lòng, trong đám người lập tức có người nhao nhao tức giận kêu lên.

“Này, chúng ta cũng không phải tên trộm, các ngươi dựa vào cái gì muốn hạn chế tự do chúng ta?”

“Đúng đấy, ta cảnh cáo các ngươi tốt nhất đừng loạn động ta, bằng không hậu quả tự phụ!”

“Ta nhìn các ngươi là chán sống, dám động đến lão tử thử một chút xem?”

“Xin các vị yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ xâm phạm thân thể cùng tự do mọi người, mọi người chỉ cần lẳng lặng chờ đợi vài phút liền tốt, mà xem như là đền bù, lần này những người trúng thầu, giá cả chúng ta toàn bộ sẽ đánh giảm 80-90%, cũng ngoài định mức đưa lên một phần quà tặng, cho nên, còn xin mọi người thứ lỗi!” Ân Y Vũ cầm microphone, cao giọng nói.

Nghe được lời nói từ Ân Y Vũ lập tức đám người lúc này mới bình tĩnh lại, từng cái thấp giọng châu đầu ghé tai, chờ đợi kết quả.

Vài phút đảo mắt đã qua.

Người phụ trách an ninh kiểm tra loại trừ chung quanh đi lên trước, hướng Ân Y Vũ lắc đầu, biểu thị bốn phía không có phát hiện ví tiền, ví tiền hẳn là còn đang ở trên người tên trộm.

Mà gần như đồng thời, một bảo an khác sắc mặt khó coi từ bên ngoài bước nhanh chạy vào, hắn đi vào Ân Y Vũ bên người thấp giọng nói một câu, lập tức sắc mặt Ân Y Vũ liền thay đổi.

Sau đó, chỉ thấy Ân Y Vũ lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn một người quản lý đại hội đổ thạch đứng sau lưng, lạnh lừng quay đầu hướng đến một quản lý khác phân phó một câu, sau đó nàng bước nhanh đi tới trước mặt đại hán khôi ngô mang theo ý xin lỗi nói “Thật có lỗi, do nhân viên chúng ta công tác thất trách, một cái camera giám sát tại lầu hai xuất hiện vấn đề dãn đến chỗ ngồi của ngài cùng xung quanh vừa vặn không thu lại được hình ảnh bằng chứng, cho nên chúng ta hiện tại cần ngài hợp tác hỗ trợ.”

“Làm phiền ngài có thể nhớ lại một chút, tại thời điểm trước khi ví tiền bị trộm mất, đứng xung quanh ngài có những ai không ạ? Chỉ cần ngài có thể tìm ra những người này, chúng ta có thể thu nhỏ phạm vi điều tra, tin tưởng rất nhanh lập tức có thể tìm được người đã trộm đi ví tiền của ngài.” Ân Y Vũ nói.

“Có thể, nhưng ta không chắc nhớ được hết tất cả những người lúc đó đứng bên cạnh tại lúc đó!” dại hán khôi ngô suy nghĩ một lát rồi nói.

“Không sao, có thể nhớ được bao nhiêu tốt bấy bao nhiêu!” Ân Y Vũ nói.

“Ta nhớ được hắn, hắn, hắn, còn có mấy người bọn hắn đều ở bên cạnh ta!” đại hán khôi ngô liếc nhìn đám người, sau đó liền chỉ vào Tiêu Phàm ba người cùng mấy người khác nói.

Những người bị chỉ đến ngoại trừ ba người Tiêu Phàm đều nhao nhau lên tiếng, sắc mặt thay đổi.

Trước mặt nhiều người cho dù là ai khi bị người khác nghi ngờ là tên trộm chỉ sợ đều không nhin được mà tức giận thay đổi sắc mặt, mà nhất là những trường hợp ở xã hội thượng lưu này, càng không chấp nhận nổi.

“Thật có lỗi, nếu như có chỗ nào mạo phạm xin hãy tha lỗi!” Bảo an lập tức tiến lên, khách khí với đám người xung quanh vừa chỉ ra nói “Hiện tại, xin ngài dem tất cả những thứ trên người đều lấy ra để ta kiểm tra!”

“Hừ!”

Người xung quanh ba người Tiêu Phàm lập tức hừ lạnh, trên trán có nổi gân xanh, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.

Nhưng bọn hắn từng người cũng chỉ có thể đứng tại chỗ tự khó chịu mà thôi, không dám phát tác trước mắt những người quản lý đại hội đổ thạch, bởi vì bọn hắn hiểu rõ ràng đại hộ đổ thạch bối cảnh cùng năng lực như thế nào, nếu như cùng những người phía sau đại hội đổ thạch trở mặt tuyệt đối không có quả ngon để mà ăn, cùng lắm thì sang năm không được mời đến đây nữa.

Còn nữa, bị nhiều người nhìn như vậy, cho dù chính ngươi không giữ ví tiền, cũng rất dễ dàng khiến cho người ta xem ngươi đang "chột dạ", ngượi lại khiến cho tên trộm thật sự càng yên tâm hơn.

Cho nên, khuôn mặt từng người chỉ có thể âm trầm, đè nén phẫn nộ trong lòng, trước mắt bao nhiêu người lấy ra toàn bộ vật phẩm trong người.

Trương Phi Dương cùng lão đạo sĩ cũng rất khó chịu, nhưng bọn hắn cũng hiểu rõ suy nghĩ của người khác ngươi không xuất ra đồ vật vậy chính là kẻ trộm, nếu như ngươi không muốn mang cái danh oan ức này, vậy cũng chỉ có thể đồng ý kiểm tra. Cho nên hai người bọn họ đành phải mặt buồn rầu, không tình nguyện móc ra trên thân tất cả mọi thứ.

Chỉ có Tiêu Phàm đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Bởi vì hắn có thói quen bỏ tất cả đồ vật vào trong nạp giới mà không mang theo đồ vật này nọ trên người, hiện tại hắn không có nạp giới, cũng không có đồ vật gì quan trọng câng mang, cho nên ở trên người hắn bây giờ không có bất cứ đồ vật gì.

“Đồ vật trên người ngươi đâu?” Nhìn thấy Tiêu Phàm không có động tác, một bảo an lập tức nhíu mày nhìn Tiêu Phàm nói.

“Ta không hề mang theo vật gì!” Tiêu Phàm lắc đầu nói.

“Không mang đồ vật?” Người an ninh này lập tức sững sờ, khiến hắn suy nghĩ trong chốc lát mà nghi ngờ “Khả năng này không lớn đi, bây giờ ra ngoài mà ai không mang theo đồ vật gì?”

“Ngươi không tin ta cũng không có cách nào!” Tiêu Phàm lẳng lặng nói.

“Tiêu Phàm, ngươi vẫn là đem đồ vật lấy ra đi!” Ân Y Vũ đi tới, nhíu mày đối Tiêu Phàm nói.

“Ta thật không có thứ gì ở trên người!” Tiêu Phàm lắc đầu, cực kỳ bình tĩnh nói.

“Ta nhìn chưa chắc, đoán chừng là trên người có ‘đồ vật’ không dám để người khác thấy a?” Trong đám người, một tiếng cười lạnh bỗng nhiên vang lên, là Trương Thanh Vân.

Tiêu Phàm liếc qua nhìn thấy đám người Trương Thanh Vân, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, sau đó hắn bình tĩnh nói chuyện với Ân Vũ “Ân Y Vũ, mặc kệ ngươi tin hay không, trên người ta xác thực không có thứ gì!”

(PS hôm nay được bốn tiếng dịch truyện, hy vọng tiến hành ra nhanh)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương