Gặp lại Lâm Nguyệt Như!


Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dương rời đi cũng không có người giữ lại, hai người rất nhanh liền đi vào đại sảnh lầu một, đi ra ngoài cửa lớn.

Khi đi đến trước xe mở cửa, Tiêu Phàm vừa định ngồi vào, trong lúc ngẩng đầu nhìn, vô tình liền thấy hai mỹ nữ cực phẩm uống say đến quên trời quên đất, dìu dắt nhau từ quán bar Thiên Đường bên cạnh khách sạn Y Nhân Túy đi ra.

Chính là Lâm Nguyệt Như!

Tiêu Phàm ngay lập tức liền nhận ra một trong hai người chính là Lâm Nguyệt Như, hắn nhìn xem bộ dạng hiện tại Lâm Nguyệt Như, lại nhìn thêm một chút từ phía sau quán bar đi theo ra vài năm nhân lén lút có ảnh mắt đầy thèm muốn, hắn nhíu mày do dự một chút, kết quả vẫn là bước tới.

Mặc dù hảo cảm đối Lâm Nguyệt Như không tốt, nhưng dù sao Lâm Nguyệt Như cũng là cháu gái của Lâm Chính Thiên, mà Lâm Chính Thiên cùng Tiêu Phàm hiện tại xem như bạn vong niên [bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa], nếu như không thấy Lâm Nguyệt Như thì coi như xong, nhưng bây giờ đã thấy được, cho nên Tiêu Phàm cảm thấy mình vẫn là không thể không quan tâm đến.

“Lâm Nguyệt Như, ngươi có tự mình về được hay không? Nếu như không ổn ta có thể đưa các ngươi về nhà!” Tiêu Phàm đi tới, ngăn tại Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha trước mặt, nhíu mày nói.

Lâm Nguyệt Như mông lung vì say ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, cô cũng nhận ra Tiêu Phàm, dựa vào trên người Mộ Dung Kha Kha, có chút mơ hồ không rõ lập tức lớn miệng nói “Hừ ai cần ngươi lo chuyện của ta? Ngươi, ngươi thì tính là cái gì?”

“Ngươi, ngươi là bằng hữu của Lâm Nguyệt Như?” Mộ Dung Kha Kha so với Lâm Nguyệt Như vẫn còn tỉnh táo hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn chút nào, cô miễn cưỡng đứng vững thân hình, hỏi.

“Xem như thế đi!” Tiêu Phàm thở dài nói.

“Ngươi mới, ngươi mới không là bằng hữu ta đâu!” Lâm Nguyệt Như cao giọng kêu lên, sau đó lại mơ hồ không rõ nói lầm bầm “Tiêu, Tiêu Phàm, hắn, hắn là một cái vương, vương bát đản [lưu manh, đồ vô lại], một, một cái siêu cấp, siêu cấp, siêu cấp đại hỗn đản [khốn nạn]!”

“A, nếu, nếu là như vậy...vậy liền không, không cần, cám ơn!” Mộ Dung Kha Kha mặc dù say đến lợi hại, ý thức cũng chỉ còn tia mơ hồ, nhưng vẫn nguyên duy trì một tia ý thức cảnh giác, nếu Lâm Nguyệt Như nói Tiêu Phàm không phải bạn nàng, kia liền không thể để hắn đưa Nguyệt Như về được, cô lập tức từ chối nói.

"Được a!” Tiêu Phàm thấy thế cũng lười nói lại cái gì, hắn quay người liền muốn rời khỏi.

“Đứng im, ngươi dừng lại!” Nhưng không nghĩ tới, Tiêu Phàm vừa mới xoay người, Lâm Nguyệt Như lại là lại kêu lên.

“Có chuyện gì?” Tiêu Phàm quay người, kiên nhẫn hỏi.

“Ai...ai để ngươi đi, đi rồi?” Lâm Nguyệt Như ngước mặt lên để lộ cần cổ trắng nõn, giống như cùng một con thiên nga cao ngạo, nhắm mắt lại lung tung vẫy tay, trong miệng hét lớn “Ngươi, không cho ngươi đi, hiện...hiện tại....ta mệnh lệnh, mệnh lệnh ngươi...ngươi lập tức....lập tức đưa....ừm tiễn ta về nhà, ngươi...ngươi nếu dám đi...ta....ta liền để gia gia của ta....không....không cho ngươi…!”

“Không rảnh cùng ngươi so đo!” Tiêu Phàm trợn trắng mắt, ném ra câu nói này xong xoay người rời đi.

“Ngươi, không cho ngươi đi, không...không cho phép đi, ngươi có nghe không....hay không có? Nói ngươi đâu...đứng...dừng lại! Ngươi...ngươi đứng lại đó cho ta!” Lâm Nguyệt Như tính tình ngang ngược bộc phát, lập tức lung la lung lay đứng thẳng người lên, cao giọng thét to.

Mộ Dung Kha Kha liền đứng cũng không vững, nhìn Lâm Nguyệt Như kỳ thật đã không còn biết trong miệng mình đang nói cái gì, lại dùng khóe mắt quét nhìn liếc qua sau lưng Tiêu Phàm đang đứng, một đám nam nhân giả bộ như nói chuyện phiếm, kỳ thật đang dùng ánh mắt dâm tà dò xét bản thân cùng Lâm Nguyệt Như, trong lòng thở dài bất đắc dĩ.

Kỳ thật lúc đầu bản thân không nghĩ uống nhiều như vậy, nhưng có lẽ là mình xúc động nội tâm Lâm Nguyệt Như chỗ đau, cho nên Lâm Nguyệt Như hôm nay giống như là điên rồi, không ngừng uống, vô luận bản thân khuyên như thế nào đều không được.

Mà Lâm Nguyệt Như còn buộc bản thân uống cũng không ít, nhưng tửu lượng của mình vốn không được tốt, hôm nay uống rượu chỉ sợ là lần bản thân uống rượu nhiều nhất từ lúc chào đời tới nay, cho nên hiện tại bản thân cảm giác chính mình không còn sức lực, tay chân còn không cảm giác nhấ nổi, đầu óc nặng nề giống như thả vào trong đó thêm khối chì, đừng nói là lái xe, đến ngay cả đi đường còn không vững.

Càng chết là, cô gái Lâm Nguyệt Như ngu ngốc kia, nàng thế mà cầm lý rượu khiến nó đổ lên trên điện thoại di động, điện thoại di động của mình cùng điện thoại di động của nàng hoàn toán bị ngâm rượu, hiện tại máy không thể khởi động lên được, cũng không thể gọi điện thoại để nghĩ biện pháp cũng không còn.

Về phần ở khách sạn? Mộ Dung Kha Kha ngay lập tức liền loại bỏ ý nghĩ này, bởi vì cô quá rõ ràng những quán rượu như thế này, đừng nói đến một vài khách sạn nhỏ, ngay đến khách sạn cao cấp năm sao như Y Nhân Túy, bên trong phòng ngủ ga giường cũng chỉ giặt tẩy lung tung không sạch sẽ, trên giường ngủ cũng không biết đã lưu lại bao nhiêu dịch thể của vô số nam nữ, toàn là vi khuẩn, nghĩ tới đã thấy buồn nôn làm sao có thể nằm trên đó để ngủ?

Trước mắt, đúng lúc gặp bằng hữu của Nguyệt Như, mặc dù không thể nào tin hắn, nhưng nhìn khẩu khí của Lâm Nguyệt Như giống như là quen biết, chỉ là quan hệ không tốt lắm mà thôi, chỉ cần mình chỉ đường một chút, nhờ hắn lái xe đưa bản thân cùng Lâm Nguyệt Như về nhà hẳn là không có việc gì khó a?

“Cái kia, không...không có ý tứ [sự cẩn thận trong cử chỉ, lời nói, tránh những sơ suất làm cho người khác hiểu lầm]!” Mộ Dung Kha Kha há miệng gọi lại Tiêu Phàm, có chút chần chờ mà hỏi “Ngươi...ngươi có thể đưa giúp chúng ta về một đoạn đường được không?”

Tiêu Phàm nghe vậy dừng bước, quay đầu nhìn một chút Mộ Dung Kha Kha hướng mình như cầu xin, lại nhìn Lâm Nguyệt Như triệt để bất tỉnh ngủ mất cuối cùng bất đắc dĩ nói ra “Được, ta đưa các ngươi về!”

“Thật sự cảm ơn ngươi nhiều!” Mộ Dung Kha Kha lập tức đại hỉ [vui vẻ], miễn cưỡng đứng vững thân thể, vội vàng nói cám ơn.

Tiêu Phàm đi tới, đem cánh tay Lâm Nguyệt Như khoác lên vai, đỡ lấy cô nàng hướng xe của mình đi đến.

Mà lúc này, Trương Phi Dương đứng bên cạnh xe lúc này đã là trợn mắt hốc mồm!

Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha nhìn sao cũng chính là hai cái mỹ nữ cực phẩm, cho dù là đã từng trải qua vô số nữ nhânTrương Phi Dương đây chính là lần đầu tiên gặp, mà Tiêu Phàm ngược lại thật tốt, một lần thì được cả hai mỹ nữ, trái ôm phải ấp, thật sự chọc mù mắt của người khác.

“Lão nhị, ta phát hiện ra ngươi càng ngày càng ngưu bức [trâu bò]!” Trương Phi Dương hướng về phía Tiêu Phàm giơ ngón tay cái lên, hô.

“Lão đại, ngươi cút đi, đây là cháu gái của lão bằng hữu mà thôi, đúng lúc đi ngang qua nhìn thấy thuận tay giúp một chút, ta cùng các nàng không có quan hệ gì khác!” Tiêu Phàm cười mắng.

“Không cần giải thích, ta hiểu, ta hiểu!” Trương Phi Dương hắc hắc cười không ngừng.

“Ngươi hiểu cái lông chym!” Tiêu Phàm bất đắc dĩ.

Chỉ là!

Nhìn thấy Tiêu Phàm mang theo Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha muốn rời khỏi, sau lưng đám nam nhân một mực theo dõi theo Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha ngay lập tức mặc kệ. Bản thân đau khổ đợi một đêm, mắt thấy chuẩn bị đến miệng, cứ như vậy mà vụt mất? Bị người khác nẫng tay trên, xem chúng như kẻ hồ đồ sao?

“Này, chàng trai, cái gì cũng phải theo thứ tự tới trước tới sau được không? Hai cô nàng này chúng ta coi trọng trước, mau thả các nàng lại cho chúng ta!” Một nam nhân nhỏ con thấp bé liếm môi, lao ngay đến, đưa tay liền muốn giật lấy cánh tay Lâm Nguyệt Như.

“Cút!”

Tiêu Phàm trong mắt lóe lên một mảnh lạnh lẽo, buông Lâm Nguyệt Như, dưới chân lập tức đá ra, trực tiếp đá vào phần bụng của nam nhân lùn một đạp, nhất thời nam nhân thân hình thấp lùn này tựa như bao cát thoáng cái bị đá bay ra ngoài, té mạnh dưới chân của đám nam nhân kế bên.

Nhìn thấy tình cảnh này, đám nam nhân rục rịch muốn động thủ nhất thời không dám có hành động gì quá mức, bọn hắn có phần kiêng kị nhìn Tiêu Phàm, trong lòng không ngừng do dự có nên hay không tiến lên.

“Đi thôi!” Tiêu Phàm liếc nhìn bọn hắn một chút, trong mắt đầy sự lạnh lẽo, ngay sau đó một lần nữa đỡ Lâm Nguyệt Như dậy cùng Mộ Dung Kha Kha, hướng về phía trước đi đến.

Mấy nam nhân sau lưng do dự một lát, cân nhắc đến Tiêu Phàm chỉ sợ là không dễ chọc, đành bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ lấy nam nhân đang rên rỉ che lấy phần bụng, thống khổ không thôi, một lần nữa quay về lại quán bar.

Đi đến trước xe, Tiêu Phàm đang chuẩn bị mở cửa xe, đem Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha thả vào chỗ ngồi phía sau, ngay lúc này, tại cổng khách sạn đột nhiên đi ra rất nhiều người, chính là bạn học Tiêu Phàm trong buổi họp lớp.

Bọn họ lúc này cũng vừa kết thúc tiệc tối, chuẩn bị mỗi người đi về nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương