Tương Thủy Tông cũng chiếm một nơi, là một cái sân lớn.

Sân bị hạ cấm chế, người bên ngoài không thể tra xét tình huống bên trong.

Trâu Mộ Uyển ngồi trên giường, bên cạnh nàng là Mạc Phỉ, Trịnh Sương cũng ở đây.

Bọn họ chính là chủ lực của Tương Thủy Tông, những người đi theo khác đều không tham gia vào cuộc thảo luận này.

Trâu Mộ Uyển nói: “Kết Đan chính là đại sự, trước giờ chưa từng nghe qua Ngọc Đài Môn có tu sĩ nào tên Liễu Quân Yến Kết Đan cả, huống chi bên họ còn có một vị Nguyên Anh lão tổ đi theo. Khi chân nhân Kết Anh, ngàn dặm xung quanh đều có cảm ứng, mây trời tụ tập linh khí suốt mấy năm trời, không thể tiêu tan, những năm gần đây, không thấy ai Kết Anh cả, cũng chẳng nghe tin vị chân nhân nào ở Ngọc Đài Môn vừa Kết Anh. Vị lão tổ đó, vốn không phải một trong những lão tổ ở Ngọc Đài Môn, hắn rốt cuộc có thân phận gì. Chúng ta chỉ có ba Kim Đan thôi, hiện giờ không phải đối thủ của họ.”

Giọng nói Mặc Phỉ thâm trầm, đáp: “Lần đi này chỉ vì dò xét, chưa chắc có kết quả, bọn họ dẫn theo Nguyên Anh lão tổ, vừa vặn tăng thêm thực lực, chúng ta cũng coi như có một phần bảo đảm. Nếu thật sự gặp tình huống đoạt bảo, trong Ngọc Đài Môn vốn không đoàn kết, bây giờ chưởng môn Bạch Ngọc Cảnh của Ngọc Đài Môn chẳng qua chỉ là Kim Đan chân nhân, Hách Quang lão tổ rất không phục hắn, thèm muốn chức vị chưởng môn, cái người tên Thần Kiêu đó, chính là đệ tử của Hách Quang lão tổ, còn những người khác, chắc cũng là thế lực của ông ta. Bạch chưởng môn muốn dùng chuyến đi dò xét Thiên Hoàn Di Phủ để củng cố thế lực của mình, chèn ép Hách Quang lão tổ, Hách Quang lão tổ nhất định không để hắn thắng thế, đến lúc đó người trong môn bọn họ còn không tranh đấu với nhau sao. Lúc này, ngược lại đội ngũ đoàn kết như chúng ta lại chiếm ưu thế.”

Trịnh Sương cũng gật đầu, “Sư tỷ, sư huynh nói rất đúng.”

Trâu Mộ Uyển nghĩ nghĩ, cũng gật đầu, “Vẫn còn hai tông môn khác chưa đến đây, không biết họ dẫn theo ai. Bằng không, trước tiên chúng ta cứ kết đồng minh với Ngọc Đài Môn, người tên Liễu Huy Hải này, chính trực công minh, không có tâm tư không đúng đắn, kết minh với hắn, cũng là lựa chọn không tệ.”

Công pháp nổi danh nhất Tương Thủy Tông có tên Huyền Nhật Tương Thủy Lục, bộ công pháp này, đã từng có tiền bối dựa vào nó mà Độ Kiếp phi thăng.

Mà ở Nguyên Nhất thế giới, tứ đại tông môn có thể nổi danh, bỏ qua những tông môn khác, đó là bởi vì tứ đại tông môn có công pháp Độ Kiếp kỳ đủ để trấn môn.

Công pháp của Ngọc Đài Môn có tên là Bích Huyền Hỏa Chân Pháp, cũng có thể Độ Kiếp kỳ, từng có tiền bối nhờ vào công pháp này Độ Kiếp phi thăng.

Mặt khác hai tông môn còn lại, Cửu Huyền Tông thì có Cửu Thiên Nguyên Dương Bảo Lục, Hoa Dương kiếm phái thì lấy kiếm nhập đạo, có tên là Hoa Dương Chân Hỏa Kiếm Pháp.

Kiếm tu cùng cảnh giới sẽ mạnh hơn pháp tu, cho nên trong tứ đại tông môn Hoa Dương kiếm phái chiếm thứ nhất.

Ngọc Đài Môn vốn có thể xếp hạng hai hoặc ba, nhưng sau cuộc tranh chức chưởng môn, khiến Ngọc Đài Môn nguyên khí đại thương, tổng thực lực hiện giờ, e rằng chỉ xếp cuối cùng, lần này phái nhiều người như vậy, đều là đệ tử vĩ đại nhất môn, đặc biệt là Liễu Huy Hải, trải qua nhiều năm như thế, ông chính là tu sĩ Kết Đan nhanh nhất Ngọc Đài Môn, tiên đồ khó mà đo lường được.

Kỳ thực Bạch Ngọc Cảnh vốn không muốn phái Liễu Huy Hải đến dẫn đội, sợ hắn xảy ra chuyện, bản thân sẽ mất đi phụ tá đắc lực nhất, nhưng ngoài Liễu Huy Hải ra, lại không có ứng cử viên nào tốt cả, lại nói, chỉ khi phái Liễu Huy Hải, Liễu Huy Hải mới huy động được Liễu Quân Trì và Liễu Quân Yến đi theo, nếu phái người khác, chỉ sợ cả hai cũng chẳng muốn đi nữa, mà dù có đi cũng không nghe theo sự chỉ huy. Mặc dù tu vi cả hai cao thâm, nhưng đều là chất nhi của Liễu Huy Hải, vậy nên chỉ có ông mới dẫn đội được.

Mà Tương Thủy Tông, Huyền Nhật Tương Thủy Lục là một bộ công pháp dùng nhu thắng cương, giai đoạn đầu rất khó tu luyện, đến hậu kỳ, mới có ưu thế hơn.

Huyền Nhật Tương Thủy Lục, phần trước của công pháp, tất cả tu sĩ của tông môn đều có thể tu luyện, còn phần đằng sau thì chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới tu luyện nổi.

Chính vì thế nên tu sĩ giai đoạn đầu tu luyện rất chậm, dẫn đến tu vi tăng trưởng chậm, khiến lực lượng tông môn suy giảm hẳn.

Cũng vì vậy, lực lượng của Tương Thủy Tông và Ngọc Đài Môn đều không tính là mạnh.

Lúc Trâu Mộ Uyển dẫn theo Mặc Phỉ tới tìm Liễu Huy Hải, ông cũng đại khái hiểu được mục đích của họ.

Liễu Huy Hải bây giờ rất coi trọng Quân Trì, tu vi hắn không những cao, hơn nữa tính cách ôn hòa lại dễ nói chuyện, thế nên ông liền gọi người hầu vào sân mời Quân Trì ra nói chuyện.

Người hầu tiến đến sân, sau khi gõ cửa, bên trong liền truyền ra giọng nói ôn hòa: “Có chuyện gì?”

Người hầu cung kính đáp, “Liễu Huy Hải chân nhân phái tiểu nhân đến thỉnh lão tổ qua đó.”

Quân Trì đáp, hạ thêm vài cấm chế cho Quân Yến, lúc này mới rời khỏi viện.

Trong lúc người hầu dẫn đường tới chỗ Liễu Huy Hải, Quân Trì đánh giá tên người hầu, tướng mạo ước chừng hơn ba mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, lại hỏi: “Ngươi vẫn luôn ở đây sao?”

Người hầu vốn luôn cung kính dẫn đường, không ngờ Quân Trì lại nói chuyện với hắn, không khỏi sửng sốt, sau đó thập phần cảm động xen lẫn kích động, chưa từng nghĩ Nguyên Anh lão tổ lại chủ động nói chuyện với mình, lập tức đáp: “Cũng không phải, tiểu phó chỉ nhận nhiệm vụ tông môn, làm người hầu ở đây mười năm.”

Quân Trì “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Ngươi thuộc nội môn sao?”

Người hầu đáp, “Chỉ là ngoại môn, các sư huynh sư tỷ sư thúc nội môn, đều phải tranh thủ thời gian tu luyện, tông môn sẽ không giao nhiệm vụ này cho họ.”

Quân Trì thầm nghĩ khoảng cách địa vị xa xôi thế sao, từ lúc trở về Thần Long Chi Uyên, hắn đã thấu hiểu rất nhiều về sự cách biệt tu vi.

Quân Trì khen thưởng người hầu, sau đó mới tiến vào sân nhỏ của Liễu Huy Hải.

Quân Trì vừa đến, Trâu Mộ Uyển và Mạc Phỉ đều đứng dậy chào hắn, Quân Trì khẽ vuốt cằm, sau đó ngồi bên cạnh Liễu Huy Hải.

Liễu Huy Hải nói với Quân Trì mục địch của Trâu Mộ Uyển và Mặc Phỉ, Quân Trì vẫn chưa trả lời, Trâu Mộ Uyển đánh giá Quân Trì, trên người hắn có khí tức và uy áp của Nguyên Anh lão tổ, nhưng mà, khí tức và uy áp lại không giống với Nguyên Anh lão tổ trong Tương Thủy Tông, dường như càng thêm huyền diệu khó lường, một loại cảm giác rất khó miêu tả.

Quân Trì lớn lên tinh xảo, nhưng màu da hơi đen, không có loại bễ nghễ cao ngạo trước chúng sinh, ngược lại thân thiết lạ kỳ, điều này thật khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái.

Nhìn Quân Trì không tỏ vẻ gì, Trâu Mộ Uyển liền cười bảo: “Mặc dù nói lần này tứ đại tông môn hợp lực dò xét Thiên Hoàn Di Phủ, nhưng ai mà không có tâm tư nho nhỏ chứ, Hoa Dương kiếm phái luôn lấy khí thế đè người, Cửu Huyền Tông lại luôn thích bày kế người khác, lúc vừa tiến vào Thiên Hoàn Di Phủ, mỗi tông đều tự làm theo ý mình, chỉ sợ không ổn lắm, vậy nên, vãn bối nghĩ, không bằng kết đồng minh trước, đến lúc đó chúng ta không cần đề phòng minh hữu nữa, đúng không?”

Quân Trì nói: “Con người vẫn luôn biết mặt không biết lòng, cẩn thận làm việc, sớm đề phòng trước, cũng tốt. Chẳng qua, mấy việc này bá phụ làm chủ là được.”

Hắn nhìn về phía Liễu Huy Hải, Liễu Huy Hải nói: “Ngọc Đài Môn và Tương Thủy Tông vẫn thường qua lại, quan hệ không tệ, nếu như Trâu đạo hữu có ý kết minh, Ngọc Đài Môn sẽ không khiến Tương Thủy Tông thất vọng, đã thế, liền kết làm minh hữu đi. Đến lúc đó tiến vài Thiên Hoàn Di Phủ, cũng an tâm phần nào.”

Sau khi hiệp nghị đạt thành, Trâu Mộ Uyển và Mặc Phỉ đều rời đi.

Sau khi Liễu Huy Hải tiễn họ xong, quay trở về nói chuyện với Quân Trì: “Ai cũng không biết tình huống bên trong của Thiên Hoàn Di Phủ, bây giờ kết minh với Tương Thủy Tông cũng tốt. Hơn nữa, tiến vào Thiên Hoàn Di Phủ rồi, không biết Thần Kiêu sẽ bày kế gì nữa, chỉ cần gã tuân thủ quy củ tông môn, chúng ta sẽ không đối xử hà khắc với gã, nếu gã muốn làm chuyện xấu, đến lúc đó, phải tìm cơ hội diệt trừ.”

Quân Trì biết Liễu Huy Hải nói với mình điều này, chỉ sợ muốn hắn làm chuyện đó.

Quân Trì nói: “Bá phụ, chuyện diệt trừ Thần Kiêu, nói thì dễ, nhưng làm thế có khiến Hách Quang trưởng lão trả thù không, như thế bất lợi lắm.”

Biểu tình Liễu Huy Hải trầm trọng, nói: “Nếu không diệt trừ gã ta, gã sẽ không ngừng phá hoại mọi chuyện, còn không bằng diệt trừ cho xong. Dù sao lúc vào Thiên Hoàn Di Phủ, mọi tình huống đều rất khó lường, một đệ tử bất ngờ chết trong đó, lão có thể làm gì được? Mấy năm nay Hách Quang lão tổ tác oai tác quái, nếu lão ta mà lên làm chưởng môn, Ngọc Đài Môn sẽ biến thành cái dạng gì đây không biết, vì thế lúc đối xử với lão, chúng ta không cần lưu tình.”

Quân Trì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Mấy ngày trôi qua, Cửu Huyền Tông và Hoa Dương kiếm phái cũng đến đông đủ.

Ngày hẹn, tứ đại tông môn tập hợp tiểu đội, từng người xuất phát, hẹn gặp mặt ở ngọn núi Bính Thần giữa Tây Hoang đại mạc.

Mười người Ngọc Đài Môn xuất phát từ sáng sớm, đều tự thân điều khiển phi kiếm, sau khi đến Bính Thần, sắc trời chỉ vừa tờ mờ sáng, trên núi đá to đá nhỏ mọc lởm chởm, trong khe mọc ra vài cái cây nhỏ, trên cây có vài quả màu đo đỏ.

Ngọc Đài Môn đến trước, ba tông khác cũng đến ngay sau đó.

Dẫn đội Tương Thủy Tông chính là Trâu Mộ Uyển; Dẫn đội Cửu Huyền Tông tên gọi Tấn Tế, là vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ có râu mép; Còn dẫn đội Hoa Dương kiếm phái là một vị nữ kiếm tu nhanh nhẹn, vị này tên gọi Hàn Mị, cũng là Kim Đan trung kỳ, mặt trắng như sương, trừ lúc ra lệnh, rất ít khi nói chuyện.

Quân Trì đánh giá xung quanh, phát hiện tu sĩ ở Cửu Huyền Tông và Hoa Dương kiếm phái quả thật cao cường hơn một bậc, nếu Ngọc Đài Môn không mời hắn và Quân Yến đi theo, chỉ sợ trở thành lực lượng yếu nhất trong tứ đại tông môn, nhưng giờ đã có hắn và Quân Yến, ngược lại trở thành mạnh nhất.

Phát hiện Ngọc Đài Môn cư nhiên phái một Nguyên Anh lão tổ, hai tông môn khác đều hết sức kinh ngạc, hơn nữa còn rất nghi ngờ thân phận của hắn, bởi vì chưa từng nghe qua cái tên Quân Trì này.

Nhưng điều này không quẫy nhiễu sự kính sợ đối với tu sĩ đẳng cấp cao của họ, Cửu Huyền Tông và Hoa Dương kiếm phái vốn rất kiêu ngạo còn đến trễ nhất, cũng trở nên trung thực an phận hơn rất nhiều.

Bốn đội tông môn, đều muốn tìm đường đến Di Phủ, không nhiều lời nữa, mỗi tông đều thả chim dò đường, Liễu Huy Hải cũng lấy Ngự Thú Bài thả tiên hạc, tiên hạc nhìn tiên cầm của các tông môn khác, liền có tâm so tài, vô cùng phấn chấn tinh thần, cả người biến lớn, sau khi cho tu sĩ Ngọc Đài Môn leo lên lưng, nó sải cảnh, bay vút lên bầu trời, tiến vào Tây Hoang đại mạc.

Hoàn chương 67.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương