Khi Quân Yến nhìn Tất Phu bay tới chỗ mình, y đã sớm tính đến chuyện này.

Tất Phu bị Tương Cầm Nhi bức đến tuyệt cảnh, thời điểm thấy y, hắn nhất định muốn kết đồng minh với mình, mà thực lực y vốn thấp nhất trong bốn người, y “nhất định sẽ đáp ứng” thôi.

Căn cứ theo suy đoán của Tất Phu, bản thân y không có khả năng đấu lại nàng.

Dù Tương Cầm Nhi giết Tất Phu, tiêu hao một chút chân nguyên, y vẫn không đấu lại nàng.

Dưới tình huống đó, Tất Phu chắc chắn không phòng bị Quân Yến, cho bên hắn bay một đường thẳng tắp ra phía sau y.

Một bên tra xét cuộc đối chiến giữa Quân Yến và Tương Cầm Nhi, một bên không hề đề phòng bay về phía trước.

Ngay khi kiếm Quân Yến và Tương Cầm Nhi chạm vào nhau, Tất Phu cũng bi kịch vướng vào tấm lưới Quân Yến đã sớm bố trí.

Tất Phu thấy đằng trước có đàn chim nhỏ, thấy hắn bay tới, chúng nó lập tức phóng tứ tán, hắn bay qua, rồi cứ thế mà vướng vào tấm lưới.

Dù tấm lưới không thể dùng mắt thường nhìn, nhưng nếu dùng thần thức, lại có thể phát hiện mánh khóe.

Chẳng qua toàn bộ lực chú ý của Tất Phu đều đặt lên trận chiến giữa Quân Yến và Tương Cầm Nhi, lại bị đàn chim phân tán lực chú ý, vì vậy liền kẹt cứng ở đây.

Sau khi bị vướng vào, hắn cũng muốn né tránh, những càng giãy càng bị trói chặt, hắn đành thu nhỏ thân điểu, không ngờ thu nhỏ cũng vô dụng, tấm lưới vẫn trói chặt hắn không sao thoát nổi.

Thế nên hắn nằm im không giãy dụa chi cho tốn sức, nghĩ thầm Liễu Quân Yến có sư phó thật tốt, cư nhiên sở hữu nhiều bảo bối như vậy.

Tấm lưới này, không biết dệt bằng cái gì, dù cho hắn dùng sức, hay dùng lửa, chỉ có thể bất lực.

Thời điểm đang sứt mẻ, hết lần này đến lần khác họa vô đơn chí, cánh đã bị vướng, không cách nào phi hành, rơi thẳng xuống từ không trung, bên dưới không phải bãi cỏ, mà là một dòng sống chảy xiết, hắn phải tiếp xúc thân mật với không biết bao nhiêu tảng đá ở đây, xong mới quẹo vào đây rồi kẹt ở nơi này.

Thời điểm Quân Yến ngự kiếm bay tới, hắn thậm chí cho rằng mình nhìn lầm rồi, nghĩ thằng không lẽ tên này đã giết con yêu xà Tương Cầm Nhi thật ư?

Nhưng hắn không nhìn lầm, một thân hồng y giống như mình, khuôn mặt với biểu tình rắm thối, quả thật chính là Liễu Quân Yến không sai!

Trên người Quân Yến không mang chút sát khí, Tất Phu cho rằng y sẽ nể tình mình cũng thuộc loài điểu mà thả hắn, chả ngờ gia hỏa lập tức giơ kiếm muốn giết hắn, thật sự… quá đáng lắm mà.

Tất Phu giờ không còn chút ngông nghênh, trực tiếp nhận thua.

Tất Phu vừa chịu thua, trước mắt cả hai lập tức tối sầm, lần nữa thấy ánh sáng, là khi hai người đã thoát khỏi Trầm Phù chi cảnh.

Trầm Phù chi cảnh bị Văn Yển trưởng lão thu về, mà Quân Yến đưa tay về phía Tất Phu, thu tấm lưới đang trói chặt hắn về, bỏ vào vòng tay trữ vật.

Chỗ Huyền Không Đảo ban đầu, giờ xuất hiện một tòa sen cực lớn mà họ họp lúc trước.

Tứ đại trưởng lão bay lên đài sen, vì vậy lũ yêu tu cũng chia ra nhiều hướng tìm chỗ ngồi cho mình.

Quân Yến thì lập tức bị chuyển tới trung ương.

Khi tu sĩ tứ cảnh đã đứng và ngồi yên tại vị trí, Văn Yển trưởng lão mới lên tiếng, “Lần này tứ cảnh thi đấu, mọi người cũng quan sát cả rồi, Liễu Quân Yến thuộc Đông Cảnh chiến thắng.”

Bởi vì trên đài sen không thể dùng thần thức, cho nên mọi người đều nói chuyện, tiếng xầm xì rất lớn.

Người Tây Cảnh tỏ vẻ không phục, huống chi, có không ít nam nhân từng song tu với nàng, nàng chết, khiến bọn họ rất bất mãn.

Ý kiến nhiều nhất chính là Quân Yến đã lấy vòng tay trữ vật của Tương Cầm Nhi.

“Liễu Quân Yến dùng thủ đoạn bí hiểm xảo trá để chiến thắng, thắng không anh hùng.”

“Đúng vậy, Liễu Quân Yến thắng không anh hùng.”

Rất nhiều người la khác ầm ĩ, khiến nhiều tu sĩ tam cảnh khác bất mãn.

Đông Cảnh thì vui mừng cãi lại, “Cái gì gọi là thắng không anh hùng, không phải Tương Cầm Nhi bị kiếm ý Quân Yến giết chết sao.”

Quân Yến đứng bên cạnh tứ đại trưởng lão, chỉ nhàn nhạt nhìn xuống đài, ánh mắt thoáng băn khoăn, sau đó kiên định trở lại, Quân Trì đang ở hình dáng Chu Tước, vì để nhìn xa, hắn đứng trên đỉnh đầu Nhạc Ly, Nhạc Ly cũng không phản đối.

Quân Trì mặc dù ở điểu hình, không thể nhìn biểu tình, nhưng Quân Yến biết hắn đang rất cao hứng, vì vậy khóe môi khẽ nâng ý cười, Quân Trì biết rõ ý y, ước chừng là: “Nhìn kìa, ca ca, ta thắng, ta đã nói muốn lấy nó cho ngươi, thì nhất định sẽ cho ngươi.”

Quân Trì cảm động muốn khóc, vẫy vẫy cánh với Quân Yến, lông mao trên người đập đập, quẹt trúng đầu Nhạc Ly, Nhạc Ly biết hắn đang cao hứng, cho nên không ngăn cản.

Hoàn Vũ nói, “Quân Yến như vậy, dù tuổi còn nhỏ, nhưng rất có phong độ của một đại tướng.”

Thăng Tương đương nhiên thập phần vui mừng, Quân Yến đúng là đệ tử của hắn, những linh khí pháp bảo Quân Yến dùng, đều do hắn cho và tặng.

Còn gì vui hơn khi đệ tử đối chiến với người lợi hại hơn, mà còn chiếm vị trí thứ nhất nữa chứ.

Phía dưới la hét ầm ĩ, nhưng chẳng ảnh hưởng đến tứ đại trưởng lão.

Tính tình Văn Yển trưởng lão vốn rất kém, lớn tiếng nói: “Nếu kẻ nào không phục, liền tiến vào Trầm Phù chi cảnh của bổn tọa, bổn tọa sẽ giúp kẻ đó trở thành chất dinh dưỡng.”

Vừa dứt lời, phía dưới lập tức an tĩnh.

Lần đại hội trước, chuyện hai tu sĩ bị biến thành chất dinh dưỡng còn rõ mồn một trước mắt, tất cả mọi người không ai dám khiêu chiến tính tình Văn Yển trưởng lão nữa.

Bên dưới an tĩnh rồi, Văn Yển trưởng lão mới nói tiếp: “Vậy đi. Lần thi đấu này, Liễu Quân Yến phía Đông Cảnh chiến thắng. Bốn lão gia hỏa chúng ta, mỗi người sẽ tặng cho hắn một bảo vật, cộng thêm một lọ Thần Long chi thủy.”

Lưu Quân trưởng lão đưa Thần Long chi thủy cho Văn Yển trưởng lão, Văn Yển trưởng lão đứng trước mặt mọi người dẫn Thần Long chi thủy phô bày một lần, sau đó thả về bình ngọc, đưa cho Quân Yến.

Quân Yến nhận bình ngọc, may mà giờ y đã biết lễ phép, đáp lễ với bốn vị trưởng lão.

Văn Yển trưởng lão còn nói, “Lần đại hội thi đấu này, coi như chấm dứt tại đây. Mọi người giải tán hết đi. Trăm năm sau, lại tổ chức.”

Không ít tu sĩ nhanh chóng rời đi, chỉ còn một bộ phận nhỏ ở lại hóng náo nhiệt.

Quân Trì còn chưa kịp bay đến gần Quân Yến. Phía trên đài sen, Quân Yến đã bị tứ đại trưởng lão mang đi.

Trên một ngọn núi ở gần trụ trời, có một tòa trúc, bốn vị trưởng lão đang ngồi trong căn phòng trúc đó.

Quân Yến đứng trong phòng, hành lễ với bốn vị trưởng lão.

Văn Yển trưởng lão hỏi: “Ngươi nói đi, ngươi muốn lễ vật thế nào?”

Quân Yến hiểu mình không thể quá phận, gật đầu rồi trả lời: “Vãn bối nghĩ, không bảo bối nào so được với linh kiếm chính tay mình tu luyện thành, vậy nên ta không muốn bảo bối, chỉ mong sự hỗ trợ của các vị tiền bối, đưa ta và ca ca rời khỏi Thần Long Chi Uyên.”

Lưu Quân trưởng lão ngồi một bên, liếc mắt nhìn y, không nói gì.

Mặt khác, một vị trưởng lão giải thích: “Việc này không phải không thể, chẳng qua, Thần Long Chi Uyên vì đề phòng đại năng tu sĩ tự ý đột phá kết giới đi sang thế giới khác, việc này sẽ làm tổn thương đến kết giới, cho nên đã đưa ra quy củ, trừ khi Thần Long tỉnh lại, hay có Giao Long dựa vào Thần Long chi thủy hóa thành Thần Long, thì không cho phép tu sĩ ở Thần Long Chi Uyên đột phá ra ngoài. Khí tức Thần Long có thể giúp việc đột phá kết giới trở nên dễ dàng, ngươi và ca ca ngươi có thể thử một lần.”

Văn Yển trưởng lão lại nói: “Điều này sẽ phá bỏ quy củ, không thể đáp ứng.”

Quân Yến nhìn Văn Yển trưởng lão, nói: “Ta và ca ca đến từ Nguyên Nhất thế giới, mà ở đấy, vẫn còn cha của chúng ta, cha chỉ là người phàm, thọ nguyên rất nhanh sẽ cạn, nếu chúng ta không thể trở về gặp ông lần cuối, e rằng ta và ca ca suốt đời này cũng không thể xóa bỏ được tâm ma. Kính xin các vị trưởng lão thành toàn.”

Văn Yển trưởng lão hừ một cái, không nói gì thêm.

Lưu Quân trưởng lão trả lời: “Giờ Thần Long chi thủy hình thành, chứng tỏ thế giới đã vững chắc, kỳ thực, khi đó lập quy củ, cũng vì muốn chờ đến khi nơi đây vững chắc hơn, mới cho phép đột phá kết giới rời khỏi Thần Long Chi Uyên. Giờ chẳng qua chỉ đưa hai tiểu gia hỏa này ra khỏi đây, cũng chẳng ảnh hưởng mấy, không tính là phá vỡ quy củ.”

Quân Yến thi lễ với Lưu Quân trưởng lão tỏ ý cảm tạ.

Không thèm đòi bất cứ bảo vật gì, chỉ mở miệng mong được gặp lại cha, những lão già chỉ thiếu một bước Độ Kiếp thành tiên, trở lại nguyên trạng, nội tâm một mảnh tinh thuần, kỳ thực càng có hảo cảm với Quân Yến.

Cuối cùng Văn Yển trưởng lão cũng đồng ý, đưa Quân Yến và Quân Trì trở về Nguyên Nhất thế giới.

Lúc trước nhà Nhạc Ly nói phải chờ Thần Long thức tỉnh mới có thể phá vỡ kết giới rời Thần Long Chi Uyên, Quân Yến đã có hơi hoài nghi, về sau thấy ma tu nhân loại tiến vào, càng khiến y hoài nghi hơn.

Y cảm thấy không cần Thần Long thức tỉnh cũng có thể ra khỏi Thần Long Chi Uyên.

Lúc này nghe bốn vị trưởng lão nói vậy, y càng rõ ràng, khi đó quy củ được định ra, các tu sĩ truyền lưu, biến thành phải đợi Thần Long thức tỉnh hoặc đại năng tiến hóa. Khác xa với sự thật.

Mặc dù Quân Yến nói không muốn bất cứ bảo vật gì, nhưng tứ đại trưởng lão đều không bạc đãi y, bọn họ không thiếu bảo bối, cho nên mỗi người đều tặng y một phần.

Quân Yến nói cảm ơn, sau đó đã bị quăng ra khỏi tòa trúc.

Một âm thanh vang lên trong thần thức y: “Khi nào hai ngươi muốn rời khỏi Thần Long Chi Uyên, thì hãy đến tìm ta.”

Đây chính là giọng của Lưu Quân trưởng lão.

Quân Yến quay đầu, thuyền ngọc bích cách đó không xa, Quân Trì hóa thành Chu Tước cực lớn bay về phía y.

Mà Quân Yến cũng ngự kiếm phi hành về phía hắn.

Sau khi lên thuyền ngọc bích, Quân Yến thi lễ với Thăng Tương, rồi nói: “Sư phó, không phụ sự hi vọng của ngươi, đệ tử thắng.”

Thăng Tương cười cười gật đầu: “Tốt lắm.”

Nói xong, còn vỗ bả vai của y, rồi nói: “Những thứ mà ta cho ngươi lúc trước, cứ cầm lấy coi như phần thưởng chiến thắng, không cần phải trả lại.”

Quân Yến nhanh chóng nói cảm ơn, lại nói: “Nếu đệ tử lấy hết số bảo vật này, ngươi phải làm sao bây giờ?”

Thăng Tương nói: “Ta tốt xấu gì cũng sống mấy vạn năm, chẳng lẽ không có quỹ riêng, được rồi, không cần nói nữa.”

Quân Yến nói với Thăng Tương xong, mới xoay người lại, duỗi bàn tay về hướng Quân Trì vừa mới thu nhỏ hình điểu, Quân Trì nghĩ nghĩ, nhưng vẫn bổ nhào tới đáp lên tay y, “Quân Yến, ta rất kiêu ngạo vì ngươi. Khi nãy ngươi quá tuyệt vời luôn, chúng ta nhìn mà nhiệt huyết sôi trào cả.”

Quân Yến vẫn mang bộ dạng ổn trọng không phản ứng trước bất kỳ lời khích lệ nào, lúc này cong cong khóe môi, y cười, nụ cười lộ ra vẻ trẻ con, tinh khiết trong trẻo như dòng suối.

Quân Trì khen: “Đệ đệ của ta, đệ là giỏi nhất ”

Hoàn chương 58.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương