Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể
-
Chương 111
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 25:.
Có tiền thì chuyện gì cũng dễ dàng, đó là suy nghĩ đầu tiên khi Quân Trì trở về khách điếm.
Mặc dù giá thuê rất mắc nhưng phải công nhận điều kiện không tồi, Quân Trì đôi khi nhìn thấy một vài loại linh hoa dị thảo hiếm thấy, còn trồng một cặp thụ cao lớn, nhất thời không muốn về phòng, ngược lại ngồi ở băng ghế đá ngắm nghía bồn hoa.
Quân Trì không biết đây là loài gì, chỉ thấy nó nở rộ thật to, hết lớp này đến lớp khác, tổng cộng mười tám lớp, cánh hoa mỏng như cánh ve, màu sắc đậm hơn khi tiến vào trong, từ trong suốt sang trắng rồi tới hồng phấn, tiếp đó là đỏ chót và cuối cùng là đen tuyền.
Mỗi bồn trồng nhiều nhất bốn đoá, mùi hương ngào ngạt, Quân Trì xem mà mê mẩn, nghĩ thầm trước giờ hiếm khi có thời gian nhàn nhã như vậy, không ngờ lần này xuất môn làm nhiệm vụ lại có cơ hội đó.
Phiền não trong lòng trong khoảnh khắc nhìn thấy hoa bỗng dưng tiêu thất không dấu vết.
Ngay lúc đó phía sau hắn xuất hiện một người, Quân Trì quay đầu nhìn, chẳng phải Hạ Hoa Chương đã đi dạo phố hoa đó sao, Hạ Hoa Chương là một đại nam nhân râu quai nón, cao cỡ Quân Trì, mày rậm mắt to, nhưng lại thiếu khí chất trầm ổn như người trước mặt, ngược lại khiến người ta cảm thấy hắn cà lơ cà phất thế nào.
Quân Trì trừ lúc giới thiệu ra thì chưa từng nói chuyện với hắn bao giờ.
Quân Trì vốn chả phải loại người quái gở gì, bất quá gần đây không muốn tạo quan hệ với ai cả, trong lòng cứ thấy bực tức khó hiểu, nhiều khi còn ngo ngoe rục rịch hiếu chiến.
Quân Trì đoán có lẽ cho ma khí trong ma đan ảnh hưởng đến mình, hắn cố gắng khống chế, cũng may vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Quân Trì không bắt chuyện, Hạ Hoa Chương bỗng dưng cúi người sờ vào cánh hoa trong bồn, cánh hoa bị hắn chạm nhẹ nhàng run rẩy, hơn nữa phát ra hào quang trong suốt, mùi hương đậm đà hơn không ít.
Quân Trì kinh ngạc, động tác của Hạ Hoa Chương phải nói không ngôn ngữ nào miêu tả nổi, người xưa có câu mãnh hổ ngửi tường vi, miêu tả một khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng khi hắn làm như thế, lại biến thành lợn rừng sờ củ cải trắng, quả thật đập vỡ ý cảnh.
Hạ Hoa Chương sau khi chạm vào hoa thì nhìn về phía Quân Trì, “Đây gọi là mười tám Trọng Lâu, mùi hương có tác dụng ngưng thần tĩnh khí. Khách điếm này quả thật dụng tâm khi bày biện loài hoa này.”
Theo Quân Trì quan sát, người này đâu phải dạng hoà hoãn dễ nói chuyện đến thế, còn nữa, mình tốt xấu gì cũng có chút kiến thức, nhưng mười tám Trọng Lâu là gì hắn quả thật không biết, nhưng Hạ Hoa Chương – một Trúc Cơ sơ kỳ cư nhiên biết rõ.
Quân Trì khó hiểu, mới ra ngoài một chuyến, đã xảy ra chuyện gì sao?
Tuy sinh lòng hoài nghi nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn như cũ, “Ta quả thật không biết loài hoa này có cái tên phong nhã đến vậy. Hạ tiền bối, sao ngươi trở về sớm thế?”
Dù gì cũng đi phố hoa, mới đó đã trở lại ngay, quả thật không có vấn đề gì ư?
Quân Trì lặng lẽ đánh giá Hạ Hoa Chương từ trên xuống dưới, không tiếng động thu hồi tầm mắt, đặt sự chú ý trở về mười tám Trọng Lâu.
Hạ Hoa Chương cười ha ha hai tiếng, “Đột nhiên muốn về.”
Sau đó lấy một cục đá nhỏ gần như trong suốt ra khỏi ngực, hình dạng cục đá không theo quy tắc nào, giống như tùy tiện nhặt đâu đó, Hạ Hoa Chương bỗng dưng đưa nó cho Quân Trì, còn nói, “Cầm đi.”
Quân Trì sửng sốt, ta và ngươi không hề thân thiết, kêu ta nhận thì ta nhận sao?
Bất quá không hiểu vì sao hắn lại giơ tay nhận lấy, viên đá lạnh lẽo khiến tâm trạng phiền não yên tĩnh hơn rất nhiều, hắn bất động thanh sắc nhìn Hạ Hoa Chương, “Đây là gì?”
Hạ Hoa Chương nói, “Không có gì đặc biệt, chỉ là viên đá vớt từ lòng sông lên, nghe nói một khi đã đến Cảnh Diệu thành, nhất định phải đến nhặt viên đá này, về sau đảm bảo tiên đồ thẳng tắp, tu hành thuận lợi.”
Quân Trì mỉm cười, “Có lời đồn này sao?”
Hạ Hoa Chương nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi chưa nghe bao giờ à?”
Lời Hạ Hoa Chương còn mang theo ẩn ý, rất giống như chê bai “Cả cái này cũng không biết, sao lại quê mùa đến vậy?”
Quân Trì không giải thích, chỉ nói, “Quả thật chưa nghe bao giờ, có vẻ giống mấy cặp tình nhân nhìn sao trên trời hứa hẹn tình cảm thiên trường địa cửu gì đó, chỉ toàn gạt người thôi.”
Sau đó còn nghiêm túc khuyên, “Hạ tiền bối chớ tin những lời này làm gì.”
Nói xong làm bộ muốn ném viên đá trong tay đi, Hạ Hoa Chương vội vàng ngăn hắn, “Ngươi thật không biết tốt xấu mà, Cảnh Diệu hà chảy xiết vô cùng, tu vi hơi thấp rơi vào sống cũng chết đuối, trở thành đồ ăn trong bụng yêu thú, đá này ta tốn mười linh thạch để mua đấy, ngươi cứ như vậy ném đi sao?”
Quân Trì đành phải thu viên đá trở về, nghĩ thầm họ Hạ này muốn gì đây, nếu không phải biết mình không phải nữ nhân, quả thật hoài nghi hắn ta đang thả thính mình.
Quân Trì cảm ơn Hạ Hoa Chương rồi cất viên đá.
Bấy giờ Hạ Hoa Chương mới không nói nữa.
Quân Trì nghĩ hắn đưa đồ xong sẽ rời khỏi, ngờ đâu người này lại ngồi ngay bên cạnh mình, cùng nhau thưởng hoa, hoa tiền nguyệt hạ* xuất hiện hai đại nam nhân, quả thật không chút hài hoà.
(*) Chỉ nơi hẹn hò lãng mạn.
Quân Trì ngồi một hồi phát hiện hắn vẫn không có ý rời đi, tựa hồ muốn bồi bên cạnh, không khỏi cả kinh.
Nghĩ thầm, đừng nói hắn đi phố hoa một chuyến phát hiện mình không yêu nữ nhân mà thích nam nhân, cho nên đánh chủ ý lên người hắn nhá.
Suy nghĩ này chỉ lòng vòng một lát đã bị hắn đánh bay, Quân Trì tự phỉ nhổ bản thân, “Ở với Bạch Kiếm và Khổng Hư lâu quá có khi nào bị bọn họ lây nhiễm thói hư mất rồi?”
Chấn động khiến cả người hắn nổi da gà, Quân Trì vội vàng đứng lên, nói, “Hạ tiền bối, ta về phòng trước.”
Hạ Hoa Chương chưa kịp đáp đã thấy Quân Trì phóng như bay.
Sau khi về phòng, Quân Trì dùng thần thức quét một lượt, phát hiện lúc mình đi rồi Hạ Hoa Chương cũng về phòng theo.
Quân Trì thấy người này thật sự có vấn đề, nhưng nhất thời vô pháp nói rõ nguyên nhân, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Không lẽ bị đoạt xá?
Hắn tách bọn họ không bao lâu, sao có thể đoạt xá trong thời gian ngắn như thế, hơn nữa Hạ Hoa Chương không quá xuất sắc, ai lại dùng hắn đoạt xá bao giờ. Lại nói, đoạt xá dễ dàng vậy sao, trừ Ninh Phong tiên quân ra, không một ai dám tùy tiện như vậy.
Bất quá ngay sau đó Quân Trì lại nghĩ, dù gì cũng là đệ tử Đan Càn tiên tông, dù chỉ thuộc ngoại tông nhưng vẫn có giá trị, không thể nói trước được điều gì.
Đương nhiên, có khả năng là bị khống chế.
Quân Trì chần chờ hồi lâu quyết định quan sát tình huống Hạ Hoa Chương, Hạ Hoa Chương là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dù có lập cấm chế, Quân Trì vẫn có cách thần không biết quỷ không hay xâm nhập bằng thần thức.
Nhưng Hạ Hoa Chương không làm gì kỳ lạ cả, hắn chỉ ngồi xếp bằng đả toạ thôi.
Quan hệ giữa Đan Dũng và Uông Du lúc ở Đan Càn tiên tông không tồi, là bằng hữu tốt, hai người đi dạo bên ngoài đến khi trăng treo đỉnh đầu mới về, còn Lưu Vũ Bắc thì cả đêm không thấy bóng dáng.
Quân Trì nghiên cứu viên đá Hạ Hoa Chương cho, phát hiện trừ bỏ linh khí thuộc tính Thủy nồng đậm ra, nó còn có tác dụng thanh tâm, cũng không đặc biệt mấy.
Bất quá dù không có hai công dụng này, Quân Trì vẫn thấy mười khối linh thạch rất đáng giá.
Vốn dĩ định trộm ném viên đá đi, nhưng nghĩ lại thì vẫn cất.
Ngày hôm sau.
Chạng vạng, Lưu Vũ Bắc trở về khách điếm, sau đó mở cuộc họp với mọi người.
Lúc ban ngày Quân Trì thường ở phòng tu luyện, nhưng thần thức hắn cảm nhận được Hạ Hoa Chương và Uông Du Đan Dũng gặp nhau bên ngoài, Hạ Hoa Chương đề nghị gọi Quân Trì một tiếng, bất quá hai kẻ kia lại không đồng ý, đưa lý do “Quân Trì đắc tội Ninh Phong tiên quân và Lâm Húc phong, thân cận hắn quá không phải hành động sáng suốt.”
Quân Trì vốn chẳng để ý lắm, nhưng lại nghe Hạ Hoa Chương đáp, “Ta thấy hắn trừ tính cách quái gở ra thì là một người không tệ.”
Cư nhiên bênh vực mình, tuy Quân Trì muốn phun tào chuyện hắn dám nói mình quái gở, con mắt nào của ngươi thấy ta quái gở? Nhưng vẫn sinh lòng hoài nghi Hạ Hoa Chương, mình và hắn tiếp xúc chưa lâu, nhìn hắn cũng không giống kiểu bề ngoài đầu gấu bên trong nhẵn nhụi gì.
Uông Du và Đan Dũng không tiếp tục dây dưa chuyện Quân Trì nữa, nhưng rất hiển nhiên họ không muốn đi chung với Quân Trì, về sau Hạ Hoa Chương chả nói gì nữa, lấy hai viên đá đưa cho mỗi người, lí do thoái thác y như lúc nói với Quân Trì, là đá ở Cảnh Diệu hà.
Uông Du và Đan Dũng cũng có mắt nhìn hàng, nói, “Đá ở Cảnh Diệu hà rất khó lấy, ngươi tài thật, có thể chui xuống đó.”
Hạ Hoa Chương vẫn đáp, “Nào có, ta dùng linh thạch mua đấy.”
Đan Dũng cười ha ha.
Mấy người rời khỏi sân.
Lúc họp, Hạ Hoa Chương cũng đưa đá cho Lưu Vũ Bắc, Lưu Vũ Bắc cư nhiên nhận lấy, xem ra đã từng nghe truyền thuyết về cục đá này.
Quân Trì không ngờ bọn họ mang “nữ tâm” đến vậy, lại đi tin mấy thứ này.
Nhìn tình huống đó, cũng khó trách vì sao Ninh Phong tiên quân nhiều fan thế.
Phòng Lưu Vũ Bắc lớn nhất, mấy người đều tự tìm ghế ngồi, Lưu Vũ Bắc nói, “Theo những gì mô tả trên nhiệm vụ, lần Liễu Minh Hoài xuất hiện gần đây nhất là ở Cảnh Diệu thành. Tu vi gã không cao, kẻ phạm tội bị cấm sử dụng Truyền Tống trận, chỉ dựa vào năng lực gã thì không thể chạy quá xa, vậy nên ta cho rằng gã vẫn ở Cảnh Diệu thành, hôm qua ta đi xung quanh tìm hiểu một phen, quả thật đang ở đây. Đi theo hắn còn có một Kim Đan chân nhân sơ kỳ, bằng hữu gã được mời tới Hoành Đức sơn trang, cho nên gã cũng ở đó.”
Uông Du nói, “May mà đi theo Lưu sư huynh, cho nên nhiệm vụ mới hoàn thành đơn giản vậy. Liễu Minh Hoài gây án ở Nguyệt Lệnh thành, tông môn chúng ta muốn tróc nã hắn, chả lẽ Hoành Đức sơn trang dám đối nghịch sao? Ngày mai cầm ngọc bài tông môn tiến vào, Hoành Đức sơn trang chả lẽ không ngoan ngoãn giao người cho.”
Quân Trì thầm nghĩ chuyện e là không đơn giản vậy.
Hạ Hoa Chương lên tiếng, “Sự tình không đơn giản vậy đâu, nếu chúng ta cầm ngọc bài đến chỉ sợ rút dây động rừng, giúp Liễu Minh Hoài có thời gian chạy trốn.”
Đan Dũng nói, “Sao Hoành Đức sơn trang dám không giao gã cho chúng ta? Vô luận xuất phát từ lấy lòng hay tuân theo lệnh, họ chắc chắn sẽ không tha cho gã.”
Nói xong hắn nhìn về phía Lưu Vũ Bắc, Lưu Vũ Bắc nói, “Cầm ngọc bài tông môn đến bắt người chỉ là hạ sách, nếu bại lộ thân phận sẽ chuốc nhiều phiền phức, lỡ như đả thảo kinh xà tạo cơ hội cho Liễu Minh Hoài bỏ trốn càng hỏng, Hoành Đức sơn trang dù muốn giao người cũng không được. Cho nên chúng ta phải tìm biện pháp khác, nhất định phải bắt được người. Nếu gã không chịu cúi đầu thì xử ngay. Dù sao trên đầu hắn cũng mang mấy chục sinh mệnh phàm nhân.”
Thảo luận hồi lâu, họ quyết định trà trộn vào sinh nhật của trang chủ Hoành Đức sơn trang, sau đó tiếp cận gã và bằng hữu của gã, nếu bọn họ tạo bất kì hành động nào, ngay lập tức xử trí.
Dù sao mục tiêu nhiệm vụ là Liễu Minh Hoài, nếu đối đầu với tên bằng hữu tu vi cao thâm của gã thì mất nhiều hơn được, hơn nữa nếu phải lấy danh tiếng tông môn để làm việc, không bằng nói bọn họ vô năng đi.
Nói sâu hơn, lỡ như lấy danh tiếng tông môn ra mà vẫn không làm tốt, lúc trở về tông môn chả phải chuốc lấy mất mặt à.
Hoàn chương 111.
Thần: Theo mình điểm trừ lớn nhất của truyện là tác giả thay đổi giọng văn chóng mặt:)) Từ lúc vào quyển 3 đã ngờ ngợ rồi.
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 25:.
Có tiền thì chuyện gì cũng dễ dàng, đó là suy nghĩ đầu tiên khi Quân Trì trở về khách điếm.
Mặc dù giá thuê rất mắc nhưng phải công nhận điều kiện không tồi, Quân Trì đôi khi nhìn thấy một vài loại linh hoa dị thảo hiếm thấy, còn trồng một cặp thụ cao lớn, nhất thời không muốn về phòng, ngược lại ngồi ở băng ghế đá ngắm nghía bồn hoa.
Quân Trì không biết đây là loài gì, chỉ thấy nó nở rộ thật to, hết lớp này đến lớp khác, tổng cộng mười tám lớp, cánh hoa mỏng như cánh ve, màu sắc đậm hơn khi tiến vào trong, từ trong suốt sang trắng rồi tới hồng phấn, tiếp đó là đỏ chót và cuối cùng là đen tuyền.
Mỗi bồn trồng nhiều nhất bốn đoá, mùi hương ngào ngạt, Quân Trì xem mà mê mẩn, nghĩ thầm trước giờ hiếm khi có thời gian nhàn nhã như vậy, không ngờ lần này xuất môn làm nhiệm vụ lại có cơ hội đó.
Phiền não trong lòng trong khoảnh khắc nhìn thấy hoa bỗng dưng tiêu thất không dấu vết.
Ngay lúc đó phía sau hắn xuất hiện một người, Quân Trì quay đầu nhìn, chẳng phải Hạ Hoa Chương đã đi dạo phố hoa đó sao, Hạ Hoa Chương là một đại nam nhân râu quai nón, cao cỡ Quân Trì, mày rậm mắt to, nhưng lại thiếu khí chất trầm ổn như người trước mặt, ngược lại khiến người ta cảm thấy hắn cà lơ cà phất thế nào.
Quân Trì trừ lúc giới thiệu ra thì chưa từng nói chuyện với hắn bao giờ.
Quân Trì vốn chả phải loại người quái gở gì, bất quá gần đây không muốn tạo quan hệ với ai cả, trong lòng cứ thấy bực tức khó hiểu, nhiều khi còn ngo ngoe rục rịch hiếu chiến.
Quân Trì đoán có lẽ cho ma khí trong ma đan ảnh hưởng đến mình, hắn cố gắng khống chế, cũng may vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Quân Trì không bắt chuyện, Hạ Hoa Chương bỗng dưng cúi người sờ vào cánh hoa trong bồn, cánh hoa bị hắn chạm nhẹ nhàng run rẩy, hơn nữa phát ra hào quang trong suốt, mùi hương đậm đà hơn không ít.
Quân Trì kinh ngạc, động tác của Hạ Hoa Chương phải nói không ngôn ngữ nào miêu tả nổi, người xưa có câu mãnh hổ ngửi tường vi, miêu tả một khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng khi hắn làm như thế, lại biến thành lợn rừng sờ củ cải trắng, quả thật đập vỡ ý cảnh.
Hạ Hoa Chương sau khi chạm vào hoa thì nhìn về phía Quân Trì, “Đây gọi là mười tám Trọng Lâu, mùi hương có tác dụng ngưng thần tĩnh khí. Khách điếm này quả thật dụng tâm khi bày biện loài hoa này.”
Theo Quân Trì quan sát, người này đâu phải dạng hoà hoãn dễ nói chuyện đến thế, còn nữa, mình tốt xấu gì cũng có chút kiến thức, nhưng mười tám Trọng Lâu là gì hắn quả thật không biết, nhưng Hạ Hoa Chương – một Trúc Cơ sơ kỳ cư nhiên biết rõ.
Quân Trì khó hiểu, mới ra ngoài một chuyến, đã xảy ra chuyện gì sao?
Tuy sinh lòng hoài nghi nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn như cũ, “Ta quả thật không biết loài hoa này có cái tên phong nhã đến vậy. Hạ tiền bối, sao ngươi trở về sớm thế?”
Dù gì cũng đi phố hoa, mới đó đã trở lại ngay, quả thật không có vấn đề gì ư?
Quân Trì lặng lẽ đánh giá Hạ Hoa Chương từ trên xuống dưới, không tiếng động thu hồi tầm mắt, đặt sự chú ý trở về mười tám Trọng Lâu.
Hạ Hoa Chương cười ha ha hai tiếng, “Đột nhiên muốn về.”
Sau đó lấy một cục đá nhỏ gần như trong suốt ra khỏi ngực, hình dạng cục đá không theo quy tắc nào, giống như tùy tiện nhặt đâu đó, Hạ Hoa Chương bỗng dưng đưa nó cho Quân Trì, còn nói, “Cầm đi.”
Quân Trì sửng sốt, ta và ngươi không hề thân thiết, kêu ta nhận thì ta nhận sao?
Bất quá không hiểu vì sao hắn lại giơ tay nhận lấy, viên đá lạnh lẽo khiến tâm trạng phiền não yên tĩnh hơn rất nhiều, hắn bất động thanh sắc nhìn Hạ Hoa Chương, “Đây là gì?”
Hạ Hoa Chương nói, “Không có gì đặc biệt, chỉ là viên đá vớt từ lòng sông lên, nghe nói một khi đã đến Cảnh Diệu thành, nhất định phải đến nhặt viên đá này, về sau đảm bảo tiên đồ thẳng tắp, tu hành thuận lợi.”
Quân Trì mỉm cười, “Có lời đồn này sao?”
Hạ Hoa Chương nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi chưa nghe bao giờ à?”
Lời Hạ Hoa Chương còn mang theo ẩn ý, rất giống như chê bai “Cả cái này cũng không biết, sao lại quê mùa đến vậy?”
Quân Trì không giải thích, chỉ nói, “Quả thật chưa nghe bao giờ, có vẻ giống mấy cặp tình nhân nhìn sao trên trời hứa hẹn tình cảm thiên trường địa cửu gì đó, chỉ toàn gạt người thôi.”
Sau đó còn nghiêm túc khuyên, “Hạ tiền bối chớ tin những lời này làm gì.”
Nói xong làm bộ muốn ném viên đá trong tay đi, Hạ Hoa Chương vội vàng ngăn hắn, “Ngươi thật không biết tốt xấu mà, Cảnh Diệu hà chảy xiết vô cùng, tu vi hơi thấp rơi vào sống cũng chết đuối, trở thành đồ ăn trong bụng yêu thú, đá này ta tốn mười linh thạch để mua đấy, ngươi cứ như vậy ném đi sao?”
Quân Trì đành phải thu viên đá trở về, nghĩ thầm họ Hạ này muốn gì đây, nếu không phải biết mình không phải nữ nhân, quả thật hoài nghi hắn ta đang thả thính mình.
Quân Trì cảm ơn Hạ Hoa Chương rồi cất viên đá.
Bấy giờ Hạ Hoa Chương mới không nói nữa.
Quân Trì nghĩ hắn đưa đồ xong sẽ rời khỏi, ngờ đâu người này lại ngồi ngay bên cạnh mình, cùng nhau thưởng hoa, hoa tiền nguyệt hạ* xuất hiện hai đại nam nhân, quả thật không chút hài hoà.
(*) Chỉ nơi hẹn hò lãng mạn.
Quân Trì ngồi một hồi phát hiện hắn vẫn không có ý rời đi, tựa hồ muốn bồi bên cạnh, không khỏi cả kinh.
Nghĩ thầm, đừng nói hắn đi phố hoa một chuyến phát hiện mình không yêu nữ nhân mà thích nam nhân, cho nên đánh chủ ý lên người hắn nhá.
Suy nghĩ này chỉ lòng vòng một lát đã bị hắn đánh bay, Quân Trì tự phỉ nhổ bản thân, “Ở với Bạch Kiếm và Khổng Hư lâu quá có khi nào bị bọn họ lây nhiễm thói hư mất rồi?”
Chấn động khiến cả người hắn nổi da gà, Quân Trì vội vàng đứng lên, nói, “Hạ tiền bối, ta về phòng trước.”
Hạ Hoa Chương chưa kịp đáp đã thấy Quân Trì phóng như bay.
Sau khi về phòng, Quân Trì dùng thần thức quét một lượt, phát hiện lúc mình đi rồi Hạ Hoa Chương cũng về phòng theo.
Quân Trì thấy người này thật sự có vấn đề, nhưng nhất thời vô pháp nói rõ nguyên nhân, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Không lẽ bị đoạt xá?
Hắn tách bọn họ không bao lâu, sao có thể đoạt xá trong thời gian ngắn như thế, hơn nữa Hạ Hoa Chương không quá xuất sắc, ai lại dùng hắn đoạt xá bao giờ. Lại nói, đoạt xá dễ dàng vậy sao, trừ Ninh Phong tiên quân ra, không một ai dám tùy tiện như vậy.
Bất quá ngay sau đó Quân Trì lại nghĩ, dù gì cũng là đệ tử Đan Càn tiên tông, dù chỉ thuộc ngoại tông nhưng vẫn có giá trị, không thể nói trước được điều gì.
Đương nhiên, có khả năng là bị khống chế.
Quân Trì chần chờ hồi lâu quyết định quan sát tình huống Hạ Hoa Chương, Hạ Hoa Chương là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dù có lập cấm chế, Quân Trì vẫn có cách thần không biết quỷ không hay xâm nhập bằng thần thức.
Nhưng Hạ Hoa Chương không làm gì kỳ lạ cả, hắn chỉ ngồi xếp bằng đả toạ thôi.
Quan hệ giữa Đan Dũng và Uông Du lúc ở Đan Càn tiên tông không tồi, là bằng hữu tốt, hai người đi dạo bên ngoài đến khi trăng treo đỉnh đầu mới về, còn Lưu Vũ Bắc thì cả đêm không thấy bóng dáng.
Quân Trì nghiên cứu viên đá Hạ Hoa Chương cho, phát hiện trừ bỏ linh khí thuộc tính Thủy nồng đậm ra, nó còn có tác dụng thanh tâm, cũng không đặc biệt mấy.
Bất quá dù không có hai công dụng này, Quân Trì vẫn thấy mười khối linh thạch rất đáng giá.
Vốn dĩ định trộm ném viên đá đi, nhưng nghĩ lại thì vẫn cất.
Ngày hôm sau.
Chạng vạng, Lưu Vũ Bắc trở về khách điếm, sau đó mở cuộc họp với mọi người.
Lúc ban ngày Quân Trì thường ở phòng tu luyện, nhưng thần thức hắn cảm nhận được Hạ Hoa Chương và Uông Du Đan Dũng gặp nhau bên ngoài, Hạ Hoa Chương đề nghị gọi Quân Trì một tiếng, bất quá hai kẻ kia lại không đồng ý, đưa lý do “Quân Trì đắc tội Ninh Phong tiên quân và Lâm Húc phong, thân cận hắn quá không phải hành động sáng suốt.”
Quân Trì vốn chẳng để ý lắm, nhưng lại nghe Hạ Hoa Chương đáp, “Ta thấy hắn trừ tính cách quái gở ra thì là một người không tệ.”
Cư nhiên bênh vực mình, tuy Quân Trì muốn phun tào chuyện hắn dám nói mình quái gở, con mắt nào của ngươi thấy ta quái gở? Nhưng vẫn sinh lòng hoài nghi Hạ Hoa Chương, mình và hắn tiếp xúc chưa lâu, nhìn hắn cũng không giống kiểu bề ngoài đầu gấu bên trong nhẵn nhụi gì.
Uông Du và Đan Dũng không tiếp tục dây dưa chuyện Quân Trì nữa, nhưng rất hiển nhiên họ không muốn đi chung với Quân Trì, về sau Hạ Hoa Chương chả nói gì nữa, lấy hai viên đá đưa cho mỗi người, lí do thoái thác y như lúc nói với Quân Trì, là đá ở Cảnh Diệu hà.
Uông Du và Đan Dũng cũng có mắt nhìn hàng, nói, “Đá ở Cảnh Diệu hà rất khó lấy, ngươi tài thật, có thể chui xuống đó.”
Hạ Hoa Chương vẫn đáp, “Nào có, ta dùng linh thạch mua đấy.”
Đan Dũng cười ha ha.
Mấy người rời khỏi sân.
Lúc họp, Hạ Hoa Chương cũng đưa đá cho Lưu Vũ Bắc, Lưu Vũ Bắc cư nhiên nhận lấy, xem ra đã từng nghe truyền thuyết về cục đá này.
Quân Trì không ngờ bọn họ mang “nữ tâm” đến vậy, lại đi tin mấy thứ này.
Nhìn tình huống đó, cũng khó trách vì sao Ninh Phong tiên quân nhiều fan thế.
Phòng Lưu Vũ Bắc lớn nhất, mấy người đều tự tìm ghế ngồi, Lưu Vũ Bắc nói, “Theo những gì mô tả trên nhiệm vụ, lần Liễu Minh Hoài xuất hiện gần đây nhất là ở Cảnh Diệu thành. Tu vi gã không cao, kẻ phạm tội bị cấm sử dụng Truyền Tống trận, chỉ dựa vào năng lực gã thì không thể chạy quá xa, vậy nên ta cho rằng gã vẫn ở Cảnh Diệu thành, hôm qua ta đi xung quanh tìm hiểu một phen, quả thật đang ở đây. Đi theo hắn còn có một Kim Đan chân nhân sơ kỳ, bằng hữu gã được mời tới Hoành Đức sơn trang, cho nên gã cũng ở đó.”
Uông Du nói, “May mà đi theo Lưu sư huynh, cho nên nhiệm vụ mới hoàn thành đơn giản vậy. Liễu Minh Hoài gây án ở Nguyệt Lệnh thành, tông môn chúng ta muốn tróc nã hắn, chả lẽ Hoành Đức sơn trang dám đối nghịch sao? Ngày mai cầm ngọc bài tông môn tiến vào, Hoành Đức sơn trang chả lẽ không ngoan ngoãn giao người cho.”
Quân Trì thầm nghĩ chuyện e là không đơn giản vậy.
Hạ Hoa Chương lên tiếng, “Sự tình không đơn giản vậy đâu, nếu chúng ta cầm ngọc bài đến chỉ sợ rút dây động rừng, giúp Liễu Minh Hoài có thời gian chạy trốn.”
Đan Dũng nói, “Sao Hoành Đức sơn trang dám không giao gã cho chúng ta? Vô luận xuất phát từ lấy lòng hay tuân theo lệnh, họ chắc chắn sẽ không tha cho gã.”
Nói xong hắn nhìn về phía Lưu Vũ Bắc, Lưu Vũ Bắc nói, “Cầm ngọc bài tông môn đến bắt người chỉ là hạ sách, nếu bại lộ thân phận sẽ chuốc nhiều phiền phức, lỡ như đả thảo kinh xà tạo cơ hội cho Liễu Minh Hoài bỏ trốn càng hỏng, Hoành Đức sơn trang dù muốn giao người cũng không được. Cho nên chúng ta phải tìm biện pháp khác, nhất định phải bắt được người. Nếu gã không chịu cúi đầu thì xử ngay. Dù sao trên đầu hắn cũng mang mấy chục sinh mệnh phàm nhân.”
Thảo luận hồi lâu, họ quyết định trà trộn vào sinh nhật của trang chủ Hoành Đức sơn trang, sau đó tiếp cận gã và bằng hữu của gã, nếu bọn họ tạo bất kì hành động nào, ngay lập tức xử trí.
Dù sao mục tiêu nhiệm vụ là Liễu Minh Hoài, nếu đối đầu với tên bằng hữu tu vi cao thâm của gã thì mất nhiều hơn được, hơn nữa nếu phải lấy danh tiếng tông môn để làm việc, không bằng nói bọn họ vô năng đi.
Nói sâu hơn, lỡ như lấy danh tiếng tông môn ra mà vẫn không làm tốt, lúc trở về tông môn chả phải chuốc lấy mất mặt à.
Hoàn chương 111.
Thần: Theo mình điểm trừ lớn nhất của truyện là tác giả thay đổi giọng văn chóng mặt:)) Từ lúc vào quyển 3 đã ngờ ngợ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook