Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư
-
Chương 47: Linh thạch thượng phẩm
Mấy giây sau, Tô Thiếu Bạch mới buông hông Nam Cung Hạo. Cậu vừa mới rời tay, Nam Cung Hạo liền cách xa mấy thước, đứng tại chuôi kiếm, tránh cậu như tránh tà, trên gương mặt nghìn năm bất động là một tia kinh hoàng, bên tai cũng đỏ như bị thiêu. Nhưng cùng không nhìn về phía cậu.
Xem ra là bị hành động bất ngờ của cậu dọa cho kinh hãi rồi! Ầy, đắc ý trong chốc lát, Tô Thiếu Bạch le lưỡi, cậu vốn muốn ôm vai Kiếm tu đại nhân, nhưng mà người ta cao quá nên quả tình có chút khó khăn, đành lùi lại mà chọn thắt lưng. Có điều, hông của Kiếm tu đại nhân ôm đã thật nha! Tô Thiếu Bạch vẫn chưa thỏa mãn ngồi trở về, tâm tình rất tốt, khẽ hát, bắt đầu thưởng thức cảnh tượng núi non tựa như dệt gấm bên dưới của đại lục Đông Hoàng.
Lại nói, hình như thiếu cái gì đó.
"Con chim kia đâu?" Tô Thiếu Bạch đắn đo suy nghĩ, mới phát hiện không thấy cái con cắt trắng có vẻ mặt ghét bỏ y như Nam Cung Hạo đâu cả.
"Tiểu Bạch không vào Bà Sa Kính Thiên được." Đương lúc Tô Thiếu Bạch cho rằng Kiếm tu đại nhân sẽ không để ý mình nữa, Nam Cung Hạo lại lên tiếng.
"À!" Tô Thiếu Bạch tròn mắt, thật là càng khiến người ta tò mò nha! Bà Sa Kính Thiên quy củ nhiều thật!
Lúc hoàng hôn buông xuống, mọi người cuối cùng cũng đến trấn Lê Mộc bên ngoài sơn cốc Bình Tú. Nơi này vốn chỉ là một thôn nhỏ với ba năm chục nhà nông, nhưng từ khi Bà Sa Kính Thiên xuất hiện thì phát triển thành một trấn nhỏ phồn hoa. Bởi vì tính chất đặc thù của Bà Sa Kính Thiên, hơn nửa thôn trấn là khách sạn tửu lâu. Trưa mai Bà Sa Kính Thiên sẽ mở ra, toàn bộ thôn trấn đã sớm kín người. Trên con đường đá chật hẹp, Hứa trưởng lão cùng Nam Cung Hạo mang theo đội ngũ không hẹn mà gặp một người.
"Hứa trưởng lão!" Đối diện với người đàn ông trung niên trước mặt Hứa trưởng lão chắp tay chào hỏi, trên đầu người nọ cài một trâm ngọc màu trắng, mà đầu trâm là hoa tường vân.
"Thương trưởng lão!" Hứa trưởng lão cũng vội hoàn lễ nói chuyện.
"Mão đen là tu sĩ Kinh Loan phái, đối tượng bảo vệ lần này của bọn họ là Luyện Đan sư Vân Đằng phái." Lâm Bái ghé vào tai Tô Thiếu Bạch nói. Từ lúc đến trấn Lê Mộc, Lâm Bái luôn đứng cạnh cậu.
Tô Thiếu Bạch gật đầu, tạm thời nghe chứ không lên tiếng. Trước đây chỉ cảm thấy tính cách Lâm Bái yếu đuối, xem chừng vì là con của vợ lẽ, nên thường hay tự oán. Mặc dù không hợp ý lắm, nhưng ở chung trong Bích xá mấy tháng, cũng miễn cưỡng coi như là bạn bè. Nếu nói chuyện sáng nay Lâm Bái khơi dậy sự trào phúng chỉ là vô ý, không ảnh hưởng toàn cục thì cậu cũng không quá lưu tâm, nhưng sau đó lại thấy Lâm Bái lặng lẽ lấy linh khí phi hành chỉ lo cho bản thân mình, thậm chí còn không bằng biểu hiện cấp bách của Thẩm Phi Hồng, một chút cũng không hề nghĩ đến cậu, tâm cậu vốn trong như gương, nhưng trong lòng Lâm Bái lại không xem mình làm bạn, dù sao, nếu đổi lại là mình, nhất định sẽ nghĩ cách giúp hắn. Nếu không phải thật lòng muốn xem người này là bạn, vậy thì những hành vi giả vờ nhiệt tình mỗi khi gặp gỡ từ sau chuyện bái sư, quả thực đáng để cân nhắc. Vậy nên hiện tại với người này, cậu càng có thêm vài phần xa cách và phòng bị.
Lâm Bái dường như không nhận ra, lại tiếp tục lôi tay áo cậu, "Đêm nay chúng ta ở chung một phòng không?"
"Cứ nghe trưởng lão sắp xếp đã." Tô Thiếu Bạch nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Hứa trưởng lão đã bao bốn tiểu viện liền kề ở phía đông khách điếm lớn nhất trong trấn cho Kiếm tu và các môn hạ đệ tử nhà mình qua đêm. Tô Thiếu Bạch vừa vặn được bố trí vào tiểu viện đầu tiên phía đông. Như Lâm Bái mong muốn, hắn và Tô Thiếu Bạch chung một phòng, có điều chung phòng còn có hai người nữa, một là Vương Niên, người còn lại là vị đệ tử linh tu cùng rơi vào tình cảnh quẫn bách như cậu, Hứa Tranh.
Núi phía sau khách điếm có vài ôn tuyền lớn, cũng xem như là một hình thức quảng cáo đặc sắc. Nơi Hứa trưởng lão bao thuê chia làm hai cho đệ tử hai phái sử dụng. Các thiếu niên Bác Sơn phái mệt nhọc cả ngày, sau khi ăn xong thì cùng hẹn nhau đi ôn tuyền ngâm mình nghỉ ngơi, ngay cả Lý Ức Niên và Thẩm Phi Hồng cũng không ngoại lệ. Các thiếu niên gấp đến độ như mấy con khỉ, áo quần đều ném bừa lên giá treo rồi nhào vào trong nước. Lý Ức Niên và Thẩm Phi Hồng thì lại quy củ treo quần áo lên trước, bèn bị bỏ lại ở sau cùng.
Thời gian qua độ khoảng hai chén trà, Tô Thiếu Bạch ngâm nước có hơi váng đầu, bèn đứng dậy rời đi trước. Thẩm Phi Hồng đứng dậy theo sát phía sau cậu.
Hai người cùng nhau mặc áo, rồi cùng trở về. Trăng sáng treo trên cao, soi rõ đường đi, không biết có loài hoa nào đang nở rộ mà tỏa hương thơm dìu dịu.
"Sáng nay, ban đầu ta muốn mời ngươi cùng ngồi, nhưng....." Thẩm Phi Hồng ấp úng mở miệng, dường như muốn giải thích chuyện khi đó.
"Thẩm huynh mà đứng ra chẳng phải là phá hủy chuyện tốt của ta sao?" Tô Thiếu Bạch nhíu mày, ý nói mình không ngại, hơn nữa, kết quả đó với mình cũng tốt nên không cần chú ý, ung dung cởi bỏ khúc mắc của Thẩm Phi Hồng.
Thẩm Phi Hồng cười cười như trút được gánh nặng, chuyện này nặng nề trong lòng hắn cả một ngày, đến tận bây giờ mới xem như là buông xuống được. Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một trăm đồng tệ, đưa cho Tô Thiếu Bạch, "Đây là lúc lên núi ta thiếu ngươi một trăm đồng tệ." Trong Bác Sơn phái thường dùng linh thạch, châu tệ căn bản không hữu dụng, đồng tệ lại càng không có, vậy nên khoản nợ lúc ở Thiên Cấp của Thẩm Phi Hồng vô tình kéo dài lâu đến vậy.
Tô Thiếu Bạch khoanh tay lắc đầu, chọc đối phương, "Qua gần một năm rồi, dù gì cũng phải đưa chút tiền lãi chứ?" Cái tên Thẩm Phi Hồng này đúng là người vô cùng bướng bỉnh, khi đó rõ ràng đã nói là không muốn lấy tiền nhưng hắn vẫn để trong lòng. Hèn gì mới tu luyện Khí hỏa thuộc kim.
"Tiền lãi?" Thẩm Phi Hồng kỳ quái nhìn cậu, không hiểu từ này nghĩa là gì.
"À.....là nói phải trả hơn một chút, chí ít cũng phải là một trăm lẻ một!" Tô Thiếu Bạch giơ tay ra, "Nhưng mà lần này coi như xong đi, lần sau ta mời ngươi ăn, không được phép trả tiền nữa!"
"Được!" Thẩm Phi Hồng cười, đặt đồng tệ vào tay Tô Thiếu Bạch.
Nửa đêm, Tô Thiếu Bạch đang ngủ say, chợt nghe bên ngoài mơ hồ có tiếng người, không lâu sau thì có người đến đập cửa phòng bọn họ.
"Ồn ào cái gì vậy?" Tô Thiếu Bạch dụi mắt, nửa đêm bị đánh thức, tâm trạng chắc chắn sẽ không tốt.
"Không biết." Lâm Bái mới vừa nằm xuống, còn chưa ngủ.
Vương Niên và Hứa Tranh cũng chưa ngủ, Hứa Tranh ở gần cửa nhất, đứng dậy mở cửa, "Ta đi xem."
"Đều ra ngoài này chút đi." Người gõ cửa là Thẩm Phi Hồng với sắc mặt ngưng trọng. Lại nhìn ra phía ngoài, Hứa trưởng lão cũng đứng trong sân. Hai mươi mấy đệ tử Bác Sơn phái, đều tập hợp tại tòa nhà chính giữa, trong số đó có hai ba người ngủ sớm cũng giống như Tô Thiếu Bạch, vừa ngáp vừa đi, không biết chuyện gì xảy ra.
"Có người mất đồ."
"Mất đồ?"
"Phải, nghe nói là Lý Ức Niên mất túi linh thạch, bên trong còn có mấy khối linh thạch thượng phẩm."
Nghe những người bên cạnh bàn tán, Tô Thiếu Bạch cũng tỉnh không ít, Lý Ức Niên mất linh thạch thượng phẩm?
Chuyện Lý trưởng lão ban thưởng cho Lý Ức Niên hai khối linh thạch thượng phẩm có rất nhiều người hâm mộ. Mặc dù là con em thế gia, nhưng hiện tại tiêu xài mỗi tháng cũng không quá hai khối linh thạch trung phẩm, còn người bình thường, có khi ngay cả một khối trung phẩm cũng chưa tới. Hiện tại không hiểu vì sao lại mất, dù là ai cũng không chịu nhận, lập tức xôn xao hẳn lên. Hơn nữa, có người nói là mất trong khoảng từ lúc đi ngâm ôn tuyền đến khi đi ngủ, mà mấy người Lý Ức Niên vừa rồi thậm chí còn tìm thấy túi linh thạch trống rỗng rơi cách tiểu viện này không xa.
"Hắn mất đồ, liên quan gì ta?" Hứa Tranh không hiểu gãi đầu, muốn về ngủ tiếp.
"Ai cũng không được đi." Đôi mắt Tôn Khởi Linh sáng như đuốc nhìn chằm chằm mọi người nói, "Lấy túi trữ vật của các ngươi ra. Linh thạch hiện tại khẳng định ở bên trong." Túi linh thạch trống rỗng rơi cách chỗ này không xa, những người trong căn viện này có hiềm nghi lớn nhất.
Ai ngu đến mức trộm đồ rồi lại có thể giấu trong túi mình chứ? Tô Thiếu Bạch liếc mắt.
"Hai khối linh thạch này là sư tôn tặng cho, vô cùng quan trọng với tại hạ, khẩn cầu chư vị hỗ trợ." Lý Ức Niên cúi đầu thở dài, nhưng thái độ lại cực kỳ chân thành. Ý nói, vẫn muốn xem túi trữ vật của mọi người.
Hứa trưởng lão không nói gì, xem như là ngầm cho phép hành vi của họ. Tốt nhất là tìm không thấy, hiện tại đây là cách tốt nhất để trấn an Lý Ức Niên. Dù gì phía sau Lý Ức Niên chẳng những có Lý trưởng lão, có khi cũng có cả Thiên Kỳ môn, tốt nhất nên là chuyện lớn hóa nhỏ. Nếu lục soát thấy là có kẻ gian trong này, chỉ đành phải bẩm báo cho Chưởng môn nghiêm túc xử lý thôi.
Trên người mọi người vốn cũng không có linh thạch thượng phẩm, có vài người cảm thấy lời nói của Tôn Khởi Linh thật cay độc, rồi lại thấy thái độ khiêm nhường của Lý Ức Niên, Hứa trưởng lão cũng đứng bên cạnh, bèn không nói nữa, yên lặng lấy túi trữ vật của mình ra. Vì để công bằng, các đệ tử hai viện đều lấy túi trữ vật ra xem, cuối cùng Hứa trưởng lão chỉ định một đệ tử bên cạnh mình tự tay kiểm tra.
"Có!" Không lâu sau, người nọ lấy từ trong túi trữ vật của Thẩm Phi Hồng ra một khối linh thạch thượng phẩm, giơ cao trong tay.
"Phi Hồng huynh là người Thẩm gia, khối linh thạch thượng phẩm này cũng là vật gia tộc cung cấp, huống chi Lý mỗ mất hai khối thượng phẩm và bảy khối trung phẩm." Lý Ức Niên vội vàng giải vây cho Thẩm Phi Hồng, nói vài câu hợp lý.
Thẩm Phi Hồng cảm kích nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không nói nhiều. Hứa trưởng lão cũng nhíu mày, dáng vẻ của Lý Ức Niên, dường như không giống muốn tìm đồ.
Nhưng danh tiếng của Lý Ức Niên từ trước đến nay không tồi, lúc này những người khác lại càng thấy hắn rộng lượng, không đi oan uổng người khác.
Mấy người Tô Thiếu Bạch đứng cuối hàng, nửa đường bị đánh thức, đầu óc cũng mơ hồ, chợt những lời nói này của Lý Ức Niên tựa như một tia sét xoẹt qua đầu câu. Có ý gì, vật do gia tộc cung cấp, ý nói, chỉ có đệ tử nghèo mới là trộm à? Nực cười!
Nói đến những đệ tử túng thiếu, lại có linh thạch thượng phẩm..... Tô Thiếu Bạch bỗng nhiên giật mình, này không phải là nói mình sao? Nhưng mà ngay lúc này, đệ tử nọ đã đến trước mặt cậu, giơ tay về phía cậu.
Tô Thiếu Bạch lấy túi linh thạch từ trong nhẫn trữ vật ra, mở miệng túi đưa đến trước mặt.
Thấy vật Tô Thiếu Bạch dùng là nhẫn trữ vật, Hứa trưởng lão không khỏi sửng sốt. Đệ tử nọ tự tay dò vào túi linh thạch của Tô Thiếu Bạch, lấy ra hai khối linh thạch thượng phẩm.
"A! Là ngươi!" Tôn Khởi Linh kêu lên.
Mọi người nháo nhào quay đầu qua vừa kinh ngạc vừa khinh bỉ nhìn, lại dám trộm, thật là một kẻ trơ trẽn.
"Không nhìn ra...."
"Thật không ngờ!"
"Vô sỉ."
Những lời nói không chút cố kỵ vang lên càng lúc càng lớn.
"Ngươi còn có gì để giải thích!" Tôn Khởi Linh gây sự.
Tô Thiếu Bạch kỳ quái nhìn nàng, "Tại sao ta lại phải giải thích?"
Tôn Khởi Linh bị dáng vẻ trấn định của cậu làm cho nghẹn họng, một lát sau mới phản ứng được, "Biểu ca ta mất linh thạch thượng phẩm, rõ ràng nằm trong túi của ngươi, giờ cả tang vật cũng lấy được!"
"Dựa vào đâu mà nói hai khối trong linh thạch của ta là của biểu ca cô? Linh thạch thượng phẩm không phải đều giống nhau à? Nếu nói đó là linh thạch thượng phẩm của biểu ca cô, vậy trên đó có ấn ký đặc biệt gì không?"
"Linh thạch thì làm sao có ấn ký chứ? Lại nói, ngươi đến cả linh khí phi hành cũng mua không nổi, căn bản không có khả năng có linh thạch thượng phẩm!" Cho dù trước đây có nhưng nhất định cũng đã xài hết.
"Không có khả năng?" Tô Thiếu Bạch nhướng mày, giận dữ cười, "Biểu ca cô mất mấy khối linh thạch thượng phẩm?"
"Hai khối?"
"Chư vị còn ai mất linh thạch thượng phẩm không?" Tô Thiếu Bạch mỉa mai lên tiếng, quét mắt nhìn những người khác.
Mọi người xấu hổ cúi đầu, gia tộc bọn họ làm sao có thể cung cấp nổi chi phí như vậy.
Tô Thiếu Bạch lại tự tay lấy mấy khối linh thạch thượng phẩm trong túi ra, "Theo như suy luận của Tôn tiểu thư, nếu không có khả năng có linh thạch thượng phẩm, vậy những thứ này là ai làm mất?" Chọc ai hả?
Mọi người tròn mắt nhìn tay Tô Thiếu Bạch, chuyện có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng bởi vì giá trị của hai khối linh thạch thượng phẩm, hiện tại Tô Thiếu Bạch thuận tay lấy ra bốn, năm khối, làm sao không khiến người ta giật mình cho được!
Tôn Khởi Linh bị mấy khối linh thạch thượng phẩm chặn cho nghẹn học, mấy thiếu niên cũng theo dòng suy nghĩ của Tô Thiếu Bạch, bắt đầu thì thầm với nhau, linh thạch thượng phẩm của Tô Thiếu Bạch còn nhiều hơn Lý Ức Niên gấp mấy lần, nói là đi trộm của người khác hình như không hợp lý lắm.
"Nói không chừng ban ngày ngươi còn trộm của người khác thì sao!" Tôn Khởi Linh không cam lòng nói.
"Ban ngày? Cô nói Nam Cung Hạo sao?" Tô Thiếu Bạch nhìn nàng, cong khóe môi, "Có thể trộm đồ trên người thiên tài Kiếm tu mà không bị phát hiện, Tôn tiểu thư thật là đề cao ta quá đấy." Hừ, rõ ràng cái này là tự y cho mà.
Mấy thiếu niên lại nhao nhao lên, đây đúng là không thể. Nam Cung Hạo là ai chứ, sẽ bị một đệ tử trộm đồ từ trong vòng trữ vật à? Quả thực so với việc nói y cho Tô Thiếu Bạch còn khó tin hơn. Đúng là xảo quyệt quá mà!
"Được rồi, tiếp tụclục soát đi, Tô Thiếu Bạch ngươi qua đây." Hứa trưởng lão không cho TônKhởi Linh càn quấy nữa, bảo Tô Thiếu Bạch lại gần, tuy cái nhẫn trữ vật trongtay Tô Thiếu Bạch cũng đủ cho không cần lo lắng chuyện chi tiêu, nhưng cẩn thậnngẫm lại, hắn vẫn nên hỏi thăm Tô Thiếu Bạch xuất xứ của linh thạch. Tô ThiếuBạch nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cũng không cần giấu làm gì, bèn thành thậtđáp, là Nam Cung Hạo cho mình mượn. Hứa trưởng lão kinh ngạc nhíu mày, thầm dodự, dù gì Nam Cung Hạo cũng ở đây, muốn đối chứng cũng dễ dàng, dù là ai cũngsẽ không nói ra một lời nói dối dễ bị vạch trần thế này, lại nó, hôm đầu tiêndiễn ra Đại hội kiểm tra linh nguyên Tô Thiếu Bạch cũng kiểm tra là Lục phẩm,nhưng mà sau đó thành tích của cậu lại tuột dốc không phanh, sau ba tháng ngaycả Khí hỏa cũng không biến hóa ra, cho nên hắn cho rằng người mà Liên Vi Sơntrước đây ám chỉ là Lý Ức Niên, giờ xem ra, chắc không phải là tên nhóc này đấychứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook