Tu Tiên 5 Năm Xuống Núi Liền Vô Địch
-
C38: Hóa ra là thật
"...."
Năm rưỡi chiều.
Liễu Thanh Thanh kết thúc công việc của một ngày, bởi vì Diệp Phong lái xe đi đến chỗ họp lớp.
Nên còn con gái tiểu Diệp Tứ, thì sẽ do thư ký Tống Giai đi đón, rồi đưa về nhà.
.....
Tòa Bạch Nguyệt.
Là một câu lạc bộ tư nhân tích hợp giải trí, ăn uống, nghỉ lại, và xã giao làm một thể, nơi này không đón khách ngoài, chỉ có hội viên mới được vào, chỉ nguyên phí hội viên hàng năm thôi đã tốn ba trăm ngàn tệ rồi.
Mà muốn đăng ký làm hội viên thì người đó phải có tài sản trên chục triệu tệ, ngoài ra phải được ba hội viên trở lên giới thiệu, ngưỡng cửa cực cao.
Lớp trưởng Tiền Hồng, người tổ chức buổi họp lớp đang đứng ở cửa khách sạn, dẫn từng bạn học đi vào, cô ta liên tục nhìn trái nhìn phải, có vẻ là đang đợi người.
Khi Liễu Thanh Thanh xuất hiện.
Hai mắt Tiền Hồng sáng lên, cô ta đi tới kéo tay đối phương làm như là bạn thân vậy, cô ta nhiệt tình nói:
"Ay ya, Thanh Thanh, cuối cùng cậu cũng tới, đi đi đi, cậu mau đi vào với tôi, mọi người đều đang đợi cậu đấy."
"Ngại quá, công ty hơi bận, nên tới trễ."
"Không sao không sao, bọn họ đều đang ở tăng rên uống trà ôn lại chuyện cũ, vừa nấy còn nhắc đến cậu đấy, nghe nói cậu tự mở một công ty may mặc, thật đấy."
Tiền Hồng liếc thấy Diệp Phong đi theo, cô ta không nhịn được nhíu mày nói: "Thanh Thanh, tài xế của cậu chẳng biết phép tắc gì cả, không biết đợi ở bãi đỗ xe à? Lát nữa tôi giới thiệu cho cậu một tài xế biết chừng mực."
"Tiền Hồng, nhiều năm đã qua mà cậu vẫn mắt chó nhìn người thấp." Diệp Phong thản nhiên nói.
Giọng nói có phần xa lạ nhưng cũng có phần quen thuộc, làm Tiền Hồng phải nghỉ hoặc nhìn Diệp Phong, sau đó trong đầu cô ta bỗng vang lên một tiếng sấm.
Cô ta kinh ngạc nói: "Diệp Phong, cậu vẫn còn sống à?"
Diệp Phong trả lời thắng: "Loại người chỉ biết đến liền như cậu mà vẫn còn sống, thì sao tôi lại không thể sống”
Tiền Hồng.
Lớp trưởng ba năm cấp ba.
Người cũng như tên, đặc biệt yêu tiền, lúc đi học thì cực kỹ chiếu cố đến những bạn học có điều kiện gia đình tốt, có thể gọi là nịnh nọt.
Còn những đứa trẻ bình thường thậm chí còn được gọi là xuất thân từ gia đình bần hàn như Diệp Phong, Tiền Hồng sẽ tỏ thái độ tồi tệ các kiểu, rồi giao cho những công việc lặt vặt như trực nhật quét dọn vệ sinh.
Đối với Tiền Hồng mà nói, có thể làm bạn hay không, hoàn toàn được quyết định ở chỗ có giá trị lợi dụng hay không.
"À, tôi còn bảo là ai chứ, sao tôi không nhớ là tôi có mời cậu nhỉ?"
Tiền Hồng khiêu khích: "Cậu mặt dày đến tham gia họp lớp, cậu cũng không xem xem mình có xứng hay không!"
Liễu Thanh Thanh thản nhiên nói: "Lớp trưởng, tôi nhớ là được dẫn theo người nhà nhỉ?”
“Tất nhiên."
"Diệp Phong là bố của con gái tôi."
"...."
Tiền Hồng kinh ngạc đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà vào miệng.
Vừa nãy cô ta có nghe các bạn học cũ nói, nguyên nhân năm đó Liễu Thanh Thanh từ bỏ đại học Yên Kinh chọn Phục Đán, là vì cô mang thai
Tiền Hồng cứ tưởng đó là tin đồn nhảm cơ, hóa ra là thật!
"Nếu lớp trưởng không hoan nghênh Diệp Phong, vậy chúng tôi không làm phiền nữa."
Liễu Thanh Thanh khoác tay Diệp Phong, mỉm cười nói: "Diệp Phong, chúng ta đi ăn malathang đi, tự nhiên muốn ăn món đấy”
Nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa kia của Liễu Thanh Thanh, Diệp Phong vui đến nỗi trong lòng nở hoa luôn, đột nhiên anh cảm thấy Tiền Hồng là một người tốt.
Cảm ơn cậu nhé lớp trưởng cũ.
Nếu không phải cậu mắt chó coi thường người khác, thì Thanh Thanh sẽ không chủ động như này.
"Đừng đừng đừng, đừng đi.."
Tiền Hồng sốt ruột rồi, sở dĩ cô ta tổ chức họp lớp ở thành phố Đông Hải, thực ra là để lấy lòng Tôn Chính, mà ở trường Nhất Trung Bình Hải có ai mà không biết, năm đó bạn Tôn Chính đẹp trai thích Liễu Thanh Thanh cơ chứ?
Mà Tôn Chính chịu tham gia buổi họp lớp lần này, sở dĩ là vì Tiền Hồng có bảo rắng Liễu Thanh Thanh sẽ tham gia.
Vậy nên.
Liễu Thanh Thanh không thể đi, chí ít là không thể, đi bây giờ.
Tiền Hồng mim cười nói xin lỗi: "Thanh Thanh, Diệp Phong, tôi sai rồi."
Liễu Thanh Thanh nghiêm túc hỏi: "Sai ở đâu."
"..."
Khóe môi Tiền Hồng co rút, cô ta muốn nổi giận nhưng lại không dám, cô ta cười gượng nói.
"Sai ở chỗ tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, cậu xem mọi người đã đến hết rồi, chúng ta lên uống ngụm trà ăn bữa cơm rồi trò chuyện, các bạn cũng nhớ các cậu đấy."
Liễu Thanh Thanh không nói gì, cô nghiêng đầu nhìn Diệp Phong, chỉ cần người đàn ông này lắc đầu, cô sẽ quay người đi luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook