Tử Thư Tây Hạ
-
Quyển 4 - Chương 24: Phát hiện mới trên bản đồ Cổ
“18 thi thể? Lúc đó, khi máy bay trực thăng của Branch rơi xuống, tôi cũng trông thấy 18 thi thể! Sao lại trùng hợp như vậy? Định mệnh! ” - Makarov vừa lẩm bẩm vừa kiểm tra một lượt 18 thi thể đó. Quả nhiên trong đó không có thi thể của Stechkin.
1
Đợi cát bụi tản đi, mọi thứ yên ổn trở lại, Đường Phong mới ra sức nhổ hết cát bụi trong miệng ra, lắc mạnh đầu, và bò dậy từ bãi cát. Anh chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, đầu đau tai ù.
Lương Viện, Hàn Giang, Yelena và lão Mã cũng lần lượt đứng dậy trên đồi cát, năm người quay lại nhìn, cánh cổng phía đông lô cốt đã không còn tồn tại, không chỉ có vậy, ngọn núi nhỏ phía trước cánh cổng cũng bị phạt đi một nửa, cả tòa lô cốt đã biến thành một hố sâu khổng lồ bị cát vàng phủ kín.
“Hóa ra bên trên vẫn còn ngọn núi...” - Đường Phong lẩm bẩm.
“Tôi…” - Makarov mở miệng định nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Makarov, Makarov lại nói: “Tôi... tôi bỗng cảm thấy ở đây trông rất quen, hình như tôi đã tìmg đến đây!”
“Vậy sao! Lão Mã, bác nghĩ kĩ lại xem” - Đường Phong mở lời.
“Ồ! Đúng rồi, đây... đây chính là nơi mà máy bay của Branch đã rơi.” - Makarov đã nhận ra địa hình trước mặt, ngay lập tức ông nói rất chắc chắn: “Đúng, chính là chỗ này, phía sau ngọn núi ở căn cứ Tiền Tiến, đây chính là nơi mà năm đó máy bay của Branch bị rơi.”
“Sao... sao lại trùng hợp vậy? Nơi Branch rơi máy bay lại ngay ngoài cổng phía đông lô cốt?” - Đường Phong ngạc nhiên nhìn lô cốt số 21 đang bị vùi lấp trong cát.
“Thật không thể tin được. Cha, năm đó lúc cha xử lý vụ máy bay của Branch rơi, lại không phát hiện thấy ở đây có một lô cốt vĩ đại thế này ư?” - Yelena hỏi.
Makarov lắc đầu: “Đúng vậy, thật không thể tin được, năm đó lúc cha xử lý vụ máy bay của Branch rơi ở đây, chưa từng nghe thấy ở đây có một tòa lô cốt!”
“Mọi người tạm thời không nói về lô cốt nữa, mau chóng đi tóm lấy Stechkin đã, lần này quyết để lão ta trốn thoát!” - Hàn Giang thúc giục.
“Hắn ta không chạy thoát được đâu, bọn áo đen đó đều chết hết rồi!” - Đường Phong tự tin mới.
“Đúng vậy, chỉ cần tóm được Stechkin thì sẽ sáng tỏ được rất nhiều chuyện. Còn nữa, mọi người hãy chia nhau ra kiểm tra một chút quanh đây, để xem có còn dấu tích nào khác không?” - Makarov nói.
“Dấu tích khác?” - Đường Phong lập tức hiểu ý Makarov: “Bác muốn tìm kiếm lại dấu tích máy bay rơi?”
Makarov gật đầu, Yelena bỗng nói: “Đúng rồi, người tấn công sau lưng Stechkin, cứu chúng ta đâu?”
Vậy là mọi người chia nhau ra lục soát trên vùng sa mạc này, họ không bỏ qua bất cứ dấu vết nào. Hàn Giang và Đường Phong xếp tất cả xác bọn áo đen bị bắn chết lại với nhau, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên ỉà họ không tìm thấy Stechkin.
“Tổng cộng có 18 thi thể của bọn áo đen, nhưng lại không có của Stechkin!” - Hàn Giang nói.
“Cũng không phát hiện thấy người tấn công sau lưng Stechkin!” - Yelena nói.
“18 thi thể?” - Makarov lẩm bẩm, ngay lập tức, mắt ông mở to, ngạc nhiên kêu lên: “Không... cũng là 18 thi thể ư, sao lại trùng hợp vậy? Hàn Giang, cậu không đếm sai chứ?”
Hàn Giang lại đếm lại một lượt, rồi khẳng định:
“Không sai, đúng là 18 thi thể áo đen, chỉ không thấy xác của Stechkin”.
“18 thi thể? Lúc đó, khi máy bay trực thăng của Branch rơi xuống, tôi cũng trông thấy 18 thi thể! Sao lại trùng hợp như vậy? Định mệnh!” - Makarov vừa lẩm bẩm vừa kiểm tra một lượt 18 thi thể đó. Quả nhiên trong đó không có thi thể của Stechkin.
“Gã ta lại trốn thoát mất rồi!” - Yelena hậm hực nói. “Không, Yelena, hiện giờ ông ta không phải là quan trọng nhất, với sự hung hãn và ranh ma của Stechkin, thì cho dù em có tóm được, ông ta cũng sẽ không nói gì đâu!” - Hàn Giang nói.
Yelena gật đầu, cô lấy hai vỏ đạn trong tay ra: “Em nhặt được hai vỏ đạn này phía sau đồi cát phía đông bắc, em so sánh thì thấy hai vỏ dạn này không giống với vỏ đạn của bọn áo đen, cũng không giổng của chúng ta. Từ vị trí phát hiện được cho thấy, hai vỏ đạn này rất có thể là do người tấn công sau lưng Stechkin đế lại.”
Hàn Giang đón lấy hai vỏ đạn trong tay Yelena, tỉ mẩn quan sát một hồi: “Cái... cái này rất giống đạn của súng trường kiểu 92, nhưng anh cũng không thể khẳng định chắc chắn!”
“0! Neu vậy thì sự việc càng lúc càng thú vị rồi đấy!” - Đường Phong nhìn ra xa, phát hiện ở đó vẫn đang đỗ vài chiếc xe việt dã - “Chúng ta tới đó xem sao!”
Mọi người chạy tới trước mấy chiếc xe việt dã, phát hiện tổng cộng có bốn chiếc, hai chiếc Cherokee, một chiếc Hummer, một chiếc Jeep Wrangler. Đường Phong và Yelena đặc biệt chú ý tới hình dạng của mấy chiếc xe này. “Không có hai chiếc xe mà ban sáng chúng ta trông thấy!” - Yelena nói.
“Ban nãy, lúc chúng ta đuổi tới đây, đã từng tính toán rằng có sáu chiếc xe tới đây, hiện giờ chỉ có bốn chiếc, cho thấv có hai chiếc xe đã rời khỏi đây. Một chiếc chắc là của Stechkin, còn một chiếc rất có thể là của người đã tấn công sau lưng Stechkin. Nhưng người đó là ai nhỉ?” - Đường Phong nhìn vết bánh xe trên mặt đất nói.
“Nếu cần, chúng ta thử truy đuổi theo vết bánh xe xem sao!” - Yelena đê nghị.
Đường Phong đang do dự thì Makarov xua tay: “Thôi, mặt trời sắp xuống núi rồi, hoảng loạn mệt mỏi cả một ngày, chúng ta hãy quay trở về căn cứ nghỉ ngơi đã; nghỉ ngơi xong sẽ bàn kế hoạch tiếp theo!”
“Vậy mấy chiếc xe này thì sao?” - Đường Phong hỏi.
“Mấy chiếc xe này đều bị phá hỏng rồi, xem ra Stechkin vừa rút lui vừa biết xử lý đâu ra đấy!” - Hàn Giang kiểm tra bốn chiếc xe rồi nói: “Nhưng trên xe vẫn còn rất nhiều trane bị mà chúng ta có thể sử dụng, ví dụ như đèn pin, pin, GPS, la bàn điện tử, còn cả chăn nỉ và vũ khí đạn dược!”.
“Giờ thì tôi bắt đầu tưởng nhớ về ‘con lừa dũng mãnh’ của tôi rồi, bao nhiêu thứ như vậy, rồi lại còn năm người chúng ta, liệu chiếc xe Jeep già cỗi có chứa được hết không?” - Đường Phong nhớ ra chiếc xe Jeep già cỗi.
Yelena vỗ vai Đường Phong: “Yên tâm đi, chật chút thôi mà! Nhưng chắc chắn chiếc xe đỏ sẽ chở được chúng ta đi. Đừng quên chiếc xe này năm đó được chuân bị để trải qua thử thách chiến tranh hạt nhân nhé!”
Đường Phong nghe Yelena nói vậy thì trong lòng cũng yên tâm hơn; mọi người, mỗi người một tay một chân bê hết những thứ dùng được ra ngoài căn cứ huấn luyện đế lên lão xe Jeep, rồi năm người đành phải ngồi co ro trên xe, chậm rãi lái về căn cứ dưới bóng chiều tà.
2
Khi cá nhóm vê tới căn cứ thì màn đêm đã buông xuống. Mọi người tuy đã vô cùng mệt mỏi, nhimg vẫn nhớ tới những gì đã xảy ra trong căn cứ Tiền Tiến và vừa mới xảy ra ngày hôm nay. Hình như Makarov đang còn chìm trong phát hiện đáng kinh ngạc ban nãy, ông vẫn một mình nghĩ ngợi gì đó mà im ỉặng không nói. Đường Phong bước tới, an ủi Makarov: “Lão Mã, cháu biết bác vẫn đang nghĩ về Branch và cả căn cứ Tiền Tiến!”
“Đúng vậy, tôi đang nghĩ tới Branch, căn cứ Tiền Tiến có liên quan tới toàn bộ sự việc. Từ mức độ thông thạo của bọn Stechkin với lô cốt đã cho thấy, trong số bọn chúng chắc chắn có người đã từng tới căn cứ, và lô cốt. Hơn nữa, tôi có thể khẳng định người này không phải mới tới, mà đã tới đây trước cả khi học viên bạo động!” - Makarov chậm rãi nói.
“Bởi vậy bác đang nghĩ rằng, có thể bác biết ngưòi này? Người này là ai nhỉ?” - Hàn Giang hỏi lại.
“ừm, nhưng tôi thật sự không thể nghĩ ra được đó là ai, Branch, trung úy Nicholas và học viên đều chết hết rồi, vậy còn có thể là ai?”
“Còn Shchedrin, nhưng Yelena lại cho rằng không phải là ông ta!” - Đường Phong nói.
“Tôi tán thành với phán đoán của Yelena, Shchedrin đích thân trấn áp học viên, nên ông ta không thể có liên quan mật thiết với việc này!” - Makarov đang nói bỗng nói nhó lại, miệng lẩm bấm, “Trừ khi Branch và có người trong đám học viên chưa chết!”
“Chưa chết? Điều này...” – Đường Phong ngạc nhiên, “Vậy thì chỉ có Shchedrin mới biết mà thôi.”
“Chính tay tôi đã khâm liệm Branch, tôi tin anh ta chắc chắn dã chết! Còn đám học viên đó thì không chắc. Sau đó có mấy học viên nhảy xuống biển, Shchedrin không vớt được xác họ!” - Makarov vẫn rất tự tin vào trí nhớ của mình.
“Nhưng theo như những gì Shchedrin nói, cộng thêm những gì trong hồ sơ văn kiện mà chúng ta tìm được sau này cho thấy, lúc đó sóng to gió lớn, rôi những học viên đó còn đang bị thương, vậy không thể có người sống sót được!” - Yelena nói.
“Mọi người có bao giờ nghĩ tới, vẫn còn một khả năng khác không!”- Lương Viện bỗng cất lời khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Lương Viện từ tôn nói: “Khả năng này vốn dĩ không thể thành hiện thực, nhưng do sự xuất hiện của lô cốt số 21, nên đã khiến cho khả năng này có thể trở thành sự thật!”
“Đừng vòng vo nữa, em mau nói đi!” - Đường Phong thúc giục.
“Rất có khả năng Branch và các học viên đúng là đã chết, nhưng lúc đó tổ chức bí mật này vốn đã phát triển rất mạnh, ngoài họ ra thì vẫn còn có những người khác, ví dụ như Stechkin, Brainin, Isakov cùng những người khác. Những người này rất có thể đã bí mật tới lô cốt, bởi vậy họ mới có thể nắm rõ lô cốt như lòng bàn tay!”
Giả thiết của Lương Viện đã giúp mọi người mở rộng suy đoán. “Đúng là có khả năng này, nhưng khả năng này phải được xây dựng trên một cơ sở nào đó, mặc dù trước tiên đã xác định được là Branch có vấn đề!” - Đường Phong nói.
“Hôm nay Stechkin đã thừa nhận hắn biết Branch, đồng thời biết Branch và cha từng làm việc cùng nhau ở đây. Tại sao Stechkin lại biết điều đó? Rất có thể giống như Lương Viện nói, chúng đã bí mật tới lô cốt trong lúc Branch còn sống, thậm chí còn huấn luyện các học viên.” - Yelena tiếp tục suy đoán.
“Điều này thì khỏi phải nói, người này chắc chắn có vấn đe!” - Hàn Giang nói thẳng - “Hiện giờ tôi còn hứng thú muốn biết về vị trí và tác dụng của Brđnch trong tổ chức này hơn, đáng tiếc là ông ta chết rồi, lô cốt cũng bị phá hủy, chúng ta rất khó để biết hết được về mọi thứ!” “Yuri... Yuri. anh ta thật sự có vấn đề ư?” - Makarov chìm trong suy tư đau khổ, có lẽ ông vẫn không thể tin ràng Branch chính là thành viên của tổ chức bí ẩn đó.
3
Mỗi lần nói tới Branch và đám học viên bạo động, câu chuyện lại rơi vào ngõ cụt. Căn phòng trở nên im lặng, mọi người bắt đầu chuẩn bị bữa tối và chăn đắp để ngủ.
Sau khi ăn uống no nê, Đường Phong đi ngủ luôn. Nhưng tới khi rạng sáng, anh bồng tỉnh dậy, dỏng tai nghe ngóng. Bên ngoài tĩnh lặng như tờ, những người khác vẫn đang ngủ say, vậy tại sao mình lại tỉnh dậy? Đường Phong trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng anh trở mình mãi vẫn không ngủ được.
Đường Phong dứt khoát ngồi dậy, những gì xảy ra mấy ngày hôm nay vẫn không ngừng hiện lên trong đầu khiến lòng dạ anh bất an. Đường Phong thấy thời gian vẫn còn sớm nên anh quyết định dậy canh gác. Ban đầu, Yelena định bố trí người canh gác đêm nay, nhưng Hàn Giang lại nói rằng Stechkin không có gan tới đây nên họ không phân công ai canh gác nữa.
“Ôi! Đúng là số mình khổ mà!” - Đường Phong khẽ thở dài, rồi cầm một chiếc đèn pin, đứng dậy đi ra ngoài. Ánh nghĩ rằng mình cũng nên làm chút gì đó, nên đã nghĩ tới mấy bức ảnh chụp kệ tranh ngọc. Vậy là Đường Phong lấy mấy bức ảnh ra, ngồi một mình ngoài cửa dùng đèn pin tỉ mẩn quan sát tấm bản đồ cổ mà anh đã xem không biết bao nhiêu lần.
Sự hứng thú ban đầu của Đường Phong về tấm bản đồ cổ này đã dần dần biến thành nỗi thất vọng, vì các dấu mốc trên bản đồ phần lớn là địa danh cổ thời kỳ Tây Hạ, hàng ngàn năm đã trôi qua, vật đổi sao dời, rất nhiều địa danh cổ đều đã không còn tồn tại. Bởi vậy, muốn xác định được địa danh xuất hiện trên bản đồ cổ là việc không dễ dàng. Không thể xác định các kí hiệu trên bản đồ cồ đồng nghĩa với việc không có vật tham chiếu, và cũng có nghĩa là rất khó xác định tuyến đường tiến vào Hạn Hải Mật Thành. Chính vì vậy mà Đường Phong càng ngày càng thất vọng về tấm bản đồ cổ này.
Nhưng đêm nay, khi Đường Phong kiểm tra lại tấm bản đồ này lần nữa, thì một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy anhễ Đường Phong quay cổ, rồi đá chân mà vẫn không cảm thấy có chồ nào có vấn đề, thế nhưng cảm giác kỳ *lạ này vẫn không biến mất, mà ngược lại còn mãnh liệt hơn. Đường Phong cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại, anh dùng đèn pin tìm kiếm vị trí của Hạn Hải Mật Thành trên bản đồ cổ trước tiên, rồi quan sát kĩ một lúc, Đường Phong phát hiện xung quanh Hạn Hải Mật Thành là một vùng xanh thẫm, đây chính là ốc đảo chết chóc ư?
Đường Phong thật sự rất muốn xem kệ tranh ngọc nguyên vẹn, anh không hiểu vì sao bản đồ cổ trên kệ tranh ngọc vốn không phải dùng bút lông vẽ màu lên, nhưng tại sao lại vừa vặn xuất hiện một vòng xanh thẫm xung quanh Hạn Hải Mật Thành? Lẽ nào đây chính là màu nguyên bản của tấm ngọc tạc nên kệ tranh ngọc? Neu đúng là như vậy thì thật thần kỳ!
Đường Phong trầm trồ xong liền tiếp tục quan sát phần xung quanh kí hiệu Hạn Hải Mật Thành; xung quanh vùng màu xanh toàn là màu trắng, anh biết đây chính là màu sắc gốc của loại bạch ngọc bóng mịn tạo nên kệ tranh ngọc. Màu trắng? Phải chăng nó tượng trưng cho sa mạc? Đường Phong mở rộng tầm nhìn ra xa, anh phát hiện phía ngoài cùng của kệ tranh ngọc trên bản đồ cổ hiện lên màu vàng nhạt, đây mới chính là màu cát vàng. Nhưng có lẽ cổ nhân không kỳ công vậy đâu, màu vàng và màu trắng trên bản đồ cổ đều tượng trưng cho sa mạc!
Đây là lần đầu tiên Đường Phong để ý thấy màu sắc trên bản đồ phía sau kệ tranh ngọc không giống nhau. Trước đây Đường Phong vẫn tưởng rằng kệ tranh ngọc được chế tác từ bạch ngọc Dương Chỉ (1) (là loại ngọc trắng, bóng mịn như mỡ dê nên có tên gọi như vậy) của vùng Hòa Điền, bởi vậy trong ấn tượng của mình, anh luôn cho ràng kệ tranh ngọc màu trắng, mặt chính của kệ tranh ngọc cũng là màu trắng, bóng mịn long lanh. Nếu như màu sắc mặt sau của kệ tranh ngọc không phải do con người tạo nên, vậy thì kệ tranh ngọc này càng thần kỳ hơn. Hai mặt trước sau của kệ tranh ngọc mỏng hóa ra lại là hai màu khác nhau, và những người thợ Tây Hạ đã tận dụng tạo hóa tự nhiên khan hiếm này, để khéo léo tạc mặt sau của kệ tranh ngọc này thành một tấm bản đồ cổ.
Nghĩ tới đây, Đường Phong lại nhìn xung quanh kí hiệu Hạn Hải Mật Thành, anh thấy trong khu vực màu trắng xung quanh Hạn Hải Mật Thành xuất hiện rất nhiều những vân ngọc màu xanh ngang dọc. Đây chính là đặc tính vốn có của kệ tranh ngọc, hay là có hàm ý đặc biệt nào đó?
Sau khi quan sát tỉ mẩn, phát hiện những vân ngọc màu xanh này chỉ xuất hiện quanh khu vực màu xanh sẫm, còn những chỗ khác không có, Đường Phong linh cảm những vân ngọc màu xanh này chắc hẳn có hàm ý đặc biệt, nhưng những đường vân ngang dọc này rốt cuộc tượng trưng cho điều gì?
4
Ánh mắt Đường Phong dần dần di chuyển tới ven một đường vân màu xanh, anh trông thấy một chữ Tây Hạ ở đây; dựa vào trí nhớ, Đường Phong nhận định đây là từ “Cốc”.
“Cốc? Sơn cốc?” - Đường Phong liên tưởng ngay tới sơn cốc, anh nhìn lên trên, men theo đường vân ngọc này, lại xuất hiện thêm một chữ Tây Hạ, quả nhiên là chữ “Sơn”. Nhìn tiếp lên trên lại là một chữ Tây Hạ nữa, Đường Phong không biết chữ Tây Hạ này, đường vân xanh này đến đây là đứt đoạn. Nhưng ngay sau đó Đường Phong lại phát hiện thấy vài chữ Tây Hạ nối liền nhau bên cạnh một đường vân xanh khác, khi ghép những từ vừa phát hiện ra này lại với nhau, Đường Phone lẩm bẩm đọc ra vài từ Tây Hạ - “Lang... Cư... Trú... Đích... Sơn... Cốc...”
Đường Phong chau mày: “Hang núi nơi sói ở? Hang núi nơi sói ở? Sói...” - Mắt Đường Phong bỗng sáng lên, “khe Sói Hoang, đúng! Khe Sói Hoang! Là khe Sói Hoang mà Makarov từng nhắc tới!”
Đường Phong không giấu được vui mừng, lẽ nào Hạn Hải Mật Thành nằm trong khe Sói Hoang? Đường Phons chạy vào phòng, hét toáng lêr: “Dậy mau, dậy mau, tôi có phát hiện mới!”
“Làm trò gì đấy?”, “Có để cho ai ngủ không hả?” - mọi người đều bất mãn với Đường Phong.
Nhưng Makarov lại nhận ra điều khác lạ từ câu nói của Đường Phong: “Đường Phong, chắc chắn cậu đã có phát hiện gì đó quan trọng.”
“Đúng vậy, rất quan trọng, cháu đã phát hiện thấy thông tin quan trọng trên tấm bản đồ cổ phía sau kệ tranh ngọc!” - Đường Phong càng nói càng phấn khích - “Mọi người xem, ở đây, ở đây, kệ tranh ngọc được chế tác quá kỳ diệu, mảng xanh đậm này tượng trưng cho ốc đảo chết chóc, còn những đường vân ngang dọc tượng trưng cho hang núi...”
Lúc này mọi người mới phát hiện thấy sự kỳ diệu của kệ tranh ngọc, nhưng Hàn Giang lại lắc đầu: “Chỉ mấy thử này sao?”
“Không, quan trọng hơn là đường vân này, không đúng, không phải là một con đường mà phải là tên của một hang núi”.
“Tên ư?”
Dựa vào chữ Tây Hạ trên đó mà dịch ra thì tên của ngọn núi này là: Hang núi nơi sói ở!”.
"Hang núi nơi sói ở?” - Hàn Giang không hiểu hàm ý đặc biệt trong đó, anh thảng thốt hỏi. Nhưng Makarov đã nghe ngay ra: “Hang núi nơi sói ở? Là., khe Sói Hoang sao?”
“Đúng, lão Mã, cháu cũne nghĩ vậy. Điều này phải cảm ơn bác, bởi bác đã từng kể cho chúng cháu nghe về chuyện bác và Branch tới khe Sói Hoang, dĩ nhiên càng cẩn phải cảm ơn số phận!”
“Số phận?” - Hàn Giang không hiểu.
“Đúng, số phận! Nếu chúng ta không gặp phải bão cát đen, mò mẫm tới căn cứ Tiền Tiến thì tôi có nghĩ nát óc cũng không thể liên tưởng được hang núi này với khe Sói Hoang mà lão Mã kể?”
Hàn Giang đã hiểu ra: “Do hiện giờ chúng ta vô tình chạy tới đây, nên lúc cậu xem lại bản đồ đã liên tưởng hang núi trên bản đồ cổ này với khe Sói Hoang?” “Đúng vậy, tôi nghĩ ra rồi, trước đây tôi không xem kĩ như bây giờ, nhưng cũng đã tòng nhìn thấy mấy chữ Tây Hạ này. Lúc đó tôi không ghép chúng lại để dịch ra nên không hề nghĩ tới khe Sói Hoang. Bây giờ xem ra, hang núi này chính là khe Sói Hoang mà lão Mã từng kể với chúng ta!” - Đường Phong nói rất chắc chắn.
Makarov gật gù, ông vạch vạch lên ảnh tấm bản đồ, “Nếu như vậy thì căn cứ Tiền Tiến mà hiện giờ chúng ta đang ở đây, chắc là ở vị trí này!”
Đường Phong thấy ngón tay của Makarov chỉ lên phía bắc của khe Sói Hoang, anh gật đầu: “Đúng, chắc là vùng này. Ngay từ đầu chúng ta từ tuyến đường phía nam đi về hướng tây bắc, kết quả đã gặp phải bão cát đen, cộng thêm lạc đường, thế là ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới phía bắc. Mọi người nhìn đây, như vậy xem ra khe Sói Hoang là một hang núi chạy theo hướng nam bắc, còn Hạn Hải Mật Thành nằm ở giữa chếch về hướng nam của khe Sói Hoang. Bởi vậy, lúc ở Ma Quỷ Thành, chúng ta đã ở rất gần Hạn Hải Mật Thành rồi nhưng lại không hay biết!”
“Kỳ lạ thật, theo như trên bản đồ cổ hiển thị, thì tại sao khe Sói Hoang lại có nhiều nhánh như vậy?” - Yelena chỉ những đường vân xanh trên tấm bản đồ cổ - “Hơn nữa lại hoàn toàn không có quy luật, cái thì ngang, cái thì dọc!”
“Yelena, điều này thể hiện chính xác sự phức tạp và thần bí của khe Sói Hoang!” - Makarov hắng giọng, nhìn mọi người xung quanh rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Những đường vân không có quy luật này cho thấy, khe Sói Hoang vốn không phải là một dãy núi đơn giản. Tôi còn nhớ năm đó Branch đã từng kể với tôi rằng, khe Sói Hoang không phải là một hang núi mà là do rât nhiêu hang núi có hình dạng, kích cỡ to nhỏ khác nhau tạo thành. Địa hình, khí hậu trong các hang núi đó đều khác nhau, chỗ thì rộng rãi, chỗ lại chật hẹp. những đường vân màu xanh trên bản đồ cổ đã chứng minh cho điều đó!”
“Vâng, cháu cũng nghĩ như vậy, khe Sói Hoang do rất nhiều hang núi có địa hình, môi trường khác nhau tạo thành nên mới khiến cho những ai đi vào đây cũng đều dễ bị lạc. Đối với những hang núi mà con người chưa từng đặt chân tới, thì càng cần phải có bản cổ đồ phía sau kệ tranh ngọc chỉ dẫn mới có thế đi đúng đường, không thì sẽ bị mất mạng trong khe Sói Hoang.” - Đường Phong suy đoán.
Lúc này Hàn Giang mới phát hiện họ đã từng ở rất gần khe Sói Hoang và Hạn Hải Mật Thành, nhưng hiện giờ họ lại đi tới phía bắc khe Sói Hoang, đây lẽ nào là do số phận đã an bài?
5
Hàn Giang ra sức gõ lên một vị trí trên tấm bản đồ cổ: ‘Chúng ta đã tới đây rồi, chỉ là... chậm một bước!”
Đường Phong thấy Hàn Giang gõ lên vị trí mà trước đây anh đã xác định là địa danh thứ tư, cũng chính là ở phía nam khe Sói Hoang, địa danh gần cửa hang nhất, tên gọi đầy đủ mà anh không thể dịch hết ra được. Anh bảo: “Đúng, chắc là chúng ta đã từng tới đây rồi, cái tên đó tôi chỉ có thế dịch được một từ phía trước, từ đó là từ "Nam". Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, đây là một từ tượng trưng cho phương hướng, nhưng lúc đó lại không nghĩ tới phương hướng mà nó chỉ cụ thể. Bây giờ xem ra chữ ‘Nam’ này chính là tượng trưng cho phía nam khe Sói Hoang!” - Đường Phong phân tích.
Đường Phong nói xong, ngón tay của anh lại nhanh chóng di chuyển trên tấm bản đồ cổ, rồi dừng lại ở một nơi phía bắc khe Sói Hoang, bởi vì ở đây cũng xuất hiện hai chữ Tây Hạ. Đường Phong nhận ra ngay từ thứ nhất là “Bắc”, còn từ thứ hai lại giốne hệt như tên gọi xuất hiện ở phía nam. Đường Phong vỗ lên tấm ảnh, nói:
“Nếu như tôi đoán không lầm thì Hạn Hải Mật Thành ở trong khe Sói Hoang, còn tiến vào khe Sói Hoang có hai con đường nam, hắc. Trước đây chúng ta đi theo con đường phía nam, đã rất gần với khe Sói Hoang, còn nơi mà Branch đưa lão Mã tới là đường phía bắc, thậm chí chính là lối vào ở đường phía bắc!”
“Lối vào ở đường phía bắc?” - Lương Viện ngạc nhiên - “Nhưng lúc đó Branch không vào trong!”
“Điều đó cho thấy, bất luận là đường phía nam hay phía bắc thì khe Sói Hoang cũng không dễ đi! Còn về hai kí hiệu đánh dấu một “Nam” một “Bắc” này, thì tôi cho rằng đây là hai địa danh tượng trưng cho phương hướng. Ngoài ra, trên tuyến phía bắc còn xuất hiện vài địa danh, nên tôi vẫn phải nghiên cứu cấn thận hơn!” - Đưởng Phong chỉ lên vài kí hiệu đánh dấu xuất hiện trên tuyến đường phía bắc.
Các kí hiệu đánh dấu trên tuyến đường phía bẳc và phía nam không giống nhau. Bốn kí hiệu ở phía nam đều ở ngoài khe Sói Hoang., còn kí hiệu ở phía bắc cơ bán đều ở trong khe Sói Hoang. Kết hợp với suy đoán của Makarov, Đường Phong nghĩ rằng: nếu như xuất phát từ căn cứ Tiền Tiến theo tuyến đường phía bắc, thì sẽ tới khe Sói Hoang rất nhanh, nhưng nguy hiểm thật sự thì có lẽ phải đợi sau khi tiến vào khe Sói Hoang mới xuất hiện.
Hàn Giang nghe xong phát hiện mới của Đường Phong liền vỗ vai anh: "Được rồi, chúng ta lại có mục tiêu mới rồi!”.
“Mục tiêu mới?” - Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mất về phía Hàn Giang.
“Chúng ta hãy bắt đầu nói từ lần hành động này!” - rồi tiếp lời Hàn Giang nhìn mọi người một lượt - “Hiện giờ chúng ta đã biết Hạn I lải Mật Thành ở trong khe Sói Hoang, còn muốn tới khe Sói Hoang thì có hai đường ở phía nam và phía bắc. Đội thám hiểm năm đó, và cả Kozlov trong lần bí mật khảo sát không công bố đó, chắc cũng đều đi con đường phía nam. Chúng ta cũng đi theo tuyến đường của Misha, từ phía nam tiến vào sa mạc, nên mới xảy ra những chuyện như bây giờ. Ngay từ đầu, trên sa mạc Gobi đã xuất hiện hai vết bánh xe khác nhau, hai vết bánh xe này đã biến mất ở gần Thiên Hộ Trấn. Sau đó Triệu Vĩnh chết, rồi chúng ta truy đuổi chiếc Cherokee màu đen không người lái! Tôi nghĩ cái chết của Triệu Vĩnh ít nhất cũng liên quan tới chiếc xe này!”
“Chính chiếc Cherokee màu đen đó, đội trưởng, tôi muốn hỏi anh một câu..
Đường Phong đang định mở miệng, thì Hàn Giang liền xua tay, ngắt lời anh: ""Đường Phong, tôi biết cậu muốn hỏi gì. Tôi nghĩ với trí thông minh của cậu thì đã đoán ra rồi. Thật ra việc tôi trốn ra ngoài là vở kịch giữa tôi và Triệu Vĩnh, mục đích là để nội gián trà trộn vào người của chúng ta lộ diện. Tôi bị đổ tội hàm oan là thật, nhưng sau đó là tôi và Triệu Vĩnh tương kế tựu kế. Lúc đó, chúng tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, vừa có thể dụ được nội gián, vừa có thể để tôi từ chỗ sáng chuyển vào bóng tối, như vậy càng có lợi hơn cho hành động của chúng ta. Lúc mới bắt đầu, mọi chuyện đều thuận lợi, tôi tin rằng hành tung của chúng ta không một ai biết, thậm chí đến Triệu Vĩnh cũng không rõ. Nhưng trên sa mạc Gobi, ở địa điếm thứ hai, cũng chính là Lang Oa, chúng ta đã bị bại lộ!”.
“Ừm, nhưng bầy sói bao vây chúng ta đã tản đi!”, Đường Phong nhớ lại những con sói mà họ trông thấy ở Lang Oa.
“Tôi nghĩ những con sói đó bị người điều khiển, sau khi nghe thấy âm thanh nào đó bọn chúng mới rút lui. Ngay sau đó, chúng ta đã xảy ra chuyện tại Thiên Hộ Trấn. Giống như cậu từng nói, tại Thiên Hộ Trấn luôn cảm thấy có người âm thầm theo dõi chúng ta, nhưng cuối cùng ngoài việc phát hiện thi thế của Triệu Vĩnh ra, chúng ta không hề bị tấn công. Tôi cũng luôn cảm thấy đây không phải là thủ đoạn của Tướng quân, hay của Steckin.”
Đường Phong gật đầu: “Đúng vậy! Nếu là Tướng quân thì chắc chắn chúng sẽ tiêu diệt chúng ta naay ở Thiên Hộ Trấn.”
“Từ tình hình mấy ngày gần đây ở Thiên Hộ Trấn cho thấy, người của Tướng quân hình như thích tuyến đường phía bắc hơn, bởi vậy, tôi thậm chí còn cho rằng người giết hại Triệu Vĩnh ở tuyến đường phía nam, chắc chắn không phải là người của Tướng quân!"
Lương Viện chớp chớp mắt: "Đúng vậy, Stechkin cũng nói rằng ông ta không quen biết Triệu Vĩnh.”
"Không phải là người của Tướng quân thì là ai nhỉ?” - Đường Phong lẩm bẩm.
6
Tất cả mọi người đều chìm trong im lặng, Hàn Giang lại nói tiếp: "‘Chúng ta đã từng nghi ngờ Từ Nhân Vũ giết hại Triệu Vĩnh, nhưng không tìm thấy Từ Nhân Vũ nên cũng không biết động cơ hắn giết hại Triệu Vĩnh!” “Càng khó hiểu hơn chính là vết thương kỳ quái trên người Triệu Vĩnh!” - Đường Phong lại nhớ tới vết thương khủng khiếp trên người Triệu Vĩnh.
Sau đó, người đàn bà đeo mặt nạn mà chúng ta gặp phải ở Hắc Thạch và Ma Quỷ Thành còn kỳ lạ hơn!” “Đúng vậy, nếu như không phải vì người đàn bà đeo mặt nạ thì không biết chừng chúng ta đã từ Ma Quỷ Thành tiến vào khe Sói Hoang rồi!” - Đường Phong than thở.
“Bây giờ than thở cũng vô ích. Chúng ta đã gặp phải bão cát đen, rồi lại lạc đường, đi tới căn cứ Tiền Tiến, ở đây, chúng ta cũng đã làm rõ rất nhiều sự thật, rồi lại gặp lão Mã và Yelena. Có lẽ đây chính là định mệnh của chúng ta, là sự xếp đặt của ông trời!” – Hàn Giang bỗng trở nên lắm lời.
“Ý của anh là bước tiếp theo, chúng ta sẽ tiến vào khe Sói Hoang từ tuyến đường phía bắc?” - Đường Phong hỏi lại.
“Đúng vậy, đi từ phía bắc. Tôi nghĩ mức độ gian khổ của tuyến đường này sẽ không kém tuyến đường phía nam, hơn nữa những người bạn cũ của chúng ta cũng có thể tập hợp tại đây. Tôi nghĩ, lúc đó phía bắc chắc còn náo nhiệt hơn cả phía nam!” - Hàn Giang cười nhạt vài tiếng.
“Ngoài người của Tướng quân ra còn có cả người đã cứu chúng ta. Họ là ai? Họ có còn tiếp tục âm thầm bảo vệ chúng ta không?” - Đường Phong nghi ngờ.
Hàn Giang lắc đầu: “Đường Phong, không cần nói tới những bí mật lịch sử đó nữa. Chỉ riêng những khó khăn trên chặng đường này cũng đã quá nhiều rồi.
Ai đã giết Triệu Vĩnh? Ai đã giúp chúng ta giải vây? Dã thú gì đã tập kích đội quân ở Thiên Hộ Trấn? Tướng quân rốt cuộc là ai? Còn cả... cả người đàn bà đeo mặt nạ, bà ta là ai? Đường Phong, nếu cậu muốn biết câu trả lời của tất cả những điều này; thì bắt buộc phải từ tuyến đường phía bác thâm nhập khe Sói Hoang, bất luận chúng ta có thể gặp phải điều gì cũng phải xông vào trong khe Sói Hoang!”
Đường Phong, Lương Viện, Yelena, Makarov không ai bảo ai cùng nhau gật đầu, trong tâm trạng vô cùng rối bời, mọi người lại đón chào một bình minh mới binh minh nơi thăm sâu trên sa mạc Gobi! Mọi người đêu hiêu răng, sau khi tiên vào khe Sói Hoang sẽ còn gặp phải nhiều điều đáng sợ và khung khiếp hơn. Nhưng họ cũng dự cảm rằng, mình đã ở rất gần, rất gần với bí mật.
Hết tập 4.
1
Đợi cát bụi tản đi, mọi thứ yên ổn trở lại, Đường Phong mới ra sức nhổ hết cát bụi trong miệng ra, lắc mạnh đầu, và bò dậy từ bãi cát. Anh chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, đầu đau tai ù.
Lương Viện, Hàn Giang, Yelena và lão Mã cũng lần lượt đứng dậy trên đồi cát, năm người quay lại nhìn, cánh cổng phía đông lô cốt đã không còn tồn tại, không chỉ có vậy, ngọn núi nhỏ phía trước cánh cổng cũng bị phạt đi một nửa, cả tòa lô cốt đã biến thành một hố sâu khổng lồ bị cát vàng phủ kín.
“Hóa ra bên trên vẫn còn ngọn núi...” - Đường Phong lẩm bẩm.
“Tôi…” - Makarov mở miệng định nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Makarov, Makarov lại nói: “Tôi... tôi bỗng cảm thấy ở đây trông rất quen, hình như tôi đã tìmg đến đây!”
“Vậy sao! Lão Mã, bác nghĩ kĩ lại xem” - Đường Phong mở lời.
“Ồ! Đúng rồi, đây... đây chính là nơi mà máy bay của Branch đã rơi.” - Makarov đã nhận ra địa hình trước mặt, ngay lập tức ông nói rất chắc chắn: “Đúng, chính là chỗ này, phía sau ngọn núi ở căn cứ Tiền Tiến, đây chính là nơi mà năm đó máy bay của Branch bị rơi.”
“Sao... sao lại trùng hợp vậy? Nơi Branch rơi máy bay lại ngay ngoài cổng phía đông lô cốt?” - Đường Phong ngạc nhiên nhìn lô cốt số 21 đang bị vùi lấp trong cát.
“Thật không thể tin được. Cha, năm đó lúc cha xử lý vụ máy bay của Branch rơi, lại không phát hiện thấy ở đây có một lô cốt vĩ đại thế này ư?” - Yelena hỏi.
Makarov lắc đầu: “Đúng vậy, thật không thể tin được, năm đó lúc cha xử lý vụ máy bay của Branch rơi ở đây, chưa từng nghe thấy ở đây có một tòa lô cốt!”
“Mọi người tạm thời không nói về lô cốt nữa, mau chóng đi tóm lấy Stechkin đã, lần này quyết để lão ta trốn thoát!” - Hàn Giang thúc giục.
“Hắn ta không chạy thoát được đâu, bọn áo đen đó đều chết hết rồi!” - Đường Phong tự tin mới.
“Đúng vậy, chỉ cần tóm được Stechkin thì sẽ sáng tỏ được rất nhiều chuyện. Còn nữa, mọi người hãy chia nhau ra kiểm tra một chút quanh đây, để xem có còn dấu tích nào khác không?” - Makarov nói.
“Dấu tích khác?” - Đường Phong lập tức hiểu ý Makarov: “Bác muốn tìm kiếm lại dấu tích máy bay rơi?”
Makarov gật đầu, Yelena bỗng nói: “Đúng rồi, người tấn công sau lưng Stechkin, cứu chúng ta đâu?”
Vậy là mọi người chia nhau ra lục soát trên vùng sa mạc này, họ không bỏ qua bất cứ dấu vết nào. Hàn Giang và Đường Phong xếp tất cả xác bọn áo đen bị bắn chết lại với nhau, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên ỉà họ không tìm thấy Stechkin.
“Tổng cộng có 18 thi thể của bọn áo đen, nhưng lại không có của Stechkin!” - Hàn Giang nói.
“Cũng không phát hiện thấy người tấn công sau lưng Stechkin!” - Yelena nói.
“18 thi thể?” - Makarov lẩm bẩm, ngay lập tức, mắt ông mở to, ngạc nhiên kêu lên: “Không... cũng là 18 thi thể ư, sao lại trùng hợp vậy? Hàn Giang, cậu không đếm sai chứ?”
Hàn Giang lại đếm lại một lượt, rồi khẳng định:
“Không sai, đúng là 18 thi thể áo đen, chỉ không thấy xác của Stechkin”.
“18 thi thể? Lúc đó, khi máy bay trực thăng của Branch rơi xuống, tôi cũng trông thấy 18 thi thể! Sao lại trùng hợp như vậy? Định mệnh!” - Makarov vừa lẩm bẩm vừa kiểm tra một lượt 18 thi thể đó. Quả nhiên trong đó không có thi thể của Stechkin.
“Gã ta lại trốn thoát mất rồi!” - Yelena hậm hực nói. “Không, Yelena, hiện giờ ông ta không phải là quan trọng nhất, với sự hung hãn và ranh ma của Stechkin, thì cho dù em có tóm được, ông ta cũng sẽ không nói gì đâu!” - Hàn Giang nói.
Yelena gật đầu, cô lấy hai vỏ đạn trong tay ra: “Em nhặt được hai vỏ đạn này phía sau đồi cát phía đông bắc, em so sánh thì thấy hai vỏ dạn này không giống với vỏ đạn của bọn áo đen, cũng không giổng của chúng ta. Từ vị trí phát hiện được cho thấy, hai vỏ đạn này rất có thể là do người tấn công sau lưng Stechkin đế lại.”
Hàn Giang đón lấy hai vỏ đạn trong tay Yelena, tỉ mẩn quan sát một hồi: “Cái... cái này rất giống đạn của súng trường kiểu 92, nhưng anh cũng không thể khẳng định chắc chắn!”
“0! Neu vậy thì sự việc càng lúc càng thú vị rồi đấy!” - Đường Phong nhìn ra xa, phát hiện ở đó vẫn đang đỗ vài chiếc xe việt dã - “Chúng ta tới đó xem sao!”
Mọi người chạy tới trước mấy chiếc xe việt dã, phát hiện tổng cộng có bốn chiếc, hai chiếc Cherokee, một chiếc Hummer, một chiếc Jeep Wrangler. Đường Phong và Yelena đặc biệt chú ý tới hình dạng của mấy chiếc xe này. “Không có hai chiếc xe mà ban sáng chúng ta trông thấy!” - Yelena nói.
“Ban nãy, lúc chúng ta đuổi tới đây, đã từng tính toán rằng có sáu chiếc xe tới đây, hiện giờ chỉ có bốn chiếc, cho thấv có hai chiếc xe đã rời khỏi đây. Một chiếc chắc là của Stechkin, còn một chiếc rất có thể là của người đã tấn công sau lưng Stechkin. Nhưng người đó là ai nhỉ?” - Đường Phong nhìn vết bánh xe trên mặt đất nói.
“Nếu cần, chúng ta thử truy đuổi theo vết bánh xe xem sao!” - Yelena đê nghị.
Đường Phong đang do dự thì Makarov xua tay: “Thôi, mặt trời sắp xuống núi rồi, hoảng loạn mệt mỏi cả một ngày, chúng ta hãy quay trở về căn cứ nghỉ ngơi đã; nghỉ ngơi xong sẽ bàn kế hoạch tiếp theo!”
“Vậy mấy chiếc xe này thì sao?” - Đường Phong hỏi.
“Mấy chiếc xe này đều bị phá hỏng rồi, xem ra Stechkin vừa rút lui vừa biết xử lý đâu ra đấy!” - Hàn Giang kiểm tra bốn chiếc xe rồi nói: “Nhưng trên xe vẫn còn rất nhiều trane bị mà chúng ta có thể sử dụng, ví dụ như đèn pin, pin, GPS, la bàn điện tử, còn cả chăn nỉ và vũ khí đạn dược!”.
“Giờ thì tôi bắt đầu tưởng nhớ về ‘con lừa dũng mãnh’ của tôi rồi, bao nhiêu thứ như vậy, rồi lại còn năm người chúng ta, liệu chiếc xe Jeep già cỗi có chứa được hết không?” - Đường Phong nhớ ra chiếc xe Jeep già cỗi.
Yelena vỗ vai Đường Phong: “Yên tâm đi, chật chút thôi mà! Nhưng chắc chắn chiếc xe đỏ sẽ chở được chúng ta đi. Đừng quên chiếc xe này năm đó được chuân bị để trải qua thử thách chiến tranh hạt nhân nhé!”
Đường Phong nghe Yelena nói vậy thì trong lòng cũng yên tâm hơn; mọi người, mỗi người một tay một chân bê hết những thứ dùng được ra ngoài căn cứ huấn luyện đế lên lão xe Jeep, rồi năm người đành phải ngồi co ro trên xe, chậm rãi lái về căn cứ dưới bóng chiều tà.
2
Khi cá nhóm vê tới căn cứ thì màn đêm đã buông xuống. Mọi người tuy đã vô cùng mệt mỏi, nhimg vẫn nhớ tới những gì đã xảy ra trong căn cứ Tiền Tiến và vừa mới xảy ra ngày hôm nay. Hình như Makarov đang còn chìm trong phát hiện đáng kinh ngạc ban nãy, ông vẫn một mình nghĩ ngợi gì đó mà im ỉặng không nói. Đường Phong bước tới, an ủi Makarov: “Lão Mã, cháu biết bác vẫn đang nghĩ về Branch và cả căn cứ Tiền Tiến!”
“Đúng vậy, tôi đang nghĩ tới Branch, căn cứ Tiền Tiến có liên quan tới toàn bộ sự việc. Từ mức độ thông thạo của bọn Stechkin với lô cốt đã cho thấy, trong số bọn chúng chắc chắn có người đã từng tới căn cứ, và lô cốt. Hơn nữa, tôi có thể khẳng định người này không phải mới tới, mà đã tới đây trước cả khi học viên bạo động!” - Makarov chậm rãi nói.
“Bởi vậy bác đang nghĩ rằng, có thể bác biết ngưòi này? Người này là ai nhỉ?” - Hàn Giang hỏi lại.
“ừm, nhưng tôi thật sự không thể nghĩ ra được đó là ai, Branch, trung úy Nicholas và học viên đều chết hết rồi, vậy còn có thể là ai?”
“Còn Shchedrin, nhưng Yelena lại cho rằng không phải là ông ta!” - Đường Phong nói.
“Tôi tán thành với phán đoán của Yelena, Shchedrin đích thân trấn áp học viên, nên ông ta không thể có liên quan mật thiết với việc này!” - Makarov đang nói bỗng nói nhó lại, miệng lẩm bấm, “Trừ khi Branch và có người trong đám học viên chưa chết!”
“Chưa chết? Điều này...” – Đường Phong ngạc nhiên, “Vậy thì chỉ có Shchedrin mới biết mà thôi.”
“Chính tay tôi đã khâm liệm Branch, tôi tin anh ta chắc chắn dã chết! Còn đám học viên đó thì không chắc. Sau đó có mấy học viên nhảy xuống biển, Shchedrin không vớt được xác họ!” - Makarov vẫn rất tự tin vào trí nhớ của mình.
“Nhưng theo như những gì Shchedrin nói, cộng thêm những gì trong hồ sơ văn kiện mà chúng ta tìm được sau này cho thấy, lúc đó sóng to gió lớn, rôi những học viên đó còn đang bị thương, vậy không thể có người sống sót được!” - Yelena nói.
“Mọi người có bao giờ nghĩ tới, vẫn còn một khả năng khác không!”- Lương Viện bỗng cất lời khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Lương Viện từ tôn nói: “Khả năng này vốn dĩ không thể thành hiện thực, nhưng do sự xuất hiện của lô cốt số 21, nên đã khiến cho khả năng này có thể trở thành sự thật!”
“Đừng vòng vo nữa, em mau nói đi!” - Đường Phong thúc giục.
“Rất có khả năng Branch và các học viên đúng là đã chết, nhưng lúc đó tổ chức bí mật này vốn đã phát triển rất mạnh, ngoài họ ra thì vẫn còn có những người khác, ví dụ như Stechkin, Brainin, Isakov cùng những người khác. Những người này rất có thể đã bí mật tới lô cốt, bởi vậy họ mới có thể nắm rõ lô cốt như lòng bàn tay!”
Giả thiết của Lương Viện đã giúp mọi người mở rộng suy đoán. “Đúng là có khả năng này, nhưng khả năng này phải được xây dựng trên một cơ sở nào đó, mặc dù trước tiên đã xác định được là Branch có vấn đề!” - Đường Phong nói.
“Hôm nay Stechkin đã thừa nhận hắn biết Branch, đồng thời biết Branch và cha từng làm việc cùng nhau ở đây. Tại sao Stechkin lại biết điều đó? Rất có thể giống như Lương Viện nói, chúng đã bí mật tới lô cốt trong lúc Branch còn sống, thậm chí còn huấn luyện các học viên.” - Yelena tiếp tục suy đoán.
“Điều này thì khỏi phải nói, người này chắc chắn có vấn đe!” - Hàn Giang nói thẳng - “Hiện giờ tôi còn hứng thú muốn biết về vị trí và tác dụng của Brđnch trong tổ chức này hơn, đáng tiếc là ông ta chết rồi, lô cốt cũng bị phá hủy, chúng ta rất khó để biết hết được về mọi thứ!” “Yuri... Yuri. anh ta thật sự có vấn đề ư?” - Makarov chìm trong suy tư đau khổ, có lẽ ông vẫn không thể tin ràng Branch chính là thành viên của tổ chức bí ẩn đó.
3
Mỗi lần nói tới Branch và đám học viên bạo động, câu chuyện lại rơi vào ngõ cụt. Căn phòng trở nên im lặng, mọi người bắt đầu chuẩn bị bữa tối và chăn đắp để ngủ.
Sau khi ăn uống no nê, Đường Phong đi ngủ luôn. Nhưng tới khi rạng sáng, anh bồng tỉnh dậy, dỏng tai nghe ngóng. Bên ngoài tĩnh lặng như tờ, những người khác vẫn đang ngủ say, vậy tại sao mình lại tỉnh dậy? Đường Phong trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng anh trở mình mãi vẫn không ngủ được.
Đường Phong dứt khoát ngồi dậy, những gì xảy ra mấy ngày hôm nay vẫn không ngừng hiện lên trong đầu khiến lòng dạ anh bất an. Đường Phong thấy thời gian vẫn còn sớm nên anh quyết định dậy canh gác. Ban đầu, Yelena định bố trí người canh gác đêm nay, nhưng Hàn Giang lại nói rằng Stechkin không có gan tới đây nên họ không phân công ai canh gác nữa.
“Ôi! Đúng là số mình khổ mà!” - Đường Phong khẽ thở dài, rồi cầm một chiếc đèn pin, đứng dậy đi ra ngoài. Ánh nghĩ rằng mình cũng nên làm chút gì đó, nên đã nghĩ tới mấy bức ảnh chụp kệ tranh ngọc. Vậy là Đường Phong lấy mấy bức ảnh ra, ngồi một mình ngoài cửa dùng đèn pin tỉ mẩn quan sát tấm bản đồ cổ mà anh đã xem không biết bao nhiêu lần.
Sự hứng thú ban đầu của Đường Phong về tấm bản đồ cổ này đã dần dần biến thành nỗi thất vọng, vì các dấu mốc trên bản đồ phần lớn là địa danh cổ thời kỳ Tây Hạ, hàng ngàn năm đã trôi qua, vật đổi sao dời, rất nhiều địa danh cổ đều đã không còn tồn tại. Bởi vậy, muốn xác định được địa danh xuất hiện trên bản đồ cổ là việc không dễ dàng. Không thể xác định các kí hiệu trên bản đồ cồ đồng nghĩa với việc không có vật tham chiếu, và cũng có nghĩa là rất khó xác định tuyến đường tiến vào Hạn Hải Mật Thành. Chính vì vậy mà Đường Phong càng ngày càng thất vọng về tấm bản đồ cổ này.
Nhưng đêm nay, khi Đường Phong kiểm tra lại tấm bản đồ này lần nữa, thì một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy anhễ Đường Phong quay cổ, rồi đá chân mà vẫn không cảm thấy có chồ nào có vấn đề, thế nhưng cảm giác kỳ *lạ này vẫn không biến mất, mà ngược lại còn mãnh liệt hơn. Đường Phong cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại, anh dùng đèn pin tìm kiếm vị trí của Hạn Hải Mật Thành trên bản đồ cổ trước tiên, rồi quan sát kĩ một lúc, Đường Phong phát hiện xung quanh Hạn Hải Mật Thành là một vùng xanh thẫm, đây chính là ốc đảo chết chóc ư?
Đường Phong thật sự rất muốn xem kệ tranh ngọc nguyên vẹn, anh không hiểu vì sao bản đồ cổ trên kệ tranh ngọc vốn không phải dùng bút lông vẽ màu lên, nhưng tại sao lại vừa vặn xuất hiện một vòng xanh thẫm xung quanh Hạn Hải Mật Thành? Lẽ nào đây chính là màu nguyên bản của tấm ngọc tạc nên kệ tranh ngọc? Neu đúng là như vậy thì thật thần kỳ!
Đường Phong trầm trồ xong liền tiếp tục quan sát phần xung quanh kí hiệu Hạn Hải Mật Thành; xung quanh vùng màu xanh toàn là màu trắng, anh biết đây chính là màu sắc gốc của loại bạch ngọc bóng mịn tạo nên kệ tranh ngọc. Màu trắng? Phải chăng nó tượng trưng cho sa mạc? Đường Phong mở rộng tầm nhìn ra xa, anh phát hiện phía ngoài cùng của kệ tranh ngọc trên bản đồ cổ hiện lên màu vàng nhạt, đây mới chính là màu cát vàng. Nhưng có lẽ cổ nhân không kỳ công vậy đâu, màu vàng và màu trắng trên bản đồ cổ đều tượng trưng cho sa mạc!
Đây là lần đầu tiên Đường Phong để ý thấy màu sắc trên bản đồ phía sau kệ tranh ngọc không giống nhau. Trước đây Đường Phong vẫn tưởng rằng kệ tranh ngọc được chế tác từ bạch ngọc Dương Chỉ (1) (là loại ngọc trắng, bóng mịn như mỡ dê nên có tên gọi như vậy) của vùng Hòa Điền, bởi vậy trong ấn tượng của mình, anh luôn cho ràng kệ tranh ngọc màu trắng, mặt chính của kệ tranh ngọc cũng là màu trắng, bóng mịn long lanh. Nếu như màu sắc mặt sau của kệ tranh ngọc không phải do con người tạo nên, vậy thì kệ tranh ngọc này càng thần kỳ hơn. Hai mặt trước sau của kệ tranh ngọc mỏng hóa ra lại là hai màu khác nhau, và những người thợ Tây Hạ đã tận dụng tạo hóa tự nhiên khan hiếm này, để khéo léo tạc mặt sau của kệ tranh ngọc này thành một tấm bản đồ cổ.
Nghĩ tới đây, Đường Phong lại nhìn xung quanh kí hiệu Hạn Hải Mật Thành, anh thấy trong khu vực màu trắng xung quanh Hạn Hải Mật Thành xuất hiện rất nhiều những vân ngọc màu xanh ngang dọc. Đây chính là đặc tính vốn có của kệ tranh ngọc, hay là có hàm ý đặc biệt nào đó?
Sau khi quan sát tỉ mẩn, phát hiện những vân ngọc màu xanh này chỉ xuất hiện quanh khu vực màu xanh sẫm, còn những chỗ khác không có, Đường Phong linh cảm những vân ngọc màu xanh này chắc hẳn có hàm ý đặc biệt, nhưng những đường vân ngang dọc này rốt cuộc tượng trưng cho điều gì?
4
Ánh mắt Đường Phong dần dần di chuyển tới ven một đường vân màu xanh, anh trông thấy một chữ Tây Hạ ở đây; dựa vào trí nhớ, Đường Phong nhận định đây là từ “Cốc”.
“Cốc? Sơn cốc?” - Đường Phong liên tưởng ngay tới sơn cốc, anh nhìn lên trên, men theo đường vân ngọc này, lại xuất hiện thêm một chữ Tây Hạ, quả nhiên là chữ “Sơn”. Nhìn tiếp lên trên lại là một chữ Tây Hạ nữa, Đường Phong không biết chữ Tây Hạ này, đường vân xanh này đến đây là đứt đoạn. Nhưng ngay sau đó Đường Phong lại phát hiện thấy vài chữ Tây Hạ nối liền nhau bên cạnh một đường vân xanh khác, khi ghép những từ vừa phát hiện ra này lại với nhau, Đường Phone lẩm bẩm đọc ra vài từ Tây Hạ - “Lang... Cư... Trú... Đích... Sơn... Cốc...”
Đường Phong chau mày: “Hang núi nơi sói ở? Hang núi nơi sói ở? Sói...” - Mắt Đường Phong bỗng sáng lên, “khe Sói Hoang, đúng! Khe Sói Hoang! Là khe Sói Hoang mà Makarov từng nhắc tới!”
Đường Phong không giấu được vui mừng, lẽ nào Hạn Hải Mật Thành nằm trong khe Sói Hoang? Đường Phons chạy vào phòng, hét toáng lêr: “Dậy mau, dậy mau, tôi có phát hiện mới!”
“Làm trò gì đấy?”, “Có để cho ai ngủ không hả?” - mọi người đều bất mãn với Đường Phong.
Nhưng Makarov lại nhận ra điều khác lạ từ câu nói của Đường Phong: “Đường Phong, chắc chắn cậu đã có phát hiện gì đó quan trọng.”
“Đúng vậy, rất quan trọng, cháu đã phát hiện thấy thông tin quan trọng trên tấm bản đồ cổ phía sau kệ tranh ngọc!” - Đường Phong càng nói càng phấn khích - “Mọi người xem, ở đây, ở đây, kệ tranh ngọc được chế tác quá kỳ diệu, mảng xanh đậm này tượng trưng cho ốc đảo chết chóc, còn những đường vân ngang dọc tượng trưng cho hang núi...”
Lúc này mọi người mới phát hiện thấy sự kỳ diệu của kệ tranh ngọc, nhưng Hàn Giang lại lắc đầu: “Chỉ mấy thử này sao?”
“Không, quan trọng hơn là đường vân này, không đúng, không phải là một con đường mà phải là tên của một hang núi”.
“Tên ư?”
Dựa vào chữ Tây Hạ trên đó mà dịch ra thì tên của ngọn núi này là: Hang núi nơi sói ở!”.
"Hang núi nơi sói ở?” - Hàn Giang không hiểu hàm ý đặc biệt trong đó, anh thảng thốt hỏi. Nhưng Makarov đã nghe ngay ra: “Hang núi nơi sói ở? Là., khe Sói Hoang sao?”
“Đúng, lão Mã, cháu cũne nghĩ vậy. Điều này phải cảm ơn bác, bởi bác đã từng kể cho chúng cháu nghe về chuyện bác và Branch tới khe Sói Hoang, dĩ nhiên càng cẩn phải cảm ơn số phận!”
“Số phận?” - Hàn Giang không hiểu.
“Đúng, số phận! Nếu chúng ta không gặp phải bão cát đen, mò mẫm tới căn cứ Tiền Tiến thì tôi có nghĩ nát óc cũng không thể liên tưởng được hang núi này với khe Sói Hoang mà lão Mã kể?”
Hàn Giang đã hiểu ra: “Do hiện giờ chúng ta vô tình chạy tới đây, nên lúc cậu xem lại bản đồ đã liên tưởng hang núi trên bản đồ cổ này với khe Sói Hoang?” “Đúng vậy, tôi nghĩ ra rồi, trước đây tôi không xem kĩ như bây giờ, nhưng cũng đã tòng nhìn thấy mấy chữ Tây Hạ này. Lúc đó tôi không ghép chúng lại để dịch ra nên không hề nghĩ tới khe Sói Hoang. Bây giờ xem ra, hang núi này chính là khe Sói Hoang mà lão Mã từng kể với chúng ta!” - Đường Phong nói rất chắc chắn.
Makarov gật gù, ông vạch vạch lên ảnh tấm bản đồ, “Nếu như vậy thì căn cứ Tiền Tiến mà hiện giờ chúng ta đang ở đây, chắc là ở vị trí này!”
Đường Phong thấy ngón tay của Makarov chỉ lên phía bắc của khe Sói Hoang, anh gật đầu: “Đúng, chắc là vùng này. Ngay từ đầu chúng ta từ tuyến đường phía nam đi về hướng tây bắc, kết quả đã gặp phải bão cát đen, cộng thêm lạc đường, thế là ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới phía bắc. Mọi người nhìn đây, như vậy xem ra khe Sói Hoang là một hang núi chạy theo hướng nam bắc, còn Hạn Hải Mật Thành nằm ở giữa chếch về hướng nam của khe Sói Hoang. Bởi vậy, lúc ở Ma Quỷ Thành, chúng ta đã ở rất gần Hạn Hải Mật Thành rồi nhưng lại không hay biết!”
“Kỳ lạ thật, theo như trên bản đồ cổ hiển thị, thì tại sao khe Sói Hoang lại có nhiều nhánh như vậy?” - Yelena chỉ những đường vân xanh trên tấm bản đồ cổ - “Hơn nữa lại hoàn toàn không có quy luật, cái thì ngang, cái thì dọc!”
“Yelena, điều này thể hiện chính xác sự phức tạp và thần bí của khe Sói Hoang!” - Makarov hắng giọng, nhìn mọi người xung quanh rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Những đường vân không có quy luật này cho thấy, khe Sói Hoang vốn không phải là một dãy núi đơn giản. Tôi còn nhớ năm đó Branch đã từng kể với tôi rằng, khe Sói Hoang không phải là một hang núi mà là do rât nhiêu hang núi có hình dạng, kích cỡ to nhỏ khác nhau tạo thành. Địa hình, khí hậu trong các hang núi đó đều khác nhau, chỗ thì rộng rãi, chỗ lại chật hẹp. những đường vân màu xanh trên bản đồ cổ đã chứng minh cho điều đó!”
“Vâng, cháu cũng nghĩ như vậy, khe Sói Hoang do rất nhiều hang núi có địa hình, môi trường khác nhau tạo thành nên mới khiến cho những ai đi vào đây cũng đều dễ bị lạc. Đối với những hang núi mà con người chưa từng đặt chân tới, thì càng cần phải có bản cổ đồ phía sau kệ tranh ngọc chỉ dẫn mới có thế đi đúng đường, không thì sẽ bị mất mạng trong khe Sói Hoang.” - Đường Phong suy đoán.
Lúc này Hàn Giang mới phát hiện họ đã từng ở rất gần khe Sói Hoang và Hạn Hải Mật Thành, nhưng hiện giờ họ lại đi tới phía bắc khe Sói Hoang, đây lẽ nào là do số phận đã an bài?
5
Hàn Giang ra sức gõ lên một vị trí trên tấm bản đồ cổ: ‘Chúng ta đã tới đây rồi, chỉ là... chậm một bước!”
Đường Phong thấy Hàn Giang gõ lên vị trí mà trước đây anh đã xác định là địa danh thứ tư, cũng chính là ở phía nam khe Sói Hoang, địa danh gần cửa hang nhất, tên gọi đầy đủ mà anh không thể dịch hết ra được. Anh bảo: “Đúng, chắc là chúng ta đã từng tới đây rồi, cái tên đó tôi chỉ có thế dịch được một từ phía trước, từ đó là từ "Nam". Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, đây là một từ tượng trưng cho phương hướng, nhưng lúc đó lại không nghĩ tới phương hướng mà nó chỉ cụ thể. Bây giờ xem ra chữ ‘Nam’ này chính là tượng trưng cho phía nam khe Sói Hoang!” - Đường Phong phân tích.
Đường Phong nói xong, ngón tay của anh lại nhanh chóng di chuyển trên tấm bản đồ cổ, rồi dừng lại ở một nơi phía bắc khe Sói Hoang, bởi vì ở đây cũng xuất hiện hai chữ Tây Hạ. Đường Phong nhận ra ngay từ thứ nhất là “Bắc”, còn từ thứ hai lại giốne hệt như tên gọi xuất hiện ở phía nam. Đường Phong vỗ lên tấm ảnh, nói:
“Nếu như tôi đoán không lầm thì Hạn Hải Mật Thành ở trong khe Sói Hoang, còn tiến vào khe Sói Hoang có hai con đường nam, hắc. Trước đây chúng ta đi theo con đường phía nam, đã rất gần với khe Sói Hoang, còn nơi mà Branch đưa lão Mã tới là đường phía bắc, thậm chí chính là lối vào ở đường phía bắc!”
“Lối vào ở đường phía bắc?” - Lương Viện ngạc nhiên - “Nhưng lúc đó Branch không vào trong!”
“Điều đó cho thấy, bất luận là đường phía nam hay phía bắc thì khe Sói Hoang cũng không dễ đi! Còn về hai kí hiệu đánh dấu một “Nam” một “Bắc” này, thì tôi cho rằng đây là hai địa danh tượng trưng cho phương hướng. Ngoài ra, trên tuyến phía bắc còn xuất hiện vài địa danh, nên tôi vẫn phải nghiên cứu cấn thận hơn!” - Đưởng Phong chỉ lên vài kí hiệu đánh dấu xuất hiện trên tuyến đường phía bắc.
Các kí hiệu đánh dấu trên tuyến đường phía bẳc và phía nam không giống nhau. Bốn kí hiệu ở phía nam đều ở ngoài khe Sói Hoang., còn kí hiệu ở phía bắc cơ bán đều ở trong khe Sói Hoang. Kết hợp với suy đoán của Makarov, Đường Phong nghĩ rằng: nếu như xuất phát từ căn cứ Tiền Tiến theo tuyến đường phía bắc, thì sẽ tới khe Sói Hoang rất nhanh, nhưng nguy hiểm thật sự thì có lẽ phải đợi sau khi tiến vào khe Sói Hoang mới xuất hiện.
Hàn Giang nghe xong phát hiện mới của Đường Phong liền vỗ vai anh: "Được rồi, chúng ta lại có mục tiêu mới rồi!”.
“Mục tiêu mới?” - Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mất về phía Hàn Giang.
“Chúng ta hãy bắt đầu nói từ lần hành động này!” - rồi tiếp lời Hàn Giang nhìn mọi người một lượt - “Hiện giờ chúng ta đã biết Hạn I lải Mật Thành ở trong khe Sói Hoang, còn muốn tới khe Sói Hoang thì có hai đường ở phía nam và phía bắc. Đội thám hiểm năm đó, và cả Kozlov trong lần bí mật khảo sát không công bố đó, chắc cũng đều đi con đường phía nam. Chúng ta cũng đi theo tuyến đường của Misha, từ phía nam tiến vào sa mạc, nên mới xảy ra những chuyện như bây giờ. Ngay từ đầu, trên sa mạc Gobi đã xuất hiện hai vết bánh xe khác nhau, hai vết bánh xe này đã biến mất ở gần Thiên Hộ Trấn. Sau đó Triệu Vĩnh chết, rồi chúng ta truy đuổi chiếc Cherokee màu đen không người lái! Tôi nghĩ cái chết của Triệu Vĩnh ít nhất cũng liên quan tới chiếc xe này!”
“Chính chiếc Cherokee màu đen đó, đội trưởng, tôi muốn hỏi anh một câu..
Đường Phong đang định mở miệng, thì Hàn Giang liền xua tay, ngắt lời anh: ""Đường Phong, tôi biết cậu muốn hỏi gì. Tôi nghĩ với trí thông minh của cậu thì đã đoán ra rồi. Thật ra việc tôi trốn ra ngoài là vở kịch giữa tôi và Triệu Vĩnh, mục đích là để nội gián trà trộn vào người của chúng ta lộ diện. Tôi bị đổ tội hàm oan là thật, nhưng sau đó là tôi và Triệu Vĩnh tương kế tựu kế. Lúc đó, chúng tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, vừa có thể dụ được nội gián, vừa có thể để tôi từ chỗ sáng chuyển vào bóng tối, như vậy càng có lợi hơn cho hành động của chúng ta. Lúc mới bắt đầu, mọi chuyện đều thuận lợi, tôi tin rằng hành tung của chúng ta không một ai biết, thậm chí đến Triệu Vĩnh cũng không rõ. Nhưng trên sa mạc Gobi, ở địa điếm thứ hai, cũng chính là Lang Oa, chúng ta đã bị bại lộ!”.
“Ừm, nhưng bầy sói bao vây chúng ta đã tản đi!”, Đường Phong nhớ lại những con sói mà họ trông thấy ở Lang Oa.
“Tôi nghĩ những con sói đó bị người điều khiển, sau khi nghe thấy âm thanh nào đó bọn chúng mới rút lui. Ngay sau đó, chúng ta đã xảy ra chuyện tại Thiên Hộ Trấn. Giống như cậu từng nói, tại Thiên Hộ Trấn luôn cảm thấy có người âm thầm theo dõi chúng ta, nhưng cuối cùng ngoài việc phát hiện thi thế của Triệu Vĩnh ra, chúng ta không hề bị tấn công. Tôi cũng luôn cảm thấy đây không phải là thủ đoạn của Tướng quân, hay của Steckin.”
Đường Phong gật đầu: “Đúng vậy! Nếu là Tướng quân thì chắc chắn chúng sẽ tiêu diệt chúng ta naay ở Thiên Hộ Trấn.”
“Từ tình hình mấy ngày gần đây ở Thiên Hộ Trấn cho thấy, người của Tướng quân hình như thích tuyến đường phía bắc hơn, bởi vậy, tôi thậm chí còn cho rằng người giết hại Triệu Vĩnh ở tuyến đường phía nam, chắc chắn không phải là người của Tướng quân!"
Lương Viện chớp chớp mắt: "Đúng vậy, Stechkin cũng nói rằng ông ta không quen biết Triệu Vĩnh.”
"Không phải là người của Tướng quân thì là ai nhỉ?” - Đường Phong lẩm bẩm.
6
Tất cả mọi người đều chìm trong im lặng, Hàn Giang lại nói tiếp: "‘Chúng ta đã từng nghi ngờ Từ Nhân Vũ giết hại Triệu Vĩnh, nhưng không tìm thấy Từ Nhân Vũ nên cũng không biết động cơ hắn giết hại Triệu Vĩnh!” “Càng khó hiểu hơn chính là vết thương kỳ quái trên người Triệu Vĩnh!” - Đường Phong lại nhớ tới vết thương khủng khiếp trên người Triệu Vĩnh.
Sau đó, người đàn bà đeo mặt nạn mà chúng ta gặp phải ở Hắc Thạch và Ma Quỷ Thành còn kỳ lạ hơn!” “Đúng vậy, nếu như không phải vì người đàn bà đeo mặt nạ thì không biết chừng chúng ta đã từ Ma Quỷ Thành tiến vào khe Sói Hoang rồi!” - Đường Phong than thở.
“Bây giờ than thở cũng vô ích. Chúng ta đã gặp phải bão cát đen, rồi lại lạc đường, đi tới căn cứ Tiền Tiến, ở đây, chúng ta cũng đã làm rõ rất nhiều sự thật, rồi lại gặp lão Mã và Yelena. Có lẽ đây chính là định mệnh của chúng ta, là sự xếp đặt của ông trời!” – Hàn Giang bỗng trở nên lắm lời.
“Ý của anh là bước tiếp theo, chúng ta sẽ tiến vào khe Sói Hoang từ tuyến đường phía bắc?” - Đường Phong hỏi lại.
“Đúng vậy, đi từ phía bắc. Tôi nghĩ mức độ gian khổ của tuyến đường này sẽ không kém tuyến đường phía nam, hơn nữa những người bạn cũ của chúng ta cũng có thể tập hợp tại đây. Tôi nghĩ, lúc đó phía bắc chắc còn náo nhiệt hơn cả phía nam!” - Hàn Giang cười nhạt vài tiếng.
“Ngoài người của Tướng quân ra còn có cả người đã cứu chúng ta. Họ là ai? Họ có còn tiếp tục âm thầm bảo vệ chúng ta không?” - Đường Phong nghi ngờ.
Hàn Giang lắc đầu: “Đường Phong, không cần nói tới những bí mật lịch sử đó nữa. Chỉ riêng những khó khăn trên chặng đường này cũng đã quá nhiều rồi.
Ai đã giết Triệu Vĩnh? Ai đã giúp chúng ta giải vây? Dã thú gì đã tập kích đội quân ở Thiên Hộ Trấn? Tướng quân rốt cuộc là ai? Còn cả... cả người đàn bà đeo mặt nạ, bà ta là ai? Đường Phong, nếu cậu muốn biết câu trả lời của tất cả những điều này; thì bắt buộc phải từ tuyến đường phía bác thâm nhập khe Sói Hoang, bất luận chúng ta có thể gặp phải điều gì cũng phải xông vào trong khe Sói Hoang!”
Đường Phong, Lương Viện, Yelena, Makarov không ai bảo ai cùng nhau gật đầu, trong tâm trạng vô cùng rối bời, mọi người lại đón chào một bình minh mới binh minh nơi thăm sâu trên sa mạc Gobi! Mọi người đêu hiêu răng, sau khi tiên vào khe Sói Hoang sẽ còn gặp phải nhiều điều đáng sợ và khung khiếp hơn. Nhưng họ cũng dự cảm rằng, mình đã ở rất gần, rất gần với bí mật.
Hết tập 4.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook