Tử Thư Tây Hạ
-
Quyển 4 - Chương 15: Hài cốt bên cạnh Đại Bạch Tuyền
Đường Phong uống nước, đang uống anh bỗng cảm thấy nước ở đây có vấn đề. Anh ngẩng đầu lên, giữ một khoảng cách nhất định với mặt nước, rồi tập trung quan sát. Sao nước lại có màu trắng? Anh giật mình, vội vàng nhổ nước vừa nuốt vào miệng ra, quả nhiên đều là màu trắng. Nhưng Đưòng Phong vẫn nhấp nhấp môi, rồi nhận thấy nước ở đây ngọt mát, và cảm giác rất ôn, thậm chí có thể coi đây là loại nước thiên nhiên ngon nhất mà anh từng uống trong đời.
1
Cũng không biết phải bao lâu sau, một cơn gió lại thổi tới từ sâu trong sa mạc. Đây có thể coi là một cơn gió hiền hòa, gió khẽ thổi bay cát bụi trên người Đường Phong, rồi một cơn đau buốt thấu tận xương tủy đã đánh thức anh.
Đường Phong khẽ mở mắt, anh nhìn thấy trời xanh, mây trắng. Ở đây không có cuồng phong, cũng không có bão cát đen, tất cả những gì đáng sợ đều giống như chưa từng xảy ra vậy!
Tại sao mình lại nằm thẳng cẳng trên cát thế này? Cảnh tượng khủng khiếp đó lập tức lóe lên trong đầu Đường Phong: bão cát đen nuốt chửng mọi thứ, “con lừa dũng mãnh"’ bị hất tung lên không trung rồi lại rơi bịch xuống đất, may mà Hàn Giang kịp thời kéo anh đi... Hàn Giang, Lương Viện đâu? Đường Phong nghiến răng chịu đau. cố ngồi thẳng dậy trên cát. Anh có cảm giác mình giống như vừa mới chết đi. còn lúc này giống như một xác ướp sống lại!
Đường Phong đứng dậy, phóng tầm mắt ra xa, cát vàng miên man. không trông thấy Hàn Giang, cũng không trông thấy Lương Viện, đến cả ‘con lừa dũng mãnh” to nhường vậy cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Giây phút này, Đường Phong đứng sừng sững trên sa mạc và thật sự cảm nhận được thế nào là “rút kiếm nhìn quanh lòng hoang mang"!
Đường Phong lần sờ trên người, anh phát hiện tay phải mình đana nắm con dao găm, tay trái nắm chặt miếng ngọc bội. Từ lúc chui ra khỏi “con lừa dũng mãnh”, trên người vẫn còn mang theo bình đựng nước, ngoài ra la bàn vẫn dùng được. Ngoài những thứ này ra, anh chẳng còn gì cả. Đường Phong nhìn mấy thứ trên tay, trên người này, thì bỗng cảm thấy buồn cười. Nếu không tỉnh dậy thì những thứ này sẽ trở thành vật tùy táng của anh, ở đây sẽ thành bia mộ của anh, rồi mấy nghìn năm sau, các nhà khảo cô sẽ phát hiện thấy anh, thì khả năng lúc đó anh đã trở thành xác khô hoặc hài cốt rồi. Nhưng
mình vẫn còn một vài vật tùy táng, một con dao găm, một miếng ngọc bội kèm theo một bình nước. Mấy trăm năm sau, khi các nhà khảo cổ phát hiện ra mình, họ lại tưởng rằng đây là phong tục tang lễ đặc biệt nào đó, rồi nghiên cứu lên nghiên cứu xuống. Nghĩ tới đây, Đường Phong không khỏi cười đau khổ.
Nhưng điều đã khiến Đường Phong kinh ngạc là: miếng ngọc bội nắm trong tay trải qua bão cát đen mà vẫn không hề xây xước. Đường Phong giật mình nhìn miếng ngọc trong tay, rồi cầm bình nước lên, định uống một ngụm, thế nhưng nắp bình nước do không vặn chặt, nên nước trong bình đã chảy cạn hết. Đường Phong lập tức rơi vào tuyệt vọng. Anh cảm thấy lạnh toát từ đầu tới chân, trên sa mạc mênh mông thế này mà không có nước sẽ đồng nghĩa với cái chết! Lúc này Đường Phong lại nhìn miếng ngọc đang cầm trên tay phải, và không khỏi cười đau khổ. Lẽ nào hoàng hậu Một Tạng đã nói đúng sự thật, miếng ngọc bội tinh xảo này sẽ trờ thành vật tùy táng của mình?
Giờ thì Đường Phong cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, bất chấp cả đói khát, đầu óc anh lập tức nghĩ tới Lương Viện và Hàn Giang. Đường Phong đi vô định trên sa mạc, anh leo lên một đồi cát nhỏ, phóng tầm mắt ra xa, chỉ là những đồi cát miên man. Hàn Giang và Lương Viện ở đâu nhỉ? Đường Phong đoán rằng chắc mình đã bị bão cát cuốn đi, sau đó ném xuống một nơi nào đó. Anh do dự rồi lại leo lên một đồi cát nhỏ khác, vẫn không
phát hiện thấy bất cứ dấu vết nào của sự sống. Sa mạc hoang vu tĩnh mịch không một tiếng động, tất cả đều bất động, không chút sức sống, Đường Phong có cảm giác mình đã tới một thế giới khác.
Đường Phong bất lực, hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Anh cố gắng xác định lại phương hướng, đồi cát nho ban này mình đã đi qua là ở hướng đông. Phía đông có thế di ra khỏi sa mạc. Nhưng Hàn Giana. và Lưưng Viện thì vần ở đây, Đường Phong cố gắng nhớ lại từng chi tiết trận bão cát đen: bão cát đen di chuyển từ tây sang đông, nếu như mình bị bão cát cuốn về phía đông vậy thì khả năng hiện giờ Hàn Giang và Lương Viện vẫn ở phía tây, nghĩ tới đây. Đường Phong không chút do dự đi thắng về hướng tây.
2
Đường Phong không biết hôm nay là ngày thứ mấy. kê từ sau khi họ xảy ra chuyện, có thê là ngày thứ hai, có thế là ngày thứ ba, có thể... Lúc này mặt trời chính ngọ đã thiêu đốt mặt đất Đường Phong nghiêng ngả bước trên sa mạc. môi anh do thiếu nước nên nứt nẻ, mặt và cánh tay bị cháy nắng nên da bong tróc từng mảng.
Nhưng anh vẫn không phát hiện thấy tung tích của Hàn Giang và Lương Viện, thậm chí cũng không phát hiện được một vết tích của sự sống nào. Đường Phong cũng bắt đầu hiểu ra điều gì đã khiến đội thám hiểm năm đó tan tác. Hai hàng nước mắt chảy dài trên hai khóe mắt Đường Phong, anh cảm giác là Hàn Giang và Lương Viện lành ít dữ nhiều, sợ rằng họ đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong cát vàng mênh mông.
Cứ như vậy Đường Phong lê từng bước từng bước trên sa mạc, anh đã quên mất thời gian, đã không còn phân biệt được phương hướng, mà cứ như một cỗ máy biết đi, tiến về phía mà anh cũng không rõ sẽ tới đâu.
Dần dần, Đường Phong cũng đã tới điêm cuôi cùng của sức chịu đựng. Theo phản xạ, anh mím chặt đôi môi khô nứt rồi lại hắng giọng, hét lên: “Hàn... Giang... Lương... Viện...” - Giọng anh càng lúc càng yếu, rồi cuối cùng, Đường Phong hoàn toàn từ bỏ việc kêu gọi, bởi hiện giờ anh chỉ cần nhất một thứ: nước!
Đầu Đường Phong nặng trĩu, anh ra sức lắc lắc đầu, va nhìn thấy một rặna núi cát cao ngất trải dài phía trước. Anh đã không còn sức lực để leo lên núi cát đó. Đường Phong lại vấp một cái, ngã lộn vòng trên cát, nhưng anh vần gắng gượng ngóc đầu lên nhìn ngọn núi cát phía trước, muốn đứng dậy nhưng vì kiệt sức anh lại ngã nhoài ra cát. Anh nghĩ tới việc buông xuôi. Anh từ từ nhắm mắt lại và nghĩ có lẽ ở đây chính là mộ phần của mình.
Mộ phần? Đường Phong bỗng cảm thấy mình nằm chết như vậy thật khó coi, và dù sao trước khi chết thì cũng phải đùa ra đùa với các nhà khảo cố học. Vậy là Đường Phong nghiêng mình, lật người lại, mặt anh tươi cười, nhìn thẳng lên mặt trời chói lóa, một tay nắm dao
giơ ngọc bội lên, sau đó khẽ rơi lên ngực. Tư thế này chắc là có thể để các nhà khảo cổ học mấy trăm năm sau nghiên cứu mệt nghỉ. Nghĩ tới đây, Đường Phong mãn nguyện nhắp mắt lại.
Nhưng Đường Phong bỗng cảm thấy trên ngực mình lạnh toát, giống như có một viên đá đang đặt lên ngực, anh giãy giụa cố mở mắt ra. và phát hiện đó là miếng ngọc bội. Lúc này, miếng ngọc bội lạnh cóng, Đường Phong vớ lấy nó, rồi nhớ tới người đàn bà đeo mặt nạ - hoàng hậu Một Tạng. Không hiểu sao khi Đường Phong nhìn miếng ngọc bội này, thì trong lòng bỗng nhóm lên tia hy vọng, anh cũng không hiểu mình đã lấy đâu ra sức mà lại có thể gắng gượng đứng dậy!
Đường Phong tiếp tục nghiêng nghiêng ngả ngả tiến lên phía trước; anh đã hạ quyết tâm, phải vượt qua đồi cát trước mặt, nếm trải lần cố gắng cuối cùng. Đường Phong cũng không hiểu làm như vậy đối với mình còn có ý nghĩa gì, có lẽ đó là bản năng mưu cầu sự sống hoặc là trong lòng anh vẫn còn điều gì đó chưa buông xuôi được.
Đường Phong đã cố gắng đến cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, rồi rốt cuộc cũng leo lên đỉnh đồi cát; tới đoạn cuối cùng, anh gần như dùng cả tay cả chân để bò lên. Đường Phong định đứng dậy, nhưng anh vừa thử thì đã lại ngã sõng soài ra cát. Cứ như vậy, Đường Phong bò trên đồi cát rất lâu, mãi cho tới khi trên bầu trời xuất hiện một con chim ưng, thì Đường Phong mới tập trung sức lực, đứng dậy. Anh ngẩng đầu ngước nhìn con chim ưng đang lượn vòng trên không trung, ước mình cũng có thể mọc ra đôi cánh để bay lên không, nhìn ngắm vùng đất thần kỳ này. Nhưng khi ánh mắt Đường Phong di chuyển tới chân núi cát, anh đã không còn bận tâmnghĩ tới việc có thế mọc ra một đôi cánh hay không, bởi vì anh đã trông thấy một cảnh tượng thần kỳ: dưới chân núi có một cái hồ rộng lớn, mặt nước hồ sáng lấp lánh dưới ánh năng.
3
Đường Phong vừa đi, vừa bò, vừa lăn xuống dưới núi cát; anh mừng rỡ muốn hét lên nhưng lại không còn sức để hét. Khi Đường Phong lăn tới mép hồ, anh liền quẳng con dao trên tay đi, đến ngọc bội cũng bị anh vứt sang một bên. Nửa người Đường Phong lập tức lao xuống dưới hồ, rồi anh cắm cả đầu xuống dưới nước, sau đó lại ngẩng lên khỏi mặt nước, uống từng ngụm lớn nước trong hồ. Tư thế đó không khác gì ngựa vằn đói khát trên thảo nguyên.
Nhưng khi Đường Phong đang uống nước, thì bồng cảm thấy nước ở đây có vấn đề. Anh ngẩng đầu lên, giữ một khoảng cách nhất định với mặt nước, rồi tập trung quan sát. Sao nước lại có màu trắng? Anh giật mình vội vàng nhổ nước vừa nuốt vào miệng ra, quả nhiên đều là màu trắng. Thế nhưng khi Đường Phong nhấp nhấp môi,
anh lại cảm nhận được nước ở đây ngọt mát, và cảm giác rất lành, thậm chí có thể coi đây là thứ nước thiên nhiên ngon nhất anh được uống trong đời.
Nhưng thứ nước màu trắng này cũng không khỏi khiến Đường Phong đề cao cảnh giác. Anh nghi ngờ nhìn mặt nước. Nước màu trắng nhưng không phải là sữa bò, cũng không thể trắng bằng sữa bò, càng không được đặc béo như sữa bò. Rõ ràng đây là nước, nhưng tại sao lại màu trắng nhạt như thế này?
Đúng lúc Đường Phong đang nghi ngờ thì bỗng phát hiện ra ven hồ là một bãi lau sậy vàng ruộm. Vì lau sậy có thể sinh trường được trong nước này, vậy thì chắc là nước cũng uống được. Nghĩ tới đây, Đường Phong dần yên tâm trở lại. nhưng chỉ mới yên tâm được vài giây,
~anh bông phát hiện ra trong bụi lau sậy thấp thoáng hiện lên vài thứ màu trắng. Đường Phong giật mình, vội chui vào bụi lau sậy, vạch lau sậy ra, mắt anh bỗng mở to, là xương cốt, cuối cùng vẫn lại gặp phải xương cốt!
Đường Phong lại vạch lớp lau sậy bên cạnh ra, bao nhiêu bộ hài cốt bất ngờ hiện lên trước mắt anh. Đường Phong bỗng thấy ớn lạnh. Những hài cốt này đều trong tư thế lao xuống hồ nước, lẽ nào... lẽ nào họ cũng giống mình, trong lúc đói khát không thể chịu đựng được đã lao xuống hồ uống nước?
Giữa ngày hè nóng nực này mà Đường Phong bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng. Những người này đã uống
nước hồ, rồi chắc là trong giây phút đã gục xuống ven hồ mà chết. Ban nãy mình cũng vừa uống nước hồ, vậy xem ra mình cũng không còn sống được bao lâu nữa. Đường Phong bất giác cười nhạt, đến số phận cũng không quên trêu đùa mình, trước tiên là ình hy vọng, sau đó nghiền nát hy vọng của mình thành bột.
Lúc này Đường Phong vừa mới uống nước xong nên đã hồi phục lại chút thể lực. Anh không cam tâm chờ chết nên lại tiếp tục kiểm tra quanh bãi lau sậy, lại thấy thêm vài bộ hài cốt nữa, vẫn là tư thế lao xuống dưới nước, có những bộ hài cốt còn bám vào nhau, như vậy có thể hiểu được sự đau khổ của những người này trước khi chết. Thế nhưng khi Đường Phong vạch một bụi lau sậy khác ra, anh bỗng phát hiện ra hai khuôn mặt quen thuộc đang nhìn mình.
4
Đường Phong nhìn hai người này và giật bắn mình, anh ngồi bệt ra bãi cát ven hồ. Lúc này, hai người đó mới từ từ bước ra từ phía sau bụi lau sậy. Đường Phong trông thấy mặt một trong hai người đó mỉm cười, còn mặt người kia đầy hoảng loạn, chính là Hàn Giang và Lương Viện.
“Hai..hai người... không sao chứ?” - Đường Phong lắp bắp hỏi.
“Sao, cậu mong hai chúng tôi xảy ra chuyện phải không?” - Hàn Giang ngoác miệng cười.
“Không. Đường Phong cảm thấy đầu óc mình trở nên hỗn loạn, nói năng lộn xộn, “Không, tôi chỉ... chỉ cảm thấy... bão cát... bão cát đen thật đáng sợ, lại... lại còn... mãi không tìm thấy hai người!”
“Hừm. đến cậu còn không làm sao. thì chúng tôi làm sao được?”
“Hừm. xém chút nữa là tôi toi mạng rồi... sao anh lại nói là không làm sao?”
“Đường Phong, hiện giờ anh cảm thấy thế nào?” - Mặt Lương Viện đầy vẻ bất an và hoảng loạn.
"‘Sao thế? Sao trông mặt em lại thế này? Anh vẫn chưa chết đâu!”
“Ban nãy anh uống nước ở đây cảm thấy thế nào?”
- Lương Viện hỏi.
“Không... không sao cả. Nhưng nước ở đây có gì đó kỳ quái, sao lại là màu trắng nhỉ?- Hình như Đường Phong đã trở lại bình thường, anh đứng dậy, đi tới bên mép hồ.
"Ba ngày trước, sau khi chúng ta gặp phải bão cát, bọn em đã không tìm thấy anh..
Đường Phong ngắt lời Lương Viện: "Ba ngày? Đã ba ngày rồi ư?”
“Đúng vậy, đã ba ngày rồi, may mà lúc em và Hàn Giang tỉnh dậy ba lô vẫn còn, bọn em đã nhờ chút thức ăn và nước uống còn lại trong ba lô nên sống sót được thêm hai ngày, nhưng hôm qua thì hết nước, thức ăn cũng hết. Bọn em cũng đang tìm kiếm anh, em... em tưởng rằng
không còn được gặp anh nữa rồi...” - Nói tới đây, giọng Lương Viện nghẹn ngào.
"Không phải bây giờ anh đang không sao cả đấy thôi! Đại nạn không chết, sau ắt có phúc!” - Đường Phong vỗ vai Lương Viện, an ủi cô.
“Nhưng... nhưng ban nãy anh vừa uống nước ở đây...” - Giọng Lương Viện càng thương tâm hơn.
“Đường Phong, hiện giờ cậu cảm thấy thế nào?" - Hàn Giang hỏi.
Đường Phong đảo mắt, ra sức hồi tưởng lại mùi vị của nước ban nãy mới uống: “Chẳng... chẳng có cảm giác gì cả, nước này còn có vi ngòn ngọt!”
“Xời, thật hay giả đấy, lại còn có vị ngọt ư?” - Hàn Giang nghi ngờ nhìn mặt nước.
‘Thật mà, xem ra tôi không được may mắn như hai người, lúc tỉnh lại chỉ còn mỗi con dao găm với miếng ngọc bội này, à, còn cả bình nước nữa. nhưng bi kịch ở chỗ nắp bình nước lại không được vặn chặt nên nước trong đó chảy đi hết. Tôi vừa không có đồ ăn, lại không có thức uống, cứ đi như vậy trên sa mạc. Ban nãy trông thấy hồ nước, tôi khát gần chết nên chẳng nghĩ ngợi gì, đợi tới khi uống đã rồi mới phát hiện ra màu nước có vấn đề!”
Hôm qua chúng tôi cũng hết sạch đồ ăn, sáng hôm nay chúng tôi phát hiện thấy hồ nước này. vốn dĩ tưởng rằng cuộc đời này không có con đường cùng, ai ngờ nước ở đây lại có màu này, khiến cả hai chúng tôi chẳng ai dám uống, nhưng lại tiếc rẻ không nỡ từ bỏ nguồn nước, thế nên cứ bám ở đây đến tận bây giờ. Để trốn cái nắng chính ngọ thiêu đốt, chúng tôi cứ ở mãi trong bãi lau sậy này, không ngờ cậu cũng tới đây.” - Hàn Giang kể lại tình hình trước đó.
"Xem anh nói kìa, trông có giống cán bộ lãnh đạo không?" - Đường Phong hỏi lại Hàn Giano.
"Tôi làm sao?" - Hàn Giane không hiểu.
"Cán bộ lãnh đạo phải đi tiên phong, buổi sáng hai người đã tìm đến đây rồi, mà đến tận giờ anh vẫn không dám nếm thử nước ở đây; lẽ nào anh định đế Lương Viện thứ trước sao?” - Đường Phong châm chọc Hàn Giang.
""Đúng đấy, vừa không nỡ đi, vừa không dám uống? - Lương Viện phụ họa với Đường Phong.
Hàn Giang cuống lên: “Xời, nếu tôi mà hạ quyết tâm bỏ đi thì cậu có gặp được Lương Viện nhà cậu không? Hơn nữa, màu nước ở đây rõ ràng là có vấn đề, lẽ nào hai người muốn tôi chết đi mới thỏa lòng hả?” "Anh xem những lời này có giống cán bộ lãnh đạo nói ra không vậy? Vậy những kỹ năng dã ngoại sinh tồn của anh đâu rồi?” - Đường Phong tiếp tục chất vấn Hàn Giang.
“Kỹ năng dã ngoại sinh tồn, từ trước tới nay chưa từng trông thấy màu nước này! Hơn nữa... hơn nữa trong bụi lau sậy này có bao nhiêu là xương cốt như vậy, nên theo như kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn của tôi, thì nước này rất khả nghi!”
“Xương cốt? Hai người cũng phát hiện thấy xương cốt sao?”
“Phí lời, dĩ nhiên là trông thấy, nhưng do chúng tôi bất buộc phải giữ nước trong người, nên mới tính toán đợi mặt trời mau xuống núi mới kiểm tra lại những xương cốt này!” - Hàn Giang nói.
“Tôi thấy anh đã thiếu trách nhiệm với chức đội trưởng rồi đấy, không những không đi đầu lại còn sợ khổ sợ mệt. chỉ có mặt trời thôi mà khiến anh sợ thế này ư?”
- Đường Phong chán nản.
“Mẹ kiếp, cái chức đội trưởng của tôi vốn dĩ đã kết thúc từ lâu rồi, cậu chỉ đứng nói suông thì nói gì mà chăng được, cậu vừa uống bao nhiêu là nước như vậy rồi, nếu không thì bây giờ cậu đâu còn sức mà đứng đây lý sự với tôi chứ?”
“Vậy thì anh uống đi! Làm gì có ai cản anh!” - Đường Phong thúc giục.
Hàn Giang không vội đi uống nước mà đi vòng ba vòng quanh Đường Phong: “Cậu tưởng rằng tôi không dám uốna thật sao?” - Nói xong. Hàn Giang quay sang nói với Lương Viện: ”Đại tiểu thư, hình như cậu ta không bị sao cả, chúng ta không phải sợ nữa!”
Đường Phong vừa nghe nói vậy, tức giận hét lên:
“Hóa ra lấy tôi làm chuột bạch hả?”
“Đúng! Xem ra kết quả thí nghiệm rất lý tưởng!”
“Xời! Tôi nói cho anh biết, nước này không biết chừng có độc mãn tính, không biết chừng ngày mai mới phát huy tác dụng!”
“Cảm ơn sự cảnh báo của cậu, Lương Viện, nghe theo mệnh lệnh của tôi, chúng ta không thể tham uống như cậu ta được, hai chúng ta chỉ uống ba ngụm, đợi sau khi mặt trời lặn thì uống thoải mái!” - Hàn Giang cảnh cáo.
Đường Phong nghe thấy vậy càng tức tối. nhưng cũng chẳng làm gì được, ai bảo mình tự nguvện làm vật thí nghiệm làm gì!
5
Hàn Giang và Lương Viện chỉ uống ba ngụm đã cảm thấy tỉnh táo sảng khoái, phấn chấn lên rất nhiều. Hàn Giang không khỏi trầm trồ: “Đúng là kỳ lạ thật, nước này đục như vậy mà uống vào lại ngọt mát, giống như mưa ngọt vậy!”
"Đúng đấy! Lại còn có vị ngọt thật, tôi thấy nước này chẳng sao cả!” - Lương Viện phụ họa.
“Nhưng giải thích thế nào về nhữna xương cốt này đây?’- - Đường Phong nhặt một mẩu xương trong đám lau sậy lên.
Hàn Giang chỉ về phía đối diện hồ nước: “Đường Phong, trước khi cậu đến, chúng tôi đã đi một vòng quanh hồ nước, ngoài bãi lau sậy này có xương cốt ra thì phía bên kìa cũng có. Thậm chí xương cốt ở bên đó còn để lại nhiều manh mối hơn!”
“Ổ! Anh đã kiêm tra bên đó rôi ư?” - Đường Phong hỏi lại.
“Cậu tới bên đó sẽ biết!”
Đường Phong nhìn về phía bờ bên kia hồ nước, quả nhiên, trên bãi cát bờ bên kia thấp thoáng hiện lên những bộ xương trắng, và hình như còn có vài thứ khác.
Đường Phong đứng quan sát một lúc, hồ nước này hình bầu dục. đường kính khoảng hai chục mét. vị trí mà mình đang đứng dài hơn một chút so với cự ly tới bờ bên kia. Đường Phong dùng la bàn để phân biệt đại khái vị trí, nếu như từ trường ở đây bình thường thì vị trí của anh hiện giờ ở hướng chính nam hồ nước. Bụi lau sậy ban nãy phát hiện thấy xương cốt nằm ở phía đông, ba phía còn lại đều trống trơn, không có bụi lau sậy.
Ba người đứng ở phía nam xem xét lại tất cả vật dụng và thực phấm còn lại. Thức ăn đã hết, bình nước mang theo cũng đã cạn tới đáy, phần lớn vật dụng và thực phẩm đều bị cát vàng chôn vùi cùng “con lừa dũng mãnh”. Vật dụng hiện giờ ba người còn lại chỉ có la bàn của Đường Phong, la bàn điện tử của Hàn Giang và cả dao găm của cả hai. Khi bão cát đen ập đến, may mà ảnh của kệ tranh ngọc và bức thư của Misha đã được Hàn Giang nhét vào trong ba lô, nên mới không bị bão cát cuốn đi.
“Hiện giờ chúng ta chỉ còn lại chút đồ này, hy vọng có thể bổ sung chút đồ đạc ở đây!” - Hàn Giang nói.
Đường Phong không hiểu, đi theo Hàn Giang tới bờ phía bắc. Ba người vòng qua bãi lau sậy, Hàn Giang và Lương Viện cẩn thận đếm từng xương cốt mà họ phát hiện thấy, đồng thời góp nhặt hoàn chỉnh xương cốt lại với nhau được hơn mười ba bộ.
Nhặt nhạnh xong xuôi, ba người tiếp tục men theo bờ hồ tiến tới bờ bấc. Chẳng mấy chốc, từng bộ xương còn khủng khiếp hơn đã xuất hiện trên bãi cát phía bắc hồ nước. Có bộ ngã nhào ra cát, có bộ nầm thẳng trên bãi cát. nhưne không có bộ nào nằm chết bên mép hồ nước; như vậy xem ra không giống lắm với những hài cốt trong bụi lau sậy.
"Có nhìn ra manh mối gì không?" - Hàn Giang hỏi.
"Những người này lúc chết đều đang ở trên bãi cát, không có ai ngã ở mép hồ hoặc trên mặt nước!”
-Còn gì không?”
"Còn..- Đường Phong bồng để ý thấy trên những bộ xương này vần còn sót lại quần áo, bên cạnh vẫn còn một vài vật phấm: "Còn cả những quần áo và vật phẩm này nữa."
ừm, tôi vừa nhìn đã nhận ra vấn đề rồi.” - Hàn Giang vừa nói vừa nhặt một khẩu súng AK-47 bên cạnh một bộ xương lên. chăm chú quan sát một hồi rồi giật mình nói: "Số hiệu của thứ đồ chơi này giống hệt như khẩu AK-47 mà chúng ta phát hiện thấy ở Ma Quỷ Thành, thậm chí số súng của khẩu AK-47 này còn liền với seri với khẩu AK-47 phát hiện thấy ở Ma Quỷ Thành.”
“Á! Cái... cái... này...” - Đường Phong há hốc mồm kinh ngạc, không nói được một câu hoàn chỉnh. Anh bước nhanh vài bước, đến kiểm tra những xương cốt này. Anh phát hiện thấy quần áo còn sót lại trên những xương cốt phần lớn là quần áo kiêu Tôn Trung Sơn, hoặc là áo ghi lê: “Đây lẽ nào chính là thành viên gặp nạn của đội thám hiểm năm đó?”
Hàn Giang nặng nề gật đầu: “Thật không ngờ lại tìm thấy họ ở đây. Tôi đã đếm sơ qua hài cốt ở bờ phía bắc, tổng cộng có mười lăm bộ di cốt. Như vậy cộng
thêm mười ba bộ chúng ta phát hiện thấy trong bãi lau sậy, thì tổng cộng có hai mươi tám bộ di cốt. Ngoài ra ở Ma Quỷ Thành cũng phát hiện thấy ba bộ di cốt của sĩ quan mất tích, thêm cả ba người còn may man sống sót thì tất cả đã phát hiện thấy ba mươi tư thành viên của đội thám hiểm năm đó!”
“Vậy thì chắc vẫn còn vài bộ hài cốt nữa, có thể họ đã bị bão cát thổi bay tới nơi nào đó!” - Lương Viện tính toán qua.
Đường Phong lại lắc đầu, nói: “Không thể tính như vậy được, em quên mất người của Mã Xướng Quốc sao?”
“Người của Mã Xướng Quốc?”
“Đúng vậy, người của ông ta tuy không đông, nhưng chắc chắn không thể có một hai người được. Lúc bão cát đen ập đến chắc họ cũng không chạy thoát được.
Mã Xướng Quốc may mắn sống sót, nhưng người của ông ta e rằng lành ít dừ nhiều!”
“Bởi vậy anh cho rằng, trong số những hài cốt này khả năng có người của Mã Xướng Quốc?”
"Hoàn toàn có khả năng đó, vì tại sao những hài cốt mà chúng ta phát hiện ra, lại phân thành hai phần rất có quy luật, một phần ở trên cát sa mạc bờ phía bắc, phần còn lại thì nam trong bãi lau sậy bờ phía nam?” - Đường Phong nghi ngờ nhìn bãi lau sậy cách đây không xa.
"Y anh là có một nhóm là nsười của Mã Xướng Quốc?’" - Hàn Giang không đợi Đườna Phons trả lời mà lập tức lấc đầu, nói: "Không, không, không thể như vậy. Chắc chắn Mã Xướng Quốc không thể có nhiều người như vậy. kể cả sau khi Quốc Dân Đảng bị bại trận rút lui khỏi dại lục. dưới trướng ông ta có còn một nhóm người đi chăng nữa, thì đám người này chắc chắn không thể bám đuôi đoàn thám hiểm xa như vậy; bởi nếu làm thế thì họ đã bị người của đoàn thám hiểm phát hiện ra từ lâu rồi.”
‘"Sao lại không thể, chỉ cần Mã Xướng Quốc thông thạo địa hình ở đây, thì hoàn toàn có thể đem quân của ông ta mai phục ở một nơi nào đó sâu trong sa mạc. Tôi thậm chí còn nghi ngờ ràng đội thám hiếm vốn không bị bão cát đen nuốt chửng, mà rất có khả năng là bị hội Mã Xướng Quốc hại chết!” - Đường Phong suy đoán.
“Điều này... Tôi vần không thể tin, nếu như Mã ipỊĨ Xướng Qưốc có naười thì tại sao lại phải mạo hiểm xâm nhập vào doanh trại lôi kéo Misha làm phản?”
“Có lẽ họ thiếu học giả giống như Misha; đừng quên trong hồi ức của Stephen về lần gặp gỡ cuối cùng của
hắn với Mã Xướng Quốc, cũng từng nhắc tới Mã Xướng Quốc trước khi chết cũng đã la hét về ốc đảo chết chóc.”
“Việc đó nói lên điều gì vậy?” - Hàn Giang không hiểu.
“Hiện giờ chúng ta đã biết được rằng Hạn Hải Mật Thành nằm trong ốc đao chết chóc; vậy thì ốc đảo chết chóc khiến cho Mã Xướng Quốc trước khi chết vẫn không thể nào quên, chỉ có thể là ốc đảo chết chóc trong Hạn Hải Mật Thành. Điều này cho thấy Mã Xướng Quốc đã từng tới ốc đảo chết chóc, và nơi này đã khiến ông ta vô cùng ấn tượng, đồng thời ở đó cũng đã xảy ra chuyện còn đáng sợ hơn cả bão cát đen!” - Hàn Giang đang định nói gì đó thì Đường Phong lại nói tiếp: "Anh nghĩ xem, phần lớn người của đội thám hiểm đều gặp nạn trong bão cát hoặc sau đó là ở đây, vậy thì Mã Xướng Quốc đã tới ốc đảo chết chóc bàng cách nào? ông ta có thể đi được một mình không?”
‘Biết đâu là ông ta bị bão cát thổi bay tới đó?”
“Tại sao lại là ông ta, mà không phải là người khác?”
“Được rồi, hai anh đừng tranh cãi nữa, kiểm tra qua những hài cốt này đã, biết đâu lại phát hiện thêm được gì ở đây!” - Câu nói của Lương Viện đã tạm thời chấm dứt cuộc tranh luận của Đường Phong và Hàn Giang, rồi phát hiện ngay sau đó đã khiến họ kinh ngạc.
6
Đường Phong là người đầu tiên nehi ngờ tại sao hài cốt lại phân thành hai phần. Trước tiên, anh nghi ngờ
mười ba bộ hài cốt trong bãi lau sậy khả năng là người của Mã Xướng Quốc, nhưng Hàn Giang không đồng ý. Hai người lại quay về bãi lau sậy kiểm tra cẩn thận những hài cốt đó. Tất cả mười ba bộ hài cốt trong bãi lau sậy đã không thế phát hiện được vết tích của quần áo, điều này đã gây khó khăn cho việc phán đoán thân phận của họ; và cũng từ đó Đường Phong càng kiên quyết giữ quan điểm cúa mình: “Sau khi xảy ra bão cát, người của đội thám hiểm và Mã Xướng Quốc đều đă tới ven hồ nước này. Có thế đã xảy ra xuna đột, người của Mã Xướng Quốc đã giết chết người cúa đội thám hiểm, bởi vậy người của đội thám hiểm đã chết trên bãi cát bờ phía bắc. Nhưng cuối cùng người của Mã Xướng Quốc cũng đã xảy ra chuyện gì đó khi uống nước ở bãi lau sậy, nên cũng đã chết ven hồ."
“Luận điệu này của cậu đầy sơ hở, nếu như họ vẫn còn sức để đánh nhau, vậy thì bên thắng, cũng chính là bên Mã Xướng Quốc mà cậu nói đâu cần uống nước, mà cứ ra khỏi sa mạc có hơn không? Hơn nữa, cậu tưởng rằng người của Mã Xướng Quốc đủ mạnh để giết chết người của đội thám hiểm sao? Những vũ khí mà chúng ta phát hiện được đều là của đội thám hiêm, lại ở hết phía bờ bắc. Nếu như là người của Mã Xướng Quốc trong bãi lau sậy giết chết người của đội thám hiểm ở bờ phía bắc, vậy tại sao bọn chúng không lấy vũ khí của họ đi, lẽ nào chúng không tìm thấy vũ khí trong bãi lau sậy?”
Hàn Giang nói vậy đã khiến Đường Phong cứng họng. Ậm ừ một hồi, Đường Phong mới hỏi lại: "Vậy anh nói xem là thế nào?”
“Tôi có thể trà lời ngay câu hỏi này của cậu!” - Hàn Giang nhoài người ra bãi lau sậy. rút thứ gì đó trong bùn đất nhão nhoát lên. Bỗng một thứ màu vàng óng lâp lánh trong bùn đất xuất hiện, Đường Phong trông thấy Hàn Giang có cầm một vật trên tay. chui ra khỏi bụi lau sậy.
Hàn Giang rửa sạch vật đó, Đường Phong phát hiện ra đó là một chiếc cúc áo màu vàng, trên cúc áo là hình ngôi sao năm cánh. “Đây chắc là cúc áo gắn trên quân phục Liên Xô thời đó!” - Hàn Giang nói.
“Đây..- đầu óc Đường Phong càng thêm rối rắm.
“Tiểu tử, giờ thì suy luận của cậu hoàn toàn không đúng rồi!” - Hàn Giang có vẻ đắc ý.
“Điều này cho thấy những hài cốt trong bụi lau sậy không phải là người của Mã Xướng Quốc!v - Lương Viện phụ họa theo.
“Không phải người của Mã Xướng Quốc, có lẽ... có lẽ đội thám hiểm trong thời khắc cuối cùng, thành viên phía Trung Quốc đã tranh chấp với thành viên phía Liên Xô, bởi vậy nên đã ở hai chỗ khác nhau» mười ba bộ hài cốt trong bãi lau sậy khả năng là thành viên của đội Liên Xô.” - Đường Phong lại đưa ra giả thiết.
“Giả thiết này vẫn chưa thuyết phục, lúc ban đầu tôi cũng nghĩ đến giả thiết này, nhưng trên những hài cốt ở bãi cát bờ phía bắc, tôi đã phát hiện thấy rất nhiều vật phẩm của thành viên phía Liên Xô. Hơn nữa, tuy hiện giờ chúng ta không có khả năng giám định hài cốt, nhưng dựa vào bao năm kinh nghiệm trinh sát của tôi, vẫn có thể nhìn ra ràng: bất luận là hài cốt trong bụi lau sậy hay là hài cốt trên bãi cát phía bắc, đều đồng thời có cả thành viên của phía Trung Quốc và Liên Xô. Bởi vậy giả thiết cua cậu vẫn không thể khẳng định!” - Hàn Giang vừa nói, vừa quay trở lại bãi cát bờ phía bắc. Quả nhiên, trong bãi cát ở đây, anh có thể dễ dàng tìm thấy vài di vật của thành viên đội Liên Xô.
"Thật chẳng hiểu gì cá, vừa không phải là người của Mã Xướng Quốc, cũng không phải là thành viên phía Trung Quốc và Liên Xô gây hấn phân chia bè phái. Vậy tại sao những hài cốt này lại ngã xuống trong bụi lau sậy và trên bãi cát phía bắc?” – Đường Phong thật sự rối tung.
Hàn Giang chau mày, ngẫm nghĩ: ""Đây quả thực là một vấn đề; không phải người cúa Mã Xướng Quốc, vậy thì xảy ra tình huống này chỉ có thể chứng minh rằng đội thám hiểm thực sự đã phát sinh mâu thuẫn. Nhưng kiểu mâu thuẫn này lại không phải là mâu thuẫn giữa thành viên hai phía Trung Quốc và Liên Xô, mà xuất phát từ một nguyên nhân đặc biệt nào đó, mới dẫn tới việc sau khi đội thám hiểm gặp phải bão cát đen, đã xảy ra phân chia bè phái bên hồ nước!”
"Một nguyên nhân đặc biệt nào đó?” - Đường Phong chìm trong suy tư.
7
Vùng hồ nước yên tĩnh tới mức đáng sợ, đột nhiên,
Lương Viện kêu lên: “Mẹ ơi! Đội trưởng Hàn vừa nói như vậy em bỗng nghĩ tới...” - Lương Viện mở to đôi mắt hoảng loạn, dáng vẻ sợ sệt kiểu muốn nhưng không dám nói.
“Em nghĩ tới vậy, mau nói đi!” - Đường Phona thúc giục.
“Em nghĩ tới việc lúc cuối đó, có khi nào do thiếu thức ăn nên đội thám hiểm đã xảy ra... xảy ra việc ăn thịt người?”
“Á... ăn thịt người?” - Đường Phong kêu toáng lên.
“Em đã từng đọc được trong một cuốn sách kể rằng ở nước ngoài cũng từng xảy ra chuyện tương tự. Một đoàn leo núi vì gặp bão tuyết nên đã bị kẹt lại trên núi; họ không có thức ăn, cuối cùng khi nhân viên cún hộ phát hiện thấy họ thì những người đó đều chết, chỉ còn duy nhất một người sống sót. Và người này nhờ ăn thịt đồng loại mới giữ được mạng sống.”
Lương Viện nói vậy đã khiến Đường Phong cảm thấy buồn nôn, nhưng những gì cô nói không phải là không có lý. Đường Phong nhìn Hàn Giang, Hàn Giang lầm hẩm: “Khả năng này không thể loại trừ, nhưng... nhưng đúng là nó quá cực đoan!"’
“Nếu đúng như những gì Lương Viện suy đoán thì hài cốt trong bãi lau sậy là bị phía kia ăn thịt? Bởi vì không phát hiện thấy quần áo nào trong bãi lau sậy cả!”
- Đường Phong nói.
Hàn Giang lại lắc đầu: “Tôi nghĩ rồi, thấy suy đoán đó của Lương Viện quá cực đoan, không thể như vậy được. Neu như những hài cốt trong bãi lau sậy bị đồng nghiệp ăn thịt, thì xương của họ đáng lẽ ra phải hồn loạn. Thế nhưng hài cốt mà chúng ta phát hiện thấy trong bãi lau sậy thì phần lớn đều nguyên vẹn. Cũng giống như vậy, hài cốt trên bài cát phía bắc phần lớn cũng còn nguyên, bởi vậy suy luận của Lương Viện là không có căn cứ. Còn tại sao trong bãi lau sậy không phát hiện thấy quần áo, tôi nghĩ rằng khả năng là do trong bãi lau sậy ẩm ướt nên quần áo đã mục nát, không còn sót lại.” “Vậy giải thích thế nào về sự chia rẽ của đội thám hiểm?” - Đường Phong hỏi Hàn Giang.
Hàn Giang vồ vỗ đầu. hình như đã có đáp án, anh chỉ về phía bãi lau sậy cách đó không xa: “Muốn suy đoán xem đội thám hiểm tại sao lại chia rẽ, tôi nghĩ quan trọng nhất vẫn phải quan sát từ hiện trường, nhìn xem hài cốt trong bãi lau sậy và trên bãi cát phía bắc có gì khác nhau?” “Có gì khác nhau? Hài cốt trong bãi lau sậy không để lại quần áo hay vật dụng gì cả!” - Đường Phong nói.
“Đây. không phải là điều khác biệt lớn nhất, ban nãy tôi đã giải thích rồi, bãi lau sậy ẩm ướt, bởi vậy quần áo có thể vì thế mà không giữ được, còn những vật dụng khác cũng có thể đã bị chôn vùi dưới lóp bùn đất, chúng ta không có thời gian để đi tìm kiếm kĩ.”
“Em thấy điểm khác biệt lớn nhất là tư thế và vị trí của hài cốt hai bên. Hài cốt trong bãi lau sây phần lớn rất
gần với bờ, nhưng không phải là chết trên bờ, tức là đều chết ở nơi cách bờ hồ không xa; còn những hài cốt trên bãi cát phía bắc phần lớn đều ở cách xa bờ, hơn nữa phần lớn đều lại chết trên cát, mà không có lây một hài côt nào lao về phía bờ hồ.” - Lương Viện nghiêm túc phân tích.
Hàn Giang nghe xong, bật cười: “Đường Phong, cậu bây giờ đúng là không bằng cả Lương Viện. Lương Viện quan sát rất chuẩn, quả thực như vậy, tại sao lại xảy ra sự khác biệt như thế? Tôi nghĩ, đây chính là nguyên nhân khiến đội thám hiểm cuối cùng đã chia rẽ!”
“Anh không cần nói nữa, tôi hiểu ý anh rồi.” - Đường Phong vừa bị Hàn Giang cười nhạo liền không phục, vội vàng chứng minh lại bản thân nên cướp lời: “Ý anh là, chính nước là nguyên nhân dẫn đến việc đội thám hiểm chia rẽ?”
"‘Đúng! Sau khi đội thám hiếm gặp phải bão cát đen đáng sợ thì còn gì quan trọng hơn nguồn nước? ở một khía cạnh nào đó, trong sa mạc, nước còn quan trọng hơn cả việc ăn thịt người! Nhưng Đường Phong, cậu nói như vậy cũng chưa hoàn toàn chính xác, nguyên nhân cuối cùng dẫn tới việc đội thám hiểm chia rẽ không chỉ có nguồn nước mà còn là thái độ của họ với nguồn nước, cũng chính là hồ nước này!”
Đường Phong ngẫm nghĩ phân tích của Hàn Giang:
“Tôi hiểu rồi, nước trong hồ rất nhiều, hoàn toàn đủ để
mấy chục người trong đội thám hiểm uống. Nhưng chất nước ở đây rất đặc biệt, nên trong đội thám hiểm đã xảy ra tranh cãi quanh việc nguồn nước này có thể uống được hay không. Vậy là chỉ có một bộ phận, cũng chính là những người ở trong bãi lau sậy, đã cả gan dám nếm thử nước trong hồ. còn bộ phận còn lại - chính là những người trên bãi cát phía bắc, đã không uống nước!”
“Sự tình chắc là như vậy, nhưng như vậy sẽ phát sinh một vấn đề mới, vậy tại sao những thành viên uống nước lại chết?” - Hàn Giang nghi ngờ hỏi.
“Từ tình trạng của những hài cốt trong bãi lau sậy ngã gục trên bờ cho thấy, rất có khả năng những thành viên này sau khi uống nước, đã lập tức trúng độc ngã ngay trên bờ, bởi vậy mới có tư thế này. Từ đó suy đoán: những thành viên không có nước uống được chứng kiến những thành viên uổng nước lần lượt ngã xuống, nên không dám uống nước trong hồ nữa, mãi cho tới khi chết khát. Nhưng chúng ta đều đã uống nước trong hồ. mà đến giờ vẫn chưa bị làm sao, như vậy thì phải giải thích thế nào đây? Tôi thấy đây là điểm thiếu sót cốt yếu trong suy luận của anh đấy!” - Đường Phong trở nên đắc ý.
“Đây quả thực là một vấn đề lớn, tôi không thể giải đáp!” - Hàn Giang thừa nhận suy luận của anh tồn tại lỗ hổng nghiêm trọng.
Ngược lại Lương Viện lại coi đấy là hiển nhiên: “Em cho rằng suy luận đó của Hàn Giang là phù hợp sự thật nhất, còn tại sao đội thám hiểm năm đó uống nước xong liền bị chết, trong khi chúng ta lại không làm sao, thì phải cần tới phân tích khoa học. Biết đâu... biết đâu do bao nhiêu năm qua đi rồi. nên chất nước trong hồ đã biến đổi thì sao!”
“Đừng đùa nữa, tại sao lại thế được? Trước đây có độc, bây giờ hết độc; tình huống này trừ khi nhân tố của chất độc không tiếp tục sản sinh nữa, và nước trong hồ được bổ sung một lượng lớn, mà bắt buộc còn phải bổ sung nước sạch mới được. Còn theo như anh thấy, hai điều kiện này gần như không thể tồn tại được ở đây!” - Đường Phong phản bác lại.
Lương Viện vẫn định nói thêm gì đó, nhưng Hàn Giang đã xua tay: “Không sai, Đường Phong cậu nói rất có lý, bắt buộc phải phù hợp với hai điều kiện đó mới có thể xuất hiện giả thiết của Lương Viện. Còn về hai điểm này, thứ nhất, hiện giờ chúng ta không biết năm đó đã sản sinh ra độc tố gì; thứ hai, chúng ta cũng không nhìn thấy hồ nước chết này có tồn tại nguồn nước bổ sung dồi dào nào không!”
Hàn Giang nói xong liền đi thắng tới phía tây hồ nước, nơi đó Đường Phong vẫn chưa tới
1
Cũng không biết phải bao lâu sau, một cơn gió lại thổi tới từ sâu trong sa mạc. Đây có thể coi là một cơn gió hiền hòa, gió khẽ thổi bay cát bụi trên người Đường Phong, rồi một cơn đau buốt thấu tận xương tủy đã đánh thức anh.
Đường Phong khẽ mở mắt, anh nhìn thấy trời xanh, mây trắng. Ở đây không có cuồng phong, cũng không có bão cát đen, tất cả những gì đáng sợ đều giống như chưa từng xảy ra vậy!
Tại sao mình lại nằm thẳng cẳng trên cát thế này? Cảnh tượng khủng khiếp đó lập tức lóe lên trong đầu Đường Phong: bão cát đen nuốt chửng mọi thứ, “con lừa dũng mãnh"’ bị hất tung lên không trung rồi lại rơi bịch xuống đất, may mà Hàn Giang kịp thời kéo anh đi... Hàn Giang, Lương Viện đâu? Đường Phong nghiến răng chịu đau. cố ngồi thẳng dậy trên cát. Anh có cảm giác mình giống như vừa mới chết đi. còn lúc này giống như một xác ướp sống lại!
Đường Phong đứng dậy, phóng tầm mắt ra xa, cát vàng miên man. không trông thấy Hàn Giang, cũng không trông thấy Lương Viện, đến cả ‘con lừa dũng mãnh” to nhường vậy cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Giây phút này, Đường Phong đứng sừng sững trên sa mạc và thật sự cảm nhận được thế nào là “rút kiếm nhìn quanh lòng hoang mang"!
Đường Phong lần sờ trên người, anh phát hiện tay phải mình đana nắm con dao găm, tay trái nắm chặt miếng ngọc bội. Từ lúc chui ra khỏi “con lừa dũng mãnh”, trên người vẫn còn mang theo bình đựng nước, ngoài ra la bàn vẫn dùng được. Ngoài những thứ này ra, anh chẳng còn gì cả. Đường Phong nhìn mấy thứ trên tay, trên người này, thì bỗng cảm thấy buồn cười. Nếu không tỉnh dậy thì những thứ này sẽ trở thành vật tùy táng của anh, ở đây sẽ thành bia mộ của anh, rồi mấy nghìn năm sau, các nhà khảo cô sẽ phát hiện thấy anh, thì khả năng lúc đó anh đã trở thành xác khô hoặc hài cốt rồi. Nhưng
mình vẫn còn một vài vật tùy táng, một con dao găm, một miếng ngọc bội kèm theo một bình nước. Mấy trăm năm sau, khi các nhà khảo cổ phát hiện ra mình, họ lại tưởng rằng đây là phong tục tang lễ đặc biệt nào đó, rồi nghiên cứu lên nghiên cứu xuống. Nghĩ tới đây, Đường Phong không khỏi cười đau khổ.
Nhưng điều đã khiến Đường Phong kinh ngạc là: miếng ngọc bội nắm trong tay trải qua bão cát đen mà vẫn không hề xây xước. Đường Phong giật mình nhìn miếng ngọc trong tay, rồi cầm bình nước lên, định uống một ngụm, thế nhưng nắp bình nước do không vặn chặt, nên nước trong bình đã chảy cạn hết. Đường Phong lập tức rơi vào tuyệt vọng. Anh cảm thấy lạnh toát từ đầu tới chân, trên sa mạc mênh mông thế này mà không có nước sẽ đồng nghĩa với cái chết! Lúc này Đường Phong lại nhìn miếng ngọc đang cầm trên tay phải, và không khỏi cười đau khổ. Lẽ nào hoàng hậu Một Tạng đã nói đúng sự thật, miếng ngọc bội tinh xảo này sẽ trờ thành vật tùy táng của mình?
Giờ thì Đường Phong cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, bất chấp cả đói khát, đầu óc anh lập tức nghĩ tới Lương Viện và Hàn Giang. Đường Phong đi vô định trên sa mạc, anh leo lên một đồi cát nhỏ, phóng tầm mắt ra xa, chỉ là những đồi cát miên man. Hàn Giang và Lương Viện ở đâu nhỉ? Đường Phong đoán rằng chắc mình đã bị bão cát cuốn đi, sau đó ném xuống một nơi nào đó. Anh do dự rồi lại leo lên một đồi cát nhỏ khác, vẫn không
phát hiện thấy bất cứ dấu vết nào của sự sống. Sa mạc hoang vu tĩnh mịch không một tiếng động, tất cả đều bất động, không chút sức sống, Đường Phong có cảm giác mình đã tới một thế giới khác.
Đường Phong bất lực, hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Anh cố gắng xác định lại phương hướng, đồi cát nho ban này mình đã đi qua là ở hướng đông. Phía đông có thế di ra khỏi sa mạc. Nhưng Hàn Giana. và Lưưng Viện thì vần ở đây, Đường Phong cố gắng nhớ lại từng chi tiết trận bão cát đen: bão cát đen di chuyển từ tây sang đông, nếu như mình bị bão cát cuốn về phía đông vậy thì khả năng hiện giờ Hàn Giang và Lương Viện vẫn ở phía tây, nghĩ tới đây. Đường Phong không chút do dự đi thắng về hướng tây.
2
Đường Phong không biết hôm nay là ngày thứ mấy. kê từ sau khi họ xảy ra chuyện, có thê là ngày thứ hai, có thế là ngày thứ ba, có thể... Lúc này mặt trời chính ngọ đã thiêu đốt mặt đất Đường Phong nghiêng ngả bước trên sa mạc. môi anh do thiếu nước nên nứt nẻ, mặt và cánh tay bị cháy nắng nên da bong tróc từng mảng.
Nhưng anh vẫn không phát hiện thấy tung tích của Hàn Giang và Lương Viện, thậm chí cũng không phát hiện được một vết tích của sự sống nào. Đường Phong cũng bắt đầu hiểu ra điều gì đã khiến đội thám hiểm năm đó tan tác. Hai hàng nước mắt chảy dài trên hai khóe mắt Đường Phong, anh cảm giác là Hàn Giang và Lương Viện lành ít dữ nhiều, sợ rằng họ đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong cát vàng mênh mông.
Cứ như vậy Đường Phong lê từng bước từng bước trên sa mạc, anh đã quên mất thời gian, đã không còn phân biệt được phương hướng, mà cứ như một cỗ máy biết đi, tiến về phía mà anh cũng không rõ sẽ tới đâu.
Dần dần, Đường Phong cũng đã tới điêm cuôi cùng của sức chịu đựng. Theo phản xạ, anh mím chặt đôi môi khô nứt rồi lại hắng giọng, hét lên: “Hàn... Giang... Lương... Viện...” - Giọng anh càng lúc càng yếu, rồi cuối cùng, Đường Phong hoàn toàn từ bỏ việc kêu gọi, bởi hiện giờ anh chỉ cần nhất một thứ: nước!
Đầu Đường Phong nặng trĩu, anh ra sức lắc lắc đầu, va nhìn thấy một rặna núi cát cao ngất trải dài phía trước. Anh đã không còn sức lực để leo lên núi cát đó. Đường Phong lại vấp một cái, ngã lộn vòng trên cát, nhưng anh vần gắng gượng ngóc đầu lên nhìn ngọn núi cát phía trước, muốn đứng dậy nhưng vì kiệt sức anh lại ngã nhoài ra cát. Anh nghĩ tới việc buông xuôi. Anh từ từ nhắm mắt lại và nghĩ có lẽ ở đây chính là mộ phần của mình.
Mộ phần? Đường Phong bỗng cảm thấy mình nằm chết như vậy thật khó coi, và dù sao trước khi chết thì cũng phải đùa ra đùa với các nhà khảo cố học. Vậy là Đường Phong nghiêng mình, lật người lại, mặt anh tươi cười, nhìn thẳng lên mặt trời chói lóa, một tay nắm dao
giơ ngọc bội lên, sau đó khẽ rơi lên ngực. Tư thế này chắc là có thể để các nhà khảo cổ học mấy trăm năm sau nghiên cứu mệt nghỉ. Nghĩ tới đây, Đường Phong mãn nguyện nhắp mắt lại.
Nhưng Đường Phong bỗng cảm thấy trên ngực mình lạnh toát, giống như có một viên đá đang đặt lên ngực, anh giãy giụa cố mở mắt ra. và phát hiện đó là miếng ngọc bội. Lúc này, miếng ngọc bội lạnh cóng, Đường Phong vớ lấy nó, rồi nhớ tới người đàn bà đeo mặt nạ - hoàng hậu Một Tạng. Không hiểu sao khi Đường Phong nhìn miếng ngọc bội này, thì trong lòng bỗng nhóm lên tia hy vọng, anh cũng không hiểu mình đã lấy đâu ra sức mà lại có thể gắng gượng đứng dậy!
Đường Phong tiếp tục nghiêng nghiêng ngả ngả tiến lên phía trước; anh đã hạ quyết tâm, phải vượt qua đồi cát trước mặt, nếm trải lần cố gắng cuối cùng. Đường Phong cũng không hiểu làm như vậy đối với mình còn có ý nghĩa gì, có lẽ đó là bản năng mưu cầu sự sống hoặc là trong lòng anh vẫn còn điều gì đó chưa buông xuôi được.
Đường Phong đã cố gắng đến cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, rồi rốt cuộc cũng leo lên đỉnh đồi cát; tới đoạn cuối cùng, anh gần như dùng cả tay cả chân để bò lên. Đường Phong định đứng dậy, nhưng anh vừa thử thì đã lại ngã sõng soài ra cát. Cứ như vậy, Đường Phong bò trên đồi cát rất lâu, mãi cho tới khi trên bầu trời xuất hiện một con chim ưng, thì Đường Phong mới tập trung sức lực, đứng dậy. Anh ngẩng đầu ngước nhìn con chim ưng đang lượn vòng trên không trung, ước mình cũng có thể mọc ra đôi cánh để bay lên không, nhìn ngắm vùng đất thần kỳ này. Nhưng khi ánh mắt Đường Phong di chuyển tới chân núi cát, anh đã không còn bận tâmnghĩ tới việc có thế mọc ra một đôi cánh hay không, bởi vì anh đã trông thấy một cảnh tượng thần kỳ: dưới chân núi có một cái hồ rộng lớn, mặt nước hồ sáng lấp lánh dưới ánh năng.
3
Đường Phong vừa đi, vừa bò, vừa lăn xuống dưới núi cát; anh mừng rỡ muốn hét lên nhưng lại không còn sức để hét. Khi Đường Phong lăn tới mép hồ, anh liền quẳng con dao trên tay đi, đến ngọc bội cũng bị anh vứt sang một bên. Nửa người Đường Phong lập tức lao xuống dưới hồ, rồi anh cắm cả đầu xuống dưới nước, sau đó lại ngẩng lên khỏi mặt nước, uống từng ngụm lớn nước trong hồ. Tư thế đó không khác gì ngựa vằn đói khát trên thảo nguyên.
Nhưng khi Đường Phong đang uống nước, thì bồng cảm thấy nước ở đây có vấn đề. Anh ngẩng đầu lên, giữ một khoảng cách nhất định với mặt nước, rồi tập trung quan sát. Sao nước lại có màu trắng? Anh giật mình vội vàng nhổ nước vừa nuốt vào miệng ra, quả nhiên đều là màu trắng. Thế nhưng khi Đường Phong nhấp nhấp môi,
anh lại cảm nhận được nước ở đây ngọt mát, và cảm giác rất lành, thậm chí có thể coi đây là thứ nước thiên nhiên ngon nhất anh được uống trong đời.
Nhưng thứ nước màu trắng này cũng không khỏi khiến Đường Phong đề cao cảnh giác. Anh nghi ngờ nhìn mặt nước. Nước màu trắng nhưng không phải là sữa bò, cũng không thể trắng bằng sữa bò, càng không được đặc béo như sữa bò. Rõ ràng đây là nước, nhưng tại sao lại màu trắng nhạt như thế này?
Đúng lúc Đường Phong đang nghi ngờ thì bỗng phát hiện ra ven hồ là một bãi lau sậy vàng ruộm. Vì lau sậy có thể sinh trường được trong nước này, vậy thì chắc là nước cũng uống được. Nghĩ tới đây, Đường Phong dần yên tâm trở lại. nhưng chỉ mới yên tâm được vài giây,
~anh bông phát hiện ra trong bụi lau sậy thấp thoáng hiện lên vài thứ màu trắng. Đường Phong giật mình, vội chui vào bụi lau sậy, vạch lau sậy ra, mắt anh bỗng mở to, là xương cốt, cuối cùng vẫn lại gặp phải xương cốt!
Đường Phong lại vạch lớp lau sậy bên cạnh ra, bao nhiêu bộ hài cốt bất ngờ hiện lên trước mắt anh. Đường Phong bỗng thấy ớn lạnh. Những hài cốt này đều trong tư thế lao xuống hồ nước, lẽ nào... lẽ nào họ cũng giống mình, trong lúc đói khát không thể chịu đựng được đã lao xuống hồ uống nước?
Giữa ngày hè nóng nực này mà Đường Phong bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng. Những người này đã uống
nước hồ, rồi chắc là trong giây phút đã gục xuống ven hồ mà chết. Ban nãy mình cũng vừa uống nước hồ, vậy xem ra mình cũng không còn sống được bao lâu nữa. Đường Phong bất giác cười nhạt, đến số phận cũng không quên trêu đùa mình, trước tiên là ình hy vọng, sau đó nghiền nát hy vọng của mình thành bột.
Lúc này Đường Phong vừa mới uống nước xong nên đã hồi phục lại chút thể lực. Anh không cam tâm chờ chết nên lại tiếp tục kiểm tra quanh bãi lau sậy, lại thấy thêm vài bộ hài cốt nữa, vẫn là tư thế lao xuống dưới nước, có những bộ hài cốt còn bám vào nhau, như vậy có thể hiểu được sự đau khổ của những người này trước khi chết. Thế nhưng khi Đường Phong vạch một bụi lau sậy khác ra, anh bỗng phát hiện ra hai khuôn mặt quen thuộc đang nhìn mình.
4
Đường Phong nhìn hai người này và giật bắn mình, anh ngồi bệt ra bãi cát ven hồ. Lúc này, hai người đó mới từ từ bước ra từ phía sau bụi lau sậy. Đường Phong trông thấy mặt một trong hai người đó mỉm cười, còn mặt người kia đầy hoảng loạn, chính là Hàn Giang và Lương Viện.
“Hai..hai người... không sao chứ?” - Đường Phong lắp bắp hỏi.
“Sao, cậu mong hai chúng tôi xảy ra chuyện phải không?” - Hàn Giang ngoác miệng cười.
“Không. Đường Phong cảm thấy đầu óc mình trở nên hỗn loạn, nói năng lộn xộn, “Không, tôi chỉ... chỉ cảm thấy... bão cát... bão cát đen thật đáng sợ, lại... lại còn... mãi không tìm thấy hai người!”
“Hừm. đến cậu còn không làm sao. thì chúng tôi làm sao được?”
“Hừm. xém chút nữa là tôi toi mạng rồi... sao anh lại nói là không làm sao?”
“Đường Phong, hiện giờ anh cảm thấy thế nào?” - Mặt Lương Viện đầy vẻ bất an và hoảng loạn.
"‘Sao thế? Sao trông mặt em lại thế này? Anh vẫn chưa chết đâu!”
“Ban nãy anh uống nước ở đây cảm thấy thế nào?”
- Lương Viện hỏi.
“Không... không sao cả. Nhưng nước ở đây có gì đó kỳ quái, sao lại là màu trắng nhỉ?- Hình như Đường Phong đã trở lại bình thường, anh đứng dậy, đi tới bên mép hồ.
"Ba ngày trước, sau khi chúng ta gặp phải bão cát, bọn em đã không tìm thấy anh..
Đường Phong ngắt lời Lương Viện: "Ba ngày? Đã ba ngày rồi ư?”
“Đúng vậy, đã ba ngày rồi, may mà lúc em và Hàn Giang tỉnh dậy ba lô vẫn còn, bọn em đã nhờ chút thức ăn và nước uống còn lại trong ba lô nên sống sót được thêm hai ngày, nhưng hôm qua thì hết nước, thức ăn cũng hết. Bọn em cũng đang tìm kiếm anh, em... em tưởng rằng
không còn được gặp anh nữa rồi...” - Nói tới đây, giọng Lương Viện nghẹn ngào.
"Không phải bây giờ anh đang không sao cả đấy thôi! Đại nạn không chết, sau ắt có phúc!” - Đường Phong vỗ vai Lương Viện, an ủi cô.
“Nhưng... nhưng ban nãy anh vừa uống nước ở đây...” - Giọng Lương Viện càng thương tâm hơn.
“Đường Phong, hiện giờ cậu cảm thấy thế nào?" - Hàn Giang hỏi.
Đường Phong đảo mắt, ra sức hồi tưởng lại mùi vị của nước ban nãy mới uống: “Chẳng... chẳng có cảm giác gì cả, nước này còn có vi ngòn ngọt!”
“Xời, thật hay giả đấy, lại còn có vị ngọt ư?” - Hàn Giang nghi ngờ nhìn mặt nước.
‘Thật mà, xem ra tôi không được may mắn như hai người, lúc tỉnh lại chỉ còn mỗi con dao găm với miếng ngọc bội này, à, còn cả bình nước nữa. nhưng bi kịch ở chỗ nắp bình nước lại không được vặn chặt nên nước trong đó chảy đi hết. Tôi vừa không có đồ ăn, lại không có thức uống, cứ đi như vậy trên sa mạc. Ban nãy trông thấy hồ nước, tôi khát gần chết nên chẳng nghĩ ngợi gì, đợi tới khi uống đã rồi mới phát hiện ra màu nước có vấn đề!”
Hôm qua chúng tôi cũng hết sạch đồ ăn, sáng hôm nay chúng tôi phát hiện thấy hồ nước này. vốn dĩ tưởng rằng cuộc đời này không có con đường cùng, ai ngờ nước ở đây lại có màu này, khiến cả hai chúng tôi chẳng ai dám uống, nhưng lại tiếc rẻ không nỡ từ bỏ nguồn nước, thế nên cứ bám ở đây đến tận bây giờ. Để trốn cái nắng chính ngọ thiêu đốt, chúng tôi cứ ở mãi trong bãi lau sậy này, không ngờ cậu cũng tới đây.” - Hàn Giang kể lại tình hình trước đó.
"Xem anh nói kìa, trông có giống cán bộ lãnh đạo không?" - Đường Phong hỏi lại Hàn Giano.
"Tôi làm sao?" - Hàn Giane không hiểu.
"Cán bộ lãnh đạo phải đi tiên phong, buổi sáng hai người đã tìm đến đây rồi, mà đến tận giờ anh vẫn không dám nếm thử nước ở đây; lẽ nào anh định đế Lương Viện thứ trước sao?” - Đường Phong châm chọc Hàn Giang.
""Đúng đấy, vừa không nỡ đi, vừa không dám uống? - Lương Viện phụ họa với Đường Phong.
Hàn Giang cuống lên: “Xời, nếu tôi mà hạ quyết tâm bỏ đi thì cậu có gặp được Lương Viện nhà cậu không? Hơn nữa, màu nước ở đây rõ ràng là có vấn đề, lẽ nào hai người muốn tôi chết đi mới thỏa lòng hả?” "Anh xem những lời này có giống cán bộ lãnh đạo nói ra không vậy? Vậy những kỹ năng dã ngoại sinh tồn của anh đâu rồi?” - Đường Phong tiếp tục chất vấn Hàn Giang.
“Kỹ năng dã ngoại sinh tồn, từ trước tới nay chưa từng trông thấy màu nước này! Hơn nữa... hơn nữa trong bụi lau sậy này có bao nhiêu là xương cốt như vậy, nên theo như kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn của tôi, thì nước này rất khả nghi!”
“Xương cốt? Hai người cũng phát hiện thấy xương cốt sao?”
“Phí lời, dĩ nhiên là trông thấy, nhưng do chúng tôi bất buộc phải giữ nước trong người, nên mới tính toán đợi mặt trời mau xuống núi mới kiểm tra lại những xương cốt này!” - Hàn Giang nói.
“Tôi thấy anh đã thiếu trách nhiệm với chức đội trưởng rồi đấy, không những không đi đầu lại còn sợ khổ sợ mệt. chỉ có mặt trời thôi mà khiến anh sợ thế này ư?”
- Đường Phong chán nản.
“Mẹ kiếp, cái chức đội trưởng của tôi vốn dĩ đã kết thúc từ lâu rồi, cậu chỉ đứng nói suông thì nói gì mà chăng được, cậu vừa uống bao nhiêu là nước như vậy rồi, nếu không thì bây giờ cậu đâu còn sức mà đứng đây lý sự với tôi chứ?”
“Vậy thì anh uống đi! Làm gì có ai cản anh!” - Đường Phong thúc giục.
Hàn Giang không vội đi uống nước mà đi vòng ba vòng quanh Đường Phong: “Cậu tưởng rằng tôi không dám uốna thật sao?” - Nói xong. Hàn Giang quay sang nói với Lương Viện: ”Đại tiểu thư, hình như cậu ta không bị sao cả, chúng ta không phải sợ nữa!”
Đường Phong vừa nghe nói vậy, tức giận hét lên:
“Hóa ra lấy tôi làm chuột bạch hả?”
“Đúng! Xem ra kết quả thí nghiệm rất lý tưởng!”
“Xời! Tôi nói cho anh biết, nước này không biết chừng có độc mãn tính, không biết chừng ngày mai mới phát huy tác dụng!”
“Cảm ơn sự cảnh báo của cậu, Lương Viện, nghe theo mệnh lệnh của tôi, chúng ta không thể tham uống như cậu ta được, hai chúng ta chỉ uống ba ngụm, đợi sau khi mặt trời lặn thì uống thoải mái!” - Hàn Giang cảnh cáo.
Đường Phong nghe thấy vậy càng tức tối. nhưng cũng chẳng làm gì được, ai bảo mình tự nguvện làm vật thí nghiệm làm gì!
5
Hàn Giang và Lương Viện chỉ uống ba ngụm đã cảm thấy tỉnh táo sảng khoái, phấn chấn lên rất nhiều. Hàn Giang không khỏi trầm trồ: “Đúng là kỳ lạ thật, nước này đục như vậy mà uống vào lại ngọt mát, giống như mưa ngọt vậy!”
"Đúng đấy! Lại còn có vị ngọt thật, tôi thấy nước này chẳng sao cả!” - Lương Viện phụ họa.
“Nhưng giải thích thế nào về nhữna xương cốt này đây?’- - Đường Phong nhặt một mẩu xương trong đám lau sậy lên.
Hàn Giang chỉ về phía đối diện hồ nước: “Đường Phong, trước khi cậu đến, chúng tôi đã đi một vòng quanh hồ nước, ngoài bãi lau sậy này có xương cốt ra thì phía bên kìa cũng có. Thậm chí xương cốt ở bên đó còn để lại nhiều manh mối hơn!”
“Ổ! Anh đã kiêm tra bên đó rôi ư?” - Đường Phong hỏi lại.
“Cậu tới bên đó sẽ biết!”
Đường Phong nhìn về phía bờ bên kia hồ nước, quả nhiên, trên bãi cát bờ bên kia thấp thoáng hiện lên những bộ xương trắng, và hình như còn có vài thứ khác.
Đường Phong đứng quan sát một lúc, hồ nước này hình bầu dục. đường kính khoảng hai chục mét. vị trí mà mình đang đứng dài hơn một chút so với cự ly tới bờ bên kia. Đường Phong dùng la bàn để phân biệt đại khái vị trí, nếu như từ trường ở đây bình thường thì vị trí của anh hiện giờ ở hướng chính nam hồ nước. Bụi lau sậy ban nãy phát hiện thấy xương cốt nằm ở phía đông, ba phía còn lại đều trống trơn, không có bụi lau sậy.
Ba người đứng ở phía nam xem xét lại tất cả vật dụng và thực phấm còn lại. Thức ăn đã hết, bình nước mang theo cũng đã cạn tới đáy, phần lớn vật dụng và thực phẩm đều bị cát vàng chôn vùi cùng “con lừa dũng mãnh”. Vật dụng hiện giờ ba người còn lại chỉ có la bàn của Đường Phong, la bàn điện tử của Hàn Giang và cả dao găm của cả hai. Khi bão cát đen ập đến, may mà ảnh của kệ tranh ngọc và bức thư của Misha đã được Hàn Giang nhét vào trong ba lô, nên mới không bị bão cát cuốn đi.
“Hiện giờ chúng ta chỉ còn lại chút đồ này, hy vọng có thể bổ sung chút đồ đạc ở đây!” - Hàn Giang nói.
Đường Phong không hiểu, đi theo Hàn Giang tới bờ phía bắc. Ba người vòng qua bãi lau sậy, Hàn Giang và Lương Viện cẩn thận đếm từng xương cốt mà họ phát hiện thấy, đồng thời góp nhặt hoàn chỉnh xương cốt lại với nhau được hơn mười ba bộ.
Nhặt nhạnh xong xuôi, ba người tiếp tục men theo bờ hồ tiến tới bờ bấc. Chẳng mấy chốc, từng bộ xương còn khủng khiếp hơn đã xuất hiện trên bãi cát phía bắc hồ nước. Có bộ ngã nhào ra cát, có bộ nầm thẳng trên bãi cát. nhưne không có bộ nào nằm chết bên mép hồ nước; như vậy xem ra không giống lắm với những hài cốt trong bụi lau sậy.
"Có nhìn ra manh mối gì không?" - Hàn Giang hỏi.
"Những người này lúc chết đều đang ở trên bãi cát, không có ai ngã ở mép hồ hoặc trên mặt nước!”
-Còn gì không?”
"Còn..- Đường Phong bồng để ý thấy trên những bộ xương này vần còn sót lại quần áo, bên cạnh vẫn còn một vài vật phấm: "Còn cả những quần áo và vật phẩm này nữa."
ừm, tôi vừa nhìn đã nhận ra vấn đề rồi.” - Hàn Giang vừa nói vừa nhặt một khẩu súng AK-47 bên cạnh một bộ xương lên. chăm chú quan sát một hồi rồi giật mình nói: "Số hiệu của thứ đồ chơi này giống hệt như khẩu AK-47 mà chúng ta phát hiện thấy ở Ma Quỷ Thành, thậm chí số súng của khẩu AK-47 này còn liền với seri với khẩu AK-47 phát hiện thấy ở Ma Quỷ Thành.”
“Á! Cái... cái... này...” - Đường Phong há hốc mồm kinh ngạc, không nói được một câu hoàn chỉnh. Anh bước nhanh vài bước, đến kiểm tra những xương cốt này. Anh phát hiện thấy quần áo còn sót lại trên những xương cốt phần lớn là quần áo kiêu Tôn Trung Sơn, hoặc là áo ghi lê: “Đây lẽ nào chính là thành viên gặp nạn của đội thám hiểm năm đó?”
Hàn Giang nặng nề gật đầu: “Thật không ngờ lại tìm thấy họ ở đây. Tôi đã đếm sơ qua hài cốt ở bờ phía bắc, tổng cộng có mười lăm bộ di cốt. Như vậy cộng
thêm mười ba bộ chúng ta phát hiện thấy trong bãi lau sậy, thì tổng cộng có hai mươi tám bộ di cốt. Ngoài ra ở Ma Quỷ Thành cũng phát hiện thấy ba bộ di cốt của sĩ quan mất tích, thêm cả ba người còn may man sống sót thì tất cả đã phát hiện thấy ba mươi tư thành viên của đội thám hiểm năm đó!”
“Vậy thì chắc vẫn còn vài bộ hài cốt nữa, có thể họ đã bị bão cát thổi bay tới nơi nào đó!” - Lương Viện tính toán qua.
Đường Phong lại lắc đầu, nói: “Không thể tính như vậy được, em quên mất người của Mã Xướng Quốc sao?”
“Người của Mã Xướng Quốc?”
“Đúng vậy, người của ông ta tuy không đông, nhưng chắc chắn không thể có một hai người được. Lúc bão cát đen ập đến chắc họ cũng không chạy thoát được.
Mã Xướng Quốc may mắn sống sót, nhưng người của ông ta e rằng lành ít dừ nhiều!”
“Bởi vậy anh cho rằng, trong số những hài cốt này khả năng có người của Mã Xướng Quốc?”
"Hoàn toàn có khả năng đó, vì tại sao những hài cốt mà chúng ta phát hiện ra, lại phân thành hai phần rất có quy luật, một phần ở trên cát sa mạc bờ phía bắc, phần còn lại thì nam trong bãi lau sậy bờ phía nam?” - Đường Phong nghi ngờ nhìn bãi lau sậy cách đây không xa.
"Y anh là có một nhóm là nsười của Mã Xướng Quốc?’" - Hàn Giang không đợi Đườna Phons trả lời mà lập tức lấc đầu, nói: "Không, không, không thể như vậy. Chắc chắn Mã Xướng Quốc không thể có nhiều người như vậy. kể cả sau khi Quốc Dân Đảng bị bại trận rút lui khỏi dại lục. dưới trướng ông ta có còn một nhóm người đi chăng nữa, thì đám người này chắc chắn không thể bám đuôi đoàn thám hiểm xa như vậy; bởi nếu làm thế thì họ đã bị người của đoàn thám hiểm phát hiện ra từ lâu rồi.”
‘"Sao lại không thể, chỉ cần Mã Xướng Quốc thông thạo địa hình ở đây, thì hoàn toàn có thể đem quân của ông ta mai phục ở một nơi nào đó sâu trong sa mạc. Tôi thậm chí còn nghi ngờ ràng đội thám hiếm vốn không bị bão cát đen nuốt chửng, mà rất có khả năng là bị hội Mã Xướng Quốc hại chết!” - Đường Phong suy đoán.
“Điều này... Tôi vần không thể tin, nếu như Mã ipỊĨ Xướng Qưốc có naười thì tại sao lại phải mạo hiểm xâm nhập vào doanh trại lôi kéo Misha làm phản?”
“Có lẽ họ thiếu học giả giống như Misha; đừng quên trong hồi ức của Stephen về lần gặp gỡ cuối cùng của
hắn với Mã Xướng Quốc, cũng từng nhắc tới Mã Xướng Quốc trước khi chết cũng đã la hét về ốc đảo chết chóc.”
“Việc đó nói lên điều gì vậy?” - Hàn Giang không hiểu.
“Hiện giờ chúng ta đã biết được rằng Hạn Hải Mật Thành nằm trong ốc đao chết chóc; vậy thì ốc đảo chết chóc khiến cho Mã Xướng Quốc trước khi chết vẫn không thể nào quên, chỉ có thể là ốc đảo chết chóc trong Hạn Hải Mật Thành. Điều này cho thấy Mã Xướng Quốc đã từng tới ốc đảo chết chóc, và nơi này đã khiến ông ta vô cùng ấn tượng, đồng thời ở đó cũng đã xảy ra chuyện còn đáng sợ hơn cả bão cát đen!” - Hàn Giang đang định nói gì đó thì Đường Phong lại nói tiếp: "Anh nghĩ xem, phần lớn người của đội thám hiểm đều gặp nạn trong bão cát hoặc sau đó là ở đây, vậy thì Mã Xướng Quốc đã tới ốc đảo chết chóc bàng cách nào? ông ta có thể đi được một mình không?”
‘Biết đâu là ông ta bị bão cát thổi bay tới đó?”
“Tại sao lại là ông ta, mà không phải là người khác?”
“Được rồi, hai anh đừng tranh cãi nữa, kiểm tra qua những hài cốt này đã, biết đâu lại phát hiện thêm được gì ở đây!” - Câu nói của Lương Viện đã tạm thời chấm dứt cuộc tranh luận của Đường Phong và Hàn Giang, rồi phát hiện ngay sau đó đã khiến họ kinh ngạc.
6
Đường Phong là người đầu tiên nehi ngờ tại sao hài cốt lại phân thành hai phần. Trước tiên, anh nghi ngờ
mười ba bộ hài cốt trong bãi lau sậy khả năng là người của Mã Xướng Quốc, nhưng Hàn Giang không đồng ý. Hai người lại quay về bãi lau sậy kiểm tra cẩn thận những hài cốt đó. Tất cả mười ba bộ hài cốt trong bãi lau sậy đã không thế phát hiện được vết tích của quần áo, điều này đã gây khó khăn cho việc phán đoán thân phận của họ; và cũng từ đó Đường Phong càng kiên quyết giữ quan điểm cúa mình: “Sau khi xảy ra bão cát, người của đội thám hiểm và Mã Xướng Quốc đều đă tới ven hồ nước này. Có thế đã xảy ra xuna đột, người của Mã Xướng Quốc đã giết chết người cúa đội thám hiểm, bởi vậy người của đội thám hiểm đã chết trên bãi cát bờ phía bắc. Nhưng cuối cùng người của Mã Xướng Quốc cũng đã xảy ra chuyện gì đó khi uống nước ở bãi lau sậy, nên cũng đã chết ven hồ."
“Luận điệu này của cậu đầy sơ hở, nếu như họ vẫn còn sức để đánh nhau, vậy thì bên thắng, cũng chính là bên Mã Xướng Quốc mà cậu nói đâu cần uống nước, mà cứ ra khỏi sa mạc có hơn không? Hơn nữa, cậu tưởng rằng người của Mã Xướng Quốc đủ mạnh để giết chết người của đội thám hiểm sao? Những vũ khí mà chúng ta phát hiện được đều là của đội thám hiêm, lại ở hết phía bờ bắc. Nếu như là người của Mã Xướng Quốc trong bãi lau sậy giết chết người của đội thám hiểm ở bờ phía bắc, vậy tại sao bọn chúng không lấy vũ khí của họ đi, lẽ nào chúng không tìm thấy vũ khí trong bãi lau sậy?”
Hàn Giang nói vậy đã khiến Đường Phong cứng họng. Ậm ừ một hồi, Đường Phong mới hỏi lại: "Vậy anh nói xem là thế nào?”
“Tôi có thể trà lời ngay câu hỏi này của cậu!” - Hàn Giang nhoài người ra bãi lau sậy. rút thứ gì đó trong bùn đất nhão nhoát lên. Bỗng một thứ màu vàng óng lâp lánh trong bùn đất xuất hiện, Đường Phong trông thấy Hàn Giang có cầm một vật trên tay. chui ra khỏi bụi lau sậy.
Hàn Giang rửa sạch vật đó, Đường Phong phát hiện ra đó là một chiếc cúc áo màu vàng, trên cúc áo là hình ngôi sao năm cánh. “Đây chắc là cúc áo gắn trên quân phục Liên Xô thời đó!” - Hàn Giang nói.
“Đây..- đầu óc Đường Phong càng thêm rối rắm.
“Tiểu tử, giờ thì suy luận của cậu hoàn toàn không đúng rồi!” - Hàn Giang có vẻ đắc ý.
“Điều này cho thấy những hài cốt trong bụi lau sậy không phải là người của Mã Xướng Quốc!v - Lương Viện phụ họa theo.
“Không phải người của Mã Xướng Quốc, có lẽ... có lẽ đội thám hiểm trong thời khắc cuối cùng, thành viên phía Trung Quốc đã tranh chấp với thành viên phía Liên Xô, bởi vậy nên đã ở hai chỗ khác nhau» mười ba bộ hài cốt trong bãi lau sậy khả năng là thành viên của đội Liên Xô.” - Đường Phong lại đưa ra giả thiết.
“Giả thiết này vẫn chưa thuyết phục, lúc ban đầu tôi cũng nghĩ đến giả thiết này, nhưng trên những hài cốt ở bãi cát bờ phía bắc, tôi đã phát hiện thấy rất nhiều vật phẩm của thành viên phía Liên Xô. Hơn nữa, tuy hiện giờ chúng ta không có khả năng giám định hài cốt, nhưng dựa vào bao năm kinh nghiệm trinh sát của tôi, vẫn có thể nhìn ra ràng: bất luận là hài cốt trong bụi lau sậy hay là hài cốt trên bãi cát phía bắc, đều đồng thời có cả thành viên của phía Trung Quốc và Liên Xô. Bởi vậy giả thiết cua cậu vẫn không thể khẳng định!” - Hàn Giang vừa nói, vừa quay trở lại bãi cát bờ phía bắc. Quả nhiên, trong bãi cát ở đây, anh có thể dễ dàng tìm thấy vài di vật của thành viên đội Liên Xô.
"Thật chẳng hiểu gì cá, vừa không phải là người của Mã Xướng Quốc, cũng không phải là thành viên phía Trung Quốc và Liên Xô gây hấn phân chia bè phái. Vậy tại sao những hài cốt này lại ngã xuống trong bụi lau sậy và trên bãi cát phía bắc?” – Đường Phong thật sự rối tung.
Hàn Giang chau mày, ngẫm nghĩ: ""Đây quả thực là một vấn đề; không phải người cúa Mã Xướng Quốc, vậy thì xảy ra tình huống này chỉ có thể chứng minh rằng đội thám hiểm thực sự đã phát sinh mâu thuẫn. Nhưng kiểu mâu thuẫn này lại không phải là mâu thuẫn giữa thành viên hai phía Trung Quốc và Liên Xô, mà xuất phát từ một nguyên nhân đặc biệt nào đó, mới dẫn tới việc sau khi đội thám hiểm gặp phải bão cát đen, đã xảy ra phân chia bè phái bên hồ nước!”
"Một nguyên nhân đặc biệt nào đó?” - Đường Phong chìm trong suy tư.
7
Vùng hồ nước yên tĩnh tới mức đáng sợ, đột nhiên,
Lương Viện kêu lên: “Mẹ ơi! Đội trưởng Hàn vừa nói như vậy em bỗng nghĩ tới...” - Lương Viện mở to đôi mắt hoảng loạn, dáng vẻ sợ sệt kiểu muốn nhưng không dám nói.
“Em nghĩ tới vậy, mau nói đi!” - Đường Phona thúc giục.
“Em nghĩ tới việc lúc cuối đó, có khi nào do thiếu thức ăn nên đội thám hiểm đã xảy ra... xảy ra việc ăn thịt người?”
“Á... ăn thịt người?” - Đường Phong kêu toáng lên.
“Em đã từng đọc được trong một cuốn sách kể rằng ở nước ngoài cũng từng xảy ra chuyện tương tự. Một đoàn leo núi vì gặp bão tuyết nên đã bị kẹt lại trên núi; họ không có thức ăn, cuối cùng khi nhân viên cún hộ phát hiện thấy họ thì những người đó đều chết, chỉ còn duy nhất một người sống sót. Và người này nhờ ăn thịt đồng loại mới giữ được mạng sống.”
Lương Viện nói vậy đã khiến Đường Phong cảm thấy buồn nôn, nhưng những gì cô nói không phải là không có lý. Đường Phong nhìn Hàn Giang, Hàn Giang lầm hẩm: “Khả năng này không thể loại trừ, nhưng... nhưng đúng là nó quá cực đoan!"’
“Nếu đúng như những gì Lương Viện suy đoán thì hài cốt trong bãi lau sậy là bị phía kia ăn thịt? Bởi vì không phát hiện thấy quần áo nào trong bãi lau sậy cả!”
- Đường Phong nói.
Hàn Giang lại lắc đầu: “Tôi nghĩ rồi, thấy suy đoán đó của Lương Viện quá cực đoan, không thể như vậy được. Neu như những hài cốt trong bãi lau sậy bị đồng nghiệp ăn thịt, thì xương của họ đáng lẽ ra phải hồn loạn. Thế nhưng hài cốt mà chúng ta phát hiện thấy trong bãi lau sậy thì phần lớn đều nguyên vẹn. Cũng giống như vậy, hài cốt trên bài cát phía bắc phần lớn cũng còn nguyên, bởi vậy suy luận của Lương Viện là không có căn cứ. Còn tại sao trong bãi lau sậy không phát hiện thấy quần áo, tôi nghĩ rằng khả năng là do trong bãi lau sậy ẩm ướt nên quần áo đã mục nát, không còn sót lại.” “Vậy giải thích thế nào về sự chia rẽ của đội thám hiểm?” - Đường Phong hỏi Hàn Giang.
Hàn Giang vồ vỗ đầu. hình như đã có đáp án, anh chỉ về phía bãi lau sậy cách đó không xa: “Muốn suy đoán xem đội thám hiểm tại sao lại chia rẽ, tôi nghĩ quan trọng nhất vẫn phải quan sát từ hiện trường, nhìn xem hài cốt trong bãi lau sậy và trên bãi cát phía bắc có gì khác nhau?” “Có gì khác nhau? Hài cốt trong bãi lau sậy không để lại quần áo hay vật dụng gì cả!” - Đường Phong nói.
“Đây. không phải là điều khác biệt lớn nhất, ban nãy tôi đã giải thích rồi, bãi lau sậy ẩm ướt, bởi vậy quần áo có thể vì thế mà không giữ được, còn những vật dụng khác cũng có thể đã bị chôn vùi dưới lóp bùn đất, chúng ta không có thời gian để đi tìm kiếm kĩ.”
“Em thấy điểm khác biệt lớn nhất là tư thế và vị trí của hài cốt hai bên. Hài cốt trong bãi lau sây phần lớn rất
gần với bờ, nhưng không phải là chết trên bờ, tức là đều chết ở nơi cách bờ hồ không xa; còn những hài cốt trên bãi cát phía bắc phần lớn đều ở cách xa bờ, hơn nữa phần lớn đều lại chết trên cát, mà không có lây một hài côt nào lao về phía bờ hồ.” - Lương Viện nghiêm túc phân tích.
Hàn Giang nghe xong, bật cười: “Đường Phong, cậu bây giờ đúng là không bằng cả Lương Viện. Lương Viện quan sát rất chuẩn, quả thực như vậy, tại sao lại xảy ra sự khác biệt như thế? Tôi nghĩ, đây chính là nguyên nhân khiến đội thám hiểm cuối cùng đã chia rẽ!”
“Anh không cần nói nữa, tôi hiểu ý anh rồi.” - Đường Phong vừa bị Hàn Giang cười nhạo liền không phục, vội vàng chứng minh lại bản thân nên cướp lời: “Ý anh là, chính nước là nguyên nhân dẫn đến việc đội thám hiểm chia rẽ?”
"‘Đúng! Sau khi đội thám hiếm gặp phải bão cát đen đáng sợ thì còn gì quan trọng hơn nguồn nước? ở một khía cạnh nào đó, trong sa mạc, nước còn quan trọng hơn cả việc ăn thịt người! Nhưng Đường Phong, cậu nói như vậy cũng chưa hoàn toàn chính xác, nguyên nhân cuối cùng dẫn tới việc đội thám hiểm chia rẽ không chỉ có nguồn nước mà còn là thái độ của họ với nguồn nước, cũng chính là hồ nước này!”
Đường Phong ngẫm nghĩ phân tích của Hàn Giang:
“Tôi hiểu rồi, nước trong hồ rất nhiều, hoàn toàn đủ để
mấy chục người trong đội thám hiểm uống. Nhưng chất nước ở đây rất đặc biệt, nên trong đội thám hiểm đã xảy ra tranh cãi quanh việc nguồn nước này có thể uống được hay không. Vậy là chỉ có một bộ phận, cũng chính là những người ở trong bãi lau sậy, đã cả gan dám nếm thử nước trong hồ. còn bộ phận còn lại - chính là những người trên bãi cát phía bắc, đã không uống nước!”
“Sự tình chắc là như vậy, nhưng như vậy sẽ phát sinh một vấn đề mới, vậy tại sao những thành viên uống nước lại chết?” - Hàn Giang nghi ngờ hỏi.
“Từ tình trạng của những hài cốt trong bãi lau sậy ngã gục trên bờ cho thấy, rất có khả năng những thành viên này sau khi uống nước, đã lập tức trúng độc ngã ngay trên bờ, bởi vậy mới có tư thế này. Từ đó suy đoán: những thành viên không có nước uống được chứng kiến những thành viên uổng nước lần lượt ngã xuống, nên không dám uống nước trong hồ nữa, mãi cho tới khi chết khát. Nhưng chúng ta đều đã uống nước trong hồ. mà đến giờ vẫn chưa bị làm sao, như vậy thì phải giải thích thế nào đây? Tôi thấy đây là điểm thiếu sót cốt yếu trong suy luận của anh đấy!” - Đường Phong trở nên đắc ý.
“Đây quả thực là một vấn đề lớn, tôi không thể giải đáp!” - Hàn Giang thừa nhận suy luận của anh tồn tại lỗ hổng nghiêm trọng.
Ngược lại Lương Viện lại coi đấy là hiển nhiên: “Em cho rằng suy luận đó của Hàn Giang là phù hợp sự thật nhất, còn tại sao đội thám hiểm năm đó uống nước xong liền bị chết, trong khi chúng ta lại không làm sao, thì phải cần tới phân tích khoa học. Biết đâu... biết đâu do bao nhiêu năm qua đi rồi. nên chất nước trong hồ đã biến đổi thì sao!”
“Đừng đùa nữa, tại sao lại thế được? Trước đây có độc, bây giờ hết độc; tình huống này trừ khi nhân tố của chất độc không tiếp tục sản sinh nữa, và nước trong hồ được bổ sung một lượng lớn, mà bắt buộc còn phải bổ sung nước sạch mới được. Còn theo như anh thấy, hai điều kiện này gần như không thể tồn tại được ở đây!” - Đường Phong phản bác lại.
Lương Viện vẫn định nói thêm gì đó, nhưng Hàn Giang đã xua tay: “Không sai, Đường Phong cậu nói rất có lý, bắt buộc phải phù hợp với hai điều kiện đó mới có thể xuất hiện giả thiết của Lương Viện. Còn về hai điểm này, thứ nhất, hiện giờ chúng ta không biết năm đó đã sản sinh ra độc tố gì; thứ hai, chúng ta cũng không nhìn thấy hồ nước chết này có tồn tại nguồn nước bổ sung dồi dào nào không!”
Hàn Giang nói xong liền đi thắng tới phía tây hồ nước, nơi đó Đường Phong vẫn chưa tới
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook