Tử Thư Tây Hạ
-
Quyển 3 - Chương 19: Stechkin
Hàn Giang quăng xẻng sắt xuống, bắt đầu lấy hai tay đào đất. Một phút, hai phút, ba phút qua. đi, đôi tay Hàn Giang gần như không ngừng dào bới, tim anh đập rộn ràng. Rốt cuộc, tay anh đã chạm vào một vật mềm mềm...
1
Hàn Giang cân thận đào tiêp xuông dưới, anh phát hiện ra bùn đất phía dưới còn rắn chắc hơn rất
nhiều, giống như ai đó cố ý nén xuống vậy. Tốc độ đào đất của anh rất chậm. Từng phút, từng phút qua đi, nhưng anh không còn đào thấy ngọc bội nữa. Khi đã đào sâu tới ba mét thì xẻng sắt của Hàn Giang chạm khẽ vào một vật cưng cứng.
Kinh nghiệm bao năm đã khiến Hàn Giang lập tức nhận ngay ra, vật này còn cứng hơn cả bùn đất xung quanh. “Chạm tới rồi!”, Hàn Giang phấn khởi hét lên.
“Chạm vào gì vậy?”, Đường Phong quan tâm hỏi.
“Một vật cứng!”. Hàn Giang quẳng xẻng sắt xuống, bắt đầu lấy hai tay đào đất. Một phút, hai phút, ba phút qua đi, đôi tay Hàn Giang gần như không ngừng đào bới, tim anh đập rộn ràng. Rốt cuộc, tay anh đã chạm vào một vật mềm mềm, đây là cái gì? Chắc chắn đây không phải là kệ tranh ngọc! Hàn Giang giật mình, vội vàng lấy đèn pin soi, một vật đen sì sì, giống như đất cát nhưng lại không phải. Anh giật thót tim: “Đường Phong, rốt cuộc thế nào đây? Sao không thấy kệ tranh ngọc đâu cả?”
Đường Phong nhoài tới miệng giếng, thò đầu xuống, lấy đèn pin soi soi, cười nói: “Không sao, đây là gỗ mục. Xem ra kệ tranh ngọc này năm đó chắc chắn được đặt trong một chiếc hộp gỗ tinh xảo, nhưng do bao năm tháng qua đi, hộp gỗ đã mục nát rồi. Đống đen sì sì đó chính là cặn bã phần mủn của chiếc hộp gồ đó.”
Nghe Đường Phong nói vậy, Hàn Giang mới yên tâm hơn một chút, anh vội vàng hất đống đen sì đó đi. Chẳng mấy chốc, một kệ tranh ngọc trơn mát, trắng bóng đã hiện lên trước mắt Hàn Giang.
Hàn Giang không giấu được sự vui mừng, anh rón rén cẩn thận nâng kệ tranh ngọc lên, sau đó nhảy lên mặt đất. Đường Phong đón lấy kệ tranh ngọc, hai tay vuốt ve nó, cảm nhận nó, sau đó giao kệ tranh ngọc cho Makarov.
Từ hồi đi theo giáo sư La, khả năng nhận biết chữ Tây Hạ của Đường Phong đã tiến bộ rõ rệt. Lúc này, tuy Đường Phong rất muốn khám phá ngay những văn tự trên kệ tranh ngọc, nhìn ngắm bản đồ trên đó, nhưna anh muốn để tất cả người cùng được hưởng niềm vui thắng lợi này.
“Bây giờ xem ra bốn kệ tranh ngọc đều đã được tìm thấy rồi. Hai tấm tại Hắc Thủy Thành và trên tuyết sơn Ni Mã Khanh đã nằm trong tay chúng ta, tấm trên núi Hạ Lan này cũng đã được chúng ta tìm thấy, chỉ có tấm được cất giấu tại Đôn Hoàng là đã bị Tướng quân cướp mất”, Đường Phong tổng kết.
“Xem ra giữa chúng ta và Tướng quân không tránh khỏi một trận tranh cướp sống chết!”, Hàn Giang lẩm bẩm.
Ai ngờ, Hàn Giang vừa dứt lời thì một giọng nói bỗng vang lên sau lưng họ: “Trận tranh cướp đó giờ có thể bắt đầu sớm rồi đấy!”
2
Ba người giật mình, cùng lúc quay lại nhìn. Hàn Giang và Makarov phản ứng nhanh nhạy, trong lúc quay người đã kịp rút súng ra. Mây khói lởn vởn trên đỉnh núi, một chọi ba, Đường Phong cũng rút súng ra. Đứng trước mặt họ là một người đàn ông nước ngoài cao gầy, trọc đầu.
“Stechkin!”, tuy Đường Phong đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn giật mình.
“Khà, khà, cậu là Đường Phong phải không! Không sai, chính là tại hạ!”, Stechkin nói bằng giọng tiếng Trung lơ lớ nhưng nghe vẫn hiểu được.
“Gã bí ẩn đó chính là ông phải không?”, Makarov hỏi bằng tiếng Nga..
“Ha ha, Ivan, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Nói ra thì chúng ta cũng là đồng nghiệp cũ đấy. Tuy hồi đó chúng ta không làm việc cùng nhau, nhưng lúc tôi ở trong phân cục Leningrad cũng đã nghe qua đại danh của anh. Những kí hiệu đánh dấu trong rừng cây và cả trên suốt đường đi đều do tôi khắc, nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới các người, đấy chẳng qua là do tôi sợ lạc đường nên tự mình đánh dấu mà thôi!” Stechkin giải thích về những kí hiệu hình tam giác.
“Quả nhiên tôi đoán không sai, đó là thói quen mà anh giữ lại từ hồi còn ở trong KGB!”
“Anh đừng nhắc tới KGB nữa. Lúc ngồi tù ở Bonika, tôi đã nghĩ rằng sau này ra ngoài tôi sẽ giết hết lũ KGB, nhưng ân nhân của tôi đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ đó.”
“Ân nhân?”
“Ý anh nói tới Tướng quân?”
“Khà khà, đúng vậy!”
“Tướng quân là ai?”
“Ivan, anh không phải nóng vội đâu!”, nói tới đây, Stechkin bỗng quay sang nói với Đường Phong và Hàn Giang bằng giọng tiếng Trung lơ lớ, “Hai người cũng không cần sốt một đâu, nếu Tướng quân muốn gặp hai người thì tự ắt các anh sẽ được gặp ông. Nếu như Tướng quân không muốn gặp thì hai người cũng vĩnh viễn không bao giờ gặp được ông đâu.”
“Được rồi! Tôi không hỏi ông về Tướng quân, tôi hỏi về một người khác. Ông có thể nói cho tôi biết cái gã
White năm đó làm thế nào mà trốn thoát ngay dưới mắt chúng tôi không?”, Makarov đột nhiên hỏi.
Rõ ràng Stechkin không ngờ Makarov lại hỏi câu này nhưng ông ta hơi lùi lại phía sau một bước, sau đó nói: “Ivan, sao anh lại biết chuyện năm đó?”
“Đừng có quên tôi làm nghề gì?”
“Dĩ nhiên là tôi không quên, anh là thiếu tướng, còn tôi chỉ là một tên tù. Nhưng... nhưng những chuyện năm đó tôi không nhớ rõ nữa rồi!”, nói tới đây Stechkin dùng một tay day day thái dương, dáng vẻ rất đau khổ.
Makarov, Đường Phong và Hàn Giang đều không hiểu tại sao khi Stechkin nghe thấy câu hỏi này thì bộ dạng lại kì quái như vậy. Ba người không dám lơ là, cùng chĩa súng về phía ông ta. Đường Phong ôm chặt kệ tranh ngọc trong tayằ
Cứ kéo dài như vậy một lúc, Stechkin gần như đã hồi phục lại, ông ta cười lạnh lùng nói: “Đường Phong, cậu không cần phải giữ khư khư kệ tranh ngọc như vậy đâu, nó sắp là của tôi rồi!”
“Gì cơ?”, Đường Phong nghe vậy lại càng ôm kệ tranh ngọc chặt hơn.
“Vậy thì các người mau ngoan ngoãn giao nộp kệ tranh ngọc ra đây, tôi hứa sẽ không lấy mạng các người.
Các người phải biết rằng, nếu lần này tôi mà muốn lấy mạng các người, thì đã có thể ra tay từ lâu rồi. Mục tiêu duy nhất của tôi lần này chỉ là... đoạt được kệ tranh ngọc.”
“Ông ngu xuẩn nói mơ gì vậy. Chúng tôi ba người, ông chỉ có một mình, ông dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi giao nộp kệ tranh ngọc!”, Hàn Giang tức tối.
“Lẽ nào các người chưa từng nghe qua uy danh của ta sao?”, Stechkin rõ ràng rất không hài lòng với sự khiêu khích của Hàn Giang.
“Bọn tôi biết ông rất lợi hại, nhưng chúng tôi cũng không xoàng đâu!”, Hàn Giang cũng không hiểu mình nói như vậy Stechkin nghe có hiểu được không nữa.
Stechkin nghe Hàn Giang nói vậy, không những không tức giận, ngược lại còn cười ha hả, tiếng cười đó vang vọng khiến Đường Phong sởn da gà. Cười xong, Stechkin thu súng về, bước vài bước lại gần họ.
Ba người cùng chĩa thẳng súng về phía Stechkin, nhưng Stechkin lại không chút sợ hãi. Lẽ nào cái gã này súng bắn không thủng? Đường Phong thấy rợn người. Đen cả Hàn Giang và Makarov lừng chinh chiến bao năm, kinh nghiệm đầy mình cũng không biết Stechkin đang định giở trò gì.
3
Stechkin từng bước áp sát Đường Phong, Đường Phong theo phản xạ lùi lại nửa bước. “Đường Phong, giao nộp kệ tranh ngọc ra đây!”, Stechkin hét lên với Đường Phong.
Hàn Giang và Makarov tưởng rằng Stechkin điên rồi, đang định nổ súng thì hắn ta cười xảo quyệt: “Ivan, Hàn Giang, nếu các người nổ súng thì sẽ hối hận đó!”
“Hối hận?”, Hàn Giang và Makarov đều sững sờ.
Đúng lúc này, phía sau Stechkin, vài người bước ra tò trong ngách phía tây của ngọn núi trước mặt. Đường Phong, Hàn Giang và Makarov nhìn kĩ lại, không khỏi kinh ngạc, là bốn tên áo đen trang bị vũ khí từ đầu tới chân đang kẹp lấy Yelena và Từ Nhân Vũ. Từ Nhân Vũ đã bất tỉnh nhân sự, xem ra đã rất yếu, gần như bị kéo đi xềnh xệch. Miệng Yelena chảy mán, cô trông thấy Đường Phong,
Hàn Giang và Makarov liền định hét lên nhưng đã bị một miếng băng dính dán kín miệng, kêu không thành tiếng.
Hàn Giang đã bắt đầu hiểu ra một phần về sự cố mà Stephen nói và cả kí hiệu hình thang họ trông thấy tại hang ổ của kền kền. Nhưng anh vẫn không hiểu những gã áo đen này mọc từ đâu ra?
“Hàn Giang, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy kì lạ rằng chúng tôi từ đâu xuất hiện phải không?”, Stechkin chủ động mở miệng.
Stechkin vừá dứt lời thì đằng sau ngách phía tây ngọn núi lại nhảy ra bổn tên áo đen trang bị vũ khí từ đầu tới chân. Hàn Giang và Makarov cũng lùi lại phía sau một bước, ba người áp sát vào nhau, sẵn sàng phòng vệ.
“Tôi còn rất nhiều điều cảm thấy kì quái, tại sao các người lại tóm được Yelena và tiến sỹ Từ, rồi tại sao lại tìm thấy chỗ này? Còn nữa, ban nãy các người nấp ở đây nhưng tại sao chúng tôi lục soát khắp đỉnh núi mà lại không phát hiện thấy ai?”, Hàn Giang hỏi một tràng.
“Thượng đế ơi! Hàn Giang, cậu muốn biết quá nhiều đấy, tôi lấy đâu ra thời gian nói hết với cậu. Nhưng những vẫn đề này chẳng hề khó, tôi nghĩ, với trí thông minh của các người thì sau này quay về, hãy từ từ mà nghĩ thì sẽ hiểu ra thôi!... Không sai! Các người nghe không sai, tôi không giết các người đâu. Trước đây tôi giết quá nhiều người rồi, bởi vậy, bây giờ tôi không muốn giết người nữa!”, Stechkin lại bước lên phía trước vài bước, “Tướng quân bảo rằng tôi đã giết quá nhiều người rồi, giờ thì nên thay đổi cách sống, ông bảo tôi học cách kinh doanh, làm thương nhân. Tôi chỉ muốn đoạt được kệ tranh ngọc, chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch công bằng nhé, thế nào?”
“Giao dịch?”, ba người lại lùi lại phía sau vài bước.
“Lay Yelena và Từ Nhân Vũ đổi lấy kệ tranh ngọc trong tay các người! Tôi thấy đây là việc không thể nào công bằng hơn được nữa!”, StecKkin nói ra mục đích của mình.
“Trao đổi ư?!”, ba người nhìn nhau. Không ai muốn từ bỏ Yelena và Từ Nhân Vũ, nhưng không ai dám quyết định.
Đường Phong và Hàn Giang nhất thời không biết làm thế nào. Trong thời khắc quan trọng nhất, vẫn là người có kinh nghiệm phong phú như Makarov đứng ra, ông quyết định kéo dài thời gian trước đã, chờ đợi thời cơ. Vậy là, Makarov nói với Stechkin: “Giao dịch này rất công bằng, chúng tôi có thể giao cho anh kệ tranh ngọc, bởi vì Yelena quan trọng hơn kệ tranh ngọc rất nhiều.”
“Vậy tốt! Để Đường Phong đặt kệ tranh ngọc xuống đây!”, Stechkin dùng ngón chân chỉ chỉ vào bụi cỏ trước mặt.
Nhưng anh phải nói cho chúng tôi biết rõ tất cả những chuyện này là như thế nào. Nêu không thì chúng tôi sẽ ôm kệ tranh ngọc này nhảy xuống dưới, và cũng không giao dịch gì với các anh cả!”, Makarov gào lên. Lúc nay ba người họ đã chủ động lùi lại phía sau vài bước.
“Đừng! Đừng! Đừng... Chúng ta nói chuyện đã!” Stechkin bông đôi mặt tươi cười.
4
Đường Phong cảm thấy con người Stechkin có chút quái dị, có chút thần kinh, loại người này hành động không bình thường, thường hay làm những việc mà người khác không thể ngờ tới. Makarov cũng
nghĩ vậy, ông cố gắng kéo dài thời gian nên lại kích động Stechkin: “Tôi muốn biết- sau khi ông được giải cứu khỏi nhà tù Bonika, ông đã đi đâu?”
“Từ Bắc Cực tới vùng nhiệt đới! Sao, có hài lòng với câu trả lời này của tôi không?”, Stechkin cười thật khó coi.
“Nhiệt đới?”, câu trả lời vừa xong của Stechkin đã
chứng thực cho những gì Stephen nói, nhưng Makarov vẫn tỏ ra không biết.
“Ivan, anh đừng mong moi được gì từ tôi tôi chỉ có thể nói với anh vậy thôi.”
“Vậy thì sau đó thế nào? Ông đã nghe theo mệnh lệnh của Tướng quân tới núi Hạ Lan?”
“Không sai! Tướng quân giao cho tôi nhiệm vụ là cùng với Stephen đoạt được kệ tranh ngọc.”
“Nhưng ông đã giết chết Stephen.”
“Đó cũng là ý của Tướng quân. Từ lâu Tướng quân đã không tin tưởng Stephen. Có thể nói rằng, từ trước tới nay Tướng quân chưa bao giờ tin tưởng Stephen, bởi vậy lần này Tướng quân lệnh cho tôi phối họp với Stephen, nhưng thực ra là để ngầm giám sát hành tung của hắn. Nếu hắn vẫn trung thành thì tôi không cần phải lộ diện, còn nếu Stephen có mưu đồ gì thì sẽ giết ngay.”
“Bởi vậy anh đã giết chết Stephen để cướp đi bản đồ kho báu?”
“Nói tới bản đồ kho báu thì đây chính là điều ngu xuẩn nhất của Stephen. Hẳn và Fanny ngu xuẩn tưởng rằng chỉ dựa vào tấm bản đồ đó là có thể tìm thấy kho báu của Hắc Lạt ma, và có thể thoát khỏi chúng tôi, cao chạy xa bay. Nhưng chúng không biết rằng: tất cả nhũng điều này đều nằm trong lòng bàn tay của Tướng quân, Tướng quân đã biết về sự tồn tại của tấm bản đồ kho báu từ lâu rồi!”
“Ông ta cố ý trả lại tấm bản đồ kho báu cho Stephen ư?”, Makarov khẽ giật mình.
“Không! Quả thực ban đầu Tướng quân cũng không để ý, nhưng trước khi họ xuất phát, Tướng quân đã biết về sự tồn tại của bản đồ kho báu.”
“Vậy là ông ta giả vờ là không biết, rồi ngầm phái anh đi giám sát họ?” “Khà khà, Tướng quân không cần tới kho báu của Hắc Lạt ma. Tướng quân nghi ngờ kệ tranh ngọc được cất giấu trong chùa Hắc Thứu, nhưng chỉ có mỗi bản đồ kho báu thôi thì chưa đủ. Stephen là người thông thạo địa hình ở đây nhất, bởi vậy Tướng quân vẫn quyết định tạm dùng tới Stephen trước đã. Thật không ngờ sau khi phát hiện ra kho báu, cậu ta đã mất hết lý trí... khà khà… Stephen đáng thương, vì thực sự tưởng rằng mình sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của Tướng quân!”, Stechkin cười nhạt.
“Sau đó anh đã âm thầm bí mật bám theo Stephen tới đây?”
“Đúng vậy! Hai bọn họ ở tạm nhà trọ trong núi, sau đó ngày nào cũng lên núi tìm kiếm theo tấm bản đồ; còn tôi thì sống trong sương gió ngoài trời, âm thầm theo dõi họ. Cách đây mấy hôm, dựa vào chỉ dẫn của bản đồ kho báu, Stephen đã phát hiện ra bí mật của tượng Phật khổng lồ và tiến vào trong phần cơ thể tượng Phật. Tôi thấy ở đây địa hình phức tạp, nhiều chuyện quái dị, nhất là khoảnh rừng cây khiến người ta bị lạc, bởi vậy tôi sợ đêm dài lắm mộng nên muốn diệt trừ Stephen và Fanny trước đã, để lấy được bản đồ kho báu tự mình vào trong tìm kiếm.”
“Vậy là ông đã giết chết Fanny gần nhà trọ và để Stephen trốn mất?”
“Hắn ta rất xảo quyệt, không những trốn thoát mà còn đem cả tấm bản đồ kho báu quan trọng nhất đi mất. Từ đó khiến tôi mất hết tin tóc về hắn. Không có bản đồ kho báu, tôi không dám mạo hiểm vào trong núi. Đúng lúc tôi không biết làm thế nào thì cảm ơn thượng đế, các anh đã xuất hiện.”
“Anh đã bám theo chúng tôi?”, Makarov ngạc nhiên.
“Không sai! Tôi chỉ một mình bám theo các người vào đến trong rừng. Khoảnh rừng kì dị đó khiến người ta bị lạc đường, tôi cũng mấy lần suýt nữa thì lạc trong đó, vậy là tôi đã khắc hình tam giác đánh dấu lên thân cây mà các người nhìn thấy đó.”
“Hôm qua trước khi chúng tôi xuất phát, anh đã vào bên trong tượng Phật khổng lồ rồi?”
“Đúng, tôi đã tìm thấy tượng Phật, hơn nữa còn biết trước bí mật bên trong mắt tượng Phật, nên đã vào trong đó trước các người. Tôi biết sớm muộn gì thì các người cũng tìm thấy tượng Phật, nên đã cố ý để lại sợi dây thừng để dụ các người vào nhầm mắt phải của tượng Phật.”
“Anh biết trước rằng tiến vào mắt phải đại Phật sẽ bị lạc đường?”
“Trước đó gã oat con Stephen không xem kĩ bản đồ nên đã đi sai đường, kết quả phải đi lòng vòng mất một ngày một đêm trong đó mới thoát được ra ngoài.”
“Vậy là anh đã dụ chúng tôi vào mắt phải của đại Phật, còn mình thì vào bên mắt trái..
“Đúng vậy. Từ mắt trái đi vào rất thuận lợi, không bị lạc đường, cũng không có ngã rẽ, chẳng mấy chốc đã đến đươc Tiền điên.”
“Stephen nói rằng xảy ra sự cố tại Tiền điện, chính là chỉ sự xuất hiện đột ngột của anh?”
“Không! Ivan, anh đừng nôn nóng, để tôi kể à nghe!”, lúc này Stechkin lại trở nên hứng thú.
“Tôi tới Tiền điện, đúng lúc trông thấy Stephen đang nghiên cứu ba tấm bản đồ kho báu. Ba tấm bản đồ kho báu đó rất kì quái, vẽ linh ta linh tinh, Stephen nhất thời không hiểu nên khône dám liều lĩnh tiến thêm một bước.”
“Điều này không lạ, năm đó cha của Stephen là Mã Xướng Quốc dựa vào trí nhớ để vẽ lại, đương nhiên là có sai lệch. Bởi vậy trên bản đồ kho báu, Mã Xướng Quốc đă cảnh báo Stephen rằng, không đến bước đường cùng thì không nên đi tìm kho báu!”, Makarov nói.
“Stephen cho rằng mình đã đến bước đường cùng. Hai chúng tôi đã đấu nhau rất lâu trong Tiền điện. Hắn muốn giết tôi để báo thù cho Fanny, nhưng hắn không đủ sức để làm điều đó, hơn nữa hắn cũng không tìm thấy kho báu của Hắc Lạt ma, còn tôi thì cũng cần tới sự giúp sức của hắn nên đã đưa ra một ý kiến: hai chúng tôi sẽ cùng nhau tìm thấy kệ tranh ngọc và kho báu của Hắc Lạt ma, sau đó giải quyết dứt điểm, ai thắng thì những báu vật đó thì sẽ thuộc về người ấy.”
“Stephen đồng ý với ý kiến của anh?”
“Đương nhiên! Hắn chẳng có lý do gì để từ chối, bởi vì dề nghị của tôi rất công bằng.”
“Đúng là Stephen bị lú lẫn rồi, làm sao mà anh ta là đối thủ của anh được?”, Makarov lẩm bẩm.
“Ivan, nhưng Stephen lại không nghĩ như vậy. Hắn nghĩ rằng đợi tới khi tìm được kho báu, nhân lúc tôi không phòng bị, sẽ xử lý tôi!”
“Kết cục là anh đã ra tay trước?”
“Không! Là hắn định tấn công trộm tôi tại lối đi ngoài cổng phía đông, nhưng đáng tiếc, hắn vẫn không phải là đối thủ của tôi.”
“Tại sao các anh lại chọn đi cửa phía đông mà không phải là phía bắc?”, Hàn Giang đột nhiên hỏi.
“Tôi và Stephen nghiên cứu tấm bản đồ kho báu đó và cho rằng cửa phía tây không đi được; lối đi phía bắc cũng bị đá vụn bịt kín, còn không nhìn rõ rốt cuộc phía sau sâu chừng nào, nhất thời khó mà đi được. Bởi vậy, đi về phía đông trước xem sao, một nguyên nhân quan trọng khác, chính là nhờ bộ óc thông minh của tôi nghĩ ra. Năm đó, Hắc Lạt Ma và ông nội của Stephen đã tìm kiếm bao lâu ở đây mà cũng không tìm thấy kệ ừanh ngọc. Vậy thì chắc chắn kệ tranh ngọc không ở trong cung điện phía bắc, mà rất có khả năng là ở đây.”
“Đây chính là sự cố mà Stephen nói?”
“Không! Sự cố thật sự không phải là dừng ở đó. Đúng lúc tôi và Stephen giao hẹn với nhau, chuẩn bị xuất phát thì hai vị khách không mời mà tới bỗng xông vào.”
“Yelena và Từ Nhân Vũ?”
“Đúng! Yelena! Ồ! Ivan, tôi không thể không nói rằng, con gái của anh quá... quá đẹp... mỗi lần tôi nhìn
Thấy cô ta, tim tôi đều đập thình… thịch... nhảy nhót không ngừng. Tôi thật lo lắng, nếu cứ thế này thì tôi sẽ bị con gái ông làm cho bị bệnh tim mất... Kể từ khi gặp Yelena tại Bonika, tôi đã bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô ấy. Khuôn mặt của cô ấy, hơi thở của cô ấy, giọng nói của cô ấy, ồ!... Không lúc nào là không hấp dẫn tôi. Thật không „— ngờ chúng tôi lại gặp lại nhau trong động…”, mặt Stechkin biểu cảm đầy vẻ tâm thần.
5
“Gã điên! Anh làm tôi thấy buồn nôn đấy!”, Makarov gào lên. Ông trông thấy Yelena phía sau Stechkin đang ráng sức giãy giụa nhưng cũng không thoát được khỏi sự kìm kẹp của hai gã trai vạm vỡ.
“Tôi chẳng quan tâm anh buồn nôn hay không, phải chăng anh cũng không thể ngăn cản được tình yêu của tôi với Yelena!”, Stechkin bỗng thần kinh gào lên. Makarov không dám công kích hắn thêm, đành phải chờ đợi Stechkin tự dịu xuống. Một lúc sau, dường như Stechkin đã bình tĩnh trở lại, rồi giống như tự mình lẩm bẩm, nói tiếp: “Yelena đáng yêu của tôi chắc là lo lắng cho các người, nên đã xông vào mắt trái tượng Phật. Nhưng họ không phải là đối thủ của tôi, tôi và Stephen chẳng mấy chốc đã khuất phục được Yelena, cái gã tiến sỹ Từ đó thì còn càng khỏi phải nói.”
“Tôi hiểu rồi!”, Makarov khẽ gật gù, “Anh đã áp giải Yelena và tiến sỹ Từ lên đỉnh núi, nhưng sao ban nãy chúng tôi không trông thấy anh?”
Stechkin chần chừ một lúc, nói: “Ivan, tôi áp giải Yelena và Từ Nhân Vũ lên đỉnh núi, nhưng quả thực tôi không biết kệ tranh ngọc đó cất ở đâu, vậy là tôi trốn đi, chờ đợi các anh tới. Tôi nghĩ rằng Đường Phong có thể giúp tôi tìm thấy kệ tranh ngọc, quả nhiên... ha ha ha..
Stechkin cười điên dại, Makarov vẫn không phát hiện ra cơ hội có thể khống chế được Stechkin, trong lòng vô cùng lo lắng. Ông đành phải tiếp tục kéo dài thời gian: “Anh trốn đi? Trên đỉnh núi này có chồ để trốn sao?”
“Ha ha! Chồ tôi trốn chắc chắn anh làm sao đoán được, dưới đỉnh núi phía tây có một cái động”, Stechkin chỉ về ngách phía tây của ngọn núi.
“Vậy bao nhiêu người của anh thế này lên đây bằng cách nào vậy?”, Makarov không hiểu, hỏi.
“Tôi mà nói ra chắc các anh sợ chết khiểp!”, Stechkin bỗng giở mặt nham hiểm, “Người của chúng tôi leo lên từ vách núi phía tây.”
“Gì cơ? Các anh dùng dây thừng leo lên từ vách đá cheo leo?”, không chỉ Makarov mà Đường Phong và Hàn Giang cũng vô cùng sửng sốt.
Makarov lại nhìn một lượt tám gã áo đen phía sau mà lòng không khỏi lo lắng.
Makarov vẫn không phát hiện ra cơ hội tốt, vì kể cả trong tay Stechkin không có con tin, thì nếu chỉ dựa vào Hàn Giang và Đường Phong, cộng thêm cả mình, cũng chắc chắn không thể thắng được.
“Anh có quen Branch không? Boolean Kennedy Branch?”, đột nhiên Makarov hỏi.
“Không! Không quen”, Stechkin trả lời rất dứt khoát.
“Anh và Brainin rốt cuộc quan hệ thế nào? Còn cả Isakov nữa?”, Makarov hỏi.
“Brainin, Isakov? Không phải tôi đã nói hết với Yelena rồi sao?”
“Những gì anh và Brainin nói sau mấy chục năm đều giống hệt nhau, quan hệ của hai người lẽ nào chỉ đơn giản vậy thôi sao?”, Makarov truy hỏi.
Stechkin hơi sững lại một chút: “Giống hệt nhau?
Thôi đi, Ivan, anh đừng moi móc gì thêm nữa. Gã Brainin đó là tướng, tôi chỉ là một tên tù, hai chúng tôi thì liên quan gì tới nhau?”
“Nhưng sau khi anh được Tướng quân cứu đi thì Brainin cũng bất ngờ bị thiêu chết; đây lẽ nào lại là một sự trùng hợp?”
“Thôi đi, Ivan, anh cứ coi đó là sự trùng hợp đi. Tôi đã nể mặt anh lắm rồi đấy, trả lời anh bao nhiêu là câu hỏi ngu ngốc, bây giờ tới lượt anh thực hiện lời hứa của mình rồi, mau giao kệ tranh ngọc ngay!”, ánh mắt Stechkin hung tợn: “Nếu không tôi sẽ dùng dao ra tay với Yelena đấy.
Chắc anh không muốn trên khuôn mặt trắng nõn nà của Yelena có vết dao chứ?”.
Makarov hiểu rằng Stechkin đã hết kiên nhẫn, trời đã tối, thời gian dành cho họ cũng không còn nhiều nữa.
6
Rõ ràng Stechkin đã mất hết kiên nhẫn, hắn điên cuồng gào lên: “Mau lên, giao kệ tranh ngọc ra đây! Neu còn chần chừ tôi sẽ không khách sáo với Yelena nữa đâu đấy!”
Nói xong, hai gã áo đen liền cầm súng gí vào thái dương Yelena. Makarov chán nản nhìn sang Hàn Giang, ông muốn Hàn Giang đưa ra chủ ý cuối cùng. Đường Phong cũng nhìn Hàn Giang, họ biết rằng lúc này Hàn Ồiang đang đối diện với sự lựa chọn khó khăn.
Sau khi trải qua sự cân nhắc khổ sở, Hàn Giang chậm rãi nói: “Đường Phong, đưa kệ tranh ngọc cho chúng!”
Đường Phong sững sờ, thảng thốt nhìn Hàn Giang nói: “Cứ giao kệ tranh ngọc cho chúng như vậy sao?”
“Đưa cho chúng!”, Hàn Giang giống như hạ quyết tâm.
Đường Phong hết cách, cầm kệ tranh ngọc bước tới chỗ cách Stechkin khoảng chục bước chân, khẽ đặt kệ tranh ngọc lên bãi cỏ, sau đó nói với Stechkin: “Thả Yelena và Từ Nhân Vũ ra ngay!”
Stechkin trông thấy kệ tranh ngọc, mắt liền lóe lên tia vui mừng, vội vàng tiến lên phía trước vài bước để định lấy kệ tranh ngọc. Đường Phong giật ngay kệ tranh ngọc lại, hét lên với Stechkin: “Từ từ! Ông thả Yelena và Từ Nhân Vũ ra đã, nếu không thì tôi sẽ đập vỡ kệ tranh ngọc này chứ không đưa cho ông đâu!”
Đường Phong giương súng lên, chỉ có điều anh không nhắm vào Stechkin mà hướng báng súng thẳng xuống, sẵn sàng tư thế cùng kệ tranh ngọc tan nát.
“Đừng! Đường Phong, tôi đã đồng ý thả người rồi, cậu phải tin tôi!”, Stechkin bỗng đổi giọng tươi cười, “Nhưng cậu cũng phải cho tôi xem kệ tranh ngọc thật giả thế nào đã?”
“Vừa mới tìm thấy, đem từ giếng vàng lên, sao có thể là giả được?”
“Được rồi! Đặt hết cả những thứ bằng ngọc mà ban nãy cậu tìm được lại đây!”, Stechkin được voi đòi tiên.
Đường Phong đành phải đặt cả ba miếng ngọc bội lên bụi cỏ. “Lùi lại phía sau hai bước!” Stechkin hét về phía Đường Phong.
Đường Phong chầm chậm lùi lại hai bước, tay phải vẫn nắm chặt khẩu súng ngắn 92. Stechkin quát mắng những tên áo đen bên cạnh, hai gã kẹp chặt Yelena, còn hai gã khác kéo lê Từ Nhân Vũ đang thoi thóp, bước tới kệ tranh ngọc.
Những gã áo đen thả Yelena và Từ Nhân Vũ ra. Đường Phong vội vàng bóc miếng băng dính trên miệne Yelena ra rồi cùng cô đỡ Từ Nhân Vũ lùi lại. Gã áo đen nhân cơ hội này nhặt kệ tranh ngọc và ngọc bội lên, quay về giao lại cho Stechkin.
Stechkin nhìn kệ tranh ngọc và ngọc bội, sau đó hài lòng cất vào trong ba lô của mình. Ngay sau đó hắn liền giở mặt, hung ác bặm trợn nói với Đường Phong và mọi người: “Đường Phong, Hàn Giang, các người có thể đưa tên họ Từ kia rời khỏi đây, nhưng phải để Makarov và Yelena lại.”
“Ông định làm gì?”, Đường Phong hét lên.
Hàn Giang vổn đã đề cao cảnh giác với Stechkin từ trước nên theo phản xạ, anh che chắn cho Yelena: “Chuyện đó không thể?”
“Thế thì đừng trách ta!”, Stechkin rút súng ra, nhắm thẳng vào Hàn Giang.
7
Bên này, hội Đường Phong chỉ có ba khẩu súng, còn Stechkin lại có tới chín khẩu, ba chọi chín. Quan trọng hơn là phía Stechkin hầu như đều là súng đột kích mini, hỏa lực vượt xa phía Đường Phong.
Đường Phong và Hàn Giang đều biết rằng, một khi
đã đánh nhau thì họ sẽ lành ít dữ nhiều. Đúng lúc mọi
người đang không còn cách gì để kéo dài thời gian thì trên
không trung bỗng vang lên một âm thanh khó hiểu. Mọi
người đều kinh ngạc, cùng ngẩng đầu nhìn lên trời, nhung trên đó sương mù càng lúc càng dày đặc, chẳng trông thấy gì cả.
“Cái gì vậy?”, Đường Phong cảm thấy hoảng loạn.
“Không biết...”, Hàn Giang ngẩng đầu nhìn lên mây mù, lẩm bẩm.
Mây trên đình đầu càng lúc càng thấp, tất cả mọi người đang đứng trên đỉnh núi đều có cảm giác bị đè nén chưa từng thấy, giống như cả bầu trời sắp sụp xuống vậy.
“Kền kền!”, Đường Phong bỗng phát hiện thấy phía bắc trên đỉnh núi có hai con kền kền khổng lồ bay từ trong mây ra, lao thẳng về phía họ.
“Chính là hai con kền kền đó!”, Hàn Giang nhận ra đây chính là hai con kền kền thỉnh thoảng lại xuất hiện trên đỉnh đầu họ.
Stechkin và những tên áo đen cũng bị bất ngờ trước cảnh tượng đột ngột này, chúng sững sờ đứng chết gí một chỗ, không biết hai con kền kền định làm gì. Thế nhưng,
Hàn Giang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đã phát hiện thấy cơ hội, anh nhìn chằm chằm hai con kền kền đang lao về phía bọn chúng. Hai con kền kền từ đỉnh núi phía bắc lao xuống, bay sát đỉnh đầu Stechkin và những gã áo đen, quắp ngay lấy hai tên áo đen đang đứng như trời trồng, sau đó kéo mạnh lên, bay lượn trên không trung.
Hàn Giang chớp ngay lấy cơ hội có một không hai này, anh giương súng lên bắn, “Pang! Pằng!”, hai tiếng súng. Hai tên áo đen trước mặt lập tức gục xuống đất.
Đường Phong và Makarov nghe thấy tiếng súng liền lập tức tỉnh ra, cùng giương súng bắn về phía những tên áo đen. Trong lúc hoảng loạn, Stechkin và những gã áo đen bắt đầu phản kích, nhưng bọn chúng đã cuống hết cả lên, nên đạn bắn ra không trúng Đường Phong, Hàn Giang và Makarov. Yelena nghe thấy tiếng súng liền lập tức nằm bò ra đất, những gã áo đen trong chốc lát đã tổn thất mất hơn nửa quân số.
Lúc sau, hai con kền kền buông mạnh hai tên áo đen xuống đất, cả hai trong chớp mắt đã biến thành đống thịt vụn nát. Hàn Giang và Makarov nấp vào bụi cỏ tiếp tục bắn tỉa những tên áo đen còn lại. Đạn trong súng bắn hết, họ lại nhặt súng của những gã áo đen bị giết, vừa bắn vừa tiến công. Đường Phong chăm chú để ý Stechkin đang thoắt ẩn thoắt hiện trong bụi cỏ, anh biết rằng kệ tranh ngọc đang nằm trong tay Stechkin.
Sau một hồi rối loạn, tám tên áo đen đã hoàn toàn bại trận, chỉ còn lại một mình Stechkin. Yelena phía sau không ngừng nhắc nhở Hàn Giang và Makarov phải cẩn thận, bởi cô đã được lĩnh hội sự lợi hại của Stechkin từ trước đó. Nhưng lúc này, Stechkin đang rối loạn, trong lúc hoảng loạn hắn chẳng bắn trúng được phát nào.
Hàn Giang thấy Stechkin như vậy liền cho rằng Yelena cứ quan trọng hóa vấn đề, anh càng đánh càng dũng mãnh, vừa bắn vừa áp sát phương hướng mà Stechkin tháo chạy về phía đồng cỏ.
Trong lúc hoảng loạn, Stechkin không biết đi đường nào nên đã chạy thẳng về phía bắc đỉnh núi, nhưng chẳng
mấy chốc hắn lại vòng sang phía tây ngọn núi. Đường Phong, Hàn Giang và Makarov cũng truy đuổi lên đỉnh núi phía tây, nhưng đúng lúc này thì bóng dáng Stechkin đã mất hút khỏi tầm mắt họ.
8
Đường Phong và Hàn Giang vẫn tiếp tục bắn, Makarov vẫy tay về phía họ, ra hiệu cho hai người ngừng lại. Lúc này cả hai mới phát hiện ra trên đỉnh núi im lìm tĩnh lặng, hai con kền kền đã biến mất, Stechkin cũng mất hút.
Ba người từ từ đứng thẳng dậy, nhìn về phía tây đỉnh núi, cỏ hoang và bụi rậm xung quanh quá cao và rậm rạp, có lễ Stechkin đang lẩn trốn trong đó. Ba người cẩn thận rón rén giương súng lên, dò dẫm liến lên phía trước. Mỗi một bước đi, Hàn Giang và Makarov đều vô cùng cẩn thận. Nhưng Đường Phong lại không có tố chất được huấn luyện như họ, nên sự biến mất của Stechkin trong tầm mắt đã khiến anh bỗng chốc trở nên hoang mang. Anh tuyệt đối không thể để Stechkin tháo chạy như vậy! Nhưng tại sao Stechkin chớp mắt cái đã bốc hơi như thế? Đường Phong suy nghĩ rối bời, lơ là cảnh giác. Khi anh bước tới bụi cây rậm rạp nhất dưới đỉnh núi phía tây thì đã bỏ Hàn Giang và Makarov tụt lại phía sau. Hàn Giang mấy lần lấy tay ra hiệu cho anh dừng lại, nhưng Đường Phong lại không để ý thấy.
Ban nãy hình như Stechkin biến mất ở chồ này. Đường Phong nhìn xung quanh, cỏ hoang mọc đến ngang hông lắc lư trong gió, vẫn không trông thấy bóng dáng của Stechkin đâu. Anh quay lại thấy Hàn Giang và Makarov hóa ra lại ở đằng sau mình nên vội vàng dừng lại. Đúng lúc Đường Phong chần chừ không bước tiếp, thì một cơn cuồng phong ập tới, anh bồng ngửi thấy mùi chết chóc.
Đường Phong đang định rút lui thì bỗng cảm thấy một sức mạnh ghê gớm nào đó đang níu lấy chân mình. Anh định co người lại, nhưng đã muộn, đúng giây phút đó anh bị mất thăng bằng, ngã sõng soài ra cỏ. Ngay sau đó Đường Phong nhìn thấy một bóng đen lao vào người mình. Anh định nghiêng người né qua bóng đen đó, nhung anh chưa kịp xoay người thì hai mắt đã tói sầm lại, mất hết cảm giác.
Tới khi Đường Phong tỉnh lại thì bên tai đang náo loạn tiếng súng. Anh ngồi phắt dậy, phát hiện thấy đầu mình vẫn còn nguyên trên cổ. Anh lắc lắc đầu, một con đau thấu tận xương tủy xộc tới. “Ban nãy cậu bị Stechkin tấn công, may mà có Hàn Giang kịp thời nổ súng, nếu không thì cậu mất mạng rồi đấy!”, Makarov vừa bắn về phía Stechkin trên dốc núi vừa hét lên với Đường Phong.
“Stechkin..lúc này Đường Phong mới nhớ lại bóng đen đó mà không khỏi rùng mình. Anh đã được nghe Yelena kể qua về độ nguy hiểm của Stechkin.
Đường Phong bới khắp trong bụi cỏ, chẳng mấy chốc đã mò thấy súng của mình. Anh phát hiện Stechkin đã tháo chạy lên dốc núi phía tây, nên liền nổ vài phát súng, sau đó cùng Makarov lao lên dốc núi. Tới khi họ lao lên đỉnh núi
phía tây thì Stechkin đã vượt qua đó, tháo chạy xuống khe núi phía sau.
Hàn Giang trông thấy hắn chạy xuống khe núi liền chạy chậm lại, cười nói: “Hắn không chạy thoát được đâu.”
Ba người đứng chặn Stechkin bên vực núi, Stechkin đã chạy ngược lại, phía sau hắn là vực sâu thăm thẳm. Hàn Giang cười nhạt với Stechkin: “Thật không ngờ phải không, đến kền kền cũng giúp chúng tôi.”
“Hừm, các người tưởng rằng như vậy là sẽ bắt được ta sao?”, Stechkin cười điên dại.
Ba người ngớ người ra, Makarov hét lên với Stechkin:
“Mau đầu hàng đi, anh còn có thể sống nốt quãng đời còn lại trong tù.”
“Ha ha... ha ha...”, Stechkin lại cười man dại: “Nhà tù?! Dù sao tôi cũng đã thoát ra được rồi thì cả đời này cũng không chui lại vào đó đâu.”
Đường Phong và Hàn Giang không biết Stechkin định làm gì, chỉ thấy hắn thít chặt quần áo trên người, cười nhạt:
“Ta còn lâu mới bó tay cam chịu, cũng không thể nhảy xuống vực tự sát, ta sẽ đem kệ tranh ngọc đi một cách bình an.”
Đường Phong, Hàn Giang và Makarov nhìn nhau, không hiểu Stechkin đang định giở trò gì. “Hắn điên rồi!”,
Hàn Giang lẩm bẩm.
“Không! Hắn không điên đâu...”, Makarov đoán được ý đồ của Stechkin, khẽ nhắc nhở Đường Phong và Hàn Giang: “Các cậu nhìn cái túi sau lưng hắn đi!”
Đường Phong phát hiện ra Stechkin đang khoác một thứ giống chiếc ba lô sau lưng, nhưng thực ra được chia
thành hai lóp. “Thế là thế nào?”, Đường Phong nhìn Makarov dò hỏi.
“Trước đây trong KGB, chúng tôi đều được học nhảy dù!”, Makarov đã chắc chắn về suy đoán của mình.
“Nhảy dù?”, Đường Phong kinh ngạc.
“Ý bác là hắn nhảy sẽ từ trên đỉnh núi xuống?”, Hàn Giang cũng há hốc mồm kinh ngạc.
“Bọn chúng có thể leo được lên đây thì cũng có thể nhảy được xuống dưới!”, Makarov cố ý nói thật to.
“Không sai! Ivan, anh đoán không sai! Tạm biệt nhé các bạn của tôi, năm đó trong KGB, điểm nhảy dù của tôi cao tuyệt đối đấy!”, Stechkin nói xong liền định nhảy xuống.
Hàn Giang đang định nổ súng thì thì bỗng có một bóng người lao ra từ vực núi phía tây. Người đó giống như phát điên vậy, bất chấp tất cả lao về phía Stechkin. Stechkin cũng bất ngờ, hắn nổ súng về phía người này, bắn trúng người đó. Nhưng người đó vẫn điên cuồng nhảy bổ về phía Stechkin, sau đó ôm chặt lấy hắn lao xuống vực sâu.
“Stephen...”, đúng lúc người đó ôm Stechkin nhảy xuống núi thi Đường Phong, Hàn Giang và Makarov đều nhận ra đó là ai. Họ không hiểu nổi tại sao Stephen lại bò lên được đây, mọi thứ đều quá nhanh, điều không thể ngờ tới lại đã thực sự xảy ra.
Ba ngươi vội vàng lao tới bên vách núi, nhìn xuống dưới, sâu hun hút, sương khói dày đặc, dưới vực sâu không có lấy một tiếng động vọng lại. Stephen và Stechkin đã mất hút như vậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả...
1
Hàn Giang cân thận đào tiêp xuông dưới, anh phát hiện ra bùn đất phía dưới còn rắn chắc hơn rất
nhiều, giống như ai đó cố ý nén xuống vậy. Tốc độ đào đất của anh rất chậm. Từng phút, từng phút qua đi, nhưng anh không còn đào thấy ngọc bội nữa. Khi đã đào sâu tới ba mét thì xẻng sắt của Hàn Giang chạm khẽ vào một vật cưng cứng.
Kinh nghiệm bao năm đã khiến Hàn Giang lập tức nhận ngay ra, vật này còn cứng hơn cả bùn đất xung quanh. “Chạm tới rồi!”, Hàn Giang phấn khởi hét lên.
“Chạm vào gì vậy?”, Đường Phong quan tâm hỏi.
“Một vật cứng!”. Hàn Giang quẳng xẻng sắt xuống, bắt đầu lấy hai tay đào đất. Một phút, hai phút, ba phút qua đi, đôi tay Hàn Giang gần như không ngừng đào bới, tim anh đập rộn ràng. Rốt cuộc, tay anh đã chạm vào một vật mềm mềm, đây là cái gì? Chắc chắn đây không phải là kệ tranh ngọc! Hàn Giang giật mình, vội vàng lấy đèn pin soi, một vật đen sì sì, giống như đất cát nhưng lại không phải. Anh giật thót tim: “Đường Phong, rốt cuộc thế nào đây? Sao không thấy kệ tranh ngọc đâu cả?”
Đường Phong nhoài tới miệng giếng, thò đầu xuống, lấy đèn pin soi soi, cười nói: “Không sao, đây là gỗ mục. Xem ra kệ tranh ngọc này năm đó chắc chắn được đặt trong một chiếc hộp gỗ tinh xảo, nhưng do bao năm tháng qua đi, hộp gỗ đã mục nát rồi. Đống đen sì sì đó chính là cặn bã phần mủn của chiếc hộp gồ đó.”
Nghe Đường Phong nói vậy, Hàn Giang mới yên tâm hơn một chút, anh vội vàng hất đống đen sì đó đi. Chẳng mấy chốc, một kệ tranh ngọc trơn mát, trắng bóng đã hiện lên trước mắt Hàn Giang.
Hàn Giang không giấu được sự vui mừng, anh rón rén cẩn thận nâng kệ tranh ngọc lên, sau đó nhảy lên mặt đất. Đường Phong đón lấy kệ tranh ngọc, hai tay vuốt ve nó, cảm nhận nó, sau đó giao kệ tranh ngọc cho Makarov.
Từ hồi đi theo giáo sư La, khả năng nhận biết chữ Tây Hạ của Đường Phong đã tiến bộ rõ rệt. Lúc này, tuy Đường Phong rất muốn khám phá ngay những văn tự trên kệ tranh ngọc, nhìn ngắm bản đồ trên đó, nhưna anh muốn để tất cả người cùng được hưởng niềm vui thắng lợi này.
“Bây giờ xem ra bốn kệ tranh ngọc đều đã được tìm thấy rồi. Hai tấm tại Hắc Thủy Thành và trên tuyết sơn Ni Mã Khanh đã nằm trong tay chúng ta, tấm trên núi Hạ Lan này cũng đã được chúng ta tìm thấy, chỉ có tấm được cất giấu tại Đôn Hoàng là đã bị Tướng quân cướp mất”, Đường Phong tổng kết.
“Xem ra giữa chúng ta và Tướng quân không tránh khỏi một trận tranh cướp sống chết!”, Hàn Giang lẩm bẩm.
Ai ngờ, Hàn Giang vừa dứt lời thì một giọng nói bỗng vang lên sau lưng họ: “Trận tranh cướp đó giờ có thể bắt đầu sớm rồi đấy!”
2
Ba người giật mình, cùng lúc quay lại nhìn. Hàn Giang và Makarov phản ứng nhanh nhạy, trong lúc quay người đã kịp rút súng ra. Mây khói lởn vởn trên đỉnh núi, một chọi ba, Đường Phong cũng rút súng ra. Đứng trước mặt họ là một người đàn ông nước ngoài cao gầy, trọc đầu.
“Stechkin!”, tuy Đường Phong đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn giật mình.
“Khà, khà, cậu là Đường Phong phải không! Không sai, chính là tại hạ!”, Stechkin nói bằng giọng tiếng Trung lơ lớ nhưng nghe vẫn hiểu được.
“Gã bí ẩn đó chính là ông phải không?”, Makarov hỏi bằng tiếng Nga..
“Ha ha, Ivan, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Nói ra thì chúng ta cũng là đồng nghiệp cũ đấy. Tuy hồi đó chúng ta không làm việc cùng nhau, nhưng lúc tôi ở trong phân cục Leningrad cũng đã nghe qua đại danh của anh. Những kí hiệu đánh dấu trong rừng cây và cả trên suốt đường đi đều do tôi khắc, nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới các người, đấy chẳng qua là do tôi sợ lạc đường nên tự mình đánh dấu mà thôi!” Stechkin giải thích về những kí hiệu hình tam giác.
“Quả nhiên tôi đoán không sai, đó là thói quen mà anh giữ lại từ hồi còn ở trong KGB!”
“Anh đừng nhắc tới KGB nữa. Lúc ngồi tù ở Bonika, tôi đã nghĩ rằng sau này ra ngoài tôi sẽ giết hết lũ KGB, nhưng ân nhân của tôi đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ đó.”
“Ân nhân?”
“Ý anh nói tới Tướng quân?”
“Khà khà, đúng vậy!”
“Tướng quân là ai?”
“Ivan, anh không phải nóng vội đâu!”, nói tới đây, Stechkin bỗng quay sang nói với Đường Phong và Hàn Giang bằng giọng tiếng Trung lơ lớ, “Hai người cũng không cần sốt một đâu, nếu Tướng quân muốn gặp hai người thì tự ắt các anh sẽ được gặp ông. Nếu như Tướng quân không muốn gặp thì hai người cũng vĩnh viễn không bao giờ gặp được ông đâu.”
“Được rồi! Tôi không hỏi ông về Tướng quân, tôi hỏi về một người khác. Ông có thể nói cho tôi biết cái gã
White năm đó làm thế nào mà trốn thoát ngay dưới mắt chúng tôi không?”, Makarov đột nhiên hỏi.
Rõ ràng Stechkin không ngờ Makarov lại hỏi câu này nhưng ông ta hơi lùi lại phía sau một bước, sau đó nói: “Ivan, sao anh lại biết chuyện năm đó?”
“Đừng có quên tôi làm nghề gì?”
“Dĩ nhiên là tôi không quên, anh là thiếu tướng, còn tôi chỉ là một tên tù. Nhưng... nhưng những chuyện năm đó tôi không nhớ rõ nữa rồi!”, nói tới đây Stechkin dùng một tay day day thái dương, dáng vẻ rất đau khổ.
Makarov, Đường Phong và Hàn Giang đều không hiểu tại sao khi Stechkin nghe thấy câu hỏi này thì bộ dạng lại kì quái như vậy. Ba người không dám lơ là, cùng chĩa súng về phía ông ta. Đường Phong ôm chặt kệ tranh ngọc trong tayằ
Cứ kéo dài như vậy một lúc, Stechkin gần như đã hồi phục lại, ông ta cười lạnh lùng nói: “Đường Phong, cậu không cần phải giữ khư khư kệ tranh ngọc như vậy đâu, nó sắp là của tôi rồi!”
“Gì cơ?”, Đường Phong nghe vậy lại càng ôm kệ tranh ngọc chặt hơn.
“Vậy thì các người mau ngoan ngoãn giao nộp kệ tranh ngọc ra đây, tôi hứa sẽ không lấy mạng các người.
Các người phải biết rằng, nếu lần này tôi mà muốn lấy mạng các người, thì đã có thể ra tay từ lâu rồi. Mục tiêu duy nhất của tôi lần này chỉ là... đoạt được kệ tranh ngọc.”
“Ông ngu xuẩn nói mơ gì vậy. Chúng tôi ba người, ông chỉ có một mình, ông dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi giao nộp kệ tranh ngọc!”, Hàn Giang tức tối.
“Lẽ nào các người chưa từng nghe qua uy danh của ta sao?”, Stechkin rõ ràng rất không hài lòng với sự khiêu khích của Hàn Giang.
“Bọn tôi biết ông rất lợi hại, nhưng chúng tôi cũng không xoàng đâu!”, Hàn Giang cũng không hiểu mình nói như vậy Stechkin nghe có hiểu được không nữa.
Stechkin nghe Hàn Giang nói vậy, không những không tức giận, ngược lại còn cười ha hả, tiếng cười đó vang vọng khiến Đường Phong sởn da gà. Cười xong, Stechkin thu súng về, bước vài bước lại gần họ.
Ba người cùng chĩa thẳng súng về phía Stechkin, nhưng Stechkin lại không chút sợ hãi. Lẽ nào cái gã này súng bắn không thủng? Đường Phong thấy rợn người. Đen cả Hàn Giang và Makarov lừng chinh chiến bao năm, kinh nghiệm đầy mình cũng không biết Stechkin đang định giở trò gì.
3
Stechkin từng bước áp sát Đường Phong, Đường Phong theo phản xạ lùi lại nửa bước. “Đường Phong, giao nộp kệ tranh ngọc ra đây!”, Stechkin hét lên với Đường Phong.
Hàn Giang và Makarov tưởng rằng Stechkin điên rồi, đang định nổ súng thì hắn ta cười xảo quyệt: “Ivan, Hàn Giang, nếu các người nổ súng thì sẽ hối hận đó!”
“Hối hận?”, Hàn Giang và Makarov đều sững sờ.
Đúng lúc này, phía sau Stechkin, vài người bước ra tò trong ngách phía tây của ngọn núi trước mặt. Đường Phong, Hàn Giang và Makarov nhìn kĩ lại, không khỏi kinh ngạc, là bốn tên áo đen trang bị vũ khí từ đầu tới chân đang kẹp lấy Yelena và Từ Nhân Vũ. Từ Nhân Vũ đã bất tỉnh nhân sự, xem ra đã rất yếu, gần như bị kéo đi xềnh xệch. Miệng Yelena chảy mán, cô trông thấy Đường Phong,
Hàn Giang và Makarov liền định hét lên nhưng đã bị một miếng băng dính dán kín miệng, kêu không thành tiếng.
Hàn Giang đã bắt đầu hiểu ra một phần về sự cố mà Stephen nói và cả kí hiệu hình thang họ trông thấy tại hang ổ của kền kền. Nhưng anh vẫn không hiểu những gã áo đen này mọc từ đâu ra?
“Hàn Giang, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy kì lạ rằng chúng tôi từ đâu xuất hiện phải không?”, Stechkin chủ động mở miệng.
Stechkin vừá dứt lời thì đằng sau ngách phía tây ngọn núi lại nhảy ra bổn tên áo đen trang bị vũ khí từ đầu tới chân. Hàn Giang và Makarov cũng lùi lại phía sau một bước, ba người áp sát vào nhau, sẵn sàng phòng vệ.
“Tôi còn rất nhiều điều cảm thấy kì quái, tại sao các người lại tóm được Yelena và tiến sỹ Từ, rồi tại sao lại tìm thấy chỗ này? Còn nữa, ban nãy các người nấp ở đây nhưng tại sao chúng tôi lục soát khắp đỉnh núi mà lại không phát hiện thấy ai?”, Hàn Giang hỏi một tràng.
“Thượng đế ơi! Hàn Giang, cậu muốn biết quá nhiều đấy, tôi lấy đâu ra thời gian nói hết với cậu. Nhưng những vẫn đề này chẳng hề khó, tôi nghĩ, với trí thông minh của các người thì sau này quay về, hãy từ từ mà nghĩ thì sẽ hiểu ra thôi!... Không sai! Các người nghe không sai, tôi không giết các người đâu. Trước đây tôi giết quá nhiều người rồi, bởi vậy, bây giờ tôi không muốn giết người nữa!”, Stechkin lại bước lên phía trước vài bước, “Tướng quân bảo rằng tôi đã giết quá nhiều người rồi, giờ thì nên thay đổi cách sống, ông bảo tôi học cách kinh doanh, làm thương nhân. Tôi chỉ muốn đoạt được kệ tranh ngọc, chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch công bằng nhé, thế nào?”
“Giao dịch?”, ba người lại lùi lại phía sau vài bước.
“Lay Yelena và Từ Nhân Vũ đổi lấy kệ tranh ngọc trong tay các người! Tôi thấy đây là việc không thể nào công bằng hơn được nữa!”, StecKkin nói ra mục đích của mình.
“Trao đổi ư?!”, ba người nhìn nhau. Không ai muốn từ bỏ Yelena và Từ Nhân Vũ, nhưng không ai dám quyết định.
Đường Phong và Hàn Giang nhất thời không biết làm thế nào. Trong thời khắc quan trọng nhất, vẫn là người có kinh nghiệm phong phú như Makarov đứng ra, ông quyết định kéo dài thời gian trước đã, chờ đợi thời cơ. Vậy là, Makarov nói với Stechkin: “Giao dịch này rất công bằng, chúng tôi có thể giao cho anh kệ tranh ngọc, bởi vì Yelena quan trọng hơn kệ tranh ngọc rất nhiều.”
“Vậy tốt! Để Đường Phong đặt kệ tranh ngọc xuống đây!”, Stechkin dùng ngón chân chỉ chỉ vào bụi cỏ trước mặt.
Nhưng anh phải nói cho chúng tôi biết rõ tất cả những chuyện này là như thế nào. Nêu không thì chúng tôi sẽ ôm kệ tranh ngọc này nhảy xuống dưới, và cũng không giao dịch gì với các anh cả!”, Makarov gào lên. Lúc nay ba người họ đã chủ động lùi lại phía sau vài bước.
“Đừng! Đừng! Đừng... Chúng ta nói chuyện đã!” Stechkin bông đôi mặt tươi cười.
4
Đường Phong cảm thấy con người Stechkin có chút quái dị, có chút thần kinh, loại người này hành động không bình thường, thường hay làm những việc mà người khác không thể ngờ tới. Makarov cũng
nghĩ vậy, ông cố gắng kéo dài thời gian nên lại kích động Stechkin: “Tôi muốn biết- sau khi ông được giải cứu khỏi nhà tù Bonika, ông đã đi đâu?”
“Từ Bắc Cực tới vùng nhiệt đới! Sao, có hài lòng với câu trả lời này của tôi không?”, Stechkin cười thật khó coi.
“Nhiệt đới?”, câu trả lời vừa xong của Stechkin đã
chứng thực cho những gì Stephen nói, nhưng Makarov vẫn tỏ ra không biết.
“Ivan, anh đừng mong moi được gì từ tôi tôi chỉ có thể nói với anh vậy thôi.”
“Vậy thì sau đó thế nào? Ông đã nghe theo mệnh lệnh của Tướng quân tới núi Hạ Lan?”
“Không sai! Tướng quân giao cho tôi nhiệm vụ là cùng với Stephen đoạt được kệ tranh ngọc.”
“Nhưng ông đã giết chết Stephen.”
“Đó cũng là ý của Tướng quân. Từ lâu Tướng quân đã không tin tưởng Stephen. Có thể nói rằng, từ trước tới nay Tướng quân chưa bao giờ tin tưởng Stephen, bởi vậy lần này Tướng quân lệnh cho tôi phối họp với Stephen, nhưng thực ra là để ngầm giám sát hành tung của hắn. Nếu hắn vẫn trung thành thì tôi không cần phải lộ diện, còn nếu Stephen có mưu đồ gì thì sẽ giết ngay.”
“Bởi vậy anh đã giết chết Stephen để cướp đi bản đồ kho báu?”
“Nói tới bản đồ kho báu thì đây chính là điều ngu xuẩn nhất của Stephen. Hẳn và Fanny ngu xuẩn tưởng rằng chỉ dựa vào tấm bản đồ đó là có thể tìm thấy kho báu của Hắc Lạt ma, và có thể thoát khỏi chúng tôi, cao chạy xa bay. Nhưng chúng không biết rằng: tất cả nhũng điều này đều nằm trong lòng bàn tay của Tướng quân, Tướng quân đã biết về sự tồn tại của tấm bản đồ kho báu từ lâu rồi!”
“Ông ta cố ý trả lại tấm bản đồ kho báu cho Stephen ư?”, Makarov khẽ giật mình.
“Không! Quả thực ban đầu Tướng quân cũng không để ý, nhưng trước khi họ xuất phát, Tướng quân đã biết về sự tồn tại của bản đồ kho báu.”
“Vậy là ông ta giả vờ là không biết, rồi ngầm phái anh đi giám sát họ?” “Khà khà, Tướng quân không cần tới kho báu của Hắc Lạt ma. Tướng quân nghi ngờ kệ tranh ngọc được cất giấu trong chùa Hắc Thứu, nhưng chỉ có mỗi bản đồ kho báu thôi thì chưa đủ. Stephen là người thông thạo địa hình ở đây nhất, bởi vậy Tướng quân vẫn quyết định tạm dùng tới Stephen trước đã. Thật không ngờ sau khi phát hiện ra kho báu, cậu ta đã mất hết lý trí... khà khà… Stephen đáng thương, vì thực sự tưởng rằng mình sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của Tướng quân!”, Stechkin cười nhạt.
“Sau đó anh đã âm thầm bí mật bám theo Stephen tới đây?”
“Đúng vậy! Hai bọn họ ở tạm nhà trọ trong núi, sau đó ngày nào cũng lên núi tìm kiếm theo tấm bản đồ; còn tôi thì sống trong sương gió ngoài trời, âm thầm theo dõi họ. Cách đây mấy hôm, dựa vào chỉ dẫn của bản đồ kho báu, Stephen đã phát hiện ra bí mật của tượng Phật khổng lồ và tiến vào trong phần cơ thể tượng Phật. Tôi thấy ở đây địa hình phức tạp, nhiều chuyện quái dị, nhất là khoảnh rừng cây khiến người ta bị lạc, bởi vậy tôi sợ đêm dài lắm mộng nên muốn diệt trừ Stephen và Fanny trước đã, để lấy được bản đồ kho báu tự mình vào trong tìm kiếm.”
“Vậy là ông đã giết chết Fanny gần nhà trọ và để Stephen trốn mất?”
“Hắn ta rất xảo quyệt, không những trốn thoát mà còn đem cả tấm bản đồ kho báu quan trọng nhất đi mất. Từ đó khiến tôi mất hết tin tóc về hắn. Không có bản đồ kho báu, tôi không dám mạo hiểm vào trong núi. Đúng lúc tôi không biết làm thế nào thì cảm ơn thượng đế, các anh đã xuất hiện.”
“Anh đã bám theo chúng tôi?”, Makarov ngạc nhiên.
“Không sai! Tôi chỉ một mình bám theo các người vào đến trong rừng. Khoảnh rừng kì dị đó khiến người ta bị lạc đường, tôi cũng mấy lần suýt nữa thì lạc trong đó, vậy là tôi đã khắc hình tam giác đánh dấu lên thân cây mà các người nhìn thấy đó.”
“Hôm qua trước khi chúng tôi xuất phát, anh đã vào bên trong tượng Phật khổng lồ rồi?”
“Đúng, tôi đã tìm thấy tượng Phật, hơn nữa còn biết trước bí mật bên trong mắt tượng Phật, nên đã vào trong đó trước các người. Tôi biết sớm muộn gì thì các người cũng tìm thấy tượng Phật, nên đã cố ý để lại sợi dây thừng để dụ các người vào nhầm mắt phải của tượng Phật.”
“Anh biết trước rằng tiến vào mắt phải đại Phật sẽ bị lạc đường?”
“Trước đó gã oat con Stephen không xem kĩ bản đồ nên đã đi sai đường, kết quả phải đi lòng vòng mất một ngày một đêm trong đó mới thoát được ra ngoài.”
“Vậy là anh đã dụ chúng tôi vào mắt phải của đại Phật, còn mình thì vào bên mắt trái..
“Đúng vậy. Từ mắt trái đi vào rất thuận lợi, không bị lạc đường, cũng không có ngã rẽ, chẳng mấy chốc đã đến đươc Tiền điên.”
“Stephen nói rằng xảy ra sự cố tại Tiền điện, chính là chỉ sự xuất hiện đột ngột của anh?”
“Không! Ivan, anh đừng nôn nóng, để tôi kể à nghe!”, lúc này Stechkin lại trở nên hứng thú.
“Tôi tới Tiền điện, đúng lúc trông thấy Stephen đang nghiên cứu ba tấm bản đồ kho báu. Ba tấm bản đồ kho báu đó rất kì quái, vẽ linh ta linh tinh, Stephen nhất thời không hiểu nên khône dám liều lĩnh tiến thêm một bước.”
“Điều này không lạ, năm đó cha của Stephen là Mã Xướng Quốc dựa vào trí nhớ để vẽ lại, đương nhiên là có sai lệch. Bởi vậy trên bản đồ kho báu, Mã Xướng Quốc đă cảnh báo Stephen rằng, không đến bước đường cùng thì không nên đi tìm kho báu!”, Makarov nói.
“Stephen cho rằng mình đã đến bước đường cùng. Hai chúng tôi đã đấu nhau rất lâu trong Tiền điện. Hắn muốn giết tôi để báo thù cho Fanny, nhưng hắn không đủ sức để làm điều đó, hơn nữa hắn cũng không tìm thấy kho báu của Hắc Lạt ma, còn tôi thì cũng cần tới sự giúp sức của hắn nên đã đưa ra một ý kiến: hai chúng tôi sẽ cùng nhau tìm thấy kệ tranh ngọc và kho báu của Hắc Lạt ma, sau đó giải quyết dứt điểm, ai thắng thì những báu vật đó thì sẽ thuộc về người ấy.”
“Stephen đồng ý với ý kiến của anh?”
“Đương nhiên! Hắn chẳng có lý do gì để từ chối, bởi vì dề nghị của tôi rất công bằng.”
“Đúng là Stephen bị lú lẫn rồi, làm sao mà anh ta là đối thủ của anh được?”, Makarov lẩm bẩm.
“Ivan, nhưng Stephen lại không nghĩ như vậy. Hắn nghĩ rằng đợi tới khi tìm được kho báu, nhân lúc tôi không phòng bị, sẽ xử lý tôi!”
“Kết cục là anh đã ra tay trước?”
“Không! Là hắn định tấn công trộm tôi tại lối đi ngoài cổng phía đông, nhưng đáng tiếc, hắn vẫn không phải là đối thủ của tôi.”
“Tại sao các anh lại chọn đi cửa phía đông mà không phải là phía bắc?”, Hàn Giang đột nhiên hỏi.
“Tôi và Stephen nghiên cứu tấm bản đồ kho báu đó và cho rằng cửa phía tây không đi được; lối đi phía bắc cũng bị đá vụn bịt kín, còn không nhìn rõ rốt cuộc phía sau sâu chừng nào, nhất thời khó mà đi được. Bởi vậy, đi về phía đông trước xem sao, một nguyên nhân quan trọng khác, chính là nhờ bộ óc thông minh của tôi nghĩ ra. Năm đó, Hắc Lạt Ma và ông nội của Stephen đã tìm kiếm bao lâu ở đây mà cũng không tìm thấy kệ ừanh ngọc. Vậy thì chắc chắn kệ tranh ngọc không ở trong cung điện phía bắc, mà rất có khả năng là ở đây.”
“Đây chính là sự cố mà Stephen nói?”
“Không! Sự cố thật sự không phải là dừng ở đó. Đúng lúc tôi và Stephen giao hẹn với nhau, chuẩn bị xuất phát thì hai vị khách không mời mà tới bỗng xông vào.”
“Yelena và Từ Nhân Vũ?”
“Đúng! Yelena! Ồ! Ivan, tôi không thể không nói rằng, con gái của anh quá... quá đẹp... mỗi lần tôi nhìn
Thấy cô ta, tim tôi đều đập thình… thịch... nhảy nhót không ngừng. Tôi thật lo lắng, nếu cứ thế này thì tôi sẽ bị con gái ông làm cho bị bệnh tim mất... Kể từ khi gặp Yelena tại Bonika, tôi đã bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô ấy. Khuôn mặt của cô ấy, hơi thở của cô ấy, giọng nói của cô ấy, ồ!... Không lúc nào là không hấp dẫn tôi. Thật không „— ngờ chúng tôi lại gặp lại nhau trong động…”, mặt Stechkin biểu cảm đầy vẻ tâm thần.
5
“Gã điên! Anh làm tôi thấy buồn nôn đấy!”, Makarov gào lên. Ông trông thấy Yelena phía sau Stechkin đang ráng sức giãy giụa nhưng cũng không thoát được khỏi sự kìm kẹp của hai gã trai vạm vỡ.
“Tôi chẳng quan tâm anh buồn nôn hay không, phải chăng anh cũng không thể ngăn cản được tình yêu của tôi với Yelena!”, Stechkin bỗng thần kinh gào lên. Makarov không dám công kích hắn thêm, đành phải chờ đợi Stechkin tự dịu xuống. Một lúc sau, dường như Stechkin đã bình tĩnh trở lại, rồi giống như tự mình lẩm bẩm, nói tiếp: “Yelena đáng yêu của tôi chắc là lo lắng cho các người, nên đã xông vào mắt trái tượng Phật. Nhưng họ không phải là đối thủ của tôi, tôi và Stephen chẳng mấy chốc đã khuất phục được Yelena, cái gã tiến sỹ Từ đó thì còn càng khỏi phải nói.”
“Tôi hiểu rồi!”, Makarov khẽ gật gù, “Anh đã áp giải Yelena và tiến sỹ Từ lên đỉnh núi, nhưng sao ban nãy chúng tôi không trông thấy anh?”
Stechkin chần chừ một lúc, nói: “Ivan, tôi áp giải Yelena và Từ Nhân Vũ lên đỉnh núi, nhưng quả thực tôi không biết kệ tranh ngọc đó cất ở đâu, vậy là tôi trốn đi, chờ đợi các anh tới. Tôi nghĩ rằng Đường Phong có thể giúp tôi tìm thấy kệ tranh ngọc, quả nhiên... ha ha ha..
Stechkin cười điên dại, Makarov vẫn không phát hiện ra cơ hội có thể khống chế được Stechkin, trong lòng vô cùng lo lắng. Ông đành phải tiếp tục kéo dài thời gian: “Anh trốn đi? Trên đỉnh núi này có chồ để trốn sao?”
“Ha ha! Chồ tôi trốn chắc chắn anh làm sao đoán được, dưới đỉnh núi phía tây có một cái động”, Stechkin chỉ về ngách phía tây của ngọn núi.
“Vậy bao nhiêu người của anh thế này lên đây bằng cách nào vậy?”, Makarov không hiểu, hỏi.
“Tôi mà nói ra chắc các anh sợ chết khiểp!”, Stechkin bỗng giở mặt nham hiểm, “Người của chúng tôi leo lên từ vách núi phía tây.”
“Gì cơ? Các anh dùng dây thừng leo lên từ vách đá cheo leo?”, không chỉ Makarov mà Đường Phong và Hàn Giang cũng vô cùng sửng sốt.
Makarov lại nhìn một lượt tám gã áo đen phía sau mà lòng không khỏi lo lắng.
Makarov vẫn không phát hiện ra cơ hội tốt, vì kể cả trong tay Stechkin không có con tin, thì nếu chỉ dựa vào Hàn Giang và Đường Phong, cộng thêm cả mình, cũng chắc chắn không thể thắng được.
“Anh có quen Branch không? Boolean Kennedy Branch?”, đột nhiên Makarov hỏi.
“Không! Không quen”, Stechkin trả lời rất dứt khoát.
“Anh và Brainin rốt cuộc quan hệ thế nào? Còn cả Isakov nữa?”, Makarov hỏi.
“Brainin, Isakov? Không phải tôi đã nói hết với Yelena rồi sao?”
“Những gì anh và Brainin nói sau mấy chục năm đều giống hệt nhau, quan hệ của hai người lẽ nào chỉ đơn giản vậy thôi sao?”, Makarov truy hỏi.
Stechkin hơi sững lại một chút: “Giống hệt nhau?
Thôi đi, Ivan, anh đừng moi móc gì thêm nữa. Gã Brainin đó là tướng, tôi chỉ là một tên tù, hai chúng tôi thì liên quan gì tới nhau?”
“Nhưng sau khi anh được Tướng quân cứu đi thì Brainin cũng bất ngờ bị thiêu chết; đây lẽ nào lại là một sự trùng hợp?”
“Thôi đi, Ivan, anh cứ coi đó là sự trùng hợp đi. Tôi đã nể mặt anh lắm rồi đấy, trả lời anh bao nhiêu là câu hỏi ngu ngốc, bây giờ tới lượt anh thực hiện lời hứa của mình rồi, mau giao kệ tranh ngọc ngay!”, ánh mắt Stechkin hung tợn: “Nếu không tôi sẽ dùng dao ra tay với Yelena đấy.
Chắc anh không muốn trên khuôn mặt trắng nõn nà của Yelena có vết dao chứ?”.
Makarov hiểu rằng Stechkin đã hết kiên nhẫn, trời đã tối, thời gian dành cho họ cũng không còn nhiều nữa.
6
Rõ ràng Stechkin đã mất hết kiên nhẫn, hắn điên cuồng gào lên: “Mau lên, giao kệ tranh ngọc ra đây! Neu còn chần chừ tôi sẽ không khách sáo với Yelena nữa đâu đấy!”
Nói xong, hai gã áo đen liền cầm súng gí vào thái dương Yelena. Makarov chán nản nhìn sang Hàn Giang, ông muốn Hàn Giang đưa ra chủ ý cuối cùng. Đường Phong cũng nhìn Hàn Giang, họ biết rằng lúc này Hàn Ồiang đang đối diện với sự lựa chọn khó khăn.
Sau khi trải qua sự cân nhắc khổ sở, Hàn Giang chậm rãi nói: “Đường Phong, đưa kệ tranh ngọc cho chúng!”
Đường Phong sững sờ, thảng thốt nhìn Hàn Giang nói: “Cứ giao kệ tranh ngọc cho chúng như vậy sao?”
“Đưa cho chúng!”, Hàn Giang giống như hạ quyết tâm.
Đường Phong hết cách, cầm kệ tranh ngọc bước tới chỗ cách Stechkin khoảng chục bước chân, khẽ đặt kệ tranh ngọc lên bãi cỏ, sau đó nói với Stechkin: “Thả Yelena và Từ Nhân Vũ ra ngay!”
Stechkin trông thấy kệ tranh ngọc, mắt liền lóe lên tia vui mừng, vội vàng tiến lên phía trước vài bước để định lấy kệ tranh ngọc. Đường Phong giật ngay kệ tranh ngọc lại, hét lên với Stechkin: “Từ từ! Ông thả Yelena và Từ Nhân Vũ ra đã, nếu không thì tôi sẽ đập vỡ kệ tranh ngọc này chứ không đưa cho ông đâu!”
Đường Phong giương súng lên, chỉ có điều anh không nhắm vào Stechkin mà hướng báng súng thẳng xuống, sẵn sàng tư thế cùng kệ tranh ngọc tan nát.
“Đừng! Đường Phong, tôi đã đồng ý thả người rồi, cậu phải tin tôi!”, Stechkin bỗng đổi giọng tươi cười, “Nhưng cậu cũng phải cho tôi xem kệ tranh ngọc thật giả thế nào đã?”
“Vừa mới tìm thấy, đem từ giếng vàng lên, sao có thể là giả được?”
“Được rồi! Đặt hết cả những thứ bằng ngọc mà ban nãy cậu tìm được lại đây!”, Stechkin được voi đòi tiên.
Đường Phong đành phải đặt cả ba miếng ngọc bội lên bụi cỏ. “Lùi lại phía sau hai bước!” Stechkin hét về phía Đường Phong.
Đường Phong chầm chậm lùi lại hai bước, tay phải vẫn nắm chặt khẩu súng ngắn 92. Stechkin quát mắng những tên áo đen bên cạnh, hai gã kẹp chặt Yelena, còn hai gã khác kéo lê Từ Nhân Vũ đang thoi thóp, bước tới kệ tranh ngọc.
Những gã áo đen thả Yelena và Từ Nhân Vũ ra. Đường Phong vội vàng bóc miếng băng dính trên miệne Yelena ra rồi cùng cô đỡ Từ Nhân Vũ lùi lại. Gã áo đen nhân cơ hội này nhặt kệ tranh ngọc và ngọc bội lên, quay về giao lại cho Stechkin.
Stechkin nhìn kệ tranh ngọc và ngọc bội, sau đó hài lòng cất vào trong ba lô của mình. Ngay sau đó hắn liền giở mặt, hung ác bặm trợn nói với Đường Phong và mọi người: “Đường Phong, Hàn Giang, các người có thể đưa tên họ Từ kia rời khỏi đây, nhưng phải để Makarov và Yelena lại.”
“Ông định làm gì?”, Đường Phong hét lên.
Hàn Giang vổn đã đề cao cảnh giác với Stechkin từ trước nên theo phản xạ, anh che chắn cho Yelena: “Chuyện đó không thể?”
“Thế thì đừng trách ta!”, Stechkin rút súng ra, nhắm thẳng vào Hàn Giang.
7
Bên này, hội Đường Phong chỉ có ba khẩu súng, còn Stechkin lại có tới chín khẩu, ba chọi chín. Quan trọng hơn là phía Stechkin hầu như đều là súng đột kích mini, hỏa lực vượt xa phía Đường Phong.
Đường Phong và Hàn Giang đều biết rằng, một khi
đã đánh nhau thì họ sẽ lành ít dữ nhiều. Đúng lúc mọi
người đang không còn cách gì để kéo dài thời gian thì trên
không trung bỗng vang lên một âm thanh khó hiểu. Mọi
người đều kinh ngạc, cùng ngẩng đầu nhìn lên trời, nhung trên đó sương mù càng lúc càng dày đặc, chẳng trông thấy gì cả.
“Cái gì vậy?”, Đường Phong cảm thấy hoảng loạn.
“Không biết...”, Hàn Giang ngẩng đầu nhìn lên mây mù, lẩm bẩm.
Mây trên đình đầu càng lúc càng thấp, tất cả mọi người đang đứng trên đỉnh núi đều có cảm giác bị đè nén chưa từng thấy, giống như cả bầu trời sắp sụp xuống vậy.
“Kền kền!”, Đường Phong bỗng phát hiện thấy phía bắc trên đỉnh núi có hai con kền kền khổng lồ bay từ trong mây ra, lao thẳng về phía họ.
“Chính là hai con kền kền đó!”, Hàn Giang nhận ra đây chính là hai con kền kền thỉnh thoảng lại xuất hiện trên đỉnh đầu họ.
Stechkin và những tên áo đen cũng bị bất ngờ trước cảnh tượng đột ngột này, chúng sững sờ đứng chết gí một chỗ, không biết hai con kền kền định làm gì. Thế nhưng,
Hàn Giang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đã phát hiện thấy cơ hội, anh nhìn chằm chằm hai con kền kền đang lao về phía bọn chúng. Hai con kền kền từ đỉnh núi phía bắc lao xuống, bay sát đỉnh đầu Stechkin và những gã áo đen, quắp ngay lấy hai tên áo đen đang đứng như trời trồng, sau đó kéo mạnh lên, bay lượn trên không trung.
Hàn Giang chớp ngay lấy cơ hội có một không hai này, anh giương súng lên bắn, “Pang! Pằng!”, hai tiếng súng. Hai tên áo đen trước mặt lập tức gục xuống đất.
Đường Phong và Makarov nghe thấy tiếng súng liền lập tức tỉnh ra, cùng giương súng bắn về phía những tên áo đen. Trong lúc hoảng loạn, Stechkin và những gã áo đen bắt đầu phản kích, nhưng bọn chúng đã cuống hết cả lên, nên đạn bắn ra không trúng Đường Phong, Hàn Giang và Makarov. Yelena nghe thấy tiếng súng liền lập tức nằm bò ra đất, những gã áo đen trong chốc lát đã tổn thất mất hơn nửa quân số.
Lúc sau, hai con kền kền buông mạnh hai tên áo đen xuống đất, cả hai trong chớp mắt đã biến thành đống thịt vụn nát. Hàn Giang và Makarov nấp vào bụi cỏ tiếp tục bắn tỉa những tên áo đen còn lại. Đạn trong súng bắn hết, họ lại nhặt súng của những gã áo đen bị giết, vừa bắn vừa tiến công. Đường Phong chăm chú để ý Stechkin đang thoắt ẩn thoắt hiện trong bụi cỏ, anh biết rằng kệ tranh ngọc đang nằm trong tay Stechkin.
Sau một hồi rối loạn, tám tên áo đen đã hoàn toàn bại trận, chỉ còn lại một mình Stechkin. Yelena phía sau không ngừng nhắc nhở Hàn Giang và Makarov phải cẩn thận, bởi cô đã được lĩnh hội sự lợi hại của Stechkin từ trước đó. Nhưng lúc này, Stechkin đang rối loạn, trong lúc hoảng loạn hắn chẳng bắn trúng được phát nào.
Hàn Giang thấy Stechkin như vậy liền cho rằng Yelena cứ quan trọng hóa vấn đề, anh càng đánh càng dũng mãnh, vừa bắn vừa áp sát phương hướng mà Stechkin tháo chạy về phía đồng cỏ.
Trong lúc hoảng loạn, Stechkin không biết đi đường nào nên đã chạy thẳng về phía bắc đỉnh núi, nhưng chẳng
mấy chốc hắn lại vòng sang phía tây ngọn núi. Đường Phong, Hàn Giang và Makarov cũng truy đuổi lên đỉnh núi phía tây, nhưng đúng lúc này thì bóng dáng Stechkin đã mất hút khỏi tầm mắt họ.
8
Đường Phong và Hàn Giang vẫn tiếp tục bắn, Makarov vẫy tay về phía họ, ra hiệu cho hai người ngừng lại. Lúc này cả hai mới phát hiện ra trên đỉnh núi im lìm tĩnh lặng, hai con kền kền đã biến mất, Stechkin cũng mất hút.
Ba người từ từ đứng thẳng dậy, nhìn về phía tây đỉnh núi, cỏ hoang và bụi rậm xung quanh quá cao và rậm rạp, có lễ Stechkin đang lẩn trốn trong đó. Ba người cẩn thận rón rén giương súng lên, dò dẫm liến lên phía trước. Mỗi một bước đi, Hàn Giang và Makarov đều vô cùng cẩn thận. Nhưng Đường Phong lại không có tố chất được huấn luyện như họ, nên sự biến mất của Stechkin trong tầm mắt đã khiến anh bỗng chốc trở nên hoang mang. Anh tuyệt đối không thể để Stechkin tháo chạy như vậy! Nhưng tại sao Stechkin chớp mắt cái đã bốc hơi như thế? Đường Phong suy nghĩ rối bời, lơ là cảnh giác. Khi anh bước tới bụi cây rậm rạp nhất dưới đỉnh núi phía tây thì đã bỏ Hàn Giang và Makarov tụt lại phía sau. Hàn Giang mấy lần lấy tay ra hiệu cho anh dừng lại, nhưng Đường Phong lại không để ý thấy.
Ban nãy hình như Stechkin biến mất ở chồ này. Đường Phong nhìn xung quanh, cỏ hoang mọc đến ngang hông lắc lư trong gió, vẫn không trông thấy bóng dáng của Stechkin đâu. Anh quay lại thấy Hàn Giang và Makarov hóa ra lại ở đằng sau mình nên vội vàng dừng lại. Đúng lúc Đường Phong chần chừ không bước tiếp, thì một cơn cuồng phong ập tới, anh bồng ngửi thấy mùi chết chóc.
Đường Phong đang định rút lui thì bỗng cảm thấy một sức mạnh ghê gớm nào đó đang níu lấy chân mình. Anh định co người lại, nhưng đã muộn, đúng giây phút đó anh bị mất thăng bằng, ngã sõng soài ra cỏ. Ngay sau đó Đường Phong nhìn thấy một bóng đen lao vào người mình. Anh định nghiêng người né qua bóng đen đó, nhung anh chưa kịp xoay người thì hai mắt đã tói sầm lại, mất hết cảm giác.
Tới khi Đường Phong tỉnh lại thì bên tai đang náo loạn tiếng súng. Anh ngồi phắt dậy, phát hiện thấy đầu mình vẫn còn nguyên trên cổ. Anh lắc lắc đầu, một con đau thấu tận xương tủy xộc tới. “Ban nãy cậu bị Stechkin tấn công, may mà có Hàn Giang kịp thời nổ súng, nếu không thì cậu mất mạng rồi đấy!”, Makarov vừa bắn về phía Stechkin trên dốc núi vừa hét lên với Đường Phong.
“Stechkin..lúc này Đường Phong mới nhớ lại bóng đen đó mà không khỏi rùng mình. Anh đã được nghe Yelena kể qua về độ nguy hiểm của Stechkin.
Đường Phong bới khắp trong bụi cỏ, chẳng mấy chốc đã mò thấy súng của mình. Anh phát hiện Stechkin đã tháo chạy lên dốc núi phía tây, nên liền nổ vài phát súng, sau đó cùng Makarov lao lên dốc núi. Tới khi họ lao lên đỉnh núi
phía tây thì Stechkin đã vượt qua đó, tháo chạy xuống khe núi phía sau.
Hàn Giang trông thấy hắn chạy xuống khe núi liền chạy chậm lại, cười nói: “Hắn không chạy thoát được đâu.”
Ba người đứng chặn Stechkin bên vực núi, Stechkin đã chạy ngược lại, phía sau hắn là vực sâu thăm thẳm. Hàn Giang cười nhạt với Stechkin: “Thật không ngờ phải không, đến kền kền cũng giúp chúng tôi.”
“Hừm, các người tưởng rằng như vậy là sẽ bắt được ta sao?”, Stechkin cười điên dại.
Ba người ngớ người ra, Makarov hét lên với Stechkin:
“Mau đầu hàng đi, anh còn có thể sống nốt quãng đời còn lại trong tù.”
“Ha ha... ha ha...”, Stechkin lại cười man dại: “Nhà tù?! Dù sao tôi cũng đã thoát ra được rồi thì cả đời này cũng không chui lại vào đó đâu.”
Đường Phong và Hàn Giang không biết Stechkin định làm gì, chỉ thấy hắn thít chặt quần áo trên người, cười nhạt:
“Ta còn lâu mới bó tay cam chịu, cũng không thể nhảy xuống vực tự sát, ta sẽ đem kệ tranh ngọc đi một cách bình an.”
Đường Phong, Hàn Giang và Makarov nhìn nhau, không hiểu Stechkin đang định giở trò gì. “Hắn điên rồi!”,
Hàn Giang lẩm bẩm.
“Không! Hắn không điên đâu...”, Makarov đoán được ý đồ của Stechkin, khẽ nhắc nhở Đường Phong và Hàn Giang: “Các cậu nhìn cái túi sau lưng hắn đi!”
Đường Phong phát hiện ra Stechkin đang khoác một thứ giống chiếc ba lô sau lưng, nhưng thực ra được chia
thành hai lóp. “Thế là thế nào?”, Đường Phong nhìn Makarov dò hỏi.
“Trước đây trong KGB, chúng tôi đều được học nhảy dù!”, Makarov đã chắc chắn về suy đoán của mình.
“Nhảy dù?”, Đường Phong kinh ngạc.
“Ý bác là hắn nhảy sẽ từ trên đỉnh núi xuống?”, Hàn Giang cũng há hốc mồm kinh ngạc.
“Bọn chúng có thể leo được lên đây thì cũng có thể nhảy được xuống dưới!”, Makarov cố ý nói thật to.
“Không sai! Ivan, anh đoán không sai! Tạm biệt nhé các bạn của tôi, năm đó trong KGB, điểm nhảy dù của tôi cao tuyệt đối đấy!”, Stechkin nói xong liền định nhảy xuống.
Hàn Giang đang định nổ súng thì thì bỗng có một bóng người lao ra từ vực núi phía tây. Người đó giống như phát điên vậy, bất chấp tất cả lao về phía Stechkin. Stechkin cũng bất ngờ, hắn nổ súng về phía người này, bắn trúng người đó. Nhưng người đó vẫn điên cuồng nhảy bổ về phía Stechkin, sau đó ôm chặt lấy hắn lao xuống vực sâu.
“Stephen...”, đúng lúc người đó ôm Stechkin nhảy xuống núi thi Đường Phong, Hàn Giang và Makarov đều nhận ra đó là ai. Họ không hiểu nổi tại sao Stephen lại bò lên được đây, mọi thứ đều quá nhanh, điều không thể ngờ tới lại đã thực sự xảy ra.
Ba ngươi vội vàng lao tới bên vách núi, nhìn xuống dưới, sâu hun hút, sương khói dày đặc, dưới vực sâu không có lấy một tiếng động vọng lại. Stephen và Stechkin đã mất hút như vậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook