Tử Thư Tây Hạ
Quyển 2 - Chương 19: Máy bay rơi ở vùng biên giới Mông Cổ

Ngọn lửa trên xác chiếc máy bay trực thăng đã tàn lụi dần dần, Makarov vừa dùng bình xịt cứu hỏa dập tắt những đám lửa còn sót lại, vừa kiểm tra tình hình của xác máy bay. Mùi khét và khói đặc, sộc thẳng vào khoang mũi của Makarov, trong làm khói đó còn kèm theo có rất nhiều khí độc hại, nên anh vội vàng đeo mặt nạ chống độc lên...

1

Một đường hầm tối đen sâu hun hút, Makarov cầm bó đuốc một mình tiến vào trong đó. Ông không biết đường hầm này sẽ dẫn tới đâu, ông cũng không biết tại sao mình lại tới đây, đến để thám hiểm tìm kiếm văn minh đã mất hay là để đoạt được kho báu của Alibaba.

Cứ như vậy, ông tiến về phía trước, đột nhiên, một u hồn màu trắng vụt lên phía trước, chặn đứng đường đi của Makarov. Makarov vô cùng kinh ngạc, lùi lại phía sau vài bước, đứng im, quan sát lại u hồn màu trắng trước mặt lần nữa, miệng không ngừng thốt lên tên gọi: Misha.

u hồn Misha nhìn Makarov, rồi nói với ông bằng giọng trầm trầm khàn đặc: “Đi theo tôi!”. Nói xong, Misha quay người tiếp tục tiến vào sâu trong đường hầm. Makarov không hiểu Misha muốn gì, chỉ thấy bước chân Misha thoăn thoắt nhẹ nhàng bước nhanh về phía trước, nên ông đành phải bám sát phía sau. Nhưng Misha càng đi càng nhanh, Makarov dốc hết sức nhưng vẫn không theo kịp bước chân của Misha. Ông muốn gọi Misha, nhưng đã cố há miệng mà vẫn không tài nào thốt nên lời. Rút cuộc, sau khi Misha đi vào một ngã rẽ thì biến mất.

Xung quanh yên tĩnh trở lại. Makarov dừng bước, lặng lẽ quan sát xung quanh, đây là điểm cuối cùng của đường hầm, phía trước không còn đường nữa rồi. “Misha đâu? Sao không thấy đâu nữa?” - Makarov nghi ngờ bước tới cuối đường hầm, dùng bó đuốc soi sáng vách đá trước mặt, đột nhiên ông phát hiện ra trên vách đá phía nơi đường hầm có những đường vân kỳ lạ, còn có cả chút màu sắc sót lại. Ông áp sát vách đá, dưới ánh đuốc, ông mở to mắt, rồi... ông lại nhìn thấy hình bản đồ đáng sợ đó.

“Không!... Không!” - Makarov hét lên một tiếng, rốt cuộc đã tỉnh dậy. Đường Phong bên cạnh vội vàng bật đèn, quan tâm hỏi Makarov: “Lão Mã, bác lại nằm mơ thấy ác mộng ư?”

“Không! Đó không phải là mơ, nó... nó quá chân thực.” Makarov ngồi dậy, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng ban nãy. Lúc này, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ cũng đã bị tỉnh giấc. 

Makarov nhìn mấy người bạn Trung Quốc trước mặt, rồi lại khẽ kéo rèm cửa sổ ra. Bên ngoài cửa sổ là một vùng tối đen, là khu rừng nguyên sơ Siberia rậm rạp hun hút. Lúc này Makarov mới nhớ ra, họ đã vượt qua đỉnh núi Ural từ lâu và đã tiến vào Siberia. Ông không nhớ rõ họ đã di chuyển bao nhiêu ngày trên vùng đất rộng lớn mênh mông, tất cả hành khách trên tàu cũng đã bắt đầu tê mỏi, bắt đầu chán ngấy chuyến đi dài đằng đẵng này. “Sao mình lại nằm mơ thấy nhiều ác mộng vậy nhỉ?” - Makarov nhìn ra ngoài cửa sổ và chìm trong suy tư.

“Xem ra, ngày mai là chúng ta đã về đến lãnh thổ nước mình rồi, cuối cùng cũng về nhà rồi.” - Hàn Giang nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen rồi lẩm bẩm.

Makarov nghe thấy Hàn Giang nói mới bừng tỉnh, quay lại nói với mọi người: “Xin lỗi, tôi đã làm mọi người bị tỉnh giấc.”

Đường Phong rộng lượng nói: “Lão Mã, thực ra chúng cháu mấy hôm nay ngủ cũng đủ rồi, bởi vậy bác không phải áy náy đâu. Hơn nữa, trời cũng sắp sáng rồi, đằng nào mọi người cũng dậy, hay là bác kể tiếp cho chúng cháu nghe về chuyến đi tới Mông cổ đó đi.”

Makarov lại nhớ về sa mạc Gobi giáp biên giới Trung - Mông và cả căn cứ bí mật trên sa mạc hoang vu đó.

2

Thời gian giống như cát bụi trên sa mạc, cuốn đi theo gió, Makarov và Branch đã tới khu căn cứ này gần nửa năm. Trong nửa năm đó, sức khỏe Lý Quốc Văn đã hoàn toàn bình phục. Quân biên phòng cũng lần lượt giao nộp hơn chục người vượt biên trái phép, trong số những người này, có thanh niên trí thức, cũng có cả dân du mục địa phương. Makarov và Branch lần lượt tiến hành thẩm vấn, phân loại họ, cuối cùng giữ lại chín người, trong số đó bao gồm cả Lý Quốc Văn.

Một buổi tối, trên sa mạc bỗng đổ một cơn mưa tầm tã, cuồng phong cuốn theo những giọt nước nặng trĩu đập vào dãy nhà mái tôn, bật ra những âm thanh đáng sợ. Trong một căn buồng mái tôn to nhất, bao trùm không khí nặng nề, u ám, Branch, Makarov và chín người vượt biên trái phép, mà họ tuyển chọn đang tập trang trong căn buồng này.

Branch và Makarov đưa mắt nhìn nhau, đương nhiên đôi mắt chim ưng của Branch đảo quanh một lượt, rồi khi ánh mắt của anh dừng lại trước Lý Quốc Văn, anh nói bằng thứ tiếng Trung lơ lớ: “Các anh, những ngày qua, chắc là các anh đã biết được thân phận của chúng tôi, còn tôi cũng đã nắm được tình hình của các anh. Bởi vậy, tôi tin rằng ngày hôm nay tại đây, chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau. Tôi đã từng hỏi các anh, từng người một, là tại sao các anh lại vượt biên đến đây. Tuy mỗi người đều đưa ra một lý do khác nhau, nhưng có một điều có thể khẳng định, các anh không hài lòng với cuộc sống trước đây và hy vọng có thể bắt đầu một cuộc sống mới.” 

Nói tới đây, Branch ngừng lời, nhìn lại chín người trong phòng lần nữa, sau đó mới tiếp tục: “Nhưng các anh phải biết rằng, là những kẻ vượt biên trái phép, các anh không thể bắt đầu một cuộc sống mới giống như những người bĩnh thường khác, vì các anh không có thân phận, không có kĩ năng, bởi vậy có thể nói là chẳng có gì cả. Dĩ nhiên tôi biết rằng, các anh đều có một cơ thể kiện tráng, một ý chí kiên định và một cái đầu thông minh, nhưng chỉ có những điều này thôi thì vẫn chưa đù, vĩnh viễn chưa đủ! Bởi vậy, tôi rất muốn giúp đỡ các anh, để các anh có thể có được một cuộc sống mới, nên chúng ta bắt buộc phải hợp tác với nhau.”

Branch dừng lại lần nữa, nhìn mọi người xung quanh, thấy không có ý kiến gì khác liền nói tiếp: “Nội dung hợp tác rất đơn giản, cũng rất công bằng, các anh làm việc cho chúng tôi, đổi lại các anh sẽ có được thân phận hợp pháp và thù lao nhất định. Trước tiên, chúng tôi sẽ huấn luyện các anh, sau đó, các anh làm việc cho chúng tôi. Khi đã đạt đến số năm giới hạn, thường thì ít nhất cũng phải làm việc cho chúng tôi từ năm năm trở lên, chúng tôi mới có thể cho các anh thân phận hợp pháp, bao gồm hộ chiếu, thậm chí là cả một khoản đô la đáng kể. Đến lúc đó, các anh có thể lựa chọn, là ở lại tiếp tục làm việc cho chúng tôi hay là bỏ đi. Nếu như lựa chọn bỏ đi, chúng tôi có thể đưa các anh đến bất kỳ quốc gia nào trên thế giới này. Tóm lại, chỉ cần các anh làm việc cho chúng tôi, các anh sẽ có một thân phận mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Thế nào, các anh, hợp tác như vậy rất công bằng phải không?”

Branch vừa nói dứt lời, Lý Quốc Văn liền đứng dậy đầu tiên, thể hiện thái độ: “Tôi đồng ý làm việc cho các anh.”

Branch nhìn Lý Quốc Văn, hài lòng gật gù. Sau đó, di chuyển ánh mắt đến những người khác. Những người khác vẫn đang do dự, nhưng trong lòng Branch đã chắc mẩm trăm phần trăm, anh biết rằng, những người này kể từ ngày họ vượt biên đó đã không còn sự lựa chọn nào khác.

3

Hai ngày sau, đúng như Branch dự đoán, cả chín người đều đã kí tên lên hồ sơ liên quan. Makarov và Branch cầm chín bộ hồ sơ này trở về phòng họ, bắt đầu viết một bản báo cáo. Đây là phần tài liệu quan trọng, là bản tổng kết trong nửa năm công tác gần đây của họ. Makarov vừa ghi chép tài liệu, vừa tỉ mỉ đọc chín bộ hồ sơ này, không khỏi than thở: “Chín bộ hồ sơ này thật không khác gì văn tự bán thân!”

“Nhưng đối với họ mà nói lại là văn tự bán thân rất công bằng!” - Branch nói.

Makarov chán nản lắc đầu, tiếp tục cắm cúi viết báo cáo. Sau khi báo cáo được đưa lên, chẳng máy chốc tổng bộ đã trả lời. Tổng bộ rất hài lòng với những gì mà họ làm được trước đó, đồng thời ra lệnh cho họ lấy đó làm cơ sở để thành lập một trại tập huấn và đặt tên cho trại tập huấn này là “Căn cứ Tiền Tiến”. Bên cạnh đó, tổng bộ còn ủy quyền cho Makarov và Branch có thể tuyển chọn nhân viên từ khu vực Mông cổ và Viễn Đông, Siberia để tham gia huấn luyện. Họ chỉ có một mục đích duy nhất, đó là huấn luyện được ngày càng nhiều đặc công có thể thực thi nhiệm vụ xâm nhập vào Trung Quốc.

Điều khiến Branch phấn khởi không chỉ có những việc này, bởi vì trại tập huấn được mở rộng, tổng bộ cung cấp thêm kinh phí cho căn cứ, nhân viên được bố trí tăng hẳn lên, hơn nữa còn tăng cường cho cả một chiếc máy bay trực thăng. Thế nhưng, điều duy nhất khiến Branch không hài lòng là ở chỗ, chiếc trực thăng này chính là chiếc Mi 8 già cỗi đã đón họ lúc đến đây.

Có tiền rồi, có người rồi, lại được tổng bộ ghi nhận,Branch dốc sức làm việc, bắt đầu kế hoạch huấn luyện vô cùng ráo riết và nghiêm ngặt của mình. Theo kế hoạch của anh, bất luận giá lạnh hay nắng hạn, mỗi sáng mọi người đều phải thức dậy lúc 5 giờ, chạy hai tiếng đồng hồ trên sa mạc. Branch còn đặt một cái tên rất kêu cho công cuộc chạy bộ này là: Dã chiến trên Gobi. Ăn sáng xong sẽ đến giờ luyện bắn súng, huấn luyện viên sẽ dạy cho các học viên cách sử dụng các loại súng ống. Tiếp theo đó huấn luyện viên lại hướng dẫn cho các kỹ năng đặc công chuyên nghiệp, bao gồm: nghe lén, phát lệnh, ngụy trang, tung thuốc nổ…Buổi chiều là tập huấn quật ngã đối phương. Trước bữa tối lại là buổi tập thể lực với cường độ cao. Tập huấn buổi sáng xong rồi vẫn chưa hết, buổi tối vẫn còn tập huấn tri thức văn hóa, bao gồm giảng dạy các ngôn ngữ và căn cứ vào đặc điểm của từng người để xác định một vài kiến thức chuyên ngành phù hợp.

Nhiệt huyết trong trại tập huấn ngùn ngụt ngất trời, Branch thường lấy danh nghĩa là người sáng lập nên trại tập huấn để dẫn dắt các học viên. Ví dụ, mỗi buổi sáng, khi Makarov vẫn còn đang say ngủ thì Branch đã đưa học viên đi chạy bộ trên sa mạc mênh mông. Loáng một cái đã hơn một năm trôi qua. Trong hơn một năm qua, Makarov luôn có một cảm giác mơ hồ rằng: lãnh đạo cao nhất của căn cứ này là Branch hay là mình? Hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra ở đây kể từ khi họ đến, Makarov bỗng cảm thấy tất cả tiến trình này hình như đều do một mình Branch làm, còn bản thân mình thôi chỉ đóng vai phụ, chỉ là chân lon ton, viết báo cáo gửi tổng bộ. Makarov khẽ thở dài, điều này cũng không thể trách Branch được, bởi vốn do năng lực của anh ta, những việc từng trải, những người từng gặp đều nhiều hơn mình, nếu như không phải vì cái gọi là lập công chuộc tội thì e rằng vị trí lãnh đạo cao nhất của căn cứ này không thể không thuộc về Branch.

Makarov lại nhớ về Leningrad, nhớ người vợ dịu dàng, đã gần hai năm rồi, cô ấy hiện giờ thế nào nhỉ? Để bảo mật, trong khu căn cứ này, ngoài việc liên lạc với tổng bộ ra thì đều bị cấm liên lạc với thế giới bên ngoài. Lần gần nhất Makarov nghe thấy giọng vợ qua điện thoại cũng là nửa năm trước, lúc tới thực thi nhiệm vụ tại Irkutsk phải lén gọi điện cho vợ, sau đó thì anh cũng không còn nhận được tin tức gi của vợ nữa.

4

Makarov không biết bao lâu nữa mới được rời khỏi sa mạc hoang vu này trở về. Một hôm, tổng bộ đột nhiên phái tới một vị đại tá, đây là lần đầu tiên căn cứ có cấp trên đến thị sát. Vị đại tá vốn quen ngồi văn phòng trong tổng bộ này rõ ràng là khó mà thích nghi được với thời tiết khắc nghiệt ở đây, nên vội vàng thị sát căn cứ một lượt, cũng không triệu tập hết tất cả mọi người đến, mà đã tới thẳng trước mặt Makarov, Branch cùng vài cấp trên khác và bắt đầu thực thi sứ mệnh của hai của ông ta: tuyên bố lệnh khen thưởng, khen thưởng tất cả những nhân viên có công, đồng thời thăng chức cho Makarov lên trung tá.

Trước việc bất ngờ được thăng chức, Makarov cảm thấy có chút lúng túng. Bản thân mình được thăng chức nhanh hơn rất nhiều so với những đồng nghiệp khác, trước đây là do sự ưu ái của Shelepin, còn bây giờ thì sao? Là bởi vì... bởi vì năng lực của chính mình? Makarov tiễn vị đại tá trong nỗi hoài nghi. Trước khi biết tin mình được thăng chức trung tá, anh đang định hỏi vị đại tá là bao giờ mình được điều đi, nhưng cái quân hàm trung tá này đã khiến anh phải nuốt lại câu hỏi mà mình đã chuẩn bị xong xuôi.

Sau khi đại tá đi, Makarov bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hình như tất cả mọi người đều được lĩnh thưởng, bản thân mình còn được thăng chức trung tá, nhưng Branch thì sao? Không những không được thăng chức, không nằm trong danh sách khen thưởng, mà thậm chí còn không ai nhắc tới anh ấy. Vậy là thế nào?

Anh an ủi Branch: “Có lẽ lệnh thăng chức của anh sẽ đến nhanh thôi!”

Branch cười đau khổ lắc đầu: “Tôi không tham vọng được thăng chức, tôi đã là thượng tá rồi, nếu thăng chức tiếp, lẽ nào lại cho tôi làm đại tá? Khà khà!”

“Nhưng trong lệnh khen thưởng cũng nên nhắc tới anh chứ nhỉ?” - Makarov thật sự cảm thấy bất công cho Branch.

Branch không trả lời câu hỏi của Makarov, anh nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên mái nhà, im lặng không nói...

Makarov tưởng rằng Branch không được khen thưởng sẽ không còn tích cực như trước, nhưng anh đã sai. Buổi sáng hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng, màn đêm vẫn bao trùm sa mạc Gobi, chỉ có hai chiếc đèn cao áp của căn cứ vẫn còn sáng chói mắt thì dưới ánh đèn cao áp là một bóng người sừng sững, là Branch. Cùng với tiếng huýt còi của anh, tất cả học viên trong căn cứ đều tập họp đầy đủ rồi ngay sau đó, Branch dẫn các học viên bắt đầu luyện tập trên sa mạc.

Makarov ngạc nhiên đến sững sờ, anh không thể không khâm phục ý chí của Branch. Ngày hôm nay, anh cũng gia nhập vào đội ngũ “Dã chiến trên Gobi” của anh ấy.

Kế hoạch huấn luyện ma quỷ của Branch vô cùng tàn khốc, rất nhiều học viên sau đó đều bị đào thải thảm hại. Những học viên bị đào thải đều có kết cục bi thảm.

Theo như những gì Branch nói, thì đó gọi là: “Từ đâu tới thì quay trở về đó”. Những người tự nguyện đến ghi tên chiêu mộ thì còn khá hơn một chút, thảm nhất là những người vượt biên bất hợp pháp, kết cục của họ chỉ có duy nhất một là bị bắt giam trở lại.

Tất cả mọi người đều biết rõ kết cục này, bởi vậy những người vượt biên rất dốc sức luyện tập, còn những người tự nguyện ghi tên thì đa số đều bị đào thải. Căn cứ đã tiễn biệt vài tốp học viên tình nguyện ghi tên, còn hiện tại trong căn cứ vẫn còn 12 người vượt biên trái phép bị đào thải ở lại, vẫn chưa được đưa đi. Chờ đợi họ sẽ là kết cục tàn khốc, nên Makarov động lòng thương, vẫn muốn cho họ thêm một cơ hội.

Branch sau khi duyệt qua hồ sơ liên quan, nói với Makarov: “12 người vượt biên trái phép bị đào thải, nếu vẫn tiếp tục ở lại căn cứ sẽ rất nguy hiểm. Tuy họ bị đào thải nhưng dù gì cũng đã từng được huấn luyện qua, có phần nào năng lực quân sự, nếu họ cấu kết với những học viên khác thì hậu quả sẽ khôn lường đấy.”

Makarov cúi đầu im lặng, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi Branch: “Vậy anh cho rằng nên xử lý họ thế nào đây?”

“Đến từ đâu thì quay trở lại đó. Đây là nguyên tắc của chúng ta từ trước tới nay.” - Branch trả lời nhẹ tênh. “Ý anh là giam họ vào nhà lao?”

“Đúng vậy. Trong số những người này, có những người vốn được chúng ta chọn từ trong nhà giam ra, còn một vài người vượt biên bất hợp pháp đáng nhẽ cũng phải ngồi tù.”

“Nhưng anh đã bao giờ nghĩ cho tương lai của họ chưa? Sau khi họ quay trở vào đó thì sẽ thế nào?”

“Đây không phải là việc tôi cần phải nghĩ. Tôi chỉ biết rằng họ đã bị đào thải, nếu họ còn tiếp tục ở trong căn cứ thì sẽ là nhân tố bất ổn định và là gánh nặng của căn cứ mà thôi!” - Branch lạnh lùng trả lời.

Makarov bất lực lắc đầu, anh cũng không còn cách nào khác, đành phải hỏi ý kiến tổng bộ. Rất nhanh, mệnh lệnh của tổng bộ đã tới: cử những sỹ quan có năng lực và đáng tin cậy áp giải 12 người này tới Irkutsk.

5

Chiếc trực thăng Mi 8 cũ kĩ cứ trên sa mạc bên ngoài căn cứ, 12 người bị đào thải lần lượt bị trói tay, áp giải lên máy bay. Để đề phòng bất trắc, Branch quyết đinh chuyến đi này do anh đích thân áp giải. Makarov vốn định đích thân áp giải, nhưng thấy thái độ Branch kiên quyết nên không nói thêm nữa. Hai người lặng lẽ bước tới dưới trực thăng, bắt tay từ biệt, Makarov bỗng thấy hơi thương Branch. Người đàn ông này vốn dĩ đã cao gầy, vậy mà hai năm sinh sống gian khổ trên sa mạc khiến anh còn gầy hơn.

Makarov cuối cùng đã buông tay Branch ra. Lúc này anh vẫn không biết rằng, lần từ biệt này lại là lần vĩnh biệt của hai người. Bởi vì sau khi khởi hành được năm phút, trong cuối tầm mắt của Makarov, một quả cầu lửa khổng lồ bỗng xuất hiện trên sa mạc, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn. Tiếng nổ này khiến cả sa mạc cũng rung chuyển theo, chiếc trực thăng Mi 8 chở Branch và 12 người bị đào thải đã rơi xuống nơi thẳm sâu trong sa mạc.

Lửa bốc đỏ rực cả bầu trời. Tất cả mọi người trong căn cứ đều tròn mắt kinh ngạc. Makarov sững sờ đứng nguyên một chỗ hồi lâu mới kịp có phản xạ: mau chóng cứu người. Anh lo lắng nhìn những học viên trong căn cứ đang nhốn nháo bất an, trong lòng nhanh chóng loại ra nhóm người này. Anh vẫn không yên tâm về họ, nên lại lệnh, ột sỹ quan ở lại canh gác, phụ trách an ninh căn cứ, sau đó còn lệnh cho thượng úy tập hợp hơn chục người mang theo công cụ cứu hỏa cùng mình tới nơi máy bay rơi.

Khi chiếc xe Jeep chở họ chuẩn bị lao ra khỏi căn cứ, thì đột nhiên có một người lao ra từ trong đám người nhốn nháo đó, chặn đứng trước đầu xe. Makarov chăm chú nhìn, người này chính là Lý Quốc Văn. Trước đó, trong trại huấn luyện, Lý Quốc Văn luôn biểu hiện tốt, đứng đầu tất cả các hạng mục sát hạch, hơn nữa lại phục tùng mệnh lệnh, chưa từng có hành vi cãi lời huấn luyện viên. Nhưng lúc này đây, anh ta nhảy ra, không biết định làm gì. Makarov tức tối hét lên: “Cậu làm trò gì thế hả?” “Xin hãy đưa tôi đi cùng!” - Ánh mắt Lý Quốc Văn toát lên sự kiên định, nhìn thẳng Makarov không rời mắt.

Trong đầu Makarov nhanh chóng phán đoán xem Lý Quốc Văn định làm gì. Có lẽ cậu ta muốn gặp mặt lần cuối người đã thay đổi cuộc đời mình, tuy người đó phần lớn chắc là đã chết rồi. Nghĩ tới đây, Makarov gật đầu. Lý Quốc Văn lập tức nhảy lên một chiếc xe Jeep khác, đội xe lúc này mới tức tốc lên đường.

Hai chiếc xe Jeep lao như bay trên sa mạc, nhưng rõ ràng vị trí chiếc trực thăng rơi xa hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, nên phải mất gần 20 phút, sau khi vượt qua một ngọn núi đá dăm không cao lắm, họ mới phát hiện ra xác chiếc trực thăng Mi 8 trên sa mạc.

Ngọn lửa trên xác chiếc máy bay trực thăng đã dần dần tàn lụi, Makarov vừa dùng bình xịt cứu hỏa dập tắt những đám lừa còn sót lại, vừa kiểm tra tình hình của xác máy bay. Mùi khét và khói đặc xộc vào mũi vào họng, xộc thẳng lên tận khoang mũi của Makarov, trong làn khói đó còn kèm theo rất nhiều khí độc hại, nên anh vội vàng đeo mặt nạ chống độc lên.

Từng xác người bị cháy xém biến dạng được khiêng ra, thượng úy báo cáo: “Đã phát hiện thấy 17 thi thể, không phát hiện được ai còn sống sót.”

Đúng vậy! Dựa vào mức độ bị cháy hủy của chiếc trực thăng cho thấy, không thể còn người sống sót.

Nhưng 17 cái xác? Trên máy bay có 12 người bị đào thải, cộng thêm Branch phụ trách áp giải và 3 sỹ quan khác, thêm cả 2 viên phi công thì phải có 18 người, sao lại thiếu mất một?

Makarov nghĩ tới đây liền tiếp tục tìm kiếm trong xác máy bay. Lại thêm một thi thể bị đốt cháy biến dạng xuất hiện trước mắt anh, qua mặt nạ chống độc, Makarov nhìn từ trên xuống dưới, cẩn thận kiểm tra thi thể này. Đột nhiên, đôi mắt Makarov dừng lại, đồng tử của anh đang giãn nở cao độ, bởi anh đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp: cánh tay phải của cái xác đã bị thiêu cháy chỉ còn trơ lại xương và trên bàn tay trái dưới khung xương đó lại đang nắm chặt một khẩu súng. Makarov từ từ gỡ mặt nạ chống độc ra, cúi người xuống, cẩn thận quan sát. Đây là khẩu súng ngắn TT-33, là súng của Branch và Branch lại là người thuận tay trái. Nhìn thấy vậy, Makarov liền nhắm mắt lại, anh không nỡ nhìn thi thể của Branch như vậy. Bởi vì rõ ràng thi thể này bị thiêu rụi quá khủng khiếp, hoàn toàn không còn nhận ra được diện mạo vốn dĩ của anh ấy, nếu dùng từ mặt mũi ghê sợ để hình dung cũng không quá lời chút nào.

6

Xác của Branch được khiêng ra, tổng cộng là mười tám thi thể, tất cả đều được tìm thấy. Mười tám thi thể được xếp hàng ngang trên sa mạc, phơi bày trước mắt mọi người. Thượng úy đột nhiên ghé sát tai Makarov, khẽ báo cáo: “Lẽ nào anh không cảm thấy có chút kỳ lạ sao, tại sao thượng tá trước lúc chết lại nắm chặt súng trong tay?”

Makarov nghe thấy vậy người run bắn lên. Đúng vậy! Tại sao trước lúc chết Branch lại nắm chặt khẩu súng như vậy? Trong đầu Makarov lập tức nghĩ tới, lẽ nào trên máy bay đã xảy ra xung đột? Anh kiểm tra kĩ lại thi thể lần nữa, nhất là 12 người bị đào thải. Đây là một cảnh tượng kinh hoàng, 12 thi thể bị cháy xém vẫn giữ nguyên tư thế bị trói, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, họ cũng không được tự do. Mười hai người này vẫn bị trói như vậy thì sao có thể xảy ra xung đột trên máy bay được? Hơn nữa, trên người tất cả các thi thể đều không phát hiện thấy đạn, điều đó cho thấy không hề xảy ra nổ súng.

Makarov kiểm tra xong tất cả thi thể liền đứng dậy, khẽ hỏi lại thượng úy: “Cậu cảm thấy 12 phạm nhân bị trói này có khả năng phản kháng không?”

Thượng úy lắc đầu, đáp: “Thượng tá nắm chặt súng chỉ có thể giải thích rằng: sau khi máy bay xảy ra sự cố, để đề phòng, thượng tá đã rút súng ra còn thực tế vốn không xảy ra bất cứ xung đột nào.”

“Điều này hoàn toàn phù hợp với thói quen của thượng tá, cũng chỉ có thể giải thích vậy thôi. Nếu cần kiểm tra toàn diện hơn thì hãy mời các chuyên gia đến!” - Makarov nói.

Makarov nói xong, quay lại liếc thấy Lý Quốc Văn.

Sau khi đến hiện trường, Lý Quốc Văn im lặng không nói năng gì, lúc này, anh ta đang nhoài người bên thi thể của Branch, tỉ mỉ quan sát. Makarov hỏi Lý Quốc Văn:

“Cậu có ý kiến gì không?” - Makarov biết rằng với tố chất bẩm sinh, cộng thêm hơn hai năm được huấn luyện, anh ta đã là một đặc công đúng nghĩa, thậm chí có thể nói là xuất sắc.

Nhưng khi Lý Quốc Văn xem xét hiện trường xong, chỉ lạnh lùng trả lời: “Hãy cứ đợi chuyên gia ở trên đến, chúng ta chỉ cần làm tốt những việc của chúng ta là được rồi.”

Ba ngày sau, một nhóm chuyên gia từ tổng bộ Matxcơva đến căn cứ Tiền Tiến, họ cũng không thích nghi được với môi trường khắc nghiệt ở đây, nên các chuyên gia nhanh chóng kết luận cuộc điều tra. Kết luận của họ hoàn toàn trùng với quan điểm của Makarov, sau khi trực thăng cất cánh, không hề xảy ra xung đột. Máy bay trực thăng rơi chủ yếu là do động cơ máy bay hút vào lượng lớn cát bụi, đá sỏi dẫn đến xảy ra sự cố.

Makarov đã viết xong báo cáo rồi gửi cho tổng bộ gần như cùng lúc với nhóm chuyên gia. Tổng bộ nhanh chóng cử một trung tá tên là Pavel thay thế vị trí của Branch. Ở căn cứ Tiền Tiến gần như mọi thứ đã trở lại bình thường, cuộc sống của Makarov cũng trở lại bình thường, ngày ngày anh ngồi trong căn buồng lợp mái tôn chờ đợi tờ giấy thông lệnh đó.

Nửa năm sau, tờ thông lệnh đó rút cuộc cũng đã tới. Đã ba năm tròn, cuối cùng Makarov cững được rời khỏi đây, anh không hề tỏ ra phấn khởi. Sau khi bàn giao công việc cho trung tá Pavel đó, anh bình thản đáp chuyến bay về Maxcơva, kết thúc chuyến đi tới Mông cổ vốn chẳng chút vui vẻ gì.



Kết thúc những hồi ức về chuyến đi tới Mông cổ, Makarov nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài đó mặt trời buổi sớm đã lên, ánh nắng rạng ngời, họ đã tới biên giới rồi, cuộc đời ông lại lần nữa đến với phương Đông. Makarov điều chỉnh lại tâm trạng, xua tan những âm u bao trùm trong lòng mấy ngày nay, ông hy vọng chuyến đi tới phương Đông lần này mọi chuyện sẽ đều thuận lợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương