Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện
-
Quyển 4 - Chương 3: Quen biết nhiều năm, xa càng khó
Edit: Phong Lin
Beta: Thỏ SN + TomouyoDouji
Tương kiến kinh niên, biệt diệc nan – Tựa đề chương này lấy ý từ bài Vô đề của Lý Thương Ẩn, câu đầu bài thơ “Tương kiến thời nan, biệt diệc nan.” – Quen biết đã khó, xa càng khó. (Có thể xem cuối chương).
******
Cố Khanh Hằng gật đầu, theo kịp nói: “Hoàng thượng không biết chuyện muội bị bắt, ta chưa từng trở về doanh trại, cuộc đại chiến này, ta không thể… Không thể làm người phân tâm.”
Ta chỉ lắng nghe, y đúng, Thái hậu muốn ta đến là để giúp hắn, chứ không phải để làm hắn phân tâm.
Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân của hai người, ta biết đó là Thanh Dương và Liêu Hứa.
“Diêu Hành Niên ở trong quân doanh, có người gác bên ngoài, chắc hẳn đều là người của ông ta.” Ta nhỏ giọng nói.
Y gật đầu: “Ta biết, lúc ra ngoài, Thái hậu đã cho ta lệnh bài vào quân doanh, muội không cần phải lo lắng.”
Ta có chút giật mình nhìn y, khóe miệng lộ ra ý cười. Quả nhiên là Thái hậu vẫn luôn suy nghĩ chu đáo, cho y lệnh bài, như vậy, binh lính canh giữ bên ngoài không nhận ra Cố Khanh Hằng, thì đương nhiên cũng sẽ không nhận ra ta. Chờ lúc tiến vào, sẽ không sợ Diêu Hành Niên nữa.
Bốn người đi đến cửa quân doanh, lập tức có binh lính cảnh giác nhìn bọn ta. Cố Khanh Hằng lấy lệnh bài trong lòng ra, giơ trước mặt bọn họ, binh sĩ vội vàng nghiêng người nói: “Mời đại nhân!”
Cố Khanh Hằng hỏi: “Hoàng thượng ở đâu?”
Người binh lính kia nói: “Ở trong doanh trướng phía trước.” Người lính đó nói, rồi giơ ngón tay chỉ.
Cố Khanh Hằng gật đầu, cùng ta bước vào.
Đi đến gần, ta mới nghe được có rất nhiều thanh âm từ bên trong truyền ra, ta dĩ nhiên biết nơi này là doanh trại chính.
Nghĩ đến các tướng quân đang thảo luận việc quân sự, lúc này đi vào đúng là không thích hợp.
Suy nghĩ một chút, liền xoay người đi ra, nói: “Đến doanh trướng của Hoàng thượng.” Không có gì bất ngờ xảy ra, Lý công công chắc sẽ ở nơi đó.
Tìm kiếm chiếc màn màu vàng sáng, nhanh chóng liền thấy được Lý công công.
Ta tiến lên, gọi y: “Lý công công.”
Y kinh hãi, lúc nhìn đến chỗ ta, dường như không thể tin được. Giơ tay xoa dụi mắt, cuối cùng mới chạy lại, hoảng sợ nói: “Công… Công chúa! Thật sự là người! Sao người lại đến đây! A, tại sao người lại đến!”
Dáng vẻ của y vẫn không thể tin được như trước.
Ta chỉ nói: “Ngươi phái người dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, chờ Hoàng thượng ra nói cho người biết, bản cung đến.”
Lý công công nhìn phía sau ta, đưa mắt liếc Thanh Dương và Liêu Hứa một cái, trong con ngươi của y hiện lên vẻ kinh ngạc. Liêu Hứa thì chắc là y không nhận ra, nhưng y đã từng gặp Thanh Dương. Nhưng mà nghe ta nói vậy y không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu.
Ta đi vào doanh trướng, Cố Khanh Hằng theo ta vào trong.
Y nói: “Huynh thấy sắc mặt muội không được tốt, muội nghỉ ngơi một chút trước đi, chờ Hoàng thượng đến sẽ gọi muội.”
Ta gật đầu, mới phát hiện, trong doanh trướng của Hạ Hầu Tử Khâm vẫn giống như trước có một bản địa đồ, ta đưa mắt nhìn một cái, rất quen thuộc. Chỉ vì lúc ở quân doanh Nam Chiếu, Tô Mộ Hàn đã đưa bức họa hoàn chỉnh cho ta xem qua. Mà ta cũng đã nhớ rõ nó ở trong đầu.
Giường của hắn vẫn có một tấm địa đồ ngăn phía trước.
Ta đi vào bên trong, Cố Khanh Hằng không theo ta vào trong. Ta suy nghĩ, nói tiếp: “Khanh Hằng, huynh cũng nghỉ ngơi một chút đi, ở đây còn rất nhiều chuyện, không nghỉ ngơi đủ, tinh thần sẽ không thoải mái.” Lúc này, có rất nhiều lời không cần phải nói ta nghĩ huynh ấy cũng hiểu.
Ở bên ngoài, y đáp lời, rồi không có bất kỳ tiếng động gì nữa.
Ta ngồi xuống mép giường, lấy hai chiếc hộp trong lòng cẩn thận đặt lên đầu gồi.
Hai chiếc hộp giống nhau như đúc, cây thị cũng giống y nhau. Đều được quét nước sơn, cho dù là hai chiếc hộp này được đặt cạnh nhau cũng không phân biệt được, huống chi, khi đó ở quân doanh Nam Chiếu ta chỉ thấy một hộp trong đó.
Mở hộp của ta ra, đồng thời lấy thuốc của Phương Hàm đưa cho để vào. Ánh mắt ta rơi vào cây trâm bên cạnh, nơi thiếu đi hạt trân châu, dường như có vẻ ngày càng rực rỡ. Cẩn thận lấy ra, ta nhớ những lời nói thản nhiên của y, lúc đó y nói để lại cây trâm cho y, bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.
Tiên sinh, một ngày nào đó, ta sẽ trả chiếc hộp này lại cho người.
Ta thầm nhủ.
Ta mở hộp ra, để cây trâm vào.
Trong tích tắc đó, ta hoàn toàn ngây người.
Hạt trân châu kia, hạt trân châu bị y trộm mất kia, đang vẹn nguyên đặt bên trong hộp. Dùng vải bông cẩn thận bao bọc bên ngoài, vì thế, ngay cả một tiếng va chạm cũng không hề phát ra.
Ta xác định, lúc chiếc hộp đến tay ra không có những thứ này.
Rốt cuộc, được bỏ vào lúc nào?
Nước mắt ta không ngừng tuôn chảy, run rẩy cầm hạt trân châu đó, nặng quá, dường như ta không thể cầm nổi…
Ta cắn môi thật mạnh, y đã quyết định cắt đứt quan hệ, không giữ lại bất cứ thứ gì của ta bên mình.
Hộp, trân châu.
Thậm chí mọi người ở bên cạnh, ngay cả Liêu Hứa y cũng không muốn. Tại sao y lại không cần Liêu Hứa chứ?
Trong đầu ta hồi tưởng lại, lúc ta rời đi, y nói với ta câu kia —- ta không sao…
“Tiên sinh.”
Ta không nhịn được mà khóc nức nở, nhưng ra sức che miệng lại, không thể để người khác nghe thấy.
Y sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Đúng vậy, ta có thuốc mà Phương Hàm đã cho, không phải sao? Hoàng hậu Nguyên Trinh cũng đã nói, thuốc của Vu tộc, cho dù là giết người hay cứu người đều rất thần kỳ. Lau nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu, nhưng trái tim ta từ đầu đến cuối lại không ngừng run rẩy.
Bỗng nhiên ta khép hai chiếc hộp lại, ôm thật chặt vào lòng.
Lúc này, ta nghe tiếng Cố Khanh Hằng bên ngoài truyền đến: “Tham kiến Hoàng thượng!”
Trong lòng ta kinh ngạc, hắn đến rồi!
Hắn cũng không nói gì, chỉ đi nhanh vào. Ta vội vàng ngẩng đầu, thấy gương mặt cương nghị của nam tử đập vào mi mắt ta, trong thời khắc nhìn thấy ta, dường như hắn giật mình. Sau đó, đột nhiên bước dài lại, nắm lấy một tay ta kéo từ trên giường xuống, ta sợ không ít, giấu hai chiếc hộp vào bên trong giường. Lúc ngoái đầu lại nhìn, cơ thể đã va mạnh vào lồng ngực hắn, lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ta.
Ta sửng sốt một lát, mới nhỏ giọng gọi hắn: “Hoàng thượng…”
Bỗng nhiên hắn nắm lấy cổ tay của ta, cắn răng mở miệng: “Trong những ngày gần đây Tuyên hoàng phái người đến nói Đại Tuyên sẽ xuất binh, lý do là Nam Chiếu bắt cóc công chúa Đại Tuyên. Trẫm còn tưởng đó chẳng qua là Tuyên hoàng có ý định xuất binh nên bịa đặt, thậm chí lúc trẫm nhìn thấy kim ấn kia, cũng cho rằng đó chỉ là ngụy trang. Nhưng không nghĩ, lại là sự thật!”
Trong lời nói của hắn tràn ngập sự tức giận, trong con ngươi đen láy kia cũng hiện lên ánh lửa.
Ta giật mình, chắc chắn hắn cho rằng ta đang ở Hoàng đô, đương nhiên cũng sẽ cho rằng lời nói của Tuyên hoàng chẳng qua chỉ là mượn cớ xuất binh, nhưng hôm nay biết là thật, hắn mới có thể tức giận không kềm chế được như vậy.
“Hoàng thượng…”
Ta mở miệng muốn nói chuyện, hắn lập tức cắt ngang lời ta: “Sao nàng không rõ! Trẫm muốn nàng ở Hoàng đô chờ trẫm, nhất định trẫm sẽ làm được! Nàng ích kỷ chạy đến đây, nếu có sơ xuất gì, nàng bảo trẫm…” Bỗng nhiên hắn im lặng, sự phẫn nộ ở đáy mắt được thay thế bằng sự lo lắng, tay nắm lấy cổ tay ta dần dần siết chặt, ta đau đến nhíu mày. Một tay hắn kéo ta vào trong lòng, thở dài gọi ta: “A Tử…”
Toàn thân ta run lên, Hạ Hầu Tử Khâm như vậy…
Cắn môi, bây giờ hắn như vậy, ta càng không thể đề cập quá nhiều đến chuyện bị người Nam Chiếu bắt. Ta biết, hắn nổi giận là bởi vì lo lắng cho ta, hắn sợ ta xảy ra chuyện gì.
“Trẫm hy vọng lúc nào nàng cũng từng giây từ phút ở bên cạnh trẫm, nhưng trẫm lo lắng cho nàng. Trận chiến ở Trường Hồ, nếu trẫm có một chút biện pháp nào, cũng sẽ không đem gánh nặng giao cho nàng, nàng hiểu không?” Giọng nói của hắn dần dần nhỏ đi, ta gật đầu, gật đầu thật mạnh. Ta hiểu, ta làm sao không hiểu được chứ?
Vì thế lần này hắn mới bảo ta ở Hoàng đô, hắn mới không cho ta nhúng tay vào.
Ta cũng biết, lần ta mất tích trong trận đánh ở Trường Hồ, trong lòng hắn sốt ruột đến nhường nào.
Cho nên hắn mới nói câu “Hận không thể lập tức san bằng Bắc Tề” kia.
Hai tay ta xoa phía sau lưng hắn, ôm chặt hắn. Dường như hắn bất chợt nhớ đến gì đó, vội đẩy ta ra, nhìn từ trên xuống dưới: “Nàng có bị thương ở đâu không?” Cau mày, bàn tay xoa mặt rồi đến trán ta, “Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, trẫm truyền quân y đến xem cho nàng.” Dứt lời, hắn quay đầu lại định gọi người.
Ta vội vàng kéo hắn: “Hoàng thượng, không… Không cần đâu, thiếp gấp rút lên đường nên mệt mỏi chút thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe mà.”
Lúc này để quân y biết ta có thai, hắn nhất định sẽ không để cho ta theo hắn ra chiến trường.
Nhưng, không đi, ta làm sao có thể yên tâm được? Tiên sinh của ta, ta quan tâm đến an nguy của tiên sinh, là vậy đấy!
Hắn không nghe theo, vẫn muốn gọi người vào, ta đành phải nói: “Hoàng thượng có biết lần này, thiếp làm cách nào mới trốn khỏi quân doanh Nam Chiếu không?”
Sắc mặt của hắn biến đổi, cuối cùng cũng giật mình.
Ta vội hỏi: “Hoàng thượng cũng phải biết rằng thiếp còn mang về hai người nữa, đó chính là Thanh Dương và đại phu bên cạnh y, tên Liêu Hứa.”
Ánh mắt của hắn căng thẳng, cuối cùng cũng dằn giọng hỏi: “Rốt cuộc y cũng đến?”
Ta ngẩng mặt lên nhìn hắn, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười: “Nhưng trong lòng Hoàng thượng biết rõ, y đến vì điều gì?”
Hắn đã nghe ta hỏi như vậy, thế thì ngay từ đầu hắn cũng đã đoán được. Thái tử ở Nam Chiếu là giả. Mà bây giờ nghe ta nói, hắn thông minh như vậy, đương nhiên sẽ nghĩ ra.
Vẻ mặt của hắn có chút kỳ lạ, bỗng chốc trầm mặc, không nói một câu.
Bàn tay nắm tay hắn khẽ run lên, đây cũng là điều mà ta lo lắng. Bất luận Tô Mộ Hàn có thật sự đến vì giang sơn của hắn hay không, lần này hắn cũng sẽ không buông tha cho y.
Thật ra, ta vô cùng hiểu hoàn cảnh của hắn.
Hắn không muốn ta khó xử, vì thế đã trực tiếp lựa chọn sự trầm mặc.
Lần này liên thủ cùng Đại Tuyên, như vậy, chuyện đối phó với Nam Chiếu căn bản không cần phải lo lắng, hắn có thể diệt trừ tận gốc bè cánh của Thái tử. Lúc hồi triều, chỉ cần thay máu đại thần trong triều một lần nữa, nguyên khí tổn thất chỉ cần mấy năm là có thể khôi phục lại được.
Nắm tay hắn, ta hít một hơi thật sâu nói: “Nam hoàng biết thiếp là công chúa Đại Tuyên, đương nhiên sẽ canh giữ thiếp thật nghiêm ngặt. Sở dĩ thiếp có thể thoát ra là nhờ tiên sinh đã thả thiếp đi.” Ta nhìn hắn, muốn nắm bắt tất cả biểu hiện trên gương mặt hắn.
Hắn hơi nghiêng mặt, một lúc sau, cuối cùng mở miệng: “Vì thế, nàng muốn xin ta tha cho y.”
Ta lắc đầu: “Không, chuyện này là y cầu xin Hoàng thượng. Y nói, dùng mạng của thiếp, đổi lấy mạng của hoàng hậu Nguyên Trinh. Tiên sinh nói, chỉ muốn Hoàng thượng đáp ứng y chuyện lần này.”
Cuối cùng hắn cũng lộ vẻ xúc động, ngoái đầu lại nhìn ta, nhíu mày hỏi: “Muốn trẫm tha cho hoàng hậu Nguyên Trinh?”
Chần chờ một lát. Ta gật đầu.
Đột nhiên hắn cười nhạo: “Trẫm cho rằng nàng muốn trẫm buông tha cho hắn.”
Ta ngẩng đầu lên, âm thầm suy nghĩ: “Hoàng thượng đã từng nói với thiếp, không làm bất kỳ việc gì hổ thẹn lương tâm đối với y.” Lòng bàn tay ta toàn là mồ hôi, đây là lần đầu tiên, ta thực sự dò xét điểm mấu chốt của một đế vương là hắn.
Ta đúng là đang xử lý theo cảm tính, nhưng mà ta thật sự không hy vọng Tô Mộ Hàn gặp chuyện gì. Mà Hạ Hầu Tử Khâm sẽ thế nào, ta thực sự không biết.
Huyết mạch hoàng thất tiền triều, quả thực là hắn không giữ lại được.
Hắn biết rõ lợi hại,ta cũng biết rõ.
Nếu như trận chiến ở Trường Hồ hắn không chủ động buông tha cho y, như vậy, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay. Vì thế Thái hậu mới có thể phẫn nộ nói rằng, bà biết chủ ý buông tha cho Tô Mộ Hàn là của Hạ Hầu Tử Khâm, cũng biết điều đó hoàn toàn là vì ta.
Ta không làm họa thủy, nhưng cũng không thể làm người vong ân phụ nghĩa được!
Một thứ nóng rực, chảy ra từ khóe mắt ta.
Chảy xuống hai má. Lần đầu tiên, ta nhận thức được, khóc cũng không hề dễ chịu gì.
Hắn yên lặng buông bàn tay đang nắm tay ta ra, đưa lưng về phía ta, lạnh lùng hỏi: “Lần này, người đối địch với trẫm là hắn, đúng không?”
“Đúng.” Ta đáp không chút do dự.
Mưu kế của Nam Chiếu là để cho y ra sân, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để y chỉ là người đứng xem. Lần này, mặc dù y chỉ huy toàn quân thì chắc chắn cũng sẽ thất bại. Chỉ vì, toàn bộ con đường để đánh thắng trận đã bị chính y từ bỏ, chính tay y phá hủy.
Mỗi khi nhớ đến, rốt cuộc lòng ta vẫn cảm thấy không ngừng đau đớn …
Nhìn bóng lưng của Hạ Hầu Tử Khâm, ta nhỏ giọng nói: “Chuyện thiếp ở quân doanh Nam Chiếu, cũng là y thông tri đến Tuyên hoàng. Y muốn quân đội Nam Chiếu thất bại, y không muốn Hoàng thượng đánh mất giang sơn…”
“Câm miệng!” Đột nhiên hắn phẫn nộ với ta, đáy mắt trở nên đỏ thẫm: “Không có y, trẫm vẫn có thể đánh bại quân Nam Chiếu!”
Ta giật nảy người, theo bản năng lùi lại nửa bước. Ta đã chạm đến lằn ranh kiêu ngạo của hắn, hắn là vua của một nước, sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của Thái tử tiền triều.
Cho dù là một chút, nhưng một khi đã đâm thủng tầng giấy mỏng này, chung quanh hắn tự nhiên sẽ dựng lên một tấm chắn – bởi vì hắn là đế vương.
Ta quá hiểu Hạ Hầu Tử Khâm.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, trên mặt của hắn tất cả đều là sự tức giận, cắn răng nhìn ta, dường như người đang đối mặt với hắn là Tô Mộ Hàn.
Thời khắc này ta mới biết, khúc mắc trong lòng hắn đối với Tô Mộ Hàn, ngoại trừ là thân phận Tuân thái tử còn có những điều khác, rất nhiều rất nhiều thứ.
Mà ta cũng là một trong số đó.
Một lúc lâu sau, ta thấy hắn bỗng nhiên đưa mắt, vươn tay đến chỗ ta, chần chờ một lát, cuối cùng ta cũng giơ tay nắm lấy tay hắn, nghe hắn khẽ nói: “Trẫm…”
Chỉ một chữ, nhưng lại không nói gì thêm.
Ta nhỏ giọng mở miệng: “Hoàng thượng không cần phải nói.”
Hắn hít một hơi thật nhẹ, từ từ mở mắt ra, kéo ta ngồi xuống mép giường, vô ý chạm phải hai chiếc hộp của ta trên giường, liếc mắt nhìn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
“Khi nào đối chiến?” Ta hỏi hắn.
Hắn mở miệng: “Đại quân Nam Chiếu đã xuất phát, sẽ đóng quân cách chúng ta năm dặm. Người của Đại Tuyên tạm thời không xuất phát, sợ để cho trinh sát của Nam Chiếu chú ý. Vì thế, còn phải chờ hai ngày.”
“Hoàng thượng thân chinh sao?”
Hắn ngoái đầu lại nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên.”
Ta thốt lên: “Thiếp cũng đi.”
Đúng như ta dự đoán, hắn nhíu mày lắc đầu: “Không được.”
Ta cắn răng: “Lần này Hoàng thượng không cho thiếp ra tiền tuyến, nhưng thiếp vẫn đến. Nếu như chàng không cho thiếp ra chiến trường, thiếp cũng sẽ tự mình đi. Hoàng thượng tin chắc rằng ở đây có người có thể ngăn cản được thiếp sao?”
Cho dù trói chặt ta lại, ta cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp để đi.
Hơn nữa, còn có Cố Khanh Hằng, còn có Thanh Dương.
Bỗng chốc sắc mặt hắn trở nên nặng nề: “Vì y sao?”
Ta không chút do dự gật đầu: “Biết rõ y sẽ gặp nguy hiểm, làm sao thiếp có thể bỏ mặc? Lúc này, thiếp không cầu xin Hoàng thượng buông tha cho y, nhưng Hoàng thượng phải biết rằng, thiếp không thể nào bỏ mặc y được. Giống như… Giống như Hoàng thượng vĩnh viễn cũng không muốn Dao phi chết.”
Lúc đề cấp đến Dao phi, rõ ràng ta nhìn thấy trong đáy mắt hắn hiện lên vẻ đau đớn.
Ta hít một hơi nói tiếp: “Chuyện của nàng ta, Hoàng thượng không đề cập đến thiếp cũng biết vài phần. Lúc nàng ta ở lãnh cung thiếp không hỏi, bây giờ Hoàng thượng đưa nàng ta xuất cung, thiếp cũng sẽ không hỏi. Thiếp cho rằng, Hoàng thượng có thể hiểu thiếp.” Về chuyện của Dao phi, ta chưa bao giờ đề cập với người thứ hai, mặc dù thái hậu cũng biết. Nhưng ta biết, Thái hậu hận không thể giết được nàng ta, bà không muốn tha cho nàng ta.
Nhưng, vì sự áy náy trong lòng đó của Hạ Hầu Tử Khâm, ta có thể giả vờ không biết gì cả.
Cuối cùng hắn cũng lộ ra dáng vẻ khiếp sợ. Đúng vậy, ta biết rất rõ chuyện của Dao phi.
Hắn nhìn ta rất lâu, bỗng nhiên ôm lấy ta, cắn răng nói: “Nhưng người trẫm yêu chỉ có một mình nàng.” Ta cảm nhận được, thân thể hắn hơi run rẩy.
Tận sâu trong đáy lòng ta như bị câu nói ấy làm tan ra, ta hít mũi một cái, nói: “Hoàng thượng lo lắng gì chứ? Trong lòng A Tử, cho đến bây giờ chỉ yêu một mình Hoàng thượng.”
Khi nói, ta bất giác đưa tay xoa bụng, hắn vẫn chưa biết, ta đang mang trong bụng một sinh linh nhỏ bé.
Hắn sắp làm cha, ta sắp làm mẹ.
Nhưng hiện giờ ta chưa thể nói ra được. Với tính cách của hắn, nếu cho hắn biết, ta đừng mong nghĩ đến chuyện ra chiến trường.
Hắn ôm chặt lấy ta, hơi thở trở nên nặng nề, một lát sau mới nói: “Trẫm sợ nàng bỏ đi…” Hắn cho rằng, ta ra mặt cứu Tô Mộ Hàn, sẽ không phân rõ được tình cảm của mình. Lúc đó, ta sẽ lưỡng lự giữa hắn và Tô Mộ Hàn.
Ta dựa vào lồng ngực hắn, kiên định nói: “Không đâu, vĩnh viễn không có ngày đó.” Câu nói này cũng giống như lời ta hứa với hắn lúc trước: Dù bao nhiêu năm trôi qua, ta sẽ không bao giờ hận hắn.
Đột nhiên hắn nở nụ cười bất đắc dĩ: “Trẫm phát hiện, trẫm hoàn toàn không áp chế được nàng.”
Cả hai lần ta đều không nghe lời hắn, cho nên hắn mới lo sợ.
Ngước mắt nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, ta khẽ cười: “Bởi vì trong lòng thiếp, Hoàng thượng rất quan trọng.” Ta đến tiền tuyến, vì Tô Mộ Hàn, và đương nhiên cũng là vì hắn.
“A Tử.” Hắn cúi đầu gọi ta, cúi người hôn lên môi ta.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Lúc này, Lý công công ở bên ngoài thông báo: “Hoàng thượng, Diêu tướng quân đến doanh trướng của Thanh Dương cô nương!”
Ta kinh hoảng, đang yên đang lành Diêu Hành Niên đến doanh trướng của Thanh Dương làm gì? Ông ta đích thực chưa từng gặp qua Thanh Dương, chẳng lẽ ông ta đã phát hiện chuyện gì đó?
Hắn buông ta ra, nhanh chóng đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chờ trẫm.”
Ta cũng đứng lên theo nhưng không bước ra, tốt nhất ta không nên chạm mặt Diêu Hành Niên. Lúc lướt qua nơi đặt tấm địa đồ, ta không thấy bóng dáng của Cố Khanh Hằng ở bên ngoài, có lẽ lúc Hạ Hầu Tử Khâm tiến vào y liền lui xuống.
Chuyện của Thanh Dương đã có Hạ Hầu Tử Khâm xử lý, nhất định là ổn thôi.
Ta thực sự mệt mỏi, lúc này cũng không miễn cưỡng bản thân nữa, nằm xuống giường ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu ta mới tỉnh giấc.
Bỗng nhiên ta thấy hắn tựa ở đầu giường, cũng đang ngủ.
Ta kinh ngạc vội vàng ngồi dậy. Hắn ngủ không sâu, ta vừa khẽ động hắn đã tỉnh ngay.
Lúc này ta mới biết trời đã tối.
Hắn nhìn ta mỉm cười: “Lúc trẫm đến, thấy nàng đang ngủ say. Trẫm không đành lòng đánh thức nàng.” Hắn bình thản nói.
Vì thế hắn thà tựa ở một bên giường để ngủ cũng không muốn đánh thức ta?
Ta giơ tay lên xoa ấn đường của hắn, nói: “Hoàng thượng nghỉ ngơi một chút đi.” Có lẽ đã lâu rồi hắn chưa từng có một giấc ngủ an lành.
Hắn ngồi dậy, nói: “Trẫm đã cho người chuẩn bị thức ăn, đợi nàng tỉnh lại sẽ dùng ngay.” Dứt lời, hắn quay đầu lại gọi: “Tiểu Lý Tử.”
Lý công công bên ngoài vâng dạ, sau đó là tiếng chân y bước vào.
Thật ra ta không đói, nhưng trong tình trạng hiện nay, dù ta không đói cũng phải ăn. Không thể để đứa bé trong bụng ta đói được.
Thức ăn được mang đến, hắn và ta cùng dùng bữa.
Sau khi đồ ăn được dọn xuống, hắn đưa tay cởi y phục của mình ra, nằm lên giường. Ta liền hỏi hắn: “Hôm nay vì sao Diêu tướng quân lại đến tìm Thanh Dương?”
Hắn cười nhẹ một tiếng, nói: “Công chúa mang theo thị nữ đến, lão ta đương nhiên muốn gặng hỏi một chút, nói gần nói xa để tìm hiểu về công chúa Đại Tuyên.”
Ông ta cũng hơi ngốc nghếch, thì ra, ông ta hoàn toàn không biết thân phận của Thanh Dương. Ông ta cho rằng nàng ta là thị nữ của ta sao?
Ha, chẳng qua như vậy xem như cũng đã giải quyết xong.
Nhưng tất cả những biểu hiện này của Diêu Hành Niên trái lại đã xác minh những gì Diêu thục phi nói, Diêu Hành Niên luôn luôn một lòng vì nàng ta. Nếu không, ông ta cũng sẽ không cho rằng Thanh Dương là thị nữ của ta mà đích thân đến thăm dò.
Ta thất thần, lúc hoàn hồn, đã thấy hắn đang ở rất gần ta.
Ta hơi giật mình, hắn đã tiến sát lại, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của ta. Ta cảm nhận được lòng bàn tay hắn nóng rực. Hắn khẽ cười, cúi người đè ta xuống. Ta hoảng hốt, theo bản năng đặt tay lên vai hắn, thốt lên: “Hoàng thượng, không được!”
Ta cảm thấy thân thể hắn cứng đờ, đôi mắt bỗng lộ vẻ căng thẳng, ta vội nói: “Hôm nay thân thể thiếp không thoải mái, hơn nữa mấy ngày gần đây Hoàng thượng liên tục mệt nhọc, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đứa bé còn quá nhỏ, ta sợ sẽ tổn thương đến con.
Nghe ta nói vậy, trong vẻ mặt không vui của hắn lại hiện lên sự lo lắng. Mu bàn tay hắn chạm vào thái dương của ta, nhỏ giọng hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
Ta lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Chạy trốn một mạch đến quân doanh, toàn thân đều khó chịu.”
Hắn cúi người ôm lấy ta, nằm bên cạnh ta, cau mày nói: “Là trẫm không quan tâm đến cảm nhận của nàng.”
“Hoàng thượng…”
Ta gọi hắn, hắn lại lắc lắc đầu, siết chặt vòng tay. Ta nằm gọn trong ngực hắn, nghe hắn nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ta đã không thấy hắn đâu.
Ta đứng lên, liền thấy Lý công công đứng ở bên ngoài. Y thấy ta đã tỉnh vội bước đến hầu hạ.
Ta liền hỏi: “Hoàng thượng đâu?”
Lý công công đáp: “Hoàng thượng đã thức dậy từ sớm, đi đến doanh trại phía trước rồi ạ, hình như có mật thư từ Đại Tuyên đưa đến.”
Ta nhíu mày: “Đến giờ vẫn chưa trở lại sao?” Cuối cùng là thư mật gì, cần phải mất bao lâu nữa?
Y vội lắc đầu: “Không, Hoàng thượng đã trở về, lại gọi Cố công tử đi cùng, dường như có chuyện gì đó.”
Ta hơi giật mình, chẳng qua khi gặp Cố Khanh Hằng hắn chưa kịp nói gì. Nhưng cũng chẳng cần hỏi, bởi nhờ lệnh bài trong tay Cố Khanh Hằng mà bọn ta mới có thể vào quân doanh, như vậy hắn sẽ nhanh chóng biết được, đây là chủ ý của Thái hậu.
Nhưng lúc này chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Dù là chủ ý của ai thì ta cũng đã đến đây.
Ta có thể không làm đúng chủ ý của Thái hậu, nhưng ta đã giúp Đại Tuyên có một lý do hoàn hảo để xuất binh. Dù thế nào, với ta mà nói, chuyện này cũng rất tốt. Còn với Thái hậu, chẳng qua bà cũng chỉ muốn biết kết quả, không phải sao?
Ta cũng không nhắc đến chuyện của Cố Khanh Hằng, chỉ hỏi: “Hai người đi cùng bản cung đâu?”
“Dạ, đều ở trong doanh trướng của họ.” Lý công công đáp.
Ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Dẫn bản cung đến doanh trướng của Liêu Hứa.” Vì muốn mau chóng ra chiến trường, ta phải hỏi một chút, có nên áp dụng tất cả những biện pháp để phòng ngừa có chuyện xảy ra hay không. Trong toàn quân doanh, người biết ta mang thai cũng chỉ có Liêu Hứa. Vì thế, ta chỉ có thể đi tìm ông ấy, hơn nữa ta hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của ông ấy.
Lý công công có chút khó xử: “Nhưng nô tài còn phải pha trà cho Hoàng thượng.”
Ta khẽ cười nói: “Vậy không phiền Lý công công nữa, bản cung tự đi.”
Y gật đầu nói: “Tạ ơn Công chúa thông cảm cho nô tài, Công chúa ra khỏi trướng, rẽ phải, ông ta ở doanh trướng thứ tư.”
Ta gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài. Rẽ phải, ta vừa đi vài bước vừa nhẩm đếm. Lúc đi qua doanh trướng thứ ba, đột nhiên ta nhìn thấy một bóng người bước ra, theo bản năng ta ngoái đầu lại nhìn, thấy Diêu Hành Niên bước nhanh đến.
Ông ta hơi nghiêng người, rồi gọi: “Công chúa Trường Phù?” Trong đôi mắt hiện lên vẻ tò mò. Lúc ta còn là Đàn phi, ông ta chẳng qua chỉ gặp sơ qua một vài lần, ta cũng không lo lắng đến chuyện lúc này ông ta sẽ nhận ra ta. Nếu đã gặp ta cũng đành dừng bước, xoay người nhìn ông ta, cố ý cau mày nói: “Tướng quân là?”
Ông ta cười nhạt một tiếng nói: “Bản tướng là Diêu Hành Niên.” Ta làm như chợt nhận ra, vội nói: “Thì ra là Diêu tướng quân, thất kính thất kính.”
Ông ta tiến đến, đứng trước mặt ta, nhìn ta một lát mới nói: “Công chúa đúng thực như lời đồn, dung nhan tuyệt thế.”
Trong lời nói của ông ta, mơ hồ ẩn chứa một sự nguy hiểm. Ta không muốn nhiều lời với ông ta, xoay người nói: “Diêu tướng quân đã quá khen rồi, bản cung còn có việc, không tiếp chuyện được.” Dứt lời, định bước đi.
Ông ta ngăn trước mặt ta, nói: “Bản tướng quân còn nghe nói, trong trận chiến ở Trường Hồ, Công chúa đã đánh bại đại quân Bắc Tề. Ta thực sự hiếu kỳ, làm sao Công chúa lại có thể thông minh cơ trí đến vậy?”
Nhắc đến trận chiến ở Trường Hồ, trong lòng ta khẽ chấn động, ngước mắt nhìn về phía ông ta: “Diêu tướng quân đã biết ngày đó Hoàng thượng bị trúng độc. Nếu không, với sự thông tuệ của Hoàng thượng, làm sao đến lượt bản cung xuất chiến?”
Ông ta dường như rất kinh ngạc, đương nhiên là không nghĩ ra, Hạ Hầu Tử Khâm lại để cho ta xem bức mật thư đó.
Ta nhân cơ hội nói tiếp: “Nhưng bản cung rất hiếu kỳ, Diêu tướng quân làm sao biết chuyện này? Người không biết còn tưởng rằng Diêu tướng quân có quan hệ với người Nam Chiếu đấy!”
Ông ta sầm mặt, giận dữ nói: “Nói bậy! Bản tướng làm sao có thể cấu kết với Nam Chiếu! Lúc đó Nam Chiếu đang có hành động đáng ngờ, đương nhiên tin tức là do thám tử thăm dò đưa về.” Quả nhiên là như vậy.
Không ai biết rõ về thời gian phát độc của Hạ Hầu Tử Khâm bằng hoàng hậu Nguyên Trinh, vì thế Nam Chiêu mới có hành động. Mà người của Diêu Hành Niên chỉ thăm dò được sơ sài chuyện trúng độc của Hạ Hầu Tử Khâm, cả việc hoàng hậu Nguyên Trinh đề cập đến nguồn gốc của độc.
Khi đó, thật sự là Diêu Hành Niên đang giúp Hạ Hầu Tử Khâm, điều này ta không nghĩ sai.
Ta cười khẽ một tiếng nói: “Diêu tướng quân đừng nổi giận, là bản cung lỡ lời.”
Ông ta hừ một tiếng nói: “Công chúa lỡ lời thì không cần phải lo, bản tướng quân sẽ không để trong lòng. Chỉ là hôm nay nếu bản tướng quân đã gặp Công chúa, thì muốn nói cho Công chúa biết, hậu cung của Hoàng thượng cũng không phải chuẩn bị cho công chúa người. Hoàng thượng chưa từng sắc phong công chúa thành Quý phi Thiên triều, công chúa cũng nên thức thời một chút, đợi chiến sự ổn định thì trở về Đại Tuyên đi.”
Ta nhìn ông ta, ta biết, ông ta nói những lời này chính là cảnh cáo ta.
Không được về cung, không nên tranh đoạt địa vị vinh hiển ở hậu cung với con gái của ông ta.
Ta đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Hoàng huynh của bản cung muốn hòa thân với Thiên triều, tướng quân lại muốn lật lọng như vậy thì thể diện của Đại Tuyên để ở đâu?”
Ta thấy rõ trong đôi mắt của ông ta hiện lên một chút sự tức giận, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ cắn răng nói: “Công chúa không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Hừ!” Ông ta nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Đứng nhìn theo bóng lưng của ông ta một chút, ta thở dài một tiếng, đi đến doanh trướng của Liêu Hứa.
Ta tiến vào, thấy ông đang ngồi. Nghe được tiếng người đi đến, ông ngước mắt nhìn ra rồi vội đứng lên, khẽ nói: “Sao cô nương lại đến?”
Ta đi tới, nhỏ giọng nói: “Liêu đại phu, ta muốn theo quân đội xuất chinh, ta… Cần phải uống thuốc gì?”
Ông ta giật mình, vội lắc đầu nói: “Không được, trong thuốc có ba phần là độc, cô nương không nên uống bất cứ loại thuốc nào.”
Chẳng biết tại sao, khi nghe ông ta nói “Thuốc có ba phần là độc”, bỗng nhiên ta lại nhớ đến Tô Mộ Hàn. Nhớ đến thuốc mà y đã dùng…
Ta khẽ cắn môi, không biết lần này y có thể chống đỡ được bao lâu.
Mặc dù Liêu Hứa nói như vậy nhưng vẫn đưa tay xem mạch của ta, lập tức nói: “Thân thể của cô nương rất tốt, không có trở ngại gì lớn.”
Ta đưa tay xoa ngực, lập tức cau mày nói: “Nhưng mà Liêu đại phu, vì sao ta không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào?”
Ông ta hơi giật mình rồi cười nói: “Cô nương quá lo lắng rồi, biểu hiện ốm nghén của mỗi người không giống nhau, có người sớm, có người muộn, có người nghiêm trọng một chút, có người mức độ nhẹ hơn một chút.”
Nghe vậy, ta mới thấy yên tâm.
Một lát sau, ta lại nói: “Vậy, có thể dùng cách nào để che giấu việc buồn nôn không?” Ta sợ chẳng may bị Hạ Hầu Tử Khâm biết.
Ông ta nghi ngờ hỏi: “Vì sao cô nương phải che giấu, ở đây cũng không phải là quân doanh của Nam Chiếu.”
Khẽ lắc đầu, ông ta lại nói: “Vấn đề đó thì chẳng có cách nào, lão phu cũng bất lực.”
Ta than nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không sao, cám ơn ông.”
Ta xoay người muốn ra ngoài, nghe giọng nói của ông ta từ phía sau vọng tới: “Cô nương, thiếu gia có làm gì thì cũng xin cô nương đừng ngăn cản. Cả đời này, thiếu gia sống đã quá mệt mỏi. Chỉ cần cô nương bình an là đã không phụ tấm lòng của thiếu gia.”
Bước chân hơi chậm lại, ta không quay đầu lại, chỉ đi nhanh ra ngoài.
Liêu Hứa có ý gì, làm sao ta không hiểu cơ chứ, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông chấp nhận rời khỏi y.
Nhưng ta không làm được, dù ông ấy có nói gì ta cũng không thể không bận lòng.
Từ doanh trướng của Liêu Hứa đi ra, ta vẫn thất thần, suýt chút nữa đã đụng phải Thanh Dương. Nàng thấy là ta, chỉ nặng nề hừ một tiếng mà không nói gì, lướt qua ta đi thẳng vào trong.
Ta không khỏi quay đầu lại nhìn, nhưng ta cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng trở về doanh trướng.
Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa về, cũng không thấy Lý công công đâu, ta mới nhớ, y nói muốn đi pha trà cho Hạ Hầu Tử Khâm.
Ngồi một mình hồi lâu ta mới nghe bên ngoài có tiếng động. Lúc bước ra ta nhìn thấy Cố Khanh Hằng đứng bên ngoài doanh trướng, thị vệ ngăn lại không cho y vào, thấy ta ra bọn họ mới dừng lại.
Đây là doanh trướng của Hoàng đế, hôm nay không giống với hôm qua, bọn họ đương nhiên sẽ không để cho một người đàn ông một mình vào doanh trướng của Hoàng đế.
Y được phép vào, trông có vẻ rất vui.
Không chờ ta hỏi, y liền nói: “Tam nhi, Hoàng thượng bằng lòng để huynh theo quân xuất chinh.”
Ta cũng cười, y liều mạng đến đây, không phải là vì những lời nói này của Hạ Hầu Tử Khâm sao?
Ta còn có thể nói gì nữa chứ, ta cũng sẽ không ngăn cản.
Y lại nói: “Trận chiến này, chúng ta sẽ không thua, muội cứ yên tâm đi.”
Ta gật đầu, đương nhiên sẽ không thua. Một lát sau ta mới nói: “Muội cũng theo quân đội xuất chinh.”
Y kinh ngạc, bật thốt lên: “Vạn lần không thể, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, muội làm sao có thể đi được? Hoàng thượng cũng không đồng ý đâu!”
——— —————— —————— —————
Dịch: Thuchang
Chỉnh: Vô Phương
Ta cười: “Hoàng thượng đã đồng ý rồi, còn nữa, tiên sinh của muội cũng có mặt, muội phải đi cứu người.”
Khi nghe thấy ta nhắc tới Tô Mộ Hàn, đôi mày của y hơi nhíu lại, liền nói: “Y là thái tử tiền triều, muội thực sự nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ tha cho y sao? Biết bao nhiêu người đang mong cho y chết, đến lúc đó, thì ai có thể cứu y được đây?”
Lời này đã vạch rõ sự thực, cho dù Hạ Hầu Tử Khâm có đồng ý tha cho y, nhưng còn rất nhiều người theo phái bảo hoàng (*), họ nhất định muốn y chết. Đến lúc đó, ngay cả Hạ Hầu Tử Khâm cũng không giữ nổi mạng sống của y.
* Bảo vệ lợi ích cho phe cầm quyền, hoàng thượng hiện tại.
Nhắm mắt lại. Tô Mộ Hàn đồng ý hy sinh mạng sống của mình để giữ vững giang sơn của Thiên triều, không để bị nhuốm bẩn bởi bàn tay ngoại tộc, nhưng bọn họ vẫn không thể chấp nhận để y tiếp tục sống.
Lựa chọn thật tàn nhẫn, và cũng là hiện thực tàn khốc nhất.
Cố Khanh Hằng không muốn cho ta lên chiến trường, cũng vì không muốn ta thấy cảnh tượng khiến ta tuyệt vọng kia.
Ta bất giác cười một tiếng, mở miệng nói: “Việc này không cần bàn cãi thêm nữa.”
“Tam nhi…”
“Khanh Hằng.” Ta trừng mắt nhìn y, kiên quyết: “Việc hoàng thượng muốn làm muội sẽ không ngăn cản, nhưng hoàng thượng cũng không thể ngăn cản việc muội muốn làm.”
Có thể lời nói này của ta huynh ấy thể nào hiểu rõ được, nhưng ta không muốn bản thân hối hận cả đời.
Cố Khanh Hằng như còn muốn nói điều gì, nhưng đến sau cùng, lại không thốt nên lời.
Hai người lặng yên đứng trong lều trại rất lâu, đột nhiên y nói: “Ta phải đi chuẩn bị cho việc xuất chinh đây, muộn nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong, quay người định rời đi.
Ta đột nhiên nói: “Khanh Hằng, cha huynh cả đời đều toàn tâm toàn lực vì nhà họ Tuân, huynh….”
“Tam nhi.” Y quay đầu, ngắt ngang lời ta, trầm giọng nói, “Cha ta quỳ gối tận lực vì nhà họ Tuân, nhưng cũng đều là vì giang sơn Thiên Triều. Nhưng nay, bọn ngoại tộc lại muốn nhúng tay vào giang sơn Thiên Triều chúng ta, nếu như, cha ta còn sống, ông cũng sẽ không để chuyện này xảy ra!” Nói đến những lời cuối cùng, ta nhìn thấy, hai cánh tay đang duỗi bên sườn y nắm lại đầy căm tức.
Nợ nước, thù nhà, vào thời khắc này lại thể hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cố Địch Vân trung thành một cách cố chấp, ngu ngốc.
Nhưng, đối diện với Cố Khanh Hằng ta lại cảm thấy rất đau lòng.
Y hơi mỉm cười, quay người bước nhanh ra ngoài.
Ta không kêu y lại nữa, cũng không nói thêm bất cứ lời nào.
Ngày hôm đó, khi Hạ Hầu Tử Khâm quay lại đã giữa đêm, nghe thấy bên ngoài đôi khi vang lên tiếng chỉnh quân, ta biết đã có một tốp người hành quân về phía trước.
Hắn lại không hề nhắc một chữ nào về chiến sự với ta.
Đến ngày hôm sau, phía tiền tuyến truyền đến tin khai chiến.
Ta vội vàng ôm chiếc hộp của Tô Mộ Hàn vào trong lòng, cũng không quên mang theo thuốc Phương Hàm đưa. Khi đi ra ngoài, Hạ Hầu Tử Khâm đã giúp ta chuẩn bị xe ngựa, toàn bộ Ngự tiền thị vệ đều vậy xung quanh xe ngựa. Còn ta, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hầu Tử Khâm.
Thanh Dương không lên xe, nàng đòi một con ngựa. Liêu Hứa cũng đi cùng, ta cứ ngỡ ông sẽ không đi. Lần xuất chinh này, ta không còn là quân sư nên không cần phải đi tiên phong. Chiến tranh đã bắt đầu, khi ta đến nơi thì có lẽ đã nhuộm đẫm mùi khói lửa.
Trên xe, ta khẽ hỏi Liêu Hứa: “Lần này Liêu đại phu đi chắc không chỉ đơn giản vì ta đâu nhỉ?”
Ông sững người, bất đắc dĩ lắc đầu nhưng không nói gì. Ta biết ông rất lo cho Tô Mộ Hàn, nhưng ông lại cũng không thể trái mệnh lệnh của y.
Càng tới gần tiền tuyến, âm thanh chém giết càng vang dội. Ta vén rèm xe lên, chỉ thấy một màn khói bụi mịt mờ phía trước. Binh sĩ hai bên đang hỗn chiến, không còn phân biệt nổi ai với ai.
Bất giác cắn chặt môi, liếc nhìn tìm bóng dáng luôn khiến ta lo lắng, nhưng khoảng cách quá xa, lại quá nhiều cách trở, làm cách nào cũng không thể thấy.
Bỗng nghe Thanh Dương hét lớn một tiếng “Da…”, ta chưa kịp phản ứng đã thấy ngựa của nàng phóng vụt lên. Đáy lòng nặng trĩu.
Nàng ta đã nhìn thấy y. Nhất định nàng ta đã thấy!
Giây phút này ta bất chấp tất cả, muốn bước xuống xe. Vén rèm, đang định nhổm dậy thì thị vệ đã ngăn ta lại, nhíu mày nói: “Công chúa vào trong xe đi, nếu người xảy ra chuyện gì chúng thuộc hạ không biết phải ăn nói thế nào với hoàng thượng!”
Y nói rất to, vậy mà ta chỉ nghe loáng thoáng, nhưng vẫn không kìm lòng được.
Ngước mắt cố gắng nhìn, nhưng vẫn không thấy tiên sinh. Chỉ thấy Thanh Dương đang ra sức lao về phía trước. Trường kiếm đã ra khỏi vỏ, nàng xông thẳng vào tầng tầng lớp lớp vòng vây, bên hông ngựa của nàng, chỉ nhìn thấy bóng dáng từng người từng người một ngã xuống.
Vì Tô Mộ Hàn, nàng liều cả mạng sống.
Ta mới chợt hồi tỉnh, Hạ Hầu Tử Khâm đâu rồi? Trong thời khắc này hắn lại ở đâu?
Cất tiếng hỏi to: “Hoàng thượng đâu?” Lần này, hắn đáng lẽ ra phải thân lâm ra trận, giờ có Diêu Hành Thiên đến nên đâu cần hắn xuất trận nữa.
Thị vệ nhìn hướng về phía trái trước mặt, chỉ tay bảo: “Hoàng thượng ở nơi đó.”
Nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy bên phía đó có rất nhiều người, ta thấy những lá cờ chiến được dựng thẳng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy được hình bóng người muốn tìm. Nhưng ở xung quanh hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều người bảo vệ, về điểm này, ta không cần phải lo lắng.
Khi xe ngựa thẳng tiến, ta nghe thấy từng hồi trống trận vang trời từ đầu bên kia chiến trường truyền đến. Trong lòng hoảng hốt, ngước mắt nhìn về phía trước, tuy nhìn không thấy nhưng cũng biết – là đội quân của Đại Tuyên đang tiến công.
Đúng như lời của Tô Mộ Hàn, Nam Chiếu đã bị vây bọc từ hai phía.
Lòng quặn thắt, ta thầm cầu nguyện, mong cho Tô Mộ Hàn tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì. Cầu nguyện, Thanh Dương có thể đến được bên cạnh người.
Đội quân của Thiên Triều có thể giúp nàng ta mở đường mà!
Nắm chặt chiếc hộp trong lòng, hít sâu vào.
Tiên sinh, thuốc của người ta đã mang theo rồi, người nhất định phải gắng gượng!
Liêu Hứa đang ngồi trong xe cuối cùng vẫn không nhịn được, ló đầu ra, lo lắng hỏi: “Cô nương, có nhìn thấy thiếu gia không?”
Lắc đầu, không, ta chưa nhìn thấy gì cả.
Hạ Hầu Tử Khâm cũng ở quá xa, quân thị vệ không còn thúc ngựa về phía trước nữa, ta cũng không hạ lệnh tiến lên. Xe ngựa cuối cùng cũng ngừng lại, cách một lớp quân lính vây dày đặc ta hoàn toàn không nhìn thấy được gì.
Lúc này, Thanh Dương cũng đã hoàn toàn khuất dạng.
Cắn chặt môi, ta biết vào thời khắc này mình không còn làm gì được nữa. Điều duy nhất có thể chỉ là chờ đợi.
Chờ đợi trong lo lắng, chờ đợi đối với ta mà nói – thời gian dường như chậm hơn bao giờ hết. Ta gần như không thể ngồi yên được nữa. Nhưng không ngồi yên được thì thế nào? Ta vẫn không thể giúp thêm gì được.
Ta cũng không biết chuyến đi lần này rốt cuộc thực sự có thể cứu được y không. Hay chỉ có thể trơ mắt nhìn y chết trên chiến trường…
Cửa ải của Hạ Hầu Tử Khâm ta cũng không qua nổi, không phải sao?
Vì chuyện này đâu chỉ là vấn đề của một hay hai người.
Đó chính là cả giang sơn của Thiên triều, nói thực tế hơn chút nữa, đó là sự thống trị của vương triều Hạ Hầu.
Hạ Hầu Tử Khâm có thể bỏ qua cho người, nhưng lại không có cách nào thuyết phục người khác.
Thái hậu, chính là người đầu tiên ngăn chặn việc này.
Trước khi rời đi, bà từng nói giao Hạ Hầu Tử Khâm cho ta. Vì vậy, ta tất nhiên việc gì cũng phải nghĩ đến lợi ích của Hạ Hầu Tử Khâm trước hết. Chỉ là, ta không thể chịu được việc tiên sinh của mình bị đối xử quá không công bằng như vậy.
Nhíu mày nhìn về phía trước, tuy ta không nhìn thấy rõ, nhưng cũng biết được rằng Nam Chiếu đã dần dần thoái lui, mà phía sau bọn chúng đã có phục binh. Trên đỉnh núi cao cao phía trước, ta nhìn thấy ẩn hiện một luồng sáng vàng.
Ta biết, đó chính là Tuyên hoàng.
Trận chiến này bắt đầu từ sáng đến chập tối, ta mới nhìn thấy có những tốp binh sĩ vội vã chạy đi, hướng về phía Hạ Hầu Tử Khâm. Bàn tay đặt trên thành xe khẽ siết chặt, theo phản xạ nhìn về phía ấy.
Tốp binh sĩ đã hoà nhập vào đoàn người, chỉ trong chốc lát, lại nhìn thấy hắn bước ra. Nhưng đội binh mã bên ấy lại đột nhiên đổi phương hướng, tiến quân về phía trái.
Đợi khi đoàn người thưa dần, cuối cùng ta cũng thấy được bóng dáng của Hạ Hầu Tử Khâm. Chợt giật nảy mình, hắn muốn đi đâu?
Trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, vội vã ra lệnh: “Bám theo đoàn xe ngựa của hoàng thượng”
Thị vệ giật mình, quay đầu mới thấy được động tĩnh ở phía trước, lúc này cũng không nói gì, chỉ đuổi ngựa bám theo.
Nhóm ngự tiền thị vệ đi theo bảo vệ ta cũng thúc ngựa liên tục bám sát xung quanh xe ngựa của ta.
Nếu như ta đoán không lầm, quân Nam Chiếu bại trận, Nam hoàng nhất định đang vội vã tháo chạy! Vậy, Tô Mộ Hàn nhất định đi cùng đường với y!
Hạ Hầu Tử Khâm đang muốn chặn bọn họ lại!
Theo bản năng quay đầu nhìn theo hướng của Đại Tuyên, quả nhiên, khi nãy vẫn còn thấy ẩn hiện luồng sáng vàng, vào lúc này đã không thấy gì nữa. Xem ra, Tuyên hoàng cũng đang rục rịch rồi! Tim khẽ thắt lại, đúng là Nam hoàng nên sáng mắt ra rồi, bao nhiêu người như vậy đều đang đợi lấy mạng của y!
Xe ngựa nhanh chóng lướt lên, trong lòng ta càng ngày càng lo lắng. Sắc mặt của Liêu Hứa cuối cùng cũng trầm xuống, lo lắng nhìn về phía trước. Cảnh sắc ven đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, ta vội vàng hít sâu vài cái, cúi đầu kiểm tra, khi đã chắc chắn rằng chiếc hộp vẫn còn nằm trong lòng mình mới nhẹ nhõm thở ra.
Xe ngựa theo sát đoàn xe phía trước, theo một bên của con đường nhỏ phóng đi. Ta nhìn ra bên ngoài, trong đầu hiện lên hình ảnh tấm bản đồ khi ấy Tô Mộ Hàn cho mình xem. Nhắm mắt lại, tấm bản đồ ấy đột nhiên rõ ràng hơn.
Nếu như Nam hoàng rời đi theo hướng ấy, vậy chắc chắn muốn quay về lãnh địa của Nam Chiếu. Hạ Hầu Tử Khâm chặn tại nơi này, lối thoát còn cách phía trước khoảng khoảng hai dặm. Còn đội quân của Tuyên hoàng sẽ tập kích sau lưng của Nam hoàng.
Mở to mắt, ra lệnh cho thị vệ đang thúc xe: “Giao lộ phía trước, rẽ phải!” ở đây có một con đường nhỏ, có thể đến thẳng đó. Khi đó Tô Mộ Hàn đã đánh dấu vị trí có lính của Nam Chiếu ẩn nấp, nhưng nay Nam chiếu bại trận, vậy đám ẩn binh này chắc chắn đã tháo chạy.
Chúng ta ít người, có thể nhanh chóng vượt qua đoạn đường này, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm thì không thể, họ chạy thẳng sẽ nhanh hơn.
Đáy mắt của thị vệ lóe lên vẻ kinh ngạc, y còn đang do dự, đã thấy giao lộ ngay trước mắt, ta khiêm khắc ra lệnh: “Còn không rẽ!”
Y vẫn lưỡng lự, vì đoàn xe của Hạ Hầu Tử Khâm không rẽ mà chạy thẳng về phía trước. Họ đã phụng mệnh của Hạ Hầu Tử Khâm phải bảo vệ chu toàn cho ta, tất nhiên là không dám tự ý hành động.
Trong lúc gấp gáp, ta vươn tay kéo cương ngựa, ra sức, ngựa hí lên một tiếng, phóng vụt theo con đường nhỏ.
Thị vệ kêu lên một tiếng, nhưng lúc này cũng không thể quay đầu lại nữa.
Khi gần đến cuối con đường, dường như có thể nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía trước, nghe âm thanh ấy, vẫn còn có chút khoảng cách. Khẽ nắm chặt tay, ta không biết được rằng âm thanh mình nghe thấy, là của người Nam Chiếu, hay của người Thiên Triều.
Nhưng, giờ cũng không còn đường lui nữa, chỉ có thể xông lên.
Nếu Nam hoàng muốn chạy thoát thì bên cạnh cũng sẽ có không ít thị vệ. Nhưng với địa hình của nơi này họ không thể đem theo nhiều người, với số thị vệ bên cạnh ta cũng có thể cầm cự được một lúc, đợi viện binh đến cũng không phải việc khó.
Đội ngự tiền thị vệ nghe thấy tiếng vó ngựa đều rút hết gươm ra, có người dẫn đầu xông ra ngoài. Trong lòng ta thấp thỏm, xe ngựa đã xông lên. Lại có tiếng vó ngựa truyền đến từ phía sau của chúng ta, trong lòng cả kinh, quả nhiên đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh đến vậy!
Quân thị vệ vội vàng cúi đầu hành lễ, hắn vừa định mở miệng thì chợt nghe âm thanh của một đoàn người ngựa truyền đến. Hắn dùng một ánh mắt ra hiệu, xe ngựa của ta đã nhanh chóng lùi về phía sau, quân thị vệ đã tiến lên, che chắn phía trước.
Còn ta, cũng thấy được rất rõ – trang phục của binh sĩ Nam Chiếu!
Lo lắng đến nỗi toàn thân run lên, nhíu mày nhìn. Ta đã thấy Nam hoàng và Nguyên Trinh hoàng hậu ở phía sau binh sĩ Nam Chiếu. Và ở phía sau nữa______
Tô Mộ Hàn!
Khi nhìn thấy rồi, vừa cảm thấy yên tâm, lại vừa lo lắng.
“Thiếu gia!” Liêu Hứa càng bất ngờ hơn, gọi thất thanh.
Ta không màng đến ngăn trở của thị vệ, kiên quyết xuống xe. Bọn họ thì nhất quyết không để ta thêm bước nào nữa. Binh sĩ của Thiên triều nhanh chóng tiến lên phía trước, ta nhìn thấy, đó chính là những xạ thủ!
Khai cung, gắn tên, tất cả động tác đều dứt khoát, kín kẽ.
Nam hoàng đã chú ý thấy được hành động khác thường của phía bên này. Đôi tay của hắn vẫy một cái, nhanh chóng quay đầu ngựa, nhưng chỉ trong chốc lát, cả đội ngũ lại dừng khựng lại. Ta biết, nhất định đằng sau chúng cũng bị chặn.
Tốc độ của Tuyên hoàng đâu có chậm.
Tất cả các cây kim thời gian đều chạm nhau tại một điểm, vừa khít.
Ta nhìn thấy đôi tay của Hạ Hầu Tử Khâm cũng khẽ vẫy, các xạ thủ cũng nhanh chóng tiếp cận lần nữa. Còn hắn, cũng cưỡi ngựa tiến về phía trước. Thị vệ thân cận cũng vội vàng đuổi theo, bám sát bảo vệ bên hắn.
Lúc này ta mới phát hiện, hoàn toàn chưa nhìn thấy bóng dáng của Diêu Hành Niên, có lẽ ông ta vẫn còn lưu lại trên chiến trường, nhưng đây không phải là việc ta muốn truy cứu lúc này.
Theo bản năng tiến về phía trước vài bước, thị vệ lại chặn ta, nói khẽ: “Công chúa… phiền người đừng tiến lên nữa.”
Ta cắn môi không nói lời nào, ánh mắt hướng nhìn về phía trước.
Binh sĩ Nam Chiếu vây thành một vòng tròn, bảo vệ lấy người ở giữa, tất cả mọi người đều dừng tại đó. Ai cũng hiểu Nam hoàng căn bản không thể trốn thoát được nữa. Nhưng ta chỉ lo lắng cho Tô Mộ Hàn, một khi những mũi tên bay ra, ai có thể bảo vệ cho y?
Nhìn thấy cung tên trong tay xạ thủ chầm chậm nhắm thẳng vào đám người ở phía trước, ta hoảng hốt, sợ rằng Hạ Hầu Tử Khâm hạ lệnh bắn. Trong lúc cấp bách, bất chấp tất cả đoạt lấy thanh kiếm của thị vệ ở bên cạnh, y sợ làm ta bị thương nên không dám giành lại. Ta lấy kiếm kề lên cổ mình, thấp giọng nói: “Để bản cung qua đó, không thì bản cung sẽ chết trước mặt ngươi!”
Thị vệ bị doạ xanh mặt, có chút lơ là. Ta liền nhân cơ hội vội vàng lướt qua người y lao về phía trước.
“Công chúa!”
Phía sau không biết ai đang gọi ta, nhưng ta đã vào tình thế không thể quay đầu rồi.
Chạy về trước vài bước, thấy ánh mắt của Tô Mộ Hàn gắt gao nhìn về phía ta, ta khẽ giật mình. Thấy y nhìn ta khẽ lắc đầu, đột nhiên ta đờ người, cả bước chân cũng cùng dừng lại.
Y muốn ta đừng bước qua đó, ta biết, ý của y trước nay ta đều biết rõ. Nhưng, thời khắc này, ta có thể bình thản nhìn y đang chìm sâu vào nguy hiểm sao?
Lúc này, đột nhiên nghe thấy Nam hoàng cười ồ lên, hướng đến Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Thật không ngờ Hoàng đế và Đại Tuyên lại có thể cấu kết nhanh đến vậy!” Khi y nói, gân xanh trên trán ẩn hiện, ánh mắt của y trong giây phút nhìn thấy ta đột nhiên ngây ra.
Ta chỉ vừa kịp giật mình thì y đã quay đầu lại, nhìn về Tô Mộ Hàn.
Nguyên Trinh hoàng hậu dường như hiểu ra điều gì, kéo lấy dây cương chặn trước người Tô Mộ Hàn. Ta mới nhớ ra, ngày ấy khi xuất phát, Nam hoàng không đi cùng họ, họ đi sau. Xem ra, việc Liêu Hứa và ta mất tích, Nguyên Trinh hoàng hậu không hề nói ra.
Ngày ấy Liêu Hứa mãi mà không về, Nguyên Trinh hoàng hậu chỉ cần phái người đến xem sẽ biết ngay ông không hề quay về doanh trại lấy thuốc, thậm chí là, người đáng ra phải ở trong doanh trại là ta đã sớm bị tráo đổi. Lẽ nào nàng ta không biết tất cả những điều này đều là trò quỷ Tô Mộ Hàn bày sao? Nàng ta không nói, là sợ Nam hoàng gây bất lợi cho Tô Mộ Hàn.
Điểm này của nàng ta, ta vẫn cảm thấy rất cảm kích.
Điều ta sợ nhất, không phải là việc Tô Mộ Hàn xảy ra chuyện sao?
Lúc này, nhìn thấy thân người Tô Mộ Hàn khẽ lắc lư, Nguyên Trinh hoàng hậu giật mình, vội vàng vươn tay ra đỡ y. Ta lo lắng đến thót tim, chỉ vì ta biết, lần này, y không phải đang giả vờ, y cũng không cần phải giả vờ nữa.
Phương thuốc của Liêu Hứa đã sắp hết tác dụng rồi.
Ta lo lắng đến nỗi không biết phải làm thế nào, theo bản năng lại bước về phía trước vài bước. Chợt nghe thấy âm thanh ‘viu viu’ truyền đến, binh sĩ Nam Chiếu đã có vài người ngã xuống. Ta vô cùng ngạc nhiên, Tuyên hoàng!
Y lại không đợi đàm phán gì hết, trực tiếp bắn tên.
Đám người ở phía trước trong chốc lát đã nháo nhào lên. Bên này, không biết ai cũng đã ra lệnh “Bắn tên”.
Vô số tên nhọn nhắm vào đám người Nam Chiếu bay vèo vèo đến. Ta sợ ngây người, vội vàng xông lên. Hạ Hầu Tử Khâm dường như ý thức được điều gì, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, chặn ta lại.
Ta khóc: “Hoàng thượng xin cứu lấy người, xin cứu lấy người!”
“A Tử!” Hắn nắm chặt lấy thân hình đang muốn xông ra ngoài của ta, cắn răng nói, “Nàng bình tĩnh chút đi!”
Ta biết, ta hiểu, Đại Tuyên đã động thủ, Thiên triều tất nhiên không thể rớt lại phía sau. Hắn không hạ lệnh, cũng sẽ có tướng quân xuất trận hạ lệnh. Bao nhiêu người đang nhìn, thân là hoàng đế Thiên triều, vốn không thể dễ dàng bỏ qua cho y, huống chi Tô Mộ Hàn đang ở trong hàng ngũ quân địch, y có muốn chạy ra, Nam hoàng cũng chưa chắc chịu thả.
Nhưng mà, ta làm không được mà! Bảo ta chỉ trơ mắt nhìn, ta không làm được!
Run rẩy khắp người, tuy là không dám nhưng ta cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía ấy.
Đột nhiên, ta ngạc nhiên phát hiện ra rằng, hướng những mũi tên bay đến lại không phải đều nhắm vào người đang ngồi trên lưng ngựa kia.
Mở tròn mắt, lòng nhẹ nhõm hơn, thì ra, vẫn còn có cơ hội để đàm phán, chẳng qua bọn họ muốn giải quyết hết số binh sĩ đó mà thôi.
Đôi tay nắm lấy áo hắn run lên cầm cập, phải rồi, hắn phải trả món nợ ân tình của Tô Mộ Hàn, cũng đã hứa không giết Nguyên Trinh hoàng hậu. Nếu như cứ bắn tên loạn xạ giết hết bọn họ cũng không phải là cách hay nhất.
Chợt nghe có người thét to: “Thiếu gia”, ta mới kịp hoàn hồn, liền nhìn thấy một bóng người lướt ngang đầu chúng ta, vững vàng đáp xuống giữa chiến trận.
Khẽ giật mình, Thanh Dương đến rồi!
Vốn dĩ ta định kêu nàng ấy lại, nhưng, đã muộn mất rồi.
Trong lúc này nàng ta xông vào, đối với nàng ta mà nói chắc chắn trùng trùng nguy hiểm, vì người mà nàng ta cần phải đối đầu, ngoài binh sĩ của Nam Chiếu ra, còn có đám tên bay đầy trời, sẽ không có ai vì một người đột nhiên xông vào mà thu cung nỏ về. Không một ai vì nàng ta đến cứu người mà kêu xạ thủ tránh không làm tổn hại đến nàng ta.
Vì điều đó căn bản là không thể.
Tô Mộ Hàn cũng đã nhìn thấy nàng ta, dường như định nói gì đó nhưng lại gập người ho khan.
“Tiên sinh!” Ta gào thất thanh. Hạ Hầu Tử Khâm ôm chặt lấy ta, nghiến răng nói: “Trẫm đã bảo nàng không nên đến!”
Đúng vậy, không đến sẽ không thấy, nhưng nếu không đến thì sao ta có thể yên tâm được?
Giương mắt nhìn y ngã từ lưng ngựa xuống, ta cảm thấy con tim như bị một bàn tay thô bạo bóp chặt lấy, đau không thể thở.
Vừa may, Thanh Dương đã kịp đỡ lấy y!
Keng keng vài tiếng, mũi tên hướng về y đã bị Thanh Dương dễ dàng dùng trường kiếm chắn ngang.
Vừa nhẹ nhõm được một chút, ta lại trở nên lo lắng. Người của Đại Tuyên không biết rốt cuộc thế nào, chỉ cần người ở trong vòng chiến rớt xuống ngựa, những mũi tên nhắm thẳng vào họ sẽ liên tục được bắn ra.
Thanh Dương, nàng có đỡ nổi không?
Chợt nghe tiếng một đoàn người ngựa từ sau lưng truyền đến, theo phản xạ quay đầu lại nhìn, thấy người dẫn đầu là Diêu Hành Niên. Xem ra chiến sự bên ấy kết thúc rồi, không thì ông ta không thể qua đây được. Ánh mắt ông ta dõi về phía trước, bất giác nhíu lại, đôi tay cầm yên cương đột nhiên nắm chặt.
Ta giật mình, mới nghĩ ra rằng có lẽ ông ta cũng quen biết Tô Mộ Hàn. Đây cũng là điều ta lo lắng nhất, người của phái bảo hoàng sẽ không bỏ qua cho y.
Người ở bên cạnh đột nhiên ra lệnh: “Xông lên cho trẫm, bắt sống Nam hoàng và Nguyên Trinh hoàng hậu!”
Mệnh lệnh của hắn vừa ban xuống, nhóm xạ thủ phía trước liền nhanh chóng thu trường cung về, lùi nhanh về phía sau. Ta nhìn thấy binh sĩ ở phía sau họ đã nhân cơ hội nhanh chóng xông lên. Cảm kích nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, hắn đang cho Thanh Dương cơ hội trốn thoát. Nếu không có những mũi tên bay loạn xạ thì đối với Thanh Dương mà nói, muốn thoát thân là chuyện rất đơn giản.
Cắn môi nhìn, hắn nắm chặt lấy bàn tay ta. Hắn không cần nói gì ta cũng hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng hắn.
Điều hắn có thể làm chỉ có thế. Nhưng, đây đã là ân huệ to lớn lắm rồi.
Diêu Hành Thiên nhìn chằm chằm, ta biết ông ta sẽ không bỏ qua cho Tô Mộ Hàn. Có cứu được không, cứu như thế nào? Trong đầu vẫn không ngừng nghĩ cách, hỗn loạn đến nỗi khiến trong lòng ta sốt sắng.
Binh lính của Thiên triều đã xông lên, trong chốc lát đã làm cho đội hình trước mắt tan rã. Phía bên Đại Tuyên cũng đã ngừng bắn tên, Tuyên hoàng lúc này nhất định đang nghi hoặc, nhưng bên này đã ngừng bắn, y cũng không thể không ngừng lại.
Rốt cuộc, Thiên Triều và Đại Tuyên vẫn là liên minh.
Thanh Dương vung kiếm đâm xuyên lồng ngực một binh sĩ Nam Chiếu, dìu lấy Tô Mộ Hàn, bay vọt qua đám người ra ngoài, đáp xuống vùng đất trống ở phía trước. Ta còn đang vui mừng, nhưng hai người chỉ chạy được vài bước thì Tô Mộ Hàn đột nhiên quỵ xuống, một ngụm máu lớn phun vào trước ngực Thanh Dương, cả người không gượng được nữa, ngã xuống.
Thanh Dương lo lắng gọi thất thanh, cây trường kiếm trên tay nàng ta không chống kịp, cũng trượt rơi xuống.
“Tiên sinh!” Ta muốn tiến về phía trước, nhưng đôi tay nắm lấy ta không hề nới lỏng, quay đầu nhìn lại, ta vội vàng nói: “Xin hoàng thượng để thiếp đi, trong tay thiếp có thuốc có thể cứu được y! Hoàng thượng!”
Ta chỉ có thể cầu xin hắn, nếu như hắn không buông tay, thì bất luận thế nào cũng không đi được.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy Diêu Hành Niên nói: “Các ngươi, lên trước bảo vệ công chúa!”
“Rõ!” một tốp binh sĩ tiến lên phía trước.
“Hoàng thượng …” Ta khóc nhìn hắn, cuối cùng hắn cũng động lòng, cắn răng buông tay ra.
Bán mạng chạy nhanh về phía trước, ta thấy Liêu Hứa cũng đã xuống ngựa, chạy về phía bọn họ.
“Tiên sinh!” Ta nhào đến trước mặt y. Y ôm lấy ngực, ho lên một tiếng, một luồng máu đỏ thẫm trào ra.
Thanh Dương ôm lấy y, khóc gọi: “ Thiếu gia! Liêu Hứa, mau cứu người, ông mau cứu người đi!”
Trán của Liêu Hứa đẫm mồ hôi, một thầy thuốc chưa từng run tay như ông lẽ ra không nên có biểu hiện này, không phải sao? Run rẩy lấy chiếc hộp trong lòng ra, lấy viên thuốc, cắn răng bảo: “Người xem này, ta đã mang thuốc đến rồi!” Ta vừa nói, vừa vươn tay ra phía trước, muốn đút cho y.
Thanh Dương đột nhiên chặn ta lại, nói: “Thuốc của tỷ tỷ cần phải hòa tan bằng nước ấm mới dùng được.” Ta thấy, vì dùng sức nên môi nàng ta đã bị cắn rách.
Đầu ta ong lên một tiếng, phẫn nộ nhìn nàng ta, tức giận gào lên: “Sao ngươi không nói sớm!” Bây giờ bảo ta đi đâu mà tìm nước ấm, đi đâu kiếm đây?
Nàng ta rốt cuộc khóc lên: “Ta không biết, ta không biết sẽ thế này… thiếu gia, thiếu gia, người nhất định phải gắng gượng, thiếu gia…”
Liêu Hứa không nói lời nào, lấy ngân châm trong tay áo ra, lưỡng lự giây lát, rồi đâm vào huyệt đản trung của Tô Mộ Hàn. Ta giật mình, đó là tử huyệt! Nhưng, nếu không phải trong tình trạng cấp bách, ta biết rằng Liêu Hứa sẽ không làm vậy.
Ông lau qua mồ hôi, trầm giọng nói: “Thiếu gia hãy cố chịu một chút, sẽ đỡ nhanh thôi.” Ông nói rồi trao đổi ánh mắt cùng Thanh Dương, Thanh Dương đã hiểu ý, vội vàng dìu y đứng đậy.
Binh sĩ theo ta tiến lên muốn giúp nàng ta, nhưng nàng đẩy họ ra, không để họ động vào người của Tô Mộ Hàn.
Nắm chặt thuốc trong tay, ta vội vã đứng dậy. Y không bị hôn mê, nghiêng người dựa vào người Thanh Dương, nhưng dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Một châm lúc nãy của Liêu Hứa đã giúp y gượng lên được khá nhiều sực lực, cõ lẽ đủ cho chúng ta thoát khỏi nơi này.
Bên đó có xe ngựa.
Cắn răng, vội vàng chạy sang đỡ phía bên kia người y. Y nhìn ta, sắc mặt của y trắng bệch đến nỗi dường như trong suốt, nhưng rồi lại quay đầu nhìn lại phía sau.
Ta biết y đang lo lắng điều gì, vội nói: “Tiên sinh yên tâm, chuyện của Nguyên Trinh hoàng hậu, hoàng thượng đã đồng ý rồi.”
Nghe thế, thấy khoé miệng y hiện lên nét cười. Đột nhiên y lại nhíu chặt mày, lòng ta khẽ thắt lại, chợt nghe Liêu Hứa nói: “Nhanh, đi nhanh!”
Dìu y rời đi, y đột nhiên gọi ta: “Tử nhi…”
Ta nức nở: “Tiên sinh, xin người đừng nói gì cả, Tử nhi đều hiểu hết. Mong người hãy gắng gượng lên, người từng nói người muốn nhìn thấy con của ta ra đời mà. Người từng hứa với ta sẽ sống thật tốt mà.”
Vừa dứt lời, ta đột nhiên nghe thấy Thanh Dương kêu lên: “Thiếu gia cẩn thận!”
Nhưng trong chớp mắt, bên tai truyền đến một tiếng “keng”, mũi tên ấy đã bị trường kiếm của Thanh Dương chặt đứt. Ta vừa nhẹ nhàng thở ra, thì lại dường như nghe thấy tiếng một mũi tên nữa lao đến, mới ngước mắt nhìn, đột nhiên nhìn thấy thân người Tô Mộ Hàn áp tới.
Nghe tiếng mũi tên xuyên thấu qua da thịt….
——— —————— ———————-
Lời tác giả: ôi một mũi tên trong truyền thuyết cuối cùng… cũng được bắn ra rồi… là ai bắn đây? Ha ha
Lau mồ hôi, hôm nay không kết thúc được rồi, chỉ là update bình thường thôi, ngày mai… chắc hoàn truyện được rồi… mọi người sợ tôi chưa.
Hết chương 3(232)
Beta: Thỏ SN + TomouyoDouji
Tương kiến kinh niên, biệt diệc nan – Tựa đề chương này lấy ý từ bài Vô đề của Lý Thương Ẩn, câu đầu bài thơ “Tương kiến thời nan, biệt diệc nan.” – Quen biết đã khó, xa càng khó. (Có thể xem cuối chương).
******
Cố Khanh Hằng gật đầu, theo kịp nói: “Hoàng thượng không biết chuyện muội bị bắt, ta chưa từng trở về doanh trại, cuộc đại chiến này, ta không thể… Không thể làm người phân tâm.”
Ta chỉ lắng nghe, y đúng, Thái hậu muốn ta đến là để giúp hắn, chứ không phải để làm hắn phân tâm.
Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân của hai người, ta biết đó là Thanh Dương và Liêu Hứa.
“Diêu Hành Niên ở trong quân doanh, có người gác bên ngoài, chắc hẳn đều là người của ông ta.” Ta nhỏ giọng nói.
Y gật đầu: “Ta biết, lúc ra ngoài, Thái hậu đã cho ta lệnh bài vào quân doanh, muội không cần phải lo lắng.”
Ta có chút giật mình nhìn y, khóe miệng lộ ra ý cười. Quả nhiên là Thái hậu vẫn luôn suy nghĩ chu đáo, cho y lệnh bài, như vậy, binh lính canh giữ bên ngoài không nhận ra Cố Khanh Hằng, thì đương nhiên cũng sẽ không nhận ra ta. Chờ lúc tiến vào, sẽ không sợ Diêu Hành Niên nữa.
Bốn người đi đến cửa quân doanh, lập tức có binh lính cảnh giác nhìn bọn ta. Cố Khanh Hằng lấy lệnh bài trong lòng ra, giơ trước mặt bọn họ, binh sĩ vội vàng nghiêng người nói: “Mời đại nhân!”
Cố Khanh Hằng hỏi: “Hoàng thượng ở đâu?”
Người binh lính kia nói: “Ở trong doanh trướng phía trước.” Người lính đó nói, rồi giơ ngón tay chỉ.
Cố Khanh Hằng gật đầu, cùng ta bước vào.
Đi đến gần, ta mới nghe được có rất nhiều thanh âm từ bên trong truyền ra, ta dĩ nhiên biết nơi này là doanh trại chính.
Nghĩ đến các tướng quân đang thảo luận việc quân sự, lúc này đi vào đúng là không thích hợp.
Suy nghĩ một chút, liền xoay người đi ra, nói: “Đến doanh trướng của Hoàng thượng.” Không có gì bất ngờ xảy ra, Lý công công chắc sẽ ở nơi đó.
Tìm kiếm chiếc màn màu vàng sáng, nhanh chóng liền thấy được Lý công công.
Ta tiến lên, gọi y: “Lý công công.”
Y kinh hãi, lúc nhìn đến chỗ ta, dường như không thể tin được. Giơ tay xoa dụi mắt, cuối cùng mới chạy lại, hoảng sợ nói: “Công… Công chúa! Thật sự là người! Sao người lại đến đây! A, tại sao người lại đến!”
Dáng vẻ của y vẫn không thể tin được như trước.
Ta chỉ nói: “Ngươi phái người dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, chờ Hoàng thượng ra nói cho người biết, bản cung đến.”
Lý công công nhìn phía sau ta, đưa mắt liếc Thanh Dương và Liêu Hứa một cái, trong con ngươi của y hiện lên vẻ kinh ngạc. Liêu Hứa thì chắc là y không nhận ra, nhưng y đã từng gặp Thanh Dương. Nhưng mà nghe ta nói vậy y không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu.
Ta đi vào doanh trướng, Cố Khanh Hằng theo ta vào trong.
Y nói: “Huynh thấy sắc mặt muội không được tốt, muội nghỉ ngơi một chút trước đi, chờ Hoàng thượng đến sẽ gọi muội.”
Ta gật đầu, mới phát hiện, trong doanh trướng của Hạ Hầu Tử Khâm vẫn giống như trước có một bản địa đồ, ta đưa mắt nhìn một cái, rất quen thuộc. Chỉ vì lúc ở quân doanh Nam Chiếu, Tô Mộ Hàn đã đưa bức họa hoàn chỉnh cho ta xem qua. Mà ta cũng đã nhớ rõ nó ở trong đầu.
Giường của hắn vẫn có một tấm địa đồ ngăn phía trước.
Ta đi vào bên trong, Cố Khanh Hằng không theo ta vào trong. Ta suy nghĩ, nói tiếp: “Khanh Hằng, huynh cũng nghỉ ngơi một chút đi, ở đây còn rất nhiều chuyện, không nghỉ ngơi đủ, tinh thần sẽ không thoải mái.” Lúc này, có rất nhiều lời không cần phải nói ta nghĩ huynh ấy cũng hiểu.
Ở bên ngoài, y đáp lời, rồi không có bất kỳ tiếng động gì nữa.
Ta ngồi xuống mép giường, lấy hai chiếc hộp trong lòng cẩn thận đặt lên đầu gồi.
Hai chiếc hộp giống nhau như đúc, cây thị cũng giống y nhau. Đều được quét nước sơn, cho dù là hai chiếc hộp này được đặt cạnh nhau cũng không phân biệt được, huống chi, khi đó ở quân doanh Nam Chiếu ta chỉ thấy một hộp trong đó.
Mở hộp của ta ra, đồng thời lấy thuốc của Phương Hàm đưa cho để vào. Ánh mắt ta rơi vào cây trâm bên cạnh, nơi thiếu đi hạt trân châu, dường như có vẻ ngày càng rực rỡ. Cẩn thận lấy ra, ta nhớ những lời nói thản nhiên của y, lúc đó y nói để lại cây trâm cho y, bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.
Tiên sinh, một ngày nào đó, ta sẽ trả chiếc hộp này lại cho người.
Ta thầm nhủ.
Ta mở hộp ra, để cây trâm vào.
Trong tích tắc đó, ta hoàn toàn ngây người.
Hạt trân châu kia, hạt trân châu bị y trộm mất kia, đang vẹn nguyên đặt bên trong hộp. Dùng vải bông cẩn thận bao bọc bên ngoài, vì thế, ngay cả một tiếng va chạm cũng không hề phát ra.
Ta xác định, lúc chiếc hộp đến tay ra không có những thứ này.
Rốt cuộc, được bỏ vào lúc nào?
Nước mắt ta không ngừng tuôn chảy, run rẩy cầm hạt trân châu đó, nặng quá, dường như ta không thể cầm nổi…
Ta cắn môi thật mạnh, y đã quyết định cắt đứt quan hệ, không giữ lại bất cứ thứ gì của ta bên mình.
Hộp, trân châu.
Thậm chí mọi người ở bên cạnh, ngay cả Liêu Hứa y cũng không muốn. Tại sao y lại không cần Liêu Hứa chứ?
Trong đầu ta hồi tưởng lại, lúc ta rời đi, y nói với ta câu kia —- ta không sao…
“Tiên sinh.”
Ta không nhịn được mà khóc nức nở, nhưng ra sức che miệng lại, không thể để người khác nghe thấy.
Y sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Đúng vậy, ta có thuốc mà Phương Hàm đã cho, không phải sao? Hoàng hậu Nguyên Trinh cũng đã nói, thuốc của Vu tộc, cho dù là giết người hay cứu người đều rất thần kỳ. Lau nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu, nhưng trái tim ta từ đầu đến cuối lại không ngừng run rẩy.
Bỗng nhiên ta khép hai chiếc hộp lại, ôm thật chặt vào lòng.
Lúc này, ta nghe tiếng Cố Khanh Hằng bên ngoài truyền đến: “Tham kiến Hoàng thượng!”
Trong lòng ta kinh ngạc, hắn đến rồi!
Hắn cũng không nói gì, chỉ đi nhanh vào. Ta vội vàng ngẩng đầu, thấy gương mặt cương nghị của nam tử đập vào mi mắt ta, trong thời khắc nhìn thấy ta, dường như hắn giật mình. Sau đó, đột nhiên bước dài lại, nắm lấy một tay ta kéo từ trên giường xuống, ta sợ không ít, giấu hai chiếc hộp vào bên trong giường. Lúc ngoái đầu lại nhìn, cơ thể đã va mạnh vào lồng ngực hắn, lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ta.
Ta sửng sốt một lát, mới nhỏ giọng gọi hắn: “Hoàng thượng…”
Bỗng nhiên hắn nắm lấy cổ tay của ta, cắn răng mở miệng: “Trong những ngày gần đây Tuyên hoàng phái người đến nói Đại Tuyên sẽ xuất binh, lý do là Nam Chiếu bắt cóc công chúa Đại Tuyên. Trẫm còn tưởng đó chẳng qua là Tuyên hoàng có ý định xuất binh nên bịa đặt, thậm chí lúc trẫm nhìn thấy kim ấn kia, cũng cho rằng đó chỉ là ngụy trang. Nhưng không nghĩ, lại là sự thật!”
Trong lời nói của hắn tràn ngập sự tức giận, trong con ngươi đen láy kia cũng hiện lên ánh lửa.
Ta giật mình, chắc chắn hắn cho rằng ta đang ở Hoàng đô, đương nhiên cũng sẽ cho rằng lời nói của Tuyên hoàng chẳng qua chỉ là mượn cớ xuất binh, nhưng hôm nay biết là thật, hắn mới có thể tức giận không kềm chế được như vậy.
“Hoàng thượng…”
Ta mở miệng muốn nói chuyện, hắn lập tức cắt ngang lời ta: “Sao nàng không rõ! Trẫm muốn nàng ở Hoàng đô chờ trẫm, nhất định trẫm sẽ làm được! Nàng ích kỷ chạy đến đây, nếu có sơ xuất gì, nàng bảo trẫm…” Bỗng nhiên hắn im lặng, sự phẫn nộ ở đáy mắt được thay thế bằng sự lo lắng, tay nắm lấy cổ tay ta dần dần siết chặt, ta đau đến nhíu mày. Một tay hắn kéo ta vào trong lòng, thở dài gọi ta: “A Tử…”
Toàn thân ta run lên, Hạ Hầu Tử Khâm như vậy…
Cắn môi, bây giờ hắn như vậy, ta càng không thể đề cập quá nhiều đến chuyện bị người Nam Chiếu bắt. Ta biết, hắn nổi giận là bởi vì lo lắng cho ta, hắn sợ ta xảy ra chuyện gì.
“Trẫm hy vọng lúc nào nàng cũng từng giây từ phút ở bên cạnh trẫm, nhưng trẫm lo lắng cho nàng. Trận chiến ở Trường Hồ, nếu trẫm có một chút biện pháp nào, cũng sẽ không đem gánh nặng giao cho nàng, nàng hiểu không?” Giọng nói của hắn dần dần nhỏ đi, ta gật đầu, gật đầu thật mạnh. Ta hiểu, ta làm sao không hiểu được chứ?
Vì thế lần này hắn mới bảo ta ở Hoàng đô, hắn mới không cho ta nhúng tay vào.
Ta cũng biết, lần ta mất tích trong trận đánh ở Trường Hồ, trong lòng hắn sốt ruột đến nhường nào.
Cho nên hắn mới nói câu “Hận không thể lập tức san bằng Bắc Tề” kia.
Hai tay ta xoa phía sau lưng hắn, ôm chặt hắn. Dường như hắn bất chợt nhớ đến gì đó, vội đẩy ta ra, nhìn từ trên xuống dưới: “Nàng có bị thương ở đâu không?” Cau mày, bàn tay xoa mặt rồi đến trán ta, “Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, trẫm truyền quân y đến xem cho nàng.” Dứt lời, hắn quay đầu lại định gọi người.
Ta vội vàng kéo hắn: “Hoàng thượng, không… Không cần đâu, thiếp gấp rút lên đường nên mệt mỏi chút thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe mà.”
Lúc này để quân y biết ta có thai, hắn nhất định sẽ không để cho ta theo hắn ra chiến trường.
Nhưng, không đi, ta làm sao có thể yên tâm được? Tiên sinh của ta, ta quan tâm đến an nguy của tiên sinh, là vậy đấy!
Hắn không nghe theo, vẫn muốn gọi người vào, ta đành phải nói: “Hoàng thượng có biết lần này, thiếp làm cách nào mới trốn khỏi quân doanh Nam Chiếu không?”
Sắc mặt của hắn biến đổi, cuối cùng cũng giật mình.
Ta vội hỏi: “Hoàng thượng cũng phải biết rằng thiếp còn mang về hai người nữa, đó chính là Thanh Dương và đại phu bên cạnh y, tên Liêu Hứa.”
Ánh mắt của hắn căng thẳng, cuối cùng cũng dằn giọng hỏi: “Rốt cuộc y cũng đến?”
Ta ngẩng mặt lên nhìn hắn, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười: “Nhưng trong lòng Hoàng thượng biết rõ, y đến vì điều gì?”
Hắn đã nghe ta hỏi như vậy, thế thì ngay từ đầu hắn cũng đã đoán được. Thái tử ở Nam Chiếu là giả. Mà bây giờ nghe ta nói, hắn thông minh như vậy, đương nhiên sẽ nghĩ ra.
Vẻ mặt của hắn có chút kỳ lạ, bỗng chốc trầm mặc, không nói một câu.
Bàn tay nắm tay hắn khẽ run lên, đây cũng là điều mà ta lo lắng. Bất luận Tô Mộ Hàn có thật sự đến vì giang sơn của hắn hay không, lần này hắn cũng sẽ không buông tha cho y.
Thật ra, ta vô cùng hiểu hoàn cảnh của hắn.
Hắn không muốn ta khó xử, vì thế đã trực tiếp lựa chọn sự trầm mặc.
Lần này liên thủ cùng Đại Tuyên, như vậy, chuyện đối phó với Nam Chiếu căn bản không cần phải lo lắng, hắn có thể diệt trừ tận gốc bè cánh của Thái tử. Lúc hồi triều, chỉ cần thay máu đại thần trong triều một lần nữa, nguyên khí tổn thất chỉ cần mấy năm là có thể khôi phục lại được.
Nắm tay hắn, ta hít một hơi thật sâu nói: “Nam hoàng biết thiếp là công chúa Đại Tuyên, đương nhiên sẽ canh giữ thiếp thật nghiêm ngặt. Sở dĩ thiếp có thể thoát ra là nhờ tiên sinh đã thả thiếp đi.” Ta nhìn hắn, muốn nắm bắt tất cả biểu hiện trên gương mặt hắn.
Hắn hơi nghiêng mặt, một lúc sau, cuối cùng mở miệng: “Vì thế, nàng muốn xin ta tha cho y.”
Ta lắc đầu: “Không, chuyện này là y cầu xin Hoàng thượng. Y nói, dùng mạng của thiếp, đổi lấy mạng của hoàng hậu Nguyên Trinh. Tiên sinh nói, chỉ muốn Hoàng thượng đáp ứng y chuyện lần này.”
Cuối cùng hắn cũng lộ vẻ xúc động, ngoái đầu lại nhìn ta, nhíu mày hỏi: “Muốn trẫm tha cho hoàng hậu Nguyên Trinh?”
Chần chờ một lát. Ta gật đầu.
Đột nhiên hắn cười nhạo: “Trẫm cho rằng nàng muốn trẫm buông tha cho hắn.”
Ta ngẩng đầu lên, âm thầm suy nghĩ: “Hoàng thượng đã từng nói với thiếp, không làm bất kỳ việc gì hổ thẹn lương tâm đối với y.” Lòng bàn tay ta toàn là mồ hôi, đây là lần đầu tiên, ta thực sự dò xét điểm mấu chốt của một đế vương là hắn.
Ta đúng là đang xử lý theo cảm tính, nhưng mà ta thật sự không hy vọng Tô Mộ Hàn gặp chuyện gì. Mà Hạ Hầu Tử Khâm sẽ thế nào, ta thực sự không biết.
Huyết mạch hoàng thất tiền triều, quả thực là hắn không giữ lại được.
Hắn biết rõ lợi hại,ta cũng biết rõ.
Nếu như trận chiến ở Trường Hồ hắn không chủ động buông tha cho y, như vậy, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay. Vì thế Thái hậu mới có thể phẫn nộ nói rằng, bà biết chủ ý buông tha cho Tô Mộ Hàn là của Hạ Hầu Tử Khâm, cũng biết điều đó hoàn toàn là vì ta.
Ta không làm họa thủy, nhưng cũng không thể làm người vong ân phụ nghĩa được!
Một thứ nóng rực, chảy ra từ khóe mắt ta.
Chảy xuống hai má. Lần đầu tiên, ta nhận thức được, khóc cũng không hề dễ chịu gì.
Hắn yên lặng buông bàn tay đang nắm tay ta ra, đưa lưng về phía ta, lạnh lùng hỏi: “Lần này, người đối địch với trẫm là hắn, đúng không?”
“Đúng.” Ta đáp không chút do dự.
Mưu kế của Nam Chiếu là để cho y ra sân, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để y chỉ là người đứng xem. Lần này, mặc dù y chỉ huy toàn quân thì chắc chắn cũng sẽ thất bại. Chỉ vì, toàn bộ con đường để đánh thắng trận đã bị chính y từ bỏ, chính tay y phá hủy.
Mỗi khi nhớ đến, rốt cuộc lòng ta vẫn cảm thấy không ngừng đau đớn …
Nhìn bóng lưng của Hạ Hầu Tử Khâm, ta nhỏ giọng nói: “Chuyện thiếp ở quân doanh Nam Chiếu, cũng là y thông tri đến Tuyên hoàng. Y muốn quân đội Nam Chiếu thất bại, y không muốn Hoàng thượng đánh mất giang sơn…”
“Câm miệng!” Đột nhiên hắn phẫn nộ với ta, đáy mắt trở nên đỏ thẫm: “Không có y, trẫm vẫn có thể đánh bại quân Nam Chiếu!”
Ta giật nảy người, theo bản năng lùi lại nửa bước. Ta đã chạm đến lằn ranh kiêu ngạo của hắn, hắn là vua của một nước, sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của Thái tử tiền triều.
Cho dù là một chút, nhưng một khi đã đâm thủng tầng giấy mỏng này, chung quanh hắn tự nhiên sẽ dựng lên một tấm chắn – bởi vì hắn là đế vương.
Ta quá hiểu Hạ Hầu Tử Khâm.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, trên mặt của hắn tất cả đều là sự tức giận, cắn răng nhìn ta, dường như người đang đối mặt với hắn là Tô Mộ Hàn.
Thời khắc này ta mới biết, khúc mắc trong lòng hắn đối với Tô Mộ Hàn, ngoại trừ là thân phận Tuân thái tử còn có những điều khác, rất nhiều rất nhiều thứ.
Mà ta cũng là một trong số đó.
Một lúc lâu sau, ta thấy hắn bỗng nhiên đưa mắt, vươn tay đến chỗ ta, chần chờ một lát, cuối cùng ta cũng giơ tay nắm lấy tay hắn, nghe hắn khẽ nói: “Trẫm…”
Chỉ một chữ, nhưng lại không nói gì thêm.
Ta nhỏ giọng mở miệng: “Hoàng thượng không cần phải nói.”
Hắn hít một hơi thật nhẹ, từ từ mở mắt ra, kéo ta ngồi xuống mép giường, vô ý chạm phải hai chiếc hộp của ta trên giường, liếc mắt nhìn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
“Khi nào đối chiến?” Ta hỏi hắn.
Hắn mở miệng: “Đại quân Nam Chiếu đã xuất phát, sẽ đóng quân cách chúng ta năm dặm. Người của Đại Tuyên tạm thời không xuất phát, sợ để cho trinh sát của Nam Chiếu chú ý. Vì thế, còn phải chờ hai ngày.”
“Hoàng thượng thân chinh sao?”
Hắn ngoái đầu lại nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên.”
Ta thốt lên: “Thiếp cũng đi.”
Đúng như ta dự đoán, hắn nhíu mày lắc đầu: “Không được.”
Ta cắn răng: “Lần này Hoàng thượng không cho thiếp ra tiền tuyến, nhưng thiếp vẫn đến. Nếu như chàng không cho thiếp ra chiến trường, thiếp cũng sẽ tự mình đi. Hoàng thượng tin chắc rằng ở đây có người có thể ngăn cản được thiếp sao?”
Cho dù trói chặt ta lại, ta cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp để đi.
Hơn nữa, còn có Cố Khanh Hằng, còn có Thanh Dương.
Bỗng chốc sắc mặt hắn trở nên nặng nề: “Vì y sao?”
Ta không chút do dự gật đầu: “Biết rõ y sẽ gặp nguy hiểm, làm sao thiếp có thể bỏ mặc? Lúc này, thiếp không cầu xin Hoàng thượng buông tha cho y, nhưng Hoàng thượng phải biết rằng, thiếp không thể nào bỏ mặc y được. Giống như… Giống như Hoàng thượng vĩnh viễn cũng không muốn Dao phi chết.”
Lúc đề cấp đến Dao phi, rõ ràng ta nhìn thấy trong đáy mắt hắn hiện lên vẻ đau đớn.
Ta hít một hơi nói tiếp: “Chuyện của nàng ta, Hoàng thượng không đề cập đến thiếp cũng biết vài phần. Lúc nàng ta ở lãnh cung thiếp không hỏi, bây giờ Hoàng thượng đưa nàng ta xuất cung, thiếp cũng sẽ không hỏi. Thiếp cho rằng, Hoàng thượng có thể hiểu thiếp.” Về chuyện của Dao phi, ta chưa bao giờ đề cập với người thứ hai, mặc dù thái hậu cũng biết. Nhưng ta biết, Thái hậu hận không thể giết được nàng ta, bà không muốn tha cho nàng ta.
Nhưng, vì sự áy náy trong lòng đó của Hạ Hầu Tử Khâm, ta có thể giả vờ không biết gì cả.
Cuối cùng hắn cũng lộ ra dáng vẻ khiếp sợ. Đúng vậy, ta biết rất rõ chuyện của Dao phi.
Hắn nhìn ta rất lâu, bỗng nhiên ôm lấy ta, cắn răng nói: “Nhưng người trẫm yêu chỉ có một mình nàng.” Ta cảm nhận được, thân thể hắn hơi run rẩy.
Tận sâu trong đáy lòng ta như bị câu nói ấy làm tan ra, ta hít mũi một cái, nói: “Hoàng thượng lo lắng gì chứ? Trong lòng A Tử, cho đến bây giờ chỉ yêu một mình Hoàng thượng.”
Khi nói, ta bất giác đưa tay xoa bụng, hắn vẫn chưa biết, ta đang mang trong bụng một sinh linh nhỏ bé.
Hắn sắp làm cha, ta sắp làm mẹ.
Nhưng hiện giờ ta chưa thể nói ra được. Với tính cách của hắn, nếu cho hắn biết, ta đừng mong nghĩ đến chuyện ra chiến trường.
Hắn ôm chặt lấy ta, hơi thở trở nên nặng nề, một lát sau mới nói: “Trẫm sợ nàng bỏ đi…” Hắn cho rằng, ta ra mặt cứu Tô Mộ Hàn, sẽ không phân rõ được tình cảm của mình. Lúc đó, ta sẽ lưỡng lự giữa hắn và Tô Mộ Hàn.
Ta dựa vào lồng ngực hắn, kiên định nói: “Không đâu, vĩnh viễn không có ngày đó.” Câu nói này cũng giống như lời ta hứa với hắn lúc trước: Dù bao nhiêu năm trôi qua, ta sẽ không bao giờ hận hắn.
Đột nhiên hắn nở nụ cười bất đắc dĩ: “Trẫm phát hiện, trẫm hoàn toàn không áp chế được nàng.”
Cả hai lần ta đều không nghe lời hắn, cho nên hắn mới lo sợ.
Ngước mắt nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, ta khẽ cười: “Bởi vì trong lòng thiếp, Hoàng thượng rất quan trọng.” Ta đến tiền tuyến, vì Tô Mộ Hàn, và đương nhiên cũng là vì hắn.
“A Tử.” Hắn cúi đầu gọi ta, cúi người hôn lên môi ta.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Lúc này, Lý công công ở bên ngoài thông báo: “Hoàng thượng, Diêu tướng quân đến doanh trướng của Thanh Dương cô nương!”
Ta kinh hoảng, đang yên đang lành Diêu Hành Niên đến doanh trướng của Thanh Dương làm gì? Ông ta đích thực chưa từng gặp qua Thanh Dương, chẳng lẽ ông ta đã phát hiện chuyện gì đó?
Hắn buông ta ra, nhanh chóng đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chờ trẫm.”
Ta cũng đứng lên theo nhưng không bước ra, tốt nhất ta không nên chạm mặt Diêu Hành Niên. Lúc lướt qua nơi đặt tấm địa đồ, ta không thấy bóng dáng của Cố Khanh Hằng ở bên ngoài, có lẽ lúc Hạ Hầu Tử Khâm tiến vào y liền lui xuống.
Chuyện của Thanh Dương đã có Hạ Hầu Tử Khâm xử lý, nhất định là ổn thôi.
Ta thực sự mệt mỏi, lúc này cũng không miễn cưỡng bản thân nữa, nằm xuống giường ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu ta mới tỉnh giấc.
Bỗng nhiên ta thấy hắn tựa ở đầu giường, cũng đang ngủ.
Ta kinh ngạc vội vàng ngồi dậy. Hắn ngủ không sâu, ta vừa khẽ động hắn đã tỉnh ngay.
Lúc này ta mới biết trời đã tối.
Hắn nhìn ta mỉm cười: “Lúc trẫm đến, thấy nàng đang ngủ say. Trẫm không đành lòng đánh thức nàng.” Hắn bình thản nói.
Vì thế hắn thà tựa ở một bên giường để ngủ cũng không muốn đánh thức ta?
Ta giơ tay lên xoa ấn đường của hắn, nói: “Hoàng thượng nghỉ ngơi một chút đi.” Có lẽ đã lâu rồi hắn chưa từng có một giấc ngủ an lành.
Hắn ngồi dậy, nói: “Trẫm đã cho người chuẩn bị thức ăn, đợi nàng tỉnh lại sẽ dùng ngay.” Dứt lời, hắn quay đầu lại gọi: “Tiểu Lý Tử.”
Lý công công bên ngoài vâng dạ, sau đó là tiếng chân y bước vào.
Thật ra ta không đói, nhưng trong tình trạng hiện nay, dù ta không đói cũng phải ăn. Không thể để đứa bé trong bụng ta đói được.
Thức ăn được mang đến, hắn và ta cùng dùng bữa.
Sau khi đồ ăn được dọn xuống, hắn đưa tay cởi y phục của mình ra, nằm lên giường. Ta liền hỏi hắn: “Hôm nay vì sao Diêu tướng quân lại đến tìm Thanh Dương?”
Hắn cười nhẹ một tiếng, nói: “Công chúa mang theo thị nữ đến, lão ta đương nhiên muốn gặng hỏi một chút, nói gần nói xa để tìm hiểu về công chúa Đại Tuyên.”
Ông ta cũng hơi ngốc nghếch, thì ra, ông ta hoàn toàn không biết thân phận của Thanh Dương. Ông ta cho rằng nàng ta là thị nữ của ta sao?
Ha, chẳng qua như vậy xem như cũng đã giải quyết xong.
Nhưng tất cả những biểu hiện này của Diêu Hành Niên trái lại đã xác minh những gì Diêu thục phi nói, Diêu Hành Niên luôn luôn một lòng vì nàng ta. Nếu không, ông ta cũng sẽ không cho rằng Thanh Dương là thị nữ của ta mà đích thân đến thăm dò.
Ta thất thần, lúc hoàn hồn, đã thấy hắn đang ở rất gần ta.
Ta hơi giật mình, hắn đã tiến sát lại, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của ta. Ta cảm nhận được lòng bàn tay hắn nóng rực. Hắn khẽ cười, cúi người đè ta xuống. Ta hoảng hốt, theo bản năng đặt tay lên vai hắn, thốt lên: “Hoàng thượng, không được!”
Ta cảm thấy thân thể hắn cứng đờ, đôi mắt bỗng lộ vẻ căng thẳng, ta vội nói: “Hôm nay thân thể thiếp không thoải mái, hơn nữa mấy ngày gần đây Hoàng thượng liên tục mệt nhọc, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đứa bé còn quá nhỏ, ta sợ sẽ tổn thương đến con.
Nghe ta nói vậy, trong vẻ mặt không vui của hắn lại hiện lên sự lo lắng. Mu bàn tay hắn chạm vào thái dương của ta, nhỏ giọng hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
Ta lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Chạy trốn một mạch đến quân doanh, toàn thân đều khó chịu.”
Hắn cúi người ôm lấy ta, nằm bên cạnh ta, cau mày nói: “Là trẫm không quan tâm đến cảm nhận của nàng.”
“Hoàng thượng…”
Ta gọi hắn, hắn lại lắc lắc đầu, siết chặt vòng tay. Ta nằm gọn trong ngực hắn, nghe hắn nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ta đã không thấy hắn đâu.
Ta đứng lên, liền thấy Lý công công đứng ở bên ngoài. Y thấy ta đã tỉnh vội bước đến hầu hạ.
Ta liền hỏi: “Hoàng thượng đâu?”
Lý công công đáp: “Hoàng thượng đã thức dậy từ sớm, đi đến doanh trại phía trước rồi ạ, hình như có mật thư từ Đại Tuyên đưa đến.”
Ta nhíu mày: “Đến giờ vẫn chưa trở lại sao?” Cuối cùng là thư mật gì, cần phải mất bao lâu nữa?
Y vội lắc đầu: “Không, Hoàng thượng đã trở về, lại gọi Cố công tử đi cùng, dường như có chuyện gì đó.”
Ta hơi giật mình, chẳng qua khi gặp Cố Khanh Hằng hắn chưa kịp nói gì. Nhưng cũng chẳng cần hỏi, bởi nhờ lệnh bài trong tay Cố Khanh Hằng mà bọn ta mới có thể vào quân doanh, như vậy hắn sẽ nhanh chóng biết được, đây là chủ ý của Thái hậu.
Nhưng lúc này chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Dù là chủ ý của ai thì ta cũng đã đến đây.
Ta có thể không làm đúng chủ ý của Thái hậu, nhưng ta đã giúp Đại Tuyên có một lý do hoàn hảo để xuất binh. Dù thế nào, với ta mà nói, chuyện này cũng rất tốt. Còn với Thái hậu, chẳng qua bà cũng chỉ muốn biết kết quả, không phải sao?
Ta cũng không nhắc đến chuyện của Cố Khanh Hằng, chỉ hỏi: “Hai người đi cùng bản cung đâu?”
“Dạ, đều ở trong doanh trướng của họ.” Lý công công đáp.
Ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Dẫn bản cung đến doanh trướng của Liêu Hứa.” Vì muốn mau chóng ra chiến trường, ta phải hỏi một chút, có nên áp dụng tất cả những biện pháp để phòng ngừa có chuyện xảy ra hay không. Trong toàn quân doanh, người biết ta mang thai cũng chỉ có Liêu Hứa. Vì thế, ta chỉ có thể đi tìm ông ấy, hơn nữa ta hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của ông ấy.
Lý công công có chút khó xử: “Nhưng nô tài còn phải pha trà cho Hoàng thượng.”
Ta khẽ cười nói: “Vậy không phiền Lý công công nữa, bản cung tự đi.”
Y gật đầu nói: “Tạ ơn Công chúa thông cảm cho nô tài, Công chúa ra khỏi trướng, rẽ phải, ông ta ở doanh trướng thứ tư.”
Ta gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài. Rẽ phải, ta vừa đi vài bước vừa nhẩm đếm. Lúc đi qua doanh trướng thứ ba, đột nhiên ta nhìn thấy một bóng người bước ra, theo bản năng ta ngoái đầu lại nhìn, thấy Diêu Hành Niên bước nhanh đến.
Ông ta hơi nghiêng người, rồi gọi: “Công chúa Trường Phù?” Trong đôi mắt hiện lên vẻ tò mò. Lúc ta còn là Đàn phi, ông ta chẳng qua chỉ gặp sơ qua một vài lần, ta cũng không lo lắng đến chuyện lúc này ông ta sẽ nhận ra ta. Nếu đã gặp ta cũng đành dừng bước, xoay người nhìn ông ta, cố ý cau mày nói: “Tướng quân là?”
Ông ta cười nhạt một tiếng nói: “Bản tướng là Diêu Hành Niên.” Ta làm như chợt nhận ra, vội nói: “Thì ra là Diêu tướng quân, thất kính thất kính.”
Ông ta tiến đến, đứng trước mặt ta, nhìn ta một lát mới nói: “Công chúa đúng thực như lời đồn, dung nhan tuyệt thế.”
Trong lời nói của ông ta, mơ hồ ẩn chứa một sự nguy hiểm. Ta không muốn nhiều lời với ông ta, xoay người nói: “Diêu tướng quân đã quá khen rồi, bản cung còn có việc, không tiếp chuyện được.” Dứt lời, định bước đi.
Ông ta ngăn trước mặt ta, nói: “Bản tướng quân còn nghe nói, trong trận chiến ở Trường Hồ, Công chúa đã đánh bại đại quân Bắc Tề. Ta thực sự hiếu kỳ, làm sao Công chúa lại có thể thông minh cơ trí đến vậy?”
Nhắc đến trận chiến ở Trường Hồ, trong lòng ta khẽ chấn động, ngước mắt nhìn về phía ông ta: “Diêu tướng quân đã biết ngày đó Hoàng thượng bị trúng độc. Nếu không, với sự thông tuệ của Hoàng thượng, làm sao đến lượt bản cung xuất chiến?”
Ông ta dường như rất kinh ngạc, đương nhiên là không nghĩ ra, Hạ Hầu Tử Khâm lại để cho ta xem bức mật thư đó.
Ta nhân cơ hội nói tiếp: “Nhưng bản cung rất hiếu kỳ, Diêu tướng quân làm sao biết chuyện này? Người không biết còn tưởng rằng Diêu tướng quân có quan hệ với người Nam Chiếu đấy!”
Ông ta sầm mặt, giận dữ nói: “Nói bậy! Bản tướng làm sao có thể cấu kết với Nam Chiếu! Lúc đó Nam Chiếu đang có hành động đáng ngờ, đương nhiên tin tức là do thám tử thăm dò đưa về.” Quả nhiên là như vậy.
Không ai biết rõ về thời gian phát độc của Hạ Hầu Tử Khâm bằng hoàng hậu Nguyên Trinh, vì thế Nam Chiêu mới có hành động. Mà người của Diêu Hành Niên chỉ thăm dò được sơ sài chuyện trúng độc của Hạ Hầu Tử Khâm, cả việc hoàng hậu Nguyên Trinh đề cập đến nguồn gốc của độc.
Khi đó, thật sự là Diêu Hành Niên đang giúp Hạ Hầu Tử Khâm, điều này ta không nghĩ sai.
Ta cười khẽ một tiếng nói: “Diêu tướng quân đừng nổi giận, là bản cung lỡ lời.”
Ông ta hừ một tiếng nói: “Công chúa lỡ lời thì không cần phải lo, bản tướng quân sẽ không để trong lòng. Chỉ là hôm nay nếu bản tướng quân đã gặp Công chúa, thì muốn nói cho Công chúa biết, hậu cung của Hoàng thượng cũng không phải chuẩn bị cho công chúa người. Hoàng thượng chưa từng sắc phong công chúa thành Quý phi Thiên triều, công chúa cũng nên thức thời một chút, đợi chiến sự ổn định thì trở về Đại Tuyên đi.”
Ta nhìn ông ta, ta biết, ông ta nói những lời này chính là cảnh cáo ta.
Không được về cung, không nên tranh đoạt địa vị vinh hiển ở hậu cung với con gái của ông ta.
Ta đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Hoàng huynh của bản cung muốn hòa thân với Thiên triều, tướng quân lại muốn lật lọng như vậy thì thể diện của Đại Tuyên để ở đâu?”
Ta thấy rõ trong đôi mắt của ông ta hiện lên một chút sự tức giận, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ cắn răng nói: “Công chúa không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Hừ!” Ông ta nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Đứng nhìn theo bóng lưng của ông ta một chút, ta thở dài một tiếng, đi đến doanh trướng của Liêu Hứa.
Ta tiến vào, thấy ông đang ngồi. Nghe được tiếng người đi đến, ông ngước mắt nhìn ra rồi vội đứng lên, khẽ nói: “Sao cô nương lại đến?”
Ta đi tới, nhỏ giọng nói: “Liêu đại phu, ta muốn theo quân đội xuất chinh, ta… Cần phải uống thuốc gì?”
Ông ta giật mình, vội lắc đầu nói: “Không được, trong thuốc có ba phần là độc, cô nương không nên uống bất cứ loại thuốc nào.”
Chẳng biết tại sao, khi nghe ông ta nói “Thuốc có ba phần là độc”, bỗng nhiên ta lại nhớ đến Tô Mộ Hàn. Nhớ đến thuốc mà y đã dùng…
Ta khẽ cắn môi, không biết lần này y có thể chống đỡ được bao lâu.
Mặc dù Liêu Hứa nói như vậy nhưng vẫn đưa tay xem mạch của ta, lập tức nói: “Thân thể của cô nương rất tốt, không có trở ngại gì lớn.”
Ta đưa tay xoa ngực, lập tức cau mày nói: “Nhưng mà Liêu đại phu, vì sao ta không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào?”
Ông ta hơi giật mình rồi cười nói: “Cô nương quá lo lắng rồi, biểu hiện ốm nghén của mỗi người không giống nhau, có người sớm, có người muộn, có người nghiêm trọng một chút, có người mức độ nhẹ hơn một chút.”
Nghe vậy, ta mới thấy yên tâm.
Một lát sau, ta lại nói: “Vậy, có thể dùng cách nào để che giấu việc buồn nôn không?” Ta sợ chẳng may bị Hạ Hầu Tử Khâm biết.
Ông ta nghi ngờ hỏi: “Vì sao cô nương phải che giấu, ở đây cũng không phải là quân doanh của Nam Chiếu.”
Khẽ lắc đầu, ông ta lại nói: “Vấn đề đó thì chẳng có cách nào, lão phu cũng bất lực.”
Ta than nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không sao, cám ơn ông.”
Ta xoay người muốn ra ngoài, nghe giọng nói của ông ta từ phía sau vọng tới: “Cô nương, thiếu gia có làm gì thì cũng xin cô nương đừng ngăn cản. Cả đời này, thiếu gia sống đã quá mệt mỏi. Chỉ cần cô nương bình an là đã không phụ tấm lòng của thiếu gia.”
Bước chân hơi chậm lại, ta không quay đầu lại, chỉ đi nhanh ra ngoài.
Liêu Hứa có ý gì, làm sao ta không hiểu cơ chứ, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông chấp nhận rời khỏi y.
Nhưng ta không làm được, dù ông ấy có nói gì ta cũng không thể không bận lòng.
Từ doanh trướng của Liêu Hứa đi ra, ta vẫn thất thần, suýt chút nữa đã đụng phải Thanh Dương. Nàng thấy là ta, chỉ nặng nề hừ một tiếng mà không nói gì, lướt qua ta đi thẳng vào trong.
Ta không khỏi quay đầu lại nhìn, nhưng ta cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng trở về doanh trướng.
Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa về, cũng không thấy Lý công công đâu, ta mới nhớ, y nói muốn đi pha trà cho Hạ Hầu Tử Khâm.
Ngồi một mình hồi lâu ta mới nghe bên ngoài có tiếng động. Lúc bước ra ta nhìn thấy Cố Khanh Hằng đứng bên ngoài doanh trướng, thị vệ ngăn lại không cho y vào, thấy ta ra bọn họ mới dừng lại.
Đây là doanh trướng của Hoàng đế, hôm nay không giống với hôm qua, bọn họ đương nhiên sẽ không để cho một người đàn ông một mình vào doanh trướng của Hoàng đế.
Y được phép vào, trông có vẻ rất vui.
Không chờ ta hỏi, y liền nói: “Tam nhi, Hoàng thượng bằng lòng để huynh theo quân xuất chinh.”
Ta cũng cười, y liều mạng đến đây, không phải là vì những lời nói này của Hạ Hầu Tử Khâm sao?
Ta còn có thể nói gì nữa chứ, ta cũng sẽ không ngăn cản.
Y lại nói: “Trận chiến này, chúng ta sẽ không thua, muội cứ yên tâm đi.”
Ta gật đầu, đương nhiên sẽ không thua. Một lát sau ta mới nói: “Muội cũng theo quân đội xuất chinh.”
Y kinh ngạc, bật thốt lên: “Vạn lần không thể, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, muội làm sao có thể đi được? Hoàng thượng cũng không đồng ý đâu!”
——— —————— —————— —————
Dịch: Thuchang
Chỉnh: Vô Phương
Ta cười: “Hoàng thượng đã đồng ý rồi, còn nữa, tiên sinh của muội cũng có mặt, muội phải đi cứu người.”
Khi nghe thấy ta nhắc tới Tô Mộ Hàn, đôi mày của y hơi nhíu lại, liền nói: “Y là thái tử tiền triều, muội thực sự nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ tha cho y sao? Biết bao nhiêu người đang mong cho y chết, đến lúc đó, thì ai có thể cứu y được đây?”
Lời này đã vạch rõ sự thực, cho dù Hạ Hầu Tử Khâm có đồng ý tha cho y, nhưng còn rất nhiều người theo phái bảo hoàng (*), họ nhất định muốn y chết. Đến lúc đó, ngay cả Hạ Hầu Tử Khâm cũng không giữ nổi mạng sống của y.
* Bảo vệ lợi ích cho phe cầm quyền, hoàng thượng hiện tại.
Nhắm mắt lại. Tô Mộ Hàn đồng ý hy sinh mạng sống của mình để giữ vững giang sơn của Thiên triều, không để bị nhuốm bẩn bởi bàn tay ngoại tộc, nhưng bọn họ vẫn không thể chấp nhận để y tiếp tục sống.
Lựa chọn thật tàn nhẫn, và cũng là hiện thực tàn khốc nhất.
Cố Khanh Hằng không muốn cho ta lên chiến trường, cũng vì không muốn ta thấy cảnh tượng khiến ta tuyệt vọng kia.
Ta bất giác cười một tiếng, mở miệng nói: “Việc này không cần bàn cãi thêm nữa.”
“Tam nhi…”
“Khanh Hằng.” Ta trừng mắt nhìn y, kiên quyết: “Việc hoàng thượng muốn làm muội sẽ không ngăn cản, nhưng hoàng thượng cũng không thể ngăn cản việc muội muốn làm.”
Có thể lời nói này của ta huynh ấy thể nào hiểu rõ được, nhưng ta không muốn bản thân hối hận cả đời.
Cố Khanh Hằng như còn muốn nói điều gì, nhưng đến sau cùng, lại không thốt nên lời.
Hai người lặng yên đứng trong lều trại rất lâu, đột nhiên y nói: “Ta phải đi chuẩn bị cho việc xuất chinh đây, muộn nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong, quay người định rời đi.
Ta đột nhiên nói: “Khanh Hằng, cha huynh cả đời đều toàn tâm toàn lực vì nhà họ Tuân, huynh….”
“Tam nhi.” Y quay đầu, ngắt ngang lời ta, trầm giọng nói, “Cha ta quỳ gối tận lực vì nhà họ Tuân, nhưng cũng đều là vì giang sơn Thiên Triều. Nhưng nay, bọn ngoại tộc lại muốn nhúng tay vào giang sơn Thiên Triều chúng ta, nếu như, cha ta còn sống, ông cũng sẽ không để chuyện này xảy ra!” Nói đến những lời cuối cùng, ta nhìn thấy, hai cánh tay đang duỗi bên sườn y nắm lại đầy căm tức.
Nợ nước, thù nhà, vào thời khắc này lại thể hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cố Địch Vân trung thành một cách cố chấp, ngu ngốc.
Nhưng, đối diện với Cố Khanh Hằng ta lại cảm thấy rất đau lòng.
Y hơi mỉm cười, quay người bước nhanh ra ngoài.
Ta không kêu y lại nữa, cũng không nói thêm bất cứ lời nào.
Ngày hôm đó, khi Hạ Hầu Tử Khâm quay lại đã giữa đêm, nghe thấy bên ngoài đôi khi vang lên tiếng chỉnh quân, ta biết đã có một tốp người hành quân về phía trước.
Hắn lại không hề nhắc một chữ nào về chiến sự với ta.
Đến ngày hôm sau, phía tiền tuyến truyền đến tin khai chiến.
Ta vội vàng ôm chiếc hộp của Tô Mộ Hàn vào trong lòng, cũng không quên mang theo thuốc Phương Hàm đưa. Khi đi ra ngoài, Hạ Hầu Tử Khâm đã giúp ta chuẩn bị xe ngựa, toàn bộ Ngự tiền thị vệ đều vậy xung quanh xe ngựa. Còn ta, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hầu Tử Khâm.
Thanh Dương không lên xe, nàng đòi một con ngựa. Liêu Hứa cũng đi cùng, ta cứ ngỡ ông sẽ không đi. Lần xuất chinh này, ta không còn là quân sư nên không cần phải đi tiên phong. Chiến tranh đã bắt đầu, khi ta đến nơi thì có lẽ đã nhuộm đẫm mùi khói lửa.
Trên xe, ta khẽ hỏi Liêu Hứa: “Lần này Liêu đại phu đi chắc không chỉ đơn giản vì ta đâu nhỉ?”
Ông sững người, bất đắc dĩ lắc đầu nhưng không nói gì. Ta biết ông rất lo cho Tô Mộ Hàn, nhưng ông lại cũng không thể trái mệnh lệnh của y.
Càng tới gần tiền tuyến, âm thanh chém giết càng vang dội. Ta vén rèm xe lên, chỉ thấy một màn khói bụi mịt mờ phía trước. Binh sĩ hai bên đang hỗn chiến, không còn phân biệt nổi ai với ai.
Bất giác cắn chặt môi, liếc nhìn tìm bóng dáng luôn khiến ta lo lắng, nhưng khoảng cách quá xa, lại quá nhiều cách trở, làm cách nào cũng không thể thấy.
Bỗng nghe Thanh Dương hét lớn một tiếng “Da…”, ta chưa kịp phản ứng đã thấy ngựa của nàng phóng vụt lên. Đáy lòng nặng trĩu.
Nàng ta đã nhìn thấy y. Nhất định nàng ta đã thấy!
Giây phút này ta bất chấp tất cả, muốn bước xuống xe. Vén rèm, đang định nhổm dậy thì thị vệ đã ngăn ta lại, nhíu mày nói: “Công chúa vào trong xe đi, nếu người xảy ra chuyện gì chúng thuộc hạ không biết phải ăn nói thế nào với hoàng thượng!”
Y nói rất to, vậy mà ta chỉ nghe loáng thoáng, nhưng vẫn không kìm lòng được.
Ngước mắt cố gắng nhìn, nhưng vẫn không thấy tiên sinh. Chỉ thấy Thanh Dương đang ra sức lao về phía trước. Trường kiếm đã ra khỏi vỏ, nàng xông thẳng vào tầng tầng lớp lớp vòng vây, bên hông ngựa của nàng, chỉ nhìn thấy bóng dáng từng người từng người một ngã xuống.
Vì Tô Mộ Hàn, nàng liều cả mạng sống.
Ta mới chợt hồi tỉnh, Hạ Hầu Tử Khâm đâu rồi? Trong thời khắc này hắn lại ở đâu?
Cất tiếng hỏi to: “Hoàng thượng đâu?” Lần này, hắn đáng lẽ ra phải thân lâm ra trận, giờ có Diêu Hành Thiên đến nên đâu cần hắn xuất trận nữa.
Thị vệ nhìn hướng về phía trái trước mặt, chỉ tay bảo: “Hoàng thượng ở nơi đó.”
Nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy bên phía đó có rất nhiều người, ta thấy những lá cờ chiến được dựng thẳng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy được hình bóng người muốn tìm. Nhưng ở xung quanh hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều người bảo vệ, về điểm này, ta không cần phải lo lắng.
Khi xe ngựa thẳng tiến, ta nghe thấy từng hồi trống trận vang trời từ đầu bên kia chiến trường truyền đến. Trong lòng hoảng hốt, ngước mắt nhìn về phía trước, tuy nhìn không thấy nhưng cũng biết – là đội quân của Đại Tuyên đang tiến công.
Đúng như lời của Tô Mộ Hàn, Nam Chiếu đã bị vây bọc từ hai phía.
Lòng quặn thắt, ta thầm cầu nguyện, mong cho Tô Mộ Hàn tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì. Cầu nguyện, Thanh Dương có thể đến được bên cạnh người.
Đội quân của Thiên Triều có thể giúp nàng ta mở đường mà!
Nắm chặt chiếc hộp trong lòng, hít sâu vào.
Tiên sinh, thuốc của người ta đã mang theo rồi, người nhất định phải gắng gượng!
Liêu Hứa đang ngồi trong xe cuối cùng vẫn không nhịn được, ló đầu ra, lo lắng hỏi: “Cô nương, có nhìn thấy thiếu gia không?”
Lắc đầu, không, ta chưa nhìn thấy gì cả.
Hạ Hầu Tử Khâm cũng ở quá xa, quân thị vệ không còn thúc ngựa về phía trước nữa, ta cũng không hạ lệnh tiến lên. Xe ngựa cuối cùng cũng ngừng lại, cách một lớp quân lính vây dày đặc ta hoàn toàn không nhìn thấy được gì.
Lúc này, Thanh Dương cũng đã hoàn toàn khuất dạng.
Cắn chặt môi, ta biết vào thời khắc này mình không còn làm gì được nữa. Điều duy nhất có thể chỉ là chờ đợi.
Chờ đợi trong lo lắng, chờ đợi đối với ta mà nói – thời gian dường như chậm hơn bao giờ hết. Ta gần như không thể ngồi yên được nữa. Nhưng không ngồi yên được thì thế nào? Ta vẫn không thể giúp thêm gì được.
Ta cũng không biết chuyến đi lần này rốt cuộc thực sự có thể cứu được y không. Hay chỉ có thể trơ mắt nhìn y chết trên chiến trường…
Cửa ải của Hạ Hầu Tử Khâm ta cũng không qua nổi, không phải sao?
Vì chuyện này đâu chỉ là vấn đề của một hay hai người.
Đó chính là cả giang sơn của Thiên triều, nói thực tế hơn chút nữa, đó là sự thống trị của vương triều Hạ Hầu.
Hạ Hầu Tử Khâm có thể bỏ qua cho người, nhưng lại không có cách nào thuyết phục người khác.
Thái hậu, chính là người đầu tiên ngăn chặn việc này.
Trước khi rời đi, bà từng nói giao Hạ Hầu Tử Khâm cho ta. Vì vậy, ta tất nhiên việc gì cũng phải nghĩ đến lợi ích của Hạ Hầu Tử Khâm trước hết. Chỉ là, ta không thể chịu được việc tiên sinh của mình bị đối xử quá không công bằng như vậy.
Nhíu mày nhìn về phía trước, tuy ta không nhìn thấy rõ, nhưng cũng biết được rằng Nam Chiếu đã dần dần thoái lui, mà phía sau bọn chúng đã có phục binh. Trên đỉnh núi cao cao phía trước, ta nhìn thấy ẩn hiện một luồng sáng vàng.
Ta biết, đó chính là Tuyên hoàng.
Trận chiến này bắt đầu từ sáng đến chập tối, ta mới nhìn thấy có những tốp binh sĩ vội vã chạy đi, hướng về phía Hạ Hầu Tử Khâm. Bàn tay đặt trên thành xe khẽ siết chặt, theo phản xạ nhìn về phía ấy.
Tốp binh sĩ đã hoà nhập vào đoàn người, chỉ trong chốc lát, lại nhìn thấy hắn bước ra. Nhưng đội binh mã bên ấy lại đột nhiên đổi phương hướng, tiến quân về phía trái.
Đợi khi đoàn người thưa dần, cuối cùng ta cũng thấy được bóng dáng của Hạ Hầu Tử Khâm. Chợt giật nảy mình, hắn muốn đi đâu?
Trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, vội vã ra lệnh: “Bám theo đoàn xe ngựa của hoàng thượng”
Thị vệ giật mình, quay đầu mới thấy được động tĩnh ở phía trước, lúc này cũng không nói gì, chỉ đuổi ngựa bám theo.
Nhóm ngự tiền thị vệ đi theo bảo vệ ta cũng thúc ngựa liên tục bám sát xung quanh xe ngựa của ta.
Nếu như ta đoán không lầm, quân Nam Chiếu bại trận, Nam hoàng nhất định đang vội vã tháo chạy! Vậy, Tô Mộ Hàn nhất định đi cùng đường với y!
Hạ Hầu Tử Khâm đang muốn chặn bọn họ lại!
Theo bản năng quay đầu nhìn theo hướng của Đại Tuyên, quả nhiên, khi nãy vẫn còn thấy ẩn hiện luồng sáng vàng, vào lúc này đã không thấy gì nữa. Xem ra, Tuyên hoàng cũng đang rục rịch rồi! Tim khẽ thắt lại, đúng là Nam hoàng nên sáng mắt ra rồi, bao nhiêu người như vậy đều đang đợi lấy mạng của y!
Xe ngựa nhanh chóng lướt lên, trong lòng ta càng ngày càng lo lắng. Sắc mặt của Liêu Hứa cuối cùng cũng trầm xuống, lo lắng nhìn về phía trước. Cảnh sắc ven đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, ta vội vàng hít sâu vài cái, cúi đầu kiểm tra, khi đã chắc chắn rằng chiếc hộp vẫn còn nằm trong lòng mình mới nhẹ nhõm thở ra.
Xe ngựa theo sát đoàn xe phía trước, theo một bên của con đường nhỏ phóng đi. Ta nhìn ra bên ngoài, trong đầu hiện lên hình ảnh tấm bản đồ khi ấy Tô Mộ Hàn cho mình xem. Nhắm mắt lại, tấm bản đồ ấy đột nhiên rõ ràng hơn.
Nếu như Nam hoàng rời đi theo hướng ấy, vậy chắc chắn muốn quay về lãnh địa của Nam Chiếu. Hạ Hầu Tử Khâm chặn tại nơi này, lối thoát còn cách phía trước khoảng khoảng hai dặm. Còn đội quân của Tuyên hoàng sẽ tập kích sau lưng của Nam hoàng.
Mở to mắt, ra lệnh cho thị vệ đang thúc xe: “Giao lộ phía trước, rẽ phải!” ở đây có một con đường nhỏ, có thể đến thẳng đó. Khi đó Tô Mộ Hàn đã đánh dấu vị trí có lính của Nam Chiếu ẩn nấp, nhưng nay Nam chiếu bại trận, vậy đám ẩn binh này chắc chắn đã tháo chạy.
Chúng ta ít người, có thể nhanh chóng vượt qua đoạn đường này, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm thì không thể, họ chạy thẳng sẽ nhanh hơn.
Đáy mắt của thị vệ lóe lên vẻ kinh ngạc, y còn đang do dự, đã thấy giao lộ ngay trước mắt, ta khiêm khắc ra lệnh: “Còn không rẽ!”
Y vẫn lưỡng lự, vì đoàn xe của Hạ Hầu Tử Khâm không rẽ mà chạy thẳng về phía trước. Họ đã phụng mệnh của Hạ Hầu Tử Khâm phải bảo vệ chu toàn cho ta, tất nhiên là không dám tự ý hành động.
Trong lúc gấp gáp, ta vươn tay kéo cương ngựa, ra sức, ngựa hí lên một tiếng, phóng vụt theo con đường nhỏ.
Thị vệ kêu lên một tiếng, nhưng lúc này cũng không thể quay đầu lại nữa.
Khi gần đến cuối con đường, dường như có thể nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía trước, nghe âm thanh ấy, vẫn còn có chút khoảng cách. Khẽ nắm chặt tay, ta không biết được rằng âm thanh mình nghe thấy, là của người Nam Chiếu, hay của người Thiên Triều.
Nhưng, giờ cũng không còn đường lui nữa, chỉ có thể xông lên.
Nếu Nam hoàng muốn chạy thoát thì bên cạnh cũng sẽ có không ít thị vệ. Nhưng với địa hình của nơi này họ không thể đem theo nhiều người, với số thị vệ bên cạnh ta cũng có thể cầm cự được một lúc, đợi viện binh đến cũng không phải việc khó.
Đội ngự tiền thị vệ nghe thấy tiếng vó ngựa đều rút hết gươm ra, có người dẫn đầu xông ra ngoài. Trong lòng ta thấp thỏm, xe ngựa đã xông lên. Lại có tiếng vó ngựa truyền đến từ phía sau của chúng ta, trong lòng cả kinh, quả nhiên đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh đến vậy!
Quân thị vệ vội vàng cúi đầu hành lễ, hắn vừa định mở miệng thì chợt nghe âm thanh của một đoàn người ngựa truyền đến. Hắn dùng một ánh mắt ra hiệu, xe ngựa của ta đã nhanh chóng lùi về phía sau, quân thị vệ đã tiến lên, che chắn phía trước.
Còn ta, cũng thấy được rất rõ – trang phục của binh sĩ Nam Chiếu!
Lo lắng đến nỗi toàn thân run lên, nhíu mày nhìn. Ta đã thấy Nam hoàng và Nguyên Trinh hoàng hậu ở phía sau binh sĩ Nam Chiếu. Và ở phía sau nữa______
Tô Mộ Hàn!
Khi nhìn thấy rồi, vừa cảm thấy yên tâm, lại vừa lo lắng.
“Thiếu gia!” Liêu Hứa càng bất ngờ hơn, gọi thất thanh.
Ta không màng đến ngăn trở của thị vệ, kiên quyết xuống xe. Bọn họ thì nhất quyết không để ta thêm bước nào nữa. Binh sĩ của Thiên triều nhanh chóng tiến lên phía trước, ta nhìn thấy, đó chính là những xạ thủ!
Khai cung, gắn tên, tất cả động tác đều dứt khoát, kín kẽ.
Nam hoàng đã chú ý thấy được hành động khác thường của phía bên này. Đôi tay của hắn vẫy một cái, nhanh chóng quay đầu ngựa, nhưng chỉ trong chốc lát, cả đội ngũ lại dừng khựng lại. Ta biết, nhất định đằng sau chúng cũng bị chặn.
Tốc độ của Tuyên hoàng đâu có chậm.
Tất cả các cây kim thời gian đều chạm nhau tại một điểm, vừa khít.
Ta nhìn thấy đôi tay của Hạ Hầu Tử Khâm cũng khẽ vẫy, các xạ thủ cũng nhanh chóng tiếp cận lần nữa. Còn hắn, cũng cưỡi ngựa tiến về phía trước. Thị vệ thân cận cũng vội vàng đuổi theo, bám sát bảo vệ bên hắn.
Lúc này ta mới phát hiện, hoàn toàn chưa nhìn thấy bóng dáng của Diêu Hành Niên, có lẽ ông ta vẫn còn lưu lại trên chiến trường, nhưng đây không phải là việc ta muốn truy cứu lúc này.
Theo bản năng tiến về phía trước vài bước, thị vệ lại chặn ta, nói khẽ: “Công chúa… phiền người đừng tiến lên nữa.”
Ta cắn môi không nói lời nào, ánh mắt hướng nhìn về phía trước.
Binh sĩ Nam Chiếu vây thành một vòng tròn, bảo vệ lấy người ở giữa, tất cả mọi người đều dừng tại đó. Ai cũng hiểu Nam hoàng căn bản không thể trốn thoát được nữa. Nhưng ta chỉ lo lắng cho Tô Mộ Hàn, một khi những mũi tên bay ra, ai có thể bảo vệ cho y?
Nhìn thấy cung tên trong tay xạ thủ chầm chậm nhắm thẳng vào đám người ở phía trước, ta hoảng hốt, sợ rằng Hạ Hầu Tử Khâm hạ lệnh bắn. Trong lúc cấp bách, bất chấp tất cả đoạt lấy thanh kiếm của thị vệ ở bên cạnh, y sợ làm ta bị thương nên không dám giành lại. Ta lấy kiếm kề lên cổ mình, thấp giọng nói: “Để bản cung qua đó, không thì bản cung sẽ chết trước mặt ngươi!”
Thị vệ bị doạ xanh mặt, có chút lơ là. Ta liền nhân cơ hội vội vàng lướt qua người y lao về phía trước.
“Công chúa!”
Phía sau không biết ai đang gọi ta, nhưng ta đã vào tình thế không thể quay đầu rồi.
Chạy về trước vài bước, thấy ánh mắt của Tô Mộ Hàn gắt gao nhìn về phía ta, ta khẽ giật mình. Thấy y nhìn ta khẽ lắc đầu, đột nhiên ta đờ người, cả bước chân cũng cùng dừng lại.
Y muốn ta đừng bước qua đó, ta biết, ý của y trước nay ta đều biết rõ. Nhưng, thời khắc này, ta có thể bình thản nhìn y đang chìm sâu vào nguy hiểm sao?
Lúc này, đột nhiên nghe thấy Nam hoàng cười ồ lên, hướng đến Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Thật không ngờ Hoàng đế và Đại Tuyên lại có thể cấu kết nhanh đến vậy!” Khi y nói, gân xanh trên trán ẩn hiện, ánh mắt của y trong giây phút nhìn thấy ta đột nhiên ngây ra.
Ta chỉ vừa kịp giật mình thì y đã quay đầu lại, nhìn về Tô Mộ Hàn.
Nguyên Trinh hoàng hậu dường như hiểu ra điều gì, kéo lấy dây cương chặn trước người Tô Mộ Hàn. Ta mới nhớ ra, ngày ấy khi xuất phát, Nam hoàng không đi cùng họ, họ đi sau. Xem ra, việc Liêu Hứa và ta mất tích, Nguyên Trinh hoàng hậu không hề nói ra.
Ngày ấy Liêu Hứa mãi mà không về, Nguyên Trinh hoàng hậu chỉ cần phái người đến xem sẽ biết ngay ông không hề quay về doanh trại lấy thuốc, thậm chí là, người đáng ra phải ở trong doanh trại là ta đã sớm bị tráo đổi. Lẽ nào nàng ta không biết tất cả những điều này đều là trò quỷ Tô Mộ Hàn bày sao? Nàng ta không nói, là sợ Nam hoàng gây bất lợi cho Tô Mộ Hàn.
Điểm này của nàng ta, ta vẫn cảm thấy rất cảm kích.
Điều ta sợ nhất, không phải là việc Tô Mộ Hàn xảy ra chuyện sao?
Lúc này, nhìn thấy thân người Tô Mộ Hàn khẽ lắc lư, Nguyên Trinh hoàng hậu giật mình, vội vàng vươn tay ra đỡ y. Ta lo lắng đến thót tim, chỉ vì ta biết, lần này, y không phải đang giả vờ, y cũng không cần phải giả vờ nữa.
Phương thuốc của Liêu Hứa đã sắp hết tác dụng rồi.
Ta lo lắng đến nỗi không biết phải làm thế nào, theo bản năng lại bước về phía trước vài bước. Chợt nghe thấy âm thanh ‘viu viu’ truyền đến, binh sĩ Nam Chiếu đã có vài người ngã xuống. Ta vô cùng ngạc nhiên, Tuyên hoàng!
Y lại không đợi đàm phán gì hết, trực tiếp bắn tên.
Đám người ở phía trước trong chốc lát đã nháo nhào lên. Bên này, không biết ai cũng đã ra lệnh “Bắn tên”.
Vô số tên nhọn nhắm vào đám người Nam Chiếu bay vèo vèo đến. Ta sợ ngây người, vội vàng xông lên. Hạ Hầu Tử Khâm dường như ý thức được điều gì, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, chặn ta lại.
Ta khóc: “Hoàng thượng xin cứu lấy người, xin cứu lấy người!”
“A Tử!” Hắn nắm chặt lấy thân hình đang muốn xông ra ngoài của ta, cắn răng nói, “Nàng bình tĩnh chút đi!”
Ta biết, ta hiểu, Đại Tuyên đã động thủ, Thiên triều tất nhiên không thể rớt lại phía sau. Hắn không hạ lệnh, cũng sẽ có tướng quân xuất trận hạ lệnh. Bao nhiêu người đang nhìn, thân là hoàng đế Thiên triều, vốn không thể dễ dàng bỏ qua cho y, huống chi Tô Mộ Hàn đang ở trong hàng ngũ quân địch, y có muốn chạy ra, Nam hoàng cũng chưa chắc chịu thả.
Nhưng mà, ta làm không được mà! Bảo ta chỉ trơ mắt nhìn, ta không làm được!
Run rẩy khắp người, tuy là không dám nhưng ta cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía ấy.
Đột nhiên, ta ngạc nhiên phát hiện ra rằng, hướng những mũi tên bay đến lại không phải đều nhắm vào người đang ngồi trên lưng ngựa kia.
Mở tròn mắt, lòng nhẹ nhõm hơn, thì ra, vẫn còn có cơ hội để đàm phán, chẳng qua bọn họ muốn giải quyết hết số binh sĩ đó mà thôi.
Đôi tay nắm lấy áo hắn run lên cầm cập, phải rồi, hắn phải trả món nợ ân tình của Tô Mộ Hàn, cũng đã hứa không giết Nguyên Trinh hoàng hậu. Nếu như cứ bắn tên loạn xạ giết hết bọn họ cũng không phải là cách hay nhất.
Chợt nghe có người thét to: “Thiếu gia”, ta mới kịp hoàn hồn, liền nhìn thấy một bóng người lướt ngang đầu chúng ta, vững vàng đáp xuống giữa chiến trận.
Khẽ giật mình, Thanh Dương đến rồi!
Vốn dĩ ta định kêu nàng ấy lại, nhưng, đã muộn mất rồi.
Trong lúc này nàng ta xông vào, đối với nàng ta mà nói chắc chắn trùng trùng nguy hiểm, vì người mà nàng ta cần phải đối đầu, ngoài binh sĩ của Nam Chiếu ra, còn có đám tên bay đầy trời, sẽ không có ai vì một người đột nhiên xông vào mà thu cung nỏ về. Không một ai vì nàng ta đến cứu người mà kêu xạ thủ tránh không làm tổn hại đến nàng ta.
Vì điều đó căn bản là không thể.
Tô Mộ Hàn cũng đã nhìn thấy nàng ta, dường như định nói gì đó nhưng lại gập người ho khan.
“Tiên sinh!” Ta gào thất thanh. Hạ Hầu Tử Khâm ôm chặt lấy ta, nghiến răng nói: “Trẫm đã bảo nàng không nên đến!”
Đúng vậy, không đến sẽ không thấy, nhưng nếu không đến thì sao ta có thể yên tâm được?
Giương mắt nhìn y ngã từ lưng ngựa xuống, ta cảm thấy con tim như bị một bàn tay thô bạo bóp chặt lấy, đau không thể thở.
Vừa may, Thanh Dương đã kịp đỡ lấy y!
Keng keng vài tiếng, mũi tên hướng về y đã bị Thanh Dương dễ dàng dùng trường kiếm chắn ngang.
Vừa nhẹ nhõm được một chút, ta lại trở nên lo lắng. Người của Đại Tuyên không biết rốt cuộc thế nào, chỉ cần người ở trong vòng chiến rớt xuống ngựa, những mũi tên nhắm thẳng vào họ sẽ liên tục được bắn ra.
Thanh Dương, nàng có đỡ nổi không?
Chợt nghe tiếng một đoàn người ngựa từ sau lưng truyền đến, theo phản xạ quay đầu lại nhìn, thấy người dẫn đầu là Diêu Hành Niên. Xem ra chiến sự bên ấy kết thúc rồi, không thì ông ta không thể qua đây được. Ánh mắt ông ta dõi về phía trước, bất giác nhíu lại, đôi tay cầm yên cương đột nhiên nắm chặt.
Ta giật mình, mới nghĩ ra rằng có lẽ ông ta cũng quen biết Tô Mộ Hàn. Đây cũng là điều ta lo lắng nhất, người của phái bảo hoàng sẽ không bỏ qua cho y.
Người ở bên cạnh đột nhiên ra lệnh: “Xông lên cho trẫm, bắt sống Nam hoàng và Nguyên Trinh hoàng hậu!”
Mệnh lệnh của hắn vừa ban xuống, nhóm xạ thủ phía trước liền nhanh chóng thu trường cung về, lùi nhanh về phía sau. Ta nhìn thấy binh sĩ ở phía sau họ đã nhân cơ hội nhanh chóng xông lên. Cảm kích nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, hắn đang cho Thanh Dương cơ hội trốn thoát. Nếu không có những mũi tên bay loạn xạ thì đối với Thanh Dương mà nói, muốn thoát thân là chuyện rất đơn giản.
Cắn môi nhìn, hắn nắm chặt lấy bàn tay ta. Hắn không cần nói gì ta cũng hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng hắn.
Điều hắn có thể làm chỉ có thế. Nhưng, đây đã là ân huệ to lớn lắm rồi.
Diêu Hành Thiên nhìn chằm chằm, ta biết ông ta sẽ không bỏ qua cho Tô Mộ Hàn. Có cứu được không, cứu như thế nào? Trong đầu vẫn không ngừng nghĩ cách, hỗn loạn đến nỗi khiến trong lòng ta sốt sắng.
Binh lính của Thiên triều đã xông lên, trong chốc lát đã làm cho đội hình trước mắt tan rã. Phía bên Đại Tuyên cũng đã ngừng bắn tên, Tuyên hoàng lúc này nhất định đang nghi hoặc, nhưng bên này đã ngừng bắn, y cũng không thể không ngừng lại.
Rốt cuộc, Thiên Triều và Đại Tuyên vẫn là liên minh.
Thanh Dương vung kiếm đâm xuyên lồng ngực một binh sĩ Nam Chiếu, dìu lấy Tô Mộ Hàn, bay vọt qua đám người ra ngoài, đáp xuống vùng đất trống ở phía trước. Ta còn đang vui mừng, nhưng hai người chỉ chạy được vài bước thì Tô Mộ Hàn đột nhiên quỵ xuống, một ngụm máu lớn phun vào trước ngực Thanh Dương, cả người không gượng được nữa, ngã xuống.
Thanh Dương lo lắng gọi thất thanh, cây trường kiếm trên tay nàng ta không chống kịp, cũng trượt rơi xuống.
“Tiên sinh!” Ta muốn tiến về phía trước, nhưng đôi tay nắm lấy ta không hề nới lỏng, quay đầu nhìn lại, ta vội vàng nói: “Xin hoàng thượng để thiếp đi, trong tay thiếp có thuốc có thể cứu được y! Hoàng thượng!”
Ta chỉ có thể cầu xin hắn, nếu như hắn không buông tay, thì bất luận thế nào cũng không đi được.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy Diêu Hành Niên nói: “Các ngươi, lên trước bảo vệ công chúa!”
“Rõ!” một tốp binh sĩ tiến lên phía trước.
“Hoàng thượng …” Ta khóc nhìn hắn, cuối cùng hắn cũng động lòng, cắn răng buông tay ra.
Bán mạng chạy nhanh về phía trước, ta thấy Liêu Hứa cũng đã xuống ngựa, chạy về phía bọn họ.
“Tiên sinh!” Ta nhào đến trước mặt y. Y ôm lấy ngực, ho lên một tiếng, một luồng máu đỏ thẫm trào ra.
Thanh Dương ôm lấy y, khóc gọi: “ Thiếu gia! Liêu Hứa, mau cứu người, ông mau cứu người đi!”
Trán của Liêu Hứa đẫm mồ hôi, một thầy thuốc chưa từng run tay như ông lẽ ra không nên có biểu hiện này, không phải sao? Run rẩy lấy chiếc hộp trong lòng ra, lấy viên thuốc, cắn răng bảo: “Người xem này, ta đã mang thuốc đến rồi!” Ta vừa nói, vừa vươn tay ra phía trước, muốn đút cho y.
Thanh Dương đột nhiên chặn ta lại, nói: “Thuốc của tỷ tỷ cần phải hòa tan bằng nước ấm mới dùng được.” Ta thấy, vì dùng sức nên môi nàng ta đã bị cắn rách.
Đầu ta ong lên một tiếng, phẫn nộ nhìn nàng ta, tức giận gào lên: “Sao ngươi không nói sớm!” Bây giờ bảo ta đi đâu mà tìm nước ấm, đi đâu kiếm đây?
Nàng ta rốt cuộc khóc lên: “Ta không biết, ta không biết sẽ thế này… thiếu gia, thiếu gia, người nhất định phải gắng gượng, thiếu gia…”
Liêu Hứa không nói lời nào, lấy ngân châm trong tay áo ra, lưỡng lự giây lát, rồi đâm vào huyệt đản trung của Tô Mộ Hàn. Ta giật mình, đó là tử huyệt! Nhưng, nếu không phải trong tình trạng cấp bách, ta biết rằng Liêu Hứa sẽ không làm vậy.
Ông lau qua mồ hôi, trầm giọng nói: “Thiếu gia hãy cố chịu một chút, sẽ đỡ nhanh thôi.” Ông nói rồi trao đổi ánh mắt cùng Thanh Dương, Thanh Dương đã hiểu ý, vội vàng dìu y đứng đậy.
Binh sĩ theo ta tiến lên muốn giúp nàng ta, nhưng nàng đẩy họ ra, không để họ động vào người của Tô Mộ Hàn.
Nắm chặt thuốc trong tay, ta vội vã đứng dậy. Y không bị hôn mê, nghiêng người dựa vào người Thanh Dương, nhưng dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Một châm lúc nãy của Liêu Hứa đã giúp y gượng lên được khá nhiều sực lực, cõ lẽ đủ cho chúng ta thoát khỏi nơi này.
Bên đó có xe ngựa.
Cắn răng, vội vàng chạy sang đỡ phía bên kia người y. Y nhìn ta, sắc mặt của y trắng bệch đến nỗi dường như trong suốt, nhưng rồi lại quay đầu nhìn lại phía sau.
Ta biết y đang lo lắng điều gì, vội nói: “Tiên sinh yên tâm, chuyện của Nguyên Trinh hoàng hậu, hoàng thượng đã đồng ý rồi.”
Nghe thế, thấy khoé miệng y hiện lên nét cười. Đột nhiên y lại nhíu chặt mày, lòng ta khẽ thắt lại, chợt nghe Liêu Hứa nói: “Nhanh, đi nhanh!”
Dìu y rời đi, y đột nhiên gọi ta: “Tử nhi…”
Ta nức nở: “Tiên sinh, xin người đừng nói gì cả, Tử nhi đều hiểu hết. Mong người hãy gắng gượng lên, người từng nói người muốn nhìn thấy con của ta ra đời mà. Người từng hứa với ta sẽ sống thật tốt mà.”
Vừa dứt lời, ta đột nhiên nghe thấy Thanh Dương kêu lên: “Thiếu gia cẩn thận!”
Nhưng trong chớp mắt, bên tai truyền đến một tiếng “keng”, mũi tên ấy đã bị trường kiếm của Thanh Dương chặt đứt. Ta vừa nhẹ nhàng thở ra, thì lại dường như nghe thấy tiếng một mũi tên nữa lao đến, mới ngước mắt nhìn, đột nhiên nhìn thấy thân người Tô Mộ Hàn áp tới.
Nghe tiếng mũi tên xuyên thấu qua da thịt….
——— —————— ———————-
Lời tác giả: ôi một mũi tên trong truyền thuyết cuối cùng… cũng được bắn ra rồi… là ai bắn đây? Ha ha
Lau mồ hôi, hôm nay không kết thúc được rồi, chỉ là update bình thường thôi, ngày mai… chắc hoàn truyện được rồi… mọi người sợ tôi chưa.
Hết chương 3(232)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook