Hai đứa nhóc tên Tiểu Bảo , Tiểu Bối vâng vâng dạ dạ chạy lại đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên dìu vào trong phủ, vừa đi hai đứa nhỏ vừa lầm bầm to nhỏ nói chuyện với nhau
"Nè nè, sao đệ tưởng tiểu thư không nói được mà?"
"Huynh cũng tưởng thế, nhưng đấy cũng chỉ là mọi người truyền tai nhau.

Ai cũng bảo tiểu thư bị câm, nhưng hiện tại theo huynh thấy không phải là tiểu thư không nói được mà là tiểu thư không muốn nói chuyện mà thôi"
"E hèm...có phải ta chiều hai người quá rồi không?"
"A tiểu thư, tiểu nhân nào dám chứ.

Hai bọn tiểu nhân không dám dị nghị nữa đâu."
"mau đi đi"
Vân Nghê khuôn mặt bất lực cười tươi, Tiểu Bảo và Tiểu Bối gần như ngay lập tức dẫn người chạy ngay đi.

"Phúc bá, bá sắp xếp cho ta hai căn phòng khách phía tây nam lát nữa qua chuồng ngựa đón một vị công tử mặc hồng y ở đó đưa đến đó tắm rửa thay y phục"
"Dạ tiểu thư.

Vậy còn vị công tử ban nãy.."
"Hắn....đưa đến phòng ta "
"Tiểu thư chuyện này...."
"Phúc bá bá đừng lo lắng, ta chỉ giúp hắn chữa đôi mắt thôi, bá nhớ giúp ta mang lên thêm một bát canh cá nữa "
"À dạ"
Tô Phúc gật đầu lật đật chạy đi.

Vân Nghê thở dài : con người ở đây đúng là quá cổ hủ rồi

"Nhóc thối, cô định bày trò gì vậy?"
Pipi từ trong hư vô xuất hiện hai tay chống hông nhìn cô
"Pipi cậu giúp ta tìm hiểu xem độc Dịch Hồn rốt cuộc là loại độc gì và cách chữa của nó.

Hiện tại thì cứ chữa khỏi cho đôi mắt của hắn đã"
"Thôi được rồi cô nhớ cẩn thận kẻo chữa lợn lành thành lợn què đó nha"
"Biết rồi biết rồi"
Pipi biến mất để lại một vệt sáng mờ mờ nhưng rồi cũng lụi tàn chìm vào trong màn đêm sâu thẳm.

Gió đêm thổi qua từng cơn mơn man trên suối tóc dài, cô một mình bước trên hành lang dài đi về phía phòng của mình.

Trước khi xuyên đến đấy cô cũng có đọc qua nguyên tác mặc dù gọi là Tô phủ nhưng cũng không lớn lắm, có ba gian nhà: gian nhà chính, gian phụ và hậu viện.

Gian nhà phụ là nhà dùng để cho khách ở lại, đôi khi lại dùng để cứu giúp những người dân lưu lạc.

Nhưng giờ không có ai ở đó, cũng lâu không dọn dẹp muốn ở lại đó phải cho người dọn trước đã, nó chính là gian phòng phía tây nam mà Vân Nghê đã nhắc trước đó.

Nhà chính dùng để tiếp khách nằm ở hướng chính nam, còn hậu viện nằm ở hướng đông nam dùng cho gia quyến và gia nhân ở, hậu viện nhà người ta thì tràn ngập nhưng toán tính, âm mưu còn hậu viện của Tô phủ thì có thể thể gọi là sòng bài gia đình ngập tràn tiếng cười nói hạnh phúc, không đấu đá không mưu đồ mọi người đều sống chan hòa với nhau.

Không chỉ hạ nhân chơi mạt chược, tài xỉu với nhau mà ngay cả hai chủ tử của phủ cũng tham gia.

Nhưng hai chủ tử thì hoàn toàn trái ngược nhau Tô Tử Lan chơi mọi thứ đều rất giỏi có thể gọi là bà trùm.

Còn Vân Nghê thì giống như một tiểu cô nương chưa trải sự đời ngây thơ sáng, mỗi lần chơi là thua liên tiếp, nhưng để không làm mất hứng của mọi người cô đều sẽ tham gia mặc dù cô sẽ là người bị thua nhiều nhất.

Về đến cửa phòng Vân Nghê đang định đẩy cửa ra bước vào thì từ bên trong đã có người bước ra
"A, tiểu thư người về rồi, Mẫn Nhi đã chuẩn bị nước nóng cho tiểu thư rồi, người mau tắm rửa đi lát nữa nô tỳ sẽ mang điểm tâm đến cho tiểu thư."
"Được ta biết rồi."
Tiểu...tiểu thư....người.."
"Ta biết, ai ai cũng ngạc nhiên vì thấy ta nói chuyện.

Thực sự ta không có bị câm chẳng qua là ít nói chuyện thôi"
"Thì ra là vậy, tiểu thư vậy người tắm đi lát nữa Mẫn Nhi sẽ mang đồ lên"
"Được.

Ban nãy ta có dặn Phúc bá rồi lát nữa em mang điểm tâm lên thì nhớ lấy canh cá ở chỗ Phúc bá mang lên đây luôn cho ta"
"Dạ tiểu thư."
Mẫn Nhi cúi đầu đi ra ngoài.

Vân Nghê lúc này mới bước vào trong phòng, ra sau tấm bình phong là cái bồn tắm bằng gỗ nghi ngút hơi nước bốc lên.


Trút xuống bộ quần áo màu đỏ, cô bước vào trong bồn tắm rải đầy hoa hồng ngâm mình.

Lúc này Pipi đột nhiên hiện ra
"Aaaaa cô đang làm cái gì vậy??? "
Pipi hai tay che mắt mặt đỏ bừng bừng bốc khói.

"Gì vậy? Pipi cậu cũng ngại sao? Ta tưởng hệ thống cậu không có giới tính chứ? "
"Sao sao sao lại không có được.

Chỉ cần là sinh vật sống đều có giới tính.

Mà ta là giới tính đực nha là một con chuột rất đẹp trai đó.

"
"Rồi rồi, có chuyện gì sao? "
Vân Nghê vừa hỏi vừa vớt nước lên tay, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra trong không khí.

"Ta...!À ừmm quên mất rồi"
"Hả? Nè Pipi cậu cố ý đó hả?"
"Ta nào có đâu.

À phải rồi nhớ rồi.

Là hệ thống, hệ thống đưa ra nhiệm vụ để giúp cô hoàn thành cốt chuyện chính.

"
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì vậy?"
"Cô xem được mà sao không tự xem đi"

"Ta đang tắm mà, cậu xem hộ đi"
"Cô....aaa là phải công lược nam chính.

Công lược nam chính đó"
"Nam chính là ai?"
"Chính là người sau này lên ngôi hoàng đế đó, cô phải công lược hắn, trở thành thê tử của hắn, sau đó trở thành hoàng hậu.

Chỉ khi cô thành hoàng hậu mới coi như là đã hoàn thành được cốt chuyện chính đó"
"Cố chuyện chính?.....!Là gì vậy ta lỡ quên mất rồi.

"
"Là người có bớt phượng hoàng sau lưng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, hoàng hậu dưới một người trên vạn người, trở thành tấm gương cho hết thảy nữ nhân trong hạ.

"
"À à nhớ rồi.

Vậy nam chính là ai? "
"Trịnh, Cảnh, Hiên.

Chính là Trịnh Cảnh Hiên.

Người mà cô cứu hôm nay chính là Trịnh Cảnh Hiên, phu quân tương lai của cô đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương