Tứ Thiên Uân Đình
-
Chương 3: Chuyện: Uân Đình là hoa, Tứ Thiên sẽ là hộ hoa sứ giả
Trước đã nói qua, Uân Đình đặc biệt xinh đẹp.
Hơn nữa loại xinh đẹp này không giống như một người đàn ông nên có, mà so với nữ giới, người ta cũng ghen tỵ với Uân Đình muốn chết.
Thành thử với sắc đẹp phi giới tính đó, từ thuở mẫu giáo, thư tình mà Uân Đình nhận được có thể chất đầy ba gian phòng mười thước, mà vấn đề nằm ở chỗ là thư tình của đàn ông cậu nhận được còn nhiều hơn của phụ nữ gấp mấy lần.
Bất quá, cũng từng nói qua, người tìm tới cậu đa phần đều tự rước lấy phiền toái, Uân Đình giỏi phi châm, kĩ năng này khó luyện khó gặp, mà châm trong tay thu phát, Uân Đình tự có cách đủ để cho tất cả những ai mang theo si tâm có vọng tưởng với cậu, miễn phí có được một cơn ác mộng cả đời.
Trước khi chính thức qua lại với Tứ Thiên, cuộc sống của cậu không ngừng bị người làm phiền, cậu cũng rất bực bội, có hỏa nộ mà không có chỗ phát tiết, hình dung từ ngữ khó lòng diễn tả hết được.
Uân Đình phiền não, bởi vì lúc nào, khi cậu tỏ tình với cô gái cậu cho là mình thích, cơ hồ người nào cũng sẽ nói với cậu cùng một câu nói: “Xin lỗi, tôi không muốn qua lại cùng người đàn ông còn xinh đẹp hơn tôi.”
Sau đó...
Kết quả lần nào Uân Đình cũng bị thất tình.
Đến cuối cùng, cậu phát hiện mình không dám yêu đương với phái nữ nữa..
Ai còn dũng khí đi yêu, khi lần nào mang theo rất nhiều chân thành lại bị đá, đau nhiều, sẽ sợ đau!
Mà Uân Đình cũng không ý thức được lúc đó, bản thân là cong hay thẳng, vì cứ ở cạnh Tứ Thiên hoài, thành ra cảm giác khó mà phân biệt rõ được.
May mà, ngày cậu nhận ra cũng không quá trễ.
Còn nhớ....
Khi cả hai cùng đi làm ở khu X, có một ngày, Uân Đình đi thu sổ hộ khẩu của cửa hàng điện thoại trong tiểu khu.
Vừa vào cửa cậu đã bị hù mất mạng.
Vị chủ cửa hàng nọ, là người đàn ông khoảng hai sáu hai bảy tuổi, thân cao độ mét bảy sáu, tướng mạo cũng dễ nhìn, thế nhưng anh ta đang cầm một cái lồng cạnh cửa ra vào, cái vấn đề mở cửa gặp người bị hù đó không xảy ra được, vì cửa làm bằng thủy tinh trong suốt mà, vấn đề mấu chốt là con vật trong cái lồng kia.
Đó là một con chuột đốm đốm vô cùng bự con.
Tứ Thiên thấy chuột sẽ mất tiếng, mà cậu thấy chuột sẽ sợ mất mạng.
"Mẹ ơi...chuột..”
Uân Đình hoảng sợ hét to một tiếng, đồng dạng nhảy người ra khỏi cửa, tay nhanh theo phản xạ rú ngân châm định phóng qua.
May mắn lúc đó cậu chỉ đứng run run chứ không có động châm.
Anh chàng chủ tiệm vẫn còn lơ ngơ, cũng bị Uân Đình hù ngược lại giật thót mình, anh ta cầm theo lồng chuột, tiến ra cửa, chỉ thấy một "cô” cảnh sát rất xinh đẹp, anh ta chưa từng gặp qua ai đẹp như thế, thấy”cô” xanh mặt thủ thế, anh ta tò mò hỏi han,:
"Cô cảnh sát, không việc gì chứ? Cô làm tôi bị dọa đứng tim luôn này, sao vậy?”, anh ta còn cười cười, nhìn bộ dạng đáng yêu không thể tả của vị cảnh sát đẹp hơn nữ minh tinh.
“Chuột” Uân Đình khó khăn lắm mới nặn ra được chữ này, ánh mắt lia qua con chuột như gặp phải kẻ thù truyền kiếp.
Lúc này, chủ tiệm hiểu ý, biết “cô gái” sợ chuột, mà thầm nghĩ cảnh sát lại đi sợ một chú chuột bé cỏn con, không khỏi bật cười thành tiếng thích thú. Đúng là nữ nhi luôn mềm yếu mà.
Sau khi anh ta đem lồng chuột vào cất trong nhà, Uân Đình mới chỉnh lại quần áo, lấy lại tác phong cảnh vụ mà đi vào tiệm.
Vừa rồi còn hoảng sợ, cậu không để ý lắm tới cách gọi của anh ta, cũng không biết suy nghĩ của anh ta nếu không sẽ bị tức chết.
Anh chàng chủ tiệm càng nhìn càng thấy Uân Đình dễ thương.
Nghe tiếng trái tim nhảy “thình thịch” trong lồng ngực. Chàng chủ tiệm thế mà thích luôn Uân Đình.
“Cô cảnh sát, cô tới có việc gì sao?”
Anh ta lịch sự hỏi.
Cô cảnh sát?
Ta phi...
Cái người này mắt mù sao.. không thấy cậu là nam à..
Uân Đình trừng mắt, “Anh nói ai là cô? Mời anh nhìn kĩ đi, Tôi là nam, anh không thấy tôi có yết hầu này, giọng nam chuẩn men hay sao hả?”
“...” anh chàng chủ tiệm tức thì hóa đá.
Này... giống đàn ông chỗ nào chứ? Ngay cả thanh âm cũng mềm mại quá mà.
“Tôi tới thu hộ khẩu, làm ơn nhanh lên giùm, cảm ơn” Uân Đình giọng nói có chút dâng cao, lăng lăng nhìn anh chàng chủ tiệm, vì thấy anh ta mãi đứng đực ra không nhúc nhích.
"Cộc.. cộc.."
Cậu nhíu mi, gĩ xuống mặt bàn, lúc này anh chàng đó mới chịu tỉnh lại, vội vàng xin lỗi cậu rồi đi lấy hổ khẩu giao ra.
Có trời và Uân Đình mới biết, lúc đi khỏi cái tiệm đó, chân cậu còn run run, mà tim vẫn còn không yên vì sợ. Lâu lắm rồi, phải nói là từ thời hết tè dầm, cậu đã không còn gặp lại chuột, huống chi còn là con siêu bực chảng như thế.
Dọa chết cậu rồi.
Uân Đình phi như bay về đồn, nào biết sắc đẹp của mình khiến người ta thấy hiểu lầm là nữ thì thôi, nay còn bất chấp mà thích luôn dù đã biết rõ cậu là nam.
Từ đó về sau, trước cổng đồn công an không có việc gì, mọi người có thể nhìn thấy một anh chàng ăn mặc sạch sẽ, tay cầm bó hoa, đứng canh gác, lóng ngóng đợi chờ ai đó.
Ban đầu các cô nữ cảnh sát còn đua nhau ăn dưa bỡ người nọ đến tìm mình.
Độ tuần sau, mọi người mới rõ ràng, người nọ là chủ tiệm điện thoại gần đồn, bị sắc đẹp của Uân Đình mê hoặc, giờ đang theo đuổi người.
Thật là, làm mấy bà dây mừng hụt~ tiếng lòng của các chị po lịt ép ây.
Thật ra câu nói đầu tiên khi Uân Đình bị anh ta chặn lại trước cổng, cậu muốn nói nhất với anh chàng tên là Giang Khoa kia là:
“Anh trai, nên đi khám mắt hoặc khám não của anh đi, xin để tôi yên, cảm ơn”.
Giang Khoa vô cùng kiên trì, ngày nào cũng tới chờ Uân Đình tan ca, mỗi ngày đổi một loại hoa, còn nhờ đồng chí nữ giao hoa hộ mình vào tay Uân Đình.
Tứ Thiên đi giao lưu bên khu khác về, rất nhanh liền biết rõ ràng nguyên căn đầu đuôi sự việc.
Hắn nghe nữ đồng nghiệp khoa trương kể lại, vừa hốt hoảng vừa bực mình nhảy dựng khỏi ghế.
Thở hồng hộc chạy đi tới cổng nhìn xem thực hư, quả nhiên thấy Giang Khoa đang chặn đường Uân Đình mới đi đâu ngoài kia về, trên tay anh ta còn cầm hoa.
Đôi mắt Tứ Thiên tóe ra lửa luôn rồi.
Con bà nó, người của ông mà cũng dám đụng tới, con cừu ngốc Uân Đình kia chỉ có thể là của riêng hắn thôi. Người khác cấm có được sờ vào, dù là có ý nghĩ cũng không được phép.
Hắn nuôi cậu, vỗ béo cậu cất giành tới nay còn chưa dám chạm vào đâu.
Không ổn... không chờ được nữa rồi... đợi chín nữa có khi chưa kịp ăn sẽ bị kẻ khác cướp mất.
Tứ Thiên có ý xấu càng nghĩ càng xấu hơn.
Hắn chạy vụt qua, kéo Uân Đình vào lồng ngực, ôm chặt lấy, ánh mắt đăm đăm nghiêm túc cảnh cáo Giang Khoa, “Cậu ấy là người của tôi, anh đừng mong chạm vào, xin mời rời khỏi đây cho, từ nay chớ đến gần cậu ấy nữa”
"Anh là ai? Có quyền gì cấm tôi?” Giang Khoa sau khi định thần, không cho là đúng cãi lại.
Tứ Thiên càng ôm chặt Uân Đình hơn, Uân Đình bị bất ngờ còn ngây ngô chưa hiểu đang xảy ra việc gì, bị Tứ Thiên ôm lấy cứ đứng yên như tượng, lúc nghe Giang Khoa hỏi, cậu nhìn anh ta, lại ngước đầu len nhìn Tứ Thiên, cậu thấp hơn hắn gần một cái đầu.
Nhìn xong mới tỉnh ra mình đang bị ôm, cậu cố ý vùng thoát khỏi cái ôm đó, không ngờ được, Tứ Thiên nghe xong câu hỏi rất đáng đánh đòn của Giang Khoa, liền không nói hai lời, cúi đầu hôn phóc xuống mặt Uân Đình.
Hôn xong cũng ngẩn ra,hắn vốn định chỉ hôn lên tóc cậu, ai biết được đúng lúc cậu ngước mặt lên đâu, thế là nụ hôn từ tóc chuyển thẳng xuống mặt cậu luôn.
Mà thế cũng tốt.
Đồng dạng, Uân Đình và Giang Khoa cũng kinh ngạc không nói nên lời.
“Tôi chính là hộ hoa sứ giả của em ấy, em ấy là hoa của tôi rồi”
Buổi tối hôm đó, Uân Đình tức giận, Tứ Thiên tìm tới ăn trực bị nhốt ngoài cửa.
“Rầm.. rầm... rầm...”
“Uân Đình, Đình, anh sai rồi, mở cửa đi mà, bên ngoài lạnh quá, anh bị đói sắp ngất rồi, Đình ơi...”
Uân Đình trong nhà liên tiếp nghe âm thanh thất bát quái dị “ Đình ơi” của Tứ Thiên làm phiền, triệt để bốc khói đầu, Cậu mở cửa liếc hắn một cái, trước ánh mắt lóe sáng mừng rỡ của hắn, thản nhiên nhét một miếng thịt chân giò lợn trong tay vào trong cổ họng.
Một giây sau.
“RẦM”
Trong nhà có tiếng của cậu vọng ra.
“Hết thức ăn rồi!”
Từ ngày ấy trở đi, Giang Khoa không còn xuất hiện nữa, vì anh ta đã rõ, bên cạnh Uân Đình đẹp như hoa kia thật sự đã có hộ hoa sứ giả, vị hộ sứ xứng đáng với cậu hơn anh ta gấp chục lần.
Mọi người ở tiểu khu X lại thêm một đợt tò mò lớn. Nhất là các chị em cảnh sát, rất là bất bình luôn.
Thế quái nào mà Uân Đình là nam song lại cứ nhận được hoa suốt, còn các cô là nữ lại chẳng có cộng rơm nào là sao?.
Các cô ví Uân Đình là hoa, vậy hộ hoa sứ gỉa trong truyền thuyết, còn ai khác là người họ Tứ tên Thiên nữa đâu.
Hơn nữa loại xinh đẹp này không giống như một người đàn ông nên có, mà so với nữ giới, người ta cũng ghen tỵ với Uân Đình muốn chết.
Thành thử với sắc đẹp phi giới tính đó, từ thuở mẫu giáo, thư tình mà Uân Đình nhận được có thể chất đầy ba gian phòng mười thước, mà vấn đề nằm ở chỗ là thư tình của đàn ông cậu nhận được còn nhiều hơn của phụ nữ gấp mấy lần.
Bất quá, cũng từng nói qua, người tìm tới cậu đa phần đều tự rước lấy phiền toái, Uân Đình giỏi phi châm, kĩ năng này khó luyện khó gặp, mà châm trong tay thu phát, Uân Đình tự có cách đủ để cho tất cả những ai mang theo si tâm có vọng tưởng với cậu, miễn phí có được một cơn ác mộng cả đời.
Trước khi chính thức qua lại với Tứ Thiên, cuộc sống của cậu không ngừng bị người làm phiền, cậu cũng rất bực bội, có hỏa nộ mà không có chỗ phát tiết, hình dung từ ngữ khó lòng diễn tả hết được.
Uân Đình phiền não, bởi vì lúc nào, khi cậu tỏ tình với cô gái cậu cho là mình thích, cơ hồ người nào cũng sẽ nói với cậu cùng một câu nói: “Xin lỗi, tôi không muốn qua lại cùng người đàn ông còn xinh đẹp hơn tôi.”
Sau đó...
Kết quả lần nào Uân Đình cũng bị thất tình.
Đến cuối cùng, cậu phát hiện mình không dám yêu đương với phái nữ nữa..
Ai còn dũng khí đi yêu, khi lần nào mang theo rất nhiều chân thành lại bị đá, đau nhiều, sẽ sợ đau!
Mà Uân Đình cũng không ý thức được lúc đó, bản thân là cong hay thẳng, vì cứ ở cạnh Tứ Thiên hoài, thành ra cảm giác khó mà phân biệt rõ được.
May mà, ngày cậu nhận ra cũng không quá trễ.
Còn nhớ....
Khi cả hai cùng đi làm ở khu X, có một ngày, Uân Đình đi thu sổ hộ khẩu của cửa hàng điện thoại trong tiểu khu.
Vừa vào cửa cậu đã bị hù mất mạng.
Vị chủ cửa hàng nọ, là người đàn ông khoảng hai sáu hai bảy tuổi, thân cao độ mét bảy sáu, tướng mạo cũng dễ nhìn, thế nhưng anh ta đang cầm một cái lồng cạnh cửa ra vào, cái vấn đề mở cửa gặp người bị hù đó không xảy ra được, vì cửa làm bằng thủy tinh trong suốt mà, vấn đề mấu chốt là con vật trong cái lồng kia.
Đó là một con chuột đốm đốm vô cùng bự con.
Tứ Thiên thấy chuột sẽ mất tiếng, mà cậu thấy chuột sẽ sợ mất mạng.
"Mẹ ơi...chuột..”
Uân Đình hoảng sợ hét to một tiếng, đồng dạng nhảy người ra khỏi cửa, tay nhanh theo phản xạ rú ngân châm định phóng qua.
May mắn lúc đó cậu chỉ đứng run run chứ không có động châm.
Anh chàng chủ tiệm vẫn còn lơ ngơ, cũng bị Uân Đình hù ngược lại giật thót mình, anh ta cầm theo lồng chuột, tiến ra cửa, chỉ thấy một "cô” cảnh sát rất xinh đẹp, anh ta chưa từng gặp qua ai đẹp như thế, thấy”cô” xanh mặt thủ thế, anh ta tò mò hỏi han,:
"Cô cảnh sát, không việc gì chứ? Cô làm tôi bị dọa đứng tim luôn này, sao vậy?”, anh ta còn cười cười, nhìn bộ dạng đáng yêu không thể tả của vị cảnh sát đẹp hơn nữ minh tinh.
“Chuột” Uân Đình khó khăn lắm mới nặn ra được chữ này, ánh mắt lia qua con chuột như gặp phải kẻ thù truyền kiếp.
Lúc này, chủ tiệm hiểu ý, biết “cô gái” sợ chuột, mà thầm nghĩ cảnh sát lại đi sợ một chú chuột bé cỏn con, không khỏi bật cười thành tiếng thích thú. Đúng là nữ nhi luôn mềm yếu mà.
Sau khi anh ta đem lồng chuột vào cất trong nhà, Uân Đình mới chỉnh lại quần áo, lấy lại tác phong cảnh vụ mà đi vào tiệm.
Vừa rồi còn hoảng sợ, cậu không để ý lắm tới cách gọi của anh ta, cũng không biết suy nghĩ của anh ta nếu không sẽ bị tức chết.
Anh chàng chủ tiệm càng nhìn càng thấy Uân Đình dễ thương.
Nghe tiếng trái tim nhảy “thình thịch” trong lồng ngực. Chàng chủ tiệm thế mà thích luôn Uân Đình.
“Cô cảnh sát, cô tới có việc gì sao?”
Anh ta lịch sự hỏi.
Cô cảnh sát?
Ta phi...
Cái người này mắt mù sao.. không thấy cậu là nam à..
Uân Đình trừng mắt, “Anh nói ai là cô? Mời anh nhìn kĩ đi, Tôi là nam, anh không thấy tôi có yết hầu này, giọng nam chuẩn men hay sao hả?”
“...” anh chàng chủ tiệm tức thì hóa đá.
Này... giống đàn ông chỗ nào chứ? Ngay cả thanh âm cũng mềm mại quá mà.
“Tôi tới thu hộ khẩu, làm ơn nhanh lên giùm, cảm ơn” Uân Đình giọng nói có chút dâng cao, lăng lăng nhìn anh chàng chủ tiệm, vì thấy anh ta mãi đứng đực ra không nhúc nhích.
"Cộc.. cộc.."
Cậu nhíu mi, gĩ xuống mặt bàn, lúc này anh chàng đó mới chịu tỉnh lại, vội vàng xin lỗi cậu rồi đi lấy hổ khẩu giao ra.
Có trời và Uân Đình mới biết, lúc đi khỏi cái tiệm đó, chân cậu còn run run, mà tim vẫn còn không yên vì sợ. Lâu lắm rồi, phải nói là từ thời hết tè dầm, cậu đã không còn gặp lại chuột, huống chi còn là con siêu bực chảng như thế.
Dọa chết cậu rồi.
Uân Đình phi như bay về đồn, nào biết sắc đẹp của mình khiến người ta thấy hiểu lầm là nữ thì thôi, nay còn bất chấp mà thích luôn dù đã biết rõ cậu là nam.
Từ đó về sau, trước cổng đồn công an không có việc gì, mọi người có thể nhìn thấy một anh chàng ăn mặc sạch sẽ, tay cầm bó hoa, đứng canh gác, lóng ngóng đợi chờ ai đó.
Ban đầu các cô nữ cảnh sát còn đua nhau ăn dưa bỡ người nọ đến tìm mình.
Độ tuần sau, mọi người mới rõ ràng, người nọ là chủ tiệm điện thoại gần đồn, bị sắc đẹp của Uân Đình mê hoặc, giờ đang theo đuổi người.
Thật là, làm mấy bà dây mừng hụt~ tiếng lòng của các chị po lịt ép ây.
Thật ra câu nói đầu tiên khi Uân Đình bị anh ta chặn lại trước cổng, cậu muốn nói nhất với anh chàng tên là Giang Khoa kia là:
“Anh trai, nên đi khám mắt hoặc khám não của anh đi, xin để tôi yên, cảm ơn”.
Giang Khoa vô cùng kiên trì, ngày nào cũng tới chờ Uân Đình tan ca, mỗi ngày đổi một loại hoa, còn nhờ đồng chí nữ giao hoa hộ mình vào tay Uân Đình.
Tứ Thiên đi giao lưu bên khu khác về, rất nhanh liền biết rõ ràng nguyên căn đầu đuôi sự việc.
Hắn nghe nữ đồng nghiệp khoa trương kể lại, vừa hốt hoảng vừa bực mình nhảy dựng khỏi ghế.
Thở hồng hộc chạy đi tới cổng nhìn xem thực hư, quả nhiên thấy Giang Khoa đang chặn đường Uân Đình mới đi đâu ngoài kia về, trên tay anh ta còn cầm hoa.
Đôi mắt Tứ Thiên tóe ra lửa luôn rồi.
Con bà nó, người của ông mà cũng dám đụng tới, con cừu ngốc Uân Đình kia chỉ có thể là của riêng hắn thôi. Người khác cấm có được sờ vào, dù là có ý nghĩ cũng không được phép.
Hắn nuôi cậu, vỗ béo cậu cất giành tới nay còn chưa dám chạm vào đâu.
Không ổn... không chờ được nữa rồi... đợi chín nữa có khi chưa kịp ăn sẽ bị kẻ khác cướp mất.
Tứ Thiên có ý xấu càng nghĩ càng xấu hơn.
Hắn chạy vụt qua, kéo Uân Đình vào lồng ngực, ôm chặt lấy, ánh mắt đăm đăm nghiêm túc cảnh cáo Giang Khoa, “Cậu ấy là người của tôi, anh đừng mong chạm vào, xin mời rời khỏi đây cho, từ nay chớ đến gần cậu ấy nữa”
"Anh là ai? Có quyền gì cấm tôi?” Giang Khoa sau khi định thần, không cho là đúng cãi lại.
Tứ Thiên càng ôm chặt Uân Đình hơn, Uân Đình bị bất ngờ còn ngây ngô chưa hiểu đang xảy ra việc gì, bị Tứ Thiên ôm lấy cứ đứng yên như tượng, lúc nghe Giang Khoa hỏi, cậu nhìn anh ta, lại ngước đầu len nhìn Tứ Thiên, cậu thấp hơn hắn gần một cái đầu.
Nhìn xong mới tỉnh ra mình đang bị ôm, cậu cố ý vùng thoát khỏi cái ôm đó, không ngờ được, Tứ Thiên nghe xong câu hỏi rất đáng đánh đòn của Giang Khoa, liền không nói hai lời, cúi đầu hôn phóc xuống mặt Uân Đình.
Hôn xong cũng ngẩn ra,hắn vốn định chỉ hôn lên tóc cậu, ai biết được đúng lúc cậu ngước mặt lên đâu, thế là nụ hôn từ tóc chuyển thẳng xuống mặt cậu luôn.
Mà thế cũng tốt.
Đồng dạng, Uân Đình và Giang Khoa cũng kinh ngạc không nói nên lời.
“Tôi chính là hộ hoa sứ giả của em ấy, em ấy là hoa của tôi rồi”
Buổi tối hôm đó, Uân Đình tức giận, Tứ Thiên tìm tới ăn trực bị nhốt ngoài cửa.
“Rầm.. rầm... rầm...”
“Uân Đình, Đình, anh sai rồi, mở cửa đi mà, bên ngoài lạnh quá, anh bị đói sắp ngất rồi, Đình ơi...”
Uân Đình trong nhà liên tiếp nghe âm thanh thất bát quái dị “ Đình ơi” của Tứ Thiên làm phiền, triệt để bốc khói đầu, Cậu mở cửa liếc hắn một cái, trước ánh mắt lóe sáng mừng rỡ của hắn, thản nhiên nhét một miếng thịt chân giò lợn trong tay vào trong cổ họng.
Một giây sau.
“RẦM”
Trong nhà có tiếng của cậu vọng ra.
“Hết thức ăn rồi!”
Từ ngày ấy trở đi, Giang Khoa không còn xuất hiện nữa, vì anh ta đã rõ, bên cạnh Uân Đình đẹp như hoa kia thật sự đã có hộ hoa sứ giả, vị hộ sứ xứng đáng với cậu hơn anh ta gấp chục lần.
Mọi người ở tiểu khu X lại thêm một đợt tò mò lớn. Nhất là các chị em cảnh sát, rất là bất bình luôn.
Thế quái nào mà Uân Đình là nam song lại cứ nhận được hoa suốt, còn các cô là nữ lại chẳng có cộng rơm nào là sao?.
Các cô ví Uân Đình là hoa, vậy hộ hoa sứ gỉa trong truyền thuyết, còn ai khác là người họ Tứ tên Thiên nữa đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook