Tử Thiên Thần
-
Quyển 1 - Chương 13-2: Thảm họa (Phần 2)
“Thì ra là anh à?” - Xương Uy cười nhạt.
Thiên Nhi cũng đã nhận ra người đó, cô bước ra khỏi xe, giận dữ nói:
“Thiên Hà, sao anh lại đâm vào xe bọn tôi!”
Thiên Hà trong bộ vest đen lịch lãm, tay anh bật lên một chiếc ô màu đen, miệng cười rạng rỡ:
“Ồ không ngờ lại gặp hai đứa ở đây. Xin lỗi nhé, vừa rồi xe của anh có một chút… trục trặc kĩ thuật.”
Rõ ràng là anh ta cố ý chứ trục trặc cái gì - Xương Uy chậm rãi đi về phía đuôi xe xem xét, một vết lõm khá sâu.
Thiên Hà bước vội đến bên Thiên Nhi để che mưa cho cô em gái:
“Thiên Nhi, em mau vào xe đi, nhiễm mưa lại cảm thì sao.”
“Kệ tôi!” - Thiên Nhi sẵng giọng - “Anh theo dõi bọn tôi phải không?”
“Đâu có. Chỉ là tình cờ thôi mà.” - Thiên Hà thanh minh, anh rút ra một chiếc khăn tay và ân cần lau nước mưa trên má Thiên Nhi.
“Thôi đi! Đừng chạm vào tôi!” - Thiên Nhi giật chiếc khăn và quăng xuống mặt đường.
RẦẦẦM!!!
Chiếc xe của Thiên Hà rúng động, đuôi xe vừa hứng chịu một cú tông rất mạnh! Và thủ phạm là một chiếc xe mui trần màu đỏ ở phía sau! Người ngồi bên trong xe chính là…
“Cái quái gì vậy?” - Thiên Hà đưa chiếc ô cho Thiên Nhi rồi hùng dũng bước về phía chiếc xe màu đỏ.
“Đi kiểu gì vậy hả? Có mắt không!” - Anh quát.
Cô gái chủ chiếc xe đỏ đang chậm rãi bước ra, lạnh lùng cất giọng:
“Sao? Muốn gì?”
Xương Uy nhận ra ngay cô nàng đó, ánh mắt anh hơi tối lại. Y Tuyết! Sao cô ta cũng có mặt ở đây nhỉ?
Xe Thiên Hà đã vỡ hoàn toàn đèn hậu, nếu người gây ra điều này không phải là một cô gái thì anh đã cho vài quả đấm rồi. Anh tiến đến trước mặt cô ta, nén giọng hỏi:
“Cô đâm vỡ xe tôi rồi, giờ định giải quyết sao đây?”
Y Tuyết nheo mắt nhìn Thiên Hà, trông hắn ta đẹp như một diễn viên điện ảnh nhưng không phải tuýp đàn ông mà cô thích, cô cười lạnh:
“Chẳng sao cả. Anh không thấy mũi xe của tôi cũng bị móp à?”
“Cái gì?” - Thiên Hà giận điên người, cô ta đâm vào xe anh không một lời xin lỗi lại còn giở giọng ngang ngược thách thức, không thể cho qua được!
“Con đó là ai mà láo thế nhỉ?” - Thiên Nhi bước đến bên Xương Uy.
“Ừm…” - Xương Uy thoáng chột dạ, nếu để Thiên Nhi biết mối quan hệ của anh với Y Tuyết thì chắc chắn sẽ rất rắc rối!
Y Tuyết liếc nhìn về phía Xương Uy và Thiên Nhi, ánh mắt chợt lóe lên một tia lửa.
Thiên Hà trừng mắt nhìn Y Tuyết:
“Cô mà không đền bù thiệt hại cho tôi thì đừng mong rời khỏi đây, nghe rõ chưa?”
“Im miệng. Biến nhanh còn kịp.” - Giọng Y Tuyết lạnh băng.
Thiên Hà xiết chặt hai nắm đấm lại, nộ khí ngùn ngụt:
“Grừ, tôi phải dạy cho cô một chút phép tắc!”
ẦM ẦM ẦM!!!!
Mặt đất chợt rung chuyển dữ dội!!
“Động đất ư???” - Thiên Nhi vứt chiếc ô đi và ôm chầm lấy Xương Uy.
Xương Uy hướng ánh nhìn về phía xa, đôi mắt anh như đông cứng… Những tòa cao ốc đang… sụp đổ!!
“TRỜI ƠI!”
“Á Á Á!!!”
Những tiếng kêu la vang lên đầy hoảng loạn. Rất nhiều người đang vội vã lao ra khỏi những chiếc ô tô, chen chúc nhau bỏ chạy.
“Bắt… đầu… rồi!” - Xương Uy cất giọng âm u, rồi anh nắm lấy tay Thiên Nhi quay người chạy hòa theo dòng người đang sợ hãi và khiếp đảm tột độ.
“Xương Uy…”
“Đừng sợ Thiên Nhi, chạy theo anh! Cố lên!”
Mặt đất vẫn rung chuyển dữ dội, từng lớp nhựa đường đang rạn nứt rồi lún sụp xuống… Một hố đen khổng lồ đang không ngừng lan rộng, nuốt chửng mọi thứ!
Mưa đổ xuống như trút, rát lạnh, tái tê. Xương Uy vẫn kéo tay Thiên Nhi chạy bằng hết sức bình sinh, giữa những tiếng gào thét náo loạn của hàng ngàn người. Họ xô đẩy, giẫm đạp lên nhau. Bởi ngay phía sau lưng họ là cái chết, là cửa địa ngục đangmở ra!!!Và… những tòa nhà, những chiếc xe hơi, cùng vô vàn những con người xấu xố đang lả tả rơi xuống vực sâu đen ngòm kia trong nỗi kinh hoàng, tuyệt vọng…
Thiên Nhi cũng đã nhận ra người đó, cô bước ra khỏi xe, giận dữ nói:
“Thiên Hà, sao anh lại đâm vào xe bọn tôi!”
Thiên Hà trong bộ vest đen lịch lãm, tay anh bật lên một chiếc ô màu đen, miệng cười rạng rỡ:
“Ồ không ngờ lại gặp hai đứa ở đây. Xin lỗi nhé, vừa rồi xe của anh có một chút… trục trặc kĩ thuật.”
Rõ ràng là anh ta cố ý chứ trục trặc cái gì - Xương Uy chậm rãi đi về phía đuôi xe xem xét, một vết lõm khá sâu.
Thiên Hà bước vội đến bên Thiên Nhi để che mưa cho cô em gái:
“Thiên Nhi, em mau vào xe đi, nhiễm mưa lại cảm thì sao.”
“Kệ tôi!” - Thiên Nhi sẵng giọng - “Anh theo dõi bọn tôi phải không?”
“Đâu có. Chỉ là tình cờ thôi mà.” - Thiên Hà thanh minh, anh rút ra một chiếc khăn tay và ân cần lau nước mưa trên má Thiên Nhi.
“Thôi đi! Đừng chạm vào tôi!” - Thiên Nhi giật chiếc khăn và quăng xuống mặt đường.
RẦẦẦM!!!
Chiếc xe của Thiên Hà rúng động, đuôi xe vừa hứng chịu một cú tông rất mạnh! Và thủ phạm là một chiếc xe mui trần màu đỏ ở phía sau! Người ngồi bên trong xe chính là…
“Cái quái gì vậy?” - Thiên Hà đưa chiếc ô cho Thiên Nhi rồi hùng dũng bước về phía chiếc xe màu đỏ.
“Đi kiểu gì vậy hả? Có mắt không!” - Anh quát.
Cô gái chủ chiếc xe đỏ đang chậm rãi bước ra, lạnh lùng cất giọng:
“Sao? Muốn gì?”
Xương Uy nhận ra ngay cô nàng đó, ánh mắt anh hơi tối lại. Y Tuyết! Sao cô ta cũng có mặt ở đây nhỉ?
Xe Thiên Hà đã vỡ hoàn toàn đèn hậu, nếu người gây ra điều này không phải là một cô gái thì anh đã cho vài quả đấm rồi. Anh tiến đến trước mặt cô ta, nén giọng hỏi:
“Cô đâm vỡ xe tôi rồi, giờ định giải quyết sao đây?”
Y Tuyết nheo mắt nhìn Thiên Hà, trông hắn ta đẹp như một diễn viên điện ảnh nhưng không phải tuýp đàn ông mà cô thích, cô cười lạnh:
“Chẳng sao cả. Anh không thấy mũi xe của tôi cũng bị móp à?”
“Cái gì?” - Thiên Hà giận điên người, cô ta đâm vào xe anh không một lời xin lỗi lại còn giở giọng ngang ngược thách thức, không thể cho qua được!
“Con đó là ai mà láo thế nhỉ?” - Thiên Nhi bước đến bên Xương Uy.
“Ừm…” - Xương Uy thoáng chột dạ, nếu để Thiên Nhi biết mối quan hệ của anh với Y Tuyết thì chắc chắn sẽ rất rắc rối!
Y Tuyết liếc nhìn về phía Xương Uy và Thiên Nhi, ánh mắt chợt lóe lên một tia lửa.
Thiên Hà trừng mắt nhìn Y Tuyết:
“Cô mà không đền bù thiệt hại cho tôi thì đừng mong rời khỏi đây, nghe rõ chưa?”
“Im miệng. Biến nhanh còn kịp.” - Giọng Y Tuyết lạnh băng.
Thiên Hà xiết chặt hai nắm đấm lại, nộ khí ngùn ngụt:
“Grừ, tôi phải dạy cho cô một chút phép tắc!”
ẦM ẦM ẦM!!!!
Mặt đất chợt rung chuyển dữ dội!!
“Động đất ư???” - Thiên Nhi vứt chiếc ô đi và ôm chầm lấy Xương Uy.
Xương Uy hướng ánh nhìn về phía xa, đôi mắt anh như đông cứng… Những tòa cao ốc đang… sụp đổ!!
“TRỜI ƠI!”
“Á Á Á!!!”
Những tiếng kêu la vang lên đầy hoảng loạn. Rất nhiều người đang vội vã lao ra khỏi những chiếc ô tô, chen chúc nhau bỏ chạy.
“Bắt… đầu… rồi!” - Xương Uy cất giọng âm u, rồi anh nắm lấy tay Thiên Nhi quay người chạy hòa theo dòng người đang sợ hãi và khiếp đảm tột độ.
“Xương Uy…”
“Đừng sợ Thiên Nhi, chạy theo anh! Cố lên!”
Mặt đất vẫn rung chuyển dữ dội, từng lớp nhựa đường đang rạn nứt rồi lún sụp xuống… Một hố đen khổng lồ đang không ngừng lan rộng, nuốt chửng mọi thứ!
Mưa đổ xuống như trút, rát lạnh, tái tê. Xương Uy vẫn kéo tay Thiên Nhi chạy bằng hết sức bình sinh, giữa những tiếng gào thét náo loạn của hàng ngàn người. Họ xô đẩy, giẫm đạp lên nhau. Bởi ngay phía sau lưng họ là cái chết, là cửa địa ngục đangmở ra!!!Và… những tòa nhà, những chiếc xe hơi, cùng vô vàn những con người xấu xố đang lả tả rơi xuống vực sâu đen ngòm kia trong nỗi kinh hoàng, tuyệt vọng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook