Tử Thần Phiêu Nguyệt
-
Chapter 52
TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 52
Ầm!
Âm thanh liên tục vang lên trong quán trọ.
“Khực!”
Cùng lúc đó, tiếng thét thảm thiết của đám nam nhân cũng làm kinh động cả một tầng quán trọ.
Đám nam nhân xông vào Phiêu Nguyệt, từng tên từng tên một đều bị phi đao đâm vào đùi hoặc vai.
Cơ thể truyền đến cơn đau đớn dữ dội, bọn họ không ngừng lăn lộn trên sàn nhà.
Chỉ trong nháy mắt, hàng chục nam nhân bị đều bị hạ vì trúng phi đao.
Đây chính là lần đầu tiên bọn họ được nếm mùi ám khí mới mang tên U Linh Chủy.
Chỉ với một động tác nhẹ nhàng, Phiêu Nguyệt đã phóng hàng chục U Linh Chủy trúng chính xác vào đối thủ.
Những người có mặt ở đây không một ai có thể đạt đến cảnh giới đó.
“Ư ư!”
“Tên khốn này từ đâu chui ra vậy chứ?”
Còn lại mười gã nam nhân lành lặn, nhưng không một ai dám lỗ mãng xông vào nữa.
Nhìn dáng vẻ đám nam nhân phàm phu tục tử kia, Vũ Tiên Hà bất giác cảm thấy khinh miệt.
‘Một lũ vô dụng….’
Thế nhưng, nàng lại dùng ánh mắt đầy say đắm mà nhìn Phiêu Nguyệt. Gương mặt hắn anh tuấn đến độ khiến đối phương như bị mê hoặc, chẳng những thế tu vi cảnh giới còn cao thâm tuyệt đỉnh, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ cướp trọn đi trái tim của người khác.
‘Nếu có thể khiến hắn phủ phục dưới chân váy của ta, thì một mình hắn cũng đủ cân mười tên vô dụng này rồi, vậy thì sẽ có lợi hơn rất nhiều.’
Sau một hồi tính toán thiệt hơn, Vũ Tiên Hà bày ra biểu cảm quyến rũ tiến lại gần Phiêu Nguyệt.
“Phiêu thiếu hiệp! Xin thiếu hiệp nể mặt tiểu nữ mà vơi bớt cơn thịnh nộ đi ạ. Những người này không phải kẻ xấu đâu. Chẳng qua là họ lo lắng cho tiểu nữ nên có phần quá khích mà thôi.”
“Làm người phải tự chịu trách nhiệm cho hành động mà mình đã gây ra chứ.”
“Vâng ạ! Thiếu hiệp nói chí phải. Vậy nên tiểu nữ đây xin mạn phép chịu trách nhiệm thay cho huynh ấy được không ạ?”
“Cô nương sẽ chịu trách nhiệm thay hắn ư?”
“Vâng! Tiểu nữ xin nguyện ý.”
“Cô có biết câu nói đó có nghĩa là gì không?”
“Đương nhiên tiểu nữ biết, nhưng tiểu nữ nghĩ Phiêu thiếu hiệp đây sẽ không đòi hỏi thái quá đâu. Không biết tiểu nữ nghĩ có chỗ nào sai không?”
Nhìn biểu cảm buồn rầu của Vũ Tiên Hà thật khiến tâm can người khác phải rung động một phen.
“Không được đâu. Vũ tiểu thư! Vũ tiểu thư không thể vì bọn ta mà chịu sự nhục nhã như thế được.”
“Khực! Thà là bọn ta liều mạng với hắn còn hơn.”
Đám nam nhân nhìn cảnh tượng đó liền hét toáng lên.
Một vài tên thậm chí còn chảy nước mắt ròng ròng.
Bọn họ nghĩ rằng Vũ Tiên Hà đang vì họ mà hy sinh bản thân.
Phiêu Nguyệt ngay lập tức nắm bắt được bầu không khí lúc này.
‘Khá đấy.’
Gương mặt xinh đẹp của hắn cũng nhanh chóng đổi sắc.
Đây gọi là tinh tường nhỉ? Vũ Tiên Hà biết mình có thể tận dụng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần cùng với tình thế để xoay chuyển tình hình.
Đối với đám nam nhân đi theo nàng ở Thanh Nguyệt Hội, dáng vẻ hy sinh thân mình của nàng ta khiến họ không ngừng dâng trào cảm giác bi phẫn, thế nhưng với Phiêu Nguyệt, bộ dạng này của Vũ Tiên Hà quả nhiên người thường khó mà làm theo được.
“Tiểu nữ phải làm gì để thiếu hiệp tha thứ cho họ đây? Xin thiếu hiệp cứ nói. Tiểu nữ nhất định sẽ làm theo.”
Bất luận Phiêu Nguyệt đưa ra quyết định thế nào, nàng ta cũng sẽ nhất mực làm theo.
Lúc đó, Phiêu Nguyệt khẽ vung tay. Lập tức, hàng chục phi đao đang cắm vào người đám nam nhân lập tức được thu hồi.
Vũ Tiên Hà nhìn thấy cảnh tượng đó liền bày ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì trong mắt nàng, dường như Phiêu Nguyệt vừa thi triển một tuyệt kỹ của Hư Không Nhiếp Vật (虛空攝物).
Thực chất đó chẳng phải là tuyệt kỹ của Hư Không Nhiếp Vật gì cả, hắn chỉ thu hồi U Linh Chủy bằng cách thu hồn mà thôi. Nhưng Phiêu Nguyệt không nhất thiết phải nói ra điều đó.
Phiêu Nguyệt cất U Linh Chủy vào thắt lưng.
Cảnh tượng này càng khiến Vũ Tiên Hà nảy sinh tham vọng.
‘Nhất định ta phải khiến ngươi nghe lời ta.’
Vũ Tiên Hà lúc này bày ra bộ dáng càng sầu khổ hơn.
Bất kỳ nam nhân nào trông thấy nàng ta chắc chắn trái tim đều sẽ đánh rơi mất một nhịp. Thế nhưng, vẻ mặt Phiêu Nguyệt nhìn nàng hoàn toàn vô cảm, hắn lên tiếng.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Được thôi!”
“Vâng?”
“Khi nào cần thì ta sẽ gọi.”
“Nhưng mà…”
“Mặt mũi cũng xinh đẹp mà tai có vẻ không tốt lắm nhỉ.”
Thoáng chốc, vẻ mặt Vũ Tiên Hà vô cùng bối rối. Bởi lẽ từ trước đến nay chưa từng có ai nói năng thô lỗ như thế với nàng.
Phiêu Nguyệt chính là người lần đầu tiên tỏ ra lạnh lùng như thế cho dù nàng đã dùng đến mỹ nhân kế.
Vũ Tiên Hà bất giác cắn môi. Thế nhưng, Phiêu Nguyệt chẳng mấy để tâm và lướt qua nàng tiến về phía chủ quán.
“Phòng ta ở đâu?”
“A! Đại hiệp cứ đi thẳng đến hạ môn, phòng cuối cùng chính là của ngài đó ạ. Mà, phòng bên cạnh không có khách nên ngài có thể yên tĩnh nghỉ ngơi ạ.”
Chủ quán vội vàng đáp. Mồ hôi lạnh không ngừng chảy dọc sống lưng nữ nhân.
Bà ta không nghĩ một nam nhân dung mạo anh tuấn như vậy lại thuộc vào hàng cao thủ. Những người trong quán trọ đều là võ giả có cảnh giới không hề tầm thường ở Thành Đô này, thế nhưng không một ai dám xông vào Phiêu Nguyệt.
Hiện giờ sự tồn tại của Phiêu Nguyệt đang tạo ra sự uy áp đối với họ.
Phiêu Nguyệt đi thẳng đến căn phòng mà chủ quán chỉ, không thèm liếc qua đám người đang nằm rên rỉ trên sàn lấy một cái.
Vũ Tiên Hà nhìn vào bóng lưng Phiêu Nguyệt, ánh mắt nàng có chút lay động.
Nàng ta không thèm để mắt đến đám nam nhân đã bị Phiêu Nguyệt hạ vì muốn giải vây cho nàng. Vũ Tiên Hà lại cắn đôi môi đỏ mọng.
‘Phiêu Nguyệt!’
.
.
.
Phiêu Nguyệt bước vào phòng, trực tiếp nằm lên giường mà không cởi y phục. Hắn đã gây ra họa lớn, nhưng lại không hề hối hận. Chuyện này xảy ra không phải vì hắn nhất thời kích động.
Hắn là một thích khách.
Thích khách không bao giờ động thủ chỉ vì một chút kích động. Sau khi lên kế hoạch chi tiết, hoàn thiện những điểm thiếu sót, kiểm tra hàng chục lần đến khi đã chắc chắn tuyệt đối thì thích khách mới bắt tay hành động.
Phiêu Nguyệt hắn cũng thế.
Kể từ lúc nghe chuyện Vũ Tiên Hà có liên hệ với Nga Mi, đầu óc hắn không ngừng xoay chuyển với tốc độ kinh người.
Hắn ta đã lên một kế hoạch hoàn chỉnh mà một thích khách tầm thường phải mất đến vài ngày mới nghĩ xong chỉ trong thoáng chốc.
‘Bây giờ chỉ cần chờ đợi nữa thôi.’
Phiêu Nguyệt gối tay nhìn lên trần nhà. Xung quanh vô cùng yên ắng.
Trong quán trọ đã rộ tin đồn xuất hiện một cao thủ võ công cái thế nên không một ai dám bén mảng đến gần căn phòng của Phiêu Nguyệt.
Nhờ thế, Phiêu Nguyệt đã có thời gian để tịnh tâm.
Sự tịch mịch của màn đêm thôi thúc người ta không ngừng suy tư.
Phiêu Nguyệt cũng vậy.
Ở một mình trong căn phòng tối tăm không một ánh nến ngọn đèn nào, trong đầu hắn nảy ra vô vàn ý tưởng. Và những suy nghĩ của hắn đều theo một dòng chảy vô cùng nhất quán.
Lạch cạch!
Đột nhiên tiếng động nhỏ vang lên bên ngoài đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Phiêu Nguyệt.
Âm thanh đó nhỏ đến mức nếu không phải là cao thủ như Phiêu Nguyệt thì khó mà nghe thấy được.
Một lúc sau hắn nghe thấy tiếng mở cửa hết sức cẩn trọng. Thế nhưng, Phiêu Nguyệt vẫn không ngồi dậy mà chỉ quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Roẹt!
Liền tức khắc, cửa phòng mở ra, ai đó rón rén bước vào.
Nữ nhân vận chiếc váy lộng lẫy bước vào phòng Phiêu Nguyệt chính là Vũ Tiên Hà. Vũ Tiên Hà đã rời khỏi quán trọ cùng Thanh Nguyệt Hội. Thế nhưng sau khi Thanh Nguyệt Hội giải tán, nàng ta đã bí mật quay lại quán trọ.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Nàng ta vứt bỏ cả thể diện chỉ để giải hòa với Phiêu Nguyệt bằng mọi giá.
Dù Vũ Tiên Hà đã bước vào phòng nhưng Phiêu Nguyệt vẫn không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Bởi vì hắn ta đã tiên liệu trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này khi nắm bắt được tính tình của Vũ Tiên Hà.
Vũ Tiên Hà cẩn trọng đến gần Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt chỉ nâng nửa thân trên rồi nhìn chằm chằm Vũ Tiên Hà.
Trong bóng tối, ánh mắt hai người chạm nhau.
Vũ Tiên Hà liền bị thu hút bởi tia sáng màu đỏ quỷ dị phát ra từ mắt Phiêu Nguyệt.
“Phiêu thiếu hiệp! Ta có chuyện muốn nói.”
Lúc này, Phiêu Nguyệt mới bật dậy.
Vũ Tiên Hà thoáng giật mình. Thế nhưng, Phiêu Nguyệt không thèm để tâm mà tiến lại gần nàng.
Vũ Tiên Hà cố gắng điều chỉnh hô hấp rồi vội vàng nói.
“Nếu Phiêu Thiếu hiệp chịu giúp đỡ Tiểu nữ, Tiểu nữ sẽ báo đáp ngài xứng đáng.”
“Báo đáp thế nào?”
“Vàng bạc châu báu, hay bất cứ thứ gì ngài muốn. Tiểu nữ sẽ báo đáp ngài bao nhiêu cũng được.”
Lúc này, Phiêu Nguyệt đặt tay lên vai Vũ Tiên Hà. Chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng hô hấp của Vũ Tiên Hà liền trở nên dồn dập, mặt cũng ửng đỏ cả lên.
Từ trước đến nay, nàng đã chơi đùa biết bao nhiêu gã nam nhân trong lòng bàn tay, nhưng trước mặt Phiêu Nguyệt nàng lại không thể tỏa ra chút khí thế nào.
Chỉ cần đến gần Phiêu Nguyệt, trong lòng nàng liền cảm thấy vô cùng hồi hộp, đến cả thở cũng khó khăn.
Phiêu Nguyệt bật cười.
Lạ thay, trong bóng tối bao trùm thế này, nàng lại nhìn thấy nụ cười của hắn rõ mồn một.
Trước bộ dáng tươi cười của Phiêu Nguyệt, trái tim Vũ Tiên Hà như thể bị một mũi tên bắn xuyên qua. Phiêu Nguyệt khẽ thì thầm vào tai nàng.
“Thứ ta muốn chỉ có một.”
“Đó, đó là gì ạ?”
“Cô!”
Đồng tử Vũ Tiên Hà rung lên dữ dội.
Bàn tay Phiêu Nguyệt chầm chậm vuốt ve cổ nàng. Vũ Tiên Hà không cách nào khước từ từng động tác của hắn.
“Tiểu, Tiểu nữ…”
Bộp!
Từng lớp y phục trên người Vũ Tiên Hà lần lượt rơi xuống. Thế nhưng, Vũ Tiên Hà không hề tỏ ý phản kháng mà chỉ bày ra bộ dạng yên như phỗng.
Lớp y phục cuối cùng của nàng đã rơi xuống, để lộ ra thân hình thon thả cùng làn da trắng nõn nà.
Phiêu Nguyệt lướt qua toàn thân nàng một lượt rồi nói.
“Xinh đẹp thật đấy.”
“A!”
Đôi môi đỏ mọng của Vũ Tiêu Hà hơi hé ra.
Nàng đã vô số lần nghe người khác khen dung mạo nàng xinh đẹp mỹ miều đến nhường nào, thế nên từ ‘xinh đẹp’ đối với nàng quá ư là bình thường. Thế nhưng, lời này thốt ra từ miệng Phiêu Nguyệt lọt vào tai nàng lại thành một từ hết sức đặc biệt.
“Ngay bây giờ.”
“Sao ạ?”
“Nếu cô muốn rời khỏi đây thì đi ngay đi. Nếu không cô sẽ không thoát khỏi tay ta đâu.”
“Tiểu nữ…”
“Cô không cần nói. Quyết định bằng hành động đi.”
Vũ Tiên Hà không thể đáp được lời nào.
Phiêu Nguyệt ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng rồi nói.
“Xem như cô đã có câu trả lời rồi.”
Đôi môi của hắn chạm vào cổ Vũ Tiên Hà.
Toàn thân Vũ Tiên Hà run lên như bị sét đánh.
“Ha!”
Hơi thở hai người lúc này đã hòa vào nhau. Đôi môi của Phiêu Nguyệt không ngừng phủ lấy môi Vũ Tiên Hà.
Liền sau đó, ý thức của Vũ Tiên Hà mỗi lúc một mờ dần đi. Khoái cảm tuyệt vời đến mức chi phối cả toàn thân, che mờ đi lý trí của nàng.
Phiêu Nguyệt không ngừng dày vò nàng ta.
Đến mức muốn trốn cũng không thoát được.
Vũ Tiên Hà cứ thế khóc nức nở cả đêm.
Mãi đến khi bình minh ló rạng, nàng mới choàng tỉnh.
Vũ Tiên Hà dùng tấm thân trần choàng tay ôm lấy Phiêu Nguyệt. Thế nhưng nàng không hề thấy lạnh. Nàng cảm thấy không khí lúc này vẫn còn vương lại hơi nóng của đêm qua.’
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được khoái lạc đến mất cả tỉnh táo. Chưa từng có nam nhân nào thỏa mãn được Vũ Tiên Hà nàng như thế.
Vũ Tiên Hà mơ màng nhìn Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt không chỉ tuấn mỹ tuyệt trần mà còn biết cách làm nữ nhân hài lòng. Lần đầu nàng gặp được một nam nhân như thế.
Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của Vũ Tiên Hà hay không, Phiêu Nguyệt liền hé mắt.
Nhìn vào đôi đồng tử đo đỏ ấy, toàn thân Vũ Tiên Hà đột nhiên mềm nhũn. Thế nhưng, nàng vẫn cố gắng bình tĩnh.
Bởi vì nàng không muốn thừa nhận bản thân đã hoàn toàn mê đắm Phiêu Nguyệt.
Nàng ta vẫn không muốn từ bỏ tham vọng muốn chi phối Phiêu Nguyệt phục tùng dưới trướng mình.
Vũ Tiên Hà trườn tấm thân trần lên người Phiêu Nguyệt. Nàng áp bờ ngực mềm mại của mình lên ngực Phiêu Nguyệt.
Khó có nam nhân nào cưỡng lại được sự cám dỗ này.
Vũ Tiên Hà hiểu rõ sự thật đó nên nàng mới dùng thân mình áp lên người Phiêu Nguyệt rồi nhìn hắn say đắm.
“Bây giờ ngài sẽ làm gì đây?”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ ngài cứ giả vờ như không có gì sao? Bây giờ chúng ta không còn là người lạ nữa. Đã có quan hệ xác thịt với nhau rồi còn gì.”
“Vậy cô muốn gì?”
“Xin ngài hãy giúp Tiểu nữ một việc. Với thực lực của ngài chuyện này không hề khó chút nào.”
“Ta nghe rồi mới quyết định.”
“Tiểu nữ muốn ngài giết một người.”
“Cô đang thỉnh cầu ta giết người ư?”
“Đây là nhờ vả chứ không phải thỉnh cầu. Các đôi tình nhân đều có thể nhờ vả nhau mà.”
Phiêu Nguyệt không đáp vội mà nhìn Vũ Tiên Hà.
Vũ Tiên Hà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn liền quay đầu tránh đi.
“Cô muốn ta giết ai chứ?”
“Nam Hổ Sơn, Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn.”
“Lôi Âm Môn?”
Phiêu Nguyệt thoáng cau mày.
Lôi Âm Môn là một trong ba Tam Môn (三門).
Là môn phái có thế lực lớn thứ ba sau Nga Mi và Thanh Thành.
Đó là môn phái ngang ngửa với Bách Tiên Môn và Kim Xuyên Môn (金川).
Thấy Phiêu Nguyệt tỏ ý quan tâm, Vũ Tiên Hà liền mỉm cười giải thích.
“Lôi Âm Môn vốn không phải là môn phái ở Tứ Xuyên Thành. Lúc Thanh Thành phái và Nga Mi phái phong bế sơn môn, thì thế hệ sau của Tiểu Lôi Âm Tự (小寺) đến đây và tạo ra môn phái này.”
Tiểu Lôi Âm Tự là môn phái xuất thân từ Tây Tạng, không mấy dính dấp tới giang hồ.
Thế nhưng, tình hình có sự thay đổi từ khi Thanh Thành và Nga Mi phong bế sơn môn, thế lực bên trong Tứ Xuyên Thành mỗi lúc một giảm.
Khi không còn bị thế lực nào kiềm hãm, thế hệ sau của Tiểu Lôi Âm Tự dần dà lớn mạnh và trở thành môn phái lớn có tên Lôi Âm Môn như hiện giờ.
Lúc Thanh Thành và Nga Mi biết chuyện đó, Lôi Âm Môn đã có chỗ đứng vững chắc ở Thành Tứ Xuyên rồi.
“Cách đây không lâu, Môn Chủ của Lôi Âm Môn - Thái Thiên Nộ đã gửi thư đến đốc thúc hôn sự của Tiểu nữ và Tiểu Môn chủ nhà đó. Họ đe dọa nếu cự tuyệt thì chúng sẽ nhờ đến Thanh Thành phái giúp đỡ để áp bức Tiểu nữ. Vậy nên Bách Hoa Môn và Nga Mi đang rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.”
Đánh giá về Lôi Âm Môn ở Tứ Xuyên Thành này được coi là tệ nhất. Và danh tiếng của Tiểu Môn chủ Nam Hổ Sơn dường như chạm xuống đáy.
Nhiều nữ nhân ở thành Tứ Xuyên e dè hắn ta vì tính hiếu thắng và ham mê nữ sắc.
Nếu Vũ Tiên Hà thành hôn với Nam Hổ Sơn, Nga Mi sẽ có thêm một đồng minh hùng mạnh nữa là Lôi Âm Môn, thế nhưng cũng không tránh khỏi việc bị đàm tiếu.
Dù là thế nhưng cũng không thể cự tuyệt. Nếu Lôi Âm Môn thật sự dính dáng với Thanh Thành phái, cán cân thắng bại nhất định sẽ nghiêng về phía bên kia.
“Vậy nên cô muốn ta giết Nam Hổ Sơn?”
“Vâng!”
“Cho dù ta thất bại cũng không hề ảnh hưởng đến Bách Hoa Môn, cô đã tính toán hết thảy rồi mới tiếp cận một kẻ không can dự gì như ta nhỉ.”
Vũ Tiên Hà cảm giác phía sau thoáng nổi gai ốc.
‘Người này cũng quá mức xuất chúng rồi. Võ công cao cường mà cái đầu cũng thông minh đáo để.’
Vũ Tiên Hà thật sự đã tiên liệu như vậy.
Dù Phiêu Nguyệt có thành công hay bại trận, thì cũng không liên quan gì đến Bách Hoa Môn hay Nga Mi cả.
Nàng dần cảm thấy sự uy áp tỏa ra từ Phiêu Nguyệt.
Dường như muốn Phiêu Nguyệt thuận theo ý mình, nàng phải đưa ra cái giá thỏa đáng hơn nữa.
“Nếu ngài giết được Nam Hổ Sơn, Tiểu nữ sẽ thưa lại với nghĩa mẫu và Nga Mi chắc chắn sẽ đền đáp xứng đáng cho ngài.”
“Nghĩa mẫu của cô là ai?”
“Đại đệ tử của Cửu Hòa Sư Thái, Chưởng môn nhân phái Nga Mi. Đệ tử tục gia Tinh Hoa Các Chủ chính là nghĩa mẫu của Tiểu nữ.”
Trước câu trả lời bất ngờ đó, Phiêu Nguyệt khẽ chớp mắt. Lập tức, hắn nhếch mép lộ ra hàm răng trắng toát.
“Thế à?”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook