Tử Thần Dịu Dàng
-
Chương 9: Nhược Trùng Độc liều đầu tiên
Cô nhăn mặt cẩn thận chia gói thuốc độc đó thành một trăm lẻ tám phần, chuẩn bị cho chuỗi ngày hành hạ tên quái vật bên dưới.
Cô bắt đầu nấu thuốc, theo lời dặn của Trần Bình Vương thì loại độc dược này phải nấu liên tục trong nửa canh giờ thì mới phát huy dược tính.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại độc dược này, nghe nói nó có tên là Nhược Trùng Độc, được tạo nên từ bảy loại trùng độc độc nhất trên thế gian. Với số lượng Trần Bình Vương giao cho cô, nếu đổ tất cả vào cùng một lúc thì khả năng kẻ kia sẽ chết ngay lập tức, nhưng điều cô mong muốn chính là sự đau khổ giày vò hắn, nên sẽ không dễ dàng cho hắn chết như vậy.
Võ Đông Nhiên cô không phải kẻ máu lạnh tàn ác như vậy, nhưng cô biết phải làm sao, người nhà của cô bị chém đầu không được chôn cất, nằm la liệt nơi đồng hoang bãi tha ma cho chó hoang cắn xé, thủ cấp của cha treo trên thành đến giờ này vẫn chưa được lấy xuống, nỗi đau này ai có thể thấu cho cô.
Trương Duật hắn làm sao mà hiểu thống khổ của cô, hắn có từng trải qua nỗi đau đớn triền miên hằng đêm gặp ác mộng cảnh tượng đẫm máu tưới khắp tâm hồn của cô không?
Nên cô sẽ giúp hắn hiểu thế nào là đau, thế nào là tuyệt vọng, không bằng cách này sẽ bằng cách khác, cô chỉ muốn hắn bị trả giá, cô muốn hắn phải nếm lại mùi vị của sự sợ hãi đón nhận từ từ cái chết.
Suy nghĩ miên man, cuối cùng nửa canh giờ cũng trôi qua, nồi thuốc sôi sùng sục bốc lên mùi ghê rợn, ngửi vào chỉ khiến cô nôn ngay.
Đông Nhiên bịt mũi bằng bằng một tấm khăn trắng rồi nhẹ nhàng đổ ra chén. Thuốc trong chén có màu tím đen sóng sánh bốc khói nghi ngút.
Sắp tới đây, cô sẽ trở thành một kẻ ác nhân, lễ nghi đạo đức bao nhiêu năm phụ thân dạy dỗ sẽ đổ sông đổ biển trôi theo dòng nước về một nơi xa xăm nào đó, mà cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ lấy lại được.
“ Cha, người mong con sống tốt. Nhưng làm sao con có thể... con tha hương nơi đất khách, cuối cùng cũng tìm được cơ hội gặp lại kẻ đã đẩy gia tộc chúng ta vào diệt vong. Con làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn sống yên bình... Xin cha mẹ hãy tha thứ cho đứa con gái bất hiếu, sống trái đạo làm người: nhân lễ nghĩa, hiền lương thục đức của một người phụ nữ.”
Lòng cô kịch liệt đấu tranh với chính mình, một thiện một ác cứ giày vò cô hằng đêm. Ngay cả khi cầm chén thuốc trên tay, trong đầu cô vẫn còn ý niệm mong muốn mình còn một con đường để quay đầu. Cô không hề muốn trở thành một kẻ mà chính cô cũng khinh ghét và sợ hãi khi nhìn vào gương. Nhưng cô không có con đường nào ở đây cả, ngay thời khắc cô nhận lời của Trần Bình Vương là cô đã một chân bước vào màn đêm không lối thoát rồi.
Chẳng mấy chốc, bước chân của cô đã tiến đến bên cạnh cái lồng.
Đã đến chính ngọ! Thời khắc cả nhà của cô bị chém, cô cũng muốn hắn bị hành quyết vào chính thời gian này.
Đặt cái chén bên cạnh một khe hở, đủ cho bàn tay của hắn thò ra ngoài. Cô lạnh lùng ra lệnh
“ Uống đi!”
Thanh âm vừa phát ra, hắn đã mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó dời mắt xuống cái chén đang bốc khói ngoài lồng, đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu vạn trượng, cô không thể nhìn ra biểu cảm trong đôi mắt ấy đang nghĩ gì.
Quái vật Trương Duật lần thứ hai có phản ứng nhanh như vậy với lời nói của cô, hắn ngước lên nhìn cô, rồi lại lãnh đạm cười nhạt, phát ra âm mũi có chút bất cần, ngang tàn.
Hắn không nói một lời nào cầm lấy chén thuốc uống nhanh chóng.
“ực!” Âm thanh báo hiệu hắn đã nuốt trọn thứ thuốc độc ấy vào bụng.
Thời khắc đó cô nín thở, ngưng trọng không chớp mắt nhìn vào chén độc.
Đây là lần đầu tiên Cô thử thuốc trên người hắn, cô chăm chăm chờ đợi vào phản ứng cơ thể của Trương Duật
Như thể chỉ cần một khắc trôi qua sẽ bỏ lỡ cơ hội chứng kiến cảnh tượng mà cô mong chờ trong suốt một năm qua.
Từng giọt mồ hôi trên trán cô rơi xuống.
Nặng dần nặng dần!
Hai tay nắm chặt, như thể chính cô đang bóp nghẹt trái tim mỹ nhân thuần khiết của chính mình.
Trương Duật bắt đầu vã mồ hôi, đôi mắt chuyển sang màu đỏ báo hiệu cơ thể có hiện tượng xung huyết, hắn nằm vật xuống nền đất, co quắc thân thể. Tay chân không tự chủ được nắm chặt lớp đất cát bẩn thiểu phía dưới.
Ánh mắt hắn như có lửa phóng về phía cô, hắn nghiến răng như thể gằn lại tiếng rên rỉ sắp phát ra, cảm giác có hàng ngàn hàng vạn côn trùng đang bò khắp cơ thể hắn gặm nhấm từng chút từng chút không ngừng nghỉ.
Toàn thân nóng rát như bị lửa thiêu đốt.
Khó chịu, đau đớn, lẫn nhục nhã...
Đối với hắn, thứ cảm giác mà hắn đang trải qua thì đao chém, kiếm đâm, chủy thủ xuyên tim không là gì cả.
Cô bắt đầu nấu thuốc, theo lời dặn của Trần Bình Vương thì loại độc dược này phải nấu liên tục trong nửa canh giờ thì mới phát huy dược tính.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại độc dược này, nghe nói nó có tên là Nhược Trùng Độc, được tạo nên từ bảy loại trùng độc độc nhất trên thế gian. Với số lượng Trần Bình Vương giao cho cô, nếu đổ tất cả vào cùng một lúc thì khả năng kẻ kia sẽ chết ngay lập tức, nhưng điều cô mong muốn chính là sự đau khổ giày vò hắn, nên sẽ không dễ dàng cho hắn chết như vậy.
Võ Đông Nhiên cô không phải kẻ máu lạnh tàn ác như vậy, nhưng cô biết phải làm sao, người nhà của cô bị chém đầu không được chôn cất, nằm la liệt nơi đồng hoang bãi tha ma cho chó hoang cắn xé, thủ cấp của cha treo trên thành đến giờ này vẫn chưa được lấy xuống, nỗi đau này ai có thể thấu cho cô.
Trương Duật hắn làm sao mà hiểu thống khổ của cô, hắn có từng trải qua nỗi đau đớn triền miên hằng đêm gặp ác mộng cảnh tượng đẫm máu tưới khắp tâm hồn của cô không?
Nên cô sẽ giúp hắn hiểu thế nào là đau, thế nào là tuyệt vọng, không bằng cách này sẽ bằng cách khác, cô chỉ muốn hắn bị trả giá, cô muốn hắn phải nếm lại mùi vị của sự sợ hãi đón nhận từ từ cái chết.
Suy nghĩ miên man, cuối cùng nửa canh giờ cũng trôi qua, nồi thuốc sôi sùng sục bốc lên mùi ghê rợn, ngửi vào chỉ khiến cô nôn ngay.
Đông Nhiên bịt mũi bằng bằng một tấm khăn trắng rồi nhẹ nhàng đổ ra chén. Thuốc trong chén có màu tím đen sóng sánh bốc khói nghi ngút.
Sắp tới đây, cô sẽ trở thành một kẻ ác nhân, lễ nghi đạo đức bao nhiêu năm phụ thân dạy dỗ sẽ đổ sông đổ biển trôi theo dòng nước về một nơi xa xăm nào đó, mà cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ lấy lại được.
“ Cha, người mong con sống tốt. Nhưng làm sao con có thể... con tha hương nơi đất khách, cuối cùng cũng tìm được cơ hội gặp lại kẻ đã đẩy gia tộc chúng ta vào diệt vong. Con làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn sống yên bình... Xin cha mẹ hãy tha thứ cho đứa con gái bất hiếu, sống trái đạo làm người: nhân lễ nghĩa, hiền lương thục đức của một người phụ nữ.”
Lòng cô kịch liệt đấu tranh với chính mình, một thiện một ác cứ giày vò cô hằng đêm. Ngay cả khi cầm chén thuốc trên tay, trong đầu cô vẫn còn ý niệm mong muốn mình còn một con đường để quay đầu. Cô không hề muốn trở thành một kẻ mà chính cô cũng khinh ghét và sợ hãi khi nhìn vào gương. Nhưng cô không có con đường nào ở đây cả, ngay thời khắc cô nhận lời của Trần Bình Vương là cô đã một chân bước vào màn đêm không lối thoát rồi.
Chẳng mấy chốc, bước chân của cô đã tiến đến bên cạnh cái lồng.
Đã đến chính ngọ! Thời khắc cả nhà của cô bị chém, cô cũng muốn hắn bị hành quyết vào chính thời gian này.
Đặt cái chén bên cạnh một khe hở, đủ cho bàn tay của hắn thò ra ngoài. Cô lạnh lùng ra lệnh
“ Uống đi!”
Thanh âm vừa phát ra, hắn đã mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó dời mắt xuống cái chén đang bốc khói ngoài lồng, đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu vạn trượng, cô không thể nhìn ra biểu cảm trong đôi mắt ấy đang nghĩ gì.
Quái vật Trương Duật lần thứ hai có phản ứng nhanh như vậy với lời nói của cô, hắn ngước lên nhìn cô, rồi lại lãnh đạm cười nhạt, phát ra âm mũi có chút bất cần, ngang tàn.
Hắn không nói một lời nào cầm lấy chén thuốc uống nhanh chóng.
“ực!” Âm thanh báo hiệu hắn đã nuốt trọn thứ thuốc độc ấy vào bụng.
Thời khắc đó cô nín thở, ngưng trọng không chớp mắt nhìn vào chén độc.
Đây là lần đầu tiên Cô thử thuốc trên người hắn, cô chăm chăm chờ đợi vào phản ứng cơ thể của Trương Duật
Như thể chỉ cần một khắc trôi qua sẽ bỏ lỡ cơ hội chứng kiến cảnh tượng mà cô mong chờ trong suốt một năm qua.
Từng giọt mồ hôi trên trán cô rơi xuống.
Nặng dần nặng dần!
Hai tay nắm chặt, như thể chính cô đang bóp nghẹt trái tim mỹ nhân thuần khiết của chính mình.
Trương Duật bắt đầu vã mồ hôi, đôi mắt chuyển sang màu đỏ báo hiệu cơ thể có hiện tượng xung huyết, hắn nằm vật xuống nền đất, co quắc thân thể. Tay chân không tự chủ được nắm chặt lớp đất cát bẩn thiểu phía dưới.
Ánh mắt hắn như có lửa phóng về phía cô, hắn nghiến răng như thể gằn lại tiếng rên rỉ sắp phát ra, cảm giác có hàng ngàn hàng vạn côn trùng đang bò khắp cơ thể hắn gặm nhấm từng chút từng chút không ngừng nghỉ.
Toàn thân nóng rát như bị lửa thiêu đốt.
Khó chịu, đau đớn, lẫn nhục nhã...
Đối với hắn, thứ cảm giác mà hắn đang trải qua thì đao chém, kiếm đâm, chủy thủ xuyên tim không là gì cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook