Tử Thần Dịu Dàng
-
28: Một Cái Ôm Ấm Áp
“ Nhiên Nhiên, tại sao lại ngủ dưới nền đất thế này.
Cháu gái ngoan của bà! Cháu mãi như thế này làm sao chúng ta yên tâm mà đi.”
Võ Đông Nhiên lồm cồm bò dậy, nhìn thấy bóng hình thân yêu đã lâu không gặp, mắt cô rưng rưng xúc động òa lên khóc “Bà ơi, bà về với cháu rồi sao.
Cha mẹ của cháu đâu rồi.
Cháu nhớ họ, nhớ anh chị, các em.
Tất cả mọi người! Mọi người đâu rồi?”
Bà bà xoa mái tóc ẩm ướt của cô khẽ vuốt, bà cô nhuộm răng đen từ trẻ, bao nhiêu năm rồi vẫn còn rất đẹp răng còn chắc khỏe, ăn uống vô cùng tốt.
Bà hay nói với cô “Bà sẽ sống đến một trăm tuổi để chờ ngày Nhiên Nhiên của bà về nhà chồng, chờ Nhiên Nhiên có bé con bà mới ra đi.”
Cô sờ mặt bà, cảm giác vẫn còn rất thân thuộc tựa như chưa từng có một ngày cách xa.
Nếu không có biến cố năm ấy, chắc chắn bà sẽ chờ được đến ngày cô mặc váy cưới thành thân.
“ Cháu xin lỗi, cháu không thể bảo vệ gia đình chúng ta”
“ Cháu ngốc, cháu là thân con gái, cả gia đình chỉ mong cháu sống tốt, tìm được người yêu thương cháu sớm cùng thành gia lập thất.
Chúng ta không mong muốn cháu báo thù.
Buông bỏ đi cháu ngoan! Cháu còn quá nhỏ, quá yếu đuối, chúng ta không đành lòng cho cháu gánh món nợ máu đó.”
“ Cháu đã tìm ra hắn, cháu đã hành hạ hắn, nhưng cháu không hề cảm thấy vui.” Võ Đông Nhiên đẫm nước mắt, nắm lấy tay bà bà ôm vào lòng nức nở.
“Mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, đừng ép mình quá, thế sự xoay vần chuyện gì đến ắc hẳn nó sẽ đến, kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
Cháu nghe lời ta, sống cho tốt, tự nhiên sẽ xuôi buồm thuận gió.
Ta đi đây! Cả nhà đang chờ ta.”
Võ Đông Nhiên vội giơ cánh tay níu kéo lại chút hơi ấm từ người bà của mình, nhưng vô vọng, tất cả như sương như gió vĩnh viễn cô không thể nắm bắt.
Có bàn tay mềm mại của ai đó nắm lấy tay cô “Nhiên Nhiên, chị đừng có sợ, đừng khóc.
Em không đau đâu, em quên rồi! Đừng lo cho em!”
Một bé nam mặc áo nâu sần, theo sau là ba bé gái nhỏ, còn có chị Hai xinh đẹp hiền dịu tên Võ Ngọc Nghiên của cô.
Cả năm người đều nhìn cô cười trìu mến đầy yêu thương.
Nhưng cô biết họ chỉ là ảo ảnh, tất cả đã bị chém đầu chết cả rồi.
Tất cả những người thân của cô...!đều đã bị quân đội Đông A trảm quyết.
“ Đưa em đi cùng, em đơn độc lắm! Mọi người đưa em đi với...!từ ngày mọi người ra đi, em chưa từng có giấc ngủ ngon, chưa từng một ngày vơi đi gánh nặng.
Tất cả đều là cực hình vạn trượng đè xuống vai, em không gắng gượng nổi nữa.”
Cô quệt nước mắt, kéo Ngọc Nghiên lại gần, dụi đầu vào ngực của chị gái mà khóc
“ Ngọc Nghiên, em mệt mỏi quá! Ngọc Nghiên...!em nhớ chị, nhớ món bánh chị làm, muốn được ngủ với chị...!em sợ ngủ một mình...!Đã lâu lắm rồi...!em đã quên mình từng là một người như thế nào! Em trở nên tàn nhẫn, tâm địa sắt đá, miệng lưỡi xấu xa như vậy, nhưng chị biết em không phải người như vậy đúng không!”
Ngọc Nghiên ôm cô vào lòng thủ thỉ, truyền chút hơi ấm vào cơ thể lạnh giá của cô “Ngoan, ngủ đi, có ta ở đây...!Không gặp ác mộng nữa!”
“ Đừng đi! Đừng đi!”
....
Có tiếng chim hót vang vọng đâu đó truyền đến tai cô, hơi ấm nhẹ nhàng phủ khắp cơ thể làm cho cô có chút khoan khoái dễ chịu.
Cô cảm giác mình đã nằm ngủ hình như rất rất lâu thì phải, mí mắt hơi sưng nặng trĩu nhất thời cô không thể mở mắt ra được.
Ngọc Nghiên vẫn ở đây sao, tỷ không hề rời đi sao.
Cô nhất thời không kiềm nén được sung sướng trong lòng, đưa tay ra ôm khối ấm áp bên cạnh vào lòng.
.
Nhưng mùi này! Không phải của tỷ tỷ.
Người này vừa cứng vừa chắc, bờ hông to rộng.
Võ Đông Nhiên khởi động các giác quan, khứu giác thị giác bỗng trở nên tinh anh vô cùng.
Cô vẫn trong tư thế nằm, từ từ ngước mắt nhìn lên.
Một luồng khí lạnh tê rần chạy khắp thân thể.
Cô đang ôm Trương Duật! Lồng ngực hắn phập phồng vững chãi, nhưng gầy lộ xương.
Cô áp mặt gần hắn đến nỗi cảm nhận được vài sợi lông trên ngực hắn châm vào da mặt ngưa ngứa.
Aaaa!
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lúc này mới ý thức được chuyện quái quỷ đang diễn ra, Võ Đông Nhiên lồm cồm bò dậy, vuốt mặt mấy cái để thanh tẩy đầu óc đang mụ mị vì những giấc mơ đêm qua lẫn cơn ác mộng trước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook