Tử Thần Đại Nhân Tha C Vị Xuất Đạo Lạp
C4: Chương 2 Tử Thần Đại Nhân Đẹp Trai Chết Đi Được!

(Pic là Lục Húc và Bát Muội :)))))) Nguồn: bìa của sách được xuất bản, t lấy từ Twitter)

"Húc ca biết cậu ta sao?"


"Trên đường đâu đâu cũng thấy đại ngôn* của y. Khắp Hoa Hạ ai mà không biết ảnh đế Quý Tu Niên?"

*sản phẩm được diễn viên/ người nổi tiếng làm đại diện quảng bá.

"Cũng phải ha.." Tạ An không khỏi gật đầu, mới đây hắn cũng đã xem qua bộ điện ảnh mới của Quý Tu Niên. "Em vừa mới xem qua tư liệu điều tra mà tổ chức gửi xuống, có cảm giác người này thật sự không đơn giản chút nào đâu..."

Lục Húc nhận lấy tài liệu từ Tạ An, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống lật từng tờ: "Vậy sao?"

Tạ An gật đầu, "Đúng đó, anh nghĩ xem, người đáng lẽ phải chết một nghìn tám trăm lần vẫn còn sống nhăn răng, không có vấn đề gì cho được?"

Xem qua tư liệu điều tra, quả thật nói Quý Tu Niên từ lâu đã phải chết một nghìn tám trăm lần là không hề nói quá.

"Một tuổi té lầu, năm tuổi bị bắt cóc, mười tuổi bị tai nạn giao thông, hai mươi tuổi bị đứt dây cáp* khi quay phim..." Có thể nói Quý Tu Niên có thể sống được đến bây giờ đã phải trải qua 9981 kiếp nạn đầy gian truân.

*dây để treo diễn viên lên cao khi quay phim.

"Người anh em này cũng thảm quá rồi." Lục Húc đã từng chứng kiến đủ loại tai nạn, cảm thấy Quý Tu Niên có thể còn sống được là một kỳ tích.

Tạ An cũng nói: "Đúng thiệt nha. Nếu như bình thường thì hồi một tuổi đã phải đến Bộ của chúng mình báo cáo rồi đấy chứ, vậy mà bây giờ vẫn sống rất yên bình, không biết đã dùng cách gì để giấu trời qua biển."

Lục Húc nhìn qua tư liệu điều tra cũng không thấy có kết quả, nhướng mày liếc Tạ An: "Vậy ra y đi tá mệnh* à?"

*mượn số mệnh của người khác thay cho số của mình


Đa số con người đều tham lam, có người bình thản chấp nhận vận mệnh, có người phải gắng sức thay đổi cho bằng được.

Lục Húc đã xử lý qua rất nhiều tình huống tương tự như thế, nhưng cũng không biết Quý Tu Niên đã dùng cách gì.

"Chính vì vậy mới gọi anh trở về đó." Tạ An đau khổ vỗ vỗ đầu nói tiếp, "Hơn hai mươi năm về trước chẳng phải hồ sơ tư liệu đã bị người cố ý phá hoại hay sao, gần đây đã điều chỉnh trở lại mới phát hiện ra một cái bug to đùng mang tên Quý Tu Niên này nè..."

"Em không cử người đi điều tra sao?"

"Em có cử rồi nhưng người ta vẫn chưa tìm được ạ."

"Sao cơ?"

Năng lực của bộ phận bên này vốn dĩ luôn rất cao, đáng lẽ điều tra sẽ không mất quá nhiều thời gian đã có kết quả rồi.

Tạ An đương nhiên biết Lục Húc đang nghĩ gì, thấp giọng cười nói: "Em đã cử ba người đi rồi, ba người bọn họ đều thành fan luôn, một người còn thành đại fan nữa chứ..."

"Cái quái gì vậy?", Lục Húc không khỏi thấy buồn cười, "Chả nhẽ Quý Tu Niên người này có bùa yêu gì sao?"

Trong ảnh, Quý Tu Niên tướng mạo xuất chúng, mắt mày như ngọc, khí chất sáng ngời chân phương, quả là khiến lòng người sinh ra hảo cảm.

Tạ An hoàn hồn lại, lắc đầu: "Nhìn không ra, nhưng chuyện này ai mà biết được. Tổ chức suy đoán y hẳn là người tích công đức được mười kiếp, hoặc đã dùng biện pháp bí mật nào đó để sửa lại số mệnh một cách không biết xấu hổ. Về phần nguyên nhân là gì - phải dựa vào Húc ca điều tra."

Lục Húc cất tài liệu vào, gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Khi cả hai đang nói chuyện, con mèo cam đi thẳng đến trong xó rồi ngổi xổm trước khay nạp tự động "nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm" nhấm nháp thức ăn cho mèo. Trước khi Lục Húc tới, Tạ An vừa mới bổ sung thức ăn cho nó, trong nháy mắt, hai phần thức ăn cho miêu nhà ta đã hết một nửa.

Tạ An nhìn thân hình mũm mĩm của con mèo cam, lại nghe tiếng nhai của nó, chỉ cảm thấy ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa: "Tiền thưởng cho vụ này khá hậu hĩnh à nha, Húc ca nên nỗ lực hoàn thành sớm đi, bằng không nuổi không nổi Bát Muội nữa."


"Moe"

Nghe tiếng ai nhắc mình, con mèo cam tên Bát Muội liếc nhìn lại. Đột nhiên nó nằm xuống đất, cúi cơ thể lông xù mềm mại của mình xuống, hai chân sau giơ lên cho hai người kia nhìn dấu hiệu "đờn ông" của mình. Rõ ràng nó đường đường là mèo đực mà suốt ngày bị gọi bằng "muội", nó không thể không phản ứng lại.

Lục Húc liếc nhìn nó, hehe cười nói: "Ừ, khá là lanh lẹ đó chứ."

Lời nói bông đùa đến mức hiển nhiên không hề xem phản ứng của nó ra cái lông gì.

Bát Muội bỏ đôi chân mũm mĩm xuống, uể oải meow một tiếng, xoay người tiếp tục xơi đồ ăn cho mèo, không biết dạ dày nó rốt cuộc lớn cỡ nào.

Tạ An nhìn thấy bọn họ người qua mèo lại, tự nhiên muốn bật cười.

Bát Muội được Lục Húc đón từ Hoàng tuyền về, chỉ đang nuôi có con mèo hoang này thôi. Bản thân cậu cũng là người tùy tiện nên thuận miệng đặt cho nó cái tên Bát Muội. Dù sau này có biết thật ra nó là "đệ" cũng không thèm thay.

Có sự sống của sinh vật trên đường Hoàng tuyền đã là điều lạ kỳ, Lục Húc không quan tâm nhưng Tạ An lại thấy ẩn ẩn lắng lo. Hắn đi đến Tổ hồ sơ xem cũng không thấy dấu vết về sinh tử của Bát Muội.

Ban đầu vốn muốn thuyết phục Lục Húc đừng nuôi nó, nhưng khi hắn sờ cái bụng mềm của Bát Muội, nhìn đệm chân phấn nộn hồng hồng của nó, cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng.

Thấy hết giờ làm, Lục Húc mở balo ra, huýt sáo với Bát Muội. Mặc dù Bát Muội có thân hình mũm mĩm nhưng nó đi lại khá linh hoạt. Nó vẫy đuôi, nhảy vào trong balo, tạo ra một đường cong parabol hoàn mỹ, như một diễn viên múa bale.

Tạ An tiễn người ra đến cửa, trong lòng vẫn còn đang nghĩ về Quý Tu Niên: "Húc ca, anh là niềm hi vọng của tổ chức, đừng bị kẻ thù làm mờ mắt." Lục Húc đeo tai nghe vào hát, đôi mắt đẹp như hoa đào lóe lên tia sáng: "Đừng lo lắng, không có chuyện đó đâu." Sau khi hai người nói thêm vài câu chào hỏi khách khí thì có người đã tới mua đồ để mai táng, Tạ An vội vàng tiếp khách, lúc ngẩng đầu lên, Lục Húc đã đi một đoạn đường dài, vẫy vẫy tay với Tạ An, ý là khỏi tiễn.

Là thủ đô của Hoa quốc, Đông thành luôn sáng trưng cả ngày lẫn đêm.

Ngay cả khi vào đêm, ánh đèn rực rỡ tỏa sáng giống như ban ngày.


Đường phố đông đúc người, phần lớn là dân văn phòng vừa có thời gian rảnh rỗi. Lục Húc cõng Bát Muội trên ngực, hiếm khi cậu mới có dịp nhàn nhã ngắm thế gian.

Các cặp đôi tay trong tay, nét mặt ngượng ngùng đo đỏ. Cũng có những người bạn rủ nhau đi mua sắm, ăn uống, có thể coi là những hoạt động giải trí, thư giãn. Hầu hết các cụ già đều bước đi vội vã, tụ tập thành từng nhóm đến quảng trường nhỏ chờ mở màn nhảy múa...

Những hồn ma náu mình nơi bóng tối, ban ngày nghỉ ngơi, đợi khi đêm đen ập xuống mới ló đầu ra cật lực làm ăn.

Trong những trường hợp bình thường, Tử Thần sẽ dẫn đường cho một người ngay khi họ chết. Nhưng cũng có không ít người chết oan, lưu luyến nhân gian không chịu ra đi.

Nhìn thử mà xem, giữa nơi đại lộ có một con quỷ đang đứng đó, vết máu trên người đã khô quắt từ lâu, đã chết tự thuở nào.

Quỷ hồn này chết trong một vụ tai nạn giao thông cách đây hơn mười năm, tài xế vẫn chưa bắt được. Cô ấy cứ đứng trân trân tại nơi xảy ra tai nạn, trên người là bộ quần áo mặc vào lúc ấy, chỉ để tìm ra người hại chết mình. Mỗi lần thấy một chiếc xe hơi chạy qua, cô ta sẽ ló đầu vào lẩm bẩm hỏi: "Là anh sao? Không phải anh sao?" May là người bình thường sẽ không nhìn thấy được, bằng không phiền phức e rằng không hề nhỏ.

Lục Húc vừa nghĩ vừa đi lên phía trước, mắt đối mắt với nữ quỷ nọ.

Nữ quỷ vừa nhìn thấy Lục Húc liền sốt sắng cả lên, theo quán tính biến mình trở về bộ dáng sạch sẽ gọn gàng. Cô đã đứng ngay ngã tư này mười mấy năm rồi, gặp được cậu rất nhiều lần, nhưng mỗi lần gặp lại đều sẽ xốn xang trong lòng - Lục Húc đại nhân sao có thể đẹp đến vậy cơ chứ.

"Đại nhân, buổi tối tốt lành ạ."

Lục Húc mỉm cười lại với cô, xem như chào hỏi.

Đợi đến khi Lục Húc đã rời đi, nữ quỷ mới lôi ra chiếc Iphone 11 còn mới tinh vừa được người nhà đốt xuống, đăng lên vòng bạn quỷ:

"Quá là vui mừng vui múa vui luôn, lại được gặp Tử Thần đại nhân Lục Húc, hôm nay ngài lại cười với mình nè hihi!"

Rất nhanh các chị em quỷ đã like và cmt dưới bài:

[Ui ui, iem cũng muốn được gặp đại nhân Lục Húc!]

[Chua lè, tui đã hóa thân thành một trái chanh!]

[Aaaaa, mình tự tuyên bố đại nhân Lục Húc là bạn trai mình!!!]


...........




Có câu nói "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng".

Lục Húc trở về nhà chăm sóc xong xuôi hết cho Bát Muội, lập tức lấy điện thoại ra search "Quý Tu Niên".

"Quý Tu Niên, sinh năm 1993 tại Đông thành, là một diễn viên điện ảnh và truyền hình nổi tiếng của Hoa Hạ, đồng thời cũng là ảnh đế trẻ nhất Hoa Hạ hiện nay..."

Xét về lý lịch, Quý Tu Niên quả thật rất giỏi. Y ra mắt khán giả khi mới 17 tuổi, giành được danh hiệu diễn viên của năm với bộ phim đầu tay của mình. Quý Tu Niên đã nổi tiếng từ khi còn niên thiếu, không hề kiêu ngạo, không chỉ hoàn thành xuất sắc việc học mà còn đóng liên tiếp nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình kinh điển, trở thành "diễn viên bảo vật quốc gia" của Hoa Hạ.

Mặc dù sự nghiệp thành công là thế nhưng cuộc đời của Quý Tu Niên lại rất gập ghềnh.

Y mất cha mẹ và trở thành một đứa trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, không có hơi ấm của tình thương.

Kể từ khi ra mắt được mười năm, đời tư của y rất trong sạch, thậm chí chưa có lấy một scandal yêu đương nào, quan hệ xã giao có thể nói là tương đối đơn giản.

Muốn điều tra y chi tiết chỉ có thể ra tay từ chính y.

Ngay khi Lục Húc đang suy nghĩ làm sao để tiếp cận mục tiêu của mình, một dòng quảng cáo tuyên truyền hiện lên --

[Mùa hè này, họ sẽ đổ mồ hôi trên sân khấu, hoàn thành giấc mộng tuổi trẻ. Ai có thể trở thành giấc mơ của hàng ngàn cô gái đây, liệu ai có thể debut và đạt được vinh quang vô hạn, ai có thể trở thành người phát ngôn mang đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Tương lai của họ phụ thuộc vào bạn. Hãy đến và chọn ra những thần tượng yêu thích của bạn để họ thành công debut. Mùa hè này, chúng tôi chờ bạn tại <Thần tượng xuất >. Mùa hè này, chúng ta sẽ gặp nhau!]

Lục Húc không quan tâm cái gì tuyển với chả tú, định nhấn thoát ra, nào ngờ nhìn thấy danh sách "nhóm khởi xướng"* thì khựng lại.

Bốn vị hướng dẫn, tên Quý Tu Niên hiện lên trên đầu, rất thu hút tầm mắt.

*nhóm gồm các vị có kinh nghiệm, chuyên nghiệp sẽ tham gia chỉ dẫn, cho nhận xét các tiết mục của thí sinh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương