Tú Tài Nương Tử
Chương 89: Đại kết cục

Trong xe ngựa, có vài người Trinh nương, Đan Khê, Trân muội đang ngồi; còn có thêm Thẩm Tùy Tiếu không an phận, cứ xoay qua xoay lại, không phải vén mành xem bên ngoài, thì ngồi đến cửa xe ngựa, vén mành lên nói chuyện cùng Minh nhi.

Lúc này nó lại vén rèm lên, hưng phấn kêu, “Cha, cha, ca xem bên kia có hai tiểu tử đang đánh nhau kìa. Nương, mau, nương mau tới xem đi.”

Đan Khê cau mày ôm nó giữ trong lòng, “Con không thể an phận chút sao, nói nhiều như vậy, còn nhìn xe ngựa phía trước xem, biểu ca con có ầm ĩ như con không?”

Biểu ca trong lời Đan Khê là Uông Hạo Vĩ, con của Thẩm Gia Ngọc và Uông Thừa Trạch, mấy chiếc xe ngựa của bọn họ hiện đang hướng Thẩm gia đi tới, lễ mừng năm mới năm nay, khó dịp Uông Thừa Trạch cùng Thẩm Gia Ngọc có thể mang theo đứa nhỏ về nhà, mọi người liền vội vàng cũng nhau ngồi xe ngựa đi về.

“Đúng vậy, biểu ca cùng Linh tỷ tỷ đâu có phát hiện hai hài tử kia đánh nhau đâu.” Thẩm Tùy Tiếu mang vẻ mặt chợt tỉnh ngộ. Linh tỷ tỷ hắn nói là nữ nhi của Thẩm Gia Đạc, Thẩm Tùy Linh.

“Hạo Vĩ biểu ca, Linh tỷ tỷ, vừa rồi có hai hài tử đánh nhau, mấy người thấy không đó?” Thẩm Tùy Tiếu giãy khỏi tay mẫu thân, vươn đầu ra cửa lớn tiếng nói.

Một lúc lâu sau, xe ngựa phía trước lộ ra đầu của tiểu nam hài, Uông Hạo Vĩ cười hắc hắc, “Ta không phát hiện đâu, Tiếu Tiếu, đệ hôm nay rất có tinh thần a.”

Thẩm Tùy Tiếu vui vẻ, “Sắp không phải ngồi xe ngựa nữa, ngồi nhiều mông đệ đau muốn chết luôn rồi.”

Uông Hạo Vĩ gật gật đầu, tràn ngập đồng cảm nói, “Ta cũng vậy, ngồi đến cứng cả mông.”

Hai nam tử ở hai đầu bắt đầu nói chuyện bất diệc nhạc hồ, Minh nhi buồn cười cắt đứt cuộc trò chuyện của chúng, “Rồi, không náo loạn nữa, lập tức xuống xe rồi, mau rụt đầu lại, nhìn xem thành cái bộ dạng gì rồi.”

Hai hài tử cười hi hi ha ha một lúc lâu, đều đêm đầu rụt vào trong xe.

Vào trấn Thanh Sơn, Tranh nhi cùng Hâm nhi đã sớm chờ ở cửa trấn, “Tam thúc! Tứ thúc!”

Xe ngựa dừng lại, Thẩm Nghị cùng Thẩm Huy ngồi trên chiếc xe ngựa đầu tiên xuống xe, Tranh nhi cùng Hâm nhi hành lễ, thấy Uông Thừa Trạch đã ở đó, Tranh nhi cùng Hâm nhi có chút sửng sốt, Hâm nhi sau đó liền nở nụ cười, “Cũng thật khéo, vốn Ngọc muội cùng muội phu cũng đã trở lại rồi.”

“Tranh ca ca, Hâm ca ca, sao vậy? Khéo cái gì?”

Minh nhi cưỡi ngựa tới gần, khi xuống ngựa vừa lúc nghe thấy câu này, không khỏi hỏi.

Hâm nhi cười ha ha, “Năm nay Thược nhi cũng cùng muội phu trở về, Ngọc muội cùng cùng muội phu trở về, không khéo sao.”

Hoa Đào cùng Trinh nương cùng vén mành lên, Hoa Đào cười hỏi, “Thược muội đã về rồi? Ai da, lễ mừng năm mới năm nay sẽ náo nhiệt lắm đây, mọi người đều đông đủ cả.”

Tranh nhi cười nói, “Không phải sao, tam thẩm, tứ thẩm, các thẩm mau ngồi đi, cha cùng nương cháu với nhị thúc nhị thẩm đều chờ ở nhà, chúng ta mau trở về thôi.”

Ngồi lên xe ngựa một lần nữa, đến Thẩm gia, mọi người xuống xe, quả nhiên thấy phu thê Thẩm Phong. Phu thê Thẩm Phong chờ ở cửa cũng đã lâu, vừa xuống xe Ngọc tỷ nhi và Uông Thừa Trạch đã nhìn thấy, cả nhà đều vui vẻ.

“Năm nay đầy đủ hết, hai cô nãi nãi đều mang theo cô gia quay về, mau mau lên, vào nhà vào nhà thôi.”

Thẩm Phong cười ha ha, vội hô gọi mọi người vào nhà.

Bọn nhỏ là vui vẻ nhất, chào hỏi trưởng bối xong, mấy đứa nhỏ ở trong phòng nghe thấy thanh âm đều nhanh chóng chạy ra, “Tiếu Tiếu! Hạo Vĩ! Linh Linh!”

“Ca ca, tỷ tỷ!”

Bọn nhỏ cười đùa nắm tay nhau, Đại Điểm nói, “Đến đây, nhìn quyển sách mới nhất của ta nè.”

Tiểu Điểm nói, “Ta vừa mới được mua cho một món đồ chơi, chơi hay lắm, tới đây, chúng ta cùng chơi.”

Liêu thị nắm tay Hoa Đào và Trinh nương cùng tiếp đón Trương thị, “Đến đến, vào nhà vào nhà thôi, ngồi xe ngựa mấy ngày liền, cũng mệt muốn chết rồi a.”

Thẩm Tùy Tiếu tai thính, nghe thấy câu này liền quay đầu lớn tiếng nói, “Đúng vậy, đại bá nãi nãi, ta ngồi lâu đến mức cả mông đều đau rồi.”

Liêu thị cười ha ha, “Cái đồ tiểu hầu tử như con mà cũng đau mông ư? Nhanh đi tìm đám ca ca của con rồi cùng chơi đi, chơi một lát thì mông sẽ không đau nữa!”

“Đi đi! Đi chơi đi!”

Một đám hài tử như ong vỡ tổ cùng nhau chạy vào trong nhà.

Hao Đào cười nói, “Vừa rồi nghe Hâm ca nhi nói Thược nhi và cô gia cũng đã trở lại, muội liền cảm thấy, năm nay thật sự là năm tốt, khó có ngày nhà chúng ta đông đủ hết thế này a.”

Trương thị cũng cười nói, “Cũng không hẳn vậy, cha mẹ chồng của Thược muội cũng là người thấu tình đạt lý, nói Thược muội nhà chúng ta đã vài năm chưa về nhà đón năm mới, năm nay liền cho phép quay về, chỉ là không ngờ Ngọc nhi cùng cô gia cũng đã trở lại.”

Hoa Đào cười càng tươi, “Hai nhà nói giống hệt nhau, bên thông gia nhà muội cũng nói Ngọc nhi nhiều năm qua chưa về nhà, năm nay liền cho phép cùng nhau trở về đón năm mới, không phải rất khéo hay sao?”

Liêu thị cười hỏi Trinh nương, “Nói đến nói đi vẫn còn thiếu một người, Diệu nhi đâu? Vài năm nay nó hối hả ngược xuôi, nghe nói đi không ít nơi, hiện tại cô nãi nãi và cô gia đều đã trở lại, năm nay có lẽ nó cũng mang nương tử cùng đứa nhỏ trở về đi.”

Trinh nương bất đắc dĩ thở dài, “Đệ ấy gửi thư có nói năm nay sẽ về, cũng không biết có trở về được hay không. Năm trước không phải cũng nói trở về rồi lại không về đấy sao?”

Liêu thị gật gật đầu, lại trấn an Trinh nương, “Ngày mai mới là ba mươi, không sao không sao, nó chắc chắn sẽ về.”

Đan Khê vào cửa sau cũng bị Phùng thị nhờ mấy chị em dâu lôi kéo đi nói chuyện, Trân muội năm nay cũng mười tám tuổi, đi theo nói chuyện cùng một chỗ với đám chị dâu, cùng nói đến chuyện hôn sự, khiến Trân muội đỏ mặt xấu hổ một trận.

Trong nhà, năm nay Thẩm Phong cũng mua thêm một vài nha đầu cùng bà vú, hơn nữa mọi nhà cũng mang theo người về, cho nên trong phòng tràn ngập người, rất là náo nhiệt. Mọi người cùng nhau tụ lại một chỗ nói chuyện về những việc vặt xảy ra trong năm.

Buổi tối trở về phòng, năm lại qua năm, nhà cũ của Thẩm gia không ngừng được sửa chữa và xây dựng thêm, nhưng gian phòng này của Thẩm Nghị và Trinh nương lại vẫn không hề thay đổi. Lại nói tiếp, đại tẩu Liêu thị cũng rất cẩn thận, bọn họ dù đã đi xa nhiều năm, nhưng phòng ở vẫn duy trì nguyên trạng. Bọn họ vừa đi, căn phòng này liền được khóa lại, chờ đến lúc bọn họ về, căn phòng lại được mở ra quét tước lại một lần nữa cho sạch sẽ để chờ đợi bọn họ.

Thẩm Nghị nằm trên giường, không khỏi cảm khái, “Nhoáng một cái mà đã nhiều năm trôi qua như vậy, bọn nhỏ đều đã lớn, chúng ta cũng đã làm tới gia gia nãi nãi của người ta. Nháy mắt ta cũng đã tới cái tuổi năm mươi. Nhìn các ca ca, ai ai cũng đều đã bạc đầu.”

Trinh nương cười nói, “Đúng vậy, hiện tại chàng chính là một lão nhân, chờ qua vài năm nữa, sẽ biến thành một tao lão nhân (lão nhân già yếu), vẻ mặt đầy những nếp nhăn, răng cũng rụng hết, đến lúc đó mỗi ngày thiếp đều phải nấu cháo cho chàng uống.”

Thẩm Nghị phì cười, “Vậy nàng cũng sẽ biến thành một tao lão thái bà (lão thái bà giả cả yếu ớt), mỗi ngày đều nấu cháo cho ta, nhưng ta lại giận giữ, nói, ‘Tao lão bà tử như nàng, lại cho ta ăn cháo, răng ta còn chưa có rụng hết đâu! Nhanh mang cho ta cái bánh bao!’ ”

Hai người nói xong, đều nghĩ đến một viễn cảnh, một lão nhân tóc bạc trắng gõ gõ cái bát, nhìn về phía một lão thái bà cũng tóc bạc trắng như vậy nói mình muốn ăn bánh bao, nhất thời đều cười rộ lên.

Sau khi cười xong, Thẩm Nghị vươn tay qua, nắm lấy bàn tay Trinh nương, đặt ở trng lòng bàn tay tinh tế cảm nhận, “Không còn trơn mịn như ngày xưa nữa. Ta còn nhớ rõ đêm thành thân đó, nàng nằm bên cạnh ta, khiến cả đêm ta đều không ngủ nổi. Đến nửa đêm, ta liền vụng trộm nắm lấy tay nàng. Khi đó nàng thực nhỏ, nhìn tựa như một tiểu hài tử, tay cũng vừa trắng vừa mềm, tinh tế trơn mịn, so với hiện tại thoải mái hơn.”

Trinh nương giả bộ tức giận, định rút tay về, “Bây giờ tay này vừa thô lại vừa ráp, chàng không cần sờ thì hơn.”

Thẩm Nghị nắm chặt tay nàng, cười nói, “Đã là lão phu thê rồi còn cáu kỉnh. Lúc vừa cưới nàng về, ta cảm thấy nàng cũng giống như ta… Rất khó nói, ta cũng không biết các cặp vợ chồng khác như thế nào, nhưng mà nàng rất giống… Ân… Rất giống một tiểu oa nhi, ta không dám chạm vào nàng, sợ chạm vào liền nát. Khi đó, ta đã nghĩ, ta nhất quyết sẽ không thương nàng. Nàng biết không? Lúc nhạc phụ nhạc mẫu ra đi, nàng ở linh đường khóc đến ngất xỉu, khi đó ta mới bắt đầu có cảm giác của kẻ làm phu quân, một phu quân là như thế nào, chính là một phu quân không thể để cho nương tử của mình phải khóc.”

Trinh nương nghiêng đầu tựa lên vai hắn, nhẹ nhàng nói, “Thiếp không nghĩ nhiều như vậy a, gả cho chàng, chính là thê tử của chàng, không quan hệ đến tuổi, không quan hệ đến điều gì khác, chỉ là thê tử một đời của Thẩm Nghị chàng mà thôi.”

Thẩm Nghi ha ha cười, “Nữ nhân các nàng đều là như vậy, cưới nam nhân nào liền một lòng đi theo tới cuối cùng. Nam nhân chúng ta thì không giống vậy, chỉ có lúc nam nhân nhận ra được cảm giác trách nhiệm trong mình, mới thực sự có suy nghĩ, ‘Ta muốn là trượng phu của nữ nhân này’. Mãi đến sau khi xảy ra chuyện của Trần đại nhân… Khi đó ta mới chính thức sợ hãi, cũng bắt đầu hối hận, hối hận là đã không nói sớm với nàng, cuộc đời này chuyện hạnh phúc nhất của ta chính là có được một thê tử tốt như nàng.”

Trinh nương cảm thấy trong lòng dâng lên một trận cảm động, nhỏ giọng nói, “Cái này chàng đã từng nói rồi.”

Thẩm Nghị cười khẽ, “Con người ta già đi thường nói nhiều, cũng dễ dàng hoài niệm, không có cách nào a.”

Trinh nương mỉm cười, “Vậy chàng vẫn là nên thường xuyên hoài niệm đi a. Ta thích chàng như vậy.”

“Cứ như vậy cùng ta già đi nhé, chờ ta trở thành một lão nhân già cả, sẽ gõ bát cơm đòi nàng bánh bao.” Thẩm Nghị nhẹ nhàng nói.

Trinh nương dựa vào bả vai Thẩm Nghị, nhẹ nhàng cọ cọ, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, “Được, nhưng mà thiếp sẽ không đưa cho chàng đâu, chỉ cho chàng ăn cháo.”

“Ha ha ha, ăn cháo thì ăn cháo, dù sao cũng đã uống nhiều năm như vậy.” Thẩm Nghị cười ha ha.

Ngày hôm sau chính là ngày ba mươi tết. Sáng sớm, khi mọi người trong nhà dậy thì công việc liền lu bù cả lên. Liêu thị chỉ huy nha hoàn bà vú trong nhà, nấu cơm làm bánh, đứa nhỏ thì để tự chơi, còn người khác thì tùy thời chờ mệnh lệnh.

Trong phòng bọn nhỏ chạy loạn, đại hài tử và cả tiều hài tử tự chia ra mà chơi. Nhỏ thì do Thẩm Tùy Tiếu cầm đầu, chơi đùa ầm ĩ, lúc thì nối đuôi nhau chạy quanh, lúc thì rầm rầm chạy loạn, ầm ĩ náo nhiệt, khắp phòng đều có thể thấy hắn.

Ở trong phòng chơi được một lát thì lại muốn chạy ra ngoài chơi, cũng may có mấy đứa lớn đồng ý trông coi, trong ngoài phòng ầm ầm vang lên tiếng nô đùa cười giỡn.

“Cữu gia gia đã về rồi! Cữu gia gia đã về rồi!”

Thẩm Tùy Tiếu vừa kêu vừa chạy tới, cả đám người Trinh nương liền bỏ việc lại đi ra ngoài, quả nhiên thấy ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đang đứng, đánh xe rõ ràng là Diệu ca nhi.

Giúp thê tử và đứa nhỏ xuống xe, Diệu nhi cười khanh khách chào hỏi mọi người.

Nương tử của Diệu ca nhi đang mang thai, hai con trai là Hà Tôn Lạc và Hà Tôn Nhuận vừa xuống xe đã bị mấy đứa nhỏ lôi đi. Trinh nương kinh hỉ nhìn nương tử Diệu ca nhi, “Ai nha, nhìn lớn như vậy, là năm tháng rồi?”

Nương Tử Diệu ca nhi gật gật đầu, cười nói, “Đại tỷ, là sáu tháng ạ.”

Trinh nương không khỏi có chút oán trách với Diệu ca nhi, “Đệ cũng thật là, đệ muội mang thai mà còn dám chạy loạn, nếu xảy ra chuyện gì… Phi, năm qua may mắn, năm qua may mắn.”

Diệu nhi cười nói, “Tỷ, ba tháng trước đệ cũng không biết, lần này trở về sẽ không đi nữa, tạm thời ở lại trấn Tú Thủy, cái sân này hai năm rồi chưa thuê, đệ đang chuẩn bị thương lượng với tỷ và tỷ phu một chút, cái sân kia làm sao đây.”

Trinh nương tùy ý nói, “Bọn đệ muốn làm gì thì cứ làm như thế, ta và tỷ phu của đệ không có ý kiến gì.”

Nương tử của Diệu nhi đỡ thắt lưng, Trinh nương đau lòng chạy tới giúp đỡ nàng, “Đến đến, vào nhà rồi nói, đừng đứng ở cửa, chậm một chút a.”

Lúc ăn bữa cơm tối đoàn viên, đại sảnh của Thẩm gia chia làm ba khu, một khu là cho những người cùng lứa với Thẩm Phong, một khu là cho những người đồng lứa với Tranh ca nhi, một khu là cho những người đồng lứa với Thẩm Tùy Tiếu.

“Năm nay nhà chúng ta đại đoàn viên, chẳng những bốn huynh đệ chúng ta cùng đoàn tụ mà còn có cả đám con cháu nam nữ dâu rể. Còn cả Diệu nhi, đại ca thật vui vì năm nay đệ đã trở lại. Năm trước đệ không về, trong lòng đại ca vẫn nhớ tới đệ, năm nay trở về, tốt! Thật tốt! Hôm nay ra rất cao hứng! Đến, chúng ta cùng nhau cạn chén!” Thẩm Phong cao hứng uống liền mấy chén, đã có chút say, lúc này nói chuyện rất thoải mái.

“Đến, đến, đến, uống!” Mọi người đều đứng lên, giơ chén rượu trên tay.

Ngoài phòng vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, năm nay thật sự là một năm đại đoàn viên a!

CHÍNH VĂN HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương