Tú Tài Nương Tử
-
Chương 82: Diệu nhi về nhà
Hoàng đế cười ha ha, “Thưởng! Đều thưởng!”
Minh nhi mang theo Cẩm nhi quỳ xuống tạ ơn, hoàng đế thưởng cho Minh nhi bảo quyển, lại thưởng một bản danh họa cho Cẩm nhi. Còn không ngừng khen, “Hai huynh đệ một người võ công trác tuyệt, một người thông minh cơ trí, thật sự là rường cột nước nhà.”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hai huynh đệ sau khi tạ hoàng ân, hoàng đế nói mệt mỏi, buổi tối lại cử hành yến hội, mang theo mọi người từ từ ly khai.
Trân muội thực hưng phấn, dọc đường đi cứ lôi kéo tay Cẩm nhi hỏi, “Nhị ca, người kia nhìn thật khỏe nha, huynh sao có thể đánh ngã hắn vậy.”
Cẩm nhi đắc ý cười, “Ba nơi ta đánh hắn kia, nhưng đã có dự tính. Người có ba vị trí khi bị đánh thì sẽ rất thảm, một là xương sườn, nhưng ta sợ hắn bị thương, đánh dịch xuống một chút, nhưng như vậy càng đau. Hai là trên đùi ngay nơi xương, địa phương kia ngày thường hơi động chút cũng đã đau rồi, đừng nói ta lại dùng côn đánh vào nữa, còn có một nơi nữa là xương tỳ bà, chỗ này cũng rất đau.”
Trân muội bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Trách không được nha, muội nói tên kia nhìn như trâu như bò, ba đòn đã đánh ngã hắn, thật đúng là không thể chịu đòn.”
Cẩm nhi lắc đầu, “Vừa nhìn đã biết hắn từng luyện võ, hơn nữa người man di vốn có thân thể cường tráng, nếu ta không nhanh chóng nhận thua, hắn tùy tiện hua tay, nhị ca muội cũng đã có thể nằm xuống rồi.”
Nói đến người này, Trinh nương nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, “Lại nói tiếp con cùng thật dũng cảm, đúng không?”
Cẩm nhi hơi hơi sửng sốt, chỉ có thể đưa ra khuôn mặt tươi cười, “Nương, con nắm chắc rồi mới làm như vậy mà, nếu không con đâu dám tùy tiện đồng ý.”
Trinh nương đối diện với hắn, nghiêm mặt nói, “Cái này mà con cũng dám là nắm chắc sao? Chuyện này của con gọi là vận khí! Nếu người kia không thương lượng để con đánh trước, con thắng được chắc? Hoặc hắn đứng lên đánh con một cái, con có thể đường hoàng mà đứng đây sao?”
Cẩm nhi liên tục gật đầu, “Dạ, dạ, nương, con khống dám nữa, sau này cũng không dám nữa. Cha…” Thấy mẫu thân tức không nhẹ, Cẩm nhi vội vàng cầu cứu phụ thân nhà mình.
Thẩm Nghị ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, đứa nhỏ không sao thì tốt rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi, Cẩm nhi đi thoi, chúng ta về xem cuốn tranh kia. Nghe nói là tiền triều…”
Cẩm nhi cảm kích nhìn thoáng qua cha mình, cười xin lỗi Trinh nương, đi theo Thẩm Nghị rời đi.
Trinh nương thở dài, Trân muội quan tâm đi qua nắm tay Trinh nương, “Nương, nhị ca rất thông minh, nương không cần thở dài.”
Trinh nương nắm tay nữ nhi, vươn tay bóp chiếc mũi nho nhỏ của nữ nhi, cười sủng nịch, “Vẫn là Trân muội nhà ta hiểu nương nhất, thật sự là tiểu tri kỷ của nương a.”
Trân muội cười khanh khách, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Trinh nương.
Buổi tối tham gia yến hội do hoàng đế mở, đoàn sứ thần mang vẻ mặt bình tĩnh, dường như căn bản không có một màn buổi chiều kia, chính là thái độ đã không còn kiêu ngạo như lúc vừa đến nữa. Mọi người ai cũng không nói về chuyện tỷ thí lúc chiều, không khí lại rất náo nhiệt.
Lần đầu tiên nhập cung, Trân muội ăn thật nhiều mỹ thực trước mắt, khi xem vũ khúc cung đình mắt đều trợn tròn, khi vui vẻ còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trong mắt Đức Phượng công chúa thoát ra thần sắc hâm mộ nhìn Trân muội, mình cũng nóng lòng muốn thử, cũng muốn Trân muội thoải mái cười to như Trân muội, nhưng lại trộm nhìn sắc mặt hoàng hậu, lại không dám buông lỏng nữa, vẫn đang cố gắng duy trì dáng vẻ của công chúa.
Hoàng đế lơ đáng thấy, nghiêng đầu hơi nhìn thoáng qua hoàng hậu, thừa dịp hai người uống rượu, cúi thấp đầu khẽ nói, “Đừng nghiêm túc như vậy.”
Hoàng hậu giương mắt nhìn hắn một cái, cũng thấp giọng đáp, “Dạ.”
Nhưng sau khi ngồi thẳng, hoàng hậu vẫn dáng vẻ cao quý kia, hoàng đế không chỉ hơi hơi thất vọng.
Hôm sau, cả nhà Thẩm Nghị liền từ biệt hoàng đế, về tới thư viện, Minh nhi không cùng về, hắn có chuyện cần làm. Về nhà, Trân muội rất vui vẻ, nơi nơi nói chuyện hoàng cung lớn như thế nào, đồ ăn tinh xảo ra sao, giường nàng ngủ có thể lăn từ bên này sang đến bên kia, Trinh nương nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng cũng cười sủng nịch.
Đoàn sứ giả lưu lại sáu bảy ngày, hai nước trao đổi lễ vật, đều đưa ra lời hứa không xâm phạm lẫn nhau.
Minh nhi không lâu sau, bị phái đến biên cương, trấn thủ biên quan. Hắn khi đối chiến với Uy quốc đã chém rơi đầu tướng địch, một đao thành danh, thanh danh vang dội trong đám tướng lĩnh, phải hắn đi đóng quân, cũng vì phòng ngừa Uy quốc lại quấy nhiễu lần nữa. Lo lắng hắn vẫn còn trẻ tuổi, Mộ Dung tướng quân cùng đi cùng, hoàng đế lén viết phong thư gửi Thẩm Nghị, nói sơ qua về chuyện này, hơn nữa hứa hẹn, chỉ cần biên cảnh hòa bình, sẽ lập tức điều Minh nhi trở về.
Thẩm Nghị cũng không nói nhiều, chỉ nói tất cả tuân theo sắp xếp.
Qua một tháng, nhà Thẩm Nghị tiếp đón một người tuấn tú, thân dài dáng ngọc.
Trân muội vừa mở cửa ra, liền vui vẻ chào đón, “Cậu!”
Người tới đúng là Diệu nhi, hắn đứng đó mỉm cười, mang theo một gánh hành lí, hơi cúi lưng sờ sờ mặt Trân muội, ôn nhu nói, “Nương con đâu?”
Trân muội kéo tay hắn, vừa đi vừa kêu, “Nương! Cậu đã về rồi! Nương mau ra mà nhìn xem, cậu đã về rồi!”
Mành được vén lên, Trinh nương kinh hỉ vươn đầu ra, quả nhiên thấy Diệu nhi, lập tức chạy ra đón, “Sao lại về lúc này vậy? Ta còn tưởng phải trước tết Đoan Ngọ mấy ngày cơ.”
Diệu nhi mỉm cười, “Tỷ, sư phó cùng sư nương đi tìm sư ca, đệ nghĩ không có việc gì, quay lại xem sao.”
Trinh nương vui vẻ cười không ngừng, “Mau vào nhà mau vào nhà, Trân muội, rót trà cho cậu con đi.”
“Aiz!” Trân muội cười ha ha chạy vào bếp lấy trà. Từ khi Tam Nha xuất giá, Trinh nương cũng không mua nha hoàn nữa, thường ngày chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều tự làm, hiện tại Trân muội cũng lớn, việc nhỏ cũng có thể giúp được.
Diệu nhi vào nhà, cởi hài bước lên kháng, Trân muội cũng ôm chén trà vào, Trinh nương rót nước ấm vào, đưa cho Diệu nhi, thân thiết nói, “Lần này trở về ở bao lâu?”
Diệu nhi luôn ở chỗ Thành Mặc cư sĩ học tập, kỳ thật đã sớm học xong xuôi, nhưng Thành Mặc cư sĩ chơi xấu với hắn, luôn nói hắn không thể xuất sư, cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ. Một hai năm gần đây, Thành Mặc cư sĩ thường xuyên mang theo phu nhân du ngoạn khắp nơi, bình thường khi bọn họ xuất môn, Diệu nhi sẽ tới thư viện ở một thời gian, lâu thì ba bốn tháng, chậm thì vài ngày, có khi hứng thú đến đây, cũng sẽ theo lời mời của Thẩm Huy, giảng cho các đệ tử về tri thức hội họa.
“Cứ ở vài ngày đã, đệ cũng không nắm chắc, sư phụ sư nương nói muốn đi tới chỗ sư ca mấy ngày, sư ca giờ đang ở Ninh Hạ, đi qua đi lại, ít cũng phải mất nửa năm.”
Trinh nương gật đầu, vui vẻ hỏi, “Đệ đói chưa? Tỷ làm cho đệ chút đồ ăn, muốn ăn gì nào?’
Diệu nhi cười lắc đầu, “Tỷ, không vội đâu, vừa nãy tới chân núi gặp được Thương Thuật, trong tiệm cơm của hắn cầm theo một gói nem rán, vừa đi vừa ăn, cũng không đói bụng. Vẫn chờ tỷ phu cùng Cẩm nhi tan học rồi cùng ăn đi. Nào, Trân muội, để cậu ôm một cái, nhìn con mấy ngày nay béo hay không nha.”
Diệu nhi vẫy vẫy tay về phía Trân muội, Trân muội cười khanh khách, tựa như mèo con trốn về phía sau Trinh nương, lộ ra đôi mắt to trong sáng, làm mặt quỷ với Diệu nhi, “Cậu không bắt được con, cậu không bắt được con!”
“Ha ha ha!” Diệu nhi cười lớn.
Trinh nương tuy rằng thấy hắn rất cao hứng, nhưng miệng lại không nhịn được lải nhải, “Thích tiểu hài tử như vậy thì tự sinh lấy một đứa đi, đệ bao tuổi rồi hả? Năm nay đã hai mươi lăm rồi, còn không lo chuyện hôn sự của mình, nếu không lần này đệ ở lại lâu vài ngày, lần trước tỷ giúp đệ hỏi thăm cô nương kia, đệ qua xem thử đi?”
Diệu nhi lấy lòng, nói với Trinh nương, “Tỷ, tỷ tha cho đệ đi mà, mỗi lần trở về tỷ đều chuẩn bị cả đống cô nương cho đệ, đệ tạm thời còn chưa muốn thành thân đâu.”
Trinh nương trừng mắt liếc hắn một cái, “Cái gì mà không thành thân? Đệ nhưng là độc đinh của Hà gia ta, đệ thành thân sinh con sớm một chút, trong lòng tỷ sẽ bớt được tảng đá này. Tỷ mặc kệ đệ có bao nhiêu lý do, năm nay đệ phải thành thân!”
“Tỷ!” Diệu nhi bất đắc dĩ, sao càng nói càng quá vậy?
Trinh nương nói, “Diệu nhi, đệ năm nay đã hai lăm rồi, không còn nhỏ nữa, cứ tiếp tục kéo dài, không biết người bên ngoài sẽ nói gì nữa đâu? Người ào không phải hai mươi mốt đều đã thành thân, đệ đừng kéo dài nữa.”
Diệu nhi gật đầu, “Dạ dạ dạ, đệ biết rồi, đệ sẽ cố gắng trong năm nay cưới đệ muội về cho tỷ.”
Trinh nương lúc này mới hài lòng, “Cô nương tỷ nói kia?”
Diệu nhi bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng nói về cô nương kia nữa, tỷ mau nhanh đi nấu cơm đi, đệ sắp chết đói rồi, chờ lát nữa tỷ phu cùng Cẩm nhi trở về, chúng ta liền ăn cơm luôn.”
Trinh nương vừa buồn cười vừa tức giận, “Vừa rồi còn nói không đói bụng, đệ chờ chút, tỷ đi làm ngay.”
Nhìn Trinh nương ra ngoài, Diệu nhi thờ phào một hơi, Trân muội bên cạnh tò mò nhìn, sau đó hỏi, “Cậu, cậu sao không thành thân vậy? Cậu không thành thân, nương con sẽ nói cậu suốt cho coi, cậu nếu thành thân, nương con sẽ không nói cậu nữa.”
Diệu nhi ôm nó vào trong ngực, không biết lấy từ đâu ra một cái túi nhỏ, vừa mở ra, liền thấy một đóa quyên hoa rất đặc biệt, vô cùng tinh xảo, phối màu cũng đẹp, Diệu nhi vừa cho Trân muội mang trên đầu, vừa bất đắc dĩ nói, “Cậu không phải không muốn thành thân, mà… không biết mở miệng thế nào.”
Trân muội quay đầu đi, “Cậu không biết nói gì sao?”
Diệu nhi gác lên đầu nàng, “Thành thân cần hai người lưỡng tình tương duyệt a, nói chuyện này con cũng không hiểu, giống như đóa hoa này, con xem rất đẹp mắt, muốn có, cũng cần biết đóa hoa kia có nguyện ý để con hái xuống không nữa. Quên đi, ta nói vậy con cũng không hiểu được đâu, tóm lại a, chuyện của ngươi lớn, tiểu nha đầu như con chưa hiểu được đâu. Được rồi, cài đẹp lắm, đi cho nương con nhìn thử, nhìn xem xinh đẹp hay không.”
Trân muội cái hiểu cái không gật đầu, vuốt quyên hoa mới trên đầu, vui vẻ nhảy xuống kháng chạy về phía Trinh nương hiến vật quý.
Chờ nó ra ngoài rồi, Diệu nhi nằm trên kháng, thành thân… aiz, sao đau đầu như vậy chứ?
Đến chạng vạng, Thẩm Nghị cùng Cẩm nhi trở lại, thấy Diệu nhi, Thẩm Nghị cũng thật vui vẻ, Trinh nương làm một bàn đầy thức ăn, hai người uống vài chén, Thẩm Nghị cũng nói về hôn sự của Diệu nhi, Diệu nhi chỉ có thể liên tục đồng ý, nói năm nay sẽ cưới tức phụ về.
Diệu nhi ở nhà hơn mười ngày liền chuẩn bị rời đi, nhưng lần này có chút đặc biệt.
“Đệ muốn đi du lịch thiên hạ, sau đó ve một bức《Non sông tráng lệ đồ》.”
Thẩm Nghị vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói, “Có chí khí.”
Trinh nương lại không đồng ý, “Đệ đi lần này không biết đến bao giờ mới trở về, vẫn nhanh chóng thành gia mới đúng.”
Diệu nhi bất đắc dĩ nói, “Tỷ, muốn nhân dịp này chưa thành thân thì ra ngoài chút, nếu thành thân rồi, không thể đi nữa, nhiều nhất trong vòng một năm nữa, đệ sau khi nhìn ngắm non nước trở về, sẽ không trì hoãn thêm nữa.”
“Cậu, cậu, con cũng muốn đi.” Trâm muội mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Diệu nhi.
Diệu nhi chọc chọc chiếc mũi nhỏ của Trân muội, “Ngoan, ở nhà với nương con.”
“Nhưng mà….” Trinh nương vẫn chưa từ bỏ ý định.
Diệu nhi đặt hành lý trên vai, ngắt lời Trinh nương, “Không nhưng gì cả, tỷ, đệ tự biết chừng mực. Đệ đi, tỷ tỷ tỷ phu hai người bảo trọng, Cẩm nhi phải nghe lời nương đó, Trân muội, cậu đi nhé!”
Rốt cuộc không lay chuyển được Diệu nhi, Trinh nương cũng chỉ có thể tùy hắn.
Qua mấy ngày, người lui tới nhà Thẩm Nghị ngày càng nhiều, nói đến cùng một chuyện, đều về hôn sự của Minh nhi.
Tác giả nói rõ suy nghĩ của mình: vì hôn sự của Minh nhi, ta cảm thấy rất đau đầu, cưới cô nương thế nào mới tốt đây? Hổ nữ tướng môn? Hay dòng dõi thư hương?
Minh nhi mang theo Cẩm nhi quỳ xuống tạ ơn, hoàng đế thưởng cho Minh nhi bảo quyển, lại thưởng một bản danh họa cho Cẩm nhi. Còn không ngừng khen, “Hai huynh đệ một người võ công trác tuyệt, một người thông minh cơ trí, thật sự là rường cột nước nhà.”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hai huynh đệ sau khi tạ hoàng ân, hoàng đế nói mệt mỏi, buổi tối lại cử hành yến hội, mang theo mọi người từ từ ly khai.
Trân muội thực hưng phấn, dọc đường đi cứ lôi kéo tay Cẩm nhi hỏi, “Nhị ca, người kia nhìn thật khỏe nha, huynh sao có thể đánh ngã hắn vậy.”
Cẩm nhi đắc ý cười, “Ba nơi ta đánh hắn kia, nhưng đã có dự tính. Người có ba vị trí khi bị đánh thì sẽ rất thảm, một là xương sườn, nhưng ta sợ hắn bị thương, đánh dịch xuống một chút, nhưng như vậy càng đau. Hai là trên đùi ngay nơi xương, địa phương kia ngày thường hơi động chút cũng đã đau rồi, đừng nói ta lại dùng côn đánh vào nữa, còn có một nơi nữa là xương tỳ bà, chỗ này cũng rất đau.”
Trân muội bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Trách không được nha, muội nói tên kia nhìn như trâu như bò, ba đòn đã đánh ngã hắn, thật đúng là không thể chịu đòn.”
Cẩm nhi lắc đầu, “Vừa nhìn đã biết hắn từng luyện võ, hơn nữa người man di vốn có thân thể cường tráng, nếu ta không nhanh chóng nhận thua, hắn tùy tiện hua tay, nhị ca muội cũng đã có thể nằm xuống rồi.”
Nói đến người này, Trinh nương nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, “Lại nói tiếp con cùng thật dũng cảm, đúng không?”
Cẩm nhi hơi hơi sửng sốt, chỉ có thể đưa ra khuôn mặt tươi cười, “Nương, con nắm chắc rồi mới làm như vậy mà, nếu không con đâu dám tùy tiện đồng ý.”
Trinh nương đối diện với hắn, nghiêm mặt nói, “Cái này mà con cũng dám là nắm chắc sao? Chuyện này của con gọi là vận khí! Nếu người kia không thương lượng để con đánh trước, con thắng được chắc? Hoặc hắn đứng lên đánh con một cái, con có thể đường hoàng mà đứng đây sao?”
Cẩm nhi liên tục gật đầu, “Dạ, dạ, nương, con khống dám nữa, sau này cũng không dám nữa. Cha…” Thấy mẫu thân tức không nhẹ, Cẩm nhi vội vàng cầu cứu phụ thân nhà mình.
Thẩm Nghị ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, đứa nhỏ không sao thì tốt rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi, Cẩm nhi đi thoi, chúng ta về xem cuốn tranh kia. Nghe nói là tiền triều…”
Cẩm nhi cảm kích nhìn thoáng qua cha mình, cười xin lỗi Trinh nương, đi theo Thẩm Nghị rời đi.
Trinh nương thở dài, Trân muội quan tâm đi qua nắm tay Trinh nương, “Nương, nhị ca rất thông minh, nương không cần thở dài.”
Trinh nương nắm tay nữ nhi, vươn tay bóp chiếc mũi nho nhỏ của nữ nhi, cười sủng nịch, “Vẫn là Trân muội nhà ta hiểu nương nhất, thật sự là tiểu tri kỷ của nương a.”
Trân muội cười khanh khách, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Trinh nương.
Buổi tối tham gia yến hội do hoàng đế mở, đoàn sứ thần mang vẻ mặt bình tĩnh, dường như căn bản không có một màn buổi chiều kia, chính là thái độ đã không còn kiêu ngạo như lúc vừa đến nữa. Mọi người ai cũng không nói về chuyện tỷ thí lúc chiều, không khí lại rất náo nhiệt.
Lần đầu tiên nhập cung, Trân muội ăn thật nhiều mỹ thực trước mắt, khi xem vũ khúc cung đình mắt đều trợn tròn, khi vui vẻ còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trong mắt Đức Phượng công chúa thoát ra thần sắc hâm mộ nhìn Trân muội, mình cũng nóng lòng muốn thử, cũng muốn Trân muội thoải mái cười to như Trân muội, nhưng lại trộm nhìn sắc mặt hoàng hậu, lại không dám buông lỏng nữa, vẫn đang cố gắng duy trì dáng vẻ của công chúa.
Hoàng đế lơ đáng thấy, nghiêng đầu hơi nhìn thoáng qua hoàng hậu, thừa dịp hai người uống rượu, cúi thấp đầu khẽ nói, “Đừng nghiêm túc như vậy.”
Hoàng hậu giương mắt nhìn hắn một cái, cũng thấp giọng đáp, “Dạ.”
Nhưng sau khi ngồi thẳng, hoàng hậu vẫn dáng vẻ cao quý kia, hoàng đế không chỉ hơi hơi thất vọng.
Hôm sau, cả nhà Thẩm Nghị liền từ biệt hoàng đế, về tới thư viện, Minh nhi không cùng về, hắn có chuyện cần làm. Về nhà, Trân muội rất vui vẻ, nơi nơi nói chuyện hoàng cung lớn như thế nào, đồ ăn tinh xảo ra sao, giường nàng ngủ có thể lăn từ bên này sang đến bên kia, Trinh nương nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng cũng cười sủng nịch.
Đoàn sứ giả lưu lại sáu bảy ngày, hai nước trao đổi lễ vật, đều đưa ra lời hứa không xâm phạm lẫn nhau.
Minh nhi không lâu sau, bị phái đến biên cương, trấn thủ biên quan. Hắn khi đối chiến với Uy quốc đã chém rơi đầu tướng địch, một đao thành danh, thanh danh vang dội trong đám tướng lĩnh, phải hắn đi đóng quân, cũng vì phòng ngừa Uy quốc lại quấy nhiễu lần nữa. Lo lắng hắn vẫn còn trẻ tuổi, Mộ Dung tướng quân cùng đi cùng, hoàng đế lén viết phong thư gửi Thẩm Nghị, nói sơ qua về chuyện này, hơn nữa hứa hẹn, chỉ cần biên cảnh hòa bình, sẽ lập tức điều Minh nhi trở về.
Thẩm Nghị cũng không nói nhiều, chỉ nói tất cả tuân theo sắp xếp.
Qua một tháng, nhà Thẩm Nghị tiếp đón một người tuấn tú, thân dài dáng ngọc.
Trân muội vừa mở cửa ra, liền vui vẻ chào đón, “Cậu!”
Người tới đúng là Diệu nhi, hắn đứng đó mỉm cười, mang theo một gánh hành lí, hơi cúi lưng sờ sờ mặt Trân muội, ôn nhu nói, “Nương con đâu?”
Trân muội kéo tay hắn, vừa đi vừa kêu, “Nương! Cậu đã về rồi! Nương mau ra mà nhìn xem, cậu đã về rồi!”
Mành được vén lên, Trinh nương kinh hỉ vươn đầu ra, quả nhiên thấy Diệu nhi, lập tức chạy ra đón, “Sao lại về lúc này vậy? Ta còn tưởng phải trước tết Đoan Ngọ mấy ngày cơ.”
Diệu nhi mỉm cười, “Tỷ, sư phó cùng sư nương đi tìm sư ca, đệ nghĩ không có việc gì, quay lại xem sao.”
Trinh nương vui vẻ cười không ngừng, “Mau vào nhà mau vào nhà, Trân muội, rót trà cho cậu con đi.”
“Aiz!” Trân muội cười ha ha chạy vào bếp lấy trà. Từ khi Tam Nha xuất giá, Trinh nương cũng không mua nha hoàn nữa, thường ngày chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều tự làm, hiện tại Trân muội cũng lớn, việc nhỏ cũng có thể giúp được.
Diệu nhi vào nhà, cởi hài bước lên kháng, Trân muội cũng ôm chén trà vào, Trinh nương rót nước ấm vào, đưa cho Diệu nhi, thân thiết nói, “Lần này trở về ở bao lâu?”
Diệu nhi luôn ở chỗ Thành Mặc cư sĩ học tập, kỳ thật đã sớm học xong xuôi, nhưng Thành Mặc cư sĩ chơi xấu với hắn, luôn nói hắn không thể xuất sư, cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ. Một hai năm gần đây, Thành Mặc cư sĩ thường xuyên mang theo phu nhân du ngoạn khắp nơi, bình thường khi bọn họ xuất môn, Diệu nhi sẽ tới thư viện ở một thời gian, lâu thì ba bốn tháng, chậm thì vài ngày, có khi hứng thú đến đây, cũng sẽ theo lời mời của Thẩm Huy, giảng cho các đệ tử về tri thức hội họa.
“Cứ ở vài ngày đã, đệ cũng không nắm chắc, sư phụ sư nương nói muốn đi tới chỗ sư ca mấy ngày, sư ca giờ đang ở Ninh Hạ, đi qua đi lại, ít cũng phải mất nửa năm.”
Trinh nương gật đầu, vui vẻ hỏi, “Đệ đói chưa? Tỷ làm cho đệ chút đồ ăn, muốn ăn gì nào?’
Diệu nhi cười lắc đầu, “Tỷ, không vội đâu, vừa nãy tới chân núi gặp được Thương Thuật, trong tiệm cơm của hắn cầm theo một gói nem rán, vừa đi vừa ăn, cũng không đói bụng. Vẫn chờ tỷ phu cùng Cẩm nhi tan học rồi cùng ăn đi. Nào, Trân muội, để cậu ôm một cái, nhìn con mấy ngày nay béo hay không nha.”
Diệu nhi vẫy vẫy tay về phía Trân muội, Trân muội cười khanh khách, tựa như mèo con trốn về phía sau Trinh nương, lộ ra đôi mắt to trong sáng, làm mặt quỷ với Diệu nhi, “Cậu không bắt được con, cậu không bắt được con!”
“Ha ha ha!” Diệu nhi cười lớn.
Trinh nương tuy rằng thấy hắn rất cao hứng, nhưng miệng lại không nhịn được lải nhải, “Thích tiểu hài tử như vậy thì tự sinh lấy một đứa đi, đệ bao tuổi rồi hả? Năm nay đã hai mươi lăm rồi, còn không lo chuyện hôn sự của mình, nếu không lần này đệ ở lại lâu vài ngày, lần trước tỷ giúp đệ hỏi thăm cô nương kia, đệ qua xem thử đi?”
Diệu nhi lấy lòng, nói với Trinh nương, “Tỷ, tỷ tha cho đệ đi mà, mỗi lần trở về tỷ đều chuẩn bị cả đống cô nương cho đệ, đệ tạm thời còn chưa muốn thành thân đâu.”
Trinh nương trừng mắt liếc hắn một cái, “Cái gì mà không thành thân? Đệ nhưng là độc đinh của Hà gia ta, đệ thành thân sinh con sớm một chút, trong lòng tỷ sẽ bớt được tảng đá này. Tỷ mặc kệ đệ có bao nhiêu lý do, năm nay đệ phải thành thân!”
“Tỷ!” Diệu nhi bất đắc dĩ, sao càng nói càng quá vậy?
Trinh nương nói, “Diệu nhi, đệ năm nay đã hai lăm rồi, không còn nhỏ nữa, cứ tiếp tục kéo dài, không biết người bên ngoài sẽ nói gì nữa đâu? Người ào không phải hai mươi mốt đều đã thành thân, đệ đừng kéo dài nữa.”
Diệu nhi gật đầu, “Dạ dạ dạ, đệ biết rồi, đệ sẽ cố gắng trong năm nay cưới đệ muội về cho tỷ.”
Trinh nương lúc này mới hài lòng, “Cô nương tỷ nói kia?”
Diệu nhi bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng nói về cô nương kia nữa, tỷ mau nhanh đi nấu cơm đi, đệ sắp chết đói rồi, chờ lát nữa tỷ phu cùng Cẩm nhi trở về, chúng ta liền ăn cơm luôn.”
Trinh nương vừa buồn cười vừa tức giận, “Vừa rồi còn nói không đói bụng, đệ chờ chút, tỷ đi làm ngay.”
Nhìn Trinh nương ra ngoài, Diệu nhi thờ phào một hơi, Trân muội bên cạnh tò mò nhìn, sau đó hỏi, “Cậu, cậu sao không thành thân vậy? Cậu không thành thân, nương con sẽ nói cậu suốt cho coi, cậu nếu thành thân, nương con sẽ không nói cậu nữa.”
Diệu nhi ôm nó vào trong ngực, không biết lấy từ đâu ra một cái túi nhỏ, vừa mở ra, liền thấy một đóa quyên hoa rất đặc biệt, vô cùng tinh xảo, phối màu cũng đẹp, Diệu nhi vừa cho Trân muội mang trên đầu, vừa bất đắc dĩ nói, “Cậu không phải không muốn thành thân, mà… không biết mở miệng thế nào.”
Trân muội quay đầu đi, “Cậu không biết nói gì sao?”
Diệu nhi gác lên đầu nàng, “Thành thân cần hai người lưỡng tình tương duyệt a, nói chuyện này con cũng không hiểu, giống như đóa hoa này, con xem rất đẹp mắt, muốn có, cũng cần biết đóa hoa kia có nguyện ý để con hái xuống không nữa. Quên đi, ta nói vậy con cũng không hiểu được đâu, tóm lại a, chuyện của ngươi lớn, tiểu nha đầu như con chưa hiểu được đâu. Được rồi, cài đẹp lắm, đi cho nương con nhìn thử, nhìn xem xinh đẹp hay không.”
Trân muội cái hiểu cái không gật đầu, vuốt quyên hoa mới trên đầu, vui vẻ nhảy xuống kháng chạy về phía Trinh nương hiến vật quý.
Chờ nó ra ngoài rồi, Diệu nhi nằm trên kháng, thành thân… aiz, sao đau đầu như vậy chứ?
Đến chạng vạng, Thẩm Nghị cùng Cẩm nhi trở lại, thấy Diệu nhi, Thẩm Nghị cũng thật vui vẻ, Trinh nương làm một bàn đầy thức ăn, hai người uống vài chén, Thẩm Nghị cũng nói về hôn sự của Diệu nhi, Diệu nhi chỉ có thể liên tục đồng ý, nói năm nay sẽ cưới tức phụ về.
Diệu nhi ở nhà hơn mười ngày liền chuẩn bị rời đi, nhưng lần này có chút đặc biệt.
“Đệ muốn đi du lịch thiên hạ, sau đó ve một bức《Non sông tráng lệ đồ》.”
Thẩm Nghị vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói, “Có chí khí.”
Trinh nương lại không đồng ý, “Đệ đi lần này không biết đến bao giờ mới trở về, vẫn nhanh chóng thành gia mới đúng.”
Diệu nhi bất đắc dĩ nói, “Tỷ, muốn nhân dịp này chưa thành thân thì ra ngoài chút, nếu thành thân rồi, không thể đi nữa, nhiều nhất trong vòng một năm nữa, đệ sau khi nhìn ngắm non nước trở về, sẽ không trì hoãn thêm nữa.”
“Cậu, cậu, con cũng muốn đi.” Trâm muội mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Diệu nhi.
Diệu nhi chọc chọc chiếc mũi nhỏ của Trân muội, “Ngoan, ở nhà với nương con.”
“Nhưng mà….” Trinh nương vẫn chưa từ bỏ ý định.
Diệu nhi đặt hành lý trên vai, ngắt lời Trinh nương, “Không nhưng gì cả, tỷ, đệ tự biết chừng mực. Đệ đi, tỷ tỷ tỷ phu hai người bảo trọng, Cẩm nhi phải nghe lời nương đó, Trân muội, cậu đi nhé!”
Rốt cuộc không lay chuyển được Diệu nhi, Trinh nương cũng chỉ có thể tùy hắn.
Qua mấy ngày, người lui tới nhà Thẩm Nghị ngày càng nhiều, nói đến cùng một chuyện, đều về hôn sự của Minh nhi.
Tác giả nói rõ suy nghĩ của mình: vì hôn sự của Minh nhi, ta cảm thấy rất đau đầu, cưới cô nương thế nào mới tốt đây? Hổ nữ tướng môn? Hay dòng dõi thư hương?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook