Tú Tài Nương Tử
Chương 7: Trinh nương ta sẽ không để nàng chịu khổ…

****

Trinh nương đi theo Thẩm Nghị quay trở lại phòng, đem chỗ lễ vật mà đại tẩu cùng nhị tẩu cho khi gặp mặt cất vào trong hộp trang điểm. Thẩm Nghị nhìn thấy liền gọi Trinh nương lại, “Trâm cài tóc tam ca cho muội đưa ta xem qua chút.”

Trinh nương không hiểu gì cho nên đem chiếc trâm cài tóc bằng vàng nạm ngọc kia đưa cho Thẩm Nghị. Thẩm Nghị không trực tiếp cầm lấy trâm cài tóc mà kéo lấy cổ tay nàng, kéo nàng ngồi vào trong lòng, bảo Trinh nương đưa tay sờ nhẹ cây trâm cài tóc.

Mặt Trinh nương hồng hồng, nhưng thấy biểu tình Thẩm Nghị có chút trầm trọng, dường như có suy nghĩ gì, hơi hơi từ chối một chút nhưng cuối cùng vẫn buông tha việc rời đi, im lặng ngồi trên đùi Thẩm Nghị.

“Trinh nương, nàng thấy không?” Thanh âm trầm thấp dễ nghe của Thẩm Nghị vang lên, có chút buồn.

Tiếng nói của Trinh nương nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo một chút yếu ớt, “Sinh ngày mười ba, tháng mười một.”

Thẩm Nghị nở nụ cười nhẹ, “Thời điểm nhà nàng đề cập tới hôn sự này, nàng mới có mười hai tuổi, gả qua đây thì đã mười ba.”

“Muội…” Trinh nương không biết nên nói như thế nào, sinh nhật nàng rơi vào thời điểm chuẩn bị hôn sự, quả thật là đã tới mười ba. Nhưng mà thời điểm đề cập tới hôn sự thì chính xác nàng mới có mười hai.

Thẩm Nghị nắm bàn tay hơi lạnh của nàng, cười nói, “Sinh nhật tuổi mười ba của nàng ta không cùng nàng bước qua. Về sau sinh nhật của nàng ta nhất định sẽ nhớ rõ.”

(Eo! Cứ nói anh không biết gì. Tán con gái nhà người ta thế này…)

Trong lòng Trinh nương cảm thấy ấm áp. Trước khi xuất giá nương từng lặng lẽ nói cho nàng biết, không phải tất cả mọi nam tử trên đời này đều giống như phụ thân, bình thường cả đời chỉ cưới một người không nạp thiếp, cho dù nương có khả năng không sinh con được, cho dù nương có ốm yếu nhiều năm, cho dù chính mình bị mắng là bất hiếu. Nương nói nam tử trong thiên hạ hầu hết là ba vợ bốn nàng hầu, không ít người vì danh lợi vứt bỏ thê tử. Nương còn nói, năm đó phụ thân hứa hôn nàng với Thẩm gia không chỉ vì tạ ơn tương trợ của Thẩm lão gia mà cũng vì nhìn trúng Thẩm lão gia cả đời không nạp thiếp. Phụ thân tin tưởng nhi tử của Thẩm lão gia nhất định sẽ đối xử tốt với nàng. Nương còn khuyên nàng nên chấp nhận, cho dù sau này Thẩm Nghị muốn nạp thiếp chỉ cần hắn vẫn nguyện ý để nàng ở vị trí chính thê, thì vẫn sẽ đối tốt với hắn cả đời.

Nhưng mà nương chưa nói, Thẩm Nghị sẽ hứa hẹn cùng nàng bước qua sinh nhật, Thẩm Nghị thương tiếc nàng sáng sớm ngủ không đủ giấc. Tuy rằng nàng vừa mới gả lại đây, hắn vẫn là một trượng phu mà nàng không quen thuộc, nhưng đó là một khởi đầu tốt , không phải sao?

Trinh nương gật gật đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Nghị, trịnh trọng nói, “Muội cũng sẽ nhớ rõ sinh nhật của tướng công.”

Thẩm Nghị nở nụ cười, khoé miệng kéo lên để lộ ra hai hàm răng trắng noãn chỉnh tề, ánh mắt kiên định. “Được!” Thấy Thẩm Nghị cười, Trinh nương cũng cười theo. Bên ngoài trời lạnh, trong phòng lại ấm áp.

Thẩm Nghị sờ sờ trâm cài tóc trên tay Trinh nương, nhẹ giọng nói, “Trâm cài tóc này chế tác tinh tế khéo léo, nguyên liệu cũng chọn loại tốt nhất. Tam tẩu rất thích, luôn luôn mang theo bên người. Tính tình tam tẩu rất rộng rãi, tam ca đưa cái này cho nàng là rất quý nàng đó.”

Trinh nương hồi tưởng lại khung cảnh yên lặng bất ngờ khi nãy trong đại sảnh, có chút do dự cầm lấy chiếc trâm cài tóc trong tay, “Tướng công, nếu đây là vật mà tam tẩu yêu thích, chi bằng trả lại cho tam ca đi. Tam tẩu đi… Tam ca còn có cái để mà tưởng niệm.”

Thẩm Nghị nhìn Trinh nương, sờ sờ khuôn mặt nàng, “Lễ vật đã cho đi, làm sao có thể thu hồi lại được. Tâm địa nàng tốt, ta rất thích. Nhưng đây là tâm ý của tam ca, nên giữ lại.”

“Tướng công…” Mặt Trinh nương đỏ hồng, Thẩm Nghị khen nàng, trong lòng nàng thật cao hứng.

Thẩm Nghị lại nhìn nhìn chiếc trâm cài tóc, cúi đầu thở dài một hơi, “Nàng có biết vì sao tam tẩu lại không còn không?”

Trinh nương gật gật đầu, “Nghe nói là do khó sinh, đứa nhỏ cũng không bảo trụ lại được.” Mệnh tam tẩu cũng vì vậy mà mất đi, trong lòng Trinh nương cũng có chút đau xót.

Thẩm Nghị tiếp tục nói, “Năm nay tam ca hai mươi tuổi, mười tám tuổi cưới tam tẩu. Tam tẩu là muội tử học cùng trường với tam ca, gả cho tam ca khi mới mười bốn tuổi, so với ta lúc đó còn nhỏ hơn một tuổi. Tam tẩu vừa vào cửa mấy tháng liền truyền ra tin tức nàng mang bầu. Cả nhà đều rất cao hứng.”

Thẩm Nghị nhìn trâm cài tóc nhưng ánh mắt lại như xuyên qua nó nhìn về nơi xa. Trinh nương im lặng nghe. Nàng không biết vì sao Thẩm Nghị muốn nói chuyện của tam ca cho nàng nghe nhưng chỉ cần là hắn muốn nói, nàng đều sẽ nguyện ý nghe.

“… Tam tẩu có đứa nhỏ, mang thai thực vất vả. Tam ca cần chuẩn bị cho khoa cử nên đem tam tẩu giao lại cho đại tẩu chiếu cố. Nàng cũng biết nhà ta không có nha hoàn ma ma. Đại tẩu xuất thân từ nông gia nên không quen dùng hạ nhân, lại chỉ vì tam tẩu mà mời hai ma ma tới để chuyên môn hầu hạ nàng. Tam ca trúng cử cũng là lúc tam tẩu sắp sinh. Mọi người đều nói đây là song hỷ lâm môn.”

Thẩm Nghị trầm mặc một lúc, vuốt ve trâm cài tóc, “Năm trước, cũng chính là mùa hè năm ngoái. Biết tam tẩu khó sinh, sắc mặt của tam ca rất không tốt. Ta là người vẫn ở cùng hắn. Đợi hai ngày một đêm, bà mụ mới đi ra, nói cả lớn lẫn bé đều không thể bảo trụ. Tam ca lúc ấy vừa nghe thấy cả người liền suy sụp. Đại tẩu ngăn không cho huynh ấy đi vào. Ngày hôm sau liền mai táng.”

Trinh nương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Thẩm Nghị. Nàng cũng không biết tại sao lại như vậy, nàng chỉ biết mình muốn làm như vậy.

“… Sau này đại tẩu mới cùng đại ca nói, Tam tẩu lúc đó rất khó coi. Đứa nhỏ không thể sinh ra nên cả hai mẫu tử đều nghẹn mà chết. Còn nói là vì tẩu tử tuổi còn quá nhỏ, vừa mới cập kê đã mang thai. Thời điểm hoài thai đã vất vả, thời điểm sinh sản rốt cuộc cũng không thể qua được.”

“… Lời này bị tam ca nghe được. Hắn cái gì cũng không nói, ngay ngày hôm sau đã nói là muốn tới thư viện Tùng Nhân dạy học. Dạy học tới tận khi chúng ta thành thân mới trở về. Ta biết… Huynh ấy vẫn cảm thấy là do mình hại tam tẩu.” Thẩm Nghị nói xong lời này, cũng không nói thêm gì nữa.

Trinh nương hơi há mồm, lại cảm thấy không biết nên nói cái gì.

Thẩm Nghị vàng tay ôm lấy Trinh nương, ngửi mùi hương tự nhiên trên người nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói, “Sau khi định hôn sự với nàng, đại ca cùng tam ca đều từng người từng người đến nói với ta là tuổi nàng còn nhỏ. Kỳ thật bọn họ không nói ta cũng hiểu được. Trinh nương… Trinh nương… Nàng tin ta. Ta sẽ không khiến nàng chịu khổ. Ta cũng sẽ không để nàng dẫm vào vết xe đổ của tam tẩu.”

Hốc mắt Trinh nương có chút hồng. Nàng hiểu được. Nàng hiểu được vì sao hắn nói những lời này với nàng, cũng hiểu được vì sao tam ca muốn đưa kỷ vật yêu thích của tam tẩu cho nàng.

“Tướng công…”

“Tam tẩu dù sao cũng là người đã mất. Nếu nàng cảm thấy cây trâm này là điềm xấu, liền đem nó khoá lại đi.” Thẩm Nghị ngẩng đầu nhìn Trinh nương. Điều tam ca nhắc nhở, hắn hiểu được. Nhưng mà hắn cũng không muốn để tiểu nương tử nhà mình cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Trinh nuơng nở nụ cười nhẹ, đặt cây trâm vào trong tráp, “Đây là tâm ý của tam ca, có cái điềm xấu gì chứ. Ngày mai ta sẽ mang nó. Được không?…” Trinh nương nghĩ nghĩ, hỏi thẩm Nghị, “Nhưng mang nó có thể gợi lên thương tâm cho tam ca hay không?”

Thẩm nghị cảm động trong lòng, cười nói, “Nếu nàng thích thì cứ mang đi, lo huynh ấy thương tâm hay không thương tâm cái gì. Nếu đã tặng cho nàng, sẽ tùy nàng xử trí.”

Trinh nương mỉm cười đáp ứng, quyết định ngày mai lúc gặp mặt mọi người sẽ đem toàn bộ lễ vật được tặng hôm nay, nào là vòng tay rồi trâm cài tóc, toàn bộ mang hết trên người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương