Tú Tài Nương Tử
-
Chương 66: Vị hoàng đế dễ mềm lòng
“Ba1” Hoàng đế gạt phăng hết những tấu
chương đang chất thành núi, tức đến hai má cũng đỏ lên, lão thái giám
bên cạnh vội vàng quỳ xuống.
Hoàng đế còn chưa hết giận, bước lên một bước đá vào ngực lão thái giám, lão thái giám kia bị đá ngã lăn xuống đất, cho dù rất đau, Cao Chuẩn vẫn tiến lên, hô to, “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!”
Vĩnh Bình đế cầm một tấu chương trên bàn nén vào mặt Cao Chuẩn, “Ngươi nhìn kỹ cho trẫm! Bách quan liên tấu buộc tội ngươi! Cẩu nô tài nhà ngươi! Thật sự càng ngày càng to gan!”
Cao Chuẩn run rẩy nhìn tấu chương, trên đó liệt kê tội của hắn: bán quan tham ô, vu hãm quan viện, lạm dụng hình phạt riêng cùng vô số những tội danh khác, cuối tấu chương còn là yêu cầu của bách quan liên tấu yêu cầu xử tử hắn!
Cao Chuẩn cực hận, trong lòng lại kỳ quái tấu chương này sao có thể đến được tay hoàng đế, mỗi lần có tấu chương do bá quan liên tấu đều có người lén báo tin cho hắn, lần này lại không chút tiếng động nào xuất hiện một tấu chương do bá quan liên tấu, Hoàng Thượng sao lại thu được nó?
Lại nhìn kỹ tấu chương, không có phê ấn của lục bộ, ngoài tấu chương là loại bìa mà chỉ giành riêng cho hoàng thân quốc thích, An vương gia! Nhất định là lão thất phu này!
Cao Chuẩn quỳ trên đất, dập đầu liên tục, “Hoàng Thượng! Nô tài bị oan a! Nô tài thực sự bị oan! Hoàng Thượng minh giám!”
Hoàng đế tực giận vỗ bàn, “Cao Chuẩn! Ngươi thực sự cho rằng trẫm hồ đồ sao! Ngươi làm biết bao nhiêu chuyện không thể tha thứ bản thân ngươi tự biết! Nếu không niệm tình năm đó ngươi cứu mạng trẫm! Trẫm đã sớm đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Cao Chuẩn lúc này thật sự hoảng sợ, hoàng đế cho tới bây giờ chưa từng dùng khẩu khí như vậy nói với hắn bao giờ. Lập tức khóc chảy cả nước mắt nước mũi, hô lên, “Hoàng Thượng, nô tài thực sự bị oan! Nô tài luôn ở trung cung hầu hạ ngài, nào có tâm tư khác được. Càng đừng nói nô tài sao có được lá gan lớn tới mức đi mua bán quan! Hoàng Thượng, nô tài thực sự bị oan mà! Đúng rồi, là có kẻ hãm hại nô tài, Hoàng Thượng, có người muốn đẩy nô tài vào chỗ chết a Hoàng Thượng! Ngài phải cứu nô tài!”
“Vậy ngươi nói nghe thử xem, từng chuyện từng chuyện viết trên tấu chương này, nào, nói cho trẫm biết, trẫm xem xem ngươi có thể nói gì nào!” Hoàng đế ngồi trở lại long ỷ, chỉ vào Cao Chuẩn, lớn tiếng hỏi.
Cao Chuẩn dập đầu vài cái, khóc nói, “Hoàng Thượng a, nô tài chỉ là một hoạn quan, không nhi không nữ, thân nhân trong nhà cũng không biết ở nơi nào. Tấu chương này nói nô tài tham ô, nô tài cần tiền để làm gì cơ chứ? Trong cung được Hoàng Thượng liếc mắt nhìn một cái thì đã cho nô tài rất nhiều thể diện rồi, tấu chương này thật sự oan chết nô tài mất thôi, nô tài toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài cứu nô tài, đây là có người cố ý hại nô tài mà!”
Cao Chuẩn vừa lau nước mắt vừa trộm nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế vẫn mang vẻ mặt giận dữ, càng khóc lớn hơn. “Hoàng Thượng a, ngài sinh hạ không tới vài ngày nô tài đã bắt đầu hầu hạ ngài, nô tài là người thế nào ngài còn không rõ hay sao? Trong lòng nô tài đều là ngài, ngài trưởng thành, gặp được biết bao gian nguy, đều là nô tài cùng ngài vượt qua mà.”
Hắn vừa nhắc tới chuyện đã qua, sắc mặt hoàng đế rõ ràng nhu hòa vài phần.
Cao Chuẩn mừng thầm trong lòng, lại càng ra sức khóc lớn hơn, “Hoàng Thượng a, ngài còn nhớ ngày ngài còn bé hay không, Nhu phi tặng cho ngài một chén canh hạt sen, nói để ngài ăn khuya. Nhưng bát canh hạt sen kia thiếu chút nữa độc chết ngài! Nô tài khi vừa phát hiện không dám lộ ra, bảo hộ ngàu mấy đêm không ngủ, chỉ sợ ngài bị người ta hãm hại!”
“Còn có, năm đó tiên đế cấm cung Thuận phi nương nương, theo đó cũng không thích nàng, trong cung này, nhóm cẩu nô tài sợ lớn hiếp bé, ngài chịu bao nhiêu ủy khuất. Sốt cao như vậy cũng không ai lo cho ngài, là nô tài liều mạng mới có thể nhắn tin cho quốc trượng đại nhân, ngài mới được đón tới phủ quốc trượng tịnh dưỡng. Hoàng Thượng a, tất cả những điều đó ngài không nhớ sao?”
“Hiện tại có người hãm hại nô tài, không muốn thấy nô tài được ngài yêu quý, đã cố tình đẩy nô tài vào chỗ chết! Hoàng Thượng a, xin ngài cứu nô tài đi!”
Cao Chuẩn lén nhìn sắc mặt hoàng đế đã có chút đả động, không ngừng dập đầu.
Hoàng đế trầm mặc thật lâu, mới mệt mỏi xoa trán, “Ngươi ra ngoài đi!”
Cao Chuẩn vội vàng đáp ứng, biết rằng điều này có nghĩa Hoàng đế không truy cứu nữa, lại dập đầu một cái, ra ngoài điện. Ra đại điện, Cao Chuẩn xoa xoa trán đã sớm đổ đầy mồ hôi, ngoan độc mắng thầm, “An vương gia! Ngươi không muốn hòa hảo với ta! Ngươi đã không để Cao Chuẩn ta yên! Vậy ta cũng không để ngươi được yên!”
Qua vài ngày, Cao Chuẩn cùng hoàng đế đi dạo trong ngự hoa viên, nhìn bộ dáng hoàng đế không chút hứng thú, Cao Chuẩn cười nói, “Hoàng thượng sao lại có chút không vui vậy?”
Hoàng đế không vui nói, “Nhuận Trác đã lâu không tiến cung chơi cờ cùng trẫm, Hàn tướng nói hắn tới cái gì mà thư viện Tùng Nhân học tập, đúng là! Làm hại trẫm gần đây muốn chơi cờ mà không có ai chơi cùng!”
Cao Chuẩn nảy ra ý kiến, “Hoàng Thượng, thư viện Tùng Nhân nhưng là địa phương tốt a, hàng năm không biết bồi dưỡng ra bao nhiêu quan viên đâu. Hạn nhị công tử tới thư viện Tùng Nhân, mai sau nhất định sẽ rất có tiền đồ.”
Hoàng đế cau mày, “Bồi dưỡng quan viên cái gì? Không phải chỉ là một thư viện bình thường thôi sao.”
Cao Chuẩn làm như sợ hãi quỳ xuống, “Hoàng Thượng tha tội! Nô tài nhất thời nói sai! Hoàng Thượng trăm ngàn đừng ngeh lời nô tài, nô tài cái gì cũng chưa nói!”
Hắn càng làm như vậy, Hoàng Thượng lại càng nghi hoặc, “Ngươi nói thật cho trẫm, rốt cuộc sao lại như vậy!”
Cao Chuẩn dập đầu, lắp bắp nói, “Thư viện Tùng Nhân… là do An vương gia thành lập, khoa khảo hàng năm đều có rất nhiều đệ tử vinh đăng bảng vàng, giờ ở bên ngoài đều truyền rằng…”
“Truyền cái gì!”
“Bên ngoài đều truyền rằng thư viện Tùng Nhân là do An vương gia lập để bồi dưỡng người dưới trướng, quan viên được bồi dưỡng ra ngày sau sẽ được phân tới các nơi, mà những quan viên đó… đều là môn khách của An vương gia…..” Trên mặt Cao Chuẩn hiện lên sợ hãi, trong lòng lại đang cười đắc ý.
Hoàng thân bồi dưỡng môn khách luôn là điều tối kị với hoàng đế, An vương gia, ngươi thực sự cho rằng ta không tóm được nhược điểm của ngươi hay sao?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cao Chuẩn, hoàng đế lập tức hạ lệnh triệu An vương gia vào cung diện thánh.
An vương gia bị triệu gấp, Cao Chuẩn thấy hắn nở nụ cười, “An vương gia, gần đây vẫn khỏe a?”
An vương gia không phải ai khác, chính là vị lão tiên sinh làm khó bọn Tranh nhi vào cuộc thi nhập núi kia. An vương gia hừ lạnh một tiếng, “Không nhọc công công quan tâm.”
Cao Chuẩn lơ đễnh, cười hớ hớ đẩy cửa điện ra, “Mời vào, An vương gia.”
An vương gia không chút úy kỵ vén bào đi vào, bước qua cửa điện, Cao Chuẩn tắc lưỡi cười thầm đóng cửa điện lại.
Trong điện chỉ có một mình hoàng đế đang ngồi nhìn về phía cửa, thấy hắn bước vào, hoàng đế chỉ vào phía đối diện nói, “Hoàng thúc, nào, cùng trẫm chơi một ván cơ.”
An vương gia nghe theo, ngồi xuống rồi quan sát bàn cơ một lúc lâu, tay cầm cờ trắng đi một bước.
Hoàng đế ở khoảng cách gần nhìn lão nhân tóc bạc hạ cờ xuống, hắn bồi dưỡng môn khách vì cớ gì? Thật giống như lời Cao Chuẩn nói, là vì muốn có ngày đoạt lấy giang sơn của hắn hay sao?
“Vương thúc, nghe nói Nhuận Trác đang học tại thư viện của người?” Hoàng đế dường như đang nói chuyện phiếm nói ra.
An vương gia dường như đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, vuốt vuốt râu, mắt vẫn cẩn thận nhìn chăm chú vào bàn cờ, “Ừ, ở trong thư viện của ta, nghe tiên sinh trong thư viện nói, thành tích tuy rằng không đứng đầu, nhưng cũng rất tốt.”
Hoàng đế đặt xuống một con cờ, thế tiến công của cờ đen trong nháy mắt trở nên sắc bén, “Nghe nói thư viện của hoàng thúc rất nổi danh a, hàng năm đều có rất nhiều đệ tử đến xin thi, khoa cử hàng năm cũng có nhiều đệ tử đều là từ thư viện Tùng Nhân đi ra.”
“Ta chỉ bỏ tiền, thư viện do các tiên sinh trong đó quản lý, nếu Hoàng Thượng nói không tồi thì chắc là không tồi. Hoàng Thượng nếu cảm thấy hứng thú, không bằng chọn ngày nào đó tới thư viện dạo chơi chút đi.” Cờ trắng tránh đi mũi nhọn, lấy nhu chế cương hóa giải thế tiến công.
“Hoàng thúc, năm đó khi phụ hoàng còn tại vị, ngài đã hết lòng phụ tá. Trẫm có thể kế thừa Đại Tống cũng hoàn toàn dựa vào sự đảm bảo hết lòng của hoàng thúc, trẫm vẫn luôn kính trong ngài. Nhưng mà thư viện này của ngài…. Dân gian đều đồn đãi là ngài bồi dưỡng môn khách, trẫm nghe xong, thực sự đau lòng đó.”
“Không biết Hoàng Thượng đã xem tấu chương do thần dâng lên chưa?”
Hoàng đế dừng một chút, có chút xấu hổ nói, “Hoàng thúc, việc nhỏ này không cần thúc bận tâm. Dù thế nào cũng chỉ là một tên thái giám, có thể làm ra chuyện gì chứ!”
“Hoàng Thượng…” An vương gia ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế trước mắt? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Mười chín hay hai mươi? Đứa trẻ thiện lương thông minh năm đó sẽ bị hủy trong tay một tên thái giám hay sao? Sớm biết như vậy, năm đó khi hoàng đế đăng cơ, việc đầu tiên phải làm là giết chết tên hoạn quan kia!
“Hoàng Thượng!” An vương gia nói nghiêm túc, “Đây không phải việc nhỏ! Mua bán quan chức, lạm sát quan viên, đều là những việc ảnh hưởng tới gốc rễ của xã tắc! Làm một minh quân, bên người lại có một tên tiểu nhân gian nịnh như vậy thì cần thẳng tay giệt trừ! Hoàng Thượng, ngài có thể nghe thấy dân gian nói những lời như vậy với thần, vậy ngài có nghe thấy những ngôn luận của dân gian với triều đình hay không?!”
“Từ tri phủ Hồ Châu Trần Dịch năm đó, đến bây giờ là Giang Nam chức tạo Lưu Thịnh Bình, tổng binh Tây Bắc Tạ Tông, còn có quan viên lo muối vận An Chân Tư Đàm, người nào không phải bị bôi nhọ thanh danh? Ai mà không mất đi tính mạng? Ai mà không phải trước bị chụp mũ mưu phản sau đó vì không đủ chứng cứ mà chuyển thành tham ô? Một người mưu phản, ha ba người cũng đều mưu phản sao? Không nói đến chuyện họ có mưu phản hay không, chò dù tất cả bọn họ đều mưu phản, Hoàng Thượng phải chăng nên ngẫm lại, vì sao lại có nhiều quan viên mưu phản như vậy?!”
“Hoàng thúc! Trẫm kính người vì người là hoàng thúc! Người không cần quá đáng!” Bị người ta chỉ vào mũi chất vấn như vậy, hoàng đế không thể chịu được.
An vương gia thở dài, “Duệ nhi a, Hoàng thúc nhìn con lớn lên! Hoàng thúc năm nay đã bảy mươi mốt tuổi! Nhất sinh thất thập cổ lai hy, Hoàng thúc còn bao lâu nữa? Chỉ sợ con bị tiểu nhân lợi dụng, thừa dịp Hoàng thúc còn chút hơi tàn, khuyên con vài câu, đợi đến khi Hoàng thúc nhắm mắt, con có muốn nghe cũng không được nữa.”
An vương gia đột nhiên gọi nhũ danh của hoàng đế, hoàng đế sửng sốt, đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót, bao lâu rồi không có người gọi nhũ danh của hắn, hắn nhớ tới ngày bé.
Ngày bé Hoàng thúc luôn thích bế hắn, nói hắn thông minh nhất lương thiện nhất, dạy hắn đọc sách, dạy hắn chơi cờ. Sau khi lớn lên, mẫu phi phạm sai lầm, bị phụ hoàng tống giam chờ chết, cũng là Hoàng thúc, hết sức bảo vệ hắn lên ngôi thái tử, dìu hắn ngôi lên thượng vị.
An vương gia nhìn tiểu hoàng đế trước mắt, trong lòng khẽ thở dài, đứa nhỏ này, rất dễ dàng bị người xung quanh ảnh hưởng!
“Duệ nhi, con quá trọng tình cảm! Cao Chuẩn làm gì trong lòng con đều rõ cả, nhưng bởi vì ngày còn bé khi con bị người ta đẩy xuống nước hắn đã cứu con một mạng, con đã dung túng hắn đến tận bây giờ! Giang sơn xã tắc không phải trò đùa! Hoàng Thượng! Giang sơn không phải dùng để báo ân! Hắn là nô tài của ngài, ngài chết thì hắn cũng mất mạng, đây mới là mục đích chân chính khi hắn cứu ngài!”
“Ngài vừa rồi còn hoài nghi ta, ta chỉ nói mấy câu thôi, ngài đã mềm lòng rồi! Duệ nhi, làm hoàng đế không thể mềm lòng như vậy! Càng không thể dễ dàng bị người khác ảnh hưởng như vậy, hoàng thúc trước kia nghĩ rằng con còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu hết, nhưng con đăng cơ đã vài năm, trừ việc giết không ít quan viên, thì còn làm được gì nữa? Hàng năm tổ chức khoa cử, nhưng người năm nay so với năm trước càng ít đi, dân chúng đều sợ chức vị! Duệ nhi, phụ hoàng con không thích con, từ nhỏ cũng không an bài sư phó chuyên dạy dỗ con, nhưng con hiện tại cần phải học dần, không thể cứ ngu ngơ như vậy mãi được!”
(TĐHS: vì quan hệ giữa An vương gia và Vĩnh Bình đế vừa là thần tử vừa là thúc chất nên xưng hô đôi khi sẽ bị loạn. Ta sẽ hơi biến loạn nó, mọi người thông cảm nhé!)
“Hôm nay Hoàng thúc dù liều cả mạng già này, cũng muốn thức tỉnh con! Con nếu hoài nghi thư viện Hoàng thúc lập vì muốn nuôi dưỡng môn khách, vì đoạt lấy giang sơn của con, vậy con đi thăm dò đi! Nếu đã tra thì tra hết! Chuyện quan viên vô tội bị mất mạng con cũng phải điều tra! Cao Chuẩn kia không thể dung túng mãi! Hắn chỉ là một tên nô tài mà thôi! Con phải điều tra hết! Nhổ tận gốc đám người bâu sau lưng hắn kia!”
“Tâm địa con thiện lương, nhưng không thể để phần thiện lương này bị tiểu nhân lợi dụng! Thiện lương của con phải giành cho dân chúng trong thiên hạ! Con sẽ phải chịu trách nhiệm trước dân chúng trong thiên hạ! Phụ trách giang sơn xã tắc này! Phụ trách cơ nghiệp tổ tông! Khụ khụ khụ…”
An vương gia quá kích động, ho thật lớn, hoàng đế tiến lên trước thay hắn vuốt lưng.
An vương gia khoát tay, thật vất vả mới bình ổn lại hơi thở, đẩy hắn ra, “Giữa quân thần không thể vượt quá giới hạn!” An vương gia chậm rãi quỳ xuống, dập đầu trước hoàng đế, “Lão thần hôm nay mạo phạm thánh nhan, dù cho Hoàng Thượng muốn xử trí lão thần thế nào, lão thần đều chấp nhận, chỉ xin Hoàng Thượng có thể suy nghĩ thật cẩn thận về lời của lão thần, lão thần cáo lui.”
Hoàng đế đưa tay muốn đỡ, đưa được một nửa lại rụt về, nhìn An vương gia bước chậm rãi từng bước tập tễnh ra khỏi điện, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong kêu loạn.
Khi nhìn tới bàn cờ, thế công của cờ trắng sắc bén, hình thành thế bao vây, cờ đen đã muốn trở thành nỏ mạnh hết đạn, chỉ phí công giãy dụa mà thôi. Nhưng cờ trắng lại dự trước một đường lui, chỉ cần bước vào đó, cờ đen mới có cơ phản công.
Tiểu hoàng đế kinh ngạc nhìn bàn cờ.
Thật lâu sau, tiểu hoàng đế cười đặt xuống một quân cờ, “Hoàng thúc, ngài thật sự không hổ là thiên hạ đệ nhất vương năm đó.”
Hoàng đế còn chưa hết giận, bước lên một bước đá vào ngực lão thái giám, lão thái giám kia bị đá ngã lăn xuống đất, cho dù rất đau, Cao Chuẩn vẫn tiến lên, hô to, “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!”
Vĩnh Bình đế cầm một tấu chương trên bàn nén vào mặt Cao Chuẩn, “Ngươi nhìn kỹ cho trẫm! Bách quan liên tấu buộc tội ngươi! Cẩu nô tài nhà ngươi! Thật sự càng ngày càng to gan!”
Cao Chuẩn run rẩy nhìn tấu chương, trên đó liệt kê tội của hắn: bán quan tham ô, vu hãm quan viện, lạm dụng hình phạt riêng cùng vô số những tội danh khác, cuối tấu chương còn là yêu cầu của bách quan liên tấu yêu cầu xử tử hắn!
Cao Chuẩn cực hận, trong lòng lại kỳ quái tấu chương này sao có thể đến được tay hoàng đế, mỗi lần có tấu chương do bá quan liên tấu đều có người lén báo tin cho hắn, lần này lại không chút tiếng động nào xuất hiện một tấu chương do bá quan liên tấu, Hoàng Thượng sao lại thu được nó?
Lại nhìn kỹ tấu chương, không có phê ấn của lục bộ, ngoài tấu chương là loại bìa mà chỉ giành riêng cho hoàng thân quốc thích, An vương gia! Nhất định là lão thất phu này!
Cao Chuẩn quỳ trên đất, dập đầu liên tục, “Hoàng Thượng! Nô tài bị oan a! Nô tài thực sự bị oan! Hoàng Thượng minh giám!”
Hoàng đế tực giận vỗ bàn, “Cao Chuẩn! Ngươi thực sự cho rằng trẫm hồ đồ sao! Ngươi làm biết bao nhiêu chuyện không thể tha thứ bản thân ngươi tự biết! Nếu không niệm tình năm đó ngươi cứu mạng trẫm! Trẫm đã sớm đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Cao Chuẩn lúc này thật sự hoảng sợ, hoàng đế cho tới bây giờ chưa từng dùng khẩu khí như vậy nói với hắn bao giờ. Lập tức khóc chảy cả nước mắt nước mũi, hô lên, “Hoàng Thượng, nô tài thực sự bị oan! Nô tài luôn ở trung cung hầu hạ ngài, nào có tâm tư khác được. Càng đừng nói nô tài sao có được lá gan lớn tới mức đi mua bán quan! Hoàng Thượng, nô tài thực sự bị oan mà! Đúng rồi, là có kẻ hãm hại nô tài, Hoàng Thượng, có người muốn đẩy nô tài vào chỗ chết a Hoàng Thượng! Ngài phải cứu nô tài!”
“Vậy ngươi nói nghe thử xem, từng chuyện từng chuyện viết trên tấu chương này, nào, nói cho trẫm biết, trẫm xem xem ngươi có thể nói gì nào!” Hoàng đế ngồi trở lại long ỷ, chỉ vào Cao Chuẩn, lớn tiếng hỏi.
Cao Chuẩn dập đầu vài cái, khóc nói, “Hoàng Thượng a, nô tài chỉ là một hoạn quan, không nhi không nữ, thân nhân trong nhà cũng không biết ở nơi nào. Tấu chương này nói nô tài tham ô, nô tài cần tiền để làm gì cơ chứ? Trong cung được Hoàng Thượng liếc mắt nhìn một cái thì đã cho nô tài rất nhiều thể diện rồi, tấu chương này thật sự oan chết nô tài mất thôi, nô tài toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài cứu nô tài, đây là có người cố ý hại nô tài mà!”
Cao Chuẩn vừa lau nước mắt vừa trộm nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế vẫn mang vẻ mặt giận dữ, càng khóc lớn hơn. “Hoàng Thượng a, ngài sinh hạ không tới vài ngày nô tài đã bắt đầu hầu hạ ngài, nô tài là người thế nào ngài còn không rõ hay sao? Trong lòng nô tài đều là ngài, ngài trưởng thành, gặp được biết bao gian nguy, đều là nô tài cùng ngài vượt qua mà.”
Hắn vừa nhắc tới chuyện đã qua, sắc mặt hoàng đế rõ ràng nhu hòa vài phần.
Cao Chuẩn mừng thầm trong lòng, lại càng ra sức khóc lớn hơn, “Hoàng Thượng a, ngài còn nhớ ngày ngài còn bé hay không, Nhu phi tặng cho ngài một chén canh hạt sen, nói để ngài ăn khuya. Nhưng bát canh hạt sen kia thiếu chút nữa độc chết ngài! Nô tài khi vừa phát hiện không dám lộ ra, bảo hộ ngàu mấy đêm không ngủ, chỉ sợ ngài bị người ta hãm hại!”
“Còn có, năm đó tiên đế cấm cung Thuận phi nương nương, theo đó cũng không thích nàng, trong cung này, nhóm cẩu nô tài sợ lớn hiếp bé, ngài chịu bao nhiêu ủy khuất. Sốt cao như vậy cũng không ai lo cho ngài, là nô tài liều mạng mới có thể nhắn tin cho quốc trượng đại nhân, ngài mới được đón tới phủ quốc trượng tịnh dưỡng. Hoàng Thượng a, tất cả những điều đó ngài không nhớ sao?”
“Hiện tại có người hãm hại nô tài, không muốn thấy nô tài được ngài yêu quý, đã cố tình đẩy nô tài vào chỗ chết! Hoàng Thượng a, xin ngài cứu nô tài đi!”
Cao Chuẩn lén nhìn sắc mặt hoàng đế đã có chút đả động, không ngừng dập đầu.
Hoàng đế trầm mặc thật lâu, mới mệt mỏi xoa trán, “Ngươi ra ngoài đi!”
Cao Chuẩn vội vàng đáp ứng, biết rằng điều này có nghĩa Hoàng đế không truy cứu nữa, lại dập đầu một cái, ra ngoài điện. Ra đại điện, Cao Chuẩn xoa xoa trán đã sớm đổ đầy mồ hôi, ngoan độc mắng thầm, “An vương gia! Ngươi không muốn hòa hảo với ta! Ngươi đã không để Cao Chuẩn ta yên! Vậy ta cũng không để ngươi được yên!”
Qua vài ngày, Cao Chuẩn cùng hoàng đế đi dạo trong ngự hoa viên, nhìn bộ dáng hoàng đế không chút hứng thú, Cao Chuẩn cười nói, “Hoàng thượng sao lại có chút không vui vậy?”
Hoàng đế không vui nói, “Nhuận Trác đã lâu không tiến cung chơi cờ cùng trẫm, Hàn tướng nói hắn tới cái gì mà thư viện Tùng Nhân học tập, đúng là! Làm hại trẫm gần đây muốn chơi cờ mà không có ai chơi cùng!”
Cao Chuẩn nảy ra ý kiến, “Hoàng Thượng, thư viện Tùng Nhân nhưng là địa phương tốt a, hàng năm không biết bồi dưỡng ra bao nhiêu quan viên đâu. Hạn nhị công tử tới thư viện Tùng Nhân, mai sau nhất định sẽ rất có tiền đồ.”
Hoàng đế cau mày, “Bồi dưỡng quan viên cái gì? Không phải chỉ là một thư viện bình thường thôi sao.”
Cao Chuẩn làm như sợ hãi quỳ xuống, “Hoàng Thượng tha tội! Nô tài nhất thời nói sai! Hoàng Thượng trăm ngàn đừng ngeh lời nô tài, nô tài cái gì cũng chưa nói!”
Hắn càng làm như vậy, Hoàng Thượng lại càng nghi hoặc, “Ngươi nói thật cho trẫm, rốt cuộc sao lại như vậy!”
Cao Chuẩn dập đầu, lắp bắp nói, “Thư viện Tùng Nhân… là do An vương gia thành lập, khoa khảo hàng năm đều có rất nhiều đệ tử vinh đăng bảng vàng, giờ ở bên ngoài đều truyền rằng…”
“Truyền cái gì!”
“Bên ngoài đều truyền rằng thư viện Tùng Nhân là do An vương gia lập để bồi dưỡng người dưới trướng, quan viên được bồi dưỡng ra ngày sau sẽ được phân tới các nơi, mà những quan viên đó… đều là môn khách của An vương gia…..” Trên mặt Cao Chuẩn hiện lên sợ hãi, trong lòng lại đang cười đắc ý.
Hoàng thân bồi dưỡng môn khách luôn là điều tối kị với hoàng đế, An vương gia, ngươi thực sự cho rằng ta không tóm được nhược điểm của ngươi hay sao?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cao Chuẩn, hoàng đế lập tức hạ lệnh triệu An vương gia vào cung diện thánh.
An vương gia bị triệu gấp, Cao Chuẩn thấy hắn nở nụ cười, “An vương gia, gần đây vẫn khỏe a?”
An vương gia không phải ai khác, chính là vị lão tiên sinh làm khó bọn Tranh nhi vào cuộc thi nhập núi kia. An vương gia hừ lạnh một tiếng, “Không nhọc công công quan tâm.”
Cao Chuẩn lơ đễnh, cười hớ hớ đẩy cửa điện ra, “Mời vào, An vương gia.”
An vương gia không chút úy kỵ vén bào đi vào, bước qua cửa điện, Cao Chuẩn tắc lưỡi cười thầm đóng cửa điện lại.
Trong điện chỉ có một mình hoàng đế đang ngồi nhìn về phía cửa, thấy hắn bước vào, hoàng đế chỉ vào phía đối diện nói, “Hoàng thúc, nào, cùng trẫm chơi một ván cơ.”
An vương gia nghe theo, ngồi xuống rồi quan sát bàn cơ một lúc lâu, tay cầm cờ trắng đi một bước.
Hoàng đế ở khoảng cách gần nhìn lão nhân tóc bạc hạ cờ xuống, hắn bồi dưỡng môn khách vì cớ gì? Thật giống như lời Cao Chuẩn nói, là vì muốn có ngày đoạt lấy giang sơn của hắn hay sao?
“Vương thúc, nghe nói Nhuận Trác đang học tại thư viện của người?” Hoàng đế dường như đang nói chuyện phiếm nói ra.
An vương gia dường như đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, vuốt vuốt râu, mắt vẫn cẩn thận nhìn chăm chú vào bàn cờ, “Ừ, ở trong thư viện của ta, nghe tiên sinh trong thư viện nói, thành tích tuy rằng không đứng đầu, nhưng cũng rất tốt.”
Hoàng đế đặt xuống một con cờ, thế tiến công của cờ đen trong nháy mắt trở nên sắc bén, “Nghe nói thư viện của hoàng thúc rất nổi danh a, hàng năm đều có rất nhiều đệ tử đến xin thi, khoa cử hàng năm cũng có nhiều đệ tử đều là từ thư viện Tùng Nhân đi ra.”
“Ta chỉ bỏ tiền, thư viện do các tiên sinh trong đó quản lý, nếu Hoàng Thượng nói không tồi thì chắc là không tồi. Hoàng Thượng nếu cảm thấy hứng thú, không bằng chọn ngày nào đó tới thư viện dạo chơi chút đi.” Cờ trắng tránh đi mũi nhọn, lấy nhu chế cương hóa giải thế tiến công.
“Hoàng thúc, năm đó khi phụ hoàng còn tại vị, ngài đã hết lòng phụ tá. Trẫm có thể kế thừa Đại Tống cũng hoàn toàn dựa vào sự đảm bảo hết lòng của hoàng thúc, trẫm vẫn luôn kính trong ngài. Nhưng mà thư viện này của ngài…. Dân gian đều đồn đãi là ngài bồi dưỡng môn khách, trẫm nghe xong, thực sự đau lòng đó.”
“Không biết Hoàng Thượng đã xem tấu chương do thần dâng lên chưa?”
Hoàng đế dừng một chút, có chút xấu hổ nói, “Hoàng thúc, việc nhỏ này không cần thúc bận tâm. Dù thế nào cũng chỉ là một tên thái giám, có thể làm ra chuyện gì chứ!”
“Hoàng Thượng…” An vương gia ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế trước mắt? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Mười chín hay hai mươi? Đứa trẻ thiện lương thông minh năm đó sẽ bị hủy trong tay một tên thái giám hay sao? Sớm biết như vậy, năm đó khi hoàng đế đăng cơ, việc đầu tiên phải làm là giết chết tên hoạn quan kia!
“Hoàng Thượng!” An vương gia nói nghiêm túc, “Đây không phải việc nhỏ! Mua bán quan chức, lạm sát quan viên, đều là những việc ảnh hưởng tới gốc rễ của xã tắc! Làm một minh quân, bên người lại có một tên tiểu nhân gian nịnh như vậy thì cần thẳng tay giệt trừ! Hoàng Thượng, ngài có thể nghe thấy dân gian nói những lời như vậy với thần, vậy ngài có nghe thấy những ngôn luận của dân gian với triều đình hay không?!”
“Từ tri phủ Hồ Châu Trần Dịch năm đó, đến bây giờ là Giang Nam chức tạo Lưu Thịnh Bình, tổng binh Tây Bắc Tạ Tông, còn có quan viên lo muối vận An Chân Tư Đàm, người nào không phải bị bôi nhọ thanh danh? Ai mà không mất đi tính mạng? Ai mà không phải trước bị chụp mũ mưu phản sau đó vì không đủ chứng cứ mà chuyển thành tham ô? Một người mưu phản, ha ba người cũng đều mưu phản sao? Không nói đến chuyện họ có mưu phản hay không, chò dù tất cả bọn họ đều mưu phản, Hoàng Thượng phải chăng nên ngẫm lại, vì sao lại có nhiều quan viên mưu phản như vậy?!”
“Hoàng thúc! Trẫm kính người vì người là hoàng thúc! Người không cần quá đáng!” Bị người ta chỉ vào mũi chất vấn như vậy, hoàng đế không thể chịu được.
An vương gia thở dài, “Duệ nhi a, Hoàng thúc nhìn con lớn lên! Hoàng thúc năm nay đã bảy mươi mốt tuổi! Nhất sinh thất thập cổ lai hy, Hoàng thúc còn bao lâu nữa? Chỉ sợ con bị tiểu nhân lợi dụng, thừa dịp Hoàng thúc còn chút hơi tàn, khuyên con vài câu, đợi đến khi Hoàng thúc nhắm mắt, con có muốn nghe cũng không được nữa.”
An vương gia đột nhiên gọi nhũ danh của hoàng đế, hoàng đế sửng sốt, đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót, bao lâu rồi không có người gọi nhũ danh của hắn, hắn nhớ tới ngày bé.
Ngày bé Hoàng thúc luôn thích bế hắn, nói hắn thông minh nhất lương thiện nhất, dạy hắn đọc sách, dạy hắn chơi cờ. Sau khi lớn lên, mẫu phi phạm sai lầm, bị phụ hoàng tống giam chờ chết, cũng là Hoàng thúc, hết sức bảo vệ hắn lên ngôi thái tử, dìu hắn ngôi lên thượng vị.
An vương gia nhìn tiểu hoàng đế trước mắt, trong lòng khẽ thở dài, đứa nhỏ này, rất dễ dàng bị người xung quanh ảnh hưởng!
“Duệ nhi, con quá trọng tình cảm! Cao Chuẩn làm gì trong lòng con đều rõ cả, nhưng bởi vì ngày còn bé khi con bị người ta đẩy xuống nước hắn đã cứu con một mạng, con đã dung túng hắn đến tận bây giờ! Giang sơn xã tắc không phải trò đùa! Hoàng Thượng! Giang sơn không phải dùng để báo ân! Hắn là nô tài của ngài, ngài chết thì hắn cũng mất mạng, đây mới là mục đích chân chính khi hắn cứu ngài!”
“Ngài vừa rồi còn hoài nghi ta, ta chỉ nói mấy câu thôi, ngài đã mềm lòng rồi! Duệ nhi, làm hoàng đế không thể mềm lòng như vậy! Càng không thể dễ dàng bị người khác ảnh hưởng như vậy, hoàng thúc trước kia nghĩ rằng con còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu hết, nhưng con đăng cơ đã vài năm, trừ việc giết không ít quan viên, thì còn làm được gì nữa? Hàng năm tổ chức khoa cử, nhưng người năm nay so với năm trước càng ít đi, dân chúng đều sợ chức vị! Duệ nhi, phụ hoàng con không thích con, từ nhỏ cũng không an bài sư phó chuyên dạy dỗ con, nhưng con hiện tại cần phải học dần, không thể cứ ngu ngơ như vậy mãi được!”
(TĐHS: vì quan hệ giữa An vương gia và Vĩnh Bình đế vừa là thần tử vừa là thúc chất nên xưng hô đôi khi sẽ bị loạn. Ta sẽ hơi biến loạn nó, mọi người thông cảm nhé!)
“Hôm nay Hoàng thúc dù liều cả mạng già này, cũng muốn thức tỉnh con! Con nếu hoài nghi thư viện Hoàng thúc lập vì muốn nuôi dưỡng môn khách, vì đoạt lấy giang sơn của con, vậy con đi thăm dò đi! Nếu đã tra thì tra hết! Chuyện quan viên vô tội bị mất mạng con cũng phải điều tra! Cao Chuẩn kia không thể dung túng mãi! Hắn chỉ là một tên nô tài mà thôi! Con phải điều tra hết! Nhổ tận gốc đám người bâu sau lưng hắn kia!”
“Tâm địa con thiện lương, nhưng không thể để phần thiện lương này bị tiểu nhân lợi dụng! Thiện lương của con phải giành cho dân chúng trong thiên hạ! Con sẽ phải chịu trách nhiệm trước dân chúng trong thiên hạ! Phụ trách giang sơn xã tắc này! Phụ trách cơ nghiệp tổ tông! Khụ khụ khụ…”
An vương gia quá kích động, ho thật lớn, hoàng đế tiến lên trước thay hắn vuốt lưng.
An vương gia khoát tay, thật vất vả mới bình ổn lại hơi thở, đẩy hắn ra, “Giữa quân thần không thể vượt quá giới hạn!” An vương gia chậm rãi quỳ xuống, dập đầu trước hoàng đế, “Lão thần hôm nay mạo phạm thánh nhan, dù cho Hoàng Thượng muốn xử trí lão thần thế nào, lão thần đều chấp nhận, chỉ xin Hoàng Thượng có thể suy nghĩ thật cẩn thận về lời của lão thần, lão thần cáo lui.”
Hoàng đế đưa tay muốn đỡ, đưa được một nửa lại rụt về, nhìn An vương gia bước chậm rãi từng bước tập tễnh ra khỏi điện, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong kêu loạn.
Khi nhìn tới bàn cờ, thế công của cờ trắng sắc bén, hình thành thế bao vây, cờ đen đã muốn trở thành nỏ mạnh hết đạn, chỉ phí công giãy dụa mà thôi. Nhưng cờ trắng lại dự trước một đường lui, chỉ cần bước vào đó, cờ đen mới có cơ phản công.
Tiểu hoàng đế kinh ngạc nhìn bàn cờ.
Thật lâu sau, tiểu hoàng đế cười đặt xuống một quân cờ, “Hoàng thúc, ngài thật sự không hổ là thiên hạ đệ nhất vương năm đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook