Tú Tài Nương Tử
-
Chương 35: Mua nha hoàn
Cũng giống như các năm trước đây, cả nhà
Thẩm An lại ở đến hết mười lăm tháng giêng thì trở lại Chu Châu, Thẩm
Huy thì vì Hoa Đào còn đang ở cữ nên hành trình có chút chậm trễ.
Năm mới đến, chuyện Diệu nhi phải tới học đường đã trở thành chuyện quan trọng cần bàn. Không chỉ vì năm nay Diệu nhi đã năm tuổi mà còn vì giờ Trinh nương đang mang thai, Thẩm Nghị lại chuẩn bị thi khoa cử, trong nhà có nhiều chuyện cần quan tâm như vậy, đám người lớn không còn dư tinh lực để mà trông coi mấy đứa nhỏ.
Chính là lúc Tranh nhi khai giảng, dứt khoát dẫn Diệu nhi tới học đường chính thức học vỡ lòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Diệu nhi tới học đường. Trinh nương chuyên tâm thay cho nó một bộ quần áo mới tinh, lại cẩn thận sửa soạn sách vở mới cho vào túi, vừa chỉnh lại quần áo cho hắn vừa căn dặn, “Đi học phải chuyên chú nghe giảng, lên lớp phải hòa thuận với các bạn, nha?”
Diệu nhi vui mừng vuốt túi sách, cao hứng đồng ý, “Đã biết.”
“Được rồi, đi thôi, trên đường nhớ nắm chặt tay Tranh nhi, đừng bướng bỉnh.” Trinh nương sờ sờ đầu hắn, sủng nịnh nói.
Tranh nhi đã đứng một bên chờ, bước lên phía trước, thi lễ nói, “Tứ thúc, tứ thẩm, bọn con đi đây.” Nói xong, cầm lấy tay Diệu nhi kéo ra ngoài.
Thẩm Nghị và Trinh nương cười gật đầu, nhìn Tranh nhi sôi nổi nắm tay Diệu nhi đi ra ngoài, mơ hồ còn nghe thấy thanh âm cười đùa của hai đứa nhỏ.
“Tranh nhi, đi học đường chơi có vui không?”
“Ngươi định đi học hay là đi chơi?”
“Tranh nhi, ngươi chưa hề gọi ta là thúc thúc đâu! Có người nói chuyện với thúc thúc như vậy sao?” Thanh âm của Diệu nhi vô cùng đắc ý.
“Ngươi… Tới học đường không cho phép nói lung tung, nếu không ta không đưa ngươi về đâu…” Tranh nhi nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
“Hắc hắc… Không sợ, nếu ngươi không đưa ta về, cha ngươi nhất định sẽ đánh mông ngươi!”
“…”
(Muốn ghép đôi hai nhóc này ghê! Mỗi tội không phải tác giả!>.
Trinh nương dở khóc dở cười nói với Thẩm Nghị, “Hai đứa nhỏ này, sao vẫn vì chuyện này mà tranh cãi vậy chứ?”
Thẩm Nghị cũng xoay người đi ra cửa, “Tiểu hài tử đều vậy cả. Ta tới thư phòng đọc sách.”
Thẩm Nghị vừa mới đi, chợt nghe thấy thanh âm của Hỉ nhi, “Tứ nãi nãi, đại nãi nãi mời ngài qua đại sảnh một chút.”
“Đã biết.”Trinh nương khoác thêm một cái áo choàng nữa mới ra khỏi phòng. Liêu thị kêu nàng lúc này, chắc là sợ nàng buồn đây mà.
Hỉ nhi vẫn đứng ở ngoài của phòng không đi, chờ Trinh nương đi ra, cẩn thận đỡ nàng tới đại sảnh.
Đến đại sảnh đã thấy Liêu thị đang chờ, thấy nàng vội gọi, “Tứ đệ muội, lại đây ngồi đi, xem mấy nha hoàn này thế nào?”
Trinh nương ngồi xuống mới để ý trong phòng đang có một loạt nha hoàn đang đứng, bên cạnh còn có mấy mẹ mìn (aka kẻ buôn người) nhìn nàng cười lấy lòng. Nàng quay đầu hỏi Liêu thị, “Đại tẩu muốn mua nha hoàn sao?”
Liêu thị gật gật đầu, “Bên chỗ tam đệ muội cần có người chăm sóc, mà muội mấy ngày nữa cũng sinh rồi, cũng phải chuẩn bị cho muội một người. Trong nhà còn bốn đứa nhỏ nữa, chỉ một mình HỈ nhi, thật sự làm không hết việc. Năm trước ta đã định mua thêm vài nha hoàn rồi, nhưng nhị tẩu muội nói để qua năm hãy mua mới có nhiều người, nên mới để đến tận bây giờ.”
Trinh nương gật đầu, mấy mẹ mìn kia vội vàng lấy lòng nói, “Hai nãi nãi, trong tay chúng ta đều là nha hoàn gia thế trong sạch, có thể chịu khổ, lúc nhỏ rất ngoan ngoãn, mua đều là khế ước bán thân cả đời. Sau này nếu không nghe lời, muốn đánh muốn mắng tùy hai nãi nãi định đoạt.”
Liêu thị để Hỉ nhân ôm Khâm nhi tới chỗ gần đó chơi, còn mình thì bảo đám nha hoàn nói chuyện trước đây của mình, trước kia ở đâu, làm gì, bây giờ nếu đến phải làm những việc gì.
Trinh nương cẩn thận quan sát nét mặt và ánh mắt của mấy nha hoàn.Trong đám nha hoàn có một nữ oa nhìn khá lớn, tóc tai chỉnh tề, người cũng sạch sẽ. Liêu thị nhìn thấy liền thích, gọi tới hỏi.
Nữ oa kia cũng không khẩn trương, thoải mái quỳ xuống.“Nô tỳ tên là Diêu Song, năm nay mười bảy tuổi, ngày bé nhà nghèo, bị cha mẹ bán cho người ta làm nha hoàn, trước kia ở trong thái y viện trong phủ Lý đại nhân ở kinh thành làm nha hoàn sai bảo. Phu nhân tin phật, tuổi nô tỳ khắc với phu nhân, bị phu nhân bán trao tay đi.”
Trinh nương và Liêu thị liếc mắt nhìn nhau một cái. Hóa ra là nha hoàn trong phủ quan ở kinh thành, thảo nào khác hẳn với những nha hoàn còn lại.
Liêu thị nhìn tay nàng, móng tay sạch sẽ, vừa lòng gật đầu, “Nếu là người ở trong quý phủ của thái y đại nhân, vậy thì ngươi biết y thuật chứ?”
Diêu Song cúi đầu, “Nô tỳ chỉ biết vài vị dược liệu, không tính là biết. Lý phu nhân sau khi sinh sản nô tỳ từng hậu hạ một thời gian.”
Hai mắt Liêu thị sáng ngời, “Ngươi từng hầu hạ người đã từng sinh đẻ?”Lại cẩn thận quan sát một chút, “Hỉ nhi, ngươi mang Diêu Song đến phong tam nãi nãi đi, xem nàng có thích hay không, nếu thích thì lưu lại.”
Hỉ nhi trao Khâm nhi lại cho Liêu thị, “Dạ, nãi nãi.” Liếc mắt nhìn Diêu Song một cái, nói với nàng, “Ngươi đi theo ta.”
Liêu thị nhìn Trinh nương cười nói, “Từ nơi phú hộ nhà cao cửa rộng đi ra hầu hết đều biết quy củ, lại từng hậu hạ người sinh đẻ rồi, còn biết chút dược liệu, tốt đó. Muội cũng chọn đi, nhìn xem thích người nào?”
Trinh nương nhẹ nhàng cười, cũng không nói tiếp, gọi một nha hoàn khuôn mặt tròn tròn, mặt mày đoan chính đi tới cẩn thận hỏi rất nhiều chuyện.
Sau một lúc, Hỉ nhi dẫn Diêu Song trở lại. Thần sắc Hỉ nhi có chút kỳ quái, Liêu thị hỏi, “Thế nào? Tam nãi nãi nói thế nào?”
Hỉ nhi có chút khinh thường liếc mắt nhìn Diêu Song, “Tam nãi nãi nói, nha hoàn này nàng không dùng được, còn bảo nô tỳ chuyển lời cho đại nãi nãi và tứ nãi nãi, nha hoàn kia chúng ta dùng không nổi đâu, để nàng ta đi đi.”
Liêu thị có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Diêu Song, lập tức chuyển mắt, “Vậy tam nãi nãi có nói nàng muốn người như thế nào không?”
Hỉ nhi gật đầu, “Tam nãi nãi nói muốn người thành thật, biết thân biết phận, nàng nói…” Hỉ nhi cao hứng nhếch miệng cười, “Giống như nô tỳ là được.”
Liêu thị bật cười, cũng không nhìn Diêu Song nữa, quay đầu nhìn đám nha hoàn còn lại, chọn lựa cẩn thận, lại bảo Hỉ nhi mang một người nữa đi.Lần này Hỉ nhi quay về rất nhanh, nói nha hoàn kia Hoa Đào đồng ý.
Hỏi lại Trinh nương, Trinh nương cũng vừa ý với nha hoàn mặt tròn, đoan chính kia.
Mẹ mìn kia lạnh lùng liếc nhìn Diêu Song một cái. Cả người Diêu Song run lên. Nàng cũng không hiểu, sau khi vào nhà nàng chỉ nhìn thấy một vị lão gia và một vị phu nhân đang cho đứa nhỏ bú. Nàng lập lại lời mình vừa nói với Liêu thị và Trinh nương, vị phu nhân kia sau đó liền giữ một mình Hỉ nhi lại nói chuyện. Sau đó Hỉ nhi đưa nàng đi ra, nói vị phu nhân kia không cần nàng.
Đính giá xong xuôi, ký khế ước, hai nha hoàn này liền lưu lại Thẩm gia.
Ra khỏi đại môn Thẩm gia, mẹ mình liếc mắt đánh giá Diêu Song một vòng, kỳ quái hỏi nàng, “Nương tử Thẩm gia vì sao không cần ngươi?”
Diêu Song co rúm lại một chút, thì thào nói, “Ta cũng không biết. . . .”
Mẹ mình cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng biết, Lý phu nhân đã giao cho ta chuyển ngươi đến nơi nào. Là do ngươi đau khổ cầu xin ta, ta mới mang ngươi tới Thẩm gia. Đây cũng không phải là ta không cho ngươi cơ hội, mà là nãi nãi nhà người ta chướng mắt ngươi. Nếu đã như vậy, cũng chỉ đành dựa theo ý tứ của Lý phu nhân đen ngươi bán vào kỹ viện. Nhìn bộ dáng này của ngươi, có thể bán được giá tốt đó!”
Diêu Song bùm một tiếng quỳ xuống, khóc lóc cầu xin, “Xin ngài… Xin ngài đừng bán ta tới chỗ đó… Xin ngài…”
Mẹ mìn cười lạnh, không thèm để ý đến Diêu Song khóc tê tâm liệt phế, kéo nàng rời đi.
Ở Thẩm gia, Liêu thị cũng có nghi vấn giống hệt như vậy. Nhìn mẹ mìn vừa mang bọn nha hoàn đi, đã gọi Hỉ nhi tới hỏi.
“Tam nãi nãi nói, Diêu Song kia vừa vào phòng đã nhìn tam lão gia trước rồi mới nhìn nàng. Mặt mày gian xảo lại còn phóng đãng, chắc là một kẻ không an phận. Lại nói, người nhà giàu bình thường không vì một chuyện như khắc mệnh mà tùy ý bán trao tay nha hoàn, cùng lắm chỉ là đuổi đi lập gia đình. Trừ phi nha hoàn dó phạm sai lầm cực lớn mới có thể bị chủ mẫu bán trao tay thôi.” Hỉ nhi thật sự lặp lại lời Hoa Đào nói, trong lòng âm thầm run sợ. Trong nhà có mấy nãi nãi, tam nãi nãi chính là người khiến người ta nể sợ nhất.
Liêu thị nghe xong vẫn thấy khó hiểu, lúc đi thăm Hoa Đào với Trinh nương lại nhắc lại chuyện này.
Hoa Đào ngồi ở trên giường, trên đầu quấn khăn, ăn hoa đào cao Thẩm Huy mua cho, bên người là Ngọc nhi đang ngốc ngốc ngủ, nhẹ nhàng cười, “Nha hoàn kia nói nàng từng hậu hạ chủ mẫu sinh nở, nhất định phải là người tâm phúc bên cạnh chủ mẫu. Có chủ mẫu nào lại để nha hoàn khắc mệnh với mình ở bên người đâu? Người như vậy mà bị bán trao tay, hơn nữa đầu óc lại thông minh, nguyên nhân duy nhất chỉ là nàng muốn trèo lên giường của chủ tử, nhưng bị chủ mẫu biết chuyện. Nếu không chỉ vì chuyện khắc mệnh hơi va chạm một chút đó, đáng bị bán xa như vậy hay sao?”
Liêu thị bỗng nhiên hiểu ra, ngượng ngùng cười nói, “Tẩu thực không biết mất chuyện này, chỉ nghĩ nha hoàn kia biết chút y dược, nhìn cũng khá quy cử, nghĩ có thể chăm sóc muội thật tốt thôi.”
Trinh nương che miệng cười khẽ, “Đây cũng là đại tẩu suy nghĩ cho tam tẩu thôi.”
Liêu thị bận nhiều việc, ngồi một lúc liền rời đi, để lại hai người Trinh nương và Hoa Đào. Lúc này Hoa Đào mới bĩu môi, “Nha hoàn kia vừa vào phòng đã nhìn chằm chằm tam ca muội. Ta chỉ hận không thể móc mắt nàng ta ra!”
Trinh nương không nói gì. Hóa ra, đây mới là nguyên nhân chính.“Sao tỷ lại biết nhiều chuyện như vậy? Cả quy củ của nhà giàu cũng biết?” Trinh nương kỳ quái hỏi.
Hoa Đào tùy ý cười, “Gia đình Sơn Trường trong thư viện đều là cái dạng này. Sơn Trường phu nhân đã từng nói qua với ta, nghe nhiều cũng hiểu thôi.”
Trinh nương gật đầu. Xem ra, hai năm này, Hoa Đào ở cùng Thẩm Huy trong thư viện cũng gặp qua không ít chuyện. Sơn Trường phu nhân sao lại vô duyên vô cớ nói đến mấy chuyện như vậy chứ. Tuy nhiên, nếu Hoa Đào đã không muốn nói đến, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Hỉ nhi mang hai nha hoàn kia vào phòng, chỉ vào giường nói, “Sau này, ba người chúng ta đều ngủ trong này. Hai ngươi tên là gì?”
“Ta gọi Đông Oa.” Đông Oa là nha hoàn Hoa Đào vừa ý, nhìn rất thành thật.
“Ta gọi Tam Nha.” Tam Nha chính là nha hoàn mặt tròn kia, có chút sợ hãi nói. Hai nha hoàn đều mang bộ dáng mười một mười hai tuổi.
Hỉ nhi gật đầu, “Trong phủ chúng ta có bốn vị lão gia, bốn vị nãi nãi, ba vị thiếu gia, một vị cữu thiếu gia, còn có hai vị tiểu thư. Nhị não gia, nhị nãi nãi, nhị thiếu gia và đại tiểu thư ở Chu Châu không cần chúng ta hầu hạ. Trong nhà, ta hầu hạ đại nãi nãi. Sau này Đông Oa đi hầu hạ tam nãi nãi, Tam Nha đi hầu hạ tứ nãi nãi. Sau này nên để ý một chút, làm việc phải chịu khó, làm người nên an phận thành thật, nếu không liền đem bán các ngươi!”
Hai tiểu nha hoàn vội vàng vâng dạ.Hỉ nhi suy nghĩ chuyện Diêu Song Hoa Đào đã nói, lại dặn dò thêm một câu, “Đừng có học đám người không có mặt múi vọng tưởng leo lên giường chủ tử. Nếu có ý niệm này trong đầu thì nhanh xóa đi, đừng để ta biết! Xem ta có lột da các ngươi hay không!”
Năm nay Hỉ nhi cũng mới mười ba tuổi. Lúc này cố ý tỏ vẻ mình vô cùng lợi hai, dọa cho hai tiểu nha hoàn mới đến sợ hãi, run rẩy vội vội vàng vàng gật đầu đáp ứng.
Năm mới đến, chuyện Diệu nhi phải tới học đường đã trở thành chuyện quan trọng cần bàn. Không chỉ vì năm nay Diệu nhi đã năm tuổi mà còn vì giờ Trinh nương đang mang thai, Thẩm Nghị lại chuẩn bị thi khoa cử, trong nhà có nhiều chuyện cần quan tâm như vậy, đám người lớn không còn dư tinh lực để mà trông coi mấy đứa nhỏ.
Chính là lúc Tranh nhi khai giảng, dứt khoát dẫn Diệu nhi tới học đường chính thức học vỡ lòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Diệu nhi tới học đường. Trinh nương chuyên tâm thay cho nó một bộ quần áo mới tinh, lại cẩn thận sửa soạn sách vở mới cho vào túi, vừa chỉnh lại quần áo cho hắn vừa căn dặn, “Đi học phải chuyên chú nghe giảng, lên lớp phải hòa thuận với các bạn, nha?”
Diệu nhi vui mừng vuốt túi sách, cao hứng đồng ý, “Đã biết.”
“Được rồi, đi thôi, trên đường nhớ nắm chặt tay Tranh nhi, đừng bướng bỉnh.” Trinh nương sờ sờ đầu hắn, sủng nịnh nói.
Tranh nhi đã đứng một bên chờ, bước lên phía trước, thi lễ nói, “Tứ thúc, tứ thẩm, bọn con đi đây.” Nói xong, cầm lấy tay Diệu nhi kéo ra ngoài.
Thẩm Nghị và Trinh nương cười gật đầu, nhìn Tranh nhi sôi nổi nắm tay Diệu nhi đi ra ngoài, mơ hồ còn nghe thấy thanh âm cười đùa của hai đứa nhỏ.
“Tranh nhi, đi học đường chơi có vui không?”
“Ngươi định đi học hay là đi chơi?”
“Tranh nhi, ngươi chưa hề gọi ta là thúc thúc đâu! Có người nói chuyện với thúc thúc như vậy sao?” Thanh âm của Diệu nhi vô cùng đắc ý.
“Ngươi… Tới học đường không cho phép nói lung tung, nếu không ta không đưa ngươi về đâu…” Tranh nhi nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
“Hắc hắc… Không sợ, nếu ngươi không đưa ta về, cha ngươi nhất định sẽ đánh mông ngươi!”
“…”
(Muốn ghép đôi hai nhóc này ghê! Mỗi tội không phải tác giả!>.
Trinh nương dở khóc dở cười nói với Thẩm Nghị, “Hai đứa nhỏ này, sao vẫn vì chuyện này mà tranh cãi vậy chứ?”
Thẩm Nghị cũng xoay người đi ra cửa, “Tiểu hài tử đều vậy cả. Ta tới thư phòng đọc sách.”
Thẩm Nghị vừa mới đi, chợt nghe thấy thanh âm của Hỉ nhi, “Tứ nãi nãi, đại nãi nãi mời ngài qua đại sảnh một chút.”
“Đã biết.”Trinh nương khoác thêm một cái áo choàng nữa mới ra khỏi phòng. Liêu thị kêu nàng lúc này, chắc là sợ nàng buồn đây mà.
Hỉ nhi vẫn đứng ở ngoài của phòng không đi, chờ Trinh nương đi ra, cẩn thận đỡ nàng tới đại sảnh.
Đến đại sảnh đã thấy Liêu thị đang chờ, thấy nàng vội gọi, “Tứ đệ muội, lại đây ngồi đi, xem mấy nha hoàn này thế nào?”
Trinh nương ngồi xuống mới để ý trong phòng đang có một loạt nha hoàn đang đứng, bên cạnh còn có mấy mẹ mìn (aka kẻ buôn người) nhìn nàng cười lấy lòng. Nàng quay đầu hỏi Liêu thị, “Đại tẩu muốn mua nha hoàn sao?”
Liêu thị gật gật đầu, “Bên chỗ tam đệ muội cần có người chăm sóc, mà muội mấy ngày nữa cũng sinh rồi, cũng phải chuẩn bị cho muội một người. Trong nhà còn bốn đứa nhỏ nữa, chỉ một mình HỈ nhi, thật sự làm không hết việc. Năm trước ta đã định mua thêm vài nha hoàn rồi, nhưng nhị tẩu muội nói để qua năm hãy mua mới có nhiều người, nên mới để đến tận bây giờ.”
Trinh nương gật đầu, mấy mẹ mìn kia vội vàng lấy lòng nói, “Hai nãi nãi, trong tay chúng ta đều là nha hoàn gia thế trong sạch, có thể chịu khổ, lúc nhỏ rất ngoan ngoãn, mua đều là khế ước bán thân cả đời. Sau này nếu không nghe lời, muốn đánh muốn mắng tùy hai nãi nãi định đoạt.”
Liêu thị để Hỉ nhân ôm Khâm nhi tới chỗ gần đó chơi, còn mình thì bảo đám nha hoàn nói chuyện trước đây của mình, trước kia ở đâu, làm gì, bây giờ nếu đến phải làm những việc gì.
Trinh nương cẩn thận quan sát nét mặt và ánh mắt của mấy nha hoàn.Trong đám nha hoàn có một nữ oa nhìn khá lớn, tóc tai chỉnh tề, người cũng sạch sẽ. Liêu thị nhìn thấy liền thích, gọi tới hỏi.
Nữ oa kia cũng không khẩn trương, thoải mái quỳ xuống.“Nô tỳ tên là Diêu Song, năm nay mười bảy tuổi, ngày bé nhà nghèo, bị cha mẹ bán cho người ta làm nha hoàn, trước kia ở trong thái y viện trong phủ Lý đại nhân ở kinh thành làm nha hoàn sai bảo. Phu nhân tin phật, tuổi nô tỳ khắc với phu nhân, bị phu nhân bán trao tay đi.”
Trinh nương và Liêu thị liếc mắt nhìn nhau một cái. Hóa ra là nha hoàn trong phủ quan ở kinh thành, thảo nào khác hẳn với những nha hoàn còn lại.
Liêu thị nhìn tay nàng, móng tay sạch sẽ, vừa lòng gật đầu, “Nếu là người ở trong quý phủ của thái y đại nhân, vậy thì ngươi biết y thuật chứ?”
Diêu Song cúi đầu, “Nô tỳ chỉ biết vài vị dược liệu, không tính là biết. Lý phu nhân sau khi sinh sản nô tỳ từng hậu hạ một thời gian.”
Hai mắt Liêu thị sáng ngời, “Ngươi từng hầu hạ người đã từng sinh đẻ?”Lại cẩn thận quan sát một chút, “Hỉ nhi, ngươi mang Diêu Song đến phong tam nãi nãi đi, xem nàng có thích hay không, nếu thích thì lưu lại.”
Hỉ nhi trao Khâm nhi lại cho Liêu thị, “Dạ, nãi nãi.” Liếc mắt nhìn Diêu Song một cái, nói với nàng, “Ngươi đi theo ta.”
Liêu thị nhìn Trinh nương cười nói, “Từ nơi phú hộ nhà cao cửa rộng đi ra hầu hết đều biết quy củ, lại từng hậu hạ người sinh đẻ rồi, còn biết chút dược liệu, tốt đó. Muội cũng chọn đi, nhìn xem thích người nào?”
Trinh nương nhẹ nhàng cười, cũng không nói tiếp, gọi một nha hoàn khuôn mặt tròn tròn, mặt mày đoan chính đi tới cẩn thận hỏi rất nhiều chuyện.
Sau một lúc, Hỉ nhi dẫn Diêu Song trở lại. Thần sắc Hỉ nhi có chút kỳ quái, Liêu thị hỏi, “Thế nào? Tam nãi nãi nói thế nào?”
Hỉ nhi có chút khinh thường liếc mắt nhìn Diêu Song, “Tam nãi nãi nói, nha hoàn này nàng không dùng được, còn bảo nô tỳ chuyển lời cho đại nãi nãi và tứ nãi nãi, nha hoàn kia chúng ta dùng không nổi đâu, để nàng ta đi đi.”
Liêu thị có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Diêu Song, lập tức chuyển mắt, “Vậy tam nãi nãi có nói nàng muốn người như thế nào không?”
Hỉ nhi gật đầu, “Tam nãi nãi nói muốn người thành thật, biết thân biết phận, nàng nói…” Hỉ nhi cao hứng nhếch miệng cười, “Giống như nô tỳ là được.”
Liêu thị bật cười, cũng không nhìn Diêu Song nữa, quay đầu nhìn đám nha hoàn còn lại, chọn lựa cẩn thận, lại bảo Hỉ nhi mang một người nữa đi.Lần này Hỉ nhi quay về rất nhanh, nói nha hoàn kia Hoa Đào đồng ý.
Hỏi lại Trinh nương, Trinh nương cũng vừa ý với nha hoàn mặt tròn, đoan chính kia.
Mẹ mìn kia lạnh lùng liếc nhìn Diêu Song một cái. Cả người Diêu Song run lên. Nàng cũng không hiểu, sau khi vào nhà nàng chỉ nhìn thấy một vị lão gia và một vị phu nhân đang cho đứa nhỏ bú. Nàng lập lại lời mình vừa nói với Liêu thị và Trinh nương, vị phu nhân kia sau đó liền giữ một mình Hỉ nhi lại nói chuyện. Sau đó Hỉ nhi đưa nàng đi ra, nói vị phu nhân kia không cần nàng.
Đính giá xong xuôi, ký khế ước, hai nha hoàn này liền lưu lại Thẩm gia.
Ra khỏi đại môn Thẩm gia, mẹ mình liếc mắt đánh giá Diêu Song một vòng, kỳ quái hỏi nàng, “Nương tử Thẩm gia vì sao không cần ngươi?”
Diêu Song co rúm lại một chút, thì thào nói, “Ta cũng không biết. . . .”
Mẹ mình cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng biết, Lý phu nhân đã giao cho ta chuyển ngươi đến nơi nào. Là do ngươi đau khổ cầu xin ta, ta mới mang ngươi tới Thẩm gia. Đây cũng không phải là ta không cho ngươi cơ hội, mà là nãi nãi nhà người ta chướng mắt ngươi. Nếu đã như vậy, cũng chỉ đành dựa theo ý tứ của Lý phu nhân đen ngươi bán vào kỹ viện. Nhìn bộ dáng này của ngươi, có thể bán được giá tốt đó!”
Diêu Song bùm một tiếng quỳ xuống, khóc lóc cầu xin, “Xin ngài… Xin ngài đừng bán ta tới chỗ đó… Xin ngài…”
Mẹ mìn cười lạnh, không thèm để ý đến Diêu Song khóc tê tâm liệt phế, kéo nàng rời đi.
Ở Thẩm gia, Liêu thị cũng có nghi vấn giống hệt như vậy. Nhìn mẹ mìn vừa mang bọn nha hoàn đi, đã gọi Hỉ nhi tới hỏi.
“Tam nãi nãi nói, Diêu Song kia vừa vào phòng đã nhìn tam lão gia trước rồi mới nhìn nàng. Mặt mày gian xảo lại còn phóng đãng, chắc là một kẻ không an phận. Lại nói, người nhà giàu bình thường không vì một chuyện như khắc mệnh mà tùy ý bán trao tay nha hoàn, cùng lắm chỉ là đuổi đi lập gia đình. Trừ phi nha hoàn dó phạm sai lầm cực lớn mới có thể bị chủ mẫu bán trao tay thôi.” Hỉ nhi thật sự lặp lại lời Hoa Đào nói, trong lòng âm thầm run sợ. Trong nhà có mấy nãi nãi, tam nãi nãi chính là người khiến người ta nể sợ nhất.
Liêu thị nghe xong vẫn thấy khó hiểu, lúc đi thăm Hoa Đào với Trinh nương lại nhắc lại chuyện này.
Hoa Đào ngồi ở trên giường, trên đầu quấn khăn, ăn hoa đào cao Thẩm Huy mua cho, bên người là Ngọc nhi đang ngốc ngốc ngủ, nhẹ nhàng cười, “Nha hoàn kia nói nàng từng hậu hạ chủ mẫu sinh nở, nhất định phải là người tâm phúc bên cạnh chủ mẫu. Có chủ mẫu nào lại để nha hoàn khắc mệnh với mình ở bên người đâu? Người như vậy mà bị bán trao tay, hơn nữa đầu óc lại thông minh, nguyên nhân duy nhất chỉ là nàng muốn trèo lên giường của chủ tử, nhưng bị chủ mẫu biết chuyện. Nếu không chỉ vì chuyện khắc mệnh hơi va chạm một chút đó, đáng bị bán xa như vậy hay sao?”
Liêu thị bỗng nhiên hiểu ra, ngượng ngùng cười nói, “Tẩu thực không biết mất chuyện này, chỉ nghĩ nha hoàn kia biết chút y dược, nhìn cũng khá quy cử, nghĩ có thể chăm sóc muội thật tốt thôi.”
Trinh nương che miệng cười khẽ, “Đây cũng là đại tẩu suy nghĩ cho tam tẩu thôi.”
Liêu thị bận nhiều việc, ngồi một lúc liền rời đi, để lại hai người Trinh nương và Hoa Đào. Lúc này Hoa Đào mới bĩu môi, “Nha hoàn kia vừa vào phòng đã nhìn chằm chằm tam ca muội. Ta chỉ hận không thể móc mắt nàng ta ra!”
Trinh nương không nói gì. Hóa ra, đây mới là nguyên nhân chính.“Sao tỷ lại biết nhiều chuyện như vậy? Cả quy củ của nhà giàu cũng biết?” Trinh nương kỳ quái hỏi.
Hoa Đào tùy ý cười, “Gia đình Sơn Trường trong thư viện đều là cái dạng này. Sơn Trường phu nhân đã từng nói qua với ta, nghe nhiều cũng hiểu thôi.”
Trinh nương gật đầu. Xem ra, hai năm này, Hoa Đào ở cùng Thẩm Huy trong thư viện cũng gặp qua không ít chuyện. Sơn Trường phu nhân sao lại vô duyên vô cớ nói đến mấy chuyện như vậy chứ. Tuy nhiên, nếu Hoa Đào đã không muốn nói đến, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Hỉ nhi mang hai nha hoàn kia vào phòng, chỉ vào giường nói, “Sau này, ba người chúng ta đều ngủ trong này. Hai ngươi tên là gì?”
“Ta gọi Đông Oa.” Đông Oa là nha hoàn Hoa Đào vừa ý, nhìn rất thành thật.
“Ta gọi Tam Nha.” Tam Nha chính là nha hoàn mặt tròn kia, có chút sợ hãi nói. Hai nha hoàn đều mang bộ dáng mười một mười hai tuổi.
Hỉ nhi gật đầu, “Trong phủ chúng ta có bốn vị lão gia, bốn vị nãi nãi, ba vị thiếu gia, một vị cữu thiếu gia, còn có hai vị tiểu thư. Nhị não gia, nhị nãi nãi, nhị thiếu gia và đại tiểu thư ở Chu Châu không cần chúng ta hầu hạ. Trong nhà, ta hầu hạ đại nãi nãi. Sau này Đông Oa đi hầu hạ tam nãi nãi, Tam Nha đi hầu hạ tứ nãi nãi. Sau này nên để ý một chút, làm việc phải chịu khó, làm người nên an phận thành thật, nếu không liền đem bán các ngươi!”
Hai tiểu nha hoàn vội vàng vâng dạ.Hỉ nhi suy nghĩ chuyện Diêu Song Hoa Đào đã nói, lại dặn dò thêm một câu, “Đừng có học đám người không có mặt múi vọng tưởng leo lên giường chủ tử. Nếu có ý niệm này trong đầu thì nhanh xóa đi, đừng để ta biết! Xem ta có lột da các ngươi hay không!”
Năm nay Hỉ nhi cũng mới mười ba tuổi. Lúc này cố ý tỏ vẻ mình vô cùng lợi hai, dọa cho hai tiểu nha hoàn mới đến sợ hãi, run rẩy vội vội vàng vàng gật đầu đáp ứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook