Tú Tài Nương Tử
-
Chương 14: Tính toán của Chương gia…
Ngày hôm sau, Hoa Đào liền đùng đùng nổi
giận chạy tới cửa. Nàng cũng không đợi có người đón tiếp, trực tiếp đi
vào Thẩm gia, tìm thấy Trinh nương liền ào ào hỏi, “Thẩm Nghị đâu?”
Trinh nương nhìn Hoa Đào hùng hùng hổ hổ, trực tiếp trợn tròn mắt, vội lôi kéo cánh tay Hoa Đào, “Hoa Đào tỷ, sao tỷ lại tới đây? Tướng công đang đọc sách ở trong thư phòng.”
“Hừ, đọc sách, hắn còn có tâm tình đi đọc sách!” Hoa Đào cười lạnh một tiếng, giật ra khỏi tay Trinh nương, một đường đi thẳng tới thư phòng. Nàng đã tới Thẩm gia vài lần, nên đối với chỗ ở của Trinh nương và Thẩm Nghị rất là quen thuộc.
Rầm một tiếng đá văng cửa thư phòng, đi vọt vào, chỉ thẳng vào mũi Thẩm Nghị nói châm chọc khiêu khích, “Thẩm tú tài cũng thật tốn tâm tư a, đọc nhiều sách như vậy có đọc ra một Nhan Như Ngọc hay không? Ai u, ta đã sớm quên mất, Thẩm tú tài thầm thương trộm nhớ Chương Hoài Xuân cơ mà. Cho dù Nhan Như Ngọc có đứng trước mặt Thẩm tú tài, chỉ sợ Thẩm tú tài cũng không chịu liếc mắt nhìn thêm một cái ấy chứ.”
Cho dù Thẩm Nghị là người có định lực cao, nhưng ban đầu vẫn có chút giật mình, còn chưa kịp nhìn đã thấy cửa chính bị một nữ nhân đá văng, chỉ thẳng vào mặt mình mắng nhiếc, sau đó hiểu ra thì có chút bực mình, khẩu khí đối với Hoa Đào cũng lạnh đi, “Cái gì mà thương thầm nhớ trộm Chương Hoài Xuân? Ngươi đừng có ở đó mà nói lung tung. Ngươi tới làm gì, có việc thì nói, không có việc thì xin mời về cho!”
Lúc Hoa Đào đến Trinh nương đang bị Diệu nhi quấn lây chơi trò chơi. Vừa thấy Hoa Đào bộ dáng hùng hổ chạy đến liền nhanh chóng đưa Diệu nhi nhờ Liêu thị chiếu cố. Liêu thị cũng vui vẻ không tới xem náo nhiệt, bế Diệu nhi đi tới chỗ khác chơi. Trinh nương vội vội vàng vàng chạy tới thư phòng.
Vừa vào thư phòng liền thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cái này so với cái kia còn tức giận hơn. Nhìn hai bên, nàng quyết định vẫn nên trấn an Hoa Đào để nàng ấy hạ hỏa thì có vẻ tốt hơn.
Hoa Đào cũng không cảm kích, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Trinh nương, “Nữ nhân khác leo lên đầu muội, đến bắt nạt muội, muội còn đi che chở cho hắn? Hay là chờ hắn cưới nương tử mới rồi mới chạy đi mà khóc phải không? Đứng sang một bên cho ta!”
Trinh nương cảm thấy bất lực không nói được gì. Tính tình Hoa Đào luôn như vậy. Gặp ai không thích liền rống người đó. Thẩm Nghị không vui chút nào. Tiểu nương tử nhà mình, mình còn tiếc không dám nặng lời với nàng, Hoa Đào dựa vào cái gì mà dám rống nàng chứ? Cho dù vì muốn tốt cho nàng cũng không được!
Thẩm Nghị kéo Trinh nương ra phía sau lưng mình, lạnh lùng hỏi Hoa Đào, “Đây là Thẩm gia. Nếu ngươi không nói ngươi đến làm gì thì cho dù ngươi có là tỷ tỷ của Trinh nương, ta cũng muốn mời ngươi ra ngoài!”
Hoa Đào cười lạnh, “Hóa ra ngươi còn biết ta là tỷ tỷ của Trinh nương! Ta hỏi ngươi, Thẩm Nghị, ngươi có ý định cưới cái đồ tiểu nhân không biết xấu hổ Chương Hoài Xuân kia hay không?” Trong lòng vẫn vì hành động che chở Trinh nương của Thẩm Nghị mà vui vẻ.
Quả nhiên là vì chuyện này! Trinh nương và Thẩm Nghị không nói gì nhìn nhau một chút, lại đều đối với lời nói tùy ý của Hoa Đào mà mặt nhăn mày nhíu.
Thẩm Nghị cảm khái, vẫn là nương tử nhà mình tốt hơn, hiền lương thục đức, ôn nhu, thanh tĩnh…
Trinh nương kéo Hoa Đào qua, nói lại cho nàng biết toàn bộ mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua. Hoa Đào nghe xong cau mày nói, “May là hôm nay ta chạy qua đây hỏi một chút mới biết rõ ràng. Cha ta và nương bị chọc tức. Nhị ca thì tối qua liền nháo muốn đánh người, vẫn là ta tính tình dịu dàng từ tốn hơn nhiều.”
Thẩm Nghị và Trinh nương đồng thời nhìn cánh cửa đã gần hỏng kia mà thấy xấu hổ, thế này mà cũng tự khen tính tình mình?
Thẩm Nghị hừ lạnh một tiếng, “Tính tình của ngươi đúng là rất tốt!”
Hoa Đào lơ đễnh nói, “Không đánh cho ngươi hai cái bạt tai đã là tính tình của ta tốt rồi. May mà hết thảy đều là ta, nếu là nhị ca ta, hừ hừ.” Về việc nhị ca Thuận An có tâm tư với Trinh nương cũng có giấu nàng. Về điểm này Thẩm Nghị cũng không phải không biết. Lúc nhị ca chạy tới thị uy với Thẩm Nghị, nàng có đứng sau cửa nghe thấy.
Thẩm nghị trầm mặt xuống, hắn hiểu uy hiếp của Hoa Đào. Thuận An đến đây thì sao? Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu. Nghĩ rằng tú tài thì văn nhược thư sinh sao? Mấy cái chuyện đánh nhau này, từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa từng thua ai. Chỉ là khinh thường không thèm động thủ đánh người mà thôi.
Hoa Đào tìm đại một chỗ làm ghế ngồi, nói với Thẩm Nghị: “Nói như vậy, tất cả đều là trò quỷ của Chương gia? Ngươi thật sự không có hứng thú với nữ nhân mặt dài má hóp kia? Sẽ không cưới nàng làm bình thê, cũng sẽ không nạp nàng làm thiếp?”
Thẩm Nghị bưc bội bất đắc dĩ nói, “Ngươi muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa hả! Không bao giờ!”
Hoa Đào nhún nhún vai, “Ta biết ngươi sẽ không làm thế, nếu không đã đánh ngươi rồi. Chỉ là trong lòng còn lo lắng nên xác định lại một chút.”
Thẩm Nghị tức khí quay đầu đi không thèm để ý đến nàng. Trinh nương xấu hổ cười cười. Hoa Đào là vì muốn nàng tốt, nhưng nhìn tình hình này, tại sao lại cảm thấy không tự nhiên thế nào ấy.
Hoa Đào lạnh nhạt nói tiếp một câu, “Lớn lên thành cái dạng kia nếu mà ngươi còn có thể coi trọng, vậy thực sự chứng tỏ mắt ngươi bị… Mù.” Vừa lòng nhìn thấy sắc mặt Thẩm Nghị biến xanh mới nói, “Sáng sớm hôm nay lại đồn thêm rất nhiều chuyện, may mà có các ngươi giải thích…”
Hoa Đào còn chưa nói xong, Liêu thị liền đi vào nói Thẩm Phong đã trở lại, mời bọn họ đi vào nhà giữa.
Ba người theo Liêu thị đi vào nhà giữa. Tranh nhi dẫn Diệu nhi đi chơi xếp gỗ trong phòng. Thẩm Phong đã ngồi ở nhà giữa chờ bọn họ.
Thẩm Phong mở miệng liền nói một câu giống hệt Hoa Đào, “Sáng sớm hôm nay lại đồn thêm rất nhiều chuyện.”
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, Thẩm Nghị hỏi, “Đại ca lại nghe được cái gì?”
Thẩm Phong tiếp nhận ly trà Liêu thị đưa tới, nói, “Còn có thể là cái gì nữa. Chỉ là so với ngày hôm qua càng kỳ quái hơn mà thôi.” Nhìn Liêu thị, lại nhìn Trinh nương, hỏi hai nàng, “Ngày hôm qua mẫu tử Chương gia là do hai người đuổi đi?”
Sắc mặt Trinh nương tái nhợt, đứng lên có chút bất an nói, “Là muội đuổi ra, tẩu tử không liên quan.” Thẩm Nghị xen mồm nói vào, “Đuổi ra thì đuổi ra, sao, bọn họ có thể đồn đãi ra cái gì chứ?”
Thẩm Phong gật gật đầu, ý bảo Trinh nương, “Đệ muội ngồi đi. Hai mẫu tử Chương gia này cũng thật là… Ha ha… Hiện giờ ở bên ngoài đều nói, Chương gia phải gả nữ nhi lại đây làm bình thê, Chương gia người ta là người tri thư đạt lễ hiểu lòng người, tuy rằng chỉ là bình thê nhưng cũng là cưới qua cửa. Hai mẫu tử hôm qua tới là muốn gặp chủ mẫu, kết quả các nàng lại bị đệ muội đuổi ra ngoài. Đi ra chỗ khác liền nói đệ muội là người ghen tị không tha ai.” Kỳ thật lời nói ban đầu còn khó nghe hơn nhiều, lời này của Thẩm Phong đã là tương đối uyển chuyển rồi.
Liêu thị buồn bực nói, “Các nàng rốt cục muốn thế nào? Tiểu thúc đã nói là không cưới nàng, sao lại còn tiếp tục đồn thổi như vậy, Thanh danh đệ muội tự nhiên bị hao tổn, mà Chương Hoài Xuân kia về sau cũng khó mà lập gia đình a…”
Hoa Đào cười khanh khách, “Lời này của Đại tẩu tử là sai rồi. Chương gia kia tính toán rất cẩn thận, lời đồn đều nói, nếu Thẩm tứ ca mà không cưới Chương Hoài Xuân thì chính là do Trinh nương của nhà ta ghen tị. Hơn nữa… Bọn họ nhất định sẽ bịa ra nhiều lời đồn nữa, cho đến khi nào Thẩm Nghị cưới Chương Hoài Xuân mới thôi.”
Nói xong, Hoa Đào đứng lên, cười gian manh nói, “Ta đi nhìn một chút xem lời này là do ai truyền ra. Loại người có thể bịa truyện thành thần như vậy, làm sao mà Hoa Đào ta lại có thể không biết chứ?” Nói xong lại nháy mắt mấy cái với Thẩm Nghị, “Thẩm gia tứ ca, nếu rảnh tới nhà ta ngồi chơi, nhị ca ta rất là mong ngươi đến đấy.”
Nói xong vỗ vỗ tay, rời khỏi Thẩm gia.
Thẩm Nghị không thèm đếm xỉa đến khiêu khích của Hoa Đào, nhìn liếc qua Thẩm Phong, không hẹn mà cùng nói tới thư phòng thương lượng.
Quả thật không thể để lời đồn tiếp tục phát triển như vậy nữa.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Nghị đều thường xuyên xuất môn. Thẩm Phong mỗi ngày cũng đều đi tới cửa hàng. Càng ngày càng nhiều thương nhân tới nhân việc mua gạo mà nói bóng gió hỏi chuyện Thẩm Nghị cưới bình thê, Thẩm Phong đều từ chối cho ý kiến.
Trong trấn Tú thủy càng ngày càng náo nhiệt. Mọi người vốn không có trò giải trí. Hiện tại lại có một sự kiện trọng dại như vậy nổ ra, cho nên tất cả trà dư tửu hậu đều nói về chuyện này. Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, cái dạng gì cũng có.
“Nghe nói, vì chuyện cưới bình thê mà Thẩm tú tài và tiểu nương tử Thẩm gia cãi nhau. Tú tài nóng giận liền nhốt tiểu nương tử ở trong phòng không cho xuất môn…” Được rồi, thời tiết càng ngày càng nóng, Thẩm Nghị có giải thích qua là không cho Trinh nương xuất môn vì sợ nàng bị nóng.
“… Ta còn nghe nói Chương gia kia đều đã mua đồ cưới rồi. Nhưng mà cũng không tốt bằng đồ cưới của tiểu nương tử Thẩm gia. Tuy nói là gả qua làm bình thê nhưng chỗ đồ cưới kia đều kém hơn một phần nha…”
“… Hà gia chỉ có một khuê nữ, nhìn cái cửa hàng kia liền biết là kiếm được không ít tiền đâu. Chương gia có thể so sánh sao? Nói gì thì nói Chương phu tử cũng chỉ là một thầy đồ dạy học, trong nhà có tới bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông, sao có thể làm lớn giống như người ta được…”
“… Thẩm tú tài thích tiểu nữ nhà Chương gia, ai, có biện pháp gì… Nữ nhân a, không phải cái mệnh kia… Tiểu nương tử mệnh thật khổ, mới gả qua có vài ngày mà lại… Lúc vừa thành thân không phải rất tốt hay sao…”
“… Ai bảo mệnh tiểu nương tử không tốt, lại xấu như vậy, khắc nhà mẹ đẻ lại còn khắc cả nhà chồng…”
Chương Hoài Xuân ở trong nhà nghe mấy lời đồn đãi bên ngoài, cao hứng muốn chết. Hừ! Hà Trinh nương bất quá cũng chỉ là một nữ nhi của một thương nhân hạ đẳng, lại dám so đo với nàng? Lời đồn đãi đã thành như vậy, phụ thân lại cùng Thẩm Nghị hảo hảo nói chuyện. Thẩm Nghị là người tôn sư trọng đạo, đến lúc đó sao có thể không cưới nàng? Gả qua làm bình thê, loại tiện nhân kia cứ ra bờ tường mà đứng đi! Nàng nghĩ lòng tràn đầy vui mừng, dường như đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng Thẩm Nghị khi cưới nàng qua cửa.
Lúc này Chương Hoài Viễn ở trong phòng tranh cãi kịch liệt với cha mẹ, “Phụ thân, mẫu thân, hai người làm vậy là hơi quá đáng đó! Minh Chi sẽ không bao giờ cưới Hoài Xuân. Hai người làm như vậy là làm bại hoại thanh danh nương tử của Minh Chi, lại nói cái gì bình thê… Ai! Hai người hồ đồ rồi!”
Chương phu tử lơ đễnh khoát tay, “Ta sẽ nhờ Phùng tiên sinh đi nói tốt vài câu. Ta và Phùng tiên sinh đều là ân sư của Thẩm Nghị. Chúng ta nói sao hắn dám không nghe.”
Chương mẫu cũng gật đầu, “Đúng vậy, Hoài Viễn, con cũng không nghĩ lại gì cả. Chuyện gả Hoài Xuân cho Thẩm Nghị làm bình thê đều đã truyền ra ngoài. Danh tiết của muội muội con đều đã mất. Dưới Hoài Xuân còn có mấy đứa Thu Hạ Đông. Nếu Thẩm Nghị hắn mà không cưới, mấy muội muội của con về sau đều khó mà lập gia đình! Hoài Viễn, nếu con thật sự muốn tốt cho muội muội con, thì nên gặp Thẩm Nghị nói chuyện. Làm thiếp cũng được nhưng cũng phải là quý thiếp, chúng ta là người đọc sách, không thể để quá ủy khuất được.”
Trong lòng Chương Hoài Viễn do dự một chút. Chương mẫu thấy vậy lại tiếp tục cố gắng khuyên can, “Hoài Viễn, nam nhân nào không muốn ba vợ bốn nàng hầu? Lại nói, muội muội con một lòng đặt trên người Thẩm Nghị, nói ai cũng không chịu. Hiện giờ Thẩm Nghị là tú tài, sang năm nếu trúng cử nhân, muội muội con gả qua đó sang năm liền trở thành nương tử cử nhân a!”
Chương Hoài Viễn càng do dự, “Nhưng mà… Nhưng mà Minh Chi chưa bao giờ có bất kỳ tâm tư gì với Hoài Xuân. Lại nói… Lại nói cho dù hắn trúng cử nhân, nương tử cử nhân cũng không đến lượt Hoài Xuân a.”
Chương mẫu tươi cười đắc ý, “Hà thị kia là người mang điềm xấu, lại thêm mánh khóe của nương khiến cho lời đồn này càng ngày càng trở nên ầm ỹ. Cho dù nam nhân tốt đến mấy cũng không muốn sống bên nữ nhân mang điềm xấu để mà khắc hắn cả đời phải không? Đến lúc đó hưu Hà thị, Hoài Xuân không phải liền trở thành nương tử cử nhân chân chính sao? Lại nói, Hà thị vào cửa bao lâu rồi mà vẫn chưa có đứa nhỏ, phạm vào thất điều! Muốn hưu nàng còn không phải quá dễ dàng sao?”
Chương phu tử đứng bên cạnh vuốt vuốt bộ râu âm thầm gật đầu. Hắn đã sớm coi trọng đứa nhỏ Thẩm Nhị này, ngày sau tuyệt đối có tiền đồ to lớn.
Chương Hoài Viễn động tâm. Nương nói rất đúng. Nam nhân nào mà lại không muốn ba vợ bốn nàng hầu. Dưới hắn có bốn muội muội, đại muội muội Hoài Xuân gả xong rồi, còn lại cũng chả cần quan tâm. Hơn nữa, quan trọng nhất vẫn là Phùng tiên sinh có quan hệ tốt với Thẩm Nghị. Nếu có tầng quan hệ này, Phùng tiên sinh cũng có thể nể mặt Thẩm Nghị mà chỉ điểm cho hắn một chút. Nói không chừng sang năm cử nhân lão gia lại là Chương Hoài Viễn hắn.
Trinh nương nhìn Hoa Đào hùng hùng hổ hổ, trực tiếp trợn tròn mắt, vội lôi kéo cánh tay Hoa Đào, “Hoa Đào tỷ, sao tỷ lại tới đây? Tướng công đang đọc sách ở trong thư phòng.”
“Hừ, đọc sách, hắn còn có tâm tình đi đọc sách!” Hoa Đào cười lạnh một tiếng, giật ra khỏi tay Trinh nương, một đường đi thẳng tới thư phòng. Nàng đã tới Thẩm gia vài lần, nên đối với chỗ ở của Trinh nương và Thẩm Nghị rất là quen thuộc.
Rầm một tiếng đá văng cửa thư phòng, đi vọt vào, chỉ thẳng vào mũi Thẩm Nghị nói châm chọc khiêu khích, “Thẩm tú tài cũng thật tốn tâm tư a, đọc nhiều sách như vậy có đọc ra một Nhan Như Ngọc hay không? Ai u, ta đã sớm quên mất, Thẩm tú tài thầm thương trộm nhớ Chương Hoài Xuân cơ mà. Cho dù Nhan Như Ngọc có đứng trước mặt Thẩm tú tài, chỉ sợ Thẩm tú tài cũng không chịu liếc mắt nhìn thêm một cái ấy chứ.”
Cho dù Thẩm Nghị là người có định lực cao, nhưng ban đầu vẫn có chút giật mình, còn chưa kịp nhìn đã thấy cửa chính bị một nữ nhân đá văng, chỉ thẳng vào mặt mình mắng nhiếc, sau đó hiểu ra thì có chút bực mình, khẩu khí đối với Hoa Đào cũng lạnh đi, “Cái gì mà thương thầm nhớ trộm Chương Hoài Xuân? Ngươi đừng có ở đó mà nói lung tung. Ngươi tới làm gì, có việc thì nói, không có việc thì xin mời về cho!”
Lúc Hoa Đào đến Trinh nương đang bị Diệu nhi quấn lây chơi trò chơi. Vừa thấy Hoa Đào bộ dáng hùng hổ chạy đến liền nhanh chóng đưa Diệu nhi nhờ Liêu thị chiếu cố. Liêu thị cũng vui vẻ không tới xem náo nhiệt, bế Diệu nhi đi tới chỗ khác chơi. Trinh nương vội vội vàng vàng chạy tới thư phòng.
Vừa vào thư phòng liền thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cái này so với cái kia còn tức giận hơn. Nhìn hai bên, nàng quyết định vẫn nên trấn an Hoa Đào để nàng ấy hạ hỏa thì có vẻ tốt hơn.
Hoa Đào cũng không cảm kích, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Trinh nương, “Nữ nhân khác leo lên đầu muội, đến bắt nạt muội, muội còn đi che chở cho hắn? Hay là chờ hắn cưới nương tử mới rồi mới chạy đi mà khóc phải không? Đứng sang một bên cho ta!”
Trinh nương cảm thấy bất lực không nói được gì. Tính tình Hoa Đào luôn như vậy. Gặp ai không thích liền rống người đó. Thẩm Nghị không vui chút nào. Tiểu nương tử nhà mình, mình còn tiếc không dám nặng lời với nàng, Hoa Đào dựa vào cái gì mà dám rống nàng chứ? Cho dù vì muốn tốt cho nàng cũng không được!
Thẩm Nghị kéo Trinh nương ra phía sau lưng mình, lạnh lùng hỏi Hoa Đào, “Đây là Thẩm gia. Nếu ngươi không nói ngươi đến làm gì thì cho dù ngươi có là tỷ tỷ của Trinh nương, ta cũng muốn mời ngươi ra ngoài!”
Hoa Đào cười lạnh, “Hóa ra ngươi còn biết ta là tỷ tỷ của Trinh nương! Ta hỏi ngươi, Thẩm Nghị, ngươi có ý định cưới cái đồ tiểu nhân không biết xấu hổ Chương Hoài Xuân kia hay không?” Trong lòng vẫn vì hành động che chở Trinh nương của Thẩm Nghị mà vui vẻ.
Quả nhiên là vì chuyện này! Trinh nương và Thẩm Nghị không nói gì nhìn nhau một chút, lại đều đối với lời nói tùy ý của Hoa Đào mà mặt nhăn mày nhíu.
Thẩm Nghị cảm khái, vẫn là nương tử nhà mình tốt hơn, hiền lương thục đức, ôn nhu, thanh tĩnh…
Trinh nương kéo Hoa Đào qua, nói lại cho nàng biết toàn bộ mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua. Hoa Đào nghe xong cau mày nói, “May là hôm nay ta chạy qua đây hỏi một chút mới biết rõ ràng. Cha ta và nương bị chọc tức. Nhị ca thì tối qua liền nháo muốn đánh người, vẫn là ta tính tình dịu dàng từ tốn hơn nhiều.”
Thẩm Nghị và Trinh nương đồng thời nhìn cánh cửa đã gần hỏng kia mà thấy xấu hổ, thế này mà cũng tự khen tính tình mình?
Thẩm Nghị hừ lạnh một tiếng, “Tính tình của ngươi đúng là rất tốt!”
Hoa Đào lơ đễnh nói, “Không đánh cho ngươi hai cái bạt tai đã là tính tình của ta tốt rồi. May mà hết thảy đều là ta, nếu là nhị ca ta, hừ hừ.” Về việc nhị ca Thuận An có tâm tư với Trinh nương cũng có giấu nàng. Về điểm này Thẩm Nghị cũng không phải không biết. Lúc nhị ca chạy tới thị uy với Thẩm Nghị, nàng có đứng sau cửa nghe thấy.
Thẩm nghị trầm mặt xuống, hắn hiểu uy hiếp của Hoa Đào. Thuận An đến đây thì sao? Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu. Nghĩ rằng tú tài thì văn nhược thư sinh sao? Mấy cái chuyện đánh nhau này, từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa từng thua ai. Chỉ là khinh thường không thèm động thủ đánh người mà thôi.
Hoa Đào tìm đại một chỗ làm ghế ngồi, nói với Thẩm Nghị: “Nói như vậy, tất cả đều là trò quỷ của Chương gia? Ngươi thật sự không có hứng thú với nữ nhân mặt dài má hóp kia? Sẽ không cưới nàng làm bình thê, cũng sẽ không nạp nàng làm thiếp?”
Thẩm Nghị bưc bội bất đắc dĩ nói, “Ngươi muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa hả! Không bao giờ!”
Hoa Đào nhún nhún vai, “Ta biết ngươi sẽ không làm thế, nếu không đã đánh ngươi rồi. Chỉ là trong lòng còn lo lắng nên xác định lại một chút.”
Thẩm Nghị tức khí quay đầu đi không thèm để ý đến nàng. Trinh nương xấu hổ cười cười. Hoa Đào là vì muốn nàng tốt, nhưng nhìn tình hình này, tại sao lại cảm thấy không tự nhiên thế nào ấy.
Hoa Đào lạnh nhạt nói tiếp một câu, “Lớn lên thành cái dạng kia nếu mà ngươi còn có thể coi trọng, vậy thực sự chứng tỏ mắt ngươi bị… Mù.” Vừa lòng nhìn thấy sắc mặt Thẩm Nghị biến xanh mới nói, “Sáng sớm hôm nay lại đồn thêm rất nhiều chuyện, may mà có các ngươi giải thích…”
Hoa Đào còn chưa nói xong, Liêu thị liền đi vào nói Thẩm Phong đã trở lại, mời bọn họ đi vào nhà giữa.
Ba người theo Liêu thị đi vào nhà giữa. Tranh nhi dẫn Diệu nhi đi chơi xếp gỗ trong phòng. Thẩm Phong đã ngồi ở nhà giữa chờ bọn họ.
Thẩm Phong mở miệng liền nói một câu giống hệt Hoa Đào, “Sáng sớm hôm nay lại đồn thêm rất nhiều chuyện.”
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, Thẩm Nghị hỏi, “Đại ca lại nghe được cái gì?”
Thẩm Phong tiếp nhận ly trà Liêu thị đưa tới, nói, “Còn có thể là cái gì nữa. Chỉ là so với ngày hôm qua càng kỳ quái hơn mà thôi.” Nhìn Liêu thị, lại nhìn Trinh nương, hỏi hai nàng, “Ngày hôm qua mẫu tử Chương gia là do hai người đuổi đi?”
Sắc mặt Trinh nương tái nhợt, đứng lên có chút bất an nói, “Là muội đuổi ra, tẩu tử không liên quan.” Thẩm Nghị xen mồm nói vào, “Đuổi ra thì đuổi ra, sao, bọn họ có thể đồn đãi ra cái gì chứ?”
Thẩm Phong gật gật đầu, ý bảo Trinh nương, “Đệ muội ngồi đi. Hai mẫu tử Chương gia này cũng thật là… Ha ha… Hiện giờ ở bên ngoài đều nói, Chương gia phải gả nữ nhi lại đây làm bình thê, Chương gia người ta là người tri thư đạt lễ hiểu lòng người, tuy rằng chỉ là bình thê nhưng cũng là cưới qua cửa. Hai mẫu tử hôm qua tới là muốn gặp chủ mẫu, kết quả các nàng lại bị đệ muội đuổi ra ngoài. Đi ra chỗ khác liền nói đệ muội là người ghen tị không tha ai.” Kỳ thật lời nói ban đầu còn khó nghe hơn nhiều, lời này của Thẩm Phong đã là tương đối uyển chuyển rồi.
Liêu thị buồn bực nói, “Các nàng rốt cục muốn thế nào? Tiểu thúc đã nói là không cưới nàng, sao lại còn tiếp tục đồn thổi như vậy, Thanh danh đệ muội tự nhiên bị hao tổn, mà Chương Hoài Xuân kia về sau cũng khó mà lập gia đình a…”
Hoa Đào cười khanh khách, “Lời này của Đại tẩu tử là sai rồi. Chương gia kia tính toán rất cẩn thận, lời đồn đều nói, nếu Thẩm tứ ca mà không cưới Chương Hoài Xuân thì chính là do Trinh nương của nhà ta ghen tị. Hơn nữa… Bọn họ nhất định sẽ bịa ra nhiều lời đồn nữa, cho đến khi nào Thẩm Nghị cưới Chương Hoài Xuân mới thôi.”
Nói xong, Hoa Đào đứng lên, cười gian manh nói, “Ta đi nhìn một chút xem lời này là do ai truyền ra. Loại người có thể bịa truyện thành thần như vậy, làm sao mà Hoa Đào ta lại có thể không biết chứ?” Nói xong lại nháy mắt mấy cái với Thẩm Nghị, “Thẩm gia tứ ca, nếu rảnh tới nhà ta ngồi chơi, nhị ca ta rất là mong ngươi đến đấy.”
Nói xong vỗ vỗ tay, rời khỏi Thẩm gia.
Thẩm Nghị không thèm đếm xỉa đến khiêu khích của Hoa Đào, nhìn liếc qua Thẩm Phong, không hẹn mà cùng nói tới thư phòng thương lượng.
Quả thật không thể để lời đồn tiếp tục phát triển như vậy nữa.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Nghị đều thường xuyên xuất môn. Thẩm Phong mỗi ngày cũng đều đi tới cửa hàng. Càng ngày càng nhiều thương nhân tới nhân việc mua gạo mà nói bóng gió hỏi chuyện Thẩm Nghị cưới bình thê, Thẩm Phong đều từ chối cho ý kiến.
Trong trấn Tú thủy càng ngày càng náo nhiệt. Mọi người vốn không có trò giải trí. Hiện tại lại có một sự kiện trọng dại như vậy nổ ra, cho nên tất cả trà dư tửu hậu đều nói về chuyện này. Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, cái dạng gì cũng có.
“Nghe nói, vì chuyện cưới bình thê mà Thẩm tú tài và tiểu nương tử Thẩm gia cãi nhau. Tú tài nóng giận liền nhốt tiểu nương tử ở trong phòng không cho xuất môn…” Được rồi, thời tiết càng ngày càng nóng, Thẩm Nghị có giải thích qua là không cho Trinh nương xuất môn vì sợ nàng bị nóng.
“… Ta còn nghe nói Chương gia kia đều đã mua đồ cưới rồi. Nhưng mà cũng không tốt bằng đồ cưới của tiểu nương tử Thẩm gia. Tuy nói là gả qua làm bình thê nhưng chỗ đồ cưới kia đều kém hơn một phần nha…”
“… Hà gia chỉ có một khuê nữ, nhìn cái cửa hàng kia liền biết là kiếm được không ít tiền đâu. Chương gia có thể so sánh sao? Nói gì thì nói Chương phu tử cũng chỉ là một thầy đồ dạy học, trong nhà có tới bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông, sao có thể làm lớn giống như người ta được…”
“… Thẩm tú tài thích tiểu nữ nhà Chương gia, ai, có biện pháp gì… Nữ nhân a, không phải cái mệnh kia… Tiểu nương tử mệnh thật khổ, mới gả qua có vài ngày mà lại… Lúc vừa thành thân không phải rất tốt hay sao…”
“… Ai bảo mệnh tiểu nương tử không tốt, lại xấu như vậy, khắc nhà mẹ đẻ lại còn khắc cả nhà chồng…”
Chương Hoài Xuân ở trong nhà nghe mấy lời đồn đãi bên ngoài, cao hứng muốn chết. Hừ! Hà Trinh nương bất quá cũng chỉ là một nữ nhi của một thương nhân hạ đẳng, lại dám so đo với nàng? Lời đồn đãi đã thành như vậy, phụ thân lại cùng Thẩm Nghị hảo hảo nói chuyện. Thẩm Nghị là người tôn sư trọng đạo, đến lúc đó sao có thể không cưới nàng? Gả qua làm bình thê, loại tiện nhân kia cứ ra bờ tường mà đứng đi! Nàng nghĩ lòng tràn đầy vui mừng, dường như đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng Thẩm Nghị khi cưới nàng qua cửa.
Lúc này Chương Hoài Viễn ở trong phòng tranh cãi kịch liệt với cha mẹ, “Phụ thân, mẫu thân, hai người làm vậy là hơi quá đáng đó! Minh Chi sẽ không bao giờ cưới Hoài Xuân. Hai người làm như vậy là làm bại hoại thanh danh nương tử của Minh Chi, lại nói cái gì bình thê… Ai! Hai người hồ đồ rồi!”
Chương phu tử lơ đễnh khoát tay, “Ta sẽ nhờ Phùng tiên sinh đi nói tốt vài câu. Ta và Phùng tiên sinh đều là ân sư của Thẩm Nghị. Chúng ta nói sao hắn dám không nghe.”
Chương mẫu cũng gật đầu, “Đúng vậy, Hoài Viễn, con cũng không nghĩ lại gì cả. Chuyện gả Hoài Xuân cho Thẩm Nghị làm bình thê đều đã truyền ra ngoài. Danh tiết của muội muội con đều đã mất. Dưới Hoài Xuân còn có mấy đứa Thu Hạ Đông. Nếu Thẩm Nghị hắn mà không cưới, mấy muội muội của con về sau đều khó mà lập gia đình! Hoài Viễn, nếu con thật sự muốn tốt cho muội muội con, thì nên gặp Thẩm Nghị nói chuyện. Làm thiếp cũng được nhưng cũng phải là quý thiếp, chúng ta là người đọc sách, không thể để quá ủy khuất được.”
Trong lòng Chương Hoài Viễn do dự một chút. Chương mẫu thấy vậy lại tiếp tục cố gắng khuyên can, “Hoài Viễn, nam nhân nào không muốn ba vợ bốn nàng hầu? Lại nói, muội muội con một lòng đặt trên người Thẩm Nghị, nói ai cũng không chịu. Hiện giờ Thẩm Nghị là tú tài, sang năm nếu trúng cử nhân, muội muội con gả qua đó sang năm liền trở thành nương tử cử nhân a!”
Chương Hoài Viễn càng do dự, “Nhưng mà… Nhưng mà Minh Chi chưa bao giờ có bất kỳ tâm tư gì với Hoài Xuân. Lại nói… Lại nói cho dù hắn trúng cử nhân, nương tử cử nhân cũng không đến lượt Hoài Xuân a.”
Chương mẫu tươi cười đắc ý, “Hà thị kia là người mang điềm xấu, lại thêm mánh khóe của nương khiến cho lời đồn này càng ngày càng trở nên ầm ỹ. Cho dù nam nhân tốt đến mấy cũng không muốn sống bên nữ nhân mang điềm xấu để mà khắc hắn cả đời phải không? Đến lúc đó hưu Hà thị, Hoài Xuân không phải liền trở thành nương tử cử nhân chân chính sao? Lại nói, Hà thị vào cửa bao lâu rồi mà vẫn chưa có đứa nhỏ, phạm vào thất điều! Muốn hưu nàng còn không phải quá dễ dàng sao?”
Chương phu tử đứng bên cạnh vuốt vuốt bộ râu âm thầm gật đầu. Hắn đã sớm coi trọng đứa nhỏ Thẩm Nhị này, ngày sau tuyệt đối có tiền đồ to lớn.
Chương Hoài Viễn động tâm. Nương nói rất đúng. Nam nhân nào mà lại không muốn ba vợ bốn nàng hầu. Dưới hắn có bốn muội muội, đại muội muội Hoài Xuân gả xong rồi, còn lại cũng chả cần quan tâm. Hơn nữa, quan trọng nhất vẫn là Phùng tiên sinh có quan hệ tốt với Thẩm Nghị. Nếu có tầng quan hệ này, Phùng tiên sinh cũng có thể nể mặt Thẩm Nghị mà chỉ điểm cho hắn một chút. Nói không chừng sang năm cử nhân lão gia lại là Chương Hoài Viễn hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook