Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 10: Về nhà

Trở lại trong thôn đã là đầu giờ Dậu, nhiệt độ nóng bức bao phủ toàn bộ thôn nhỏ.

Thái dương trên đỉnh, Tống Tân Đồng đeo giỏ hướng về căn phòng cỏ tranh cũ nát cuối thôn đi đến, rất xa đã nhìn thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo đứng ở bờ ruộng trên đường nhỏ, hướng phía gian phòng Hà gia bên này nhìn quanh.

Hai tiểu gia hỏa này, nóng như vậy còn phơi ở bên ngoài, không sợ bị cảm nắng sao?

“Tỷ, tỷ đã về rồi.”

“Tỷ, tỷ.”

Hai tiểu tử trăm miệng một lời hô tỷ, sải bước hướng chỗ Tống Tân Đồng chạy tới.

“Đừng chạy, đừng chạy!” Tống Tân Đồng nhưng sợ hai đứa nhỏ rơi vào trong nước, Tiểu Bảo thân thể yếu đuối một ít, lúc đó nhiễm phong hàn nhưng sẽ không chịu nổi.

Hai tiểu tử chạy vào, mỗi tay kéo một bên, “Tỷ, tỷ về rồi, đệ đã đã đói bụng.”

“Tỷ không phải nấu khoai lang trong nồi sao?” Tống Tân Đồng đem hai người kéo vào phía giữa đường, rất sợ hai người bị đẩy xuống.

“Ăn xong rồi a.” Tiểu Bảo nói.

Đại Bảo không nói chuyện, kéo tay Tống Tân Đồng hỏi, “Tỷ, tỷ cõng cái gì a?”

“Mua thịt các đệ muốn ăn nhất.” Tống Tân Đồng cười nói.

“Thịt a?” Đại Bảo và Tiểu Bảo mắt đều sáng, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt: “Thực sự a?”

“Thực sự, chúng ta đây liền làm.” Tống Tân Đồng đẩy cửa viện ra, mang vào phòng bếp rồi để xuống, lúc này mới thở hổn hển một hơi, xoa xoa vai, mệt mỏi quá.

Hai tiểu tử đem bọc lá cây trên giỏ mở ra, “Xương.”

“Ở phía dưới đấy.” Tống Tân Đồng đem xương ra để vào bồn gỗ, lại đem thịt mỡ, gan lợn, mì đen, gạo tấm đều đem ra.

“Wow, nhiều như vậy.” Hai tiểu tử nha nha hét lớn lên, cao hứng đến đến xoay quanh.

Đại Bảo nuốt một ngụm nước bọt, tê liệt ngồi trên băng ghế nhỏ kế bên Tống Tân Đồng, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ, nhiều như vậy tiêu hết bao nhiêu tiền a?”

“Không có việc gì, chị biết cách kiếm.” Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu nhỏ của Đại Bảo, đáy lòng thoáng qua một trận thất vọng, nhỏ như vậy đã thay trong nhà tính toán, quả thật hiểu chuyện.

Đại Bảo cố chấp hỏi: “Kia tốn bao nhiêu a.”

Tống Tân Đồng lập tức nói sang chuyện khác, “Ta hôm nay đem rau dại hôm qua bán tám mươi bốn văn tiền.”

“Nhiều như vậy.” Đại Bảo mở to hai mắt, “Vậy chúng ta lại đi đào.”

Tiểu Bảo cũng nói qua đây: “Đệ cũng đi.”

“Không vội, ngày mai lại đi đào, đến thời gian từ nay trở đi lúc họp chợ liền đi bán.” Tống Tân Đồng đấm đấm lưng, khom lưng đem bánh ngọt lấy được trong tửu lâu đưa cho Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Đây là tửu lầu mua rau nhà chúng ta cho, nhanh ăn đi.”

Tiểu Bảo cắn một ngụm lớn, mồm miệng không nói rõ: “A ô, ăn ngon.”

Tống Tân Đồng đem bánh ngọt còn lại gói lại: “Bất quá chỉ có thể ăn một khối, còn giữ lại khối này ngày mai ăn.”

Tiểu Bảo chớp mắt long lanh: “Thế nhưng ăn ngon, còn muốn ăn.”

Tống Tân Đồng vỗ vỗ cái bụng phẳng của Tiểu Bảo, “Lập tức liền ăn cơm tối, đệ có muốn giữ lại chút bụng để ăn thịt không?”

“Dạ, chỉ ăn một khối.” Tiểu Bảo biết điều ứng hạ.

“Đại Bảo, cầm đem đi cất tốt đi.” Tống Tân Đồng đem bánh ngọt cho Đại Bảo, “Nhìn Tiểu Bảo, không thể để cho hắn ăn vụng.”

Đại Bảo cẩn thận từng li từng tí nhận lấy bánh ngọt, đắc ý liếc mắt nhìn Tiểu Bảo, lớn tiếng đáp, “Ân!”

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn mặt trời nơi chân trời, lúc này làm cơm liệu có chút sớm không a?

Quản nó làm gì, dù sao đã giờ Dậu, làm xong cơm, ăn xong cơm rồi tắm rửa, trời cũng liền tối.

Nói làm liền làm, Tống Tân Đồng nhanh nhẹn đem nồi rửa sạch, đem xương rửa qua một lần liền bỏ vào nồi, còn lại xương và gan lợn thì toàn bộ để vào trong rổ, treo trong giếng nước.

Cái giếng ở gian phòng phía sau này là cha nguyên chủ tự mình đào, bởi vì ở cuối thôn, gần suối nước trong thôn, nước chung quanh đây đặc biệt dồi dào cho nên tùy tiện đào hơn hai thước đã có nước giếng, hơn nữa nước còn thật lạnh, còn có thể làm cái tủ lạnh mà sử dụng.

Sau khi đem xương và gan lợn treo ở trong giếng lại lần nữa đậy nắp giếng lại còn đè một khối đá hơn mười cân lên, lúc này mới yên tâm hướng chỗ đất trồng rau bên cạnh giếng nước đi đến.

Khối đất trồng rau này có ba phần bộ dáng, đại bộ phận bị nguyên chủ trồng khoai lang, còn lại thì trồng một chút rau xanh thông thường, chẳng qua bởi vì không chăm sóc cho nên nhìn không thế nào coi được.

Tống Tân Đồng tùy ý men theo bên cạnh rút chừng mười nhánh cọng hoa tỏi non không được lắm dùng để xào thịt mỡ, lại ở phụ cận quan sát có rau gì dùng để hầm canh hoặc xào gan lợn hay không.

Nhìn xung quanh một vòng, nàng phát hiện rau huyết bì* ở trong bụi cỏ, Tống Tân Đồng hưng phấn không thôi, lấy cái này xào gan lợn rất thích hợp a, hơn nữa một mảnh này hẳn là có thể hái chừng mười cân đi? Đến lúc đó có phải cũng có thể cầm đi bán hay không? [*: máu da nghe ghê quá nên để hán việt cho đỡ, cũng không biết là cái gì.]

Quả thực là càng nghĩ càng hưng phấn a!

Đại Bảo giấu kĩ bánh ngọt xong liền tìm qua đây đã nhìn thấy Tống Tân Đồng ngồi xổm trong bụi cây ngắt cỏ dại màu đỏ, cậu mếu máo, trong nhà cũng có thịt ăn, vì sao còn muốn ăn rau dại? Có phải tỷ lại lừa cậu hay không?

Tống Tân Đồng đem một chút rau huyết bì ngắt được liền trở về, thoáng cái đã nhìn thấy Đại Bảo muốn khóc mà không khóc đứng ở đằng kia nhìn mình, làm cho tim nàng đau gần chết, vội vàng chạy tới hỏi: “Thế nào? Muốn ăn bánh ngọt?”

“Không phải.” Đại Bảo cố nhịn không khóc.

Tống Tân Đồng nghi hoặc không kiểu, “Vậy thì vì cái gì? Tiểu Bảo đánh đệ?”

“Không có.” Đại Bảo cúi đầu, chơi ngón tay của mình.

Tống Tân Đồng liền không hiểu, “Vậy thì vì cái gì?”

Đại Bảo chỉ vào rau huyết bì trong tay Tống Tân Đồng, “Tỷ, đệ không ăn thịt, tỷ đừng ăn cỏ dại.”

“Ai nha, đây không phải là cỏ dại, đây cũng có thể ăn.” Tống Tân Đồng đem Đại Bảo ôm đến, “Tỷ làm cho đệ nếm thử, đến lúc đó Đại Bảo nếu như cảm thấy ăn ngon chúng ta lại hái bán lấy tiền, có được không?”

“Sẽ không trúng độc sao?” Đại Bảo nhớ cha đã nói nấm thật tươi đẹp là có độc, cái này đều hồng đến như vậy.

“Không có độc, đừng sợ.” Tống Tân Đồng bế Đại Bảo tiến vào phòng bếp, Tiểu Bảo mắt sắc nhìn thấy cũng nhào tới, “Tỷ, đệ cũng muốn bế.”

“Tỷ bế không được.” Tống Tân Đồng đem Đại Bảo buông xuống, “Để ca ca bế đệ.”

“Không muốn, muốn tỷ.” Tiểu Bảo cứng cổ không muốn, ca ca cũng nhỏ như vậy, thế nào ôm cậu lên được?

“Đừng làm rộn, tỷ mệt mỏi.” Đại Bảo đi tới phía sau Tống Tân Đồng, thay nàng ấn vai, “Khỏe chưa tỷ?”

Mặc dù không có lực độ gì nhưng Tống Tân Đồng vẫn khen: “Tốt chút, Đại Bảo thật ngoan.”

“Đệ muốn đấm lưng cho tỷ.” Tiểu Bảo cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.

Tống Tân Đồng một bên thêm củi, vừa nói: “Đa tạ a, có các đệ thật là tốt.”

“Chúng đệ đều tốt với tỷ, sau này cũng vậy.” Đại Bảo và Tiểu Bảo cùng nhau nói.

Hơn nửa giờ sau, Tống Tân Đồng hầm một nồi súp xương đặc, lại đơn giản làm thịt xào cọng hoa tỏi non, còn làm gan lợn xào, mặc dù gia vị rất ít nhưng mùi thơm lại hết sức nồng đậm, ba người cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Tiểu Bảo ừng ực nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm thịt bất động, “Tỷ, lúc nào có thể ăn?”

Tống Tân Đồng múc cho mỗi người một bát canh, “Ăn canh là có thể ăn.”

Vừa dứt lời, hai tiểu tử liền nâng bát lên uống vào, vừa uống vừa nói: “Ừ ân, uống ngon, uống ngon.”

Sau buổi cơm tối, ba người đều tròn bụng ngồi ở trong sân, nhìn ráng nắng chiều lưu lại nơi chân trời, thõa mãn đánh cái ợ no nê.

“Thật hạnh phúc.” Tiểu Bảo đột nhiên nói một câu, “Nếu như mỗi ngày đều hạnh phúc như vậy thì tốt rồi.”

Đại Bảo cũng nghĩ như vậy, quay đầu nhìn Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng cười cười, sờ sờ đầu cậu, “Sẽ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương