Lương Cảnh Hàn ấn phím, màn hình hiện lên khuôn mặt hiền lành như phật di lặc của Bà Lương.

“Tiểu Hàn, tìm bà à?”

“Bà nội, sao Dalsivan lại về đây?”

“Nhận mặt nhau rồi hả? Nhanh hơn bà nghĩ đó. À tại bà già rồi, chỉ mong con cháu ở gần thôi.”

“Vậy sao? Bà nội nói ý chính đi.” Lương Cảnh Hàn nhếch môi.

“Chẳng phải lần trước cháu nói, hình cảnh quốc tế đang tăng cường điều tra nó sao? Bà nghĩ cháu có thể giúp nó vượt qua thời gian bị truy đuổi này.” Vẻ mặt bà Lương có chút tự trách.

“Ông trùm của ISCS cần doanh nhân bảo hộ, bà nội thật biết cách làm khó thế giới.” Lương Cảnh Hàn nhàn nhạt nói.

Bà Lương im lặng thầm khinh bỉ trong lòng, thằng cháu này trình độ nói dối ngày càng chân thật rồi. Lương Cảnh Hàn híp mắt nói tiếp:

“Bà nội giấu cũng thật kỹ, cả cháu cũng bị bà lừa, thằng nhãi đó sao lại khác lúc bé thế chứ.”

“Việc này là lỗi tại bà, suốt gần năm năm nay nó vì ISCS mà thay đổi mọi thứ.” Bà Lương thở dài nói. Kể cả người nó yêu thích là Lam Anh cũng bị bà thiên vị cho Lương Cảnh Hàn. Nhưng một câu nó cũng không trách.

“Bao gồm cả phẩu thuật thẩm mỹ sao?” Lương Cảnh Hàn nhướng mày.

“Không phải là cháu ghen tỵ với nhan sắc của nó chứ?” Bà Lương chóp lấy cơ hội hạ bệ cháu trai.

“Đúng, bà còn nhớ lúc sáu tuổi cháu đã ghen tỵ với cái đầu nhiều tóc của con trai lão Ngô không?”

Bà Lương nhớ đến chuyện này, liền cười ngất. Lương Cảnh Hàn đến lúc tám tuổi, tóc mới mọc được một chút. Có một lần vì mẹ Lương đùa là tiểu Hàn rất ghen tỵ với mái tóc đen tuyền của tiểu Sâm mới năm tuổi nhà lão Ngô, hôm sau, cả tóc, lông mày và lông mi của tiểu Sâm đều cùng nhau biến mất. Hỏi ra mới biết, tiểu Hàn nói với tiểu Sâm là để lông tóc sẽ dễ bị bọ chét giống mấy con chó vậy, thế là tiểu Sâm ngây thơ liền vụn trộm tự mình cạo sạch lông tóc trên người. Bà Lương ngẫm ra chuyện gì đó, khoé môi co quắp lại.

Lương Cảnh Hàn cười như không cười nói tiếp:

“Gần đây thằng nhãi này có hứng thú với cô gái tên Lê Yên.”

“Thật à? Nó có hứng thú với một cô gái sao? Rất tốt, cháu nhớ tạo điều kiện cho chúng nó phát triển nhé, hoặc là cứ bỏ thuốc rồi trói cô gái đó lên giường đi, sinh cháu nội cho bà rồi, sẽ không lo chạy mất nữa,...” Bà Lương kích động mãnh liệt, luôn mồm tính toán. Sau đó lại tái mặt hỏi:

“Không phải cháu vì ganh tỵ nhan sắc mà định cưỡng bức cô gái nó để ý chứ?”

“Thôi không đùa nữa, công dân tốt như cháu, còn lâu mới làm mấy chuyện xấu như vậy.”

Bà Lương xì mũi khinh thường, thằng cháu này của bà luôn tự cho mình là công dân tốt, nếu có ai dám ở trước mặt nó tự xưng là tốt hơn nó, nó sẽ khiến người đó trở thành tội phạm. Còn việc nó cho rằng nó chưa bao giờ làm chuyện xấu là đúng, bởi vì luôn có người giúp nó làm cả rồi. Tóm lại, đừng bao giờ so độ biến thái với Lương Cảnh Hàn.

Ngừng một chút, Lương Cảnh Hàn lại không nhịn được, mở miệng an ủi bà, anh biết bà rất lo cho Silvain:

“Bà yên tâm, trình độ huỷ thi diệt tích của Hà Lỗi không thua kém với Y Lão ngày trước. Có truy nã, có bắt được cũng không đủ chứng cứ khởi tố. Vả lại, muốn xâm nhập vào hệ thống bảo mật thông tin của cháu, người làm được điều này đã chết hoặc chưa ra đời đâu.”

Bà Lương gật đầu, cũng có chút yên trí. Một tiếng đồng hồ tiếp theo, bà Lương dành để hỏi thăm cháu dâu thân yêu và trách đứa cháu bất hiếu không chịu để cháu dâu về Hà Thành để bà chăm sóc.

Rốt cuộc, Lương Cảnh Hàn thoả thuận với bà Lương, sẽ tạo điều kiện không ngăn cản hứng thú tính của Silvain và sẽ ra sức giữ mạng cho anh ta. Đổi lại, bà Lương đồng ý làm một cuộc kiểm tra sức khoẻ toàn diện và tạm thời giữ Dương Ngọc Vân lại Lương gia. Còn chuyện để vợ đến Hà Thành, có nói thế nào anh cũng không đồng ý.

Mếu máo đủ kiểu vẫn không nhận được thương cảm từ cháu trai, bà Lương ngậm ngùi nhận mệnh. Trời mới biết bà nhớ cháu dâu như thế nào đâu, dù ngày nào hai bà cháu cũng tán gẫu qua điện thoại, nhưng bà muốn tự chăm sóc cháu dâu và cháu cố hơn, hơn nữa là bà ghét khám bệnh, không có bệnh đi khám cũng phát sinh ra đủ thứ bệnh, nhưng nghĩ đến chuyện Dương Ngọc Vân sẽ đến, bà thấy vui vẻ vô cùng, sắp được ăn ngon, sắp được tặng mấy món thủ công tinh xảo rồi.

Ngắt kết nối, anh đưa tay xoa cổ, anh không thể Dương Ngọc Vân ở mãi nhà mình, cũng không muốn để Hà Triết nhanh chóng tìm được, nên tốt nhất là đóng gói em gái Dương đến nhà họ Lương. Vì sao không phải nhà họ Dương? Có hai lý do, thứ nhất: Hà Triết là cháu rể, có thể quang minh chính đại đến bắt người về. Thứ hai: Bà anh vốn mê đắm tay nghề nấu ăn của Dương Ngọc Vân, cho nên sẽ dùng mọi cách kéo dài thời gian dằn vặt Hà Triết hơn nữa.

Buổi tối, Lương Cảnh Hàn về đến nhà, liền xắn tay vào bếp nấu ăn, sau đó, trước là xin lỗi bà xã vì không thể đổi trợ lý cho Silvain. Sau đó ra vẻ suy nghĩ cho em họ, thông báo anh đã lo lắng chu toàn mọi việc. Khuyên em họ nên tránh mặt một thời gian cho khuây khoả. Nghe xong, Lam Anh hơi nhíu mày. Nhưng rốt cuộc cô chỉ thở dài rồi im lặng. Lương Cảnh Hàn quả nhiên là nham hiểm đến từng tế bào. Dù cảm thấy rất có lỗi với Hà Triết và Dương Ngọc Vân, nhưng lấy chó theo chó, lấy gà theo gà, lấy một tên lưu manh đành phải lưu manh theo cho phải đạo.

-------

Trong một căn phòng trắng toát, Hà Triết vẫn khoát áo bác sĩ, gương mặt vẫn ôn hoà, nhưng lúc này anh không mang kính, con ngươi sắc bén ánh lên từng tia tím chói mắt, lại tạo cảm giác lạnh đến thấu xương.

Vẻ mặt này không chỉ khiến cho cô gái bị trói trên giường bệnh hoảng sợ đến toàn thân run rẫy, gương mặt trắng bệt mà cả bốn người đàn ông vạm vỡ, thô kệch đang nghiêm chỉnh đứng chờ lệnh cũng không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh sống lưng.

Hà Triết đi đến cạnh giường, đeo găng tay y tế vào, dùng ngón tay miết mạnh lên môi cô gái, trên môi anh vẫn giữ nụ cười ôn hoà, giọng nhàn nhạt:

“Hạ Khê, tôi vốn có thể miễn cưỡng xem cô như em gái, nhưng xem ra cô không cần người anh trai này.”

“Anh Hà Triết, em yêu anh, vì yêu anh cho nên em mới...” Hạ Khê run rẫy nói.

“Biết không? Tôi ghét nhất những người lấy tình yêu làm cái cớ cho sự vô liêm sỉ của mình. Cô yêu tôi, cô có thể hỏi tôi xem có yêu cô hay không, tại sao ti tiện đến mức hạ thuốc vào cà phê?” Hà Triết híp mắt, giọng cao hơn một chút.

Hạ Khê lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Cô không ngờ Hà Triết luôn ôn hoà, dịu dàng, lại có lúc đáng sợ như vậy.

“Hôm đó, thật có lỗi vì vẫn chưa thoả mãn cô, hôm nay tôi sẽ bù đắp cho cô. Thế nào, bốn người có đủ cho cô dùng không? Nếu không đủ tôi sẽ giúp cô gọi thêm vài người nữa.” Giọng anh ấm áp như đang hỏi cô ‘Thức ăn có đủ dùng không, nếu không anh giúp gọi thêm vài món.’

Hạ Khê sợ hãi, giãy giụa, van xin nhưng anh trước mặt vẫn mỉm cười ôn hoà, nhìn bốn người đàn ông thô kệch, kéo cô xuống đất. Từ từ xé rách quần áo trên người cô, đột nhiên, Hà Triết nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh gặp Dương Ngọc Vân. Anh liền bảo bốn người đàn ông dừng lại, nhất thời bốn người đàn ông nhìn nhau như muốn nói ‘Lương tâm của anh hai Jace rốt cuộc trỗi dậy rồi, trỗi dậy rồi.’.

Hà Triết mỉm cười chậm rãi nói:

“Gọi thêm ba người nữa vào đây.” Anh nhớ không nhầm thì năm đó là bảy người thì phải, sáu tên đã bị anh mang đi nghiên cứu khoa học, chỉ còn có thằng nhóc học cùng lớp với vợ anh khi đó, tên là Hạ Quân, mấy năm nay anh vẫn luôn tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không tìm ra. Trái đất tròn, ba anh lại tái hôn với mẹ của thằng nhóc chết tiệt ấy, mà cô gái đang chật vật bò trên mặt đất là chị ruột của Hạ Quân. Hà Triết nghĩ, vợ chồng anh số thật khổ, suýt nữa đã bị hai chị em nhà họ Hạ huỷ đi trong sạch, nợ này hôm nay xem như tính cho xong đi.

Hạ Khê cảm thấy người này là hiện thân của ác quỷ, cô sợ hãi bò đến chỗ Hà Triết, dập đầu van xin anh tha cho cô. Bốn người đàn ông nhất thời nhìn nhau vẻ mặt như muốn nói ‘Thấy chưa, Jace làm gì có lương tâm mà xuất hiện hiện tượng lương tâm trỗi dậy chứ.’

Hà Triết nhướng mày:

“Tha cho cô? Đối với loại người rắp tâm chia rẽ gia đình người khác, tôi sẽ không cho họ nếm được loại cảm giác đau khổ tương tự như bị tan vỡ gia đình vậy.”

Lát sau, có thêm ba người đàn ông đi vào, họ kéo cô ra xa chỗ Hà Triết, nhanh chóng xé những mảnh vải cuối cùng trên người Hạ Khê, mặc kệ cô gào khóc thế nào, những bàn tay đầy vết chai sần vẫn không dừng lại, bắt đầu thô bạo vuốt ve, xoa bóp khắp cơ thể cô, một gã cúi đầu thô cắn xé môi cô, hai gã khác chia nhau liếm mút đôi gò bông đảo, hai gã nữa thì chia nhau cầm lấy hai chân cô kéo sang hai bên, vừa vuốt ve, vừa hôn liếm, có gã lại úp mặt giữa hai chân cô, dùng miệng hôn lên hoa huy*t, lại đưa đầu lưỡi luồn vào trong, khoáy đảo, gã còn lại đưa ngón tay thấm ít nước bọt rồi thô bạo liên tục đâm vào cúc hoa của cô, Hạ Khê như chết lặng, hai mắt nhìn lên trần nhà trắng xoá, cảnh vật nhoè đi vì nước mắt cứ dâng lên. Cửa phòng đột nhiên mở toang ra. Người đàn ông bước vào, tất cả đều dừng lại, cảnh giác, Hà Lỗi bước đến, không còn vẻ mặt đùa cợt hằng ngày, khí thế uy nghiêm, hơi thở nguy hiểm, ánh mắt tràn ngập sát khí, khiến cả bảy người đàn ông khiếp sợ, đồng loạt nhìn sang Hà Triết, nhưng Hà Triết vẫn thản nhiên mỉm cười, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.

Hà Lỗi cởi áo blouse ngoài, khoát lên người Hạ Khê, cũng không nhìn Hà Triết một lần liền ôm Hạ Khê đang run rẫy đi về cửa phòng.

Trước khi Hà Lỗi ra khỏi cửa, Hà Triết đột nhiên hỏi:

“Anh họ, thật ra anh là ai?” Có thể một mình vào tận đây, trên người không có chút dấu vết gọi là vừa đánh nhau cả, hơn nữa còn mở được cả mật mã cửa. Rõ ràng Hà Lỗi không chỉ đơn giản là một bác sĩ bình thường.

Hà Lỗi xoay người, vẻ mặt trở lại nét bỡn cợt ngày thường, lẩm bẩm trách móc:

“Đồ khùng, gọi anh họ lại hỏi là ai.” Sau đó quát: “Mẹ kiếp, Hà Triết cút về Hà Thành đi tìm bà nội Lương mà đòi vợ, đừng có rảnh đến nhức trứng bày trò như vậy nữa, làm anh họ của chú thật tổn thọ muốn chết.” Dứt lời liền đi khỏi phòng.

Hà Triết đầu tiên là sững sốt, sau đó mừng rỡ, lấy kính mang vào, khôi phục lại dáng vẻ của vị bác sĩ nhân dân, rồi nhanh chân ra khỏi phòng. Trên đường ra ngoài, nhìn thấy gần hai mươi anh em nối nhau nằm thẳng hàng dọc theo hai bên đường, tư thế ngay ngắn, Hà Triết hơi nhíu mày, anh lấy điện thoại, gọi cho Min, nhờ kiểm tra lý lịch cũng như các mối liên hệ và thông tin bảo mật của Hà Lỗi.

--------

Số phận của bạn nhỏ Lê Yên vẫn là phải cam chịu.

Silvain vốn chỉ định doạ một chút thôi, ai ngờ cô gái này lại xin công ty, yêu cầu anh đổi trợ lý. Người như cô ta đáng lẽ phải rất vui mừng vì có cơ hội thân cạnh anh chứ, biểu hiện ghét bỏ là sao? Cuối cùng anh quyết định dùng quyền lực ép buộc Lê Yên dọn đến chỗ anh.

Cho đến khi cuộc sống nô lệ bắt đầu ngày càng khổ sở hơn. Lê Yên vẫn không biết nguyên nhân vì sao anh ta càng lúc càng bày nhiều trò hành hạ cô như vậy. Cô bị cưỡng chế phải dọn về nhà của Silvain, từ đó tất cả việc lớn việc nhỏ trong nhà đều một tay cô dọn. Con ngựa đực này hình như mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh ta ngăn nắp và sạch sẽ thái quá. Quần áo phải giặt tay, rồi ủi phẳng, kể cả quần lót cũng phải ủi. Chăn, grap, gối nệm và rèm cửa mỗi tuần đều phải giặt rồi ủi một lần. Mọi đồ vật trong nhà, phải đặt đúng vị trí, không thể sai một li, kệ dép là một ví dụ, mỗi đôi phải cách nhau 20cm. Biến thái hơn nữa là sàn nhà vệ sinh không được ướt, tắm xong là phải lau thật khô. Bồn tắm của anh cũng phải khô ráo, không được để dính dù chỉ một sợi lông.... Hình ảnh ngựa đực trong lòng Lê Yên thăng cấp lên thành ngựa đực biến thái.

Một buổi tối Silvain đột nhiên không ra ngoài hẹn hò, lên giường với phụ nữ như thường lệ, anh muốn về nhà tiếp tục bày trò hành hạ trợ lý. Thế nhưng, cô không có ở nhà, anh nhíu mày không vui, lấy điện thoại, trầm giọng:

“Trong vòng mười lăm phút, lập tức về nhà. Trễ một giây, cô chờ trừ lương đi, phạt tiền đi.” Nói xong, cũng không đợi bên kia trả lời, anh gác máy.

Hôm nay tâm trạng Lê Yên không tốt, cha cô gọi điện nói tạm thời đừng về quê nữa, gặp lúc Liễu Chi cũng không vui, nên hai cô nàng rủ nhau ra quán ốc uống một chút giải khuây, nhận được điện thoại, cô áy náy nhìn Liễu Chi.

Liễu Chi cười nói:

“Cậu có việc thì cứ đi đi.”

“Một mình cậu có ổn không?”

”Chị đây có gì không ổn chứ, đi đi, mà nhớ là lần sau mời mình một bữa bù lại đó.” Liễu Chi và Lê Yên cùng lúc gia nhập Yeah Sii, tình cảm vô cùng tốt.

Lê Yên lo lắng nói:

“Cậu uống ít thôi nhé!”

“Biết rồi, biết rồi.” Liễu Chi xua tay, đuổi người.

“Cô trễ những hai mươi phút, cô nói xem, lương tháng này của cô có đủ để tôi trừ không?” Silvain khoanh tay, tựa lưng vào cửa, híp mắt lên án.

Suốt cả tháng qua, cô có ngốc đến đâu đi nữa cũng biết anh cố tình chỉnh cô, dù rất uỷ khuất không biết bản thân đã chọc gì đến anh mà bị đối xử như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhẫn nhịn, hôm nay tâm trạng vô cùng tệ lại có hơi men, giờ lại nghe nói trừ lương, vốn đã khó chịu giờ lại càng thấy khó chịu hơn nữa.

Silvain vốn nghĩ cô sẽ run sợ, tái mặt sau đó lắp bắp nói xin lỗi nhưng cô lại yếu ớt nói:

“Tuỳ anh.” Rồi xoay người ra khỏi cửa.

Silvain kinh ngạc trợn mắt, nhìn cửa đóng sập lại. Hồi lâu sau, anh đùng đùng ra khỏi cửa, đi thẳng đến khách sạn gọi cho Bạch Phi Nhi.

Lê Yên trở lại quán ốc, từ xa đã thấy Hoa Thần vác Liễu Chi lên vai, đi về hướng ô tô, bạn tốt của cô yêu chàng nam thần này, cô biết, nhìn tình cảnh này có lẽ cô bé lọ lem đã gặp được hoàng tử rồi. Chờ họ rời đi, cô bước đến bàn, ngồi xuống.

Cô rất muốn lập tức nghỉ việc, nhưng hợp đồng ký kết với công ty vẫn còn, cô không có tiền để bồi thường hợp đồng. Vả lại, nghỉ việc rồi lấy gì mà sống, tiền đâu trả nợ, tiền đâu lo cho các em ăn học? Tửu lượng vốn rất tệ, tâm trạng đang rất kém, chưa đầy ba mươi phút, cô ngã gục xuống bàn, miệng lầm bầm kể khổ.

Vợ chồng bà chủ là người tốt, ngó thấy mấy thanh niên các bàn khác chỉ trỏ, ánh mắt không có ý tốt, sợ có chuyện không hay, liền cầm điện thoại của cô, gọi vào số điện thoại liên hệ gần nhất.

Bạch Phi Nhi từ phòng tắm uốn éo bước ra, trên người quấn duy nhất một chiếc khăn tắm, vừa leo lên giường, cô ta lập tức ném bỏ khăn tắm. Bắt đầu mò mẫm đốt lửa, rồi vung cởi bỏ chiếc khăn quấn trên hông người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên giường. Cô ta cố tình để bộ ngực trượt lên xuống trên cơ thể người đàn ông, say mê hôn lên từng nấc thịt nhưng tuyệt đối không dám chạm vào môi anh. Cô ta biết nếu dám cả gan chạm vào, anh sẽ không nói hai lời mà đuổi cô ta đi ngay lập tức.

Môi cô ta chuyển dần xuống dưới, sau đó há mồm ngậm lấy que kem nóng bỏng, mê mẩn liếm mút, cố quát mồm để nuốt được thật nhiều, nhưng cái người này là quái vật, cô ta đã ngủ với không ít đàn ông, nhưng vĩ đại thế này là lần đầu tiên, có cố gắng mấy cũng không thể nuốt hết vào được. Mà cũng chính vì vậy nên cô ta thấy vô cùng thoả mãn khi lên giường với anh.

Bạch Phi Nhi vừa cố ý mút ra tiếng ‘chụt choẹt’, thở dốc để gợi tình, một tay vuốt ve phần không nuốt được, một tay nâng niu cái túi da phía bên dưới. Nếu là ngày thường, anh đã nhếch môi, dùng tay ấn đầu cô ta vào thêm nữa, hoặc có thể vươn tay xoa nắn hai đỉnh hồng trước ngực cô ta, nhưng hiện tại vẻ mặt Silvain vẫn không chút cảm xúc, anh vẫn bực bội vì thái độ to gan lớn mật của trợ lý.

Bất chợt điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy số Lê Yên, anh nhếch môi cười, vẻ mặt cao ngạo nghe máy, giọng điệu giễu cợt:

“Sao nào trợ lý của tôi? Gọi nhận lỗi à?”

“.....”

Cúp máy, vẻ mặt Silvain đen lại, cô ta tốt nhất là nên chết ngoài đường luôn, để khỏi khiến anh thấy chướng mắt. Nghĩ vậy nhưng tay lại đẩy Bạch Phi Nhi ra.

“Silvain~” Bạch Phi Nhi động tình, kêu lên.

“Tôi có việc, xin lỗi cô Bạch.” Nói xong lập tức mặt quần áo rồi rời khỏi.

Bạch Phi Nhi oán hận nhìn theo, trợ lý, trợ lý, gần đây Silvain có vẻ rất quan tâm đến cô trợ lý này. Không thể được, Bạch Phi Nhi cô không thể thua dưới tay một đứa trợ lý tầm thường được. Đôi mắt cô ta vẫn nhuốm màu tình dục, phía dưới ngứa ngáy đến khó chịu, cô ta vừa dùng tay tự giúp mình giảm bớt ham muốn, vừa gọi điện thoại đọc địa chỉ và số phòng, giọng nũng nịu mời gọi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương