Lương Cảnh Hàn cho xe tấp vào lề đường, ngã ghế, đè lên người Lam Anh, trầm giọng nói:

“Anh giúp em.”

Dứt lời, anh lập tức dán môi bạc lên đôi môi anh đào điên cuồng cắn mút, đầu lưỡi nóng ẩm nhanh chóng tiến vào khoang miệng càn quét, tìm kiếm đầu lưỡi thơm mềm của người dưới thân. Bàn tay chui vào áo, cách áo lót chậm rãi xoa nắn, sau đó vẫn thấy không đủ, anh kéo áo lót lên, chạm đến da thịt mềm mịn, cảm giác được nụ hồng bởi vì bị anh trêu chọc mà dựng thẳng đứng, người dưới thân cũng rên lên khe khẽ, Lương Cảnh Hàn than nhẹ một tiếng, bắt hôn sâu hơn, anh muốn tẩy sạch hết mùi vị của người khác, trên người vợ anh, chỉ có thể mang mùi vị của anh thôi. Trằn trọc một lúc lâu, anh đưa tay sửa lại áo cho cô, môi bạc hôn lên chóp mũi xinh xắn của vợ, trán kề trán, thở dốc, cố đè nén dục vọng nguyên thủy đang gào thét trong người. 

Lam Anh thấy anh tựa trán lên trán cô, hơi thở nặng nề, có chút suy nghĩ, thằng nhãi này là lợi dụng cô chứ giúp caí quái gì.  

Ý trêu đùa nổi lên, Lam Anh vòng hai tay qua cổ Lương Cảnh Hàn, cong môi cười quyến rũ, dùng sức kéo cổ anh, bắt lấy môi anh, nhẹ nhàng hôn lên, dùng đầu lưỡi vẽ lên môi anh, đổi lại vị trí của hai người.

Cô ngồi trên người anh, cố ý cọ xát chim nhỏ, tay lần mò cởi cúc áo sơ mi, dời môi, hôn lên hai hạt đậu đỏ trước ngực anh, đưa lưỡi liếm lên. Nghe anh rên lên một tiếng, cô hơi dừng lại sau đó há miệng hung hăng cắn xuống. 

Lương Cảnh Hàn bị cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướng hành hạ, từ cổ họng bật ra tiếng kêu rên, chim nhỏ à không, mãnh thú khó khăn lắm mới đè nén xuống bây giờ lại bắt đầu có phản ứng, ngày càng ngẩng cao, bành trướng, đau đớn muốn phóng thích, khiến gương mặt điển trai vặn vẹo đến thê thảm. Anh đưa tay giữ cái người đang đốt lửa trên người mình lại. Nhìn thấy ánh mắt vui sướng, hả hê khi người gặp họa của cô, ký ức một đêm tắm nước lạnh tràn về, anh nghiến răng. Sau đó nâng đầu nhắm thẳng môi cô cắn xuống, nghe cô hét một tiếng, anh nhếch môi cười, trở về ghế lái. Cũng đâu thể chỉ mình anh chịu đau.

Lam Anh kéo gương soi, thấy chỗ bị anh cắn rơm rớm máu, bắt đầu có dấu hiệu sưng lên thì lập tức nổi giận:

“Lương, Cảnh, Hàn, anh là chó hả?”

Lương Cảnh Hàn nghiêm túc gật đầu, sau đó hỏi:

“Diệp Lam Anh em không biết em là vợ của chó hả?”

“....”

Lương Cảnh Hàn đã có tính toán, vừa đến hạn một tháng, ngày mai anh đến bệnh viện kiểm tra lần nữa, nên tốt nhất là cắn cho môi cô bị sưng, phải hủy lịch mấy ngày, ở nhà đền bù tổn thương tinh thần cho anh. Nghĩ thôi đã cảm thấy sung sướng, đột nhiên chim nhỏ lại nổi dậy nhanh chóng biến thành mãnh thú. Lương Cảnh Hàn đen mặt, ‘người anh em' này của anh từ khi nào trở nên không có tiền đồ như vậy?

... ...... ...... ...... ...... ......

Hôm sau, Lương Cảnh Hàn đến bệnh viện kiểm tra, sau đó trở về công ty, nhanh chóng xử lí công việc, dặn dò trợ lý mấy ngày nay anh không đến công ty, lịch trình ngừng lại, hoặc tìm người thay anh dự. Xong tất cả, anh nhanh chóng lái xe về nhà, trên đường còn ghé qua một tiệm hoa tươi, mua một bó hoa mang tên “Only One” được thiết kế từ: lan hồ điệp trắng, hoa hồng trắng và hoa tú cầu.

Về đến nhà, mở cửa nhà, đi vào phòng, mở cửa phòng, nhìn lên giường, thấy người đang che chăn kín đầu, anh cong môi cười, để bó hoa lên bàn trang điểm, đi tắm, nấu một bàn ăn, xong hết mới gọi cô. Phải cho ăn, lát nữa cô mới có sức mà kêu chứ.

Cuối cùng trời vẫn không chiều lòng người. Lam Anh phát sốt, người nóng hầm hập, tay chân lạnh ngắt. Nhiệt kế lên đến bốn mươi, Lương Cảnh Hàn tức tốc gọi Hà Lỗi. Sau đó, bưng một chậu nước ấm, vắt khăn chườm trán cô. Nhìn người trên giường gương mặt ửng đỏ vì sốt, đôi môi tái nhợt, còn hơi sưng. Anh đau lòng muốn chết, chắc là do hôm qua quay phim ở trong nước quá lâu, nên sinh bệnh rồi.

... ...... ...... ...... ...... ......

Phần này là hội thoại của Lam Anh thật sự và Ngạn Nghê. Ta cho trở về tên lúc chưa xuyên không nha.

Ngạn Nghê đang đứng ở một không gian tối mịt, cô có chút hoảng hốt, nghe rõ nhịp tim mình đập loạn xạ. Bóng tối hiện ra một bóng người mặc đầm trắng, tóc dài buông xõa, biểu cảm lạnh nhạt, gương mặt này, không phải Lam Anh thì là ai?

“Ngạn Nghê, chào cô.” 

“Lam Anh?” Ngạn Nghê có chút kích động, nhào đến nắm lấy tay Lam Anh.

Lam Anh lạnh nhạt rút tay về, hơi gật đầu. Sau đó nhếch mép nói:

“Cô biết đây là đâu không?” Cũng không chờ Ngạn Nghê trả lời, cô ta nói tiếp:

“Đây là giao thức của chúng ta.”

“Giao thức?” Ngạn Nghê nhíu mày.

Lam Anh lại gật đầu, thần sắc vẫn lạnh nhạt:

“Chính tôi cũng không biết tại sao tôi lại bị nhốt ở cái nơi tăm tối này.”

Ngạn Nghê cắn môi. Giọng buồn buồn nói:

“Cô gọi tên tôi, hẳn cũng biết rõ thân phận của tôi, đúng không?”

Lam Anh gật đầu không nói. Nhất thời Ngạn Nghê cũng không biết phải nói gì với cô ấy. Đột nhiên lại nghe Lam Anh nói:

“Cô là một tác giả tồi. Cô gán ghép cảm xúc của tôi, ép tôi vào đường cùng phải tự lừa mình dối người.”

Ngạn Nghê trợn tròn mắt, môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn là mím môi, im lặng.

Lam Anh lạnh nhạt nói tiếp:

“Tôi yêu Ngọc Vân.” Dừng một chút lại không nhanh không chậm nói tiếp: “Nhưng chính cô đã khiến tôi phải trốn tránh em ấy. Trước mặt mọi người, tôi xem em ấy như người xa lạ, mọi chuyện tôi làm đều gây tổn thương cho em ấy. Thời gian bị nhốt ở cái nơi tịch mịch này, tôi nhận ra, tôi đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian rồi, lần này, tôi không trốn tránh nữa, sẽ không bị cô khống chế cảm xúc nữa.”

“Lần này? Ý cô là....” Ngạn Nghê nâng mắt hỏi. 

Cũng không đợi Ngạn Nghê hỏi hết câu, Lam Anh cắt lời cô, rồi quả quyết:

“Đúng.” Sau đó lại hơi nhíu mày nói: “Chính tôi cũng không xác định rõ, tôi ở nơi này, đôi khi cảm nhận có một lực hút vô hình cuốn lấy mình, mang tôi nhập vào vùng ấm áp quen thuộc của sự sống, tôi đã từng vì không dám đối mặt với tình cảm cua chính mình nên cố vùng thoát, vì thế tôi nghĩ, chỉ cần tôi nguyện ý, tôi có thể trở về.”

“Cô nên trở về thôi, có lẽ, như vậy tôi cũng có thể quay về thế giới của tôi.” Ngạn Nghê hơi thở dài nói. Đột nhiên nội tâm xuất hiện cảm giác không đành lòng, trái tim đau như bị ai đó hung hăng nhéo một cái.

“Không đành lòng sao? Đau lòng sao?” Lam Anh cười đến xinh đẹp.

“Giúp tôi chăm sóc anh ấy.” Ngạn Nghê cảm thấy trong suốt hai mươi mấy năm này của cô, câu nói này là câu nói đau đớn nhất.

“Tôi, sẽ không. Tôi trở lại cũng không phải chỉ vì Ngọc Vân. Cái chính là tôi muốn khiến cô khổ sở.” Lam Anh cong môi cười, tàn nhẫn nói. 

... ...... ...... ...... ...... ......

Thấy Lam Anh vô thức nhíu mày, cắn môi, Lương Cảnh Hàn một tay lay cô, một tay ngăn không để cô cắn môi, thấp giọng khẩn trương gọi.

Tiếng chuông cửa vang lên, anh bước ra ngoài, nhìn người trên màn hình, nhíu mày, mở cửa.

Hà Triết nhận được điện thoại của Hà Lỗi lập tức đi đến. Gật đầu với Lương Cảnh Hàn, rồi theo sau anh ta đi vào phòng, xem bệnh.

Người trên giường hình như đang rất khó chịu, mồ hôi ướt đẫm, hai đầu mày xiết chặt, nắm tay cũng vô thức nắm lại. Hà Triết đặt ống nghe,  nhịp tim cô đập nhanh mà loạn, hơi thở lúc dồn dập, lúc yếu ớt. Anh nhíu mày nói:

“Có lẽ phải đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Mấy ngày nay, tin tức ảnh hậu Diệp Lam Anh hôn mê gây xôn xao dư luận. Có người hả hê, có người đau buồn, có người không chút để tâm.

Đạo diễn Trương Nham tuyên bố, sẽ dừng phim đến khi Diệp Lam Anh khỏe lại và tiếp tục nhận vai nữ chính.

Thật ra trước khi Trương Nham phát biểu hùng hồn như vậy, đã có gửi một số phân đoạn của Lam Anh cho Lương Cảnh Hàn xem, đồng thời cũng trình bày ý nghĩ của mình, nhận được cái gật đầu của ông hoàng showbiz, đạo diễn Trương liền ưỡn ngực , nói to, không quan tâm đến phản ứng của đơn vị tài trợ, ông biết, Lương Cảnh Hàn sẽ lo hết mọi chuyện.

Lương Cảnh Hàn nghe tin này cũng không chút ngoài ý muốn, anh xem những cảnh vợ diễn, rõ ràng là tiến bộ hơn trước rất nhiều, rất tốt. Lương Cảnh Hàn cong môi, vẻ mặt tự hào, đưa tay vuốt ve gương mặt người trên giường, thì thầm:

“Vợ à, em dậy đi.”

Cửa phòng vang lên tiếng gõ. Lương Cảnh Hàn đứng lên, đi đến mở cửa. Là Dương Ngọc Vân.

“Hôm nay cô đến sớm nhỉ?” Con nhóc này ngày nào cũng đến, hết nắm tay, đến vuốt ve mặt vợ anh, chọc anh tức đến bốc khói, chỉ muốn xách cổ vứt ra khỏi phòng thôi.

Dương Ngọc Vân nghe giọng điệu bất thiện của Lương Cảnh Hàn, cô lười trả lời, trực tiếp bỏ qua, một đường đi đến gần giường bệnh.

Không lâu sau, cửa phòng lại vang lên, Lương Cảnh Hàn lại từ ghế sô pha, đứng lên mở cửa. Là Hà Triết. Lương Cảnh Hàn nhíu mày:

“Hôm nay thăm khám sớm nhỉ?” 

Hà Triết gật đầu với Lương Cảnh Hàn, lại nhìn thấy người ngồi cạnh giường, nhất thời đen mặt, rõ ràng là anh đã cố tình đến thăm khám sớm hơn một chút, để tránh gặp mặt con nhóc đanh đá này. Như thế nào lại gặp nữa chứ.

Dương Ngọc Vân vẻ mặt ghét bỏ nhìn Hà Triết . Cô rõ ràng là đi sớm hơn để khỏi phải đứng cùng một chỗ, khỏi phải hít cùng một bầu không khí với ông chú này. Vậy mà, không lâu sau, lại vác mặt đến. Cô nghi ngờ ông chú này là cố tình chọn lúc cô đến nhằm kiếm chuyện gây sự. Chờ thăm khám xong, cô phải cùng ông chú này nói rõ một phen, cô nhìn ông chú này ngày càng chướng mắt, nhất là cái kiểu cười giả tạo, làm ra vẻ soái ca cái gì chứ, thấy buồn nôn, cô phải phân rõ giờ giấc, để khỏi phải gặp nữa.

Mà Lương Cảnh Hàn ai chứ? Quan sát thái độ của hai người trước mặt, anh lập tức hiểu ra. Vui vẻ đi đến ghế sô pha, rót một ly nước, nhàn nhã xem kịch. Ừ, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

... ...... ...... ...... ...... .........

“Tại sao tôi đi giờ nào thì chú đến giờ đấy vậy?” Hà Triết thăm khám xong thì ra khỏi phòng, Dương Ngọc Vân đuổi theo nâng mặt hỏi.

Hà Triết dở khóc dở cười, có phải con nhóc này nghĩ là anh cố ý gặp mặt hay không?

“Tôi nghĩ nhóc đến trễ hơn.” Anh nhàn nhạt nói, sau đó nhanh chân bước đi.

“Này, tôi còn muốn nói, chú đứng lại một chút.” Dương Ngọc Vân vất vả đuổi theo.

Hà Triết mặt không biểu cảm đứng lại.

“Tôi không muốn lại cãi nhau với nhóc.”

“Ai cãi nhau với chú.” Dương Ngọc Vân thở khì khì nói, cô rủa thầm, đi nhanh như vậy làm gì không biết, mệt chết cô.

“Không cãi nhau? Ồ vậy mấy lần trước là nhóc muốn gây sự chú ý với tôi hả?” Hà Triết làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.

“Chú làm ơn bớt hoang tưởng đi.” Dương Ngọc Vân chán ghét nói.

Hà Triết nhướng mày, gật gật đầu, bộ dạng ‘em đừng thẹn quá hoá giận’.

Dương Ngọc Vân bị bộ mặt lúc này của Hà Triết chọc giận, nhưng cố nén lại, lạnh nhạt nói:

“Từ nay tôi sẽ đến thăm bệnh sớm, chú làm ơn khám đúng giờ như lúc trước, tôi nhìn chú rất không vừa mặt, không muốn gặp chút nào.”

Hà Triết đúng là cũng có ý định tránh Dương Ngọc Vân, nhưng nghe cô nói như vậy, lập tức nổi giận, anh nhếch môi cười, cố ý nghiêng người ghé sát tai cô nói:

“Tôi thăm khám rất tuỳ tâm trạng.” Dứt lời lập tức xoay người bước đi.

Dương Ngọc Vân giận đến đỏ mặt tía tai. Cô đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Hà Triết, hận hiện tại không có súng để bắn nát tấm lưng ấy.

... ...... ...... ...... ...... .......

Buổi chiều, lúc Đồng Ngân Vy đến, chỉ thấy cô y tá trong phòng. Hỏi mới biết công ty có việc nên  Lương Cảnh Hàn vừa rời đi.

Đồng Ngân Vy nói y tá ra ngoài, sau đó kéo ghế ngồi cạnh giường, nhìn người trên giường hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt, nhịn không được hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng thì thầm:

“Em gặp chuyện không vui rồi, chị tỉnh lại an ủi em đi.”

“....”

“Tại sao anh ấy lại là người yêu cũ của dì em chứ?”

“....”

“Chị, hình như hai người bọn họ không chỉ đơn giản là quan hệ người yêu. Chị, trái tim em đau lắm!” Nói đến đây ôm chầm lấy người trên giường khóc nức nở.

Người trên giường giống như bị ồn ào đánh thức, hai đầu chân mày cau lại, từ từ mở mắt...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương