Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
-
Chương 8: Bài học đau đớn
Nam nhân nhìn cô bằng cặp mắt bi thương, cúi đầu nhẹ giọng an ủi: “Cô đừng vội, tôi trước tiên đưa cô trở về, cô trốn ở nơi an toàn. Chờ đường chủ nguôi giận, điều tra rõ sự tình, tự nhiên sẽ đưa cô trở về.”
“Anh tin tôi?” Vũ Nặc nhẹ giọng mở miệng, thanh âm như có như không.
Nam nhân kia thật thà cười: “Tôi tin, Vũ Nặc tiểu thư cô vẫn rất hiền lành, tôi tin tưởng cô sẽ không làm Vi Vi tiểu thư tổn thương.”
Nước mắt Vũ Nặc không ngừng rơi, trong mắt tràn đầy bi thương.
Một người xa lạ còn có thể tin tưởng cô? Vì sao hắn lại không?
Hắn đã hận cô như thế, còn có thể chấp nhận cô một lần nữa sao?
Không! Cô không hy vọng xa vời như vậy, cô chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn biến mất, không bao giờ phải trở về nữa.
“Vũ Nặc tiểu thư, cô đã quên cậu chủ đã từng thương cô rất nhiều sao! Nếu như không phải là Vi Vi tiểu thư đột nhiên xuất hiện, chúng tôi đều nghĩ đến cô và cậu chủ Thiên Dục cùng nhau kết hôn đấy!” Nam nhân kia vô cùng kích động nói với Vũ Nặc.
Hắn càng nghĩ mục tiêu càng kiên định, không sai, hắn hiện tại hẳn là bảo vệ Vũ Nặc an toàn, tương lai Lãnh Thiên Dục nhất định sẽ hối hận.
Vốn là nên đưa Vũ Nặc đi bác sĩ ở phòng khám bệnh lầu một, thế nhưng hắn lại ôm Vũ Nặc hướng cửa chính mà đi.
Hắn muốn đưa cô đến bệnh viện lớn, cho cô cuộc sống mới, đợi cho bọn họ có cơ hội hòa hảo. Hắn nghĩ, nội tâm dâng lên cảm tình, trong lòng không khỏi thanh tỉnh hắn hành động một mình, không có đồng bạn, cũng không có lo lắng, thế nhưng hắn lại vô duyên vô cớ làm vậy.
Hắn sải bước đi tới cửa, miệng nhẹ giọng an ủi: “Cô đừng sợ, đường chủ bây giờ đang nổi nóng, chờ cậu ấy tỉnh táo rồi cô trở về, chắc chắn cậu ấy đã tha thứ cho cô. Cô chịu đựng một chút, tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Vũ Nặc ngửa đầu nhìn mặt của hắn, tuy rằng cô không biết, nhưng không khỏi cảm thấy ấm áp, thế nhưng cô vừa cúi đầu, thân thể nam nhân kia chợt run lên.
“A!” Đột nhiên, bịch một tiếng, nam nhân mới bước một bước, sau đó chợt mở to hai mắt nhìn, hét thảm một tiếng, tay vô lực buông lỏng, Vũ Nặc ở trong lòng hắn trực tiếp lăn xuống dưới, thế nhưng nàng không quản toàn thân ngã có đau hay không, theo tầm mắt của nam nhân quay đầu nhìn lại, lan can lầu hai của biệt thự, Lãnh Thiên Dục ánh mắt lạnh lẽo đứng đó, trong tay cầm một khẩu súng còn đang tỏa ra khí nóng, họng súng đen như mực hướng về phía cô, hắn chậm rãi thu tay lại, đem súng từ cửa sổ thu về.
Nam nhân kia nhìn Lãnh Thiên Dục, trong mắt có vẻ không tin nổi, thế nhưng thời gian của hắn sắp hết, thấy Vũ Nặc khóc lớn môi hắn mỉa mai giật giật, muốn nói cái gì đó, thế nhưng một từ cũng nói không ra, cuối cùng hai đầu gối vô lực, qụy ở trên mặt đất, toàn bộ thân thể ngã xuống phía trước, ngã xuống trước mắt của Vũ Nặc.
“A! ! !” Vũ Nặc không thể tin nắm tóc của mình hoảng sợ kêu to, thống khổ nắm tóc của mình, nhìn nam nhân trước mắt ngã xuống không còn một chút hơi thở.
Không! Không! Tại sao có thể như vậy!
“Anh tin tôi?” Vũ Nặc nhẹ giọng mở miệng, thanh âm như có như không.
Nam nhân kia thật thà cười: “Tôi tin, Vũ Nặc tiểu thư cô vẫn rất hiền lành, tôi tin tưởng cô sẽ không làm Vi Vi tiểu thư tổn thương.”
Nước mắt Vũ Nặc không ngừng rơi, trong mắt tràn đầy bi thương.
Một người xa lạ còn có thể tin tưởng cô? Vì sao hắn lại không?
Hắn đã hận cô như thế, còn có thể chấp nhận cô một lần nữa sao?
Không! Cô không hy vọng xa vời như vậy, cô chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn biến mất, không bao giờ phải trở về nữa.
“Vũ Nặc tiểu thư, cô đã quên cậu chủ đã từng thương cô rất nhiều sao! Nếu như không phải là Vi Vi tiểu thư đột nhiên xuất hiện, chúng tôi đều nghĩ đến cô và cậu chủ Thiên Dục cùng nhau kết hôn đấy!” Nam nhân kia vô cùng kích động nói với Vũ Nặc.
Hắn càng nghĩ mục tiêu càng kiên định, không sai, hắn hiện tại hẳn là bảo vệ Vũ Nặc an toàn, tương lai Lãnh Thiên Dục nhất định sẽ hối hận.
Vốn là nên đưa Vũ Nặc đi bác sĩ ở phòng khám bệnh lầu một, thế nhưng hắn lại ôm Vũ Nặc hướng cửa chính mà đi.
Hắn muốn đưa cô đến bệnh viện lớn, cho cô cuộc sống mới, đợi cho bọn họ có cơ hội hòa hảo. Hắn nghĩ, nội tâm dâng lên cảm tình, trong lòng không khỏi thanh tỉnh hắn hành động một mình, không có đồng bạn, cũng không có lo lắng, thế nhưng hắn lại vô duyên vô cớ làm vậy.
Hắn sải bước đi tới cửa, miệng nhẹ giọng an ủi: “Cô đừng sợ, đường chủ bây giờ đang nổi nóng, chờ cậu ấy tỉnh táo rồi cô trở về, chắc chắn cậu ấy đã tha thứ cho cô. Cô chịu đựng một chút, tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Vũ Nặc ngửa đầu nhìn mặt của hắn, tuy rằng cô không biết, nhưng không khỏi cảm thấy ấm áp, thế nhưng cô vừa cúi đầu, thân thể nam nhân kia chợt run lên.
“A!” Đột nhiên, bịch một tiếng, nam nhân mới bước một bước, sau đó chợt mở to hai mắt nhìn, hét thảm một tiếng, tay vô lực buông lỏng, Vũ Nặc ở trong lòng hắn trực tiếp lăn xuống dưới, thế nhưng nàng không quản toàn thân ngã có đau hay không, theo tầm mắt của nam nhân quay đầu nhìn lại, lan can lầu hai của biệt thự, Lãnh Thiên Dục ánh mắt lạnh lẽo đứng đó, trong tay cầm một khẩu súng còn đang tỏa ra khí nóng, họng súng đen như mực hướng về phía cô, hắn chậm rãi thu tay lại, đem súng từ cửa sổ thu về.
Nam nhân kia nhìn Lãnh Thiên Dục, trong mắt có vẻ không tin nổi, thế nhưng thời gian của hắn sắp hết, thấy Vũ Nặc khóc lớn môi hắn mỉa mai giật giật, muốn nói cái gì đó, thế nhưng một từ cũng nói không ra, cuối cùng hai đầu gối vô lực, qụy ở trên mặt đất, toàn bộ thân thể ngã xuống phía trước, ngã xuống trước mắt của Vũ Nặc.
“A! ! !” Vũ Nặc không thể tin nắm tóc của mình hoảng sợ kêu to, thống khổ nắm tóc của mình, nhìn nam nhân trước mắt ngã xuống không còn một chút hơi thở.
Không! Không! Tại sao có thể như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook