Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
-
Chương 10: Sốt cao không ngừng
Vũ Nặc tỉnh lại trong căn phòng toàn mùi khử trùng, cô biết, bản thân cô chưa có rời biệt thự ở giữa núi của Lãnh Thiên Dục, biệt thự của hắn có căn phòng chuyên xử lý những vết thương, có bác sĩ chuyên môn, nói chung cái nên có, toàn bộ đều có.
Mà hiện tại cô đang nằm ở phòng bệnh đặc biệt, cả người mỗi một tấc da thịt đều kêu gào đau đớn, cô không phát ra được một tia âm thanh, cũng không biết đã qua bao lâu.
Con ngươi của cô giật giật, Liệt Diễm đột nhiên xuất hiện ở cửa, trên mặt của hắn không che giấu vẻ yêu thương, chậm rãi đi tới bên người Vũ Nặc, hắn nhẹ giọng ôn nhu hỏi: "Vũ Nặc, em đã tỉnh? Có khỏe không?"
Vũ Nặc thấy hắn, nghe lời của hắn, viền mắt thoáng cái đã ươn ướt dâng lên, muốn mở miệng nói, lại phát hiện mình chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn, khó nghe đến cực điểm, trong lòng của cô đau xót, cật lực gật đầu.
Liệt Diễm thống khổ nhìn cô, chậm rãi đem cô đỡ lên tựa ở đầu giường, sau đó đem nước đã sớm chuẩn bị đưa đến bên môi của cô, Vũ Nặc uống một ngụm, mới phát giác cổ họng sắp bốc lửa mới thư thái một chút, cô bỗng nhiên nghĩ đến bóng dáng ngã xuống trước mắt mình, thử mở miệng nói: "Cái kia, bảo tiêu mang tôi đi hắn..."
"Kĩ thuật bắn súng của Lãnh Thiên Dục là bách phát bách trúng, cho tới bây giờ chưa từng thua, hắn muốn giết người, không có khả năng sống." Liệt Diễm nhắc tới người nam nhân kia, mặt không chút thay đổi không có một tia cảm tình, sau đó thấy ánh mắt của Vũ Nặc ảm đạm, đột nhiên thay đổi thanh âm, quan tâm nói: "Em hôn mê ba ngày, ba ngày qua không ngừng nói mớ, thấy ác mộng, phát sốt không ngừng, thiếu chút nữa liền không tỉnh dậy được."
"Phải không?" Vũ Nặc bỗng chốc nhẹ nhàng, thế nào lại cứu về rồi? Không tỉnh dậy được thật tốt biết bao. Đem cô cứu lại, lúc đó chẳng phải để cho cô bị giày vò? Xem ra cả địa ngục cũng không chấp nhận cô, muốn cho cô tiếp tục bị dằn vặt!
"Có phải rất đau hay không? Em chắc chắn sợ hãi..." Liệt Diễm nghĩ muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc nào của cô, muốn ôm cô vào trong ngực an ủi cô, nói cho cô biết còn có bản thân, thế nhưng lại chỉ có thể cố đè nén sự vọng động của mình.
"Vi Vi..." Vũ Nặc chậm rãi mở miệng, muốn hỏi một chút tình hình củaVi Vi, thế nhưng mới vừa mở miệng, lại cảm thấy không cần thiết ....
Ngay bây giờ đây chính bản thân cô còn không lo được, đâu còn có thể quản Vi Vi sống chết, cô hiện tại, so với cô ấy còn thê thảm hơn không phải sao?
Liệt Diễm mím môi nhìn cô, hắn luôn nói năng vụng về, không biết nói gì để an ủi cô.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô như vậy lòng hắn chua xót, hắn thực sự rất đau lòng, càng hận chính mình, không thể ngăn cản Lãnh Thiên Dục hung ác, cũng tự trách mình, lúc trước khi Vi Vi mất tích, hắn không kịp thời chạy đến đem người tìm ra, mới khiến anh em tốt của mình bây giờ giống như phát điên, hiểu lầm hắn, nên giờ hắn chỉ có thể nhìn Vũ Nặc thống khổ, hắn cái gì cũng không làm được!
Hai tay hắn nắm chặt, nghĩ đến người núp trong bóng tối, hận không thể đem đối phương xé thành từng mảnh!
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương X: Sốt cao không ngừng
Xin lỗi các nàng nhiều nhiều, tại vào học rồi nên mình khá bận, thầy cô giao bài tập rất quá trời luôn T.T nên tiến độ đã chậm giờ còn chậm hơn nữa, các nàng có thể đợi hoàn rồi đọc luôn cho đỡ sốt ruột nhưng mà thỉnh thoảng vào like cái cho mình có tinh thần làm tiếp nha! Để các nàng chờ mình cũng cảm thấy có lỗi lắm :hixhix:
Edit: Vô Thanh
Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực
By Tuyệt Ái Lạc Thành
Vũ Nặc tỉnh lại trong căn phòng toàn mùi khử trùng, cô biết, bản thân cô chưa có rời biệt thự ở giữa núi của Lãnh Thiên Dục, biệt thự của hắn có căn phòng chuyên xử lý những vết thương, có bác sĩ chuyên môn, nói chung cái nên có, toàn bộ đều có.
Mà hiện tại cô đang nằm ở phòng bệnh đặc biệt, cả người mỗi một tấc da thịt đều kêu gào đau đớn, cô không phát ra được một tia âm thanh, cũng không biết đã qua bao lâu.
Con ngươi của cô giật giật, Liệt Diễm đột nhiên xuất hiện ở cửa, trên mặt của hắn không che giấu vẻ yêu thương, chậm rãi đi tới bên người Vũ Nặc, hắn nhẹ giọng ôn nhu hỏi: "Vũ Nặc, em đã tỉnh? Có khỏe không?"
Vũ Nặc thấy hắn, nghe lời của hắn, viền mắt thoáng cái đã ươn ướt dâng lên, muốn mở miệng nói, lại phát hiện mình chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn, khó nghe đến cực điểm, trong lòng của cô đau xót, cật lực gật đầu.
Liệt Diễm thống khổ nhìn cô, chậm rãi đem cô đỡ lên tựa ở đầu giường, sau đó đem nước đã sớm chuẩn bị đưa đến bên môi của cô, Vũ Nặc uống một ngụm, mới phát giác cổ họng sắp bốc lửa mới thư thái một chút, cô bỗng nhiên nghĩ đến bóng dáng ngã xuống trước mắt mình, thử mở miệng nói: "Cái kia, bảo tiêu mang tôi đi hắn..."
"Kĩ thuật bắn súng của Lãnh Thiên Dục là bách phát bách trúng, cho tới bây giờ chưa từng thua, hắn muốn giết người, không có khả năng sống." Liệt Diễm nhắc tới người nam nhân kia, mặt không chút thay đổi không có một tia cảm tình, sau đó thấy ánh mắt của Vũ Nặc ảm đạm, đột nhiên thay đổi thanh âm, quan tâm nói: "Em hôn mê ba ngày, ba ngày qua không ngừng nói mớ, thấy ác mộng, phát sốt không ngừng, thiếu chút nữa liền không tỉnh dậy được."
"Phải không?" Vũ Nặc bỗng chốc nhẹ nhàng, thế nào lại cứu về rồi? Không tỉnh dậy được thật tốt biết bao. Đem cô cứu lại, lúc đó chẳng phải để cho cô bị giày vò? Xem ra cả địa ngục cũng không chấp nhận cô, muốn cho cô tiếp tục bị dằn vặt!
"Có phải rất đau hay không? Em chắc chắn sợ hãi..." Liệt Diễm nghĩ muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc nào của cô, muốn ôm cô vào trong ngực an ủi cô, nói cho cô biết còn có bản thân, thế nhưng lại chỉ có thể cố đè nén sự vọng động của mình.
"Vi Vi..." Vũ Nặc chậm rãi mở miệng, muốn hỏi một chút tình hình củaVi Vi, thế nhưng mới vừa mở miệng, lại cảm thấy không cần thiết ....
Ngay bây giờ đây chính bản thân cô còn không lo được, đâu còn có thể quản Vi Vi sống chết, cô hiện tại, so với cô ấy còn thê thảm hơn không phải sao?
Liệt Diễm mím môi nhìn cô, hắn luôn nói năng vụng về, không biết nói gì để an ủi cô.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô như vậy lòng hắn chua xót, hắn thực sự rất đau lòng, càng hận chính mình, không thể ngăn cản Lãnh Thiên Dục hung ác, cũng tự trách mình, lúc trước khi Vi Vi mất tích, hắn không kịp thời chạy đến đem người tìm ra, mới khiến anh em tốt của mình bây giờ giống như phát điên, hiểu lầm hắn, nên giờ hắn chỉ có thể nhìn Vũ Nặc thống khổ, hắn cái gì cũng không làm được!
Hai tay hắn nắm chặt, nghĩ đến người núp trong bóng tối, hận không thể đem đối phương xé thành từng mảnh!
Mà hiện tại cô đang nằm ở phòng bệnh đặc biệt, cả người mỗi một tấc da thịt đều kêu gào đau đớn, cô không phát ra được một tia âm thanh, cũng không biết đã qua bao lâu.
Con ngươi của cô giật giật, Liệt Diễm đột nhiên xuất hiện ở cửa, trên mặt của hắn không che giấu vẻ yêu thương, chậm rãi đi tới bên người Vũ Nặc, hắn nhẹ giọng ôn nhu hỏi: "Vũ Nặc, em đã tỉnh? Có khỏe không?"
Vũ Nặc thấy hắn, nghe lời của hắn, viền mắt thoáng cái đã ươn ướt dâng lên, muốn mở miệng nói, lại phát hiện mình chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn, khó nghe đến cực điểm, trong lòng của cô đau xót, cật lực gật đầu.
Liệt Diễm thống khổ nhìn cô, chậm rãi đem cô đỡ lên tựa ở đầu giường, sau đó đem nước đã sớm chuẩn bị đưa đến bên môi của cô, Vũ Nặc uống một ngụm, mới phát giác cổ họng sắp bốc lửa mới thư thái một chút, cô bỗng nhiên nghĩ đến bóng dáng ngã xuống trước mắt mình, thử mở miệng nói: "Cái kia, bảo tiêu mang tôi đi hắn..."
"Kĩ thuật bắn súng của Lãnh Thiên Dục là bách phát bách trúng, cho tới bây giờ chưa từng thua, hắn muốn giết người, không có khả năng sống." Liệt Diễm nhắc tới người nam nhân kia, mặt không chút thay đổi không có một tia cảm tình, sau đó thấy ánh mắt của Vũ Nặc ảm đạm, đột nhiên thay đổi thanh âm, quan tâm nói: "Em hôn mê ba ngày, ba ngày qua không ngừng nói mớ, thấy ác mộng, phát sốt không ngừng, thiếu chút nữa liền không tỉnh dậy được."
"Phải không?" Vũ Nặc bỗng chốc nhẹ nhàng, thế nào lại cứu về rồi? Không tỉnh dậy được thật tốt biết bao. Đem cô cứu lại, lúc đó chẳng phải để cho cô bị giày vò? Xem ra cả địa ngục cũng không chấp nhận cô, muốn cho cô tiếp tục bị dằn vặt!
"Có phải rất đau hay không? Em chắc chắn sợ hãi..." Liệt Diễm nghĩ muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc nào của cô, muốn ôm cô vào trong ngực an ủi cô, nói cho cô biết còn có bản thân, thế nhưng lại chỉ có thể cố đè nén sự vọng động của mình.
"Vi Vi..." Vũ Nặc chậm rãi mở miệng, muốn hỏi một chút tình hình củaVi Vi, thế nhưng mới vừa mở miệng, lại cảm thấy không cần thiết ....
Ngay bây giờ đây chính bản thân cô còn không lo được, đâu còn có thể quản Vi Vi sống chết, cô hiện tại, so với cô ấy còn thê thảm hơn không phải sao?
Liệt Diễm mím môi nhìn cô, hắn luôn nói năng vụng về, không biết nói gì để an ủi cô.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô như vậy lòng hắn chua xót, hắn thực sự rất đau lòng, càng hận chính mình, không thể ngăn cản Lãnh Thiên Dục hung ác, cũng tự trách mình, lúc trước khi Vi Vi mất tích, hắn không kịp thời chạy đến đem người tìm ra, mới khiến anh em tốt của mình bây giờ giống như phát điên, hiểu lầm hắn, nên giờ hắn chỉ có thể nhìn Vũ Nặc thống khổ, hắn cái gì cũng không làm được!
Hai tay hắn nắm chặt, nghĩ đến người núp trong bóng tối, hận không thể đem đối phương xé thành từng mảnh!
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương X: Sốt cao không ngừng
Xin lỗi các nàng nhiều nhiều, tại vào học rồi nên mình khá bận, thầy cô giao bài tập rất quá trời luôn T.T nên tiến độ đã chậm giờ còn chậm hơn nữa, các nàng có thể đợi hoàn rồi đọc luôn cho đỡ sốt ruột nhưng mà thỉnh thoảng vào like cái cho mình có tinh thần làm tiếp nha! Để các nàng chờ mình cũng cảm thấy có lỗi lắm :hixhix:
Edit: Vô Thanh
Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực
By Tuyệt Ái Lạc Thành
Vũ Nặc tỉnh lại trong căn phòng toàn mùi khử trùng, cô biết, bản thân cô chưa có rời biệt thự ở giữa núi của Lãnh Thiên Dục, biệt thự của hắn có căn phòng chuyên xử lý những vết thương, có bác sĩ chuyên môn, nói chung cái nên có, toàn bộ đều có.
Mà hiện tại cô đang nằm ở phòng bệnh đặc biệt, cả người mỗi một tấc da thịt đều kêu gào đau đớn, cô không phát ra được một tia âm thanh, cũng không biết đã qua bao lâu.
Con ngươi của cô giật giật, Liệt Diễm đột nhiên xuất hiện ở cửa, trên mặt của hắn không che giấu vẻ yêu thương, chậm rãi đi tới bên người Vũ Nặc, hắn nhẹ giọng ôn nhu hỏi: "Vũ Nặc, em đã tỉnh? Có khỏe không?"
Vũ Nặc thấy hắn, nghe lời của hắn, viền mắt thoáng cái đã ươn ướt dâng lên, muốn mở miệng nói, lại phát hiện mình chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn, khó nghe đến cực điểm, trong lòng của cô đau xót, cật lực gật đầu.
Liệt Diễm thống khổ nhìn cô, chậm rãi đem cô đỡ lên tựa ở đầu giường, sau đó đem nước đã sớm chuẩn bị đưa đến bên môi của cô, Vũ Nặc uống một ngụm, mới phát giác cổ họng sắp bốc lửa mới thư thái một chút, cô bỗng nhiên nghĩ đến bóng dáng ngã xuống trước mắt mình, thử mở miệng nói: "Cái kia, bảo tiêu mang tôi đi hắn..."
"Kĩ thuật bắn súng của Lãnh Thiên Dục là bách phát bách trúng, cho tới bây giờ chưa từng thua, hắn muốn giết người, không có khả năng sống." Liệt Diễm nhắc tới người nam nhân kia, mặt không chút thay đổi không có một tia cảm tình, sau đó thấy ánh mắt của Vũ Nặc ảm đạm, đột nhiên thay đổi thanh âm, quan tâm nói: "Em hôn mê ba ngày, ba ngày qua không ngừng nói mớ, thấy ác mộng, phát sốt không ngừng, thiếu chút nữa liền không tỉnh dậy được."
"Phải không?" Vũ Nặc bỗng chốc nhẹ nhàng, thế nào lại cứu về rồi? Không tỉnh dậy được thật tốt biết bao. Đem cô cứu lại, lúc đó chẳng phải để cho cô bị giày vò? Xem ra cả địa ngục cũng không chấp nhận cô, muốn cho cô tiếp tục bị dằn vặt!
"Có phải rất đau hay không? Em chắc chắn sợ hãi..." Liệt Diễm nghĩ muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc nào của cô, muốn ôm cô vào trong ngực an ủi cô, nói cho cô biết còn có bản thân, thế nhưng lại chỉ có thể cố đè nén sự vọng động của mình.
"Vi Vi..." Vũ Nặc chậm rãi mở miệng, muốn hỏi một chút tình hình củaVi Vi, thế nhưng mới vừa mở miệng, lại cảm thấy không cần thiết ....
Ngay bây giờ đây chính bản thân cô còn không lo được, đâu còn có thể quản Vi Vi sống chết, cô hiện tại, so với cô ấy còn thê thảm hơn không phải sao?
Liệt Diễm mím môi nhìn cô, hắn luôn nói năng vụng về, không biết nói gì để an ủi cô.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô như vậy lòng hắn chua xót, hắn thực sự rất đau lòng, càng hận chính mình, không thể ngăn cản Lãnh Thiên Dục hung ác, cũng tự trách mình, lúc trước khi Vi Vi mất tích, hắn không kịp thời chạy đến đem người tìm ra, mới khiến anh em tốt của mình bây giờ giống như phát điên, hiểu lầm hắn, nên giờ hắn chỉ có thể nhìn Vũ Nặc thống khổ, hắn cái gì cũng không làm được!
Hai tay hắn nắm chặt, nghĩ đến người núp trong bóng tối, hận không thể đem đối phương xé thành từng mảnh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook