Tù Sủng: Anh Rể Có Độc
-
Chương 5: Lần đầu gặp mặt mười một năm về trước (1)
“Cô ấy hi vọng tôi chết rồi.” Một người lạnh lùng cứng rắn như Tả Thành mà cũng có lúc hoang liêu suy sụp như vậy.
Bị tổn thương? Giang Hạ Sơ sẽ không đâu, cô hi vọng anh chết mà. Trên đời này, có rất nhiều người hi vọng Tả Thành anh chết, anh không quan tâm, bởi vì không ai có khả năng đó. Nhưng Giang Hạ Sơ này lại như một miếng vảy ngược, dễ dàng làm được điều đó.
“Nếu như Giang tiểu thư biết được sự thật...”
Còn chưa nói xong đã bị giọng nói lạnh lùng cắt đứt.
“Chú Tiến, về sau tôi không muốn nghe thấy 'Nếu như' nữa.” Không cần có vẻ mặt đe dọa, Tả Thành chỉ cần dùng hai mắt khóa không gian năm mét xung quanh chú Tiến, khiến cho không ai có thể né tránh tia sáng lạnh lẽo ấy.
Cái 'Nếu như' ấy, đã bị chôn cất trong một cơn mưa vào năm năm trước, chết cùng với người kia rồi.
Giang Hạ Sơ không thể biết, không thể, anh thà bị cô hận, cũng không thể để cô biết.
Chú Tiến muốn nói nhưng lại thôi, vẻ mặt rối rắm. Ông nên dừng lại, ông hiểu. Ông hầu hạ thiếu gia bao năm nên biết thiếu gia bướng bỉnh như thế nào. Nhưng mà ông không đành lòng, nói ra lời mà ông cất giấu suốt năm năm qua: “Thiếu gia, nếu không nói, Giang tiểu thư sẽ luôn hận ngài.”
“Sao biết là sẽ không hận?”
“Ít nhất sẽ không giống như hiện tại.”
“Chú Tiến, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai.” Tả Thành cứng rắn như sắt thép, đôi con ngươi thâm trầm lạnh lẽo không có chút dao động nào. Đối với người vừa là bạn vừa là thầy như chú Tiến, lần đầu tiên đáy mắt Tả Thành chứa đựng sát phạt và cảnh cáo.
Nói đến như vậy, thì chú Tiến cũng không thể phản bác được nữa rồi.
Rốt cuộc, quen biết cô gái ấy là bất hạnh có đúng không?
Hai người này quen biết nhau, là sai lầm rồi đúng không? Chú Tiến không thể trả lời, ông đã từng hỏi rất nhiều lần, thiếu gia cũng hỏi rất nhiều lần, nhưng đáp án...
Dường như luôn luôn chỉ có một.
“Sai lầm rồi sao?” Tả Thành lẩm bẩm như thể đang tự chế giễu, cô đơn dưới đáy mắt như tràn đầy trời đất, “Kể cả là sai lầm, thì tôi cũng muốn như vậy cả đời.”
Đáp án luôn luôn là như vậy.
Đúng sai, đã không thể phân rõ, cũng không quan trọng. Vì ngay cả khi được chọn lựa lại thì Tả Thành vẫn sẽ lựa chọn giẫm lên vết xe đổ ấy.
Mười một năm trước, vào một ngày tuyết rơi, Giang Hạ Sơ đã đi vào sinh mệnh của Tả Thành, ăn sâu vào xương thịt, sao có thể nhổ tận gốc được nữa chứ?
Anh là hoa anh túc, không nên có yêu có hận, nhưng mà hoa anh túc đầu hạ, sao có thể tránh khỏi đây.
Mười một năm trước, khi đó cô vẫn còn là một cô bé ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại gặp phải anh, khi đó đã nhuộm máu tanh.
Bọn họ gặp nhau vào mùa đông, là một ngày đông được phủ trắng tuyết, chuyện cũ cứ như vậy mà bắt đầu.
Ngày đó, những bông tuyết to bay lượn che lấp không gian, rừng tùng xanh biếc trên núi đã được bao phủ bởi một màu trắng đơn thuần từ lâu.
“Đoàng...” Tiếng súng nổ, chỉ thấy một cành tùng có tuyết bám đầy lung lay sắp rớt.
Ai mà biết được giữa vùng núi được tuyết bao phủ này, lại có một chỗ đất bị nhuộm màu đỏ.
Trên nền tuyết trắng, màu đỏ tươi ấm áp, chói mắt đến mức kinh hãi tâm can...
Trong khu rừng xanh, có hai ngôi mộ, bên cạnh là một xác chết đẫm máu, mười mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen, và một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng thẳng trong tuyết.
Đó là một một thiếu niên thật tuấn tú, anh đang mím chặt môi, giữa hai hàng lông mày có sự u ám vấn vương, không tiêu tán được đang nhíu chặt lại. Làn da của anh thật trắng, gần như cùng một màu với những bông tuyết đang bay bay kia. Dưới dàng mi dài là một đôi mắt mang theo ánh nhìn không phù hợp với lứa tuổi. Đôi mắt ấy đen như ngọc lưu ly, sâu hun hút, đẹp đến mức như hư ảo nhưng lại không hề có độ ấm.
Thiếu niên này trông có vẻ hơi gầy yếu, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, một vài bông tuyết rớt trên đôi vai anh. Trong đôi mắt anh dường như chứa đựng tất cả, nhưng dường như lại chẳng chứa đựng điều gì.
Thiếu niên xoay người, đạp lên khoảng đất bị nhuộm máu đỏ, đôi mắt không có độ ấm nhìn chằm chằm vào tấm bia trên ngôi mộ - Nơi đó chôn cất những người thân duy nhất của anh. Anh bước từng bước cẩn thận và dè dặt, bóng dáng vẫn luôn thẳng tắp từ từ khom người, quỳ gối xuống.
“Ba mẹ có khỏe không?” Dường như đang phải kìm nén, nên giọng nói của thiếu niên vừa nặng nề lại vừa chậm chạp: “Ngày giỗ của hai người cũng nên có chút gì đó để cúng tế, lấy máu của người này có được không ạ? Hắn nợ nhà họ Tả của chúng ta đã phải trả gấp trăm lần rồi. Ba mẹ, mong hai người hãy yên nghỉ.”
Không biết từ lúc nào, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, chỗ đất nhuộm máu đã bị che phủ. Nhưng thiếu niên vẫn lẳng lặng quỳ ở đó, dường như vạn vật trên thế giới này đã dừng lại, đã quên đi màu tuyết trắng, màu máu đỏ.
Đột nhiên...
“Răng rắc...”
Một nhánh cây bị gãy, trên mặt đất có thêm một vốc tuyết.
Thiếu niên quay đầu, ánh mắt nặng nề nghiêm trọng vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết, mà thay bằng sự sắc bén và nguy hiểm, giống như cơn gió, lạnh đến thấu xương.
Mười mấy người đàn ông đứng bên cạnh thiếu niên cũng cảnh giác, đi xung quanh tuần tra. Dưới tấm áo choàng đen, bàn tay thủ sẵn súng ống lạnh như băng, không hề lơ là chút nào. Qua một lát yên tĩnh, sau cây tùng, dần lộ ra một góc váy màu hồng nhạt, từng chút từng chút di chuyển.
Vẻ mặt cảnh giác của mấy người đàn ông dần buông lỏng. Ồ, thì ra là một bé gái.
Mái tóc rối của bé gái xõa tung ở bờ vai, trên mái tóc đen còn lác đác vài bông tuyết trắng. Cô bé mím môi, dường như rất dùng sức nên màu môi đã đỏ gần như màu máu còn sót lại trên nền đất. Gương mặt trắng như tuyết. Dưới hàng mi dài đang chớp chớp là một đôi mắt rất to, rất tròn, đẹp như ngọc trai, trong suốt như pha lê, không hề có chút tạp chất. Cô bé rụt rè đứng bên cạnh cây tùng, tay chân có chút luống cuống, bàn tay bé nhỏ túm chặt làn váy, khiến nó biến thành nhiều nếp nhăn. Nhưng mà, sống lưng của cô bé vẫn thẳng tắp.
Dường như cô bé không hề sợ hãi cảnh tượng vấy máu này, mà chỉ hơi luống cuống khi bị bắt gặp lúc đang rình coi.
Đúng là một bé gái thú vị, chẳng lẽ cô bé này không sợ sao? Làm sao có thể? Đột nhiên thiếu niên thật muốn biết, rốt cuộc bé gái này đang đeo thứ mặt nạ gì. Dường như bất cứ người nào xuất hiện trong thế giới của thiếu niên thì đều mang rất nhiều mặt nạ. Đương nhiên bé gái này cũng không ngoại lệ.
Thiếu niên chậm rãi đứng lên, khóe môi nhếch lên như cười như không, tỏ vẻ anh đang cảm thấy vô cùng hứng thú. Anh bước từng bước tới gần cô bé, cất giọng nói lạnh tựa tuyết: “Em không sợ à?”
Cô bé kinh ngạc đứng đó, nhìn thiếu niên. Thiếu niên chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào trong veo như vậy, đôi con ngươi trong suốt như nước biển. Cô bé bước từng bước nhỏ tới gần, người cô bé chỉ cao đến ngực thiếu niên. Cô bé ngẩng đầu lên hỏi: “Anh không đau sao?” Cô bé lại cúi đầu nhìn bàn tay phải nhuốm máu của thiếu nhiên, sau khi nhìn chăm chú, mới thì thầm thêm một câu: “Bị chảy máu rồi.”
“Máu là của hắn.” Thiếu niên giơ ngón tay phải ra chỉ vào thi thể nằm dưới đất, giọng nói không hề có độ ấm. Làm sao có thể đau được chứ, đó là máu kẻ thù của anh, chỉ có hắn mới đau.
Dường như cô bé không nghe thấy lời thiếu niên nói, ngu ngơ nhìn cánh tay phải của anh, nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại. Thiếu niên nhìn theo tầm mắt của cô bé, thì ra là một khối băng màu đỏ, là một khối băng trong suốt bị nhuộm máu.
Cô bé nhíu mày, đột nhiên bước tới gần, bước chân giẫm lên tuyết tạo nên những tiếng lạo xạo. Thiếu niên chăm chú lắng nghe, vào lúc anh không để ý, cô bé đã đến bên cạnh. Cô bé nâng tay anh lên, dùng tay áo màu hồng nhạt cẩn thận lau khối băng kia đi. Sau nhiều lần lau, khối băng này cũng dần dần tan ra, khiến tay áo của cô bé biến thành màu đỏ. Cô bé cũng không thắc mắc, mà ngẩng đầu lên, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười, trong nụ cười này còn có sự thỏa mãn. djend4nlequjd0n.c0m
Thiếu niên vẫn không nhúc nhích. Dường như trong một góc u tối nào đó ở dưới đáy lòng, có một tia sáng chậm rãi chiếu vào.
Cô bé kia không biết, thiếu niên cũng không hề biết, anh đã lặng lẽ khắc ghi gương mặt đơn thuần, tươi tắn và trắng nõn như tuyết này vào trong tâm khảm.
Bị tổn thương? Giang Hạ Sơ sẽ không đâu, cô hi vọng anh chết mà. Trên đời này, có rất nhiều người hi vọng Tả Thành anh chết, anh không quan tâm, bởi vì không ai có khả năng đó. Nhưng Giang Hạ Sơ này lại như một miếng vảy ngược, dễ dàng làm được điều đó.
“Nếu như Giang tiểu thư biết được sự thật...”
Còn chưa nói xong đã bị giọng nói lạnh lùng cắt đứt.
“Chú Tiến, về sau tôi không muốn nghe thấy 'Nếu như' nữa.” Không cần có vẻ mặt đe dọa, Tả Thành chỉ cần dùng hai mắt khóa không gian năm mét xung quanh chú Tiến, khiến cho không ai có thể né tránh tia sáng lạnh lẽo ấy.
Cái 'Nếu như' ấy, đã bị chôn cất trong một cơn mưa vào năm năm trước, chết cùng với người kia rồi.
Giang Hạ Sơ không thể biết, không thể, anh thà bị cô hận, cũng không thể để cô biết.
Chú Tiến muốn nói nhưng lại thôi, vẻ mặt rối rắm. Ông nên dừng lại, ông hiểu. Ông hầu hạ thiếu gia bao năm nên biết thiếu gia bướng bỉnh như thế nào. Nhưng mà ông không đành lòng, nói ra lời mà ông cất giấu suốt năm năm qua: “Thiếu gia, nếu không nói, Giang tiểu thư sẽ luôn hận ngài.”
“Sao biết là sẽ không hận?”
“Ít nhất sẽ không giống như hiện tại.”
“Chú Tiến, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai.” Tả Thành cứng rắn như sắt thép, đôi con ngươi thâm trầm lạnh lẽo không có chút dao động nào. Đối với người vừa là bạn vừa là thầy như chú Tiến, lần đầu tiên đáy mắt Tả Thành chứa đựng sát phạt và cảnh cáo.
Nói đến như vậy, thì chú Tiến cũng không thể phản bác được nữa rồi.
Rốt cuộc, quen biết cô gái ấy là bất hạnh có đúng không?
Hai người này quen biết nhau, là sai lầm rồi đúng không? Chú Tiến không thể trả lời, ông đã từng hỏi rất nhiều lần, thiếu gia cũng hỏi rất nhiều lần, nhưng đáp án...
Dường như luôn luôn chỉ có một.
“Sai lầm rồi sao?” Tả Thành lẩm bẩm như thể đang tự chế giễu, cô đơn dưới đáy mắt như tràn đầy trời đất, “Kể cả là sai lầm, thì tôi cũng muốn như vậy cả đời.”
Đáp án luôn luôn là như vậy.
Đúng sai, đã không thể phân rõ, cũng không quan trọng. Vì ngay cả khi được chọn lựa lại thì Tả Thành vẫn sẽ lựa chọn giẫm lên vết xe đổ ấy.
Mười một năm trước, vào một ngày tuyết rơi, Giang Hạ Sơ đã đi vào sinh mệnh của Tả Thành, ăn sâu vào xương thịt, sao có thể nhổ tận gốc được nữa chứ?
Anh là hoa anh túc, không nên có yêu có hận, nhưng mà hoa anh túc đầu hạ, sao có thể tránh khỏi đây.
Mười một năm trước, khi đó cô vẫn còn là một cô bé ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại gặp phải anh, khi đó đã nhuộm máu tanh.
Bọn họ gặp nhau vào mùa đông, là một ngày đông được phủ trắng tuyết, chuyện cũ cứ như vậy mà bắt đầu.
Ngày đó, những bông tuyết to bay lượn che lấp không gian, rừng tùng xanh biếc trên núi đã được bao phủ bởi một màu trắng đơn thuần từ lâu.
“Đoàng...” Tiếng súng nổ, chỉ thấy một cành tùng có tuyết bám đầy lung lay sắp rớt.
Ai mà biết được giữa vùng núi được tuyết bao phủ này, lại có một chỗ đất bị nhuộm màu đỏ.
Trên nền tuyết trắng, màu đỏ tươi ấm áp, chói mắt đến mức kinh hãi tâm can...
Trong khu rừng xanh, có hai ngôi mộ, bên cạnh là một xác chết đẫm máu, mười mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen, và một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng thẳng trong tuyết.
Đó là một một thiếu niên thật tuấn tú, anh đang mím chặt môi, giữa hai hàng lông mày có sự u ám vấn vương, không tiêu tán được đang nhíu chặt lại. Làn da của anh thật trắng, gần như cùng một màu với những bông tuyết đang bay bay kia. Dưới dàng mi dài là một đôi mắt mang theo ánh nhìn không phù hợp với lứa tuổi. Đôi mắt ấy đen như ngọc lưu ly, sâu hun hút, đẹp đến mức như hư ảo nhưng lại không hề có độ ấm.
Thiếu niên này trông có vẻ hơi gầy yếu, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, một vài bông tuyết rớt trên đôi vai anh. Trong đôi mắt anh dường như chứa đựng tất cả, nhưng dường như lại chẳng chứa đựng điều gì.
Thiếu niên xoay người, đạp lên khoảng đất bị nhuộm máu đỏ, đôi mắt không có độ ấm nhìn chằm chằm vào tấm bia trên ngôi mộ - Nơi đó chôn cất những người thân duy nhất của anh. Anh bước từng bước cẩn thận và dè dặt, bóng dáng vẫn luôn thẳng tắp từ từ khom người, quỳ gối xuống.
“Ba mẹ có khỏe không?” Dường như đang phải kìm nén, nên giọng nói của thiếu niên vừa nặng nề lại vừa chậm chạp: “Ngày giỗ của hai người cũng nên có chút gì đó để cúng tế, lấy máu của người này có được không ạ? Hắn nợ nhà họ Tả của chúng ta đã phải trả gấp trăm lần rồi. Ba mẹ, mong hai người hãy yên nghỉ.”
Không biết từ lúc nào, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, chỗ đất nhuộm máu đã bị che phủ. Nhưng thiếu niên vẫn lẳng lặng quỳ ở đó, dường như vạn vật trên thế giới này đã dừng lại, đã quên đi màu tuyết trắng, màu máu đỏ.
Đột nhiên...
“Răng rắc...”
Một nhánh cây bị gãy, trên mặt đất có thêm một vốc tuyết.
Thiếu niên quay đầu, ánh mắt nặng nề nghiêm trọng vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết, mà thay bằng sự sắc bén và nguy hiểm, giống như cơn gió, lạnh đến thấu xương.
Mười mấy người đàn ông đứng bên cạnh thiếu niên cũng cảnh giác, đi xung quanh tuần tra. Dưới tấm áo choàng đen, bàn tay thủ sẵn súng ống lạnh như băng, không hề lơ là chút nào. Qua một lát yên tĩnh, sau cây tùng, dần lộ ra một góc váy màu hồng nhạt, từng chút từng chút di chuyển.
Vẻ mặt cảnh giác của mấy người đàn ông dần buông lỏng. Ồ, thì ra là một bé gái.
Mái tóc rối của bé gái xõa tung ở bờ vai, trên mái tóc đen còn lác đác vài bông tuyết trắng. Cô bé mím môi, dường như rất dùng sức nên màu môi đã đỏ gần như màu máu còn sót lại trên nền đất. Gương mặt trắng như tuyết. Dưới hàng mi dài đang chớp chớp là một đôi mắt rất to, rất tròn, đẹp như ngọc trai, trong suốt như pha lê, không hề có chút tạp chất. Cô bé rụt rè đứng bên cạnh cây tùng, tay chân có chút luống cuống, bàn tay bé nhỏ túm chặt làn váy, khiến nó biến thành nhiều nếp nhăn. Nhưng mà, sống lưng của cô bé vẫn thẳng tắp.
Dường như cô bé không hề sợ hãi cảnh tượng vấy máu này, mà chỉ hơi luống cuống khi bị bắt gặp lúc đang rình coi.
Đúng là một bé gái thú vị, chẳng lẽ cô bé này không sợ sao? Làm sao có thể? Đột nhiên thiếu niên thật muốn biết, rốt cuộc bé gái này đang đeo thứ mặt nạ gì. Dường như bất cứ người nào xuất hiện trong thế giới của thiếu niên thì đều mang rất nhiều mặt nạ. Đương nhiên bé gái này cũng không ngoại lệ.
Thiếu niên chậm rãi đứng lên, khóe môi nhếch lên như cười như không, tỏ vẻ anh đang cảm thấy vô cùng hứng thú. Anh bước từng bước tới gần cô bé, cất giọng nói lạnh tựa tuyết: “Em không sợ à?”
Cô bé kinh ngạc đứng đó, nhìn thiếu niên. Thiếu niên chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào trong veo như vậy, đôi con ngươi trong suốt như nước biển. Cô bé bước từng bước nhỏ tới gần, người cô bé chỉ cao đến ngực thiếu niên. Cô bé ngẩng đầu lên hỏi: “Anh không đau sao?” Cô bé lại cúi đầu nhìn bàn tay phải nhuốm máu của thiếu nhiên, sau khi nhìn chăm chú, mới thì thầm thêm một câu: “Bị chảy máu rồi.”
“Máu là của hắn.” Thiếu niên giơ ngón tay phải ra chỉ vào thi thể nằm dưới đất, giọng nói không hề có độ ấm. Làm sao có thể đau được chứ, đó là máu kẻ thù của anh, chỉ có hắn mới đau.
Dường như cô bé không nghe thấy lời thiếu niên nói, ngu ngơ nhìn cánh tay phải của anh, nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại. Thiếu niên nhìn theo tầm mắt của cô bé, thì ra là một khối băng màu đỏ, là một khối băng trong suốt bị nhuộm máu.
Cô bé nhíu mày, đột nhiên bước tới gần, bước chân giẫm lên tuyết tạo nên những tiếng lạo xạo. Thiếu niên chăm chú lắng nghe, vào lúc anh không để ý, cô bé đã đến bên cạnh. Cô bé nâng tay anh lên, dùng tay áo màu hồng nhạt cẩn thận lau khối băng kia đi. Sau nhiều lần lau, khối băng này cũng dần dần tan ra, khiến tay áo của cô bé biến thành màu đỏ. Cô bé cũng không thắc mắc, mà ngẩng đầu lên, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười, trong nụ cười này còn có sự thỏa mãn. djend4nlequjd0n.c0m
Thiếu niên vẫn không nhúc nhích. Dường như trong một góc u tối nào đó ở dưới đáy lòng, có một tia sáng chậm rãi chiếu vào.
Cô bé kia không biết, thiếu niên cũng không hề biết, anh đã lặng lẽ khắc ghi gương mặt đơn thuần, tươi tắn và trắng nõn như tuyết này vào trong tâm khảm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook