Tú Sắc Nông Gia
Chương 97: Ngày mời khách

Nhiệt độ liên tục tăng trở lại, thời tiết tháng năm đã vô cùng ấm áp. Mọi người sớm đổi quần áo dày thay bằng áo mỏng. Lai Sinh lại lấy bộ trường sam kia ra mặc, bộ quần áo vải bố bạc màu càng thêm cũ kỹ, hắn lại mặc rất nhàn nhã, cành cây trên tay vung quất lung tung, chỉ liếc nhìn hai người Loan Loan đang đứng ở cửa, giống như đã trở về nhà mình tự đi vào sân ngồi xuống.

Loan Loan nhìn Bách Thủ, sao thằng bé này không nói không rằng tiếng nào vậy?

Bách Thủ đi vào sân đá đá chân hắn, nói: “Ngươi làm gì đây? Chúng ta phải ra ngoài rồi.”

Lai Sinh nhìn Bách Thủ, lại nhìn xe trâu ngoài cửa ra vào, không lên tiếng mà tiếp tục cúi đầu vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Bách Thủ thò tay nắm lấy cổ áo hắn nhấc lên, kéo ra ngoài cửa rồi đóng cổng lại.

Lai Sinh đứng một bên thở phì phì nhìn hắn.

Loan Loan cười cười, hỏi hắn: “Lai Sinh, đệ có chuyện gì sao? Chúng ta phải đi chợ mua đồ, đệ về nhà nói với ông nội một tiếng là mai qua đây dùng cơm nhé.”

Lai Sinh buồn bực lắc lắc nhánh cây trên tay, nói: “Ông nội bảo đệ tới đây giúp đỡ.”

Loan Loan ngạc nhiên, họ chưa nói gì sao lão gia tử đã biết ngày mai bận rộn nhiều việc chứ?

Lại hỏi hắn: “Ông nội đệ đang ở nhà sao?”

Lai Sinh gật gật đầu, nói: “Ông nội nói lâu rồi đệ không đến đây.”

Loan Loan lập tức hiểu ra, lão gia tử này muốn chúc mừng nhưng vì trong nhà không có món gì có thể mang ra được, ông biết nhà họ còn phải trải đường đá nên bảo Lai Sinh đến giúp đỡ, Loan Loan nhớ cũng đã rất nhiều ngày rồi chưa gặp lão gia tử này, nên thuận dịp nói: “Bệnh của ông nội thế nào rồi?”

Lai Sinh cúi đầu rầu rĩ nói: “Vẫn như vậy thôi.”

Loan Loan cùng Bách Thủ nhìn nhau. Trong lòng nàng biết rõ bệnh này không cách nào trị khỏi, chỉ có thể trông chờ sống lâu thêm được mấy ngày. Nàng cười an ủi Lai Sinh hai câu, lại bảo hắn chăm sóc ông nội cho tốt, sau đó liền bảo hắn về vì hôm nay không có chuyện gì, mai hãy đến giúp.

Đợi Lai Sinh đi rồi, Loan Loan và Bách Thủ vội vàng đánh xe trâu ra chợ.

Bách Thủ đánh xe, Loan Loan ngồi sau, sàn xe chòng chành lắc lư dữ dội, may là trước đó Bách Thủ đã lót chút cỏ lên chỗ ngồi, không thì cái mông của nàng đau chết mất.

Bởi vì đang buổi chiều nên rất nhiều hàng quán đã thu dọn, hai người đến cửa hiệu mặt tiền mua thịt và thức ăn, lại mua thêm hai túi gạo, trong nhà đã nuôi sẵn mấy con gà, mua thêm chút ít bát đũa, đến lúc đó cứ vậy làm món ăn, khẳng định sẽ là một bữa ăn thịnh soạn chu đáo nhất trước giờ. Vì vậy Loan Loan lại mua hai cái chậu đồng, nếu không đủ thì đến nhà Nguyên Bảo mượn thêm.

Nàng còn muốn tìm một chút xem có màn trúc nào vừa ý không, kết quả tìm hơn nửa vòng cũng không thấy. Khi rời khỏi phố, hai người đã đến cửa hàng hoa quả khô mua thêm ít táo, sau đó hai người liền vội vàng đánh xe trâu khỏi phiên chợ.

Về đến nhà Loan Loan cầm đồ đạc vào nhà. Bách Thủ còn phải đi trả xe trâu. Đầu tiên, Loan Loan mang thịt và đồ ăn vào phòng bếp, lấy chậu hứng nước, rửa sạch mớ bát đũa vừa mua, thoáng cái có thêm nhiều đồ đạc nên không đủ chỗ xếp vào, chờ khi mời khách xong nàng sẽ bảo Bách Thủ làm tủ bếp trước.

Sau khi thu xếp xong đồ đạc, Loan Loan lấy chút muối bôi lên thịt rồi cho vào bát, lại lấy chậu đồng múc một nửa nước lạnh và đặt bát vào trong nước. Hôm nay tuy không nóng lắm nhưng vẫn phải đề phòng thịt bị hỏng.

Sau đó liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối cho hai người.

Tối nay rất nhanh hai người đã chìm vào giấc ngủ, nhanh hơn nhiều so với đêm qua.

Vừa rạng sáng hôm sau hai người đã rời giường. Loan Loan tính sơ lược xem đại khái sẽ có bao nhiêu người đến, rồi ra vườn rau hái chút ít rau cải, sau đó mang những món hôm qua mua được ra, món nào cần gọt vỏ thì gọt, cần nhặt lá thì nhặt lá. Làm sạch rau cỏ xong, nàng đem mớ xương heo hôm qua mua được ở chỗ bán thịt heo rửa sạch, rồi cho vào nồi hầm, đúng lúc đó Lai Sinh đến, thế là đã bị ép nhóm lửa.

Bàn ghế trong nhà không đủ, Bách Thủ đã ra ngoài mượn người ta thêm bàn. Loan Loan bắt đầu rửa lòng heo. Chưa được một lúc, mẹ Nguyên Bảo cầm một cái rổ đến, bên trong là măng hôm qua nàng cùng mẹ Thạch Đầu lên núi đào được.

“… Muội lấy măng này làm hai món ăn, dù sao mùi vị món măng muội làm ra ngon lắm.”

Loan Loan lập tức nói cảm ơn với nàng, nàng đang lo không biết đồ ăn có phải hơi ít hay không, nhưng đã có măng thì ít nhất cũng có thể làm thêm được hai món.

Măng xào thịt, canh măng!

Có mẹ Nguyên Bảo giúp đỡ, Loan Loan nhẹ nhàng đi không ít, và tốc độ cũng nhanh hơn một chút.

Tính sơ sơ có khoảng ba mươi mấy người, mười người một bàn, ít nhất cũng phải làm bốn bàn. Bách Thủ mượn nhà Nguyên Bảo một cái bàn, lại mượn hết hai cái bàn lớn nhà Dương Khai Thạch, thêm một bàn ở nhà vừa vặn được bốn bàn lớn.

Nếu còn có người đến nữa thì lúc đó dồn vào là được, dù sao ở nông thôn cũng không so đo những chuyện này lắm!

Mẹ Nguyên Bảo và Loan Loan bận rộn ở phòng bếp một lát thì mẹ Thạch Đầu và Mai Tử tới. Mà cha Nguyên Bảo và cha Thạch Đầu, thêm cả Vương Bảo Sơn cũng tới giúp đỡ Bách Thủ chuyển bàn, bày ghế.

Trước tiên Loan Loan nấu đồ ăn, vì chỉ có hai cái nồi mà phải làm mấy món ăn và cả xào rau, nên trước tiên nàng lấy nồi nấu đồ ăn trước, rồi sau đó múc ra chậu cho mẹ Nguyên Bảo bưng về nhà bên đó nấu tiếp, như vậy sẽ không chậm trễ việc xào rau.

Hiện trong nhà chẳng còn việc gì nhiều nên mọi người thu dọn hết rồi đều đến đây trước giờ khai tiệc, có việc thì phụ giúp một chút, không việc gì thì mọi người ngồi trong sân nói chuyện, mấy đứa trẻ chạy nhảy đùa giỡn hi hi ha ha quanh sân, có người còn thừa dịp đi xem phòng ở mới của nhà nàng.

Loan Loan không để ý lắm, nên để mọi người tùy tiện xem, dù sao trong nhà bây giờ chưa đặt mua gì cả, có nhìn cũng chẳng thấy ra cái gì! Gần đến giờ cơm mọi người đều đã đến, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cha mẹ nàng đâu.

Bách Thủ có hỏi Loan Loan một lần. Loan Loan cũng thấy lạ, hôm qua lão nương nàng miệng không ngừng nói sẽ đến đây. Hai thôn chẳng bao xa, không biết vì sao còn chưa tới, nhưng bọn họ tới hay không cũng chẳng sao, dù sao quan hệ giữa nàng với lão nương nàng cũng không được tốt lắm.

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mình làm con cái mà thế này người ngoài nhìn vào sẽ không tốt, vừa nấu đồ ăn vừa đi ra cửa giả vờ nhìn ngắm cách bài trí xung quanh. Ôi, không nhìn còn may, vừa nhìn đã trông thấy đám người lão nương nàng đang đi về phía này.

Nhưng người tới không phải bốn mà tận sáu người, Loan Loan khó hiểu, hai người kia là ai?

Đợi họ đến gần mới nhìn rõ là một nam một nữ. Nữ tử chải tóc kiểu phụ nữ có chồng giống mấy phụ nhân trong thôn, có lẽ khoảng hai mươi, ăn mặc cũng vô cùng giản dị, tóc chải gọn gàng, mặt nhẹ mỉm cười, thoạt nhìn dễ gần hơn lão nương nhà nàng nhiều. Dáng vẻ nam nhân bên cạnh đã hơn hai mươi gần ba mươi, vừa nhìn đã biết là nam nhân nhà nông.

Nhìn bề ngoài nam nhân dường như là trượng phu của nữ nhân này.

Nàng đang suy nghĩ thì thấy phụ nhân kia bước nhanh tới hé miệng cười cười, thân thiết gần gũi mang theo cảm giác quen thuộc, giọng điệu như trách yêu: “Sau khi Nhị muội thành thân đã quên người tỷ tỷ này rồi sao! Ngay cả chuyển đến nhà mới cũng không nói với tỷ tỷ một tiếng.”

Loan Loan ngây người!

“Không nhận ra sao?” Thấy Loan Loan không nói chuyện, Vương Lý oán trách.

“… A, không phải, đại tỷ càng ngày càng đẹp nên nhất thời không nhận ra ấy mà!” Ờ, đúng rồi, Bách Thủ từng nói qua nàng còn có một người đại tỷ mà! Trời ạ, nàng đã sớm quên mất chuyện này!

Vương Lý hé miệng cười cười, dò xét nàng một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện nàng mập hơn trước một chút, nên trong lòng an tâm rất nhiều, khóe mi bất giác ươn ướt lúc nào không hay!

Loan Loan thấy vậy thì rất kinh ngạc. Nàng thấy được sự thương cảm và đồng tình trong ánh mắt Vương Lý, chẳng lẽ trước kia tình cảm giữa thân thể này với tỷ tỷ rất tốt!

Đây là tỷ tỷ của nàng, vậy nam nhân bên cạnh hẳn là tỷ phu rồi, thế là Loan Loan kêu một tiếng tỷ phu, Lý Quang Hán vội đáp lời, nụ cười của hắn chất phác lại trung thực.

Loan Loan mời mấy người vào nhà ngồi. Những người có quen biết với cha mẹ nàng trong sân đã ra động tác mời họ ngồi. Bách Thủ cũng từ trong nhà bước ra chào hỏi, Loan Loan giới thiệu hắn làm quen với Lý Quang Hán, hai người đều là người hiền lành nên chắc hẳn có thể cùng nói chuyện với nhau.

Trước kia ở nhà Lý Quang Hán thường nghe Vương Lý nhắc tới Loan Loan, nói người muội muội này của nàng mệnh khổ, đến nhà người như thế, gả đi đã nửa năm rồi mà không có một lần về nhà gặp mặt, còn sống hay chết cũng không biết. Về sau lại nghe nói Loan Loan nhảy sông tự vẫn, khi đó Vương Lý ở nhà đau lòng vài ngày. Về sau lúc trở về nhà mẹ vợ thì nghe nói hai vợ chồng Loan Loan đang bán bánh ở chợ, cuộc sống tốt hơn trước kia nhiều. Vương Lý nghe mẹ nàng muốn tìm mối hôn nhân khác cho Loan Loan, nhưng Loan Loan không đồng ý, còn về nhà mẹ đẻ ầm ĩ một trận.

Lúc ấy hắn và Vương Lý đã thấy lạ rồi. Lúc trước khi gả Loan Loan đòi sống đòi chết không chịu gả, sau bây giờ đột nhiên thay đổi rồi? Hắn nghe mọi người bàn tán, nói Bách Thủ là người tốt thế nào, săn sóc Loan Loan bao nhiêu, khi đó hắn đã tò mò đây là kiểu nam nhân thế nào mà có thể làm cho một nữ nhân chết sống không muốn gả sau nửa năm chung sống lại đột nhiên thay đổi thái độ?

Chuyện của Bách Thủ mấy thôn xóm lân cận cũng biết được một hai. Bất kể bây giờ Bách Thủ thế nào, nhưng trong tình cảnh kia làm sao Loan Loan lại thay đổi chủ ý mới được chứ?

Hôm nay vừa thấy, Bách Thủ thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, hắn âm thầm quan sát mấy lần Bách Thủ nói chuyện với Loan Loan luôn mang ý cười trong ánh mắt. Nhìn từ góc độ một người nam nhân, hắn nhận ra trong ánh mắt Bách Thủ bao hàm rất nhiều thứ, hơn nữa còn có thể nhìn ra tình cảm giữa hai người không tầm thường.

Ví dụ như hắn và Vương Lý, dù hai người luôn một lòng vì gia đình, bình thường có việc gì cũng sẽ thương lượng với nhau, nhưng tình cảm cũng chỉ bình thường, ở vùng nông thôn này muốn tìm được vài người có loại ánh mắt như Bách Thủ rất ít!

Tình cảm có thể làm cơm ăn sao? Chúng ta đâu phải như mấy người nhà giàu có kia, ngày nào cũng phải nghĩ cách làm thế nào mới kiếm được bạc, làm thế nào mới có cuộc sống tốt lành, dựa vào tình huống lúc đó của Bách Thủ, Loan Loan đã nghĩ thế nào?

Lý Quang Hán nghĩ thế nào vẫn thấy không rõ!

Sau khi Bách Thủ mời một nhà mẹ vợ vào thì rất bận rộn. Vương Lý ngồi trong sân một lát thì đi vào bếp, thấy Loan Loan đang xào rau, bận tối mày tối mặt, liền hỏi: “Nhị muội, còn muốn làm gì nữa không, tỷ giúp cho một tay.”

Loan Loan cười nói: “Không cần, không cần, có mấy người Thanh Diệp tẩu tử giúp đỡ làm gần xong rồi, tỷ vào nhà ngồi chút đi, trong này bề bộn lắm.”

Vương Lý nhìn nụ cười của Loan Loan thì sửng sốt hồi lâu, nụ cười kia chính là nụ cười phát ra từ nội tâm, lúc trước ở nhà cũng không thấy nàng cười như vậy bao giờ, có lẽ khi còn bé lúc các nàng chẳng hiểu gì cả, không biết việc đời thế nào cũng từng có!

Mẹ Thạch Đầu thấy Vương Lý vẫn đứng đó, Loan Loan lại bận tối mày tối mặt, chẳng lấy đâu ra thời gian nói chuyện với nàng ta liền lấy bó đũa trong rổ đưa cho nàng, cười nói: “Vương gia muội tử, nếu không bận gì thì có muốn xếp đặt bát đũa không?”

Vương Lý vội cười đáp lời: “Được chứ!” Cầm đồ đạc ra khỏi phòng bếp.

Sau đó mẹ Thạch Đầu nhỏ giọng hỏi Loan Loan: “Tỷ tỷ muội hả?”

“Vâng, Đại tỷ của muội.” Loan Loan gật đầu.

Nhìn thì dường như muội tốt hơn cô nương kia, trong lòng mẹ Thạch Đầu tự nhủ.

Đúng lúc này một tiểu tử mười hai tuổi chạy vào, vừa đến đã hướng về phía Loan Loan bên cạnh bếp lò nói: “Nhị tỷ, Nhị tỷ, lúc nào mới được ăn cơm vậy?”

Không cần nhìn cũng biết đây là ai, Loan Loan không quay đầu lại đáp: “Chờ thêm chút nữa đi.”

Vương Nguyên Sinh bĩu môi bất mãn nói: “Chút nữa là bao lâu chứ, bụng đệ đói xẹp lép rồi nè!”

Loan Loan quay đầu lại nhìn thằng bé một cái: “Bên ngoài cả đống người bận rộn từ sáng tới giờ có ai than đói đâu, đệ mới đến được bao lâu mà than?”

“Sớm biết vậy đệ đã đến trễ hơn chút rồi!” Vương Nguyên Sinh bĩu môi nói.

“Đệ là đồ tham ăn à? Sao đệ không chờ ai nấy vào bàn hết rồi hẵng đến?” Sao nàng lại có một đệ đệ mất mặt như vậy chứ.

“Đệ vốn còn muốn đi chơi thêm lát nữa, nhưng mà mẹ bắt đệ tới đấy chứ.”

Mẹ Thạch Đầu thấy hai tỷ đệ ngươi một câu ta một câu ầm ĩ không tốt, nên liền hoà giải: “Đệ tên Nguyên Sinh sao, hay Nguyên Sinh ra sân chơi một lát đi, chơi cùng Lý Khai Minh kìa…” Sau đó lại chỉ cho thằng bé thấy ai là Lý Khai Minh, bởi vì chỉ có Lý Khai Minh trạc trạc tuổi nó.

Ai ngờ đâu Nguyên Sinh lại hất mặt: “Đệ không thèm chơi với hắn đâu, ngay cả cây cũng không dám trèo, đồ nhát gan!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương