Tú Sắc Nông Gia
-
Chương 49: Chồng chịu đựng được hết
Loan Loan nằm sấp dang tay sải chân thoải mái trên giường, bả vai đã không còn đau nhức như trước nữa, tay chân cũng khôi phục sức lực. Dù hiện tại toàn thân còn đau một chút, nhưng là do Bách Thủ ra tay quá nặng, lúc ấy hắn ấn mạnh đến nỗi xương cốt nàng dường như muốn nát ra, có điều bây giờ gân cốt toàn thân giãn ra lại rất thoải mái.
Cảm giác phía sau không có động tĩnh, nàng nâng mí mắt lên liếc nhìn về phía sau, miễn cưỡng nói: “Sao chàng không ấn nữa?” Người ta đang rất thoải mái nha!
Bách Thủ ngồi xổm cạnh mép giường, người mặc áo lót, toàn thân cứng đờ thẳng băng như bị trói chặt, hai tay bấu chặt mép giường cau mày, mồ hôi đổ đầy trên trán, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Loan Loan chỉ mặc một chiếc áo mỏng tang.
Để thuận tiện nàng đã mua loại vải bông vừa mềm vừa mỏng này làm hai bộ quần áo lót dài tay, đồng thời buổi tối cũng có thể làm đồ ngủ, nàng không quen mặc yếm đi ngủ như cổ nhân.
Dù vậy, vải bông mềm mại dán vào thân thể càng thêm hiện rõ dáng người yểu điệu và cả bờ mông cong cong vểnh lên của nàng. Bách Thủ đã muốn túm lấy miếng vải bố che mắt mình lại, nhưng đôi mắt vẫn không thể khống chế nổi cứ nhìn cặp mông nhỏ của vợ.
Khiến cho người ta không thể nào chịu đựng được là hắn còn phải không ngừng dùng tay sờ tới sờ lui trên người vợ. Hắn làm theo phương pháp như lời vợ, nhưng không hề có chút cảm giác chuyên nghiệp vợ đã nói, ngược lại vừa sờ ngay tức khắc như có ma lực, thật là muốn mạng của hắn mà. Máu toàn thân sôi trào xông thẳng lên não, cái chỗ nào đó lại cứ như đánh tiết gà, thẳng tắp đội quần lót lên cao, nhưng hắn vẫn không thể để vợ trông thấy, vì vậy vội vàng ép chặt hai chân lại, cả khuôn mặt kìm nén đến nỗi đỏ bừng.
Loan Loan thấy hắn cả nửa ngày không động đậy, vừa quay đầu lại, đột nhiên Bách Thủ nhấc chân lên một cái, và nàng chỉ kịp nhìn thấy góc áo bay ra khỏi phòng trong. Nàng ngẩn người, xoay đầu đưa mắt nhìn sau lưng mình, lúc lâu sau liền hé miệng thầm nở nụ cười.
Chờ Bách Thủ đi vào lần nữa thì Loan Loan đã ngủ mất. Hắn đến phòng bếp dội hai bát nước lạnh to, đầu óc rốt cuộc tỉnh táo hơn một chút. Nghĩ nghĩ, lúc sau hắn lên giường nằm cách Loan Loan một khoảng khe hở, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng trong tay, bàn tay có vết chai nhẹ, nhưng da trên mu bàn tay lại trơn bóng, mang theo cảm xúc tốt đẹp trên tay không đầy một lát hắn cũng bước vào mộng đẹp.
Hôm sau Bách Thủ và Lai Sinh đi chợ như thường lệ. Măng hôm qua Loan Loan đào đã được chế biến xong, còn của hai nhà Nguyên Bảo và Thạch Đầu nữa, ít nhất phải bận rộn đến hai ba ngày. Măng ba người đào không thể nào chế biến cùng một lúc được, vì cho dù Loan Loan có nói phương pháp cho hai người thì nàng cũng phải ở bên cạnh xem xét. Đây không phải làm bánh mà sai rồi có thể làm lại được. Ba người thương lượng một lúc, sau đó quyết định chế biến măng của Loan Loan xong trước đã, tiếp theo là Linh Tử, sau đó mới tới Thanh Diệp.
Thanh Diệp chính là mẹ Nguyên Bảo.
Vì thế, khi hai người làm xong việc trong nhà thì lập tức đi thẳng đến nhà Loan Loan.
Cha con Dương Khai Thạch và Dương Nghĩa Trí đã phân nhà, vì vậy mẹ Thạch Đầu thu dọn nhà cửa xong, chỉ cần chờ Dương Khai Thạch cơm nước xong xuôi đi ra ngoài nàng liền tới ngay. Mà mẹ Nguyên Bảo còn phải chờ già trẻ trong nhà đều ăn cơm, làm hết chuyện cần làm mới có thể ra ngoài được, dĩ nhiên còn phải được sự đồng ý của bà nội Nguyên Bảo.
Lúc mẹ Nguyên Bảo đến, Loan Loan đang lột măng cùng mẹ Thạch Đầu, vì măng tươi luôn có lớp áo bọc ngoài.
Loan Loan cười chào hỏi nàng: “Tẩu tới đúng lúc quá, bọn muội vừa mới lột vỏ xong, có thể bắt đầu chế biến ngay rồi.”
Mẹ Nguyên Bảo liền nói: “Thật ngại quá, việc trong nhà hơi nhiều.”
Mẹ Thạch Đầu cười nói: “Thôn chúng ta chỉ có nhà tẩu ngăn nắp thôi, ta mà như tẩu à, chỉ cần thấy thuận mắt là được rồi.”
“Nào có. Chủ yếu là lão thái thái rất sạch sẽ.” Mẹ Nguyên Bảo thở dài, lại nói: “Ở riêng như nhà các ngươi tốt hơn.”
Không ở riêng, mỗi ngày phải dậy thật sớm nấu cơm, cho dù mình không ăn cũng phải hầu hạ cha mẹ chồng trước, có chuyện gì đều phải gấp rút ưu tiên người già, nếu có nửa câu oán hận bất mãn vẫn phải nuốt vào bụng, trộm lười một chút cũng không được.
Chân lý này Loan Loan đã nhìn thấy ở hiện đại rất nhiều, tuy nơi đó không yêu cầu hà khắc với con dâu như thời đại này, nhưng quan hệ mẹ chồng nàng dâu bất cứ khi nào cũng đều rất khó làm tốt.
Hai người không tiện nói gì nữa. Loan Loan lại nói về phương pháp chế biến măng. Hai người lắng nghe rất cẩn thận, sau đó phát hiện nghe ra kỳ thật rất đơn giản.
Lột vỏ măng xong, giai đoạn đầu phải luộc. Loan Loan và mẹ Thạch Đầu mang măng vào phòng bếp. Mẹ Nguyên Bảo quét dọn vỏ đã bóc bỏ. Đổ ngập nước vào nồi rồi nhóm lửa. Ba nữ nhân ngồi trong phòng bếp vừa nhóm lửa vừa nói chuyện.
Đợi đến khi măng chín được khoảng tám phần lại vớt ra, nhưng vì vừa luộc xong, măng còn quá nóng nên không thể lập tức bóc lớp măng ngoài.
Mấy người lại ra khỏi phòng bếp. Loan Loan cầm dao chuẩn bị chặt mấy cây trúc trong sân. Mẹ Nguyên Bảo thấy bộ dáng nàng tay chân vụng về thì lấy dao trên tay nàng rồi bắt đầu làm: “Cứ để đó cho ta, sao muội cả chặt trúc cũng không biết thế?”
Ánh mắt Loan Loan lóe lên, ngượng ngùng cười nói với hai người: “Trước đây ở nhà muội đều làm việc bếp núc, nếu không thì cũng chỉ phụ trách thức ăn cho heo thôi.”
“Khó trách muội nấu cơm ngon như vậy.” Mẹ Thạch Đầu tỏ vẻ hiểu rõ, trên tay cầm dao bắt đầu cạo mắt trúc trên những thẻ dài mảnh mà mẹ Nguyên Bảo đã chẻ, còn cố ý làm mẫu mấy lần cho Loan Loan thấy, sau đó đưa nàng, nói: “Cứ làm như vậy, phải vót bằng những chỗ lồi, tới khi dùng mới không xước tay.”
Loan Loan cẩn thận nhìn, nhận dao và trúc bắt đầu gọt như hình hồ lô.
Mẹ Nguyên Bảo thấy nàng học chăm chú thì nói: “Mấy việc nhỏ này vốn dĩ hai chúng ta có thể làm được rồi, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó Bách Thủ nhà muội không có nhà, mà lúc đó muội cần dùng chẳng phải như con ruồi mất đầu sao.”
Không phải nàng không biết vót trúc, chỉ là tốc độ rất chậm, vót không được đều và mảnh. Loại tình huống mẹ Nguyên Bảo nói căn bản sẽ không phát sinh, nhưng nàng biết rõ đó là ý tốt của tẩu ấy, trong lòng rất cảm động, Loan Loan hé miệng khẽ cười nói: “Nếu thật có ngày đó muội sẽ đến nhà các tẩu nhờ giúp đỡ.”
“Đồng ý, có việc thì cứ nói nhé.” Mẹ Nguyên Bảo quở trách nhìn nàng thoải mái cười nói, nhưng không hề ngừng việc đang làm trên tay.
“Vậy cứ như đã nói đi, sau này Bách Thủ nhà muội không có nhà, muội sẽ đi tìm hai người các tẩu.” Nàng nói xong đắc ý vểnh khóe miệng lên, giống như con mèo nhỏ tìm được cơ hội lười biếng vậy, khiến hai người không khỏi buồn cười.
Chốc lát, mẹ Nguyên Bảo lại nói: “Nhưng mà, muội không biết cũng không sao. Bách Thủ thương muội như vậy khẳng định sẽ không nỡ để muội chịu mệt mỏi, phía trên lại không có người chèn ép.”
Loan Loan biết nàng đang nói đến “Cha mẹ chồng”.
Mẹ Thạch Đầu nghe thế, nụ cười tươi trên mặt dần nhạt đi.
Hai người đều có mẹ chồng phải hầu hạ, cho dù có nam nhân giúp đỡ nhưng bản thân vẫn phải ôm lấy công việc trong nhà, nếu không sẽ bị người ta nói bất hiếu, mà chữ hiếu lại có thể đè chết người.
Bây giờ nghĩ đến, Loan Loan cảm giác mình vẫn rất may mắn. Dù trong nhà nghèo một chút nhưng Bách Thủ đối xử rất tốt với nàng. Từ khi đi tới nơi này, ngay cả bát nàng cũng chẳng rửa được mấy lần. Hơn nữa nàng còn không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, không cần nhìn sắc mặt mẹ chồng làm việc. Tất cả mọi chuyện trong nhà này đều do nàng làm chủ.
Vót xong mấy nhánh trúc, các nàng lột măng ra, xé thành miếng nhỏ, sau đó lấy nhánh trúc xiên vào treo lên. Bởi vì là lần đầu tiên nên Loan Loan vừa làm vừa phải dạy hai người. Buổi trưa hai người ở nhà Loan Loan ăn cơm, lại mất khoảng nửa buổi chiều mới làm xong. Sau đó ai về nhà nấy.
Sau khi hai người đi không bao lâu, Bách Thủ vác một gùi to cỏ cho heo trở về, tiện thể nhặt thêm được chút quả dại trên núi cho vào chung với thức ăn heo.
Hiện tại trong nhà có gà con, hai chú heo con cũng lớn rất nhanh, mỗi ngày còn có trăm văn bạc thu nhập cố định, lại nhìn trong sân treo từng dãy măng, qua ít ngày nữa đây cũng là một khoản bạc. Lúc nàng vừa đến đây ngay cả bệnh cũng không xem nổi, cơm bữa có bữa không. Còn hiện tại không chỉ mỗi ngày đều có thể ăn cơm, mà còn có thể thèm thịt thì ăn thịt. Trong nhà còn bày trí vài thứ tốt, nàng và Bách Thủ có thêm quần áo, lại mua cả chăn bông, quan trọng là mỗi ngày bọn họ đều có tiền lời từ buôn bán. Qua mấy tháng nữa lại có thịt hun khói, hai con heo này là một nguồn thu nhập lớn.
Cảm giác phía sau không có động tĩnh, nàng nâng mí mắt lên liếc nhìn về phía sau, miễn cưỡng nói: “Sao chàng không ấn nữa?” Người ta đang rất thoải mái nha!
Bách Thủ ngồi xổm cạnh mép giường, người mặc áo lót, toàn thân cứng đờ thẳng băng như bị trói chặt, hai tay bấu chặt mép giường cau mày, mồ hôi đổ đầy trên trán, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Loan Loan chỉ mặc một chiếc áo mỏng tang.
Để thuận tiện nàng đã mua loại vải bông vừa mềm vừa mỏng này làm hai bộ quần áo lót dài tay, đồng thời buổi tối cũng có thể làm đồ ngủ, nàng không quen mặc yếm đi ngủ như cổ nhân.
Dù vậy, vải bông mềm mại dán vào thân thể càng thêm hiện rõ dáng người yểu điệu và cả bờ mông cong cong vểnh lên của nàng. Bách Thủ đã muốn túm lấy miếng vải bố che mắt mình lại, nhưng đôi mắt vẫn không thể khống chế nổi cứ nhìn cặp mông nhỏ của vợ.
Khiến cho người ta không thể nào chịu đựng được là hắn còn phải không ngừng dùng tay sờ tới sờ lui trên người vợ. Hắn làm theo phương pháp như lời vợ, nhưng không hề có chút cảm giác chuyên nghiệp vợ đã nói, ngược lại vừa sờ ngay tức khắc như có ma lực, thật là muốn mạng của hắn mà. Máu toàn thân sôi trào xông thẳng lên não, cái chỗ nào đó lại cứ như đánh tiết gà, thẳng tắp đội quần lót lên cao, nhưng hắn vẫn không thể để vợ trông thấy, vì vậy vội vàng ép chặt hai chân lại, cả khuôn mặt kìm nén đến nỗi đỏ bừng.
Loan Loan thấy hắn cả nửa ngày không động đậy, vừa quay đầu lại, đột nhiên Bách Thủ nhấc chân lên một cái, và nàng chỉ kịp nhìn thấy góc áo bay ra khỏi phòng trong. Nàng ngẩn người, xoay đầu đưa mắt nhìn sau lưng mình, lúc lâu sau liền hé miệng thầm nở nụ cười.
Chờ Bách Thủ đi vào lần nữa thì Loan Loan đã ngủ mất. Hắn đến phòng bếp dội hai bát nước lạnh to, đầu óc rốt cuộc tỉnh táo hơn một chút. Nghĩ nghĩ, lúc sau hắn lên giường nằm cách Loan Loan một khoảng khe hở, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng trong tay, bàn tay có vết chai nhẹ, nhưng da trên mu bàn tay lại trơn bóng, mang theo cảm xúc tốt đẹp trên tay không đầy một lát hắn cũng bước vào mộng đẹp.
Hôm sau Bách Thủ và Lai Sinh đi chợ như thường lệ. Măng hôm qua Loan Loan đào đã được chế biến xong, còn của hai nhà Nguyên Bảo và Thạch Đầu nữa, ít nhất phải bận rộn đến hai ba ngày. Măng ba người đào không thể nào chế biến cùng một lúc được, vì cho dù Loan Loan có nói phương pháp cho hai người thì nàng cũng phải ở bên cạnh xem xét. Đây không phải làm bánh mà sai rồi có thể làm lại được. Ba người thương lượng một lúc, sau đó quyết định chế biến măng của Loan Loan xong trước đã, tiếp theo là Linh Tử, sau đó mới tới Thanh Diệp.
Thanh Diệp chính là mẹ Nguyên Bảo.
Vì thế, khi hai người làm xong việc trong nhà thì lập tức đi thẳng đến nhà Loan Loan.
Cha con Dương Khai Thạch và Dương Nghĩa Trí đã phân nhà, vì vậy mẹ Thạch Đầu thu dọn nhà cửa xong, chỉ cần chờ Dương Khai Thạch cơm nước xong xuôi đi ra ngoài nàng liền tới ngay. Mà mẹ Nguyên Bảo còn phải chờ già trẻ trong nhà đều ăn cơm, làm hết chuyện cần làm mới có thể ra ngoài được, dĩ nhiên còn phải được sự đồng ý của bà nội Nguyên Bảo.
Lúc mẹ Nguyên Bảo đến, Loan Loan đang lột măng cùng mẹ Thạch Đầu, vì măng tươi luôn có lớp áo bọc ngoài.
Loan Loan cười chào hỏi nàng: “Tẩu tới đúng lúc quá, bọn muội vừa mới lột vỏ xong, có thể bắt đầu chế biến ngay rồi.”
Mẹ Nguyên Bảo liền nói: “Thật ngại quá, việc trong nhà hơi nhiều.”
Mẹ Thạch Đầu cười nói: “Thôn chúng ta chỉ có nhà tẩu ngăn nắp thôi, ta mà như tẩu à, chỉ cần thấy thuận mắt là được rồi.”
“Nào có. Chủ yếu là lão thái thái rất sạch sẽ.” Mẹ Nguyên Bảo thở dài, lại nói: “Ở riêng như nhà các ngươi tốt hơn.”
Không ở riêng, mỗi ngày phải dậy thật sớm nấu cơm, cho dù mình không ăn cũng phải hầu hạ cha mẹ chồng trước, có chuyện gì đều phải gấp rút ưu tiên người già, nếu có nửa câu oán hận bất mãn vẫn phải nuốt vào bụng, trộm lười một chút cũng không được.
Chân lý này Loan Loan đã nhìn thấy ở hiện đại rất nhiều, tuy nơi đó không yêu cầu hà khắc với con dâu như thời đại này, nhưng quan hệ mẹ chồng nàng dâu bất cứ khi nào cũng đều rất khó làm tốt.
Hai người không tiện nói gì nữa. Loan Loan lại nói về phương pháp chế biến măng. Hai người lắng nghe rất cẩn thận, sau đó phát hiện nghe ra kỳ thật rất đơn giản.
Lột vỏ măng xong, giai đoạn đầu phải luộc. Loan Loan và mẹ Thạch Đầu mang măng vào phòng bếp. Mẹ Nguyên Bảo quét dọn vỏ đã bóc bỏ. Đổ ngập nước vào nồi rồi nhóm lửa. Ba nữ nhân ngồi trong phòng bếp vừa nhóm lửa vừa nói chuyện.
Đợi đến khi măng chín được khoảng tám phần lại vớt ra, nhưng vì vừa luộc xong, măng còn quá nóng nên không thể lập tức bóc lớp măng ngoài.
Mấy người lại ra khỏi phòng bếp. Loan Loan cầm dao chuẩn bị chặt mấy cây trúc trong sân. Mẹ Nguyên Bảo thấy bộ dáng nàng tay chân vụng về thì lấy dao trên tay nàng rồi bắt đầu làm: “Cứ để đó cho ta, sao muội cả chặt trúc cũng không biết thế?”
Ánh mắt Loan Loan lóe lên, ngượng ngùng cười nói với hai người: “Trước đây ở nhà muội đều làm việc bếp núc, nếu không thì cũng chỉ phụ trách thức ăn cho heo thôi.”
“Khó trách muội nấu cơm ngon như vậy.” Mẹ Thạch Đầu tỏ vẻ hiểu rõ, trên tay cầm dao bắt đầu cạo mắt trúc trên những thẻ dài mảnh mà mẹ Nguyên Bảo đã chẻ, còn cố ý làm mẫu mấy lần cho Loan Loan thấy, sau đó đưa nàng, nói: “Cứ làm như vậy, phải vót bằng những chỗ lồi, tới khi dùng mới không xước tay.”
Loan Loan cẩn thận nhìn, nhận dao và trúc bắt đầu gọt như hình hồ lô.
Mẹ Nguyên Bảo thấy nàng học chăm chú thì nói: “Mấy việc nhỏ này vốn dĩ hai chúng ta có thể làm được rồi, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó Bách Thủ nhà muội không có nhà, mà lúc đó muội cần dùng chẳng phải như con ruồi mất đầu sao.”
Không phải nàng không biết vót trúc, chỉ là tốc độ rất chậm, vót không được đều và mảnh. Loại tình huống mẹ Nguyên Bảo nói căn bản sẽ không phát sinh, nhưng nàng biết rõ đó là ý tốt của tẩu ấy, trong lòng rất cảm động, Loan Loan hé miệng khẽ cười nói: “Nếu thật có ngày đó muội sẽ đến nhà các tẩu nhờ giúp đỡ.”
“Đồng ý, có việc thì cứ nói nhé.” Mẹ Nguyên Bảo quở trách nhìn nàng thoải mái cười nói, nhưng không hề ngừng việc đang làm trên tay.
“Vậy cứ như đã nói đi, sau này Bách Thủ nhà muội không có nhà, muội sẽ đi tìm hai người các tẩu.” Nàng nói xong đắc ý vểnh khóe miệng lên, giống như con mèo nhỏ tìm được cơ hội lười biếng vậy, khiến hai người không khỏi buồn cười.
Chốc lát, mẹ Nguyên Bảo lại nói: “Nhưng mà, muội không biết cũng không sao. Bách Thủ thương muội như vậy khẳng định sẽ không nỡ để muội chịu mệt mỏi, phía trên lại không có người chèn ép.”
Loan Loan biết nàng đang nói đến “Cha mẹ chồng”.
Mẹ Thạch Đầu nghe thế, nụ cười tươi trên mặt dần nhạt đi.
Hai người đều có mẹ chồng phải hầu hạ, cho dù có nam nhân giúp đỡ nhưng bản thân vẫn phải ôm lấy công việc trong nhà, nếu không sẽ bị người ta nói bất hiếu, mà chữ hiếu lại có thể đè chết người.
Bây giờ nghĩ đến, Loan Loan cảm giác mình vẫn rất may mắn. Dù trong nhà nghèo một chút nhưng Bách Thủ đối xử rất tốt với nàng. Từ khi đi tới nơi này, ngay cả bát nàng cũng chẳng rửa được mấy lần. Hơn nữa nàng còn không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, không cần nhìn sắc mặt mẹ chồng làm việc. Tất cả mọi chuyện trong nhà này đều do nàng làm chủ.
Vót xong mấy nhánh trúc, các nàng lột măng ra, xé thành miếng nhỏ, sau đó lấy nhánh trúc xiên vào treo lên. Bởi vì là lần đầu tiên nên Loan Loan vừa làm vừa phải dạy hai người. Buổi trưa hai người ở nhà Loan Loan ăn cơm, lại mất khoảng nửa buổi chiều mới làm xong. Sau đó ai về nhà nấy.
Sau khi hai người đi không bao lâu, Bách Thủ vác một gùi to cỏ cho heo trở về, tiện thể nhặt thêm được chút quả dại trên núi cho vào chung với thức ăn heo.
Hiện tại trong nhà có gà con, hai chú heo con cũng lớn rất nhanh, mỗi ngày còn có trăm văn bạc thu nhập cố định, lại nhìn trong sân treo từng dãy măng, qua ít ngày nữa đây cũng là một khoản bạc. Lúc nàng vừa đến đây ngay cả bệnh cũng không xem nổi, cơm bữa có bữa không. Còn hiện tại không chỉ mỗi ngày đều có thể ăn cơm, mà còn có thể thèm thịt thì ăn thịt. Trong nhà còn bày trí vài thứ tốt, nàng và Bách Thủ có thêm quần áo, lại mua cả chăn bông, quan trọng là mỗi ngày bọn họ đều có tiền lời từ buôn bán. Qua mấy tháng nữa lại có thịt hun khói, hai con heo này là một nguồn thu nhập lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook